Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 376: Thiên mệnh trong truyền thuyết





"Tiểu thư, tôi nói cho cô biết vậy, sau lưng Phương Hạo Vân là một gia tộc cổ xưa ở phương Đông. Theo như tôi biết, gia tộc này đã tồn tại mấy ngàn năm rồi, thậm chí còn xa xưa hơn cả gia tộc Morgan, hơn nữa giữa họ và gia tộc Morgan còn đụng độ với nhau vài lần, mấy lần giao chiến thắng bại chia đều cho cả hai bên. Con thử nghĩ xem, một gia tộc đủ sức chống chọi với cả gia tộc Morgan, cô cảm thấy Thiên Đạo chúng ta có nên tiếp tục thực hiện đơn đặt hàng đó không?" Bà Jones hỏi ngược lại.

Nghe đến đây Nguyệt Như đã hiểu rõ nguyên nhân câu chuyện, nếu như cô đoán không lầm, giáo quan rất có thể chính là người phụ trách của gia tộc cổ xưa phương Đông đó.

Chỉ có cách giải thích ấy mới phù hợp với tình hình hiện tại.

Nghĩ đến đây, Nguyệt Như hỏi nhỏ: "Bà Jones, ý của bà có phải muốn nói giáo quan chính là người phụ trách của gia tộc cổ xưa kia không?"

Nguyệt Như tò mò muốn biết thêm thông tin về thế lực đứng sau lưng Phương Hạo Vân.

"Tiểu thư, cô tự mình suy nghĩ đi, tóm lại cô chỉ cần nhớ, thế lực sau lưng Phương Hạo Vân chúng ta tuyệt đối không dễ dàng gây hấn được đâu…"

Bà Jones dừng lại giây lát, nói tiếp: "Tiểu thư, nếu tôi đoán không lầm thì gia tộc cổ xưa này đang chuẩn bị một cuộc đụng độ lớn với gia tộc Morgan lần nữa."

Nguyệt Như nghe tin, trái tim co thắt mạnh một cái, cô đang nghĩ việc này có liên quan đến mình không? Chẳng lẽ Hạo Vân vì mình mà dám chỉ huy cả một cuộc đại chiến?

"Tiểu thư, tôi muốn nhiều lời nói thêm một câu, trước khi họ và gia tộc Morgan chưa phân thắng bại, tốt nhất là cô đừng tiếp xúc quá thân thiết với họ, nếu họ quả thật chiến thắng gia tộc Morgan, tôi nghĩ Long đầu nhất định sẽ vui lòng đem gả cô cho Phương Hạo Vân thôi, đến lúc đó, cô sẽ quang minh chính đại đến với người đàn ông mình yêu." Bà Jones cẩn thận dặn dò thêm.

"Vâng!" Nguyệt Như gật đầu khe khẽ nhưng trong lòng lại nghĩ khác.

Từ giây phút cô quyết định dâng hiến cho Hạo Vân, cô đã hạ quyết tâm đời này kiếp này chỉ thuộc về hắn, mặc cho xảy ra chuyện gì trái tim cô cũng không thay đổi.

"Tiểu thư, còn một chuyện này nữa tôi phải nói cho cô biết, sở tài phán hình như có người của cô ta, lần này tôi thuận lợi thuyết phục Long đầu và các vị trưởng lão khác, không có người này giúp đỡ là không xong đâu." Bà Jones đột nhiên tiết lộ.

"Là vị trưởng lão nào vậy?" Nguyệt Như tò mò muốn biết.

"Cô tự đi phát hiện vậy… À, tiểu thư, tôi đến đây là muốn nói với cô tin này, bây giờ mục đích của chúng ta đã đạt được rồi, tôi nghĩ mình nên quay về thôi, chúng tôi phải làm tốt công tác chuẩn bị để đón nhận vụ tổn thất uy tín lần này…" Nói xong, bà Jones lướt một cái đã biến mất.

