Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 653: Thí Hôn





* Thí hôn : Kết hôn thử, có thể hiểu là sống thử.

"Đứng lại!" Nguyệt Nha Nhi gọi thuộc hạ của mình lại, nhẹ nhàng nói : "Không sao...."

Người nọ hung hăng trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân, phẫn nộ lui trở về.

"Hạo Vân, đi thôi... coi như tôi muốn nói chuyện tình cảm với cậu..." Nói xong, Nguyệt Nha Nhi xoay người rời đi, chậm rãi đi ra ngoài.

Và đám tùy tùng của cô cũng đi theo.

Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định đi theo. Cho dù là Hồng Môn Yến thì thế nào, việc này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, trốn tránh cũng không chạy khỏi.

Hoa Thiết Thụ nhìn thấy tổng quản nửa sống nửa chết của mình, giận đến tím mặt, nếu không phải là Tuyết Như Vân ngăn lại, thì ông ta đã dẫn người đi tìm Phương Hạo Vân báo thù.

Hoa Thiết Thụ đã làm thành chủ của Hoa thành hơn hai mươi năm, chưa từng chịu qua sỉ nhục nào lớn như vậy.

Nợ máu phải trả bằng máu.

Đây chính là đạo lý không thay đổi từ thiên cổ.

"Thành chủ, giết tôi... giết tôi đi..." Hoa Vô Đức biết, cho dù mình không chết, thì cũng sẽ trở thành phế nhân. So với việc biến thành phế nhân sống không bằng chết, thì không bằng chết đi cho rồi.

Hoa Thiết Thụ nghe thấy thế, thoáng do dự một chút, cuối cùng ra tay kết thúc tính mạng của Hoa Vô Đức.

" Phương Hạo Vân, tao nhất định phải bắt mày chết!" Hoa Thiết Thụ hô to một tiếng, gân xanh trên mặt nổi lên, xem ra sự phẫn nộ trong lòng ông ta đã bạo phát.

"Không được, tôi không thể đợi được nữa, bây giờ tôi phải báo thù cho Vô Đức và Hoa Hành...." Hoa Thiết Thụ càng nghĩ càng giận.

"Khoan đã!"

Tuyết Như Vân cản lại, nói :"Hoa huynh, anh bình tĩnh trước đã, Nguyệt Nha Nhi không phải đã nói rồi sao? Cô ta sẽ thay anh giải quyết chuyện này, trước đó anh cũng đã đồng ý rồi, bây giờ anh đi qua, có phải là không tin tưởng Nguyệt Nha Nhi không, anh làm vậy thì cô ta sẽ nghĩ thế nào?"

Phong Vân cũng vội vàng nói : "Hoa huynh, thằng nhóc lần này không đơn giản, bốn thành chủ chúng ta nhất định phải đoàn kết mới đối phó được cục diện này. Trong Phong Hoa Tuyết Nguyệt, thì Nguyệt thành có thế lực mạnh nhất, chúng ta phải tin tưởng Nguyệt Nha Nhi, đoàn kết với Nguyệt Nha Nhi, nếu không thì một khi giữa chúng ta xảy ra hiềm khích, thì vấn đề sẽ trở nên phiền toái"

" Nguyệt Nha Nhi, có thể cùng một lòng với chúng ta sao?" Hoa Thiết Thụ nhíu mày nói : "Có người nói Nguyệt Nha Nhi là người thân của tiểu thư.... tôi thấy chúng ta đừng nên hy vọng ở Nguyệt Nha Nhi. Nếu làm không tốt thì sẽ xảy ra vấn đề...."

Phong Vân nhìn Tuyết Như Vân, không ai nói lời nào.

Một lát sau, Tuyết Như Vân trầm giọng n ói : "Lời đồn ở chờ chưa chắc có thể tin...Có lẽ là do tiểu thư cố ý tung tin đồn, ly gián quan hệ của chúng ta và Nguyệt Nha Nhi"

Nói đến đây, Tuyết Như Vân dường như nghĩ đến cái gì đó, nói : "Hai vị, hai người có từng chú ý đến thái độ của tiểu thư với chúng ta chưa?"

Hoa Thiết Thụ vào đề : "Đương nhiên là có chú ý, tôi thấy tiểu thư có ý xuống tay với chúng ta..."

