Đới Cường sau khi đánh giá mãi, cuối cùng tự động loại bỏ Phương Hạo Vân ra khỏi tầm mắt.
Hàn Tuyết Nhi và Tần Tú Văn vẫn chưa đến, trong phòng họp rất là ồn ào, có vài người ngồi tụ tập lại nói chuyện với nhau, chỉ có cá biệt một số người là ngồi nghiêm chỉnh, im lặng chờ đợi cuộc họp bắt đầu.
Đới Cường cười tủm tỉm nhìn đồng nghiệp bốn phía, trong lòng âm thầm cân nhắc, xem ra hôm nay rốt cục đã có chuyện.
Phương Hạo Vân vẫn không để ý đến những ánh mắt tò mò hay hèn mọn xung quanh, vẻ mặt của hán vẫn bình tĩnh, khóe miệng hơi nhếch lên. Hôm nay hắn chỉ là một người đến nghe, đến nhìn mà thôi.
Vài phút sau, người chủ trì cuộc họp Hàn Tuyết Nhi mặc một bộ công sở màu vang bước vào trong phòng họp, Tần Tú Văn đi theo sau lưng cô.
Lúc hai người bước vào, thản nhiên nhìn thoáng qua vị trí của Phương Hạo Vân, không khiến cho người khác hoài nghi.
Sau khi Hàn Tuyết Nhi và Tần Tú Văn bước vào, mọi người lập tức im lặng lai5.
"Mời mọi người ngồi!" Hàn Tuyết Nhi nhìn chung quanh một vòng, khẽ gật đầu.
Đợi khi tất cả ngồi xuống, Hàn Tuyết Nhi mới nhìn thoáng qua Đới Cường, lập tức cầm lấy một xấp tài liệu từ tay của thư ký, cúi đầu đọc, không nói một chữ.
Phương Hạo Vân không khỏi âm thầm bội phục, Tuyết Nhi còn nhỏ tuổi mà phải gánh nhiều trọng trách như vậy, đúng là không dễ dàng.
Trong phòng họp, trừ tiếng lật tài liệu của Hàn Tuyết Nhi ra, thì không còn một tiếng động nào khác, bầu không khí rất là quái dị, thậm chí còn làm cho người ta có cảm giác thở không nổi.
Thật lâu sau, Hàn Tuyết Nhi mới chậm rãi lên tiếng; " Hôm nay triệu tập mọi người đến đây, chủ yếu là muốn tuyên bố vài việc thay đổi nhẩn sự, đồng thời cũng muốn thảo luận về kế hoạch phát triển tương lai của Hàn thị... Mặt khác, tôi cũng muốn chú Đới giải thích một chút, vì sao doanh thu của tập đoàn trong khoảng thời gian này lại tụt xuống... Đây là báo cáo doanh thu tôi vừa lấy được, doanh thu tháng này của tập đoàn ước chừng đã giảm xuống 60%...."
Giọng nói của Hàn Tuyết Nhi tuy rằng rất thong thả, nhưng lại mang theo một sự mạnh mẽ.
Hàn Tuyết Nhi vừa nói vậy xong, phòng họp vốn đang im lặng lập tức trở nên xôn xao lên, nhất là Đới Cường, sắc mặt cũng đã thay đổi.
Có điều, trên mặt hắn cuối cùng vẫn hiện lên một nụ cười.
Còn những người khác thì hồi hộp, bây giờ là thời điểm tài chính đang bị khủng hoảng, chỉ cần đề cập đến vấn đề thay đổi nhân sự thôi, cũng đủ làm cho bọn họ đau tim rồi.
Đương nhiên, ngoại trừ nhóm người của Đới Cường thì không như vậy.
Bởi vì mấy ngày trước Đới Cường đã nói, chỉ cần hắn nắm được quyền khống chế tập đoàn Hàn thị, thì địa vị sau này của bọn họ đều sẽ được tăng cao.
Lúc này Phương Hạo Vân cũng đang rất bình thản, trên mặt vẫn luôn là nụ cười như không cười của hắn, vô luận là hạ chức hay thăng chức gì cũng chẳng ảnh hưởng đến hắn, hắn chỉ đến xem mà thôi. Thông qua ánh mắt của mọi người, hắn cũng đã phát hiện ra, những người ở đây, hơn phân nửa đều là thân tín của Đới Cường, vấn đề dường như có chút nghiêm trọng.
Muốn giải quyết vấn đề của Hàn thị, thì cần phải được thay máu.
