"Cái này là do mang gen của ba đấy..." Phương Hạo Vân nói.
Dừng lại một chút, Phương Tử Lân đột nhiên nhắc đến hôn nhân đại sự của Phương Tuyết Di : "Hạo Vân, hôn nhân của chị con, con thấy thế nào?"
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói : "Hôn nhân là tự do... đây là chuyện của chị, điều chúng ta có thể làm chính là giúp chị ấy cho ý kiến, việc khác chúng ta có muốn làm cũng không được. Cho dù cố gắng tìm một tấm chồng cho chị ấy, thì chị ấy cũng không vui vẻ nổi. Ba, ba cứ yên tâm, con luôn cảm thấy chị là một người phụ nữ hiểu chuyện, chuyện của chị ấy, để bản thân chị ấy tự xử lý là được rồi..."
"Chuyện của con và chị con, Trác Nhã đã nhắc đến với ba.." Nói đến đây, Phương Tử Lân làm ra vẻ muốn nói lại thôi : "Chị của con thích con, thật ra cũng không phải là chuyện xấu... Con là một người đàn ông vĩ đại, chị của con cũng là một người phụ nữ vĩ đại... hai đứa ở cùng nhau, ba cũng không phản đối..."
Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân lập tức hồi hộp : " Ba, ý của ba là gì?" Phương Hạo Vân rất là buồn bực, hình như Phương Tử Lân đã hồ đồ rồi, sao ông lại có thể nói ra điều này chứ.
Ông công khai đồng ý để cho mình và bà chị tiện nghi ở cùng một chổ.
"Hạo Vân, con đừng vội, nghe ba nói hết... Ba không có hồ đồ, ba cũng không mê sảng. Ba đang nói thật, bây giờ đầu óc của ba rất tỉnh táo" Vẻ mặt của Phương Tử Lân trở nên nghiêm túc : "Hạo Vân.... ba có một thỉnh cầu... ba hy vọng con có thể đồng ý với ba..."
"Ba, ba nói đó là gì đi?" Phương Hạo Vân cảm thấy rằng chuyện hôm nay có vẻ không thích hợp.
"Đừng chặn lời"
Phương Tử Lân nghiêm túc nói : "Hạo Vân, con không cần chặn lời ba, bây giờ ba có một thỉnh cầu, ba hy vọng con có thể đồng ý với ba..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, gật đầu hỏi : "Thỉnh cầu gì, ba cứ nói trước đi?"
"Không được!!!"
Phương Tử Lân lắc đầu : "Con phải đồng ý trước, thì ba mới nói với con, nếu không thì con coi như là ba chưa từng nói cái gì..."
Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút, rồi nói : "Ba, ba nói đi, con đồng ý với ba, mặc kệ là ba có thỉnh cầu gì, con cũng đều đồng ý... Làm con trai, sẽ không để ba thất vọng..."
Lời này vừa nói ra, khóe miệng của Phương Tử Lân liền lộ ra một sự vui mừng.
Thoáng do dự một chút, Phương Tử Lân liền mở miệng : "Hạo Vân, hứa với ba, đứa con của con và Tuyết Di phải để cho Phương gia, để nó trở thành người thừa kế tập đoàn Thịnh Hâm..."
Nghe Phương Tử Lân nói vậy, Phương Hạo Vân lập tức giật mình.
Tuy rằng trước đó đã cảm thấy Phương Tử Lân không thích hợp, nhưng mà nói như vậy đúng là không phải chuyện nhỏ rồi, ngay cả chuyện sinh đứa nhỏ cũng ...
"Chẳng lẽ là hồ đồ?" Trong đôi mắt của Phương Hạo Vân hiện lên một sự nghi hoặc.
"Không cần hoài nghi, cũng không cần suy nghĩ nhiều... Lời của ba đều phát ra từ nội tâm, ba đang nói sự thật..." Phương Tử Lân trầm giọng nói : "Hạo Vân, con chỉ cần nhớ kỹ lời ba nói, không nên hỏi tại sao..."
Phương Hạo Vân vốn định hỏi thêm nữa.
Nhưng nghe thấy Phương Tử Lân nói như vậy, phỏng chừng là có hỏi cũng không có kết quả, với sự hiểu biết của hắn về Phương Tử Lân, thì một khi ba đã quyết định rồi, bất kỳ ai cũng không thể làm thay đổi được dễ dàng.
Phương Hạo Vân cảm thấy rằng Phương Tử Lân không giống như một người không hiểu lý lẽ.
Hôm nay ông nói ra những lời này, tuyệt đối là có ý. Nói cách khác, Phương Tử Lân có thể đã biết một ít.
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân liền rùng mình, tám chín phần là Phương Tử Lân đã biết thân phận của hắn.
"Hạo Vân, tâm tư của con ba biết, nhưng ba không nói gì đâu..." Phương Tử Lân trầm giọng nói : "Nghi vấn của con, chờ khi ba tắt thở sẽ giải đáp cho con..."
"Ba... con... con không biết nên làm cái gì bây giờ..." Phương Hạo Vân do dự. Tuy rằng Phương Tử Lân đã tỏ vẻ ủng hộ, nhưng đối với việc sinh con cùng Phương Tuyết Di, trong lòng hắn cũng có chút kiêng kị, ít nhất là còn chưa qua được cửa Trác Nhã nữa.
Phương Tử Lân dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Phương Hạo Vân, nói : "Yên tâm đi, ba sẽ quét sạch chướng ngại cho con, ba chỉ cần con đồng ý thỉnh cầu này của ba, rồi làm theo lời của ba là được
"Hạo Vân, nói cho ba biết, con có thể làm được không?" Phương Tử Lân nghiêm túc hỏi.
Phương Hạo Vân thoáng do dự rồi nói : "Ba, nếu con đã đáp ứng, vậy đương nhiên là con sẽ làm được, ba yên tâm..."
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, khóe miệng của Phương Tử Lân lộ ra một nụ cười vui mừng.
..............................
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vnĐi ra khỏi phòng sách của Phương Tử Lân, Phương Hạo Vân liền gặp phải Trác Nhã, xem ra bà dường như đã đứng ngoài nghe lén rồi.
"Hạo Vân, theo mẹ!" Sắc mặt của Trác Nhã có vẻ không vui.
Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút, rồi bước đi theo Trác Nhã vào một căn phòng.
Đóng cửa phòng lại, Trác Nhã liền nói : "Những lời của ba con mẹ đã nghe được... Hạo Vân, ba con điên rồi, ổng bị điên rồi... con không thể nghe theo lời một người điên, con biết không?"
Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân liền xác định được, Trác Nhã đã đứng ngoài nghe lén nãy giờ.
"Mẹ, con biết là ba không điên... ba rất bình thường, chỉ có vài chuyện mẹ không biết mà thôi..." Phương Hạo Vân thở dài yếu ớt "Mẹ, mẹ đừng có gấp... tuy rằng ba nói vậy, nhưng mà chuyện này sẽ có thay đổi, về sau mẹ sẽ hiểu..."
"Thay đổi?"
Trác Nhã cười lạnh : "Mẹ chính tai nghe được, con đã đáp ứng với ổng, còn thay đổi cái gì? Hay là con giả bộ đồng ý để an ủi ổng?"
"Không phải giả bộ... con thật lòng đáp ứng với ba..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói : "Ba là người mà cả đời này con tôn kính, trước mặt ba, con không nói dối..."