Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 390: Sao cô chẳng biết xấu hổ chút nào





" Như vậy mới đúng.....!" Phương Hạo Vân thở ra một hơi nhẹ nhõm, nói một cách nhấn mạnh : " Tuyết Nhi, sau này em nên đối xử tốt với bố mẹ em một chút....."

" Uhm. chuyện gì em cũng nghe theo anh.......!" Hàn Tuyết Nhi ngoan ngoãn đáp.

Dừng lại một chút, cô nhìn Phương Hạo Vân một cái, cẩn thận hỏi : " Anh Hạo Vân, anh có yêu chị Thanh Thanh không?"

Phương Hạo Vân trầm ngâm một lúc, lạnh nhạt hỏi: "Em cảm thấy sao ?"

Hàn Tuyết Nhi khẽ chau mày: "Em không biết nên nói sao nữa..."

Sau đó, cô lại thở dài, nói: "Em chỉ là cảm thấy chị Thanh Thanh thích anh. Anh Hạo Vân, em biết anh đã có bạn gái, hơn nữa cũng không phải chỉ có một người, nhưng em vẫn mong anh sẽ đối xử tốt với chị Thanh Thanh... em là con gái, nên em có thể hiểu tình yêu của chị Thanh Thanh dành cho anh, tuy là, chị ấy vẫn chưa chịu thừa nhận, nhưng em biết, chị ấy thật sự thích anh..."

Phương Hạo Vân ngập ngừng một lúc, đang định nói gì đó, không ngờ lại bị Hàn Tuyết Nhi kéo tay, giành nói trước: "Em mong anh sẽ là anh rể họ của em...!"

Phương Hạo Vân gượng cười, không nói tiếp đề tài của Hàn Tuyết Nhi, mà nhìn vào đồng hồ, kiến nghị nói: "Bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta về thôi..."

"Đừng, chúng ta đi tiếp đi... anh bận như vậy, muốn được ở bên anh cũng khó, em muốn tối nay về trễ một tí, dù gì thì đã có anh bên cạnh em, em cũng chẳng có gì phải lo..." Hàn Tuyết Nhi ôm cánh tay Phương Hạo Vân chặt hơn, như sợ là hắn sẽ đột nhiên rời xa cô.

"Anh Hạo Vân, sao anh cứ né tránh vấn đề hoài vậy, em vẫn muốn biết... anh có hứng thú, để làm anh rể họ của em không ?" Hàn Tuyết Nhi thu lại nụ cười trên môi, sau đó dừng bước, nghiêm túc nhìn Phương Hạo Vân hỏi: "Anh trả lời em được không..."

Phương Hạo Vân có chút mâu thuẫn.

Trong lòng Phương Hạo Vân, quả thật cũng có thiện cảm đối với Trần Thanh Thanh... nhưng nếu nói là yêu, thì hình như có chút gượng ép... hơn nữa, bây giờ hắn cũng không dám yêu lần nữa...

"Tuyết Nhi, em còn nhỏ, có những chuyện em không hiểu được đâu..." Phương Hạo Vân lại lần nữa lẩn tránh câu trả lời.

Ánh mắt Hàn Tuyết Nhi nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân, hỏi lần nữa: "Đừng mà, người ta thật sự muốn biết... em với chị họ tuy không phải là chị em ruột, nhưng tình cảm còn hơn cả chị em ruột. Đối với những chuyện liên quan đến chị ấy, sao em có thể không bận tâm chứ, nhất là chuyện này còn liên quan đến chung thân đại sự của chị họ nữa..."

Phương Hạo Vân cười, không nói gì.

Hắn cảm thấy nói chuyện tình cảm với một cô nhóc chỉ mới 16, 17 tuổi, đúng là có chút buồn cười... đừng nói là Hàn Tuyết Nhi, đến cả hắn, cũng chưa hiểu rõ tình yêu, tình yêu là gì chứ ?

