Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 350: Sập ghế sofa





Sau khi khảo sát tình hình thôn Lưu Thủy, Phương Hạo Vân rất hài lòng về môi trường sinh thái ở đây, nếu nuôi heo ở nơi này là thích hợp nhất, vấn đề nan giải duy nhất hiện nay chính là giao thông, giao thông ở thôn Lưu Thủy quá không tiện lợi, cần phải làm đường mới được, nếu không trại nuôi heo không thể xây dựng được. Hôm nay quá trễ rồi, hắn quyết định ngày mai liên lạc với Trần Thiên Huy, bảo ông hỏi giúp phía chính quyền thành phố Tây Hải coi có dự án tu bổ đường xá vùng sâu vùng xa không, nếu được thì tranh thủ làm trước cho thôn Lưu Thủy, vừa có lợi cho dân làng, cũng thuận tiện cho kế hoạch nuôi heo của bản thân.

"Hạo Vân, đêm nay em ngủ lại nhà chị nha. Nhà chị xập xệ, mong em đừng chê…" Tạ Mai Nhi bỗng đỏ mặt đề nghị.

Phương Hạo Vân mỉm cười hỏi: "Chị Mai, với em còn khách sáo như vậy sao? Xưa nay em đâu có tỏ thái độ đại thiếu gia trước mặt chị đâu nào. À, nhà chị ngủ giường hay ngủ nền đất vậy?"

Phương Hạo Vân hỏi câu này có ý ngủ thử nền đất, nghe nói cách ngủ này của người nhà quê có lợi cho phát triển xương sống thì phải.

Tạ Mai Nhi lại hiểu lầm ý của Phương Hạo Vân, nghe hắn hỏi vậy liền hốt hoảng, cứ tưởng Phương Hạo Vân chê nhà cô không có giường.

"Hạo Vân, nhà chị nghèo nên không mua giường, bây giờ trễ quá rồi, hay là để sáng mai chị ra thị trấn mua giường cho em nha…"

Tạ Mai Nhi vội giải thích, vì Phương Hạo Vân đã nói sẽ ở lại thôn Lưu Thủy khoảng một tuần.

Phương Hạo Vân vừa nghe là biết ngay chị Mai hiểu lầm, vội nói: "Chị Mai, em nghĩ chắc chị hiểu lầm ý của em rồi, em muốn ngủ nền đất."

"Thật không?" Tạ Mai Nhi nửa tin nửa ngờ, bản thân cô lên thành phố lâu rồi cũng không thích ngủ nền đất nên cô không nghĩ công tử nhà giàu như Phương Hạo Vân lại thích.

"Tất nhiên là thật rồi…"

Phương Hạo Vân có tình cảm đặc biệt với làng quê mộc mạc, vì hắn biết mình cũng xuất thân từ làng quê. Chỉ có điều hắn chưa từng gặp mặt cha mẹ ruột mà thôi. Trước khi thay đổi khuôn mặt, hắn đã quen sống cô độc một mình, sau khi thay đổi khuôn mặt, hắn hòa nhập vào Phương gia, nhận được hơi ấm gia đình, còn về cha mẹ ruột, hắn thậm chí ôm hận trong lòng, cha mẹ mà lại nhẫn tâm từ bỏ con mình, nghĩ chắc cũng không phải người tốt, nên hắn chưa bao giờ đòi tìm lại cha mẹ ruột.

Trên thực tế, cho dù Phương Hạo Vân muốn tìm cũng không biết tìm từ đâu, viện trưởng cô nhi viện nói hắn xuất thân từ làng quê là căn cứ theo quần áo hắn mặc trên người khi bị bỏ rơi ngoài cổng cô nhi viện chứ không hề có chút chứng cứ gì. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Hạo Vân, em không sao chứ?" Tạ Mai Nhi nhận ra sự thay đổi cảm xúc ở Hạo Vân, bèn quan tâm hỏi thăm.

"Không sao… Chị Mai, dẫn em đi xem thử phòng của em đi." Phương Hạo Vân cúi đầu đề nghị.

