Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 564: Độc phụ chân chính





"Tôi là người của Long gia, lại là thiếu phu nhân của Nam Cung thế gia, công phu đương nhiên không kém, chỉ là so với Phương thiếu gia vẫn còn thấp lắm..." Long Hi Phượng cười một tiếng, đi đến, nói : "Phương thiếu gia, bạn gái của cậu đã không cần cậu đón,vậy thì cậu ở đây lâu một chút đi, tôi còn vài lời muốn nói với cậu!"

"Lời chúc tết thì đợi đến sang năm hẵng nói!" Phương Hạo Vân cười đùa, ánh mắt không chút kiêng kỵ, nhìn thẳng vào bộ ngực sung mãn của Long Hi Phượng.

Trong mắt của Long Hi Phượng hiện ra một sự chán ghét, chỉ là nhanh chóng khỏi phục lại bình thường. Nghiêng người đi đến gần Phương Hạo Vân, nói : "Phương thiếu gia còn chưa nghe tôi nói, sao lại kết luận là tôi sẽ nói mấy lời chúc tết?"

Khi thân mình của Long Hi Phượng đến gần Phương Hạo Vân, thì có một mùi thơm lập tức chui vào mũi của Phương Hạo Vân, mùi rất thơm, chỉ là hơi bị dày đặc.

Phương Hạo Vân nhớ rõ, có người từng nói rằng, nước hoa thường đại biểu cho lòng của phụ nữ, loại nước hoa của Long Hi Phượng dùng, phần lớn đều dành cho những phụ nữ mãnh liệt, dám yêu dám hận.

Đáng tiếc là bà ta lại là quả phụ, thật đúng là châm chọc.

Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân đột nhiên ý thức được một vấn đề, hôm nay Long Hi Phượng mời mình đến, có phải là đại biểu cho Nam Cung thế gia hya không.

Nói tóm lại, cái lý do cảm ơn của Long Hi Phượng hiển nhiên là không đúng. Theo lẽ thường mà nói, cả nhà bị giết, cho dù là trong lòng có thù hận người nhà thế nào, thì cũng không có khả năng đi cảm ơn kẻ thù được. Trừ phi là tâm lý bị biến thái, mà Phương Hạo Vân mới gặp mặt Long Hi Phượng lần đầu, nói bà ta biến thái, hình như không có khả năng lắm.

Bởi vì vậy, có thể thấy được, người phụ nữ này là nói không đúng lòng.

Nhớ đến biểu tình trước đó của bà ta, Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, lòng dạ của bà ta rất sâu đậm, thậm chí là vượt qua cả Kim Phi rồi.

Long Hi Phượng đương nhiên không biết tâm tư của Phương Hạo Vân, thấy Phương Hạo Vân đã có ý ở lại, vội vàng nói : "Phương thiếu gia, không bằng tôi mời cậu uống rượu? Ở chổ tôi có loại rượu vang cao cấp..."

"Phu nhân đã thịnh tình như vậy, nếu tôi từ chối nữa, thì có vẻ không thông nhân tình rồi, không hiểu phong tình đúng không?" Nói xong câu cuối, ánh mắt của Phương Hạo Vân lại đảo qua người của Long Hi Phượng.

Ngay thời khắc đó, Long Hi Phượng liền cảm thấy mình giống như đang cởi hết đồ và bị nhìn trộm vậy, trong lòng có một cảm giác không hiểu.

Cô liền nhận được người tên Phương thiếu gia này chính là một kẻ háo sắc.

Có điều nghĩ lại, hắn có thể lật đổ Long gia, thì hẳn không thể nào lổ mãng được. Có lẽ biểu hiện bên ngoài của hắn là biểu hiện giả dối.

Nghĩ đến đây, Long Hi Phượng cảm thấy mình cũng cần phải làm tốt mới được.

"Đều nói là không phong lưu uổng đời thiếu niên... người giống như Phương thiếu gia đây, vậy càng không cần phải nói"' Long Hi Phượng cố ý nhìn Phương Hạo Vân ; "Phương thiếu gia, mời cậu ngồi trước... để tôi đi chuẩn bị rượu..."

Phương Hạo Vân hơi gật đầu, ngồi xuống ghế sofa một lần nữa, mở hai tay ra, dựa đầu vào ghế, hơi nhắm mắt lại.

