Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 614: Đại chiến Lam Hải doanh địa





"Long Thần, Ngũ Gia... Phương Hạo Vân đến đây... các người đều là kẻ đứng đầu phố D, đừng chui đầu vào trong cái doanh địa ấy như con rùa rụt cổ, tôi chỉ đến một mình" Đi đến gần doanh địa, Phương Hạo Vân vận công, quát lên một tiếng. Tuy rằng giọng nói không lớn, nhưng đủ để cho mọi người trong doanh địa nghe.

Nghe cả Long Thần chuẩn bị nghỉ ngơi cũng không ngoại lệ.

"Quả thật là có năng lực" Long Thần là một võ giả, chỉ cần dựa vào vài tiếng này của Phương Hạo Vân, ông ta cũng đã đoán được Phương Hạo Vân là kẻ khó chơi rồi.

Long Ngũ thấy Long Hi Phượng vẫn chưa đến, trong lòng hơi thất vọng, liền ra lệnh cho những tay bắn tỉa xung quanh bắt đầu tấn công.

Phương Hạo Vân mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng, đã sớm tìm hiểu về tình huống chung quanh, vì không để bị bắn trúng, hắn không ngừng di chuyển, tốc độ vượt qua phản ứng đám bắn tỉa này.

Long Thủ thấy thuộc hạ của mình không thể bắn trúng Phương Hạo Vân, trong lòng hoảng lên, vội vàng đi đến đoạt lấy một cây súng.

Công phu của Long Ngũ không kém, ánh mắt tốt hơn đám người này nhiều, nhưng mà cũng không thể nhìn thấy được thân hình của Phương Hạo Vân.

Trong lúc nhất thời, thân pháp tuyệt thế của Phương Hạo Vân đã làm rung động lòng người, không ai dám tin, thân pháp như vậy lại có thể xuất hiện ở một con người.

Trong lòng Long Ngũ biết, nếu không quyết định nhanh, thì kết quả sẽ không tưởng nổi. Hắn tự nghĩ cả đời này chỉ có Long Thần là khắc tinh duy nhất của hắn.

Nhưng mà hôm nay nhìn thấy Phương Hạo Vân như vậy, hắn mới biết được suy nghĩ của mình còn quá ngây thơ rồi. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

Kinh ngạc trôi qua, Long Ngũ hét lớn, ra lệnh cho mọi người bắn về hướng Phương Hạo Vân.

Tuy rằng công phu c3ua Phương Hạo Vân rất mạnh, nhưng còn chưa đến mức cho rằng có thể chống đỡ nổi lại với súng đạn mà không bị gì.

Vì thế, hắn vội vàng nhảy lên, tránh né những viên đạn bay đến, và lao đến gần doanh địa. Càng đến gần thì vũ khí có sức công phá càng không thể phát huy tác dụng được.

"Bắn chết mẹ hắn ...." Long Ngũ vội vàng nhắc nhở : "Đừng để hắn xông vào doanh địa, nếu không chúng ta sẽ gặp phiền..."

Những người khác cũng đã ý thức được chuyện này, không hẹn mà cùng hành động, cầm súng bắn về những chổ mà Phương Hạo Vân có khả năng đến, đồng thời còn có mấy người ném cả lựu đạn ra, hy vọng có thể làm nổ chết Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, cúi người xuống chụp lấy vài viên gạch, sau đó lại nhảy lên, ném về hướng đám người đó, lập tức có mấy người bị hạ gục, và đồng thời cũng có năm sáu người bị thương.

Thừa dịp đối phương đang hoảng loạn, Phương Hạo Vân lại phóng lên cao, Thiên Phạt xuất hiện trong tay, chém về cánh cửa sắt, một tia sáng lóe lên, và cánh cửa liền bị chia thành hai nửa. Những người đứng giữ cửa ấy cũng bị thương không nhẹ.

Long Ngũ thấy tình huống như vậy, vội vàng chuồn đi, đồng thời còn ra lệnh, nhất định phảu tử thủ. Hắn không tin nhiều người như vậy mà không cản được một mình Phương Hạo Vân. Long Thủ lại phạm thêm một sai lầm nữa rồi, chuyện lớn như vậy, Phương Hạo Vân sao có thể đi đến một mình được? Từ lúc Phương Hạo Vân chém đôi cánh cửa ra, người của Thất Tinh Tài Phán đã nối đuôi nhau xong vào, bắt đầu chém giết xung quanh, để cho mọi người nhân cơ hội tiến vào chiếm giữ.