Tạ gia có năm căn phòng đắp bằng đất, chỉ có 3 căn có thể ở, một căn được để cho bốn người Hồng Lượng nghỉ ngơi, một căn là phòng của hai vợ chồng Tạ Đại Khánh và Vu Phụng Lan, căn còn lại chính là khuê phòng của Tạ Mai Nhi, kể từ khi Tạ Mai Nhi lên thành phố học đến nay căn phòng được bỏ trống, mấy ngày trước cô về nhà mới thu dọn lại ngăn nắp. Theo ý của cha mẹ Tạ Mai Nhi, đem căn phòng đó cho Phương Hạo Vân ở một mình, còn Tạ Mai Nhi sẽ ngủ chung với hai ông bà mấy hôm.

Tạ Mai Nhi tuy đồng ý sắp xếp như vậy nhưng trong lòng cảm thấy áy náy.

"Hạo Vân, em không được chê đấy nhé, tuy nhà chị đơn sơ một chút nhưng sạch sẽ lắm, chị quét dọn mấy bận rồi đấy…" Tạ Mai Nhi tỏ ra rất căng thẳng nói.

"Ha ha!"

Phương Hạo Vân bật cười to tiếng, theo sau Tạ Mai Nhi bước vào khuê phòng của cô.

Phương Hạo Vân đảo mắt quan sát căn phòng, trong phòng rất rộng, ngủ ba đến năm người cũng không thành vấn đề. Nền đất lạnh cóng nên Tạ Đại Khánh hồi chiều đã đốt rơm sưởi ấm căn phòng, còn trải chiếu xuống đất để tiếp đón khách quý.

Bên kia có một chiếc tủ quần áo lớn, tấm gương dán ngoài cửa tủ được lau chùi sáng bóng, chắc do Tạ Mai Nhi không muốn mất mặt nên lau chùi kĩ trước khi dẫn hắn vào đây. Giữa phòng có chiếc bàn gỗ, trên bàn có cái rỗ đựng mấy trái táo vừa to vừa đỏ, chắc là do Tạ gia tự trồng.

Cuối cùng là chiếc ghế sofa dựa sát vào bức tường phía đông, màu sắc cũ kĩ, chất liệu vải thô kệch, chắc đã đặt ở đây mấy năm rồi, nhưng nhìn vào vẫn rất sạch sẽ.

Phương Hạo Vân bước tới ngồi lên ghế sofa nhún vài cái, mỉm cười khen: "Êm ái quá…"

Trong phòng còn có hai món đồ điện tử, một cái ti vi đen trắng 14 inch, món đồ này chắc có từ hơn 20 năm trước. Phương Hạo Vân ấn nút bật ti vi lên, hình ảnh tuy không màu nhưng khá rõ nét, âm thanh cũng rất tốt. Phương Hạo Vân hơi ngạc nhiên về chất lượng hàng điện tử 20 năm trước, xem ra đâu đến nỗi tệ.

Món đồ điện tử còn lại chỉ là một chiếc đèn pin, loại lắp pin ở phía sau.

Thật ra hai món này đều để ở phòng Tạ Đại Khánh, nhưng hôm nay tiếp đãi khách quý nên khiêng qua đây, ti vi là để coi giải trí vào ban đêm, còn đèn pin để nửa đêm chiếu sáng mò ra ngoài đi vệ sinh.

"Hạo Vân, nếu em ở không quen nhà chị, ngày mai chị bàn với trưởng thôn, sắp xếp cho em vào ở trụ sở ủy ban thôn vậy."

Tạ Mai Nhi biết ủy ban thôn có một căn phòng dùng tiếp đón lãnh đạo cấp trên lâu lâu về thị sát nên trang trí như phòng ở khách sạn, nhưng thâm tâm cô vẫn mong Hạo Vân chịu ở lại nhà mình.

"Không cần đâu!"