"Không nghiêm trọng như vậy chứ?" Phong Vân nhíu mày : "Vận mệnh của Thiên Phạt thành đã hình thành mấy ngàn năm rồi, tôi cảm thấy cô ta không có khả năng phá vỡ vận mệnh này"

"Sao lại không thể?" Hoa Thiết Thụ nói : "Vài năm nay tiểu thư đã tỏ ý bất mãn với chúng ta, hơn nữa ý kiến của chúng ta lại không hợp với cô ta, tôi thấy cô ta đã có ý thống nhất Thiên Phạt thành rồi. Nếu lần này để Phương Hạo Vân phong vương thành công, thì tôi thấy ngày lành của chúng ta cũng kết thúc rồi..."

"Vậy ý của mọi người là gì?" Phong Vân hỏi.

"Còn có thể là gì?" Hoa Thiết Thụ nói : Biện pháp duy nhất bây giờ chính là nhanh chóng giải quyết thằng nhóc kia, chặt đứt ý niệm trong đầu của tiểu thư, để xem đến lúc đó tiểu thư làm được gì"

Tuyết Như Vân cũng gật đầu nói : "Không sai, đây chính là đường ra duy nhất của chúng ta... Tuy rằng tiểu thư là người chấp sự cao nhất của gia tộc thủ hộ. Nhưng mà muốn phá vỡ vận mệnh thì không đủ lực, trừ phi là vương giả tương lai. Giết chết Phương Hạo Vân, không còn vương giả, tiểu thư cũng không còn cớ xuất binh..."

Dừng lại một chút, Tuyết Như Vân nói : "Còn một việc phải biết rõ ràng nữa, chính là quan hệ của Nguyệt Nha Nhi và tiểu thư rốt cục là gì. Cái này liên quan trực tiếp đến địa vị và kế hoạch của chúng ta... Như vậy đi, chuyện này giao cho tôi điều tra. Hoa Huynh, Phong huynh... mấy ngày nay làm phiền hai người quan sát Phương Hạo Vân..."

Sau khi bí mật mưu đồ, mọi người phân công nhau hành động.

Phương Hạo Vân đi theo Nguyệt Nha Nhi đến biệt thự Nguyệt thành, đây là một tòa thành theo kiểu trang viên. Cảnh sắc hợp lòng người, không khí thơm ngát, giống như một vườn hoa vậy.

Từ lúc vào cửa, hắn liền phát hiện ra bảo vệ của nơi này rất nghiêm ngặt, hơn nữa những người đó không yếu. Trong đầu Phương Hạo Vân nghĩ, nếu hắn muốn đánh ra từ chổ này, thì cũng phải tốn công phu rất lớn.

Càng làm cho hắn giật mình hơn là hắn không thể nhìn thấu được cảnh giới của Nguyệt Nha Nhi.

Mặc cho hắn nhìn thế nào thì Nguyệt Nha Nhi vẫn giống một cô gái mảnh mai đáng yêu.

Nguyệt Nha Nhi mang Phương Hạo Vân đến đại sảnh ngày thường dùng để đãi khách của mình, Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, một mùi thơm lập tức xộc vào mũi.

Nơi này mới thật sự là thế ngoại đào nguyên.

Đương nhiên, Phương Hạo Vân cũng không vì vậy mà thả lỏng cảnh giác.

Trước khi biết rõ thái độ và tâm tư của Nguyệt Nha Nhi, trong lòng hắn vẫn coi Nguyệt Nha Nhi là kẻ địch.

"Hạo Vân, vì sao cách xa chị thế, cậu sợ chị ăn thịt cậu à?" Thấy Phương Hạo Vân giữ khoảng cách với mình, Nguyệt Nha Nhi liền bước nhẹ lại, chậm rãi đứng trước mặt Phương Hạo Vân.

Ngay lập tức một mùi thơm khác biệt hẳn so với mùi hoa bay vào mũi của Phương Hạo Vân, như lan như xạ, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nhìn dáng người tuyệt mỹ trước mắt, Phương Hạo Vân không khỏi thả lỏng cảnh giác một chút : "Nguyệt thành chủ, không phải chị có chuyện muốn nói với tôi sao? Bây giờ có thể nói chứ?"