Ở hiện trường vang lên tiếng kêu thảm, tiếng súng, tiếng nổ không ngừng.

Dưới sự chỉ huy của Phương Hạo Vân, Thất Tinh Tài Phán sở lấy tốc độ cực nhanh và sức mạnh của lựu đạn tấn công, không ai có thể cản nổi.

Cho nên có thể thấy rằng, mặc dù đã vào thời đại khoa học kỹ thuật, nhưng lực lượng cơ thể của con người cũng không thể bỏ qua được. Dù sao thì cho dù khoa học có tiến bộ cách mấy cũng là do con người sử dụng.

Được Phương Hạo Vân và Thất Tinh Tài Phán sở khai đao, những đám người phía sau liền ùa lên xông vào.

Toàn bộ Lam Hải doanh địa lập tức chìm trong hỗn chiến.

Long Hi Phượng và Hà Thanh đi theo đám người phía sau đến đây, nhìn thấy thảm cảnh này cũng âm thầm kinh hãi. Nhất là Hà Thanh, cô là một người lính, cho nên cô rất rõ chất lượng của những lô cốt phòng ngự ở đây. Cô căn bản không tin rằng lớp phòng ngự lợi hại này lại bị vài người phá.

Thật là không tưởng tượng nổi.

Cô cảm thấy rằng Phương Hạo Vân không phải là người, mà là ác ma.

Hắn có được sức mạnh mà người thường không có được!!!

"Thượng tá Hà Thanh, đang suy nghĩ cái gì thế?' Long Hi Phượng hừ lạnh nói : "Có phải đang suy nghĩ xem nên báo cáo với thủ trưởng thế nào không?"

"Không liên quan đến bà..." Hà Thanh đáp lại một câu, sau đó tham gia vào công cuộc chém giết. Đối với người nước Z, Hà Thanh không chút ấn tượng, có thể giết cứ giết. Dù sao thì chuyện lần này cũng đã quá ầm ĩ rồi, giết thêm vài người cũng không có trở ngại gì.

Tình huống bây giờ đã nghiêm trọng hơn dự đoán rất nhiều, Long Thần và Long Ngũ cùng bàn bạc kế sách, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cả hai đều không đưa ra được ý kiến nào cả.

Trước mặt thực lực tuyệt đối, âm mưu quỷ kế đều không dùng được.

"Tôi sẽ đến gặp Phương Hạo Vân..." Long Thần dù sao cũng là trùm một phương, tâm cao khí ngạo, nghe nói Phương Hạo Vân là một nhân vật nguy hiểm, ông muốn thử xem Phương Hạo Vân có năng lực thế nào. Long Thần từng là hậu nhân có tư chất tốt nhất của Long gia, công phu vượt qua cả Long Chiến rồi. Hầu như sắp có thể đột phá Nhâm Đốc hai mạch. Ông không tin rằng Phương Hạo Vân trẻ tuổi như vậy mà có khả năng vượt qua mình.

Long Ngũ đã từng nhìn thấy năng lực của Phương Hạo Vân rồi, vội vàng khuyên : "Long Gia, không thể hành động thiếu suy nghĩ được, theo tôi thấy, chúng ta bây giờ nên đi thôi... Núi xanh vẫn còn, sợ gì không có củi đốt"

"Đồ hèn!" Long Thần quát một tiếng : "Để tôi ra chiến... cậu và tôi liên thủ không tin không giết được Phương Hạo Vân, sau khi thành công, tôi đồng ý giao cho cậu tất cả vinh hoa và quyền thế ở phố D này"

Cái gọi là có thưởng lớn, thì sẽ có kẻ liều mạng.

Sau khi nghe Long Thần nói vậy, Long Ngũ liền động lòng, và nhanh chóng quên mất nỗi sợ trước đó.

Nếu có thể thành công một phen, thì chắc chắn là một bước lên trời, cho dù thất bại cũng không có gì đáng tiếc cả. Hơn nữa theo Long Ngũ phán đoán, tỷ lệ thành công lần này rất cao.

Dọc đường đi, nơi nơi đều là xác và tay chân của người nước Z, làm cho ngay cả một người cao ngạo như Long Thần cũng phải hít sâu một hơi, bọn này rốt cục là người thế nào.