"Anh Hạo Vân, em biết trước giờ anh vẫn xem em là một cô bé, nhưng em thật sự đã trưởng thành rồi... con gái và cô bé khác nhau ở chỗ nào, chẳng phải chỉ khác nhau ở một cái màng thôi sao ?"

Hàn Tuyết Nhi đột nhiên nghiêm túc nói: "Nếu cần thiết, em hoàn toàn có thể phá đi lớp màng ấy..." (ta ngất)

Vừa nghe nói xong, Phương Hạo Vân vã đầy mồ hôi, con gái bây giờ đúng là gan dạ quá, hơn nữa không phải là gan dạ bình thường nữa... chả trách người ta cứ bảo sau những năm 90 đều là nữ cường nhân, hôm nay xem như mình đã được thấy tận mắt...

"Cái này... cái đó... Tuyết Nhi, em nghe anh nói, em không thể như vậy, cái đó là..."

Phương Hạo Vân vốn định dùng lời lẽ chính nghĩa để nói với Hàn Tuyết Nhi, cái màng đó đối với con gái mà nói, là rất quan trọng, nhưng lời nói đã ra tới cửa miệng, hắn lại chẳng biết mình nên nói như thế nào, giải thích như thế nào.

Đúng là giữa thập niên 80 và thập niên 90 cũng có chút khác nhau...

"Anh Hạo Vân... nếu lúc trước anh không hủy bỏ lời giao hẹn của anh, em nghĩ bây giờ em cũng đã trở thành người đàn bà của anh rồi..."

Lúc nói đến đây, giọng nói của Hàn Tuyết Nhi có chút run run, cô nhìn Phương Hạo Vân, rồi hít một hơi sâu, trong hốc mắt như đã ươn ướt: "Anh Hạo Vân, anh hãy biến em thành đàn bà đi... như vậy, chúng ta có thể nói chuyện bình đẳng rồi..."

Cô bé à, những câu nói này rất mê hoặc, cũng rất lộ liễu đấy.

Cứ giống như có một cô gái nói với bạn, đến đây đi, chơi em đi... hơn nữa cô gái này lại thuộc hàng cực phẩm như đào ngọt nữa chứ...

Phương Hạo Vân bỗng nuốt nước bọt, hắn đang nghĩ, có nên hoàn thành tâm nguyện của Hàn Tuyết Nhi không... chuyện này, nếu phải nói thì.. hắn cũng sẽ bụng làm dạ chịu.

"Anh Hạo Vân... anh thật xấu quá, xem anh cười dâm chưa kìa, thật ra người ta chỉ muốn thử anh thôi... anh đúng là một tên háo sắc..." Chính vào lúc Phương Hạo Vân cảm thấy khó xử, Hàn Tuyết Nhi đột nhiên giơ nắm đấm lên đấm vào ngực hắn hai cái, cười rồi trách móc: "Anh xấu xa..."

Phương Hạo Vân ngệch mặt ra, vả đầy mồ hôi, mình bị trêu rồi...

Nhưng rõ ràng hắn nhìn thấy trong mắt Hàn Tuyết Nhi lấp lánh... trên khóe mắt còn rơi xuống vài giọt nước mắt nữa.

"Chẳng lẽ cô bé này thích mình ?" Trong đầu Phương Hạo Vân đột nhiên nảy ra một suy nghĩ táo bạo.

"Tuyết Nhi..." Phương Hạo Vân đang định nói gì đó, nhưng đã thấy Hàn Tuyết Nhi nghiêng đầu đi, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm... ngực cô phập phồng, hiển nhiên trong lòng cô đang mất bình tĩnh.

Phương Hạo Vân phát hiện, ngực của cô đã to hơn lần gặp trước một chút... nếu cứ theo tốc độ này mà tiếp tục phát triển, sau này cô chắc chắn là thuộc loại cô gái ngực to của thế hệ mới, đến cả chị Mỹ Kỳ, Kim Phi cũng khó mà bì được.