Nguyệt Như ngẩng đầu lên nhìn xa xăm vào bầu trời phía Đông, nở một nụ cười mãn nguyện, hôm nay bà Jones đã mang đến cho cô hai tin tức tốt lành, nhất là sau khi biết được thế lực hùng mạnh của giáo quan đang nắm giữ, trong lòng cô tăng thêm nhiều niềm tin, Hạo Vân có được thế lực này giúp sức, cô không còn lo lắng cửa ải sinh tử phải vượt qua vào dịp Trung Thu nữa.

"Hạo Vân, em sẽ đợi anh đến đón em đi…" Nguyệt Như nói khẽ một mình.

Tin tức Thiên Đạo hủy đơn đặt hàng của Tần gia nhanh chóng được bà Jones thông báo đến chỗ dì Bạch.

Dì Bạch không hề chậm trễ một phút giây nào, ngay lập tức báo với Phương Hạo Vân bảo hắn đến bàn bạc chi tiết.

Lúc Phương Hạo Vân đến nơi đang vào giờ ăn cơm, dì Bạch sau khi gọi điện bảo hắn đến đã đeo tạp dề lăn vào bếp nấu ăn chờ hắn, Phương Hạo Vân vừa bước vào đã thấy 4 món ăn và một món canh bày ra mặt bàn rồi.

Phương Hạo Vân ngửi thấy mùi thơm phức của món ăn do dì Bạch nấu, đôi mắt thèm thuồng dán chặt vào chiếc bàn ăn nơi phòng khách.

"Hạo Vân, mau qua đây ngồi đi!" Dì Bạch bước từ trong bếp ra, trên tay cầm chén đũa, nhiệt tình gọi hắn một tiếng, sau đó dì cũng ngồi vào bàn.

Phương Hạo Vân ngồi yên vị xong, mùi thức ăn thơm phức xộc vào mũi, thức ăn chỉ là những món thông thường chẳng có gì đặc biệt nhưng do chính bàn tay dì Bạch nấu ra thì khác biệt lớn lắm, màu sắc mùi vị đều tuyệt hảo. Phương Hạo Vân nuốt nước bọt cái ực, gắp thức ăn lia lịa, chỉ buông đúng một câu: "Dì Bạch, dì cũng ăn đi, lát nữa thức ăn sẽ mau hết đó…"

Dì Bạch rất tự tun vào tài nghệ bếp núc của mình, thấy Hạo Vân nhai nuốt ngấu nghiến như hùm beo, trong lòng khấp khởi vui mừng, hắn thích món ăn do dì nấu như vậy, thật không uổng công dì bận bịu nấu nướng vì hắn.

"Dì Bạch, dì cũng ăn đi, cái phao câu này cho dì nè…" Phương Hạo Vân còn nhớ lần trước ăn cơm ở căn tin trường đại học, mấy cô nữ sinh bàn kế bên tranh nhau ăn phao câu, có một lần chị Mai cũng nói cô thích ăn phao câu, nên hắn mới tin rằng con gái chắc ai cũng thích ăn phao câu thì phải.

Dì Bạch nhìn miếng phao câu Phương Hạo Vân đặt vào chén mình, mỉm cười liếc xéo hắn, nguýt dài: "Hạo Vân, ý con là thế nào? Có phải con chê mông của dì Bạch không đủ lớn?"

"Khụ…" Phương Hạo Vân hoảng hốt lên, sém chút là phun cả thức ăn trong miệng ra, hắn vội giải thích: "Dì hiểu lầm rồi, con không có ý này, con cứ tưởng cô gái nào cũng thích ăn phao câu thôi, vì con từng thấy cảnh các cô nữ sinh tranh nhau ăn…"

"Ha ha!" Dì Bạch không nhịn được cười phá lên, nói: "Xem con hoảng lên kìa, thật ra dì cũng thích ăn phao câu lắm đó."

Dì Bạch vừa nói vừa gắp mấy miếng thịt đặt vào chén Phương Hạo Vân, vẻ mặt tỏ ra rất vui.