Phương Hạo Vân mỉm cười nói: "Chị Mai, chị không cần khách sáo, thật ra chị không biết đó thôi, em chịu khổ quen từ nhỏ rồi, hơn nữa nhà chị ngoài đơn sơ một chút ra đâu có gì không tốt. Em quyết định ở nhà chị, chị Mai, đợi sau khi giải quyết xong vụ án Lưu gia, chị đón cha mẹ lên thành phố Hoa Hải sống đi có được không?"

Tạ Mai Nhi bước tới bên bàn lấy một trái táo đưa cho Phương Hạo Vân, nói: "Hạo Vân, em ăn táo đi, táo này do nhà chị tự trồng đó, tuyệt đối là thực phẩm xanh, không có bón phân hóa học hay xịt thuốc trừ sâu đâu."

Phương Hạo Vân nhận lấy trái táo, cắn phập một phát, vừa ngọt vừa giòn: "Ngon quá, chị Mai, cây táo nhà chị còn quả không? Khi nào em về thành phố phải mang theo một rổ mới được."

"Có mà, nếu em thích thì 10 rổ cũng có…" Tạ Mai Nhi nghe Phương Hạo Vân khen táo nhà cô trồng, trong lòng vui sướng, thật ra loại táo trồng tự nhiên này đúng là ngon hơn táo bày bán trong siêu thị.

"Chị Mai, hình như chị chưa trả lời câu hỏi của em?" Phương Hạo Vân nhắc lại chuyện cũ.

Sắc mặt Tạ Mai Nhi trở nên ảm đạm: "Hạo Vân, thật ra chị đã sớm có ý định đó rồi, nhưng cha mẹ chị không muốn rời khỏi làng quê, họ nói mình sinh ra lớn lên và già đi cũng ở mảnh đất này, tổ tiên mấy đời đều sinh sống tại thôn Lưu Thủy nên dù có chết cũng không chịu lên thành phố, chị đã khuyên nhủ mấy lần đều vô ích."

Phương Hạo Vân gật gù an ủi: "Từ từ nghĩ cách vậy…"

Tâm lí của người già khác với giới trẻ, về mặt này Phương Hạo Vân thấu hiểu.

Dừng lại giây lát, Tạ Mai Nhi nói sang đề tài khác, hỏi: "Hạo Vân, em đi một vòng khảo sát thôn Lưu Thủy cả buổi chiều, em quyết định nuôi heo thật à?"

"Thật đó."

Phương Hạo Vân nghiêm túc nói: "Chị Mai, em xem xét kĩ rồi, cảm thấy thôn Lưu Thủy thích hợp nhất là phát triển trại nuôi heo, ở đây không khí trong lành, hơn nữa dân số thưa thớt, sẽ không xảy ra bệnh truyền nhiễm gia súc, ngoài ra sức lao động nhàn rỗi ở trong thôn cũng còn nhiều, không lo chuyện không có nhân công. Hiện nay vấn đề duy nhất cần giải quyết là giao thông, thôn Lưu Thủy cần làm một con đường thông ra quốc lộ, nếu không khó mà phát triển kinh tế làm giàu cho dân làng được."

"Làm đường? Đâu có đơn giản…" Tạ Mai Nhi thốt lên.

Muốn phát triển kinh tế trước hết phải có đường sá phục vụ giao thông cho tốt, đạo lí này ngay cả đứa bé 3 tuổi cũng biết. Mấy năm trước cũng có vài doanh nghiệp trên thành phố xuống thôn Lưu Thủy xem qua, nhưng cuối cùng đành một đi không trở lại. Thôn Lưu Thủy phía sau là núi, bên cạnh có con sông cung cấp nước, được thiên nhiên ưu đãi, nếu có đường thông ra quốc lộ, trong thôn tuyệt đối không nghèo nàn lạc hậu như hiện nay, vấn đề là làm một con đường cần kinh phí đến mấy triệu bạc, số tiền này ai chịu bỏ ra, trước kia cán bộ thị trấn có quyên góp trong dân nhưng chỉ góp được hơn 20 vạn, cuối cùng thị trấn tìm một số công nhân tu sửa con đường núi cho dễ đi hơn một chút rồi thôi, không đủ kinh phí làm tiếp nữa.