"Hạo Vân, giữa chị và cậu còn khoảng cách nhiều vậy sao, cậu cần gì phải gọi chị khách khí như vậy, tôi vẫn thích cách gọi trước đó của cậu... bây giờ cậu gọi chị là chị gái xinh đẹp đi" Nguyệt Nha Nhi phong tình vạn chủng, trong con mắt thỉnh thoảng toát ra làn sóng hấp dẫn, nhưng có ý tứ đặc biệt với Phương Hạo Vân vậy.

Phương Hạo Vân cũng chiều theo ý của cô, nói : "Chị gái xinh đẹp, có chuyện gì cứ nói đi..."

"Hì hì!"

Nguyệt Nha Nhi khẽ cười một tiếng, giọng nói ôn nhu đến mức làm tê dại lòng người : "Hạo Vân, cậu cũng biết việc cậu đến Thiên Phạt thành, cũng là lấn sâu vào nguy hiểm không?" T

"Biết!"

Phương Hạo Vân cười nói : "Chị đã nói vậy, bây giờ tôi với chị vào trong Nguyệt thành, nói không tốt cũng là một cái bẫy... có lẽ dùng từ cái bẫy thì không tốt. Như vậy đi, tôi đổi cách gọi khác, gọi là khảo nghiệm..."

Nguyệt Nha Nhi cũng không tức giận vì sự chế nhạo của Phương Hạo Vân, ngược lại còn cười nói : "Xem ra cậu có thành kiến rất nặng với thành chủ rồi..."

"Như nhau, như nhau!" Phương Hạo Vân cười nói.

Dừng lại một chút, Nguyệt Nha Nhi lại hỏi : "Hạo Vân, có thể nói cho tôi biết không? Vì sao cậu lại hận bốn thành chủ.. Theo tôi được biết, ngay từ đầu thành chủ chúng tôi cũng không có làm khó dễ cậu?"

"Chị sai rồi!

Phương Hạo Vân nhíu mày nói : "Từ lúc tôi xuất phát đến Thiên Phạt thành, thì thành chủ các người đã tính kế với tôi... Ví dụ như việc các người tiết lộ hành tung của tôi, để cho tôi bị người khác theo dõi. Nếu như không phải do kỹ của tôi cao, thì tin rằng ngay cả việc thoát khỏi đám người theo dõi cũng không thể, chứ đừng nói là đến được đây... Đương nhiên, các người gọi đây là khảo nghiệ, khảo nghiệm thì cứ khảo nghiệm, tôi cũng chấp nhận, dù sao thì các người cũng là kẻ đặt ra quy định, các người làm thế nào thì cũng có đạo lý"

"Cậu nghĩ như vậy thì được rồi..." Nguyệt Nha Nhi trầm giọng nói : "Mỗi người giống cậu đều phải chịu khảo nghiệm như vậy.... Vàng thật không sợ lửa, chỉ những người có duyên trải qua được khảo nghiệm thì mới có thể trở thành ông vua của Thiên Phạt thành..."

"Lời của chị nghe rất chính đại, nhưng tố chất làm người của các người lại quá kém, và còn là to gan lớn mặt..." Phương Hạo Vân nhíu mày hỏi : "Dì Bạch là người đứng đầu gia tộc thủ hộ đúng không? Theo lý mà nói, toàn bộ người trong Thiên Phạt thành có phải là nên tôn kính dì ấy không. Chỉ là các người lại lấy dì Bạch ra nói giỡn, thậm chí là còn dùng lời nói xỉ nhục, chị nói trong tình huống như vậy, tôi có thể không giận sao?"

"Có chuyện này à?" Sắc mặt của Nguyệt Nha Nhi hơi đổi : "Cậu nói thật chứ, cụ thể là chuyện gì?"

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, cũng không giấu diếm, lập tức đem những chuyện mình gặp kể cho cô ta nghe.

