Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 604: Đại Ngưu chết





Ngũ Gia đang ngồi nghỉ ngơi nhìn thấy hai người ra nhảy, trong mắt hiện lên một sự giận dữ. Nhưng chỉ trong nháy mắt lại khôi phục bình thường.

Không ai biết trong lòng ông ta rốt cục đã nghĩ cái gì.

Đợi khi điệu nhảy kết thúc, Phương Hạo Vân và Long Hi Phượng mới trở về, xem ra hai người nhảy rất vui, bởi vì trong mắt của họ tràn đầy sự vui vẻ.

"Haha... Tiểu Phượng Hoàng, Hạo Vân.... Ngũ Gia càng nhìn hai đứa càng thấy xứng... Như vậy đi, hay là Ngũ Gia làm mai cho hai đứa?" Nụ cười của Ngũ Gia làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Sắc mặt của Long Hi Phượng hơi đỏ lên, nói : "Ngũ Gia, ông chỉ biết chọc người ta... Không còn sớm nữa... chúng ta đi uống rượu đi... con đồng ý với ông rồi đó, Hạo Vân, hay là em cùng đi nhé?"

Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân rõ ràng cảm nhận được sự chán ghét trong đôi mắt của Ngũ Gia.

"Cái này... em không đi đâu, em còn một số việc..." Phương Hạo Vân vừa dứt lời, điện thoại liền vang lên.

Nhìn màn hình, là số điện thoại của Bạch Quý.

Phương Hạo Vân và Bạch Quý đã có quy định, nếu không phải là chuyện cực kì quan trọng, thì Bạch Quý sẽ không chủ động liên lạc với hắn. Bây giờ Bạch Quý lại gọi điện đến, không cần nghi ngờ nữa, khẳng định là chuyện rất lớn.

Xin lỗi một tiếng, Phương Hạo Vân vội vàng đi ra ban công, nghe điện thoại, trong điện thoại lập tức truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Bạch Quý : "Thiếu chủ, xảy ra chuyện rồi, Đại Ngưu đã chết...."

"Cái gì? Đại Ngưu chết?" Phương Hạo Vân liền rùng mình một cái : "Rốt cục là thế nào? Là ai làm, ông kể rõ tình huống cho tôi ibe61t"

Bạch Quý nghe thấy thế, vội vàng đem mọi chuyện kể lại cho Phương Hạo Vân nghe.

Tối hôm qua, Bạch Quý bố trí Vương Đại Ngưu và chín người khác đi tìm hiểu tình huống tại phố D, mà sáng hôm sau, chín người kia đều trở về, chỉ riêng Đại Ngưu là không thấy.

Nửa tiếng sau, những anh em ra ngoài tìm kiếm đã thấy được xác của Đại Ngưu, căn cứ theo phán đoán của Bạch Quý, Vương Đại Ngưu là bị người ta giết chết vào tối qua, một viên đạn xuyên đầu, chết ngay tại chổ.

"Nghe đây, lệnh cho tất cả anh em trở về... các người ở chổ đợi lệnh, tôi lập tức đến ngay..." Phương Hạo Vân dặn dò một câu, vội vàng cúp điện thoại.

Đi vào đại sảnh, hắn liền xin lỗi Long Hi Phượng và Ngũ Gia : "Ngũ Gia, chị Phượng, hai người từ từ chơi đi, em có việc gấp cần phải đi, hôm khác liên hệ..."

Nói xong, không đợi Long Hi Phượng và Ngũ Gia nói cái gì, hắn đã nhanh chóng rời đi.

Long Hi Phượng thấy Phương Hạo Vân có phản ứng như vậy liền biết đã xảy ra chuyện, vốn định gọi Phương Hạo Vân lại hỏi có cần hỗ trợ không, thì đã bị Ngũ Gia cản : "Được rồi, để nó đi đi, chúng ta uống rượu... Đứa nhỏ Hạo Vân này không tồi, với năng lực của nó, mặc kệ là chuyện gì, ông nghĩ hắn đều có thể ứng phó được..."

.................................................. ......

Tần Như Phong suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định liều mạng, kêu ông hy sinh Tần Tử Hoa, dường như không phải sự thật. TỪ xưa đến nay, ông luôn coi trọng Tần Tử Hoa, dù sao trong hai người con của ông, thì nó cũng có dòng máu thuần khiết.

