Phương Hạo Vân nghe thấy thế, hơi sửng sốt, lập tức thấp giọng nói : "Chú Hàn, chú đã biết rồi, con cũng không gạt chú. Đúng vậy, chính là tên sát thủ lúc trước đã cứu chú... Nhưng chú yên tâm, bây giờ con không còn làm sát thủ nữa. Hơn nữa con sẽ thật sự đối xử tốt với Tuyết Nhi, điều này xin chú cứ yên tâm..."
Hàn Sơn há miệng ra, thở dốc, nói : "Chú... chú rất ... yên tâm..." Nói xong câu đó, khóe miệng của Hàn Sơn để lại một nụ cười, rồi chậm rãi nhắm mắt.
"Chú Hàn..." Phương Hạo Vân vẫn cầm lấy tay của Hàn Sơn nãy giờ, đột nhiên hắn cảm thấy Hàn Sơn không còn mạch đập, vội vàng kêu lớn.
"Bác sĩ, bác sĩ..." Hàn Tuyết Nhi nghe thấy thế, tông cửa ra, lập tức khóc lớn kêu bác sĩ đến.
Bác sĩ chạy lại, nhìn nhìn rồi thở dài, mang theo ánh mắt xin lỗi nhìn Phương Hạo Vân : "Phương thiếu gia, xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức..."
"Không... ba tôi không sao cả... các người nhanh cứu đi, ba tôi không có việc gì cả..." Hàn Tuyết Nhi dường như đã điên lên, kéo tay bác sĩ không ngừng cầu xin.
Bác sĩ nhìn Phương Hạo Vân bằng cặp mắt khó xử.
Phương Hạo Vân vội vàng ôm lấy Hàn Tuyết Nhi lại, nói : "Tuyết Nhi... đừng như vậy, không cần phải vậy... chú Hàn đã đi rồi, chú ấy đi rất bình an, rất nhẹ nhàng..."
Phương Hạo Vân nói đúng, bởi vì trước khi đi, Hàn Sơn đã rất yên tâm. Bởi vì ông ta biết được thân phận thật của Phương Hạo Vân, cũng biết Phương Hạo Vân có năng lực chăm sóc cho con gái của mình, tập đoàn của mình.
Tương đối mà nói, Tần Tú Văn kiên cường hơn Hàn Tuyết Nhi nhiều, bà dường như đã chuẩn bị tâm lý rồi.
"Tuyết Nhi, chúng ta về nhà..." Tần Tú Văn tuy rằng rất đau khổ, nhưng mà bà rất rõ, việc cấp bách trước mắt là phải giữ được sản nghiệp của chồng. Nếu không thì chồng dưới suối tuyền sẽ không nhắm mắt được.
Lúc giữa trưa, Phương Hạo Vân mang Hàn Tuyết Nhi đi ra ngoài tản bộ. Buổi chiều, hắn phải đi, trước khi đi, hắn cần phải làm ổn định tâm tình của Hàn Tuyết Nhi,
Hai người nắm tay nhau bước đi, Hàn Tuyết Nhi giống như một con chim nhỏ, nép vào mình của Phương Hạo Vân. Trong ánh mắt không còn sự long lanh như trước, cả người cứ mơ hồ, và im lặng như thế. Cái chết của Hàn Sơn, đối với cô mà nói, là một sự đả kích rất lớn. Nhớ đến sự bất hiếu của mình trước đây, Hàn Tuyết Nhi cảm thấy rằng mình không phải là đứa con gái tốt.
Cô rất hối hận.
Hối hận vì trước kia không nên cãi nhau với ba, hối hận vì lúc ba còn sống không lo tròn chữ hiếu được.
Hai người đi đến khu hồ nhân tạo, nhìn dòng nước phun lên, Hàn Tuyết Nhi lẩm bẩm : "Anh Hạo Vân, anh nói em có phải là một cô gái hư hỏng hay không?"
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, nhẹ nhàng nâng mặt của Hàn Tuyết Nhi lên, chỉ mới một ngày, mà trông cô đã ốm đi rất nhiều.