"Anh nhìn gì thế ?"

Hàn Tuyết Nhi quay đầu lại, phát hiện Phương Hạo Vân đang nhìn chằm chằm vào ngực mình, trong lòng liền khẩn trương, nhưng cô vẫn dũng cảm ưỡn ngực ra thêm một tí, có ý muốn khiêu khích.

Phương Hạo Vân cảm thấy cách nghĩ của mình quá dung tục, vội vàng quay đầu đi. Chính vào lúc đó, hắn phát hiện cách đó không xa, có một người đẹp mặc áo đen đang đứng, trong khoảnh khắc đó, trong lòng hắn hồi hộp, từ trên người của người đàn bà này hắn cảm nhận được một mùi nguy hiểm.

Hắn có chút sợ hãi, lúc nãy mình đã quá chú tâm đến bộ ngực phập phồng của Hàn Tuyết Nhi, đến nỗi nguy hiểm đang đến gần mà không phát hiện ra...

"Cô là ai ?" Phương Hạo Vân nhìn chằm chằm vào cô gái đang đứng trong bóng tối, toàn thân phòng thủ rất kỹ, có thể xuất hiện ở ngay xung quanh hắn mà không gây một tiếng động nào, tuyệt đối không phải là người đơn giản. Đương nhiên, cũng phải trách Phương Hạo Vân lúc nãy đã bị phân tâm. Nếu trong tình huống bình thường, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Hàn Tuyết Nhi đột nhiên phát hiện anh Hạo Vân không nhìn mình nữa, trong lòng lấy làm ngạc nhiên, vội vàng nhìn theo hướng nhìn của hắn, cũng nhìn thấy cô gái xinh đẹp đó, mái tóc dài đen láy mềm mại, một đôi mắt to tròn, với bộ ngực đáng ngưỡng mộ đang kiêu ngạo ưỡn ra... Hàn Tuyết Nhi bỗng lấy mắt so thử cái của mình với của người ta, sau đó liền mất tự tin, cách biệt nhau quá nhiều, thảo nào anh Hạo Vân cứ nhìn chằm chằm vào người ta. Ánh mắt hắn lại bắt đầu nhìn xuống dưới, chiếc eo nhỏ nhắn, với chiếc mông tròn trịa, tạo nên những đường cong trái ngược nhau một cách hoàn mỹ... chỉ có một điểm duy nhất không được đẹp, đó chính là người đàn bà đang ở trước mặt quá lẳng lơ, có cảm giác không phải người đàng hoàng...

"Anh Hạo Vân...!"

Hàn Tuyết Nhi tức tối hét lên một tiếng, trong lòng cảm thấy hơi thiệt thòi, chẳng lẽ mình không thể so được với một cô gái không đàng hoàng sao... cái mùi vị phong trần trên cơ thể người đàn bà này quá nồng nặc rồi.

Người đàn bà nghe Phương Hạo Vân hỏi, không hề trả lời hắn, mà còn hỏi ngược lại: "Hai vị, hai người cảm thấy tôi có đẹp không ?" cùng lúc với câu nói được phát ra, người đàn bà cố tình đưa lưỡi ra liếm bên mép môi, mặt đầy nũng nịu, thậm chí còn có chút mê hoặc... Phương Hạo Vân đột nhiên cảm thấy hơi thở gấp gáp, bụng dưới nóng hừng hực như có lửa...

Cùng lúc đó, một cô gái như Hàn Tuyết Nhi, quả nhiên cũng có chút đỏ mặt tía tai, thở hồng hộc...

"Ha ha...!"

Người đàn bà cười lẳng lơ, làm ra một động tác càng bạo dạn hơn, đôi tay bắt đầu rờ rẫm bộ ngực đáng để kiêu ngạo của mình, đôi mắt mê li, như bắn thẳng vào trong tim hắn.