Tần Như Phong cảm thấy rằng, chỉ có Tần Tử Hoa thừa kế Tần gia, thì khi chết ông mới có mặt mũi đối diện với liệt tổ liệt tông. Tần Tử Kiếm cái gì cũng tốt, riêng chỉ có dòng máu là không thuần, dù sao thì trong thân thể của nó cũng có máu của lũ người tây.

Loại chuyện này vốn chẳng gì ghê gớm cả.

Nhưng đối với một lão cổ hủ như Tần Như Phong thì lại vô cùng quan trọng.

Tần Tử Hoa cũng ý thức được nguy cơ, hắn biết mình đã phạm một sai lầm không thể tha thứ, nhưng mà chuyện đã thế nào,c ó hối hận thì cũng đã muộn.

"Ba. ba nhất định phải cứu con... con không muốn chết, con không thể chết... Ba yên tâm, chỉ cần lần này con không chết, sau này con nhất định sẽ nhớ kỹ bài học này, về sau làm việc cho Tần gia, mưu phúc lợi cho Tần gia, con sẽ không để cho ba thất vọng nữa, con sẽ cố gắng... Xin ba, bất kể thế nào cũng cứu con với..." Giọng nói của Tần Tử Hoa rõ ràng đang mang theo sự nức nở.

"Được rồi, lau nước mắt đi... Nam tử hán đại trượng phu thà đổ máu chứ không rơi lệ, bộ dạng của con bây giờ, ba làm sao yên tâm giao Tần gia lại cho con?" Tần Như Phong trách : "Ba hy vọng con có thể nhớ kỹ bài học lần này, đừng có dùng thủ đoạn thấp hèn, làm như vậy chỉ hại người hại mình..."

"Ba, con biết rồi, con nhất định sẽ nhớ kỹ lời ba nói, xin ba giúp con vượt qua cửa ải khó khăn lần này..." Bây giờ Tần Tử Hoa mới biết được cái gì gọi là thần chết đến cửa.

Kim Đại Trung dường như không đồng ý với cách thể hiện của Tần Như Phong, đợi khi Tần Tử Hoa đi rồi, ông ta mới nói : "Em không biết là vì Tử Hoa, chúng ta phải trả giá quá lớn sao? Em cần phải rõ ràng, bên châu Âu rõ ràng đã có người gây chuyện..."

"Hừ!"

Tần Như Phong cười lạnh : "Gây chuyện? Em thật sự muốn nhìn xem bọn họ rốt cục có năng lực làm gì... Mấy năm nay em nể tình anh em, cho nên mới nhẫn nhịn, nếu không như vậy thì em đã sớm ra tay trừng trị bọn họ rồi. Nếu bọn họ thật sự muốn trở mặt, vậy thì đừng trách em..."

Nhìn thấy sát khí trong mắt của Tần Như Phong, KIm Đại Trung không nói gì nữa.

.................................................. ........... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Không còn ba, không có anh Hạo Vân, càng không có chị Thanh Thanh để tâm sự, Hàn Tuyết Nhi đã trở nên kiên cường hơn, độc lập hơn. Mấy ngày nay, cô cố nén đau thương trong lòng, bắt đầu lo cho chuyện tập đoàn, mấy lần tranh đấu với Đới Cường đều không lọt xuống thế dưới, rất có biểu hiện của vị nữ tướng.

Đối với việc này, trong lòng Tần Tú Văn rất vui mừng.

Bà tin rưởng rằng chồng mình có linh thiên, thì nhất định sẽ rất vui, con gái quả thật đã trưởng thành rồi, đã hiểu chuyện rồi.

Thật ra, có đôi khi sự trưởng thành của con người, có thể chỉ trong nháy mắt. Một sự cổ vũ, một kích thích, thường hay kích thích tiềm năng của con người.

Mà tình huống của Hàn Tuyết Nhi bây giờ, có thể gọi là thời thế tạo anh hùng, cái chết của Hàn Sơn đã làm khơi dậy ngọn sóng trong lòng của Hàn Tuyết Nhi, mà lúc này, xung quanh cô không có một sự trợ giúp nào cả.

Vì thế, tiềm năng trong cô liền được kích thích.

