Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 363: Ngăn cản





"Thấy cái vẻ này của cô thì tôi đã biết, cô nhất định đã có gian díu với tên mặt trắng này, thôi được... tôi sẽ bỏ cuộc." Huỳnh Bột có vẻ ghen tức, một sự ghen tức thật buồn cười.

Đinh Tuyết Nhu đang đứng sát bên Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Nói với Đinh Vọng Long, tôi và nhà họ Đinh đã ân đoạn nghĩa tuyệt từ lâu rồi, mong là ông ta đừng có quấy rầy cuộc sống của tôi nữa."

Đôi mắt âm u đầy sát khí của Phương Hạo Vân nhìn thẳng vào Huỳnh Bột: "Tội chết của mày có thể tha, nhưng tội sống thì khó tha..."

Nói xong, Phương Hạo Vân đột nhiên đẩy Đinh Tuyết Nhu ra, khẽ lắc mình một cái, thì đã xuất hiện ngay trước mặt Huỳnh Bột, giương cây đao sắc lạnh trên tay, chém ngay vào cánh tay phải của hắn.

Tốc độ quá nhanh, khiến người nhìn rối cả mắt, với thân thủ của Huỳnh Bột, vốn không cách nào né tránh nổi.

"Á...!"

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cánh tay phải vương vãi đầy máu tươi rơi trên sàn nhà, Huỳnh Bột vội vàng cầm máu, hắn căm tức nhìn Phương Hạo Vân: "Mày thật ác độc...!"

"Hãy giữ lại cái giả tạo của mày đi, nếu hôm nay tao kém cỏi hơn mày, tin rằng thủ đoạn của mày sẽ còn độc ác hơn tao gấp mười lần, hay trăm lần... sói không ăn được dê, thì đâu thể nói là dê độc ác hơn sói chứ." Phương Hạo Vân nói với vẻ khinh miệt.

Một câu nói đã làm cho Vương Hà, Đinh Tuyết Nhu thức tỉnh. Hai cô như người vừa được tỉnh ngộ, Phương Hạo Vân nói không sai, nếu không phải võ công hắn cao cường hơn, thì hôm người phải chịu vận xui này chính là họ rồi.

"Mắc cười..."

Đinh Tuyết Nhu và Vương Hà đã bắt đầu cảm thấy hối hận vì sự kinh ngạc và thông cảm của mình, cứ cho là sói có bị dê đá đi chăng nữa, nhưng nó vẫn là sói, vốn không đáng để thông cảm.

"Không phải không quả báo, mà là thời cơ chưa tới...!"

Vào lúc thích hợp, Vương Hà đã nói ra một câu thích đáng: "Ông anh họ, cái này gọi là quả báo, so với các thuộc hạ của anh, anh đã may mắn hơn nhiều rồi."

Đinh Tuyết Nhu cũng nói một câu thành khẩn: "Về đi, nếu Đinh Vọng Long không muốn nhà họ Đinh bị tiêu diệt từ đây, thì đừng đến đây nữa... ở đây không như ở nước Anh, mà có thể mặc cho các người hô mưa gọi gió chứ."

Tình thế đã bức ép kẻ mạnh, Huỳnh Bột đành nghiến răng cám ơn một tiếng, rồi quay lưng bỏ đi.

Phương Hạo Vân thở phào. Nói với Vương Hà: "Gọi điện cho Đại Phi, bảo anh ta đưa người đến xử lý những cái xác này..."

Xử lý thi thể, là công việc quen thuộc của Đại Phi và những thuộc hạ của hắn.

Vương Hà vội vàng định thần lại, gọi điện cho Đại Phi, nói rõ tình hình cụ thể, mong hắn có thể mau chóng đưa người đến đây, cả căn nhà đều là xác chết, thật là khủng khiếp.

Đại Phi sau khi nhận được điện thoại, nửa giờ sau đã dẫn người đến nơi, mau chóng thu dọn đám xác chết, dọn sạch sẽ hiện trường xong, không để lại chút vết tích nào.

Phương Hạo Vân định trở về khu Lam Tâm Hoa Viên.

Nhưng cho dù nói thế nào đi nữa Vương Hà và Đinh Tuyết Nhu cũng không chịu cho hắn đi, tuy trong thời gian này người nhà họ Đinh chắc chắn không dám đến nữa, nhưng vì trong căn nhà này vừa mới có nhiều người chết, mà chỉ có hai cô gái ở thì đúng là đáng sợ thật.

"Hạo Vân, tối nay anh ở lại đây nhé... qua khỏi hôm nay, anh muốn đi, chúng tôi tuyệt đối không ngăn cản anh..." Đinh Tuyết Nhu mở to mắt nhìn Phương Hạo Vân, mặt đầy vẻ cầu xin.