Đau lòng nhìn Hàn Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Tuyết Nhi... không cần nói bản thân như vậy. Em là một cô gái tốt... nếu em cảm thấy rằng bản thân thật sự có lỗi với ba của em, vậy em cố gắng xử lý sản nghiệp do ba em để lại cho tốt. Anh tin tưởng em, em nhất định có thể làm được..."
"Dạ..."
Được người đàn ông mình yêu ủng hộ, Hàn Tuyết Nhi âm thầm thề rằng, mình nhất định phải kiên cường lên. Nhất là trong thời khắc mấu chốt này, càng phải chịu đựng, phải kiên cường, không để cho ba thất vọng.
"Tuyết Nhi... có vài chuyện anh vẫn chưa nói với em, chiều nay anh phải đi rồi... anh đến nước Z một chuyến, bên kia có chuyện cần anh xử lý. Em yên tâm, anh sẽ nhanh chóng xử lý chuyện bên đó..." Phương Hạo Vân nhẹ giọng nói.
"Anh phải đi?"
Hàn Tuyết Nhi nghe thấy thế, sắc mặt liền thay đổi.
Phương Hạo Vân bây giờ chính là một trụ cột tinh thần cho Hàn Tuyết Nhi, nếu hắn đi, Hàn Tuyết Nhi thật không biết mình có thể chịu đựng được hay không.
"Anh Hạo Vân, anh có thể không đi được không? Ở với Tuyết Nhi... Tuyết Nhi cần anh..." Hàn Tuyết Nhi ôm lấy cánh tay của Phương Hạo Vân, nức nở nói.
Phương Hạo Vân lẳng lặng để cho Hàn Tuyết Nhi khóc, trong lòng buồn não và áy náy vô cùng. Chuyện này, hắn không thể không đi làm.
Bên Lã Thiên Hành đã chuẩn bị xong hết rồi, chuyện Long Thần cần phải xử lý, hơn nữa người của hắn cũng đã đến đó rồi.
Bây giờ, mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông là hắn thôi.
"Xin lỗi, chuyện này rất quan trọng, hơn nữa đã định trước rồi, anh không thể không đi" Phương Hạo Vân xin lỗi.
Hàn Tuyết Nhi dừng khóc lại, thấy vạt áo của Phương Hạo Vân đã ướt đẫm, cúi đầu nói : "Xin lỗi... em sẽ giúp anh giặt đồ..."
Phương Hạo Vân đưa tay lau nước mắt trên mặt của Hàn Tuyết Nhi, cười nói : "Tuyết Nhi, muốn khóc thì cứ khóc lớn lên đi... Chuyện lần này, nếu không quan trọng, hay sẽ không bỏ lại em một mình như vậy. Em yên tâm, cho dù anh không có ở đây, còn có chủ Trần và người của anh. Bọn họ sẽ giúp em... anh sẽ mau chóng trở về"
Hàn Tuyết Nhi gật đầu, lập tức hỏi thêm : "Anh Hạo Vân, anh thật sự quyết định để em làm vợ anh sao?"
"Ừ, là thật!" Phương Hạo Vân cười nói : "Anh đã hứa với chú Hàn, đương nhiên sẽ làm được. Huống hồ, em thật sự cũng là một bảo bối đáng yêu của anh mà...."
Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, trên mặt Hàn Tuyết Nhi liền lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Hai người đi dạo một hồi, nói chuyện một hồi, đợi khi tâm tình của Hàn Tuyết Nhi ổn định lại, Phương Hạo Vân liền mang cô trở về nhà. Tần Tú Văn cũng đã bình tĩnh lại dưới sự an ủi của Lã Nguyệt Hồng rồi. Phương Hạo Vân giao Hàn Tuyết Nhi cho Tần Tú Văn xong, vội vàng chào tạm biệt, bởi vì không còn nhiều thời gian nữa.
Ra phòng khách, Phương Hạo Vân phát hiện ra Trần Thiên Huy đang chờ, và dường như có chuyện muốn nói với hắn, nên hắn liền đi qua.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL"Chú Trần, có điều tra được không?" Phương Hạo Vân hỏi.