Thay đổi nhân viên không khó, khó là làm thế nào để tiến hành kế hoạch thay đổi này thôi. Toàn bộ tập đoàn Hàn thị, trên dưới tổng cộng có khoảng mười ngàn người, cho dù Phương Hạo Vân có khủng bố thế nào thì cũng không thể thay đổi một lần tất cả được. Nếu để đến tình trạng này rồi, không bằng công bố phá sản cho lẹ.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vnCho nên, nếu muốn thay đổi lãnh đạo cao cấp, nhất định phải tìm lý do.
Đôi mi của Hàn Tuyết Nhi khẽ nhíu lại, ho nhẹ một tiếng, nói : "Mọi người im lặng một chút... Nói như vậy mọi người cũng đã biết, tập đoàn Hàn thị đang gặp phải một số phiền toái. Vì thế, căn cứ theo nhu cầu và tình trạng phát triển của tập đoàn, tôi sẽ tiến hành thay đổi phần lớn chức vị của mọi người, bây giờ tôi tuyên bố một chút..."
Dừng lại một chút, Hàn Tuyết Nhi lấy bản công bố nhân sự ra đọc một lần, tổng cộng đổi sáu chức, tất cả đều từ quản lý lên làm trưởng phòng hay giám đốc bộ phận nào đó.
Và sáu người bị thay thế tạm thời bị đình chỉ công tác.
"Tôi không phục..." Người nói là phó bộ trưởng bộ hậu cần, cũng chính là em vợ của Đới Cường, Hứa Trí An. Hắn tức giận nói : "Cô dựa cái gì mà cắt chức tôi... tôi rốt cục đã phạm vào sai lầm gì?"
"Vấn đề này anh còn chưa rõ sao?" Hàn Tuyết Nhi cười lạnh nói : "Tôi đã tiến hành kiểm tra và thống kê ở bộ tài vụ, phát hiện ra bộ hậu cầu có vấn đề sổ sách hơn năm triệu... đợi khi cuộc họp kết thúc, tôi hy vọng anh có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý... Mặt khác, liên quan đến tội phạm kinh tế, tôi sẽ gọi cho bên cảnh sát đến..."
Lời này vừa nói ra, Hứa Trí An lập tức im lặng lại, vẻ mặt đầy sợ hãi, đưa mắt nhìn Đới Cường, hy vọng anh rể có thể nói giúp hắn.
Sắc mặt của Đới Cường cũng phát lạnh, âm thầm suy nghĩ, sáu chức vị mà Hàn Tuyết Nhi động vào đều là thân tín của hắn, chỉ chưa khai đao với hắn mà thôi.
Vốn loại chuyện này, hắn khẳng định sẽ cắn trả, nhưng theo tình huống bây giờ mà nhìn, Hàn Tuyết Nhi dường như đang nắm vài thứ.
Nhất là cái câu tội phạm kinh tế ấy, rõ ràng là một sự cảnh cáo.
Vì thế, Đới Cường liền ngậm miệng lại.
"Những vị bị cắt chức còn lại, có ai ý kiến không?" Hàn Tuyết Nhi cầm tài liệu trong tay, lạnh giọng hỏi.
Mọi người nghe thấy thế, liền cúi đầu xuống, không dám nói một câu nào.
Hiển nhiên là bọn họ cũng rõ chuyện mình làm.
"Tiếp theo tôi hy vọng chú Đới có thể giải thích hợp lý về vấn đề doanh thu bị giảm của tập đoàn?" Dừng lại một chút, Hàn Tuyết Nhi bắt đầu chuyện thứ hai.
Lời này vừa nói ra, mọi người lại bắt đầu ồn ào, tất cả đều hiểu rằng, đây chính là nổ súng khai chiến.
Phương Hạo Vân rất có hứng thú nhìn Đới Cường, nhìn xem hắn ta trả lời thế nào.
"Tuyết Nhi... trước khi chú giải thích, chú muốn sữa lại cách nói chuyện của con... doanh thu của tập đoàn bị giảm, trách nhiệm không riêng gì cá nhân chú.. Tiếp theo, cách nói chuyện như chất vấn của con, dường như không thỏa đáng?" Đới Cường cười nói : 'Mọi người đều biết, Đới Cường chú là một trong những người đi đầu của tập đoàn Hàn thị, cũng là người có tình cảm sâu đậm nhất với Hàn thị. Đứng ở góc độ cá nhân chú mà nhìn, doanh thu của Hàn thị tháng này giảm, trong lòng chú cũng không chịu nổi. Nhưng cũng không thể vì chuyện này mà khiến cá nhân chú gánh vác được..."
