Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 416: Rắc rối nho nhỏ của Hàn Tuyết Nhi





"Hay quá, hay quá!" Hàn Tuyết Nhi reo lên phấn khích, gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, nhảy nhót tưng tưng. Nhủ thầm trong bụng, anh Hạo Vân cuối cùng đã chủ động hẹn mình rồi, cũng không biết anh ấy muốn nói gì với mình nữa?

"Em có chỗ nào muốn đi không?" Phương Hạo Vân lịch sự hỏi ý cô bé trước.

Hàn Tuyết Nhi chớp chớp đôi mắt e thẹn, mỉm cười hỏi ngược lại: "Thế anh có chỗ nào thích không? Dù sao thì anh mời em mà, em nghe theo anh…"

"Thế này vậy, chúng ta ra ngoài phố dạo một lúc, dừng chân ở đâu thì vào đó, có được không?" Thật ra Phương Hạo Vân cũng không nghĩ ra chỗ nào thích hợp.

"Nghe có vẻ lãng mạn nhỉ?" Hàn Tuyết Nhi hài lòng gật gù đồng ý, dịu dàng nói: "Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi nào, đừng lãng phí thêm thời gian…"

Phương Hạo Vân lóe lên tà niệm trong đầu, nếu như bồi thêm một câu "Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng" thì hay biết mấy.

"Cười cái gì đó?" Hàn Tuyết Nhi phát hiện ra Phương Hạo Vân đang nhếch mép khả ố, vội lên tiếng gặng hỏi.

Phương Hạo Vân giật bắn người bối rối, hình như mình mất kiểm soát rồi, trong lúc xuất hiện tà niệm kia còn để lộ ra ngoài ấy chứ, thật là không nên chút nào.

Nhằm che giấu vẻ hoảng loạn của mình, Phương Hạo Vân cười phá lên lấp liếm, giả lả: "Thì đột nhiên thích cười ấy mà… Chẳng phải có câu Một nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ đó sao. Em Tuyết Nhi, chúng ta đi thôi…"

"Đợi đã, anh còn chưa nói cho em biết rốt cuộc anh đang nghĩ tới chuyện gì thấy tức cười?" Hàn Tuyết Nhi hình như có tiềm chất bà tám, cứ mở miệng là muốn truy hỏi đến tận cùng mọi việc.

Phương Hạo Vân hết cách, đành thú nhận: "Những việc anh nghĩ không thích hợp cho trẻ con nghe đâu."

Hàn Tuyết Nhi đỏ mặt xấu hổ, trừng mắt lườm Phương Hạo Vân một cái, nguýt dài: "Sớm biết là anh không nghĩ chuyện gì tốt đẹp mà… Anh Hạo Vân, anh hư lắm."

Tuy nói là vậy, nhưng ánh mắt cô bé vẫn dán chặt vào Phương Hạo Vân một cách tình tứ, hình như càng lúc càng đắm đuối.

Phương Hạo Vân lại không muốn tiếp tục đề tài này nữa, bèn hối thúc thêm: "Đi nào, đừng phí thời gian huyên thuyên ở đây…"

"Vâng!" Hàn Tuyết Nhi ngoan ngoãn nghe theo như chú mèo con. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hai người đi bên nhau bước trên con đường tấp nập, vừa đi vừa cười nói vui vẻ, Phương Hạo Vân không thèm để ý đến nhiều ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn ganh tức của các anh chàng bắn vào hắn.

Chỉ một lúc sau hai người đã đi rất xa khỏi trường trung học, Phương Hạo Vân đột nhiên trêu chọc: "Tuyết Nhi, xem ra em có nhiều fan hâm mộ trong trường đấy chứ, vừa nãy anh ngồi xem phim cảm nhận được mấy luồng sát khí đằng đằng sau lưng."

"Anh Hạo Vân, anh trêu chọc em, anh không biết em chán ghét thế nào đâu, suốt ngày cứ bị lũ ấy bu quanh, thật là phiền phức, em sắp sa sút thành tích học tập rồi nè." Không nhắc đến thì thôi, hễ nhắc đến chuyện này là Hàn Tuyết Nhi tức muốn xé xác chúng ra.