Long Ngũ cũng kinh hồn, xem ra người của Phương Hạo Vân cũng không ít.

Ngay trong lúc hắn muốn rút lui thì đã không còn kịp rồi, Long Thần đã gặp mặt Phương Hạo Vân, Long Hi Phượng.

"Em chính là Long Hi Phượng..." Long Thần chỉ nhìn lướt qua Phương Hạo Vân, sau đó lập tức dừng mắt lại trên người của Long Hi Phượng. Hai người tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng mà Long Thần đã từng nhìn thấy ảnh chụp của bà ta, cho nên, bây giờ chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra em gái của mình.

"Anh là anh hai à... Không biết là thật hay giả? Ngũ Gia đâu?" Long Hi Phượng nhìn Long Thần một cái, lạnh lùng nói : "Tàn nhẫn lắm, ngay cả anh trai ruột mà cũng hy sinh được. Đáng tiếc, tôi không chết, Phương Hạo Vân cũng koche61t!"

"Quả thật là ngoài ý muốn!"

Long Thần cười lạnh : "Em gái, chúng ta cùng một loại người, em nói anh tàn nhẫn, anh thấy em còn tàn nhẫn hơn anh... Đừng nói với anh là em đến phố D để đoàn tụ gia đình rồi cùng nhau báo thù cho Long gia nhé... Người khác không rõ em, nhưng anh rất rõ, bởi vì trong lòng chúng ta có cùng một mối hận..."

"Ý của anh là, anh cũng hận Long gia?" Long Hi Phượng nhíu mày :"Long gia đối xử với anh không tệ, vì sao anh lại hận Long gia?"

"Đối xử không tệ?" Long Thần hừ khinh thường ;" Nếu Long gia đối xử không tệ, vậy vì sao từ nhỏ đã vứt anh ra ngoài đường, để người ngoài nuôi lớn anh... em có biết còn nhỏ mà phải rời xa người thân là đau đớn đến mức nào không? Em không biết... Tuy rằng năm em hai mươi đã gả vào cho Nam Cung thế gia, nhưng dù sao em cũng sống tại Long gia được hai mươi năm rồi, còn anh? Từ nhỏ anh đã phải rời khỏi Long gia, rời khỏi quê hương của mình.. Em biết những năm đó anh phải sống thế nào không?"

"Trong lòng anh oán hận Long ia, cho nên anh giết chết anh trai của mình?" Long Hi Phượng hỏi.

"Anh giết Long Chiến, quả thật là do hận, nhưng mối hận này, cũng bởi vì chính hắn..." Long Thần hừ nói : "Làm lão đại của Long gia, hắn được tất cả của Long gia, kế thừa phúc khí của Long gia, nhưng hắn không có năng lực bảo vệ cho Long gia... Phế vật như vậy nên chết sớm đi...."

"Haha!"

Nghe Long Thần nói vậy, Long Hi Phượng liền cười : "Thật có ý nghĩa... Vốn tôi nghĩ Long gia chỉ có một động vật máu lạnh là tôi, không ngờ ngay cả Long Thần anh cũng thế... quả báo ..."

"Tôi hận tất cả người của Long gia, cho nên anh cũng phải chết!" Long Hi Phượng cao giọng nói.

"Anh cũng hận tất cả người của Long gia, cho nên em cũng phải chết!" Long Thần cười lạnh nói : "Ra tay đi, các người cùng tiến lên, hay sao?"

Phương Hạo Vân quát một tiếng :" Nạp mạng đi!"

Khi đang nói, Phương Hạo Vân đã phóng lên cao, tốc độ cực nhanh, khí thế cường đại lập tức trở thành một luồng khí đáng sợ, lao đến hướng Long Thần, làm cho Long Thần rung động ngay.

"Hạo Vân, nhờ em!" Long Hi Phượng biết mình không phải là đối thủ của Long Thần, cho nên việc giết chết Long Thần liền nhờ Phương Hạo Vân.

Sau này, bà sẽ đem tất cả thù hận đổ lên trên đầu của Phương Hạo Vân.

Đối phó Phương Hạo Vân, bà sẽ tìm biện pháp khác.

