Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 421: Mâu thuẫn





"Xuất phát!" Tài xế lái hai chiếc xe du lịch đều có tai nghề hơn 20 năm trong đội lái xe của tập đoàn Thịnh Hâm, kĩ thuật lái xe hoàn hảo, Phương Hạo Vân hét to một tiếng ra lệnh, động cơ liền khởi động ầm ầm, hai chiếc xe nhanh chóng lao đi.

"Hạo Vân, anh đừng nói trước với chị Mai nha, chúng ta sẽ cho chị ấy bất ngờ một phen…" Trên đường đi, Bạch Lăng Kỳ dựa vào lòng Phương Hạo Vân, vui vẻ nói: "Em nghĩ chị Mai đột nhiên nhìn thấy chúng ta xuất hiện ở thôn Lưu Thủy, chắc chị ấy sẽ mừng đến nỗi nhảy cẫng lên."

"Hai đứa có thể ý tứ một chút không hả? Chỗ này đâu phải phòng riêng, còn có chị gái này ở đây cơ mà…" Ba cô gái ngồi chung một chiếc xe du lịch với Phương Hạo Vân, chiếc xe còn lại chứa hành lí và vài thứ lặt vặt, Bạch Lăng Kỳ và Phương Hạo Vân cùng ngồi chung một hàng ghế, Trương Mỹ Kỳ và Phương Tuyết Di thì ở dãy phía sau. Thấy đôi tình nhân cứ tỏ thái độ thân mật ngay trong xe, Phương Tuyết Di bèn lên tiếng nhắc nhở.

"Cái này…" Phương Hạo Vân liền sụ mặt, từ lúc sáng đến giờ khi nhắc đến chuyện của Hoàng Kỳ Anh với chị Tuyết Di xong, chị ấy liền gây hấn liên tục với hắn, vẻ mặt hầm hầm tức giận.

"Chị Tuyết Di, em chỉ là người truyền tin thôi mà, có cần phải ghét luôn cả em không chứ? Hơn nữa tên Hoàng Kỳ Anh đó đúng thật là một anh chàng tuấn tú tài giỏi, em cảm thấy chị nên tiếp xúc thử với người ta đi…" Phương Hạo Vân ấm ức giải bày.

"Chuyện của chị không cần em lo…" Phương Hạo Vân càng khuyên bảo, trong lòng Phương Tuyết Di càng không thoải mái, thật muốn cốc đầu hắn một cái cho bõ tức.

……

Tất cả đội viên tham gia cuộc huấn luyện quân sự Trò chơi tử vong sau khi vượt qua mấy trận chiến quy mô nhỏ truy quét bọn buôn heroin, sức chiến đấu được nâng cao rõ rệt, giờ đây chỉ còn một cửa ải khó khăn cuối cùng đang chờ họ phía trước, nếu vượt qua coi như chính thức tốt nghiệp. Số đội viên từng tham gia Trò chơi tử vong sau khi trở về đơn vị chắc chắn sẽ được đề bạt vào những vị trí quan trọng.

Vì thế, trước trận chiến ác liệt sắp tới, ai nấy đều háo hức mong chờ, không thấy ai lộ vẻ lo âu, hình như trên khuôn mặt người nào người nấy đều muốn ngày đó đến nhanh hơn.

Chỉ có điều giáo quan chịu trách nhiệm cao nhất trong cuộc huấn luyện quân sự lần này Hà Trác Tiếu lại không thể vui nổi, vì hắn hiểu rõ nguy hiểm đang chực chờ phía trước hơn các đội viên của mình.

Nhìn cảnh toàn thể đội viên đang hăng say tập luyện, Hà Trác Tiếu thở dài sầu não, không biết trong số họ sẽ có bao nhiêu người toàn mạng trở về đây?

Các đội viên bình thường thì không nói làm gì, nhưng cô Trần Thanh Thanh đó thật khó thu xếp, cô ta là cháu ngoại của thủ trưởng, nếu như hy sinh oanh liệt trong trận chiến ác liệt đó, họ thật không biết làm sao ăn nói với Lã Thiên Hành.

"Đại đội trưởng, có điện thoại của chỉ huy bên chiến khu gọi đến…" Chính vào lúc này, viên trợ lí đắc lực của Hà Trác Tiếu, tiểu đội trưởng Văn Diệp bước vào thông báo.

"Có chuyện gì? Cậu có biết không?" Hà Trác Tiếu lập tức ổn định tinh thần, lên tiếng hỏi.

"Tình hình cụ thể tôi không được biết, thủ trưởng bảo anh đích thân nghe điện thoại…" Văn Diệp hạ thấp giọng nói: "Đại đội trưởng, vừa nãy tôi thấy anh thở dài suy tư, có phải anh lo lắng cho an toàn của Trần Thanh Thanh không? Yên tâm đi, mấy lần giáp chiến với kẻ địch chúng ta đều đã chứng kiến rồi mà, khả năng chiến đấu của cô ta tuyệt đối là mạnh nhất trong số tất cả đội viên, tôi tin cô ta sẽ không xảy ra nguy hiểm đâu."

