Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 574: Hàn Tuyết Nhi cố chấp





Vì thế cô liền thay một cái quần mới, và muốn giặt cái này đi, chỉ là lay hoay một hồi lại quên mất.

Cố gắng bình tĩnh lại tâm tình trong phòng vệ sinh, Hàn Tuyết Nhi bước ra ngoài phòng, có điều, hai má của cô vẫn còn đang đỏ ửng.

Càng làm cho người ta đau đầu hơn chính là, bởi vì cái quần lót ấy, khiến cho hình ảnh trong mơ hồi sáng lại hiện về trong đầu cô, và làm cho cô cảm thấy rất lạ.

Nhìn Phương Hạo Vân, Hàn Tuyết Nhi giống như một đứa nhỏ làm sai vậy, luống cuống không biết làm gì.

Phương Hạo Vân khẽ cười nói : "Tuyết Nhi, ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện... Đúng rồi, chị Thanh Thanh gần đây có liên hệ với em không?"

Nghe Phương Hạo Vân nhắc đến Trần Thanh Thanh, sắc mặt của Hàn Tuyết Nhi lập tức trở nên ảm đạm, cô đột nhiên hỏi : "Anh Hạo Vân, về sau em có phải gọi anh là anh rể không?"

"Cái này... thật ra em vẫn có thể tiếp tục gọi anh là anh Hạo Vân..." Phương Hạo Vân cười nói : " Anh rể và anh, thật ra cũng giống nhau"

"Uhm"

Hàn Tuyết Nhi gật đầu, lập tức lắc đầu nói : "Em không muốn gọi anh là anh rể... anh Hạo Vân, sau này anh kết hôn với chị Thanh Thanh rồi, có phải là không để ý đến em nữa không?"

"Đương nhiên là không ... Tuyết Nhi, sao em lại hỏi mấy câu này, nói chuyện của em đi, đem nỗi buồn trong lòng em nói ra đi, để cho anh chia xẻ với em"

"Anh Hạo Vân... anh biết không, từ sau cái bữa anh đưa em về nhà, trong lòng em luôn nghĩ về anh, ngày nhớ, đêm cũng nhớ... có một khoảng thời gian, trong đầu em chỉ toàn hình bóng của anh. Em thậm chí cảm thấy mình sắp điên rồi...." Hàn Tuyết Nhi nói : "Anh Hạo Vân, nói cho em biết, em nên làm thế nào thì chúng ta mới có thể vĩnh viễn ở bên nhau, em không muốn rời xa anh..."

Phương Hạo Vân cảm thấy mình rất cần vài viên Panadol rồi, vốn hắn định khuyên Hàn Tuyết Nhi, nhưng kết quả xảy ra ngược lại, Hàn Tuyết Nhi thổ lộ tình cảm với hắn.

"Anh Hạo Vân, em biết, các người luôn nói em nhỏ, nhưng mà em không nhỏ..." Nói xong, Hàn Tuyết Nhi chóng nạnh ưỡn ngực lên, nói : "Em thật sự không nhỏ, không tin thì anh xem"

Phương Hạo Vân dở khóc dở cười, Hàn Tuyết Nhi bị gì vậy nhĩ? Bây giờ lá gan của cô bé nay càng lúc càng lớn, hình như đang ở mà?

"Anh Hạo Vân, em thích anh, đừng rời bỏ em được không?" Nhìn thấy Phương Hạo Vân không có trả lời, Hàn Tuyết Nhi lập tức nhào lại, ôm lấy hắn. Những cô gái trong giai đoạn trưởng thành thường như thế, bởi vậy người ta mới nó teen dễ cua hơn là thiếu nữ, bởi vì với trong độ tuổi này, một khi tình yêu bình nổ thì không thể thay đổi.

Lúc này, các em teen thường hay mất đi lý trí, trong đầu ngoại trừ tình yêu cũng chỉ có tình yêu.

Có người nói, con gái khi yêu thường bị giảm chỉ số thông minh xuống, câu này không hề sai. Nhất là loại chưa từng biết yêu là gì như Hàn Tuyết Nhi.

Thân thể mềm mại của Hàn Tuyết Nhi nằm trong lòng ngực của hắn, tiếng thở dốc vang lên dồn dập, trong con mắt xinh đẹp hiện lên một sự mờ mịt. Cô đỏ mặt, vươn tay ra ôm lấy Phương Hạo Vân, kéo sát vào ngực mình.

