"Đến nước Anh ?" Trần Thiên Huy hơi có chút ngạc nhiên, thắc mắc hỏi: "Hạo Vân, con đến nước Anh làm gì… chẳng lẽ con định đầu tư dự án nào ở nước Anh sao ? Hiện giờ bên Châu Âu vẫn đang còn trong nguy cơ tiền tệ, chú không tán thành việc ra nước ngoài đầu tư…"
"Chú Trần, chú hiểu lầm rồi…!" Phương Hạo Vân cười giải thích nói: "Con đến nước Anh hoàn toàn không liên quan gì đến việc làm ăn, con đi để tìm người… chắc nhiều nhất cũng là một tuần, rồi con sẽ quay về."
"Là vậy à… có cần chú sắp xếp dùm cho con không ?" Trần Thiên Huy quan tâm hỏi.
"Không cần…!"
Phương Hạo Vân cười nói: "Dì Bạch đã sắp xếp cho con xong hết rồi, chú không cần phải lo lắng cho con đâu."
"Dì Bạch…" Trần Thiên Huy gật đầu: "Đúng rồi, sao chú có thể quên một người có tay mắt khắp thiên hạ như dì Bạch chứ… có dì ấy sắp xếp cho con, thì chú yên tâm rồi."
"Đúng rồi chú Trần, bây giờ chú có bận gì không ? Nếu không bận gì, thì hãy cùng con đi một chuyến đến ký túc xá nhân viên của Kim Bích Huy Hoàng, chiều mai con phải đi rồi, trước khi đi, con muốn đến thăm anh em nhà họ Vương."
"Được, bây giờ đi luôn…!"
Trần Thiên Huy cười nói: "Hạo Vân, nhắc đến anh em nhà họ Vương chú không thể không khen con, lần này con đúng là đã nhặt được bảo bối, kỹ thuật súng giới và chiến đấu của những người này đều thuộc loại bậc nhất, nếu huấn luyện cho tốt, ngày tháng sau này, sẽ là thực lực lớn mạnh của mình… đúng rồi, người anh em tên Bạch Quý cũng là thuộc hạ của dì Bạch sao, người này đúng là rất đáng để khâm phục, một con sư tử đá nặng đến ngàn cân, mà chỉ dùng một tay đã nâng lên được… Hạo Vân, bây giờ chú lại càng cảm thấy hiếu kỳ đối với con, và cả dì Bạch của con hơn nữa, có lúc chú nghĩ, rốt cuộc thì hai người là người như thế nào ?"
Người nói vô tình, nhưng người nghe lại có ý.
Phương Hạo Vân khẽ giật mình, giả vờ cười nói: "Thì con chính là con… chú Trần, chẳng lẽ chú cảm thấy trên người con còn có bí mật gì sao ?"
"Ha ha…!"
Ánh mắt Trần Thiên Huy có chút gian xảo, cười nói: "Chú không có nghĩ vậy… dù gì thì, chú vẫn cảm thấy con là một người bạn đáng tin cậy…"
"Người bạn… chú Trần… có câu nói này của chú, con đã cảm thấy mãn nguyện rồi…" Phương Hạo Vân cười nói: "Nhưng giữa chúng ta cũng không thể loạn trật tự trước sau được, để chị Thanh Thanh khỏi phải lời ra tiếng vào…"
Nghe Phương Hạo Vân nhắc đến con gái mình, Trần Thiên Huy bèn nhân cơ hội nói luôn sang chuyện khác, đanh giọng hỏi: "Hạo Vân, con nói thật với chú đi, con và Thanh Thanh tiếp xúc với nhau, rốt cuộc là có phát sinh mâu thuẫn gì không ? Từ khi Thanh Thanh trở về, thì đã buồn bã không vui… cũng vừa mấy hôm trước thôi, mới có tinh thần mà tiếp quản chuyện làm ăn ở công ty đầu tư của chú Trần… chú và dì Lã con cảm thấy, có phải là lúc ở trong cánh rừng, hai con đã xảy ra chuyện gì không vui không?"
"Chú Trần, quả thật là không có, trừ khi là chú vẫn không tin con…" Chuyện trị thương trong cánh rừng này, Phương Hạo Vân đâu dám nói, nếu để Trần Thiên Huy biết được mình đã rờ vào bông hoa yêu quý của ổng, chỉ có trời mới biết ổng sẽ có những phản ứng gì.
Phương Hạo Vân đoán là mấy ngày này Trần Thanh Thanh không được vui, chắc cũng là không vui vì tình.
Lúc ở trong cánh rừng, cô đã dũng cảm bày tỏ tình cảm với Phương Hạo Vân… nhưng cô lại không cách nào đối diện được với quá nhiều người đàn bà bên cạnh Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân đoán là, bây giờ chắc cô ấy đang rất mâu thuẫn, rất đau khổ.