"Tuy nói là vậy, nhưng chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn… Tính khí của Lã lão gia cậu đâu phải không biết, tuy nói là đối xử công bằng, nhưng lỡ xảy ra chuyện gì, chúng ta e là không thoát khỏi bị liên lụy… Thôi vậy, đến đâu hay đến đó. Đi nào, Văn Diệp, đi nghe điện thoại coi bên chiến khu có chỉ đạo gì không?" Hà Trác Tiếu đột ngột nhận ra mình đã nói quá lố nên xua tay chấm dứt câu chuyện, dẫn Văn Diệp đi theo nghe điện thoại.

Đợi sau khi cuộc trao đổi với bên chiến khu kết thúc, sắc mặt của Hà Trác Tiếu lập tức giãn ra, không còn sầu não như vừa nãy nữa.

Văn Diệp thấy thế, biết ngay là có tin tốt lành gì rồi, bằng không sao vị giáo quan có trái tim sắt đá này sẽ không dễ gì nở nụ cười đâu. Hắn vội bước tới gần hỏi nhỏ: "Đại đội trưởng, rốt cuộc có tin vui gì vậy? Có thể nói ra cho tôi vui chung với được không?"

"Ha ha!" Hà Trác Tiếu khoái trá cười to: "Văn Diệp à, phen này trời giúp ta rồi… Bên chiến khu suy nghĩ đến mức độ nguy hiểm của trận chiến lần này nên quyết định phái một tiểu đội biệt kích 15 người đến hỗ trợ chúng ta hoàn thành nhiệm vụ…"

"Có chuyện này sao?" Văn Diệp trố mắt ngạc nhiên, hình như không tin vào tai mình: "Đại đội trưởng, việc này không phù hợp với quy định chút nào cả, từ khi chương trình huấn luyện quân sự Trò chơi tử vong ra đời đến nay vẫn chưa có tiền lệ như thế xảy ra, xem ra bên chiến khu cũng muốn bảo vệ an toàn cho cháu ngoại Lã lão gia rồi…"

"Không phải là lí do này đâu!" Hà Trác Tiếu hạ thấp giọng nói: "Theo như tin tình báo mới nhất bên chiến khu nhận được, băng đảng buôn lậu heroin mà chúng ta sắp phải đối mặt không phải hạng tầm thường đâu… Cấp trên vì muốn hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi và giảm thiểu thương vong nên mới phá lệ một lần. Đi nào, chúng ta ra ngoài đón tiếp, vừa rồi thủ trưởng phía chiến khu có thông báo với tôi tiểu đội biệt kích sẽ đến đây ngay…"

Hai người vội vàng chạy ra ngoài doanh trại, quả nhiên trên trời có tiếng cánh quạt máy bay trực thăng réo ù ù nhức óc, không bao lâu sau, trực thăng hạ thấp độ cao, một sợi dây được thả xuống, tiểu đội biệt kích nhanh chóng đu dây tiếp đất, tập hợp thành hàng ngũ chỉnh tề.

Đội trưởng đứng đầu đội biệt kích là thượng tá Mã Long, người đạt điểm số cao nhất trong cuộc huấn luyện quân sự Trò chơi tử vong năm ngoái.

Sau khi giới thiệu sơ lượt với các đội viên, Hà Trác Tiếu đích thân thu xếp chỗ ăn nghỉ cho đội biệt kích, mỗi người được xếp ngủ một chiếc lều, hơn nữa mùng mền chiếu gối và thức ăn đều là tốt nhất.

Thấy thế, Văn Diệp có hơi phiền lòng, liền nói nhỏ với Hà Trác Tiếu: "Đại đội trưởng, số vật tư này đều do các đội viên của chúng ta vất vả băng rừng vượt suối mang vác theo, nếu họ đã ngồi trực thăng đến đây, tại sao không tự mình mang theo vật tư hậu cần chứ? Bây giờ anh ưu đãi họ như vậy, e rằng các đội viên của chúng ta sẽ ấm ức, gây bất lợi trong việc đoàn kết nội bộ đó!"

"Im miệng!" Hà Trác Tiếu giận dữ nhìn trừng trừng vào Văn Diệp, trách mắng: "Nếu các đội viên khác nghĩ vậy thì cũng coi như chấp nhận được, tại sao cả cậu cũng không biết suy nghĩ thế hả? Nhiệm vụ lần này của chúng ta phải đối mặt với cái chết, có thể nói là thập tử nhất sinh, vốn dĩ chuyện này không liên quan đến người ta, nhưng để đảm bảo an toàn cho chúng ta mà đội biệt kích phải tham chiến, vì thế họ nhận được chút ưu đãi cũng là xứng đáng."