Mùi thơm của con gái tuổi thanh xuân không ngừng chui vào mũi của Phương Hạo Vân, trêu chọc tâm lý của hắn. Phương Hạo Vân cảm thấy mình cần đến một vĩ thuốc Panadol lúc này rồi, bởi vì hắn thật sự rất đau đầu và không biết nên làm thế nào.

Hàn Tuyết Nhi không hề thành thật chút nào, cô cố ý vặn vèo thân thể mềm mại của mình, không ngừng kích thích thần kinh của Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân đang trong thời kì đỉnh cao của đàn ông, huống hồ, hắn còn là một người luyện võ, cho nên tố chất thân thể còn mạnh hơn đàn ông bình thường rất nhiều.

Rất nhanh, Tiểu Hạo Vân đã thức dậy.

Hàn Tuyết Nhi ôm chặt lấy Phương Hạo Vân, cô đã cảm nhận được sự thay đổi trên người hắn, khẽ cắn môi một cái, cô áp tai vào ngực hắn, lắng nghe nhịp đập con tim của hắn Đồng thời, cô còn vươn tay ôm lấy cổ của hắn, nỉ non : "Anh Hạo Vân... anh còn chưa trả lời câu hỏi của người ta"

Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, hy vọng có thể ngăn cản tiểu Hạo Vân không thành thật, nhưng mà không đạt chút hiệu quả nào cả. Mà lúc này, Hàn Tuyết Nhi nằm trong lòng hắn cũng đã thay đổi tư thế, khiến cho cái thứ ấy đã nằm giữa hai đùi của cô.

Dưới sự kích thích của cơ thể, thân thể của Hàn Tuyết Nhi nhẹ nhàng ma sát vặn vẹo.

Động tác này đối với Phương Hạo Vân mà nói, đủ làm cho hắn hộc máu mũi ra. Hắn cảm thấy rằng máu dâm đang chạy rần rần trong người hắn. Mà tà niệm trong đầu cũng đã trổi dậy. Không biết vì sao, nghĩ đến việc đang ở nhà Hàn Tuyết Nhi, ba mẹ của cô còn đang ở dưới, Phương Hạo Vân liền cảm thấy trong lòng rất kích thích.

Hàn Tuyết Nhi há môi ra, cắn khẽ vào vành tai của Phương Hạo Vân, nói như mê hoặc : "Anh Hạo Vân... cho em làm tình nhân của anh, được không?"

Hơi thở của cô làm cho tai của Phương Hạo Vân rất ngứa, làm cho tâm lý của hắn bị lung lay.

Đương nhiên, cái này vẫn chưa phải là vấn đề mấu chốt.

Điểm chết người nằm ở chổ là Hàn Tuyết Nhi cứ cử động đùi, cố ý va chạm vào Tiểu Hạo Vân của hắn. Hành động như vậy đối với đàn ông mà nói, quả thật chính là sự hấp dẫn giết người.

Trong giây phút đó, hô hấp của Phương Hạo Vân cũng trở nên trầm trọng, hắn nhíu mày, vất vả nói : "Tuyết Nhi, đừng lộn xộn... chú Hàn và dì đang ở ngoài cửa, lỡ như để bị thấy thì không tốt lắm..." Nếu như là trước đây thì sợ rằng Phương Hạo Vân đã điên cuồng với cô một lần rồi.

Nhưng mà, bây giờ hắn đã đồng ý với Hàn Tuyết Nhi, và lời hứa kia chẳng còn giá trị gì cả.

Hơn nữa, quan hệ của hắn với Hàn gia cũng không tồi, trong tình huống như vậy, hắn không muốn đi làm cầm thú. Cho dù hôm nay phóng túng một lần, thì sau này hắn sẽ phải đối mặt với Hàn Tuyết Nhi thế nào, đối mặt với ba mẹ của cô thế nào?

"Anh Hạo Vân, Tuyết Nhi không lộn xộn... em thật sự muốn làm tình nhân của anh... em không cần anh chịu trách nhiệm, em không cần anh hứa, em chỉ muốn làm người tình bên cạnh anh thôi..." Đôi tay của Hàn Tuyết Nhi vẫn ôm chặt lấy cổ của Phương Hạo Vân, sợ hắn sẽ bỏ đi mất.

Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, vẫn cố gắng xua đuổi tà niệm trong đầu.

"Tuyết Nhi, hãy nghe anh nói, bây giờ em còn nhỏ, có nhiều chuyện em vẫn chưa thể đưa ra lựa chọn chính xác... nếu anh đáp ứng em, chính là làm hại em. Anh hứa với em, chờ sau khi em tốt nghiệp đại học, nếu em còn suy nghĩ này, anh sẽ xem xét...."