Long Thần cũng quát một tiếng, ngón tay sắc như kiếm, là Linh Tê Chỉ của Long gia, lập tức chỉ vào mi tâm của Phương Hạo Vân. Chiêu như vậy, đủ để biểu hiện sự tự cao tự đại c3ua Long Thần, nhìn bộ dạng của ông ta, giết chết Phương Hạo Vân tựa hồ là do tình thế bắt buộc.

Long Ngũ thấy như vậy, vội vàng lao đến, ý đồ muốn hợp công với Long Thần.

Phương Hạo Vân cười lạnh, thân hình nhoáng lên, đổi hướng công kích, xuất hiện trước mặt Long Ngũ, hơn nữa còn chặn đòn tấn công của Long Ngũ lại.

Long Ngũ nhanh chóng phát hiện ra tất cả đường lui của mình đã hết, khi đối mặt với Phương Hạo Vân, hắn liền có cảm giác không đỡ được.

"Chết đi!"

Phương Hạo Vân quát một tiếng, Thiên Phạt lại hiện nơi tay, chém ra một tia sáng, đao thế cường đại làm cho Long Ngũ bị phong tỏa, khiến hắn không thể nhúc nhích được.

Long Ngũ không ngờ rằng, cái chết lại đến nhanh như vậy.

Nhìn thấy một đao của Phương Hạo Vân bổ về hướng mình, hai mắt của Long Ngũ co lại, trong lòng hắn liền nguội lạnh, hắn hối hận vì đã đưa ra quyết định cuối cùng.

Chết tử tế cũng không bằng sống cúi đầu.

Nếu ông trời cho hắn thêm một cơ hội nữa, hắn tuyệt đối sẽ không ở lại.

Trong nháy mắt, khi cái chết phủ xuống đầu, trước mặt đã tối sầm lại, thì Long Ngũ bỗng thấy có một người lao đến hướng mình chặn Phương Hạo Vân lại.

Đột nhiên xảy ra dị biến,làm cho Long Ngũ nhất thời không biết nên làm thế nào.

Và đồng thời, trong cùng thời điểm ấy, cánh tay của hắn đã bị người khác kéo, cả người lập tức bị lôi về phía sau, ngã mạnh xuống đất, đau không chịu nổi. Nhưng mà ngã như vậy đã giúp hắn giữ mạng.

Lúc này hắn mới nhìn rõ lại, thì ra Long Thần đã ném một người đến, dùng máu và thịt để cứu mình.

Long Thần biết nội lực bản thân không thể so với Phương Hạo Vân, không dám đánh bừa với hắn, cho nên mới cứu Long Ngũ ra, hy vọng hai người liên thủ lại, đồng lòng đối phó Phương Hạo Vân.

Long Ngũ tìm thấy đường sống trong chổ chết, trong lòng bình thường lại rất nhiều, lúc này liền hiểu được, phải cùng Long Thần đứng chung, chuẩn bị cùng nhau chống địch.

Xung quanh vẫn đang hỗn chiến, tiếng kêu thảm, súng nổ, máu và thịt văng khắp nơi, không ngừng có người ngã xuống, không ngừng có người tử vong. Máu đã nhuộm đỏ cả nền đất rồi.

Phương Hạo Vân không đánh chết được Long Ngũ, có vẻ hơi bất ngờ, có điều hắn cũng không lo lắng, cho dù bọn họ có liên thủ lại, cũng không làm gì được hắn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Hy vọng các người đừng làm tôi thất vọng..." Phương Hạo Vân cười lạnh, cầm Thiên Phạt trong tay chủ động tấn công, mục tiêu là kẻ yếu nhất trong hai người, Long Ngũ.

Hai bên đều không còn đường sống, Long Ngũ cắn chặt ra, lập tức thi triển toàn lực, tính liều mạng với Phương Hạo Vân.

Long Thần của thu hồi vẻ khinh thường, không dám ẩn giấu nữa, đem tất cả lực lượng tu luyện hơn mười mấy năm qua, khi đó trong tay ông ta cũng đã cầm Long Tuyền bảo kiếm rồi.

"Hạo Vân, cẩn thận thanh kiếm đó!" Long Hi Phượng vội vàng hô lên, sợ Phương Hạo Vân không biết được sự lợi hại của thanh kiếm mà chịu thiệt. Đến cuối cùng Phương Hạo Vân sẽ trở thành nô lệ cho bà, cho nên ngàn vạn lần không được xảy ra sơ xuất.