Phương Hạo Vân thản nhiên khuyên nhủ: "Tuyết Nhi, thật ra chuyện này em không cần bận tâm, cứ mặc kệ bọn chúng là được, chúng thấy không có kết quả sẽ bỏ cuộc nhanh thôi."

"Đạo lí này em cũng biết, nhưng… Thôi đi, em cũng không biết nói sao nữa, tóm lại là phiền phức lắm. Anh Hạo Vân, anh phải nghĩ cách giúp em mới được, em không muốn bị đám ruồi muỗi kia bám theo hoài đâu…" Hàn Tuyết Nhi nũng nịu níu lấy cánh tay Phương Hạo Vân nài nỉ, còn lắc lư nhè nhẹ thân hắn.

"Được rồi, anh hứa sẽ nghĩ cách giúp em…"

Hai người cứ thế tiếp tục nói chuyện, đi thêm một lúc thấy ngay đầu đường có một tiệm café nhỏ hoàn cảnh tao nhã, cả hai quyết định dừng chân tại đó.

Sau khi bước vào quán café, hai người thấy một anh phục vụ hai mươi mấy tuổi đang ngáp lên ngáp xuống ngay sau quầy tiếp tân, nâng tách café nghi ngút khói lên uống.

Nghe tiếng bước chân, anh phục vụ ngẩng đầu lên, sau khi nhìn rõ hai vị khách vừa vào quán, hắn há hốc miệng kinh ngạc, ngụm café vừa uống vào trào ngược ra, hắn vội đưa tay luống cuống bụm miệng. Đây là hai vị khách xứng đôi xứng cặp, người nam khôi ngô tuấn tú, cô gái xinh đẹp mê hồn, nhất là đôi chân thon dài kia, trông thật quyến rũ.

Hàn Tuyết Nhi thấy anh phục vụ đang ngây ngây dại dại nhìn vào cặp chân của mình, sắc mặt tỏ vẻ khó chịu, cô hậm hực gắt lên: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua người đẹp hả?"

Sau đó, cô quay sang Phương Hạo Vân đề nghị: "Anh Hạo Vân, chúng ta đi nơi khác nào…"

"Không cần đâu!" Phương Hạo Vân mỉm cười nói: "Nếu đã vào thì cứ ngồi ở quán này vậy."

Nói xong, Phương Hạo Vân dẫn Hàn Tuyết Nhi đi vào trong, chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.

Anh phục vụ của quán café hình như vẫn chưa hoàn hồn khi bị vẻ đẹp của Hàn Tuyết Nhi cuốn hút, đôi mắt cứ lờ đờ dán chặt vào cô bé.

Hàn Tuyết Nhi càng lúc càng chán ghét tên háo sắc này, cô tức tối gào to: "Có khách đến mà sao còn không phục vụ đi?"

Người kia giật mình bừng tỉnh khỏi cơn mê, vội bước tới đưa menu cho Hàn Tuyết Nhi: "Xin hỏi hai vị khách quý cần dùng gì ạ?"

Trong lúc Hàn Tuyết Nhi đón lấy menu lật ra xem, người kia vẫn cứ nhìn trộm cô, chốc chốc lại nhìn qua Phương Hạo Vân, xem ra hai con mắt không đủ xài thì phải. Thời buổi này toàn là đẹp trai đi với gái xấu, mỹ nữ thì cặp với đại gia hói đầu bụng phệ, hôm nay một cặp xứng đôi thế này đúng là hiếm thấy.

Ôi, thật là hiếm có… Vừa mới hôm qua thôi, hắn còn nhìn lên trời cao than thở, tại sao mỹ nữ toàn bị lũ heo mập chiếm hết rồi.