"Chị Mai, chị yên tâm đi, sáng sớm mai em sẽ liên hệ với các cơ quan chức năng bàn chuyện làm đường, nếu họ không cấp kinh phí thì em bỏ tiền ra vậy…"

Thôn Lưu Thủy ẩn chứa tiềm lực phát triển kinh tế mạnh, Phương Hạo Vân định bàn với bà chị Phương Tuyết Di điều một số chuyên gia của tập đoàn Thịnh Hâm xuống khảo sát, nếu có thể phát triển, tiền làm đường hắn sẽ lo hết. Tất nhiên đổi lại chính quyền địa phương phải cấp đất xung quanh thôn Lưu Thủy cho hắn làm kinh tế. Ngoài trại nuôi heo, Phương Hạo Vân còn muốn xây dựng luôn một sơn trang nghỉ dưỡng và khu du lịch sinh thái tại thôn Lưu Thủy.

"Thật vậy sao?"

Tạ Mai Nhi nghe xong khấp khởi vui mừng: "Hạo Vân, nếu như có thể làm một con đường, chị tin già trẻ lớn bé toàn thôn Lưu Thủy sẽ dập đầu cảm tạ em."

Phương Hạo Vân mỉm cười nói: "Đừng coi em như bồ tát sống chứ, em có lòng riêng đấy… Chị Mai, em cảm thấy thôn Lưu Thủy chính là một kho báu chưa được khai thác, sau khi làm đường xong thì tiền vô như nước đó."

"Thôi, giờ không còn sớm nữa, tối nay nói đến đây thôi, em muốn đi nghỉ sớm, ngày mai em kể tiếp cho chị nghe kế hoạch táo bạo của em…"

Phương Hạo Vân tự tin khẳng định, một dự án phát triển kinh tế ngay tại thôn Lưu Thủy đã được vẽ ra trong đầu.

"Chị Mai, đây là khuê phòng của chị đúng không? Như vậy đi, chị nằm chiếu, em nằm ghế sofa…"

Phương Hạo Vân lấy một tấm mền phủ lên ghế sofa, nói đùa: "Chị Mai, chị không sợ ngủ chung phòng với em chứ?"

"Có gì mà phải sợ, lúc ở thành phố chị và em từng sống chung một nhà đấy thôi."

Tạ Mai Nhi đỏ mặt lí nhí, nói tiếp: "Hạo Vân, em là khách quý của nhà chị, đâu thể để em thiệt thòi được, vừa rồi em đã nói thích ngủ nền đất mà? Hay là em nằm chiếu đi cho thoải mái, chị sẽ ngủ ghế sofa."

"Được rồi chị Mai, đừng tranh với em nữa, em là đàn ông, đâu thể bắt chị nhường em được, mất hết cả phong độ."

Phương Hạo Vân đã trải xong tấm mền, đặt lưng nằm xuống.

Phương Hạo Vân là đại ân nhân cứu cô thoát khỏi bọn ác ôn Lưu gia, Tạ Mai Nhi đâu chịu để hắn ngủ ghế sofa, cô lập tức tối sầm mặt: "Hạo Vân, em không chịu nằm chiếu có phải là chê phòng chị dơ không? Hay là để chị quét dọn thêm?"

Phương Hạo Vân vội xua tay lia lịa: "Chị Mai, em đâu có ý đó…"

"Hạo Vân, nếu em không chê thì mau xuống nằm chiếu nghỉ ngơi, để ghế sofa đó cho chị ngủ…"

Tạ Mai Nhi thúc ép một câu.

Quả nhiên Phương Hạo Vân không nỡ từ chối tiếp, đành làm theo lời chị Mai…

Nam nữ ngủ chung một phòng tính ra cũng hơi bất tiện, Tạ Mai Nhi không thay áo ngủ, cứ mặc luôn bộ đồ ban ngày nằm lên ghế sofa, chỉ là không được thoải mái lắm.

"Chúc ngủ ngon!"