"Thôi được, tôi sai rồi, nhưng mà đại đội trưởng này, anh phải giải thích cho các đội viên hiểu mới ổn đó…" Văn Diệp cẩn thận nhắc nhở thêm một câu.

"Tôi biết rồi!" Hà Trác Tiếu nghĩ ngợi giây lát, ra lệnh: "Hôm nay cậu vào ca trực, cố gắng kiểm soát người của chúng ta, đừng để họ xảy ra xung đột với thành viên của đội biệt kích."

"Tuân lệnh!" Văn Diệp hành lễ theo kiểu quân nhân xong rời khỏi.

Đội trưởng đội biệt kích Mã Long rất hài lòng về cách sắp xếp của Hà Trác Tiếu. Sau khi ăn sáng xong, hắn dẫn theo 14 đội viên dưới trướng đến chiếm mất bãi tập của các đội viên tham gia đợt tập huấn lần này.

Trước khi bước vào trận chiến lớn, càng phải ra sức tập luyện, lính biệt kích của Mã Long toàn là tinh anh trong quân đội, một chút cũng không dám lơ là.

Văn Diệp là người đầu tiên phát hiện bãi tập bị chiếm dụng, trong lòng cảm thấy bất an. Đại đội trưởng đã có lệnh bảo mình ngăn cản đội viên mới xảy ra xung đột với đội biệt kích, nhưng hành động ngang nhiên chiếm dụng bãi tập của đội biệt kích hiện nay, nếu các đội viên mới còn nuốt trôi cơn giận này thì đúng là lạ…

Văn Diệp suy ngẫm một hồi, quyết định chạy đi tìm đại đội trưởng Hà Trác Tiếu đến đích thân xử lí chuyện đau đầu này.

Văn Diệp vừa mới quay lưng bỏ đi, Trần Thanh Thanh và Hác San San cùng nhau bước ra bãi tập định tập luyện, hai cô gái phát hiện bãi tập đã bị người của đội biệt kích chiếm dụng trước rồi.

Trần Thanh Thanh không phải là loại người ưa nhiều chuyện, vốn dĩ cô định cùng Hác San San đi tìm nơi khác tập luyện. Ai ngờ đội biệt kích đã nhìn thấy hai cô gái, lập tức có người cười ồ lên: "Tại sao trong đội viên lần này lại có con gái nhỉ?"

Đội biệt kích được chiến khu điều động đến tham gia nhiệm vụ, trước khi lên đường chỉ được thông báo hỗ trợ đội viên tham gia huấn luyện Trò chơi tử vong tiêu diệt các phần tử vũ trang buôn heroin, còn những việc khác họ vẫn chưa biết, tất nhiên càng không biết thân phận của Trần Thanh Thanh…

Theo họ nghĩ, để đội viên nữ tham gia vào đợt tập huấn khắc nghiệt này là một gánh nặng, hèn chi chiến khu phá lệ điều họ đến hỗ trợ tác chiến rồi.

"Con gái thì sao chứ? Hứ, chúng tôi không hề kém hơn các anh đâu nhé…" Hác San San nghe đám người này lên tiếng xúc phạm nữ giới, lập tức không nén nổi cơn giận, tức tối cự cãi lại.

"Bản lĩnh thì kém cỏi, nhưng giọng điệu thì to mồm…" Người lên tiếng là một tên lính vạm vỡ trong đội biệt kích, hắn cởi trần thân trên, cơ bắp rắn chắc như đá tảng, đang chống một tay xuống hít đất, ngay cả lúc nói chuyện cũng không hề dừng lại.

Ngay bên cạnh hắn, mấy tên lính khác của đội biệt kích cũng tích cực tập luyện thể lực, xem ra đây toàn là những người lính dũng mãnh có sức chiến đấu thuộc loại ưu việt.

"San San, thôi bỏ đi, chúng ta đi tìm nơi khác…" Trần Thanh Thanh không muốn xảy ra xung đột với đám lính biệt kích này, vội kéo tay Hác San San tính rời khỏi.

Hác San San khẽ gật đầu đồng ý, trước khi đi ném lại một câu: "Tứ chi phát triển, đầu óc ngu si… Tôi không chấp các anh, chào tạm biệt!"

"Con bé kia, cô mắng ai đó hả?" Các thành viên của đội biệt kích nghe Hác San San nói thế liền sùng máu lên, nhất là tên lính đang hít đất một tay, lập tức bật dậy như lò xo, lạnh lùng phán: "Tôi thấy cô mới là loại con gái ngực to ngu đần đó…"

Câu này nói ra, Trần Thanh Thanh nổi giận ngay tức thì, cô quét mắt một lượt qua mấy tên lính biệt kích, ánh mắt bắn ra tia sáng sắc bén: "Các vị, chúng ta đều là đồng đội với nhau, cần gì phải nói những lời khó nghe như thế chứ?"

