"Có chuyện này à?"
Tào cảnh sát trưởng làm bộ bất ngờ, sau đó quay sang Lưu Đại Khuê quát lên: "Đại Khuê, đây rốt cuộc là thế nào? Lời của Phương thiếu gia cậu nghe rồi đấy, có giải thích gì không?"
Lưu Đại Khuê vội nói: "Hà trấn trưởng, Tào cảnh sát trưởng, mấy vị hiểu lầm rồi, sự việc là thế này, Tạ gia thiếu tiền không trả còn nghênh ngang, chúng tôi tức giận quá nên kéo đến đòi lại công bằng thôi mà? Nếu hiện nay các vị lãnh đạo đến đây rồi thì chúng tôi không tự ý giải quyết nữa, tất cả đều nghe theo các vị lãnh đạo…"
Tào cảnh sát trưởng nghe vậy liền quay sang Tạ Mai Nhi hỏi: "Cô gái, cô nợ tiền của Lưu gia phải không?"
"Vâng, nợ 7 vạn…" Tạ Mai Nhi trả lời thật thà.
"Ờ, như vậy đi, nếu quả thật có chuyện nợ tiền thì tôi không nói nhiều nữa, cô đem trả tiền cho Lưu gia, chuyện này coi như chấm dứt. Phương thiếu gia, anh thấy làm như thế có được không?"
Tào cảnh sát trưởng cười giả lả giải thích: "Người nhà quê không biết pháp luật, có tí chuyện vặt mà làm ầm lên, may mà chưa xảy ra hậu quả nghiêm trọng, hòa giải một chút là êm thôi… Phương thiếu gia thấy sao?"
Phương Hạo Vân dửng dưng nói: "Người nhà quê không biết pháp luật, đó chẳng phải các ông không làm tròn trách nhiệm đấy à?"
Hà trấn trưởng lập tức nói chen vào: "Phương thiếu gia nói đúng lắm, lát nữa tôi báo cáo lên sở tư pháp, bảo họ điều cán bộ xuống tuyên truyền pháp luật cho dân làng hiểu, ngoài ra lão Tào này, ngày thường nếu rảnh thì ông cũng nên sắp xếp nhân viên cảnh sát đến từng nhà làm tốt công tác phổ cập kiến thức cho người dân…"
Tào cảnh sát trưởng hùa theo ngay: "Trấn trưởng xin cứ yên tâm, việc này tôi đích thân sắp xếp liền, nhất định nâng cao ý thức pháp luật của dân làng trong thời gian ngắn ngay thôi."
Thấy hai người này cùng nhau diễn kịch, Phương Hạo Vân cười thầm trong bụng, hắn muốn xem thử hai tên quan chức hủ bại này còn biết diễn trò gì nữa.
Tào cảnh sát trưởng và Hà trấn trưởng đang ra sức diễn kịch, hy vọng vụ việc này chìm xuồng, nhưng Lưu Ma Tử lại không nghĩ vậy, cho dù muốn trả tiền thì cũng phải trả một triệu…
"Hai vị lãnh đạo, trả tiền cũng được, nhưng cả vốn lẫn lãi tính ra phải một triệu mới được…"
Lưu Ma Tử tức tối chỉ vào mặt Tạ Mai Nhi nói: "Trước kia nó cũng đồng ý mà."
Trước kia mà Lưu Ma Tử nói chính là mấy hôm trước gọi điện khủng bố tinh thần Tạ Mai Nhi.
Tạ Mai Nhi trừng mắt quát lên: "Nói bậy, ông làm vậy là tống tiền, lừa đảo… 7 vạn tiền nợ, cho dù mượn 10 năm, tính lãi suất cỡ nào cũng không thể đến một triệu bạc được."
