Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 492: Robert muốn chết (1)





Robert rút cái khăn che mặt ra, châm chọc : "Đường đường là Thiên Đạo Quỷ Thủ, nhưng ngay cả tên của mình mà cũng không dám thừa nhận, thật sự đúng là đau xót..."

"Đánh thì đánh, bớt nói nhảm là vừa... tôi lập lại một lần nữa, tôi không biết thủ cái gì quỷ mà anh nói ..."

Nếu hôm nay Robert đã đến, thì đương nhiên là nắm chắc, có khả năng báo thù.

Thật ra, người đàn ông này có phải là Quỷ Thủ hay không, Robert cũng không nắm chắc, nhưng mà, nói thế nào thì tên này cũng có mối thù sâu đậm với mình.

Từ lần thất bại trước, Robert đã lập tức trở về núi Phượng Hoàng tu hành, trong những ngày đó, hắn không bao giờ quên được nỗi nhục của mình, không quên được mối thù của mình, và không ngừng tu luyện.

Có được công phu ngày hôm nay, hắn đã trải qua không ít gian nan, trải qua nhiều lần sống chết.

" Phương Hạo Vân, chịu chết đi!" Robert lạnh lùng nói : "Hôm nay nếu không phải mày chết thì tao bỏ mạng, thù chặt tay này không thể đội trời chung..."

Nói xong, Robert liền lao đến hướng Phương Hạo Vân, có thể nghe rõ tiếng gió phành phạch trong trời tối.

Phương Hạo Vân lúc đầu cũng không muốn tự nhiên chen ngang, nhưng mà phiền phức chủ động tìm đến cửa, và đổ trực tiếp lên trên đầu, hắn cũng không còn tránh được. Lần trước không thể giết Robert, đó là do công phu của hắn chưa đủ.

Bây giờ, hắn đã đả thông Nhâm Đốc nhị mạch rồi, công phu bây giờ so với lúc trước, cứ như là so một mét với mười mét.

Hắn quyết định tử chiến với Robert một trận.

Thân hình hai người lao vào nhau trong tíc tắc, tung ra vài chiêu, sau đó hai người nhanh chóng tách ra. Hiển nhiên là cả hai không có dốc toàn lực, mà chỉ đang thử nhau thôi.

Sau khi đứng vững thân hình lại, khóe miệng của Robert lộ ra một nụ cười thần bí, trầm giọng nói : "Mày còn mạnh hơn so với trước kia..."

Phương Hạo Vân cũng đáp lời : "Robert, so với lần gặp mặt ở Hoa Hải, công phu của anh đã tiến bộ không ít, nhưng mà anh vẫn không phải là đối thủ của tôi"

"Thật sao?" Robert giơ cái bàn tay, à không thể gọi là bàn tay, mà là móc bằng sắt lên, tự tin nói : "Lúc này, tao đến để báo thù, không phải để tìm chết... mày càng mạnh, tao càng vui vẻ..."

Nói xong, trên mặt của Robert xuất hiện một sự kích động và hưng phấn không hiểu được, hắn ta và cái móc bằng sắt được gắn vào tay ấy dường như đã hòa hợp thành một thể rồi, cả người hắn phát ra chiến ý mạnh mẽ.

Hai mắt của Phương Hạo Vân nhắm lại, yên lặng cảm nhận sự thay đổi lực lượng của Robert.

Bỗng nhiên, một tiếng hét lớn vang lên, Robert đột nhiên lao đến một cách dũng mãnh, cái móc sắt lập tức toát ra sát ý mãnh liệt, đâm về hướng cổ họng của Phương Hạo Vân.

So với lần trước, Robert rõ ràng là đã có tiến bộ rồi, bây giờ ra chiêu này, nếu như là Phương Hạo Vân trước kia, tuyệt đối là không thể nào đỡ được.

Nhưng bây giờ thì khác, hai mạch Nhâm Đốc của Phương Hạo Vân đã được mở, mặc kệ là công phu, hay là nhãn giới, đều được đề cao hơn.

"Ầm!"

Vũ khí hai người chạm vào nhau, Phương Hạo Vân đã đỡ được đòn tấn công của Robert, và trông có vẻ rất dễ dàng. Một luồng sức mạnh truyền từ cái móc sắt lên, làm cho Robert chấn động, thiếu chút nữa đã ném nó xuống đất.

Có điều, rốt cục hắn vẫn cắn chặt răng chịu đựng.

Sau một đòn, thân hình hai người lại tách ra.

Trong mắt của Robert tràn ngập sự khó tin và mất mác, theo hắn thấy, một chiêu mạnh mẽ như vậy mà lại bị Phương Hạo Vân dễ dàng đỡ được.

Đây là tâm huyết hắn khổ luyện mấy tháng.