Trần Thiên Huy gật đầu, nói : "Bên chú đã xử lý dấu vết để lại, chú hoài nghi, có thể là do Tần gia làm..."
"Tần gia?"
Phương Hạo Vân nhíu mày : "Tần Tử Kiếm? Hắn không phải đã đi rồi sao? Chẳng lẽ hắn vẫn còn ôm hận trong lòng, cho nên mới làm ra chuyện này?"
"Chú sẽ điều tra thêm chứng cứ...." Trần Thiên Huy cắn răng nói : "Chú sẽ không bỏ qua cho nó"
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói : "Như vậy đi, chú Trần, chú liên hệ với dì Bạch, nhờ dì hỗ trợ chú xử lý chuyện này..."
.................................................. ...
Trên đường cái, ngoại trừ một mình Hà Thanh là người quen ra, thì xung quanh đều là người xa lạ.
Thành phố D, thành phố biên giới của nước Z, là một thành phố chưa được phát triển. Ở chổ này, căn bản là không nhìn ra cái gọi là xa hoa, cũng không thấy được cái gọi là phồn vinh. Toàn bộ thành phố có vẻ trầm lặng, làm cho người cả có cảm giác không được tốt.
"Phương thiếu gia, lần đầu ra nước ngoài sao?" Hà Thanh đột nhiên hỏi.
Phương Hạo Vân cười lạnh nói : "Cô cảm thấy thế nào?"
Lúc còn ở Thiên Đạo, Phương Hạo Vân và Nguyệt Như đã đi đến phân nửa thủ đô của các nước trên thế giới rồi. Chỉ là một thành phố nhỏ như vậy thì hắn lần đầu tiên đến.
"Tôi mang cậu đến một chổ, có lẽ cậu sẽ thích..." Hà Thanh cười mờ ám với Phương Hạo Vân, sau đó nhấn ga, và phía sau chiếc xe là một đống khói đen.
Không lâu sau, Hà Thanh lái xe đưa Phương Hạo Vân đến một con đường tương đối đông đúc một chút. Cuối cùng, đem xe dừng lại tại một cánh cửa.
"Phương thiếu gia, chổ này được gọi là thiên đường của đàn ông đấy... thích hợp cho đàn ông các cậu đến đây chơi đùa, chúng ta vào xem..." Hà Thanh vừa đi vừa giới thiệu.
Phương Hạo Vân không có nhiều cảm giác với người nước Z, cho nên đối với đàn bà ở đây càng không có hứng thú.
Hắn vốn định từ chối, nhưng nhìn lại Hà Thanh, người con gái này tuyệt đối không phải loại không có việc đi gây chuyện. Nếu đã mang mình đến đây, thì hẳn là có ý đồ.
Quả nhiên, sau khi bước vào cửa, Hà Thanh liền nói : "Theo tin tức đáng tin cậy, thì chổ này là do tình nhân của Long Thần mở. Tôi nghĩ nếu chúng ta muốn tìm được Long Thần, thì chổ này là một lựa chọn không tồi. Như vậy, cậu cũng có thể lấy việc công làm chuyện riêng, từ từ mà tìm hiểu, lại còn được mua vui với các cô gái ở đây, thật là không tồi!"
"Tôi tình nguyện để cô vào đó làm!" Phương Hạo Vân cười khinh thường, nói.
"Cậu..." Hà Thanh tức giận : "Sao cậu có thể lấy loại đàn bà đó ra mà so sánh với tôi, cậu thật quá đáng..."
Phương Hạo Vân không để ý đến Hà Thanh, bước vào trong. Bên trong rất hỗn loạn, cách bài trí không xa hoa lắm, thậm chí là tồi tàn, nhưng kỳ quái một chổ là nơi này chật kín người. Nhất là ở giữa sân, đã có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi đứng đông nghẹt. Bọn họ đang lắc lư thân thể của mình theo tiếng nhạc dồn dập, thỉnh thoảng còn la hét ầm lên.
"Cái này gọi là nhảy sao?" Hà Thanh đi đến hỏi.
"Đương nhiên!"