Phương Hạo Vân nhếch mép khinh miệt, nhìn vào Tào cảnh sát trưởng nói: "Ông là người bảo vệ pháp luật, chắc ông hiểu rõ hành vi của Lưu Ma Tử, tôi đề nghị cảnh sát các ông nên bắt giữ người của Lưu gia điều tra về vụ việc lừa đảo tống tiền này…"
Câu này nói ra, Hà Nguyệt Sơn lập tức tối sầm mặt, một mặt ông ngầm trách lão thông gia Lưu Ma Tử không hiểu chuyện, không biết xử lí tình huống. Mặt khác ông không hài lòng khi Phương Hạo Vân không nể mặt chức trấn trưởng của mình, anh là công tử nhà giàu, điều đó không sai, nhưng dù gì đây cũng là trấn Hà Hoa, địa bàn của Hà Nguyệt Sơn, ít nhiều hắn cũng phải nể mặt quan chức nhà nước chứ.
Đối với vụ việc hôm nay, Hà Nguyệt Sơn thật lòng không muốn làm to chuyện, lỡ kinh động đến cấp trên thì rắc rối to.
Tất nhiên, vấn đề nằm ở lão thông gia ngoan cố kia, ngập ngừng giây lát, Hà Nguyệt Sơn quay sang trách mắng Lưu Ma Tử: "Nói bậy gì đó, 7 vạn thì 7 vạn, mau nhận tiền rồi về, đừng gây sự ở đây nữa."
Lưu Ma Tử ấm ức trong lòng, đang định cãi lại nhưng bị Hà Nguyệt Sơn trừng mắt đe dọa, lão già này chưa bao giờ thấy thông gia đối xử với mình như thế nên vội ngậm miệng không dám nói tiếng nào nữa.
Lưu Nhị Khuê không hề rời mắt khỏi Tạ Mai Nhi, trong lòng hậm hực không kém, cô vợ đẹp xem ra vuột khỏi tay rồi, trong lòng hắn tất nhiên khó chịu.
Lưu Đại Khuê cũng cùng một tâm trạng với em trai, cứ tưởng cho Nhị Khuê hưởng trước, hắn ăn sau coi như an ủi phần nào khi phải đêm đêm phục vụ mụ vợ Hà Phụng Liên xấu xí, nhưng bây giờ xem ra miếng ngon tiêu tan rồi.
Ngược lại, Hà Phụng Liên lại thở phào nhẹ nhõm, may mà con hồ ly tinh kia không vào Lưu gia, bằng không ả khó giữ được địa vị. Tuy Tạ Mai Nhi tâng bốc ả lên tận mây xanh nhưng trong lòng ả tự biết thân biết phận, mình đẹp hay xấu chẳng lẽ ả không biết rõ? Hà Phụng Liên đã tính toán rồi, nếu Lưu Đại Khuê vô sinh thì ả sẽ sinh con với Nhị Khuê, một khi sinh được đứa con trai, địa vị của ả ở Lưu gia mới được đảm bảo bền vững, nên nhớ ở vùng thôn quê lạc hậu như thôn Lưu Thủy, quan niệm trọng nam khinh nữ vẫn còn in sâu trong tư tưởng của người dân.
Nghĩ đến đây, Hà Phụng Liên len lén liếc nhìn Lưu Nhị Khuê, xem ra hắn cũng mạnh mẽ đấy chứ.
"Tạ Mai Nhi, cha mẹ của cô đâu?" Hà Nguyệt Sơn quyết định nhanh chóng giải quyết vụ này tránh đêm dài lắm mộng.
Tạ Đại Khánh và Vu Phụng Lan ở trong nhà nhìn thấy rõ cả, trấn trưởng và cảnh sát trưởng đều tới nơi, nhưng người của Lưu gia vẫn không thể hống hách như ngày thường, bây giờ họ mới biết năng lực thật sự của Phương thiếu gia.