Hàn Tuyết Nhi lúc này đã xem xong menu, thấy anh phục vụ đang liếc qua liếc lại giữa mình và anh Hạo Vân, liền khó chịu nhíu chặt lông mày, hét lên: "Còn không mau đi mang café lên…"

Người kia bị Hàn Tuyết Nhi quát nạt, đỏ mặt xấu hổ, lủi thủi lui xuống.

"Anh Hạo Vân, anh xem tên phục vụ này đáng ghét không? Làm như là chưa từng gặp qua gái đẹp vậy… Hay là chúng ta đi nơi khác nhé…" Hàn Tuyết Nhi nhắc lại đề nghị, hình như cô bé rất khó chịu khi bị người khác soi mói.

Phương Hạo Vân lại không thấy khó chịu, ngược lại còn nói: "Người ta thích nhìn em chẳng phải chứng minh em xinh đẹp quyến rũ hay sao, mắt của người ta, muốn nhìn gì thì nhìn, chúng ta làm sao mà quản được."

"Tuyết Nhi, mấy hôm nữa anh sẽ đi tìm chị họ của em, em có lời gì muốn nói với chị ấy không, anh có thể giúp em chuyển lời…" Phương Hạo Vân từ tốn nói ra chủ đề chính hôm nay.

Hàn Tuyết Nhi nghe xong, sắc mặt mang vẻ mâu thuẫn, nghiêm túc nói: "Anh Hạo Vân, vậy việc của chị Thanh Thanh nhờ cậy hết vào anh rồi đó, nhưng bản thân anh cũng nhớ cẩn thận đấy nhé, đợi khi nào anh gặp được chị ấy rồi thì nói Tuyết Nhi rất nhớ chị, muốn chị Thanh Thanh mau về nhà. À, anh Hạo Vân, lần này có phải được xem như hành động anh hùng cứu mỹ nhân của anh không nhỉ?"

Không biết vì lí do gì, trong lòng Hàn Tuyết Nhi lại dâng lên một cảm giác chua xót, đáng lẽ biết chuyện Phương Hạo Vân đi cứu chị Thanh Thanh cô nên vui mừng mới phải chứ.

"Cái này… việc này…" Phương Hạo Vân bối rối, câu hỏi này đúng là không dễ trả lời, đàn ông nhảy ra giải cứu khi cô gái đối mặt với nguy hiểm, hành động đó đúng thật là anh hùng cứu mỹ nhân rồi.

Chỉ có điều hắn nghe ra ẩn ý sâu xa trong lời nói của Hàn Tuyết Nhi nên không trả lời cô bé.

Hàn Tuyết Nhi thấy Phương Hạo Vân ấp a ấp úng, liền phụng phịu không vui, mối nghi ngờ trong lòng được chứng thực thêm vài phần. Khi cô định tiếp tục dò hỏi, anh phục vụ đã bưng hai tách café nghi ngút khói bước đến.

"Cho anh tiền tip nè…" Hàn Tuyết Nhi ngày thường được ba mẹ dẫn vào quán café sang trọng, có thói quen cho nhân viên phục vụ tiền tip, hôm nay dù chỉ là một quán café nhỏ bình dân, hình như cô bé quên mất, tiện tay đưa cho người phục vụ tờ 100 tệ.

Người kia thoáng do dự giây lát, cuối cùng vẫn từ chối: "Hàn tiểu thư, đã có người trả tiền café giúp cô rồi, hơn nữa còn thưởng thêm cho tôi nữa. Tiều của cô tôi không dám nhận đâu."

Hàn Tuyết Nhi trố mắt ngạc nhiên, quay đầu sang hỏi: "Sao anh lại biết tôi họ Hàn?"

Người kia cung kính trả lời: "Có mấy vị khách quý nói cho tôi biết."

Nhìn theo hướng chỉ của anh phục vụ, Hàn Tuyết Nhi nhìn thấy vài bóng dáng quen thuộc mà cô ghét cay ghét đắng.

Hàn Tuyết Nhi bỉu môi hỏi: "Anh nói là bọn họ hả?"