Thật ra, Phương Hạo Vân cũng có chút đau đầu, con gái thời hiện đại bây giờ rất phiền phức, nếu là thời cổ đại, thì sẽ không có nhiều chuyện phiền phức như vậy rồi.
Sự việc đã phát triển đến bước này, trong lòng Phương Hạo Vân cũng không còn kiêng dè nữa, những người đàn bà đó, đều là bảo vật của hắn, hắn nỡ bỏ ai được chứ ?
Nói một cách tương đối, mối quan hệ giữa hắn và Trần Thanh Thanh vẫn chưa đến mức độ không thể rời xa nhau được, nếu buộc phải bỏ một người, vậy thì chỉ có thể là Trần Thanh Thanh thôi.
Đương nhiên, nếu Trần Thanh Thanh chủ động chấp nhận chuyện chia sẻ tình yêu của hắn, thì đó lại là một chuyện khác.
Đàn bà thôi mà, tóm lại cũng sẽ có thôi. Ký túc xá nhân viên của Kim Bích Huy Hoàng, trên quảng trường nhỏ ở phía trước ký túc xá, anh em nhà họ Vương và hơn 60 tên thuộc hạ đang tiến hành luyện tập một cách rất trật tự, dưới sự lãnh đạo của Bạch Quý.
Qua mấy ngày tập huấn, Bạch Quý phát hiện ra rằng, tố chất chiến đấu và năng lực tác chiến của đám người này rất khá, nhưng lại có một điểm không hay, đó chính là quá lười nhác, không có một chút kỷ luật nào.
Đương nhiên, điều này không thể trách họ được.
Thử nghĩ mà xem, lúc ở trong rừng, tính chất của họ chỉ là chiếm núi mà làm vua, giống với những tên thảo khấu của thời trước. Lúc đó, bọn họ đều là làm theo bản năng, không bị ràng buộc gì.
Bây giờ tuy đã quay trở về, nhưng trong dăm bữa nữa tháng đâu thể thay đổi được thói xấu ấy. Bạch Quý vì muốn giúp họ mau chóng thích nghi với cuộc sống trong thành phố lớn, mau chóng hình thành sức chiến đấu, nên mấy ngày gần đây đã chú trọng việc tăng cường huấn luyện kỷ luật cho họ.
Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vnCòn về kỹ thuật chiến đấu, bây giờ vẫn chưa cần gấp.
Những tên đàn ông này đều đã luyện Thất Tuyệt Đao của nhà họ Vương, tuy vẫn chưa được điêu luyện, nhưng cũng đã khá lắm rồi, sau này chỉ cần chỉ dạy thêm một chút, lại dạy thêm cho họ cách hít thở nữa là sẽ không có vấn đề gì.
"Khá lắm…!"
Phương Hạo Vân và Trần Thiên Huy nhìn hàng ngũ chỉnh tề từ xa, cười nói.
Phương Hạo Vân chăm chú nhìn, nói: "Cách nhìn của Bạch Quý quả thật rất chuẩn, những người này đúng là cần phải được ràng buộc trong kỷ luật… đi, chúng ta qua đó xem xem…"
Nhìn thấy hai người bước đến, Bạch Quý liền ngưng việc thao luyện, bước qua đón: "Thiếu chủ nhân, Trần tiên sinh, xin chào… bây giờ tôi đang tiến hành huấn luyện về kỷ luật…"
Phương Hạo Vân mỉm cười, nói: "Rất tốt, cứ vậy đi…Bạch Quý, tôi hỏi anh, theo tiến độ huấn luyện như bây giờ, họ cần mất bao lâu nữa mới có thể đi làm nhiệm vụ được ?"
"Mất khoảng một tuần…" Bạch Quý nghiêm túc nói: "Thiếu chủ nhân, cậu cho tôi thêm một tuần nữa, tôi đảm bảo có thể thuần phục được dã tính của họ."
"Được, một tuần sau, đợi tôi từ nước Anh trở về, thì công ty bảo hiểm Đằng Phi sẽ chính thức được thành lập…!" Phương Hạo Vân cười nói: "Đến lúc đó, anh sẽ là tổng giám đốc, chuyện ở công ty, sau này sẽ do anh toàn quyền phụ trách."
"Vậy còn tôi ?"
Vương Nhị Ngưu không biết từ lúc nào đã từ trong hàng ngũ chạy ra, ngốc ngếch hỏi: "Tôi cũng muốn làm quan…"
Phương Hạo Vân mỉm cười, nói: "Bảo anh cậu qua đây…"
Vương Nhị Ngưu nghe xong, vội vàng chạy về hàng ngũ gọi anh mình ra: "Anh à, Phương thiếu gia kêu mình qua làm quan kìa…"
Vương Đại Ngưu nhẹ giọng nói: "Ai bảo em chạy ra khỏi hàng vậy, em đợi mà chịu phạt đi…" Tức giận nói xong một câu, Vương Đại Ngưu bèn vội vàng chạy qua chào hỏi Trần Thiên Huy và Phương Hạo Vân.