'Không, em đã không thể chờ đến lúc đó..." Hàn Tuyết Nhi vươn lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm lên vành tai của Phương Hạo Vân, đồng thời, đùi của cô vẫn tiếp tục ma sát, kích thích Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân bị hành động này làm cho phấn chấn đến cực đểm, cảm xúc tiêu cực trong lòng nhân cơ hội này mà hành động, dần dần, hô hấp của hắn cũng trở nên dồn dập. Vốn, bàn tay của hắn định đẩy Hàn Tuyết Nhi ra, chỉ là không biết tại sao nó lại đặt lên đùi của Hàn Tuyết Nhi, nhẹ nhàng vuốt ve.

Hàn Tuyết Nhi thấy anh Hạo Vân đã chủ động, tim lập tức đập nhanh hơn, hồi hộp vô cùng. Thân thể cũng vì sự hồi hộp mà run lên, khẽ rùng mình vài cái.

Có điều, trong lòng cô, thật sâu trong lòng cô lại có một sự chờ mong.

"Anh Hạo Vân... Tuyết Nhi nguyện ý giao tất cả cho anh..." Hàn Tuyết Nhi chậm rãi nhắm mắt lại, buông Phương Hạo Vân ra, mặc cho hắn làm.

Trong đầu của Phương Hạo Vân bây giờ đang có một cảnh đánh nhau giữa lý trí và dục vọng.

Cuối cùng, lý trí giành chiến thắng, và hắn liền đẩy Hàn Tuyết Nhi ra, chạy nhanh vào phòng vệ sinh, mở nước lạnh ra rửa mặt cho tỉnh táo.

Nghe tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh, Hàn Tuyết Nhi khóc không ra nước mắt, vốn cô đã lấy hết dũng khí ra rồi, chỉ là đến thời khắc cuối cùng hắn lại tha cho cô.

Trong lòng Hàn Tuyết Nhi có một cảm giác chua xót không nói nên lời, khuôn mặt vốn ửng đỏ đã trở nên ảm đạm không gì tả được. Chậm rãi ngồi xuống mép giường, nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Rửa mặt một hồi, dục vọng trong lòng Phương Hạo Vân cũng đã biến mất, và tiểu Hạo Vân lại đi ngủ.

Sau một hồi, hắn đi ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn vẻ tủi thân của Hàn Tuyết Nhi, liền nói : "Tuyết Nhi, chúng ta đang chơi với lửa... binh tĩnh một chút, hay là em đi rửa mặt đi?"

Hàn Tuyết Nhi lắc đầu : "Em không cần rửa mặt... em không sao, anh Hạo Vân, xin lỗi, là em sai. Là em tình nguyện... anh mắng em đi"

Nói xong, Hàn Tuyết Nhi bắt đầu nức nở.

Phương Hạo Vân thở dài một tiếng, đi qua, nâng khuôn mặt đầy nước mắt của Hàn Tuyết Nhi lên, cười khổ nói : "Tuyết Nhi, đừng như vậy... anh biết em là một cô gái tốt... nhưng mà..."

"Không... đừng nói như vậy, em không cần làm người tốt..." Hàn Tuyết Nhi lắc đầu : "Anh Hạo Vân, em tình nguyện nghe anh nói em là một cô gái hư hỏng. Em chỉ muốn ở cùng một chổ với anh, em không cần làm người tốt, không cần..."

Phương Hạo Vân cười khổ không thôi, không ngờ rằng lời nói vô tình của mình lại làm cho Hàn Tuyết Nhi xúc động mạnh như vậy. Hắn tuyệt đối không cố ý, hắn thề với trời đất là hắn không cố ý.

Phương Hạo Vân nhún vai, nói : "Tuyết Nhi, em đừng kích động, thả lỏng cảm xúc ra... Anh nghĩ em đã hiểu lầm ý của anh rồi, anh không phải là muốn em làm người tốt, anh chỉ hy vọng em có thể dùng lý trí để suy nghĩ tốt chuyện này"

"Tuyết Nhi, bài vở của em có chổ nào không hiểu, để anh coi giúp em?' Phương Hạo Vân cố ý đổi đề tài, thay đổi lực chú ý của cô đi.

Hàn Tuyết Nhi ngồi ngơ ngác trên mép giường một hồi, cuối cùng thở dài yếu ớt, nói : "Anh Hạo Vân, vậy anh giúp em học tiếng Anh đi"

"Tốt!"