Nhìn ánh mắt của Hàn Tuyết Nhi cũng bắt đầu chìm trong mê li, Phương Hạo Vân dường như nghĩ ra được điều gì, vẻ mặt bỗng thay đổi, hét một tiếng với Hàn Tuyết Nhi: "Tuyết Nhi...!"

Tiếng hét này của Phương Hạo Vân bao hàm trong đó là chân khí nội gia, một tiếng vang ra, cứ như một đòn cảnh cáo, Hàn Tuyết Nhi liền tỉnh lại...

"Tuyết Nhi, đừng nhìn cô ta nữa... trên người người đàn bà này có chút kỳ lạ, có thể mê hoặc tâm trí người khác..." Phương Hạo Vân nhắc nhở, chân trượt một cái, đã đứng ngay trước mặt Hàn Tuyết Nhi để ngăn lại, phòng tránh cô lại bị trúng chiêu.

"Khá lắm, quả nhiên vẫn có thể giữ được tỉnh táo, anh quả là lợi hại..." Người đàn bà thấy Phương Hạo Vân tự mình tỉnh lại, hơn nữa còn gọi được cô gái bên cạnh tỉnh lại, sắc mặt liền thay đổi, cái động tác lẳng lơ trên tay cũng đã ngừng lại.

Phương Hạo Vân nhìn người đàn bà đang đứng trước mặt, đanh giọng hét một tiếng, nói: "Cô biết thuật thôi miên, rốt cuộc cô là ai, là ai phái cô đến đây để giết tôi..."

Người đàn bà nghe xong, đôi mắt bỗng xuất hiện một tia nhìn lạnh lùng: "Đương nhiên là người muốn lấy mạng anh..."

Nói xong, đột nhiên trên tay người đàn bà lại xuất hiện thêm một cây gai nhọn, thân hình khẽ lung lay, liền nhằm vào Phương Hạo Vân mà đâm tới, mục tiêu đương nhiên là phần thân dưới của hắn...

Phương Hạo Vân bực bội, mình với người đàn bà này rốt cuộc có thù hận lớn đến cỡ nào, mà cô ta ra tay là nhằm ngay vào thân dưới của mình, thật là quá đáng.

"Vô sỉ...!"

Phương Hạo Vân khẽ hét một tiếng, kéo cánh tay của Hàn Tuyết Nhi, chân trượt một cái, liền thu người lui về sau né đòn... trực giác nói với hắn, đối tượng tấn công của người đàn bà này chắc là Hàn Tuyết Nhi, chứ không phải là mình.

Quả nhiên, người đàn bà thấy Phương Hạo Vân dẫn theo Hàn Tuyết Nhi chạy trốn, ánh mắt liền có chút hỗn loạn, cái gai nhọn trên tay bỗng bay khỏi tay, bay vòng lại, đâm về phía Hàn Tuyết Nhi.

Phương Hạo Vân cười lạnh lùng, Thiên Phạt bỗng xuất hiện trong tay, một luồng khí lạnh nổi lên, cây gai nhọn đó đã bị chặt ra làm đôi, rơi trên mặt đất. Người đàn bà hơi kinh ngạc, hai tay đưa ra sau lưng, trong tay lại xuất hiện thêm một cây gai nhọn nữa, lại lần nữa phóng về phía Phương Hạo Vân, Hàn Tuyết Nhi.

Tuy cây gai nhọn của người đàn bà cứ hướng thẳng về Phương Hạo Vân, nhưng từ ánh mắt của người đàn bà hắn có thể thấy, đối tượng tấn công của người đàn bà này vẫn là Hàn Tuyết Nhi.

"Chẳng lẽ là kẻ thù của nhà họ Hàn ?" Phương Hạo Vân có chút nghi ngờ...

"Anh Hạo Vân, cẩn thận...!"