"Vâng!" Anh phục vụ vội nói: "Hàn tiểu thư, họ đã bao luôn quán café này rồi đó ạ, cô xem cần gọi thêm món gì nữa không?"

"Hứ!" Hàn Tuyết Nhi tức tối đứng dậy, vẻ mặt giận dữ, hậm hực nói: "Ai mà thèm bọn cặn bã đó mời chứ… Café này tôi không uống nữa. Anh Hạo Vân, chúng ta đi…"

Đám người kia đều là con nhà giàu, toàn là một lũ cậu ấm ỷ gia đình có tiền ngày thường toàn làm những chuyện xằng bậy ức hiếp nữ sinh trong trường trung học, gần đây không biết tại sao họ lại để ý Hàn Tuyết Nhi, chỉ là Hàn Tuyết Nhi có thân phận đại tiểu thư Hàn gia nên chúng cũng không dám làm bừa, chỉ là ngày nào cũng đeo bám lấy cô đòi kết bạn. Thật không ngờ hôm nay bọn điên này lại dám theo dõi cả mình.

Phương Hạo Vân thật ra đã sớm phát hiện bọn người này, ngay khi bước vào quán café hắn đã nhận ra mình bị theo dõi, hơn nữa hắn còn nhận định đây chính là rắc rối mà Hàn Tuyết Nhi muốn nhờ hắn nghĩ cách giải quyết.

Hôm nay dù gì cũng đã chạm mặt, Phương Hạo Vân quyết định giải quyết rắc rối này giúp Hàn Tuyết Nhi ngay tại đây luôn.

"Đừng tức giận, có anh ở đây, em không cần lo lắng!" Phương Hạo Vân ngỏ ý bảo Hàn Tuyết Nhi ngồi xuống, mọi việc cứ để mặc hắn lo liệu.

Hàn Tuyết Nhi nghe anh Hạo Vân nói thế, tức tối liếc xéo bọn cậu ấm kia, sau đó ngồi trở xuống, có Phương Hạo Vân ở bên cạnh, tất nhiên cô không có gì phải lo lắng, nhớ lại khi xưa, hắn có thể giết chết hết lũ Thập nhân bang tàn bạo bảo vệ cho cô, hôm nay mấy tên cậu ấm lưu manh này có đáng là gì chứ.

Anh phục vụ bước qua kia nói vài câu với đám cậu ấm xong liền đi đâu mất dạng, chỉ thấy những người kia nóng mặt xoa xoa nắm đấm, không biết là muốn trừng trị Hàn Tuyết Nhi hay lột da lóc xương Phương Hạo Vân đây?

"Sao mà hơi chút đã không nén giận được thế hả?" Trong đó có một tên hình như là cầm đầu cả nhóm lớn tiếng trách mắng: "Chúng mày không được manh động, tránh cho người đẹp xem thường tao…"

"Hoàng đại ca, anh đúng là kiên nhẫn đó, nếu làm em thì đã sớm đè nó ra làm thịt rồi, con gái ấy hả cần phải mạnh bạo hơn mới được, chỉ cần anh đâm thủng lớp màng của nó, lúc đó nó còn không ngoan ngoãn nghe lời anh hay sao? Hí hí…"

"Phải đó, Hoàng đại ca, em thấy thằng Nhất Mao nói có lí lắm, anh quên rồi sao, mấy hôm trước anh và em chẳng phải đã lôi con hoa khôi trường trung học Tài Năng vào bụi cỏ thịt nó hay sao? Hé hé…"

Để hưởng ứng, cả bọn nhao nhao khoe khoang thành tích trêu hoa ghẹo nguyệt của chúng.

Tuy khoảng cách khá xa, chúng lại nói nhỏ, nhưng vẫn không thoát khỏi đôi tai nhạy bén của Phương Hạo Vân, sắc mặt hắn tối sầm lại, thậm chí sát khí bắt đầu bốc lên ngùn ngụt.

Cái đám cặn bã này, chúng mày không bằng cả loài cầm thú.