Vương Hà cũng bước đến kéo vạt áo của Phương Hạo Vân: "Hạo Vân... đừng đi, giúp người phải giúp cho trót, tiễn phật phải tiễn đến Tây Thiên chứ... nếu cậu đi rồi, tối nay chắc chúng tôi không dám ngủ luôn."

Hiện giờ Đại Phi đang thu đội, cũng bước đến cười và nói thêm vào vài lời: "Hạo Vân, ở lại đi... cùng qua đêm với hai người đẹp, người khác nhìn vào còn ngưỡng mộ không hết nữa là..."

"Đúng vậy, đúng vậy..."

Vương Hà vội vàng tiếp lời nói: "Hạo Vân, nếu cậu đồng ý ở lại, cậu muốn gì chúng tôi cũng đồng ý với cậu..." Nói xong, Vương Hà còn đá lông nheo với Phương Hạo Vân, trông rất phong tình.

Nữ bạo long cũng đã có ý muốn hiến thân rồi, Phương Hạo Vân nào đâu dám từ chối...

Thật ra, đối với sự an toàn của Đinh Tuyết Nhu, trong lòng hắn vẫn có một chút không yên tâm.

"Thôi được, tối nay tôi sẽ ở lại đây..." Cuối cùng Phương Hạo Vân cũng đã gật đầu đồng ý.

"Hạo Vân, chúc cậu may mắn nhé...!" Đại Phi nhìn hắn với ánh mắt đầy vẻ mờ ám, rồi dẫn theo cả đội mau chóng rời khỏi đây.

Căn nhà này của Đinh Tuyết Nhu là mới dọn vào, căn nhà cũng khá lớn, có bốn phòng ngủ, Đinh Tuyết Nhu và Vương Hà mỗi người ở một phòng, vốn vẫn còn hai phòng để trống.

Nhưng Vương Hà lại đề nghị, để Phương Hạo Vân ngủ ở phòng khách, như vậy, có thể khiến họ cảm thấy an toàn hơn.

Đinh Tuyết Nhu vội vàng phụ họa vào: "Đúng vậy, chị Hà nói đúng, Hạo Vân, anh ngủ ở phòng khách vậy, tối nay phải để anh chịu thiệt thòi rồi..."

Hai cô gái cũng đã nói vậy, hai chọi một mà, Phương Hạo Vân chỉ đành đồng ý làm theo: "Được thôi, tối nay tôi sẽ ngủ ở phòng khách... nhưng, nói trước là, chỉ đêm nay thôi đấy."

"Uhm...!" Hai cô gái bèn gật đầu.

……..

Hilton vốn định mau chóng đến thôn Lưu Thủy, nhưng do tin tức có thay đổi, nghe nói là mục tiêu đã trở về Hoa Hải, nên gã vội vàng đổi lộ trình.

Tiếp đó, bên thuê lại gởi tin đến, bảo hắn đến khu Lam Tâm Hoa Viên để tìm mục tiêu.

Giờ đã là nửa đêm rồi, đâu đâu ở Hoa Hải cũng có ánh đèn sặc sỡ, cứ như một thành phố không có bóng đêm vậy, không khí náo nhiệt ở xung quanh chẳng thua kém gì so với ở Luân Đôn.

"Đến rồi, chắc phía trước chính là khu Lam Tâm Hoa Viên..."

Đôi mắt của Hilton rất sắc bén, tuy còn cách khá xa, nhưng gã đã nhìn thấy cổng lớn của khu Lam Tâm Hoa Viên rồi.

Đúng vào lúc đó, trong lòng gã bỗng trở nên cảnh giác, gã cảm thấy mình đang bị theo dõi, hình như có người đang âm thầm theo dõi gã, nhưng khi gã sắp tìm ra được người đang theo gã, thì lại phát hiện mùi của người đó không còn nữa.

Tình huống như vậy, khiến Hilton cảm thấy ngạc nhiên, không cần nghi ngờ gì nữa, tên theo dõi gã chắc chắn là một cao thủ, một cao thủ vô cùng lợi hại. Bỗng nhiên Hilton nói: "Anh bạn, có thể ra mặt được không ?"

Đối với các cao thủ, Hilton đều rất tôn trọng, ít ra thì khi vẫn chưa xác định được là địch hay ta, gã sẽ không để lộ thái độ thù địch trước.

"Có bản lãnh thì hãy theo qua đây..." Câu hỏi của Hilton đã mau chóng nhận được câu trả lời, từ xung quanh một giọng nam vang lên, liền đó, có một bóng người bay ngang qua.

Hilton mỉm cười, cười vang nói: "Anh bạn, nếu anh không có ác ý, sau này tôi nhất định sẽ kiếm anh để phân cao thấp, nhưng bây giờ thì không được, tôi đang làm việc quan trọng."