Bạch Quý liếc qua, nhìn Vương Nhị Ngưu trách móc: "Ai bảo cậu tự ý ra khỏi hàng ngũ, bây giờ tôi lấy danh nghĩa của giáo quan, phạt cậu hít đất bằng một tay đến 500 lần…"
"Tôi…"
Vương Nhị Ngưu vốn định tranh cãi gì đó, nhưng vừa nhìn thấy con sư tử đá ở trước cửa liền im bặt, không nói lời thứ hai, đã làm ngay 500 cái hít đất bằng một tay ở tại chỗ.
"Đáng lắm…!"
Vương Đại Ngưu tức giận nhìn em trai, mắng: "Đã bảo em phải giữ kỷ luật, thì em lại không giữ… bây giờ thì phải chịu xấu hổ trước mặt Phương thiếu gia rồi nhé…"
Vương Nhị Ngưu liếc nhìn, nhưng do hiện giờ hắn đang chịu phạt, nên không dám đứng dậy tranh cãi, chỉ đành tức tối mà làm cho đủ 500 cái hít đất.
Phương Hạo Vân cảm thấy rất hài lòng đối với sự nghiêm khắc của Bạch Quý, hắn thầm gật đầu, có Bạch Quý chỉ dẫn cho đám đàn ông này, mình sẽ không có nỗi lo về sau nữa.
"Đại Ngưu, tôi gọi anh qua đây, là muốn nói với anh, mấy hôm này, các anh phải chịu khổ một chút, tập huấn cho tốt… nhất định phải thay đổi cái tính lười nhác trước kia… một tuần sau, công ty bảo hiểm Đằng Phi của chúng ta sẽ chính thức được thành lập, đến lúc đó Bạch Quý sẽ là tổng giám đốc, còn cậu và Nhị Ngưu đều là phó giám đốc…" Phương Hạo Vân cười nói: "Tôi mong là, cậu và Nhị Ngưu có thể giúp đỡ Bạch Quý quản lý các anh em cho tốt. Sau này, tôi sẽ dẫn các anh đi thực hiện nhiệm vụ một lần…"
"Xin Phương thiếu gia cứ yên tâm…!"
Vương Đại Ngưu đưa tay lên kính chào Phương Hạo Vân một cái theo như quân lễ: "Các anh em có được ngày hôm nay, hoàn toàn đều do Phương thiếu gia ban cho, bây giờ chính là lúc để chúng tôi báo ơn."
Phương Hạo Vân cười rất vui, nói: "Đại Ngưu… đi nói với các anh em, nói là thân phận mới, và hộ khẩu mới của họ đều đã làm xong, tên họ đều không có thay đổi, chỉ là số chứng minh thư thay đổi thôi… từ giờ trở đi, các anh em sẽ là một phần tử trong thành phố lớn này…"
Nghe Phương Hạo Vân nói thế, Vương Đại Ngưu liền cười, lần này hắn không dùng quân lễ nữa, mà là cúi gập người để cảm ơn: "Phương thiếu gia, cám ơn…!"
Cám ơn xong, Vương Đại Ngưu bèn quay lưng bước qua bên kia, hướng về phía các anh em, nói lớn một lần.
Liền đó, trên cả quảng trường bỗng xôn xao.
"Phương thiếu gia, vạn tuế, Phương thiếu gia vạn tuế…"
Cũng không biết là do ai dẫn đầu hô lên một câu, mọi người liền hưởng ứng vào, bắt đầu hô hào lên.
Phương Hạo Vân bỗng thấy lúng túng: "Cái này… mau bảo họ im đi…" Trong những năm hòa bình mà hô hào những câu như thế, chẳng phải là tự tìm phiền phức cho mình sao.
Bạch Quý và Vương Đại Ngưu vội qua đó trách móc mọi người, để họ im lặng lại.
Bạch Quý tức tối nói: "Trong lúc huấn luyện, ai cho các anh la ó om xòm hả… bây giờ, tôi lấy danh nghĩa giáo quan ra lệnh cho mọi người, mỗi người hít đất 200 cái bằng một tay…"
Đại Ngưu cũng lớn tiếng trách mắng: "Toàn một lũ chẳng ra gì, cái vạn tuế là có thể tùy tiện hô được sao, tụi bây muốn hại chết Phương thiếu gia à…" Nói xong, Vương Đại Ngưu là người đầu tiên bắt đầu hít đất một tay.