Một người phạm lỗi lầm không quan trọng, điều cần thiết là hắn nhận ra lỗi lầm mà sửa đổi… Còn bọn rác rưởi này không những không biết tội lỗi tày trời của chúng, còn vênh váo khoe khoang thành tích nữa chứ.

Phương Hạo Vân thở dài một tiếng, cảm khái than thở: "Rau ngon đã bị lũ heo dẫm nát hết rồi…"

"Anh Hạo Vân, anh nói gì đó? Cái gì mà rau với heo, nhà anh hình như đâu có trồng rau?" Nét ngây thơ của Hàn Tuyết Nhi được thể hiện rõ ra ngoài, câu nói rõ ràng đặt trong hoàn cảnh rõ ràng như thế mà cô bé không hiểu.

"Không có gì, anh chỉ đang nghĩ tại sao quán café lại có vài con heo chui vào, làm cho nơi đây hôi thối vô cùng…" Câu này nói ra, Hàn Tuyết Nhi lập tức khoái chí cười to, khắp quán café đều nghe rõ câu nói so sánh của Phương Hạo Vân.

Đám cậu ấm có ngu đến mấy phen này đã có thể nghe hiểu ẩn ý tên mặt trắng kia muốn ám chỉ ai rồi.

"Hoàng đại ca, thằng ranh kia dám nói xỏ chúng ta, chúng ta phải qua đó dạy cho hắn một bài học mới được…"

"Đúng, đúng… nên đánh cho tên tiểu tử đó một trận nhừ xương, để Hàn tiểu thư thấy tên mặt trắng đi theo cô chỉ là có mẻ ngoài đẹp trai, hoàn toàn không bảo vệ được người đẹp."

Đám cậu ấm nhao nhao như ong vỡ tổ, chúng cho rằng câu nói vừa rồi của Phương Hạo Vân đã xúc phạm nghiêm trọng đến chúng, đó là cái cớ để chúng ra tay. Tên Hoàng đại ca cầm đầu nghĩ ngợi giây lát, gật gù ra lệnh: "Được rồi, 4 đứa mày qua đó dạy cho hắn một bài học, nhớ chú ý giữ phong độ trước mặt Hàn tiểu thư đấy nhé…"

"Hoàng đại ca, anh yên tâm, dù sao chúng ta vẫn còn là học sinh, chuyện giết người bọn em không dám làm đâu, cùng lắm là đánh cho hắn tàn phế…"

"Chúng đến gây hấn với anh đó." Hàn Tuyết Nhi nhắc nhở một tiếng.

Phương Hạo Vân nhún vai, thái độ bình thản: "Vốn dĩ anh không định xung đột với chúng, nhưng bây giờ chúng ngứa ngáy tự tìm đến, vậy thì đừng trách anh nắn xương giúp chúng rồi…"

Hàn Tuyết Nhi chống cằm, chớp chớp mắt tình tứ, thật thà thổ lộ: "Anh Hạo Vân, em thích nhìn cảnh anh trừng trị bọn xấu…"

Phương Hạo Vân từ tốn nói: "Vậy thì hôm nay có dịp cho em xem rồi, trong đám người này không có tên nào tốt đẹp, lát nữa anh ra tay không nể nang đâu, anh hy vọng em không mở miệng cầu xin cho chúng, đồng ý chứ?"

Hàn Tuyết Nhi gật đầu lia lịa: "Chỉ cần anh đừng đánh chết chúng, em sẽ không can thiệp vào đâu, nếu không phải em sợ anh gây ra phiền phức khi dính tới án mạng, em cũng không bận tâm dù anh có lấy mạng lũ cặn bã này…"

"À phải rồi, anh Hạo Vân, có phải là anh cảm thấy bọn này là lũ cầm thú, tội đáng muôn chết?" Hàn Tuyết Nhi đột nhiên tò mò đặt câu hỏi.

Phương Hạo Vân mỉm cười không trả lời, ngẩng đầu lên buồn bã nói: "Tiếc rằng anh không thể đại diện cho pháp luật, không có quyền phán xét bọn chúng án tử hình."