Khi gã vừa nói dứt câu, một luồng khí lạnh không hề gây ra tiếng động nào đã xuất hiện ở phía sau lưng gã.

Hilton khẽ rùng mình, chân phải đá sang nhanh như chớp giật. Võ công của gã tuy không thuộc hàng mạnh nhất trong đám Thất Tông Tội, nhưng thân hình và bộ pháp của gã lại lợi hại nhất.

Gã hiểu rất rõ, dựa vào bộ pháp của mình, những cao thủ tầm thường vốn không thể nào khống chế được gã.

Nhưng không đợi đến khi Hilton đá được cú thứ nhất, thì đã có một bàn tay chống sau lưng gã, mùi nguy hiểm cũng theo đó mà xuất hiện. Tim của Hilton đột nhiên trĩu xuống, không ngờ hôm nay gã mới đến đây đã gặp ngay một cao thủ rồi.

Một luồng sức mạnh rất lớn như đi xuyên qua lưng gã, Hilton vội vàng khởi động chân khí nội gia trong cơ thể để chống lại, nhưng cái luồng sức mạnh khiến ai cũng phải sợ ấy đột nhiên lại biến mất.

Hilton liền dao động, vội vàng lui lại vài bước, không màng đến nỗi sợ hãi trong lòng mình nữa, gã lộn nhào vài cái trong không trung, mau chóng biến mất trong bóng đêm.

Sau khi chạy như điên suốt nửa tiếng đồng hồ, Hilton mới chịu dừng lại, hắn đoán chừng, chắc là đã chạy thoát khỏi sự truy đuổi của tên cao thủ kia.

Nhưng chưa để hắn kịp thở một hơi, giọng nam đó lại vang lên lần nữa: "Bạo Nộ Hilton của Thất Tông Tội... quả nhiên danh bất hư truyền..."

Hilton nghe những lời đó, tim hắn như bị đóng băng vậy, lạnh đến tận đáy.

Tay trái của hắn lấy ra một cây thước sắt màu đen bóng, chỉ về phía trước, hét lên hỏi: "Rốt cuộc các hạ là ai ? Tại sao lại không ra mặt chứ ?"

"Khá lắm, đến cả Thước Trừng Phạt cũng đã mang ra, xem ra anh bạn đây sắp ra tay với tôi rồi ?"

Hilton vội vàng nhìn theo hướng giọng nói phát ra, một người mặc áo đen che mặt đang đứng yên đó, từ thân hình của người này, Hilton cảm thấy người này đúng ra là một phụ nữ mới đúng, nhưng giọng nói của hắn, lại là giọng nam chuẩn chứ.

Điều khiến Hilton cảm thấy ngạc nhiên hơn hết, chính là tên cao thủ này lại có thể biết rõ mồn một xuất thân của gã, hơn nữa còn có thể nhận ra cây Thước Trừng Phạt mà Thất Tông Tội thường dùng.

Trong khắp thiên hạ, người có thể nhận ra Thước Trừng Phạt quả thật không nhiều.

Trực giác nói với Hilton rằng, người này có thể là người quen. Chứ không thì, gã thật sự nghĩ không ra, ai lại có thể biết được xuất thân của gã chứ. Tài liệu nói về Thất Tông Tội trong nội bộ Thiên Đạo, tuyệt đối là một bí mật. Ngoài Long Đầu ra, những người khác vốn không thể nào đọc được.

"Đừng suy nghĩ nữa, anh không thể biết được tôi là ai đâu…" Tên cao thủ che mặt dường như biết được những suy nghĩ của Hilton, hình bóng hắn khẽ lay động, thì hắn đã biến mất, sau đó lại xuất hiện ở bên trái gã mà không hề gây một tiếng động nào.

Hilton không cách nào phát hiện được thân pháp của người này. Nói một cách khác, thân pháp của người này hơn hẳn gã, chỉ là không biết sức chiến đấu như thế nào ?

Hilton có chút lo lắng, nếu người này là thù chứ không phải là bạn, muốn ra tay với gã ở đây thì, bản thân gã dĩ nhiên sẽ không có cơ hội thoát thân. Thân pháp lanh lẹ mà gã luôn tự phụ, ở trước mặt người này, quả thật chẳng đáng là gì cả.

Một luồng hơi lạnh dâng lên trong lòng hắn.

"Chắc anh sẽ rất lấy làm lạ, là vì sao tôi phải đuổi theo anh… đó là vì tôi biết, lần này anh đến Hoa Hải, là vì mang nhiệm vụ trong người." Nói xong câu này, người bịt mặt im lặng một hồi lâu.