Long Hi Phượng vội vàng kêu Thu Nguyệt lấy chai rượu vang cao cấp ra, Thu Nguyệt trước đó không biết Phương Hạo Vân là ai, cho nên trong lòng cô không cho là đúng.

Nhưng bây giờ, cô đã nghe bà chủ của mình nói chính hắn là người đã hủy diệt Long gia, không khỏi nhìn nhận Phương Hạo Vân lại. Long gia là nhà của phu nhân, Thu Nguyệt đương nhiên là biết thế lực của Long gia như thế nào. Thử nghĩ xem, người có thể hủy diệt Long gia, thì sẽ mạnh đến mức nào.

Nghĩ đến đây, thân mình của Thu Nguyệt không khỏi run lên, Phương Hạo Vân này căn bản là một sát tinh.

"Phương thiếu gia, ly rượu thứ nhất, tôi muốn kính cậu..." Sau khi lấy rượu ra, rót đầy ly, Long Hi Phượng đã ngồi xuống đối diện Phương Hạo Vân, tao nhã bưng ly rượu lên, nói : "Ly thứ nhất, xem như tôi cảm ơn cậu... cảm ơn cậu đã hủy diệt Long gia, loại bỏ sự thù hận của tôi mấy năm nay..."

Phương Hạo Vân mỉm cười, cầm ly rượu lên, uống cạn một hơi.

Sau đó, hắn cười hỏi : "Phu nhân, sao tôi vẫn cảm thấy bà không thành thật... hôm nay bà mời tôi đến đây, tuyệt đối không phải là cảm ơn đơn giản như vậy chứ? Tôi bận lắm, có việc gì bà cứ nói đi'

Quả nhiên là lợi hịa, Long Hi Phượng thở dài nói : "Phương thiếu gia... Hi Phượng không lừa cậu, hôm nay tôi mời cậu đến đây, đích thật là để cảm ơn. Cậu cũng biết, Long gia đã hủy hoại hạnh phúc cả đời tôi. Bọn họ giết chết người đàn ông tôi yêu đã không nói... nhưng sau khi tôi tiến vào Nam Cung thế gia, cũng không được hưởng cuộc sống của một phụ nữ hạnh phúc... chồng của tôi Nam Cung Hoàng đã trúng độc bỏ mạng ngay trong đêm động phòng... buồn cười, đêm động phòng hoa chúc của người ta đều vui vẻ, còn đêm động phòng của tôi lại đầy máu tươi..."

"Phương thiếu gia, cậu nói xem có phải là Long gia đã đẩy tôi vào hố lửa không? Tôi có nên hận Long gia không?" Nói đến chổ đau lòng, trong đôi mắt của Long Hi Phượng thậm chí đã chảy nước xuống.

Phương Hạo Vân không nói gì, Long Hi Phượng này đúng là xui xẻo, ngay trong đêm động phòng mà ông chồng lại lăn đùng ra chết.

Haizzz, cũng là người đáng thương.

Đôi mắt đẹp của Long Hi Phượng nhìn Phương Hạo Vân không chớp, đưa tay lau nước mắt, nhẹ nhàng nói : "Phương thiếu gia, thật xin lỗi, là tôi thất thố, làm cậu chê cười..."

Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Phu nhân nghĩ nhiều rồi... thật ra tôi cũng đồng tình với phu nhân lắm. Vốn tôi nghĩ có cái gọi là cốt nhục tình thân, nhưng bây giờ nghe phu nhân nói vậy, người của Long gia đối xử với bà như vậy, bà oán hận bọn họ cũng là phải thôi"

Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân nhắc lại : "Phu nhân, nếu bà không còn vấn đề gì để nói, tôi nghĩ tôi nên đi rồi..."

Long Hi Phượng nghe thấy thế, trong đôi mắt hiện ra một sự kỳ quái, thầm nghĩ, theo tư liệu thì Phương Hạo Vân là đồ háo sắc mà, mình xinh đẹp gợi cảm như vậy, vì sao hắn lại làm như không thấy, hay là tư liệu sai?

Nghĩ đến đây, Long Hi Phượng cười thản nhiên nói : "Phương thiếu gia xin cứ an tâm, thật ra cậu không cần phải hoài nghi thành ý của tôi... Bởi vì tôi mời cậu đến đây, đúng là muốn tặng cho cậu một lễ vật... nói thật đây là một tin tức tốt. Tôi nghĩ cậu cũng nghe nói, tôi còn có một người anh tên là Long Thần?"