Nghe Hà Nguyệt Sơn hỏi tới mình, hai người vội bước ra ngoài, quyết định chấp nhận điều kiện của trấn trưởng đại nhân. Tạ Đại Khánh tuy là nông dân chất phác, nhưng đầu óc của ông không hồ đồ, ông đã sớm suy nghĩ thiệt hơn rồi, hôm nay Tạ gia nhờ Phương thiếu gia giúp đỡ nên mới chiếm thế thượng phong, nhưng chốn này dù sao cũng là địa bàn của Hà Nguyệt Sơn và Lưu gia, Phương thiếu gia giúp mình được một lần, chẳng lẽ giúp được cả đời sao?
Nên ông quyết định bỏ qua, làm vậy ổn thỏa cả về lợi ích và sỉ diện của đôi bên là tốt nhất.
"Hà trấn trưởng, tôi chính là ba của Tạ Mai Nhi, Tạ Đại Khánh… hôm nay phiền ngài đến đây thật ngại quá. Ngài thấy tôi tính vậy có được không? Mai Nhi nhà tôi nợ tiền là sự thật, hơn nữa đã vay 10 năm, chúng tôi trả tiền nợ 7 vạn, thêm tiền lãi 7 vạn nữa, việc này coi như xong, ngài thấy thế nào?" Tạ Đại Khanh chủ động đề nghị.
"Được, cứ quyết định vậy đi!" Giờ có thêm 7 vạn tiền lãi, Hà Nguyệt Sơn lập tức đồng ý ngay.
Tạ Mai Nhi ấm ức trong lòng, cô trách ba mình đang ở yên trong nhà lại chạy ra xía vào vụ này, theo như cách nghĩ của Tạ Mai Nhi, phen này nhất định phải đạp đổ Lưu gia để chúng không ngóc đầu dậy mới đúng, bằng không sau này ai biết chúng sẽ giở trò gì ra để trả thù nhà cô nữa.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vnTính xa hơn, dù chúng không trả thù Tạ gia, nhưng các cô gái nhà lành khác trong thị trấn cũng đâu thể mặc cho bọn cặn bã này làm hại.
"Hạo Vân, việc này không thể kết thúc dễ dàng như thế…" Tạ Mai Nhi ghé tai Hạo Vân nói nhỏ.
Phương Hạo Vân mỉm cười gật gù, trấn an một câu: "Yên tâm đi chị Mai, vở kịch hay còn chưa bắt đầu diễn mà, không trừng trị hết bọn ác bá này em sẽ không chịu thôi đâu."
Phương Hạo Vân hôm nay quyết định đích thân đến đây là đã quyết tâm trừ hại cho dân, ý của hắn không chỉ là đạp đổ Lưu gia, thậm chí còn trừng trị luôn mấy tên cán bộ hủ bại Hà trấn trưởng, Tào cảnh sát trưởng kia.
Lưu Nhị Khuê nhìn thấy Tạ Mai Nhi vừa nắm tay vừa ghé tai Phương Hạo Vân thân mật, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nhưng dù sao hắn cũng không ngốc như lão già Lưu Ma Tử, còn biết đạo lí nhẫn nhịn là trên hết, bây giờ đâu còn con đường nào khác cho hắn lựa chọn.
Tất nhiên, chuyện này hắn sẽ không dễ dàng cho qua, Lưu Nhị Khuê đang ngấm ngầm tính toán kế hoạch trả thù sau này.
Cô gái mà Lưu Nhị Khuê chấm tuyệt đối không để vuột khỏi lòng bàn tay, nhất là loại hạng cao cấp như Tạ Mai Nhi, hắn càng muốn thưởng thức cho thỏa thích.
"Trấn trưởng, bí thư gọi điện bảo ông về thị trấn có cuộc họp gấp…"
Tiểu Vương, trợ lí của Hà Nguyệt Sơn hối hả chạy tới thông báo. Thật ra không hề có cuộc gọi nào cả, trước khi tới đây Hà trấn trưởng đã dặn dò Tiểu Vương làm vậy, ông muốn rút lui kịp thời nên mới đạo diễn sẵn màn kịch này.