Hilton cảm thấy có chút khó chịu, nên đã phá tan bầu không khí yên tĩnh: "Ý của anh là sao ? Anh muốn tôi bỏ nhiệm vụ này sao, rốt cuộc anh là ai ? Anh là người bảo vệ cho mục tiêu à ?"

Nói đến đây, Hilton bỗng có chút lo lắng, nếu đúng là như vậy, e rằng hôm nay gã sẽ có một trận ác chiến rồi.

"Thật ra cũng chẳng có chuyện gì, tôi chỉ muốn anh hãy qua một thời gian nữa rồi hẵng đến tìm Phương Hạo Vân… tôi nghĩ cái yêu cầu này chắc cũng không có gì quá đáng ?"

Tên che mặt nhẹ giọng nói: "Cũng với yêu cầu này, tôi đã từng nói qua với Diêm La của Thiên Đạo, hắn thông minh hơn anh, nên đã đồng ý rồi…"

"Muốn tôi đồng ý với điều kiện của anh cũng không khó, anh phải cho tôi tâm phục khẩu phục đã, nếu không thì anh đừng có mơ."

Nói đùa à, lần này Hilton đến để ám sát mục tiêu, hoàn toàn không có ý muốn kéo dài thời gian. Theo như ý định của gã, thì tối nay làm xong việc, nghỉ ngơi một chút, tối mai đáp máy bay trở về tổng bộ của Thiên Đạo. Gã là người Anh được sinh ra và lớn lên ở nước Anh, nên gã vẫn thích ở đất nước của mình hơn…

"Vậy thì xuất chiêu đi ?" Tên bịt mặt nói một câu lạnh lùng: "Anh nhất định sẽ thất bại…"

"Ha ha…!"

Hilton cười một tiếng dài, tiếng cười của gã đã phá vỡ màn đêm nặng nề, vọng đi khá xa, giọng gã khàn khàn nói: "Khẩu khí của anh bạn đây quá lớn, tôi phải xem thử, bản lãnh của anh đây có lớn như khẩu khí của anh hay không."

Trong lúc nói chuyện, râu và tóc của Hilton khẽ rung động, tay phải cầm chặt cây Thước Trừng Phạt đen bóng.

Tên bịt mặt bình tĩnh nói: "Xông vào đi, để tôi được chứng kiến tuyệt kỹ thần kỳ của Thất Tông Tội…!"

Hilton hét to một tiếng, cả người lao đi như mũi tên, khi thân hình đã lao vào không trung, cây Thước Trừng Phạt trong tay đã nhằm vào ấn đường của tên bịt mặt. Những chiêu xuất ra đều là chiêu lấy mạng, rõ ràng là muốn giết chết kẻ địch.

Tên bịt mặt nhẹ thở dài, trong lúc thở dài, hình bóng của hắn đã bay lên trời, như phá tan không trung mà bay ra, hướng về phía Hilton. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hilton cầm cây Thước Trừng Phạt trong tay đâm tới, trong phút chốc hắn cảm nhận được một sức mạnh kỳ lạ ngăn cản hắn lại, muốn tiến thêm một bước cũng khó.

Hilton thuận theo tình thế mà nhảy xoay lại, có ý đồ muốn thử hóa giải sức mạnh đó, nhưng điều khiến Hilton ngạc nhiên hơn cả chính là sức mạnh đó vốn không hề được hóa giải chút nào, ngược lại còn thuận theo tình thế mà tiến lên, càng làm tăng thêm áp lực cho gã.

"Hilton, cứ thể hiện hết bản lĩnh thật sự của anh đi… như vậy thật chẳng có ý nghĩa gì…" Tên bịt mặt mỉm cười.

Sau khi Hilton thuận theo thế rơi xuống mặt đất, cuối cùng cũng đã hóa giải được luồng sức mạnh đó, nhưng khí huyết trong người lại cứ lay động. Lại nhìn tên bịt mặt, vẫn đứng trên vị trí cũ, không hề động đậy chút nào.

Hilton cảm thấy mồ hôi lạnh vã ra như tắm, nhuệ khí trong người đã giảm đi nhiều, tự tin cũng vì thế mà giảm sút theo. Lúc đó gã mới hiểu ra, cái đất nước cổ xưa này thật là bí hiểm, chẳng trách Long Đầu không bao giờ có ý định đặt tổng bộ của Thiên Đạo ở Trung Quốc.

"Rốt cuộc anh là ai ?" Hilton lau đi mồ hôi lạnh trên trán, hét to hỏi.

Tên bịt mặt đanh giọng nói: "Tôi là ai, cũng không quan trọng, điều quan trọng là anh có thể đồng ý với lời đề nghị của tôi không ?"

Nói xong, tên bịt mặt phi thân qua, khóa chặt khí thế của Hilton, chỉ cần gã từ chối, bất cứ lúc nào tên bịt mặt cũng có thể bắt đầu tấn công.