Sau khi tắt đèn, Tạ Mai Nhi chui ngay vào mền, cô định lén thay áo ngủ trong mền.

Chính vào lúc này, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, ghế sofa đột nhiên đổ sập, mà chiếc quần của Tạ Mai Nhi đang cởi đến một nửa mới chết chứ…

Nghe tiếng rầm vang lên, Phương Hạo Vân vội bật dậy mở đèn, thấy Tạ Mai Nhi ngã lăn ra đất, hắn vội bước tới định đỡ cô dậy, nhưng chưa kịp đến gần, Tạ Mai Nhi đã hốt hoảng kêu lên: "Đừng… đừng qua đây, chị tự lo được rồi…"

Chiếc ghế sofa cũ kĩ đổ sập, Tạ Mai Nhi bị thương không nhẹ, cánh tay phải đã bị trật khớp do chống tay xuống đất theo phản xạ, giờ đang đau đến vả mồ hôi. Thật ra cô rất cần Phương Hạo Vân giúp đỡ, nhưng lúc này quần còn chưa mặc xong, tuy phần nhạy cảm nhất của cô đã từng bị Phương Hạo Vân nhìn thấy, thậm chí cô còn tỏ ý hiến thân cho Hạo Vân, nhưng đó là chuyện quá khứ. Còn bây giờ đang ở nhà, cha mẹ ở ngay phòng bên cạnh, ý nghĩ của Tạ Mai Nhi cũng trở nên truyền thống hơn. Hôm đó ở bến xe, cô quyết định hiến thân là vì không tin tưởng vào tương lai khi về quê, còn bây giờ người của Lưu gia đã bị bắt gọn, cô được nhìn thấy ánh sáng hy vọng, tất nhiên có cách nghĩ khác, làm tình nhân mà còn phải chia sẻ trái tim người đàn ông với 2 cô gái khác, đó không phải là phong cách của Tạ Mai Nhi.

Phương Hạo Vân bối rối dừng bước, nhìn kĩ hơn thì ra ghế sofa đã quá cũ, mấy chiếc chân chống đều bị mối mọt hết, hồi nãy hắn ngồi lên nhún vài cái nên giờ chị Mai nằm lên là chiếc ghế hết chịu nổi.

"Chị Mai, chị không sao chứ?"

Phương Hạo Vân nghệch mặt ra không hiểu, ngã lăn ra đất mà không cho mình đến đỡ dậy, kì lạ quá nhỉ?

"Ui da!"

Tạ Mai Nhi định mặc lại quần, nhưng cánh tay bị trật khớp không dùng sức được, vừa kéo mạnh chiếc quần, một cơn đau thấu xương lập tức hành hạ cô.

Phương Hạo Vân nghe tiếng Tạ Mai Nhi kêu đau, biết chắc cô đã bị thương, không còn do dự nữa bước tới bế cô dậy.

Đến lúc này Phương Hạo Vân mới hiểu ra tại sao Tạ Mai Nhi không cho hắn đến gần, thì ra chiếc quần jean của cô đã được kéo xuống một nửa, quần chip màu tím mỏng tang đập ngay vào mắt hắn.

Cứu người là quan trọng, Phương Hạo Vân không có thời gian suy nghĩ lung tung, hơn nữa trước kia hắn nhìn thấy hết chỗ nhạy cảm nhất của chị Mai rồi, thế này đâu đáng là gì…

Đặt Tạ Mai Nhi xuống chiếu, Phương Hạo Vân quan tâm hỏi thăm: "Chị Mai, chị bị thương ở đâu rồi?"

Tạ Mai Nhi quay mặt đi nơi khác, hai má ửng đỏ như say rượu, lắp bắp thẹn thùng: "Em kéo… kéo quần chị lên trước đã…"

Phương Hạo Vân thế mới đỡ Tạ Mai Nhi ngồi dậy, kéo lại quần jean cho cô, sau đó đặt cô nằm trở xuống.

Đến lúc này Tạ Mai Nhi mới nói ra mình đã bị trật khớp.