Hà trấn trưởng nghe xong liền quay sang Tào cảnh sát trưởng nghiêm nghị nói: "Lão Tào, bí thư gọi tôi thì tôi phải về trước đây, ông ở lại giải quyết cho xong vụ việc, lát nữa báo cáo với tôi."
Tiếp đến, ông giả lả với Phương Hạo Vân: "Phương thiếu gia, anh cũng thấy đó, tôi bận bịu công vụ lắm, không rảnh tiếp chuyện với anh, như vậy đi nhé, tối nay tôi sẽ bày tiệc mời anh coi như tạ lỗi."
Phương Hạo Vân nhếch mép khinh miệt, nói: "Hà trấn trưởng, ông đừng đi vội thế chứ, vở diễn còn chưa bắt đầu mà, hay là chúng ta chờ thêm một lát cùng nhau xem vở kịch hay nha."
Hà Nguyệt Sơn nghe Phương Hạo Vân nói xong liền giật thót tim, một mối lo vô hình bao trùm lấy toàn thân.
"Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Hà Nguyệt Sơn nhíu mày, vội hỏi: "Phương thiếu gia, tôi không hiểu ý của anh…"
"Không sao, lát nữa ông sẽ hiểu ngay thôi ấy mà, không cần nôn nóng."
Phương Hạo Vân khinh khỉnh nói, đưa tay lên xem đồng hồ, xem ra các đồng chí bên sở cảnh sát thành phố Tây Hải sắp đến rồi.
Tào cảnh sát trưởng tối sầm mặt, xem bộ dạng này người ta không muốn giải quyết mềm mỏng, Phương thiếu gia muốn làm to chuyện, phen này nguy to…
Hai vị quan chức hủ bại hình như đã đánh hơi được nguy hiểm, đưa mắt nhìn nhau, đang ngấm ngầm tính toán cách thoát thân.
Người nhà Lưu gia ngơ ngác không hiểu ý câu nói kia của Phương Hạo Vân, chúng cứ nghĩ mình có hai vị lãnh đạo chống lưng thì sẽ không ai dám đụng vào, hôm nay nể mặt tên mặt trắng này là công tử nhà giàu nhận của Tạ gia 14 vạn trước, sau khi hắn đi khỏi tính sổ với Tạ gia sau vậy.
Tạ Đại Khánh hình như nhận ra ý đồ của Lưu gia nên vội nài nỉ Phương Hạo Vân: "Phương thiếu gia, việc này… tôi thấy nên bỏ qua đi, nếu làm to chuyện cũng không tốt cho đôi bên."
Phương Hạo Vân lắc đầu chán ngán, dân quê quá ngây thơ quá lương thiện… Hình như họ bị ức hiếp quen rồi nên cho dù mình đang có lợi thế vẫn lựa chọn nhường nhịn, cũng có thể do Lưu gia một tay che trời ở thôn Lưu Thủy lâu ngày nên mới hình thành tâm lí sợ sệt cho dân làng.
Tạ Mai Nhi kéo tay ba cô, nói: "Ba à, ba vào nhà đợi đi, Hạo Vân biết nên xử lí việc này thế nào mà."
Tạ Đại Khánh đang định lên tiếng thuyết phục con gái, đột nhiên có tiếng còi hú vang của xe cảnh sát từ xa xa vọng đến.
Tào cảnh sát trưởng nháy mắt ra hiệu với Hà Nguyệt Sơn, cả hai định lén chuồn khỏi nơi thị phi này…
Phương Hạo Vân tất nhiên không cho chúng toại nguyện: "Hai vị, đi đâu mà vội thế, không kịp nữa đâu, hơn nữa có chạy về thị trấn hai vị nghĩ mình có thoát được không?"
Trong lúc nói chuyện, bốn chiếc xe cảnh sát đã ập tới, cửa xe bật mở, hai mươi mấy nhân viên cảnh sát ùa xuống xe, trong đó có mười mấy người còn là cảnh sát vũ trang được trang bị súng dài, đội trưởng chỉ huy chính là đội trưởng cảnh sát hình sự thành phố Tây Hải Vương Phú Quốc.