Nguyệt Nha Nhi nghe xong, sắc mặt liền không vui : "Mấy tên khốn nạn này thật đúng là càng ngày càng quá đáng, hèn chi... hèn chi tiểu thư càng lúc càng bất mãn với họ. Quả thật là cần phải trừng phạt"

Phương Hạo Vân thầm nghĩ, Nguyệt Nha Nhi luôn miệng nói cô ta có quan hệ với mình, mà bên ngoài lại có tin đồn, chẳng lẽ cô ta thật sự là em gái của dì Bạch, hoặc là cháu gái?

"Ầm!"

Đúng lúc này, giữa trời vang lên một tiếng sấm, trên bầu trời lập tức có mưa rơi xuống. Đây lại là một phòng khách lộ thiên, chỉ dùng để che nắng chứ không có chắn mưa. Nguyệt Nha Nhi vội vàng nói : "Đi theo chị vào..." Nói xong, cô ta liền dẫn Phương Hạo Vân vào một căn phòng khác.

Sau khi vào phòng, Phương Hạo Vân liền ngửi được một mùi thơm, và mùi thơm này cũng không khác biệt gì so với mùi trên người của Nguyệt Nha Nhi, hắn đoán rằng có thể là cùng một hương liệu.

Trong phòng cũng không được bày biện xa hoa, nhưng mà lại rất thanh lịch, cách bài trí rất đơn giản, nhưng lại toát ra vẻ yên ổn. Và bức tường đối diện cửa có một bức tranh chữ to : Không được hồ đồ.

Nó được viết trên gỗ, và là loại gỗ loạn thể, nét chữ thanh tú đoan trang, hẳn là do một cô gái viết ra.

Phương Hạo Vân phỏng chừng bức tranh chữ này là do Nguyệt Nha Nhi tự tay viết.

"Lại đây ngồi đi!" Nguyệt Nha Nhi cười nói. Phương Hạo Vân lập tức đi đến ghế sofa, khi ngồi xuống hắn liền đưa mắt nhìn ra cửa sổ, lập tức trông thấy được một hồ nước đầy hoa sen, và bên cạnh hồ còn có những cây liễu rũ, trông giống như tiên cảnh vậy.

Ngồi ngay ngắn lại, Phương Hạo Vân thu hồi con mắt đánh giá, thấy Nguyệt Nha Nhi đang lẳng lặng nhìn mình, và nhẹ nhàng nói : "Hạo Vân, cậu thích nơi này không?"

"Ừ!"

Phương Hạo Vân nghiêm túc gật đầu : "Phong cảnh nơi này rất hợp lòng người, giống như tiên cảnh nhân giang vậy, tôi đương nhiên thích..."

"Nếu đã thích, hay là cậu ở tạm chổ này đi?" Nguyệt Nha Nhi hỏi.

Đuôi chó sói rốt cục đã lộ ra rồi, Phương Hạo Vân âm thầm cân nhắc, Nguyệt Nha Nhi không phải là muốn giam lỏng mình chứ?

Nghĩ đến đây, hắn vội vàng cười nói :"Không cần... nơi này tuy đẹp, nhưng mà không phải là nơi tôi ở.. Chị là Nguyệt thành thành chủ, chị hẳn cũng rõ ràng... Tôi còn có chuyện phải làm, tôi không có khả năng bị chị giam ở đây..."

Trong ánh mắt của Nguyệt Nha Nhi lộ ra vẻ ảm đạm, muốn nói lại thôi, nhìn Phương Hạo Vân một cái, cuối cùng thở dài nói : "Cậu đúng là không có lương tâm, chị có lòng tốt muốn giữ cậu lại, là vì an toàn của cậu, nhưng cậu lại hiểu lầm chị đang giam lỏng cậu, vây cậu... Cậu nghĩ như vậy, thật sự là làm chị đâu lòng...."

Phương Hạo Vân ngẩn ra, lập tức hỏi : " Vì sao chị lại bảo vệ tôi? Nguy hiểm của tôi đến từ bốn thành chủ, chị cũng là người của bọn họ, chị không có lý do bảo vệ tôi"

"Đúng rồi, chị gái xinh đẹp, tôi có thể hỏi chị một câu được không?" Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói : "Nghe nói chị và dì Bạch là người thân, hai người là chị em, hay là cô cháu?"