Cùng lúc với Phương Hạo Vân bị phân tâm, người đàn bà xông vào với tộc độ nhanh như chớp giật, cây gai nhọn nhằm thẳng vào cái ấy của hắn, Hàn Tuyết Nhi sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Phương Hạo Vân nhảy lùi về sau, nhẹ nhàng tránh được đòn tấn công của người đàn bà... người đàn bà này đã 3 lần 4 lượt nhằm vào thân dưới của mình mà tấn công, quả thật đã khiến Phương Hạo Vân tức giận.

"Không chơi với cô nữa..."

Được mấy lần, Phương Hạo Vân đã nhìn ra được chiêu thức biến hóa của người đàn bà này, hắn quyết định bắt ả ta lại, hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì.

Tuy người đàn bà không cách nào gây tổn thương cho hắn, nhưng là một người đàn ông, hắn rất không thích bị một người đàn bà cứ lấy cái ấy của hắn ra để làm mục tiêu tấn công. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Người đàn bà thấy vẻ mặt của Phương Hạo Vân trở nên nghiêm túc, đôi mắt to tròn liền có chút sợ hãi... khẽ hét lên một tiếng, ả lại lần nữa quăng chiếc gai nhọn ra, dự định mượn điều đó để ngăn cản hành động của Phương Hạo Vân, và cũng để tiện cho mình chạy thoát thân.

Sao Phương Hạo Vân sao lại có thể không hiểu cái suy nghĩ này chứ, hắn cười khinh miệt, buông Hàn Tuyết Nhi ra, phi thân lên một cái, Thiên Phạt trong tay đã chẻ đôi cái gai ra..., sao đó, thế tiến lên của hắn vẫn không giảm, đuổi sát theo người đàn bà đó, Thiên Phạt trong tay được giương cao lên, chém vào bên phải người đàn bà.

Cảm nhận được luồng khí lạnh ở sau lưng mình, trong lòng người đàn bà liền lo sợ, liền cúi xuống đất đánh một chiêu lừa lười khéo đỡ, chiêu thức tuy bất nhã, nhưng lại né được đòn của Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân dường như không ngờ một người đẹp như thế lại làm ra cái động tác không hay này, sau khi lỡ một đòn, hắn hít một hơi sâu, lại bắt đầu đòn tấn công thứ hai, lần này, hắn ra tay thật, người đàn bà đó có muốn né cũng không né được.

Cảm giác trước ngực đau đau, người đàn bà cúi đầu nhìn mới phát hiện bên sườn phải của mình đã bị một vết thương, máu tươi đang từ từ chảy ra.

Rất rõ ràng, Phương Hạo Vân đã có chút nương tay, nếu không thì, đao này của hắn mà rơi xuống, chắc chắn là xé đôi bụng ả ta ra, chứ không chỉ làm rách thịt thôi đâu.

Người đàn bà bị trọng thương, ánh mắt có chút sợ hãi, nhưng cô ta vẫn nhanh chóng phong lại huyệt đạo ở gần vết thương, để cầm máu.

"Nói tôi biết, là ai sai cô đến, nếu không, thì chỉ có chết…!" Phương Hạo Vân nói lạnh như băng.

Hàn Tuyết Nhi đứng sau lưng hắn, cơ thể bất giác khẽ run rẩy… hôm nay, cô lại lần nữa tận mắt chứng kiến sự thần kỳ của anh Hạo Vân… anh ta quả thật là rất lợi hại…

Trước ngực người đàn bà khẽ run mạnh, hiển nhiên vết thương trên sườn phải khiến người đàn bà cảm thấy khó chịu… ả ta cắn răng nói: "Nếu anh hứa là sẽ không giết tôi, tôi có thể cho anh tất cả những gì tôi có…" Nói xong, người đàn bà liếc mắt đưa tình với Phương Hạo Vân.

Hàn Tuyết Nhi không ngốc, đương nhiên hiểu người đàn bà này đang dụ dỗ Phương Hạo Vân, cô liền nổi giận, bước qua, chỉ vào mặt người đàn bà mắng: "Sao cô chẳng biết xấu hổ chút nào cả…"