"Long Thần?"

Phương Hạo Vân quả thật biết Long Chiến có một người em, nhưng mà tên là gì thì không biết rõ.

Hắn cười nói : "Sao thế... hắn là thần à?"

"Phương thiếu gia lại nói giỡn rồi..." Long Hi Phượng cười nói : "Phương thiếu gia thật sự cảm thấy rằng trên đời này có cái gọi là thần sao? Lùi một bước mà nói, cho dù thế giới này quả thật có thần, thì cũng không phải là Long Thần hắn. Long Thần sở dĩ lấy tên như vậy, cũng bởi vì người nhà họ Long hy vọng hắn sẽ là một vị thần cứu vớt Long gia... chỉ tiến là Long gia đã bị cậu hủy diệt..."

Phương Hạo Vân hỏi : "Nghe bà nói như vậy, tôi thấy rằng, hình như Long gia đã sớm nhìn thấy cảnh này rồi!"

"Đương nhiên!"

Long Hi Phượng cười thản nhiên, nói : "Gia tộc chúng tôi tồn tại như vậy, không hợp với xã hội hiện đại, cấp trên đương nhiên không cho phép tồn tại nữa... Long gia chỉ là một khởi đầu mà thôi..."

"Thật sao?" Phương Hạo Vân vẫn tiếp tục hỏi : "Phu nhân có đang lo lắng cho Nam Cung thế gia không?"

"Không hề!"

Long Hi Phượng cười tự hào : "Phương thiếu gia vẫn chưa hiểu gì về Nam Cung thế gia rồi... Nam Cung thế gia không giống với Long iga. Nam Cung thế gia đã trở nên trong sạch từ nhiều thế hệ trước rồi. Cấp trên sẽ không đụng đến bọn tôi... Tôi chỉ hy vọng Phương thiếu gia đừng xem tôi là người của Long gia, tôi không muốn là địch với cậu.. Người như cậu, chỉ có thể là bạn, nếu trở thành kẻ địch, sẽ rất là phiền toái..."

Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, cuối cùng hiểu được, bà ta làm ra hành động lớn như vậy, thật ra ý tứ rất đơn giản, chỉ là hy vọng mình không tìm bà ta gây phiền toái.

Trên thực tế, Phương Hạo Vân cũng không tính là sẽ gây phiền toái cho bà ta.

Đương nhiên, chuyện này khó mà nói trước được, cũng không ai biết trước. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Về Long Thần, bà còn cái gì để nói không?" Phương Hạo Vân thản nhiên hỏi.

"Đương nhiên là có... Nếu tôi không đủ thực lực, sao có thể khiến cho Phương thiếu gia làm bạn với tôi?" Long Hi Phượng cười nói : "Long Thần đang ở nước Z..."

"Nước Z?" Phương Hạo Vân hơi kinh hãi : "Vốn tưởng rằng lão nhị của Long gia sẽ phát triển tại châu Âu hay châu Mỹ, ai mà ngờ hắn lại ở nước Z, đúng là một bất ngờ"

"Phương thiếu gia, không cần hoài nghi tin tức tình báo của tôi, Long Thần quả thật đang ở nước Z... có điều bây giờ hắn đã xây dựng một lực lượng vũ trang mạnh rồi, muốn đối phó với hắn tại nước Z, quả thật là không có khả năng. Nếu Phương thiếu gia đồng ý là bạn với tôi, thì tôi có thể giúp cậu dẫn hắn về Hoa Hải để cậu ra tay..." Long Hi Phượng cười nói.

Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, người đàn bà này quả thật độc ác, Long Thần kia tốt xấu gì cũng là anh trai của bà ta, mà bà ta có thể nghĩ ra một kế hoạch độc ác như vậy.

Quả thật, độc nhất vẫn là lòng dạ đàn bà.

Từ trên người của Long Hi Phượng, Phương Hạo Vân đưa ra một kết luận, nếu không có chuyện gì thì đừng trêu chọc vào người đàn bà này, một khi bà ta nổi điên lên, thì vô cùng khủng bố.

"Ok!"

Phương Hạo Vân không quan tâm đến cái gọi là đồng bọn, hắn chỉ quan tâm đến lợi ích sau khi hợp tác với Long Hi Phượng thôi.

"Cảm ơn!"

Long Hi Phượng giơ ly rượu lên, nói : "Phương thiếu gia, vì tình hữu nghị của chúng ta, vì sự hợp tác của chúng ta, làm một ly..."