"Nói tiếp!" Hàn Tuyết Nhi bình tĩnh ngẩng đầu lên, đã sớm đoán được tình hình sẽ không thuận lợi. Lão cáo già Đới Cường nhất định sẽ triển khai phản công.
Đới Cường nhìn chung quanh một vòng, nói : "Doanh thu tháng này của tập đoàn giảm, nguyên nhân chủ yếu bởi vì hạng mục tuần trước thất bại, tạo thành tình trạng quản lý hỗn loạn trong tập đoàn. Mọi người đều biết, đại ca Hàn Sơn qua đời bởi vì tai nạn xe, vì cam đoan tập đoàn hoạt động bình thường, dựa theo trình tự, phải có người lên đảm nhận chức chủ tịch tập đoàn, giữ gìn nghiệp vụ cho tập đoàn... Nhưng mà một học sinh trung học thì làm được gì? Là con quản lý không tốt, nên mới làm cho doanh thu của tập đoàn giảm... Vốn chú còn muốn đi tìm con nói chuyện này, không ngờ rằng con lại chất vấn chú trước..." Nói xong những lời này, trong mắt của Đới Cường mang theo vẻ khiêu khích.
Nghe được lời cãi lại này, Hàn Tuyết Nhi cũng khẽ nhíu mày, lúc trước đã biết lão cáo già này khó đối phó rồi, không ngờ đúng là vậy thật.
"Chú Đới... lời của chú cũng có đạo lý, nhưng mà hạng mục kiêu thất bại, hẳn là còn có nguyên nhân khác... Theo con được biết, đối thủ của chúng ta, tập đoàn Hoàng Hà đã bí mật định ngày hẹn với chú, xin hỏi có chuyện này không?" Về cái hạng mục thất bại trước đó, Hàn Tuyết Nhi đã nhận được tin từ Trần Thiên Huy, hoàn toàn là do một tay Đới Cường bày ra. Hắn đã đưa toàn bộ tư liệu của tập đoàn Hàn thị cho người ta, khiến cho Hàn thị cuối cùng không trúng tuyển.
Đương nhiên, lúc này Hàn Tuyết Nhi vẫn còn chưa muốn lấy ra chứng cứ, để tránh cho Đới Cường nổi điên cắn trả.
Khi Hàn Sơn còn sống, Đới Cường đã từng có giao tình rất tốt, cho nên nếu không phải là tình huống bất đắc dĩ, Hàn Tuyết Nhi cũng không muốn trở mặt, biến thành kẻ thù của nhau.
Theo ý của cô là, hôm nay chỉ gây khó dễ cho Đới Cường, sau này tìm hắn nói chuyện, nếu có thể giải quyết hòa bình thì tốt.
Lỡ như thật sự không được thì muốn trở mặt cũng không muộn.
Dù sao thì bây giờ anh Hạo Vân cũng đã về rồi, Hàn Tuyết Nhi cũng trút bớt được nhiều gánh nặng, ít nhất cũng còn có chổ dựa.
"Xin lỗi, thân thể của chú không được khỏe, chú xin nghĩ phép..." Đới Cường dường như cũng không ngờ Hàn Tuyết Nhi có thể điều tra việc hắn tiếp xúc với tập đoàn Hoàng Hà.
Hắn vô cùng lo lắng, Hàn Tuyết Nhi không biết có lấy được chứng cứ hay không.
Nếu quả thật là vậy, vấn đề sẽ rất phiền toái.
Cho nên bây giờ hắn phải rời khỏi đây, tìm kiếm đối sách mới.
Hàn Tuyết Nhi dường như cũng đã đoán được Đới Cường sẽ có phản ứng như vậy, cho nên cũng không cản Đới Cường lại, mặc cho hắn rời đi.
Đồng thời, Hàn Tuyết Nhi cũng tuyên bố tan họp, diễn viên đã đi rồi, ngồi thêm cũng không có nhiều ý nghĩa.
Khi mọi người ra khỏi phòng họp, Tần Tú Văn cười cười đi đến bên cạnh Phương Hạo Vân, nhỏ giọng nói :"Tuyết Nhi chờ con trong văn phòng..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, gật đầu.