Phương Hạo Vân nhìn thấy dì Bạch cứ cười tủm tỉm suốt bữa ăn, liền hỏi: "Dì Bạch, dì kêu con qua đây rốt cuộc có việc gì quan trọng thế?" Trong điện thoại dì Bạch chỉ nhấn mạnh có việc quan trọng cần bàn, nhưng nội dung thế nào thì không hề nhắc đến nên Phương Hạo Vân vẫn cứ canh cánh trong lòng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Dì Bạch nghe hỏi, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc hẳn, cô nhìn thẳng vào mắt Phương Hạo Vân, nói: "Hạo Vân, là một tin tốt lành, Thiên Đạo đã hủy lệnh truy sát con rồi."

Phương Hạo Vân giật mình kinh ngạc, hỏi: "Sao có thể thế được chứ? Chẳng phải Thiên Đạo chưa từng có tiền lệ hủy đơn đặt hàng sao? Điều này không phù hợp với phong cách hành xử của họ, trừ khi…"

"Nghe dì nói nè, tin này là thật đấy, dì vừa nhận được tin báo về của Nguyệt Như, trước khi con đến đây dì đã tra xét kĩ càng rồi, lí do duy nhất mà Thiên Đạo hủy bỏ đơn đặt hàng của Tần gia chính là họ đã biết thân phận của dì, biết rõ sau lưng con có người của Bạch gia thủ hộ…" Dì Bạch gằn giọng nói.

"Nếu đã thế thân phận của con chắc cũng lộ luôn rồi à?" Phương Hạo Vân hoảng lên.

"Chưa chắc…" Dì Bạch lắc đầu nguầy nguậy nói: "Trong tin tức báo về của Nguyệt Như không hề nhắc đến, nhưng theo dì thấy thân phận của con chắc chưa để lộ đâu, nếu không Nguyệt Như đã nhắc nhở chúng ta rồi…"

"Chẳng lẽ Nguyệt Như đã nói với ba cô ấy thân phận của dì hòng giúp con?" Phương Hạo Vân ngẫm nghĩ giây lát, hỏi tiếp.

"Nguyệt Như cũng không hề biết thân phận của dì là người họ Bạch, hơn nữa cô ấy cũng không rõ Bạch gia nắm giữ thế lực hùng mạnh đến đâu… Theo như dì phân tích, chắc là vị trưởng lão nào trong sở tài phán biết được dì đang bảo vệ con mà cũng ngẫu nhiên người này biết rõ việc của Bạch gia, nên mới ra sức thuyết phục Long đầu từ bỏ nhiệm vụ do Tần gia giao phó… Tất nhiên đây chỉ là suy đoán của dì thôi, còn nguyên nhân chính xác chắc phải đợi thêm thời gian dì mới nhận được tin. Hạo Vân, không giấu gì con, trong sở tài phán có một trưởng lão là người của Bạch gia…" Dì Bạch hạ thấp giọng nói.

Phương Hạo Vân giật mình kinh ngạc, hắn thật không ngờ dì Bạch lại thần thông quảng đại đến thế, ngay cả sở tài phán của Thiên Đạo cũng có thể cài người vào, thật là khó tin…

"Dì Bạch, nếu nói như vậy thì trước khi con đến giải cứu, Nguyệt Như chắc không bị nguy hiểm gì đúng không?"

Dì Bạch khẽ gật đầu xác nhận, nói: "Người này là một vị tiền bối của Bạch gia, chỉ là không phải thuộc trực hệ, võ công của ông ta vượt xa con rất nhiều, hơn nữa còn xung phá được kinh mạch Nhâm Đốc, cho dù là Thiên Đạo Long đầu đích thân ra tay cũng chưa chắc đánh lại ông ta đâu…"

"Ha ha!" Phương Hạo Vân thở phào nhẹ nhõm, khoái chí cười to, hôm nay đúng là việc tốt đi đôi, vui thật…

Nhìn vào khuôn mặt non nớt của Phương Hạo Vân, dì Bạch đột nhiên đặt câu hỏi: "Hạo Vân, con thích khuôn mặt trước kia hơn hay là khuôn mặt hiện tại hơn?"