"Tốt!"

Phương Hạo Vân giơ ly lên, chạm ly với Long Hi Phượng, sau đó uống một ngụm, rồi hỏi : "Phu nhân, làm như vậy đáng không?"

"Haha!"

Long Hi Phượng đương nhiên là biết ý của Phương Hạo Vân, bà ta cười tự giễu : "Vấn đề này tôi đã nghĩ rất lâu rồi, đáp án khẳng định là có, rất đáng giá, rất giá trị. Người của nhà họ Long đã hủy hoại hạnh phúc của tôi, bọn họ tự tay đẩy tôi vào hố lửa. Là bọn họ bất nhân trước, thì bây giờ đừng trách tôi bất nghĩa... Buồn cười, bọn họ vẫn hy vọng là đám cưới này sẽ củng cố địa vị của Long gia, chỉ là khi Long gia gặp nạn, Nam Cung thế gia cũng không thể nào cứu được, đây quả thật là một sự châm chọc..."

"Phương thiếu gia, cậu biết không... từng ấy năm đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi vui vẻ như vậy... nếu ngay cả Long Thần cũng chết, vậy tôi càng vui vẻ hơn" Long Hi Phượng cười nói : "Phương thiếu gia, chuyện giết Long Thần xin nhờ cậu... Nếu Long Thần có thể chết, tôi xin báo đáp cho cậu..."

Đồ điên, người đàn bà này đúng là một kẻ điên.

Phương Hạo Vân là một cô nhi, cho nên hắn luôn hy vọng mình có thể có được anh em, cha mẹ... đối với tình thân, hắn vô cùng coi trọng.

Hắn vẫn luôn hâm mộ những gia đình hạnh phúc.

Chỉ là hôm nay hắn lại thấy được một cảnh khác của gia đình.

Long Hi Phượng này rất đáng giận, nhưng cũng thật đáng thương.

Cái này gọi là người đáng thương tất có chổ đáng giận, chính là đang nói về tình huống của Long Hi Phượng.

Đương nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, đứng trên góc độ của Phương Hạo Vân thì Long Hi Phượng dường như không có gì đáng giận cả, dù sao thì đây cũng là nghiệp chướng của Long gia cả thôi.

"Nếu tình báo của bà không có vấn đề, tôi nghĩ sẽ như bà mong muốn..." Chuyện Phương Hạo Vân đối phó với Long Thần là điều tất nhiên rồi, Long Hi Phượng có thể tìm được Long Thần, vậy thì cũng có thể tìm được Long Chiến đã bỏ trốn. Khi bọn họ gặp nhau, thì sớm muộn gì cũng sẽ triển khai trả thù cho Long gia. Lã Thiên Hành đại biểu cho cơ quan quốc gia, cho nên bọn họ không thể trả thù được, và cứ như vậy, người đứng mũi chịu sào chính là Phương Hạo Vân.

Cho nên, mâu thuẫn của Long Thần và Phương Hạo Vân nhất định phải giải quyết.

"Phương thiếu gia, Hi Phượng lấy nhân cách ra bảo đảm, tin tình báo của tôi không có vấn đề... Tôi chờ mong ngày Long gia bị diệt hoàn toàn..." Vẻ mặt của Long Hi Phượng dường như đã hơi điên : "Tới ngày đó rồi, Phương thiếu gia có yêu cầu gì, thì Hi Phượng đều đồng ý..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, trong lòng liền sinh ra một suy nghĩ tà ác.

Đương nhiên, cái ý niệm này chỉ vừa xuất hiện liền biết mất.

Phương Hạo Vân vẫn luôn cảm thấy rằng loại đàn bà như Long Hi Phượng ít trêu vào thì tốt hơn, nếu không sẽ gặp phiền toái rất lớn.

"Phu nhân, con đã về..." Đột nhiên, Xuân Hoa vốn bị bắt đến cục cảnh sát để điều tra về vụ tai nạn xe bước vào phòng.

"Phu nhân, tức chết con mất, bà nhất định phải làm chủ cho con... Không phải chỉ đụng vào một tiện phu thôi sao, còn cần con phải tự đi đến cục cảnh sát nữa... đã vậy còn bị đám điêu dân vây lắm, làm như bị bệnh đau mắt vậy, làm con không thể lái xe đi được..." Vừa vào cửa, Xuân Hoa đã oán giận liên tục.