"Cậu nói sao?" Nguyệt Nha Nhi cười đáng yêu một tiếng, hỏi lại. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Không nói rõ... khuông mặt của hai người quả thật hơi giống nhau, nhưng hai người rốt cục có quan hệ gì. Tôi thật sự không nói rõ..." Phương Hạo Vân nói.

"Đừng choáng váng, chị sẽ không nói cho cậu biết đâu..." Nguyệt Nha Nhi khẽ cười nói : "Hầu như toàn bộ người trong Thiên Phạt thành đều muốn biết vấn đề này, chỉ là chị không thể nói thôi..."

Nói đến đây, ánh mắt của Nguyệt Nha Nhi lộ ra một vẻ bi thương, thương cảm nói : "Hạo Vân, cậu cũng biết. Người thân gặp nhau mà không quen biết có cảm giác thế nào không?"

"Không biết!" Phương Hạo Vân thở dài nói : "Tôi chỉ biết là ngay cả người thân của tôi cũng không có... Hơn nữa, dì Bạch là người thân duy nhất của tôi, cho nên, tôi tuyệt đối không cho phép người khác bất kính với dì ấy"

Nguyệt Nha Nhi cười, nhẹ nhàng hỏi : "Vì sao cậu lại kêu chị ấy là dì... kêu như vậy chẳng phải rối loạn sao..."

"Cái này có gì kỳ quái?" Phương Hạo Vân cảm thấy xưng hô của mình chẳng có gì sai cả, hình như dì Bạch cũng đồng ý hắn gọi như vậy.

"Hai người hẳn là nên ngang hàng với nhau... như vậy thì sao này cũng bớt được nhiều phiền toái" Nguyệt Nha Nhi nói một câu đầy ý nghĩa sâu xa.

Phương Hạo Vân cảm thấy rằng trong lời nói của Nguyệt Nha Nhi có vấn đề, âm thầm suy nghĩ, theo tình huống bây giờ thì Nguyệt Nha Nhi hẳn là có quan hệ thân thuộc với dì Bạch.

"Hạo Vân, nói chuyện phiếm lâu như vậy rồi, hay là chúng ta nói chuyện chính đi?" Nguyệt Nha Nhi đổi giọng, nghiêm túc nói : "Tiểu thư muốn chị đến với cậu, hôm nay chị cũng đã gặp cậu, và cơ bản là hài lòng. Chị tính thí hôn với cậu trong vòng một tháng..."

"Thí hôn?" Phương Hạo Vân hơi kinh hãi : "Cái gì? Tôi không đồng ý...."

"Cậu phải đồng ý, vì chị đã quyết định.... Từ giờ trở đi, cậu sẽ trở thành tiểu tình nhân của tôi...." Nguyệt Nha Nhi cười thản nhiên : "Tiểu tình nhân, cậu yên tâm đi, chỉ cần tin tức chúng ta thí hôn được truyền ra ngoài, thì tin rằng đám người Phong Vân nhất định sẽ gia tăng hành động..."

"Hành động gì?" Phương Hạo Vân nhíu mày : "Hành động giết tôi? Bọn họ không phải là cây si của chị chứ?"

"Cậu sai rồi!" Nguyệt Nha Nhi cười hắc hắc nói :"Bọn họ đều là cây si của tiểu thư.. đây cũng là một trong các lý do bọn họ muốn giết cậu..."

"Khó hiểu!" Phương Hạo Vân bất bình nói.

"Cậu lại sai rồi!"

Nguyệt Nha Nhi nói : "Tồn tại tức là có đạo lý..."

"Chuyện phiền lòng này đừng nói nữa, bây giờ chúng ta nói chuyện thí hôn đi.." Hai mắt của Nguyệt Nha Nhi nhìn chằm chằm Phương Hạo Vân, khóe miệng hơi mỉm cười, trông có vẻ rất hưng phấn.

Phương Hạo Vân bị cô ta nhìn, không khỏi hoảng hốt, vội điều chỉnh sắc mặt lại nói : "Xin lỗi, tôi vẫn chưa đồng ý..."

Nguyệt Nha Nhi khẽ cười một tiếng, con mắt xinh đẹp lóe sáng, chỉ thấy cô ta đứng dậy, cười quyến rũ nói : "Cậu không có lý do từ chối, thời gian thí hôn, cậu hoàn toàn có quyền sử dụng tất cả quyền lợi làm chồng, kể cả ngủ với chị..."

Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân liền sửng sốt, hắn thật sự không ngờ, một cô gái giống thần tiên như Nguyệt Nha Nhi lại cởi mở như thế.

"Sao thế? Động tâm à?" Nguyệt Nha Nhi nghiêm túc nói : "Chị vẫn còn thân trong sạch đấy... Cậu cũng biết, trong Thiên Phạt Thành có rất nhiều người nghĩ về chị, muốn chị... Nếu cậu đồng ý, bây giờ chúng ta liền thương lượng hợp đồng nhé"

"Hợp đồng?"

Phương Hạo Vân lại nhíu mày : "Sao phiền quá vậy? Chỉ là thử thôi mà, chẳng lẽ thật sự cần hợp đồng à?"

"Đương nhiên là cần hợp động, không có quy tắc, thì không được phạm vi. Nếu không có hợp đồng, thì thí hôn sẽ không thể hoàn thành thuận lợi. Trong hợp đồng phải ghi chú rõ, một khi cậu không làm chị vừa lòng, thì chị sẽ tự tay giết chết cậu, coi như là bồi thường cho chị..." Nguyệt Nha Nhi cười nói.

Phương Hạo Vân nghe xong liền thấy buồn bực, trên đời này đúng là không có một bữa cơm nào không trả tiền cả, mỹ nữ cũng không dễ hưởng thụ như vậy.

"Không được!"

Cho dù không có hợp đồng thì Phương Hạo Vân cũng sẽ kháng cự, huống chi hợp đồng còn khắt khe như vậy.

Hắm thậm chí còn nghĩ rằng, đây có phải là một cái cớ của Nguyệt Nha Nhi, cái cớ để giết mình một cách quang minh chính đại hay không.

Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân liền từ chối : "Xin lỗi, tôi không phải là người tùy tiện, hơn nữa tôi cũng đã có vợ rồi, cho nên tôi không tính thí hôn hay thử hôn gì với chị cả..."

"Chị biết tâm tư của cậu..." Nguyệt Nha Nhi mỉm cười nói : "Cậu nhất định đang nghĩ, chị làm vậy, chính là vì muốn tìm lý do giết cậu hay không.... Cậu nghĩ như vậy là sai mười phần rồi, chị có thể nói rõ cho cậu biết, nếu trong Thiên Phạt thành có người không hy vọng cậu chết, thì đó chính là tiểu thư và chị...."

"Tại sao tôi phải tin tưởng chị?" Phương Hạo Vân hỏi.

"Cuộc sống vốn là một ván bài, vì sao cậu không dám cược một lần?" Nguyệt Nha Nhi hỏi ngược lại.

Phương Hạo Vân do dự nói : "Tôi cần phải suy nghĩ..."

"Nếu cậu là đàn ông, vậy thì cậu không nên lo lắng cái gì cả..." Nguyệt Nha Nhi cười nói : "Tục ngữ nói thật đúng, chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu..."

"Tôi đói bụng.. chị có cái gì cho tôi ăn không, chúng ta vừa ăn vừa nói về chuyện thí hôn được không?" Phương Hạo Vân trầm giọng nói.

Nguyệt Nha Nhi nhìn hắn một cái, hé miệng cười nói :"Được rồi, chị coi như cậu đã đồng ý, từ giờ trở đi, chị sẽ thực hiện trách nhiệm làm vợ, chị sẽ tự mình chuẩn bị những món đồ ăn cậu thích.... Nói cho chị biết, cậu muốn ăn cái gì?"

Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói ra tất cả các món mình thích cho Nguyệt Nha Nhi.

"Không thành vấn đề, cậu chờ chị một chút, để chị dặn dò, cam đoan là tất cả sẽ hợp khẩu vị của cậu..." Nguyệt Nha Nhi nghe xong cười nói.

Cười cười nhìn Phương Hạo Vân, Nguyệt Nha Nhi nói thêm : "Thừa dịp chị đi chuẩn bị, cậu cẩn thận nghĩ lại đi,lát nữa chúng ta vừa ăn vừa bàn vụ hợp đồng nhé..." Nói xong, cô ta liền lắc mông rời đi.