Tất cả những người có mặt tại hiện trường đều cứng đờ ra, vụ việc hôm nay làm to chuyện rồi, ngay cả cảnh sát vũ trang vác súng cũng kéo đến.
Tào cảnh sát trưởng thấp thỏm không yên, hắn có biết đội trưởng cảnh sát hình sự trên sở cảnh sát thành phố, bên trên cử người xuống, về lí phải thông báo trước một tiếng với hắn mới phải, nhưng hắn lại không nhận chút tin tức gì, xem ra vấn đề nghiêm trọng rồi đây.
Hà Nguyệt Sơn cũng lo lắng không kém, đội trưởng cảnh sát hình sự của sở cảnh sát thành phố đích thân dẫn người tới, còn mang theo cả tiểu đội cảnh sát vũ trang súng ống đầy mình, hiển nhiên đều do Phương thiếu gia sắp xếp rồi.
Đều là cảnh sát với nhau, Tào cảnh sát trưởng vội bước tới chào hỏi, định nói riêng vài câu nhờ vả, ai ngờ Vương Phú Quốc làm mặt lạnh với hắn, vừa mở miệng đã hỏi ngay: "Tào cảnh sát trưởng, chúng tôi nhận được tin báo án, nói ở thôn Lưu Thủy có người xách động đám đông gây rối trật tự, rốt cuộc vụ việc này là sao hả?"
Tào cảnh sát trưởng giật thót tim, trong lòng rủa thầm, nhưng Vương Phú Quốc là quan trên, hắn chỉ là một cảnh sát trưởng nhỏ nhoi ở thị trấn nên không dám đắc tội, liền tươi cười giả lả nói: "Vương đội trưởng, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi, việc này chỉ là mượn tiền rồi chủ nợ đến đòi thôi mà, chúng tôi đã ra mặt điều đình, đôi bên cũng đã thỏa thuận giải quyết xong… Vương đội trưởng, anh coi, giờ đã trưa rồi, hay là chúng ta lên thị trấn đi, tôi sẽ đãi các đồng chí bên sở cảnh sát thành phố ăn một bữa ngon…"
Vương Phú Quốc lạnh lùng hừ một tiếng, chỉ tay thẳng vào người nhà Lưu gia đang tụ tập, lớn tiếng trách cứ: "Việc nhỏ hả? Ông xem đám người kia kìa, ai cũng cầm gậy gộc hung tợn. Tào cảnh sát trưởng, có phải ông cảm thấy chưa xảy ra nhân mạng nên coi thường không? Cấp trên hiện đang rất chú trọng mấy vụ xách động đám đông gây rối trật tự trị an, ông dám ém nhẹm không báo cáo lên trên có biết tội lớn không? Tôi hỏi ông, ai là Lưu Đại Khuê, Lưu Nhị Khuê…"
"Đã xảy ra chuyện gì thế ạ?" Tào cảnh sát trưởng bị Vương Phú Quốc trách mắng vài câu, từng hạt mồ hôi lạnh lăn dài từ trên trán xuống, lấm lét dùng giọng run lẩy bẩy dò hỏi.
"Có người báo án nói Lưu Đại Khuê, Lưu Nhị Khuê ngang tàng hống hách ở thôn Lưu Thủy, làm hại con gái nhà lành, gây nhiều tội ác, tội lỗi đã đến mức không thể tha thứ… Bây giờ chúng tôi được cấp trên cử xuống đây điều tra làm rõ chuyện này. Tào cảnh sát trưởng, hy vọng ông phối hợp công tác với chúng tôi." Vương Phú Quốc lạnh lùng gằn từng tiếng.
Câu này nói ra, Hà Nguyệt Sơn cũng lạnh toát cả sống lưng. Phen này tiêu tùng đến nơi rồi…