Mấy tên đàn ông này lúc nãy chỉ toàn lo vui mừng, nên đã quên mất hàm ý của câu tung hô đó, bây giờ nghe lão đại nói như vậy, liền tỉnh ngộ ra.
Mọi người đều cảm thấy xấu hổ, Phương thiếu gia đối xử với họ không bạc, ơn như tái tạo, họ mở miệng ra là phải báo đáp cho người ta, kết quả thì sao, suýt tý nữa là hại chết người ta rồi.
Nghĩ đến đây, mọi người đồng loạt nằm sấp xuống bắt đầu hít đất, trên mặt đầy sự xấu hổ.
Phương Hạo Vân không nói câu nào, chỉ là yên lặng nhìn mọi người, cho đến khi họ đã hít đất xong, hắn mới tiến lên trước, giơ ngón tay cái lên, cười nói: "Khá lắm."
Một câu nói đã khiến mọi người cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Vương Đại Ngưu xấu hổ nói: "Phương thiếu gia, xin lỗi, chúng tôi đều là đám thô lỗ, không có văn hóa, không hiểu lễ nghĩa, suýt tý nữa là lại gây thêm phiền phức cho cậu rồi... nhưng Phương thiếu gia xin cậu hãy yên tâm, chuyện như thế, sau này sẽ không xảy ra nữa..."
"Sẽ không xảy ra nữa...!"
Mọi người lại lần nữa đồng thanh hô to.
Phương Hạo Vân huơ huơ tay, ra hiệu cho mọi người yên lặng, nói: "Các anh em, những cái khác tôi không cần phải nói nhiều nữa, tôi chỉ nói một câu, nếu tôi đã dẫn mọi người từ trong rừng ra đây, vậy thì tôi nhất định sẽ cho lo cho các anh em đến cùng... ngoài ra tôi phải nói thêm một câu nữa, thời gian này, tôi sẽ nghĩ cách sắp xếp cho các anh gặp mặt người nhà, người thân của mình... nhưng trước khi tôi vẫn chưa sắp xếp xong, mong là các anh em có thể nhẫn nại chờ đợi đừng nóng vội, chuyên tâm ở đây mà làm việc... yêu cầu này của tôi, mọi người có làm được không ?"
"Được...!"
Tiếng hô vang lên khắp nơi.
Phương Hạo Vân hài lòng gật đầu, nói: "Các anh em đều là những hảo hán, tôi tin rằng những lời mà mọi người đã nói chắc chắn sẽ làm được... Nhưng tôi cũng phải nói trước, nếu trong số các anh em có ai không phục, làm ra những chuyện hại người hại mình, thì đừng trách tôi trở mặt..."
"Tôn chỉ của tôi chính là có công phải thưởng, có tội phải phạt..." Câu này của Phương Hạo Vân đã được hắn dùng chân khí nội gia để phát ra, âm thanh tuy không lớn, nhưng có thể truyền đến tai của mỗi người một cách rõ ràng, thậm chí vào cả tim.
Mọi người lại một lần nữa đồng thanh hoan hô: "Tận trung, tận trung..."
Phương Hạo Vân lại huơ tay: "Được rồi, tôi đến là để thăm mọi người, mọi người cứ tiếp tục đi... một tuần sau, tôi mong có thể thấy mọi người chấp hành kỷ luật nghiêm chỉnh..."
"Chú Trần, chúng ta đi thôi..." Tổng thể mà nói, kiểm duyệt hôm nay, Phương Hạo Vân vẫn cảm thấy khá hài lòng.
Phương Hạo Vân, Trần Thiên Huy rời khỏi rồi, việc huấn luyện lại được tiếp tục.
Nhưng lần này, tinh thần của mọi người đã tốt hơn so với lúc nãy nhiều. Một là, do chứng minh thư của họ đã làm xong, điều này nghĩa là họ đã không còn là ở lậu nữa. Hai là, Phương thiếu gia cũng đã nói rõ, trong tương lai gần, họ có thể gặp mặt người nhà... còn có chuyện nào có thể vui hơn chuyện này chứ. Chỉ với hai tin vui này thôi, mọi người cũng đã cố gắng để luyện tập rồi, vậy mới không phụ tấm ân tình của Phương thiếu gia đối với họ.
Cách ký túc xá nhân viên không xa, Tiểu Điệp và Vương Thế Phi từ một góc khuất bước ra.
"Thế Phi, anh xem đi... anh nghe đi... tên Phương Hạo Vân kia rốt cuộc là người như thế nào... chắc là anh ta muốn tạo phản rồi, tốt nhất là anh nên rời anh ta xa một chút, để tránh bị liên lụy sau này..." Tiểu Điệp tức tối nói.
Vương Thế Phi nhíu mày nói: "Đừng nói bậy... Phương thiếu gia là người thế nào, trong lòng anh hiểu rõ hơn em..."