Phương Hạo Vân đột nhiên ôm lấy eo của Hà Thanh, cười nói : "Chúng ta làm bạn nhảy... nhớ kỹ, đừng có nghĩ bậy với tôi, chúng ta chỉ chấp hành nhiệm vụ"
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Hà Thanh thiếu chút nữa đã buồn bực đến chết. Câu nói của Phương Hạo Vân, phải là do cô nói mới đúng.
Có điều, nói đi thì phải nói lại, bây giờ là thời điểm nhạy cảm, cũng không có thời gian đi lo mấy chuyện này. Nghĩ biện pháp tìm ra Long Thần mới tốt.
Hai người ôm nhau, nhanh chóng hòa vào sàn nhảy. Theo tiếng nhạc dồn dập, Phương Hạo Vân cũng nhân cơ hội ăn chút đậu hũ nóng. Hai tay thỉnh thoảng vuốt ve những chổ nhạy cảm của Hà Thanh, làm cho mặt của Hà Thanh đỏ ửng. Nếu không phải vì nhiệm vụ, cô đã tát cho vài cái rồi.
Đợi khi âm nhạc chấm dứt, Phương Hạo Vân thiếu chút nữa đã sờ cho Hà Thanh lên mây luôn.
Ngồi xuống ghế sofa, Hà Thanh đổ mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển hỏi :"Phương thiếu gia, cậu có thể nói cho tôi biết, nãy giờ chúng ta làm vậy là có liên quan đến nhiệm vụ sao? Có thể nói kế hoạch của cậu được không?"
Phương Hạo Vân lập tức cười nói :"Haha, cô muốn nghe thật à? Nếu cô muốn nghe, vậy tôi nói cho cô nghe, chuyện nãy giờ chúng ta làm không hề liên quan đến nhiệm vụ. Tôi chỉ lấy việc công làm chuyện riêng thôi, từ từ mà tìm hiểu... Đừng nóng giận, lời này là do chính cô nói ra mà..."
Hà Thanh nghe thấy thế, liền biết mình đã bị đùa giỡn.
Đang tức giận thì thấy Phương Hạo Vân gọi phục vụ một chai bia. Và ngay sau đó, hắn cầm chai bia đập lên đầu người phục vụ.
"Beng!"
Một tiếng, cái đầu trọc của tên phục vụ liền bị méo vào, máu tươi chảy ra, lảo đảo lui về đụng ngay người khách bên cạnh.
Hà Thanh lập tức hét lên, lui về sau vài bước theo bản năng. Giây phút đó, cô phải hiện ra trong con mắt của Phương Hạo Vân có tử khí, giống như là ác ma vậy.
Đối mặt với vận rủi này, tên phục vụ dường như có vẻ không nhắm mắt được, nhưng mà bây giờ hắn cũng không thể khiếu nại được gì cả. Khi xác của hắn ngã xuống đất, thì trong sàn nhảy liền trở nên hỗn loạn hơn, và mọi người bắt đầu chạy trốn ra ngoài, đáng tiếc là chổ này không có lối ra an toàn, chỉ có một cánh cửa duy nhất, mà cửa chỉ rộng đủ cho hai người mà thôi.
Bởi vì chuyện này, sàn nhảy vốn đông người lập tức trở nên hỗn loạn, tiếng thét chói tai, tiếng khóc, tiếng la nhanh chóng tràn ngập xung quanh.
Bởi vì một chai bia của Phương Hạo Vân mà làm cho một nơi vốn náo nhiệt trở thành địa ngục trần gian chỉ trong nháy mắt.
Ngay trong lúc mọi người hỗn loạn thì Phương Hạo Vân vẫn ngồi uống rượu như đúng rồi, tỏ vẻ rằng chuyện trước mắt căn bản là không liên quan đến hắn, ngồi đó, nhìn cảnh hỗn độn nơi này.
Hà Thanh mở miệng ra, nhỏ giọng hỏi : "Vì sao phải làm vậy?"
"Không phải cô nói bà chủ chổ này là tình nhân của Long Thần sao? Tôi không làm lớn chuyện, cô cho rằng người ta sẽ ra gặp chúng ta à?" Phương Hạo Vân hỏi ngược lại.