Phương Hạo Vân hình như chưa từng suy nghĩ vấn đề này, ngờ nghệch giây lát hắn mới nói: "Thay đổi khuôn mặt đồng nghĩa với bắt đầu một cuộc sống mới, nói thật lòng, khuôn mặt trước kia như thế nào con gần như đã quên mất rồi."

"Thế thì tốt!" Dì Bạch gật gù hài lòng, nói tiếp: "Nếu đã vậy nghĩa là con đã quên đi quá khứ thật rồi, điều này giúp ích rất lớn cho việc giải tỏa gánh nặng tâm lí của con. À, gần đây dì phát hiện kinh mạch của con có hơi khác lạ, có phải con đã tìm ra cách tu luyện mới nào không?"

Phương Hạo Vân ngấm ngầm nể phục, cảnh giới võ học của dì Bạch cao siêu đến mức này rồi, chỉ nhìn qua là biết tình hình tu luyện của hắn.

Không chút do dự, Phương Hạo Vân vội kể ra cách hắn dùng Thiên phạt xung phá kinh mạch cho dì Bạch nghe. Dì Bạch nghe xong trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, mỉm cười nói: "Hạo Vân, xem ra con với Thiên phạt quả thật rất có duyên, con có biết không? Trước con từng có một vị chủ nhân của Thiên phạt thử dùng cách của con, nhưng vì không thể điều khiển Thiên phạt mà bị Thiên phạt cắt đứt kinh mạch bỏ mạng. Con có thể an toàn chứng minh con là chủ nhân thật sự của Thiên phạt. Hạo Vân, bây giờ dì thậm chí nghi ngờ con có thể là người mang tướng Thiên mệnh trong truyền thuyết…"

"Thiên mệnh?" Phương Hạo Vân không hiểu: "Ý gì vậy?"

"Sau này dì sẽ nói cho con nghe, bây giờ dì vẫn chưa dám xác định…" Dì Bạch rõ ràng có điều bí mật khó nói ra.

Phương Hạo Vân cũng không dò hỏi tiếp nữa, những chuyện dì Bạch không muốn nói hắn không bao giờ cố tìm hiểu.

"Hạo Vân, con ngồi đợi một lát, dì thu dọn chén đũa xong trước đã…" Dứt lời, dì Bạch đứng dậy nhanh tay dọn dẹp, nhìn bộ dạng dì Bạch như một cô vợ nhỏ đảm đang vậy.

Đợi dì Bạch đi vào bếp rửa chén, Phương Hạo Vân bật ti vi xem tin tức thời sự, hắn hít thở khoan khoái tỏ ra rất vui vẻ.

Tin tức thời sự toàn là dịch bệnh, chiến tranh, biểu tình, xung đột vũ trang… Phương Hạo Vân xem một hồi cảm thấy chán nản liền tắt ti vi đi, gối đầu lên ghế sofa chợp mắt một tí.

Trong bếp có tiếng nước chảy và tiếng chén bát va chạm nhau, hiển nhiên dì Bạch đang rửa chén đũa. Một cảm giác ấm cúng chợt lóe lên trong lòng Phương Hạo Vân, một nam một nữ cùng ăn cơm tối, ăn xong người nam coi ti vi, người nữ thu dọn, thật giống với một đôi uyên ương tân hôn.

Tất nhiên Phương Hạo Vân không dám có suy nghĩ xấu xa với dì Bạch, luồng ý nghĩ của hắn nhanh chóng lái sang Kỳ và chị Mỹ Kỳ, nhưng hắn nhanh chóng ý thức ra một vấn đề.

Muốn tận hưởng mái ấm gia đình bình yên, hắn phải có thực lực bảo vệ an toàn cho gia đình, bằng không một gia đình hoàn chỉnh đầy ắp tiếng cười sẽ chỉ là một ước mơ viển vong đối với hắn mà thôi.

"Mình nhất định phải mạnh mẽ lên!" Phương Hạo Vân nắm chặt nắm tay, tự hứa trong lòng.