Nói về mấy môn khác, Phương Hạo Vân không dám khẳng định, nhưng nói đến tiếng Anh thì hắn nắm chắc tuyệt đối. Ba năm sống ở Luân Đôn không phải để chơi.

Hàn Tuyết Nhi lặng lẽ đứng dậy, lấy cuốn sách giáo khoa tiếng Anh trong cặp ra, đưa cho Phương Hạo Vân, ngồi xuống bên cạnh hắn, ngắm nhìn hắn mở sách ra.

"Tuyết Nhi, ngữ pháp của em không tốt, hay là phát âm có vấn đề?" Phương Hạo Vân thấy Hàn Tuyết Nhi ngoan ngoãn hơn rất nhiều, còn tưởng rằng lời nói của mình có hiệu quả, trong lòng lập tức thoải mái không ít.

"Đều không tốt!"

Thật ra thì không phải tiếng Anh của Hàn Tuyết Nhi không tốt, chỉ là lần kiểm tra trước, bởi vì trong lòng của chỉ nghĩ đến Phương Hạo Vân, cho nên mới không phát huy tốt, dẫn đến thành tích cũng không tốt. Nếu cho cô một cơ hội nữa, và lòng cô bình tĩnh lại, tuyệt đối sẽ không kém như vậy. Còn việc cô nói tiếng Anh mình không tốt, cũng chỉ vì muốn lấy cớ, cố gắng giữ Phương Hạo Vân lại, không hơn!

Khả năng phát âm của Phương Hạo Vân rất tốt, nhất là ba năm ở Thiên Đạo, dưới sự dạy dỗ của Nguyệt Như và dì Bạch, hắn đã học rất nhanh, rất tốt.

"Như vậy đi, chúng ta cùng xem bài của mấy ngày trước, nếu có chổ nào không hiểu, em cứ hỏi anh" Phương Hạo Vân thản nhiên nói.

Hàn Tuyết Nhi đột nhiên ôm lấy cánh tay của Phương Hạo Vân, nhỏ giọng nói : "Anh Hạo Vân... em không muốn làm em gái của anh, em muốn làm tình nhân của anh... em đã nghĩ rồi, em thật sự không muốn làm em gái, em chỉ muốn làm tình nhân thôi, em không cần mấy cái khác, em thật sự không cần ..."

Phương Hạo Vân lại cảm thấy nhức đầu, vốn tưởng rằng Hàn Tuyết Nhi đã nghĩ thông suốt, ai dè trong lòng cô lại cố chấp như vậy.

"Tuyết Nhi, sao em lại nghĩ như thế, em còn trẻ, sau này còn có tương lai, sao em lại muốn làm tình nhân của anh..." Phương Hạo Vân thầm nghĩ, nếu lời này của Hàn Tuyết Nhi mà để cho vợ chồng Hàn Sơn nghe được, khẳng định là cả hai sẽ lên cơn nhồi máu cơ tim ngay. Làm ba làm mẹ, ai mà không muốn con gái của mình có được một cuộc hôn nhân tốt.

Ánh mắt của Hàn Tuyết Nhi đã rất ảm đạm, thản nhiên nói : "Anh Hạo Vân, em thật sự không ngại, chỉ cần được ở với anh, em căn bản là không ngại cái gì, em cũng không cần danh phận, thanh danh..."

"Tuyết Nhi, đừng nói bậy nữa... em biết không? Nếu những lời nói của em mà để cho ba mẹ em biết, bọn họ sẽ đau khổ cỡ nào. Nếu em không muốn làm ba mẹ em tức chết, thì đừng nói những lời vô liêm sỉ này nữa..."

Đôi mắt vốn long lanh của Hàn Tuyết Nhi đã không còn một tia sáng nào cả, cô lại khóc lớn : "Vì sao.. vì sao chúng ta không thể ở cùng một chổ... anh Hạo Vân, anh nói cho em biết vì sao đi. Không làm tình nhân cũng được, chỉ cần anh đồng ý, cho em ở cùng một chổ, em đã cảm thấy mỹ mãn rồi..."

Phương Hạo Vân do dự một hồi, rồi trịnh trọng nói : "Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân anh tuy rằng không phải là người tốt gì, nhưng anh làm người luôn có giới hạn. Anh thừa nhận, ở cùng với em, anh rất vui vẻ, thoải mái. Nhưng mà em hẳn là cũng biết, anh đã có người yêu, và không chỉ là một người... cho nên, quan hệ của chúng ta, chỉ có thể làm bạn thôi, không hơn"