Đương nhiên, theo thế cục trước mắt, Đới Cường vẫn chưa chịu từ bỏ, ngược lại, hắn ta còn đang tiến hành một âm mưu lớn hơn, và nguy cơ của Hàn Tuyết Nhi liền trở nên không nhỏ.

Hôm nay, Hàn Tuyết Nhi đã nhận được tin tức của kẻ chủ mưu đứng đằng sau vụ tai nạn của Hàn Sơn, và ý kiến của cô rất rõ ràng : Nợ máu phải trả bằng máu.

Tần Tú Văn cũng ủng hộ quyết định này.

"Tuyết Nhi... con yên tâm, khi Hạo Vân đi đã dặn dò, công ty bảo an Đằng Phi sẽ cố hết sức xử lý chuyện này... Hơn nữa, còn có dì Bạch nữa, chú cam đoan rằng, cho dù cha con Tần gia có năng lực to bằng trời cũng không có khả năng rời khỏi Hoa Hải bình yên. Chuyện bây giờ con cần xử lý là vấn đề của tập đoàn Hàn thị... chuyện khác con không cần quan tâm..." Trần Thiên Huy khuyên.

"Dạ, con biết!"

Hàn Tuyết Nhi nghiêm túc nói : "Chú Trần, chú yên tâm đi, con biết mình nên làm cái gì, và không nên làm cái gì..."

Buổi tối, Hàn Tuyết Nhi đứng một mình ngoài ban công, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao, trong lòng trộn lẫn nhiều cảm giác. Lúc ban ngày, vì chống đỡ, cô không thể không giả bộ kiên cường, đem tất cả máu và nước mắt nuốt vào trong bụng. Khi trời tối, lúc Tần Tú Văn đã ngủ rồi, cô mới có thời gian nghĩ đến người mình yêu..."

"Hạo Vân, anh có khỏe không?" Hàn Tuyết Nhi nhìn ánh trăng, hy vọng mặt trăng có thể chuyển sự thương nhớ của mình đến cho người mình yêu.

Chỉ là lúc này Phương Hạo Vân không có tâm tình ngẩng đầu lên ngắm trăng, haizzz.... thật là tương tư.

Cái chết của Vương Đại Ngưu đã làm cho hắn cực kỳ phẫn nộ, sau khi rời khỏi buổi tiệc của Ngũ Gia, Phương Hạo Vân liền liên hệ với Hà Thanh, kêu cô lái xe đến chổ dừng chân tạm thời của Bạch Quý.

Bạch Quý đã chỉ huy mọi người xây dựng một linh đường rộng rãi, đồng chí Nhị Ngưu thì đã khóc thành sông, thấy Phương Hạo Vân đến, hắn vội vàng nhào đến khóc lóc : "Phương thiếu gia... anh của tôi đã chết, anh ấy đã chết... cậu phải báo thù cho anh tôi, cậu làm chủ cho tôi..."

Nhị Ngưu vừa lên tiếng, mọi người lập tức yêu cầu báo thù rửa hận.

Bạch Quý vội vàng lên tiếng, ý bảo mọi người im lặng.

Nhưng Phương Hạo Vân khoát tay, ý muốn mọi người cứ tiếp tục.

Tâm tình của mọi người, hắn hiểu.

"Nhị Ngưu... đứng lên!" Phương Hạo Vân đỡ lấy Vương Nhị Ngưu đang quỳ dưới chân mình, vỗ vai hắn, nghiêm túc nói : "Nhị Ngưu, anh yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý tốt. Nợ máu phải trả bằng máu, mặc kệ là ai đã ra tay, tôi cũng không bỏ qua...."

"Phương thiếu gia, cảm ơn cậu..." Vương Nhị Ngưu lại quỳ xuống đất, dập đầu một cái thật mạnh trước mặt Phương Hạo Vân, làm cho đầu của hắn lập tức sưng lên.

Phương Hạo Vân lại đỡ Vương Nhị Ngưu lên, xin lỗi : "Nhị Ngưu, nếu là anh em của tôi thì không cần phải nói lời cảm ơn... Chuyện anh của anh, là tôi có lỗi với anh..."

Nói xong, Phương Hạo Vân đưa Vương Nhị Ngưu đến trước linh đường.

Trước khi Phương Hạo Vân đến, Bạch Quý đã chuẩn bị một cái quan tài cho Đại Ngưu rồi, đưa thi thể của hắn vào trong. Đại Ngưu chết rất thảm, bị bắn một phát lấy mạng, và viên đạn đã phá tan bộ óc của hắn.