"Tao muốn chết, mày tin không?" Robert đột nhiên hỏi.

"Tin!"

Phương Hạo Vân bình tĩnh đáp : "Tôi có thể cảm nhận được sự khó chịu trong lòng anh..."

Trong mắt của Robert xuất hiện vài tia khác thường, hơi dừng lại một chút, rồi trên mặt hắn lại xuất hiện chiến ý như cũ : "Mày là một đối thủ không tồi, mặc kệ kết quả ngày hôm nay thế nào, tao đều không hối hận..."

Khi nói xong, hắn lại chậm rãi giơ cái móc sắt lên.

Vẻ mặt của Phương Hạo Vân cũng trở nên chăm chú, giơ Thiên Phạt lên, bây giờ sau khi Robert đã quyết định tâm tình rồi, còn lợi hại hơn so với hồi nãy.

Lúc đầu hai người đứng cách nhau không xa, bây giờ lại dùng tốc độ nhanh nhất để lao đến, chỉ trong khoảnh khắc, hai người đã tấn công lẫn nhau, tiếng kim loại va chạm vào nhau như những tiếng rồng ngâm vậy, nhưng đồng thời, trên mặt của Robert cũng xuất hiện một vẻ đau đớn.

Robert bỗng nhiên cảm nhận thấy cổ tay của mình đau đớn vô cùng, đồng thời, một lực lượng cường đại đang từ cái móc sắt đánh về phía thân thể của hắn.

Cho dù ý chí của Robert có kiên định, thì giờ phút này cũng khó mà chịu nổi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Từ bỏ đi, tôi đã được đả thông Thiên Địa chi Kiều, Nhâm Đốc nhị mạch rồi..." Phương Hạo Vân thả nhiên nói, nhưng sức mạnh nơi tay thì không giảm bớt.

Chân khí nội gia mạnh mẽ không ngừng xâm nhập vào kinh mạch của Robetrt, lực lượng của Robert hướng về âm tà, nhưng lực lượng của Phương Hạo Vân lại thuộc về loại chính khí cương trực.

Hai loại khí khắc nhau đang phát sinh xung đột trong cơ thể của Robert, mà lực lượng của Robert rõ ràng là yếu hơn của Phương Hạo Vân, cho nên, lực lượng trong cơ thể của Robert đang bị chân khí nội gia của Phương Hạo Vân chậm rãi ăn mòn, cảm giác bị ăn mòn từ bên trong này người thường khó có thể nào chịu nổi.

Robert khổ tu tại núi Phượng Hoàng, cái ý chí rắn rỏi của hắn là điều mà người bình thường không thể nào làm được, mặc dù rất đau, nhưng hắn vẫn không rên lấy một tiếng.

"Muốn hóa giải nội lực của tôi không dễ dàng vậy đâu!" Phương Hạo Vân cười lạnh nói.

"Hây......"

Robert quát lạnh một tiếng, tụ tập lực lượng trong cơ thể lại, muốn đẩy chân khí nội gia của Phương Hạo Vân ra, đồng thời muốn lui thân hình lại.

Phương Hạo Vân thấy tâm chí của Robert kiên cường như vậy, không khỏi tán thưởng. Xem ra, trong khoảng thời gian này, Robert quả thật là đã khổ luyện tại núi Phượng Hoàng rồi.

Phương Hạo Vân muốn giải quyết luôn phiền toái Robert này, cho nên tăng lực ở tay lên, không để cho hắn có cơ hội.

Robert thấy thế cục không thể thay đổi, lập tức sợ hãi, hắn là một kẻ luyện võ, nếu như công lực bị Phương Hạo Vân phế, vậy thì hắn đúng là xong đời.

Nghĩ đến đây, Robert lại quát giận một tiếng, phát lực ra. Thân hình bùng nổ, hoàn toàn không còn để ý đến tính mạng của mình, lao đến hướng Phương Hạo Vân, điên cuồng tấn công.

Phương Hạo Vân tuyệt đối không ngờ rằng, trong tình huống như vậy mà Robert vẫn còn có thể phản công.

Robert muốn đánh chết Phương Hạo Vân, cho nên một chưởng này cũng dùng hết lực. Chỉ là, lực lượng của hắn đã bị chân khí của Phương Hạo Vân ăn mòn một phần, cho nên dù bây giờ đã dùng hết lực thì có so với lúc đầu cũng không bằng.

Tuy rằng Phương Hạo Vân bị tấn công bất ngờ, nhưng cũng vận dụng nội lực ra tiếp. Khi tay hai người chạm vào nhau, một tiếng nổ lớn phát ra, thân hình Robert bay ngược về sau, lúc ngã xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Mà thân hình của Phương Hạo Vân vẫn đứng vững như núi Thái Sơn.