Tên lính vạm vỡ đang định mở miệng cự cãi, ai ngờ bị Mã Long bước tới cốc vào đầu một cái, lớn tiếng trách mắng: "Tiếp tục tập luyện mau, đừng chấp nhặt với con gái…"

Mã Long phát hiện ánh mắt sắc bén của Trần Thanh Thanh, hơn nữa còn có sát khí bắn ra, đoán biết cô gái này tuyệt đối không phải hạng xoàng, nên mới vội vàng quản thúc thuộc hạ. Nhiệm vụ lần này cấp trên cực kì chú tâm, hắn không muốn nội bộ xảy ra bất hòa.

"Đồ lưu manh!" Hác San San hậm hực quát to, sau đó quay lưng cùng Trần Thanh Thanh bước đi.

Nhưng chính vì câu chửi này của cô gái mà ngọn lửa xung đột vừa mới được dập tắt lại bùng cháy trở lại. Mã Long là một người rất thương yêu thuộc hạ, nghe các binh sĩ của mình bị một cô gái nhục mạ, vẻ mặt liền đanh lại không vui.

Mã Long nháy mắt ra hiệu, toàn đội biệt kích đang tập luyện vội chạy tới vây chặt Trần Thanh Thanh và Hác San San vào giữa, yêu cầu hai cô gái nói lời xin lỗi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Hác San San tính khí ngang ngạnh, theo cô nghĩ, đội biệt kích chiếm dụng bãi tập của mình là lỗi của họ trước, sau đó còn lên tiếng coi thường nữ giới, sai lại càng sai.

Mình chẳng qua chỉ là trong cơn tức giận mới trả treo thôi mà.

"Con bé kia, bây giờ cô phải xin lỗi chúng tôi mới được đi…" Mã Long giận dữ quát lên: "Những anh em của tôi người nào cũng từng đem sinh mạng ra phục vụ tổ quốc, họ chưa từng bị sỉ nhục như hôm nay, một cô bé như cô mà dám ăn nói xằng bậy, thật là quá đáng."

Thấy đồng đội bị người của đội biệt kích bao vây, các đội viên khác tham gia cuộc huấn luyện quân sự Trò chơi tử vong cũng ùa tới, hai bên huyên náo cả lên, bắt đầu xảy ra xô xát…

Văn Diệp và Hà Trác Tiếu lúc này mới vội vã xuất hiện ngăn cản, tìm hiểu đầu đuôi mọi việc.

Mã Long cười gằn một tiếng, nói: "Thủ trưởng, tuy quân hàm của anh lớn hơn tôi một bậc, nhưng có những câu tôi vẫn phải nói, nữ binh của anh sỉ nhục anh em của tôi, bây giờ tôi bắt cô ta xin lỗi, điều này không sai chứ?"

"Đại đội trưởng, không phải lỗi của San San đâu, là họ lên tiếng gây hấn trước, hy vọng anh có thể phán xử công bằng…" Trần Thanh Thanh không muốn gây sự với người ta, nhưng không đồng nghĩa với việc chấp nhận bị kẻ khác bắt nạt, cô cũng không phải hạng người bỏ mặc bạn trong lúc xảy ra chuyện.

Hà Trác Tiếu vốn định bảo Hác San San xin lỗi một tiếng cho êm chuyện, nhưng giờ đây Trần Thanh Thanh xen vào thì việc này không dễ giải quyết nữa rồi. Tiếp xúc với nhau suốt mấy tháng trời huấn luyện, tính khí cương trực của Trần Thanh Thanh hắn hiểu rất rõ.

Đau đầu quá. Hà Trác Tiếu nhíu chặt lông mày, quay sang Hác San San hỏi: "Rốt cuộc đầu đuôi câu chuyện là sao? Cô kể lại rõ từng chi tiết tôi nghe nào… Yên tâm đi, tôi sẽ xử lí công bằng…"

Hác San San nghe chỉ huy nói vậy bèn kể lại hết đầu đuôi mọi chuyện trước mặt tất cả đồng đội. Hà Trác Tiếu cảm thấy khó xử trong lòng, việc này tính ra cả hai bên đều có lỗi, nhưng phần lỗi lớn hơn thuộc về phía đội biệt kích, nếu không phải họ mở lời phân biệt giới tính trước, Hác San San cũng không ấm ức cự cãi lại, chỉ có điều hiện nay đang cần đội biệt kích phối hợp tác chiến, nếu để quan hệ hai bên rạn nứt e rằng gây bất lợi cho trận chiến gay go đang họ đợi phía trước.