Đi đến văn phòng của Hàn Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân liền gõ cửa, cửa phòng lập tức được mở ra, Hàn Tuyết Nhi cười nói : "Anh Hạo Vân, anh vào đi..."
Đợi khi Phương Hạo Vân đi vò cửa, Hàn Tuyết Nhi liền đóng cửa lại.
Hai người đi vào khu tiếp khách trong phòng, ngồi đối mặt nhau trên sofa, Hàn Tuyết Nhi mặc bộ trang phục công sở, trong có vẻ uyển chuyển hấp dẫn, hơn nữa khi ngồi xuống, những chổ lòi lõm đều lòi ra, làm cho người ta có một cảm giác hấp dẫn cực độ. Chỉ vài ngày không gặp, Phương Hạo Vân đã cảm thấy Hàn Tuyết Nhi thành thục hơn rất nhiều, mặc kệ là tâm trí hay là thân thể đều có thay đổi.
"Tuyết Nhi, em thật sự đã trưởng thành rồi, biểu hiện hôm nay không tồi..." Phương Hạo Vân khen.
Trên khuôn mặt trang nhã của Hàn Tuyết Nhi liền hiện lên một sự vui vẻ, nói : "Còn không phải là vì anh ở đó sao... Anh Hạo Vân, thật sự, chỉ cần anh ở bên cạnh em, em sẽ không còn cảm thấy sợ nữa, em sẽ tràn ngập lực lượng..."
Nói đến đây, Hàn Tuyết Nhi ngồi nhích qua bên cạnh Phương Hạo Vân, giọng nói có vẻ hơi nghẹo ngào : "Anh Hạo Vân... vụ tai nạn của ba là do Tần Tử Hoa làm, em nhất định không bỏ qua cho hắn, anh giúp em được không?"
"Yên tâm đi, chuyện của em cũng là chuyện của anh... Phương Hạo Vân vuốt ve mái tóc của cô, thản nhiên nói : "Cha con Tần gia bây giờ căn bản là không thể rời Hoa Hải, trừng trị bọn họ là chuyện sớm muộn. Tuyết Nhi, vấn đề cấp bách bây giờ là xử lý những con sâu trong tập đoàn Hàn thị, để cho Hàn thị có thể hoạt động bình thường, đừng làm ba em thất vọng..."
Hàn Tuyết Nhi lập tức thở dài một hơi : "Tất cả mọi chuyện đều là do Đới Cường làm ra, ông muốn cướp lấy Hàn thị... em không để cho ông ta thực hiện được.... Anh Hạo Vân, chú Trần đã điều tra giúp em rồi bây giờ em đã có đủ bằng chứng để khởi tố Đới Cường và đám chó săn của ổng, nhưng mà mẹ nói, Đới Cường năm đó có ân với Hàn gia của em, cho nên em mới tiên lễ hậu binh... Anh nghĩ giúp em đi?"
"Làm người thì có ân phải báo... Như vậy đi, để dì Tần làm đi, tiên lễ hậu binh..." Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi đề nghị : 'Em có thể tiếp xúc với Đới Cường một chút, nếu ông ta chịu buông tay, cho ông ta một số tiền để ông ta đi. Nếu ông ta cứ cứng đầu như thế, vậy thì chúng ta không cần khách khí nữa..."
"Dạ, em nghe lời anh..." Hàn Tuyết Nhi gật đầu.
"Cốc cốc!"
"Ai vậy?"
"Là mẹ!"
"Mẹ à, vào đi, cửa không khóa"
Rất nhanh, Tần Tú Văn liền đẩy cửa đi vào, sắc mặt của bà rất âm trầm, trong tay còn cầm theo một phong thư gửi tốc hành.
"Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?" Hàn Tuyết Nhi vội vàng chạy lại hỏi.
"Con xem cái này đi..." Tần Tú Văn đưa phong thư cho Hàn Tuyết Nhi, nói : "Vừa rồi mới có thư, muốn mẹ ký nhận, mẹ nhìn một chút, bên trong có một viên đạn, và một bức thư đe dọa..."
"Keng keng..."
Vài tiếng, viên đạn rơi xuống đất, Phương Hạo Vân đi đến nhặt viên đạn lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, nói : "Xem ra chúng ta cũng không cần tiên lễ hậu binh đâu, đối phương đã quyết định khai chiến rồi..."
Trong lòng Tần Tú Văn liền căng thẳng, vội hỏi : "Ý của con là Đới Cường gửi thử này à?"