Ánh mắt của Đại Ngưu vẫn trừng lớn, hiển nhiên là chết không nhắm mắt.

Vương Đại Ngưu, hậu duệ của đại đao Vương Ngũ, Thất Tuyệt Đao của hắn cũng đã luyện được chút lửa rồi, vốn Phương Hạo Vân rất kỳ vọng vào hắn, chỉ là không ngờ rằng hắn lại đi sớm như thế.

Hắn đã chết, sao hắn có thể chứ?

"Là ai làm? Đệt mẹ, bố nhất định sẽ không bỏ qua..." Phương Hạo Vân nổi giận lên, Thiên Phạt xuất hiện nơi tay, một tia sáng lóe lên, và lao đến một tảng đá cách đó không xa.

Chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, khối đá to trước mắt đã bị chém nát.

Mọi người lần đầu tiên nhìn thấy đao kỹ của Phương Hạo Vân, không khỏi hít sâu một hơi, và khen lão đại lợi hại. Còn Vương Nhị Ngưu nhìn thấy cảnh này, trong lòng cang tin chắc sẽ báo thù được.

Lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng ồn ào, dường như đã xảy ra chuyện, Bạch Quý vội vàng đ qua, một lát sau, ông cau mày đi lại.

"Thiếu chủ, chúng ta lại mất thêm hai anh em, là những người phái đi kiếm Đại Ngưu và không kịp trở về... Cũng là bị một viên lấy mạng, xuyên đầu và xuyên tim... hơn nữa..." Nói đến đây, trên mặt Bạch Quý lộ ra vẻ khó khăn, dường như có ý muốn nói lại thôi.

'NÓI!" Phương Hạo Vân quát.

"Trong túi áo của một người, chúng tôi phát hiện ra một tờ giấy do hung thủ để lại, kêu chúng ta cút khỏi phố D trong ba ngày, nếu không sẽ giết sạch chúng ta..." Bạch Quý đưa tờ giấy đến.

"Hừ!"

Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, cũng không cầm lấy tờ giấy : "Khẩu khí rất lớn, ai giết sạch ai còn chưa nhất định..."

Trong lòng Phương Hạo Vân đã nổi điên lên, giống như một ngọn lửa gặp xăng thì bùng cháy, bắt đầu nổ dữ dội hơn, hắn nắm chặt tay, nhìn Bạch Quý, nói : "Kêu Thất Tinh Tài Phán sở hành động, bất kể thế nào cũng phải tra ra hung thủ..."

"Đã biết, tôi đi thu xếp..." Bạch Quý vội nói.

Phương Hạo Vân vốn không tính để cho Thất Tinh Tài Phán sở ra mặt, bởi vì hắn muốn mượn cơ hội này rèn luyện cho các anh em, chỉ là kết quả lại thành thế này.

Nhớ đến cái chết của Vương Đại Ngưu, hắn liền áy náy, liền đau lòng.

Mặc kệ là ai, đều phải trả giá gấp ngàn lần.

"Thiếu chủ, anh em của Thất Tinh Tài Phán sở đã hành động, bây giờ chúng ta làm gì?" Một lát sau, Bạch Quý đi đến hỏi.

Phương Hạo Vân không nói gì, hắn đi qua đi lại trong phòng, vẻ mặt cực kỳ hung dữ : "Chuyện điều tra hung thủ để anh em Thất Tinh Tài Phán sở làm, ông mang các anh em ở đây đợi lệnh, đợi chỉ thị của tôi..."

"Phương thiếu gia, chuyện này không biết có phải là do thế lực vũ trang ở phố D làm không?" Hà Thanh nãy giờ không nói gì đã lên tiếng : "Theo tôi được biết, thế lực địa phương ở đây vô cùng ghét bên ngoài"

"Ngũ Gia..." Phương Hạo Vân cười lạnh : "Nếu tôi đoán không sai, thì chuyện này là do Ngũ Gia làm... Hành tung của đám người Bạch Quý vô cùng kín, người bình thường, những thế lực vũ trang bình thường căn bản là không thể tìm được họ. Trừ phi là hoàng đế ngầm của phố D... Toàn bộ phố D đều nằm trong sự khống chế của ông ta, chỉ có ông ta mới có năng lực này..."