Dì Bạch từ trong bếp bước ra, thấy Phương Hạo Vân nắm chặt tay, sắc mặt nghiêm nghị, trong lòng lo lắng nên quan tâm hỏi thăm.

Phương Hạo Vân quay đầu lại, giải thích: "Dì Bạch, con không sao, con chỉ muốn trở nên mạnh mẽ hơn…"

"Ha ha!" Dì Bạch tươi cười hài lòng, nói: "Đúng rồi đó Hạo Vân, nhưng cùng với việc con mạnh lên, dục vọng của con cũng sẽ nhiều hơn, thỏa mãn dục vọng, con mới chuyển hóa được sức mạnh ngày càng to lớn thêm."

Dừng lại giây lát, dì Bạch nói thêm: "Hạo Vân, dì biết trong tương lai nhất định con sẽ trở nên vô cùng lớn mạnh, cả thế giới này đều khuất phục dưới chân con."

"Dì Bạch, dì phải hứa với con, dì sẽ luôn ở bên con mới được…" Người đứng trên cao chót vót luôn cô đơn lạnh lẽo, nhưng có dì Bạch bầu bạn kế bên, tất cả đều không còn đáng bận tâm nữa.

Dì Bạch mỉm cười dịu dàng, gật đầu e thẹn: "Hạo Vân, con yên tâm, dì sẽ luôn bên cạnh con mà…"

"Nổi gió rồi…" Một cơn gió ùa vào từ bên ngoài, dì Bạch bước tới đóng cửa sổ lại, dì không sợ lạnh, nhưng ghét cát bụi cơn gió mang theo.

"Hạo Vân, phía Trần Thanh Thanh chắc chỉ vài ngày nữa thôi, con phải nhanh chóng xử lí hết công việc, mấy ngày tới sẽ đến biên giới…" Dì Bạch thông báo.

Phương Hạo Vân nghiêm túc gật đầu: "Vâng, con biết rồi… À, Thanh Thanh học tỷ còn khỏe chứ ạ? Huấn luyện hết mấy tháng không biết hiện nay chị ấy thế nào nữa?" Phương Hạo Vân lần trước nhờ Trần Thiên Huy gọi điện dò hỏi Lã Thiên Hành, nhưng gần đây bận quá hắn quên mất hỏi lại Trần Thiên Huy.

"Yên tâm đi, cô ta rất tốt… Trong tất cả các đội viên tham gia huấn luyện, thành tích của cô ta là ưu tú nhất. Hạo Vân, Trần Thanh Thanh là một cô gái tốt đó." Dì Bạch đột nhiên buông một câu đầy ẩn ý.

"Dạ, con cũng biết vậy!" Phương Hạo Vân chỉ cúi đầu lí nhí.

……

Mấy ngày liền ánh nắng gay gắt, nhiệt độ ở thành phố Hoa Hải không ngừng tăng lên, bước đi ngoài phố cho người ta một cảm giác đang vào ngày hè nóng nực. Thời trang mát mẻ của mấy cô gái lại lên ngôi, khắp đường phố lớn nhỏ đâu đâu cũng nhìn thấy mấy cô gái mặc váy ngắn và ủng cao, thậm chí một số cô còn bỏ luôn đôi ủng, chiếc váy ngắn cũn cỡn làm Phương Hạo Vân nóng rang khi nhìn thấy… Phương Hạo Vân có lúc nghĩ thầm không biết mấy cô nàng phóng túng này có bỏ luôn quần chip không mặc luôn không? Xã hội hiện đại, quan niệm và lối sống của con người ngày càng thoáng hơn, nghe đồn mấy cô gái hiện nay có mốt không mặc quần chip ra đường thì phải…

Phương Hạo Vân hôm nay định đến công ty thăm Bạch Lăng Kỳ, vốn dĩ đoạn đường chỉ phải đi mất 15 phút, thế mà hắn mất cả tiếng đồng hồ mới đến nơi, chỉ vì ngoài đường toàn là những cảnh sắc tươi đẹp hở trên lòi dưới của các nàng tiên khêu gợi…