Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 347: Quyền Lực Thật Sự





Trong đám đông có người không nhịn được cười phá lên.

Lưu Đại Khuê thế mới sực tỉnh, chân của mình hình như không còn đau nữa, mình đứng dậy được rồi nè… Trong cơn phấn khích, hắn còn nhảy tưng tưng vài cái.

"Anh cảnh sát này, anh nhìn rõ cả rồi đó, hắn có bị gì đâu nào, chỉ muốn tống tiền tôi thôi."

Phương Hạo Vân khinh khỉnh nói.

Trương Đức Toàn phen này muốn gây khó dễ cho Phương Hạo Vân cũng hết cách. Thật vậy, hắn cảm thấy trấn trưởng đại nhân đem gả con gái cho một thằng ngu như thế thiệt là không đáng, tuy Hà Phụng Liên xấu ma chê quỷ hờn không ai thèm.

Lưu Đại Khuê vừa mới kích động kể tội Phương Hạo Vân nên quên mất chuyện khác, nay bị người ta cười vào mặt, cái óc bã đầu của hắn cuối cùng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng nói gì thì nói, thích cười thì cứ cho cười, dù gì miệng là của người ta, chân là của mình, giờ chân mình không bị gãy là vui rồi.

Rất nhanh, mấy tên du côn đang lăn lộn dưới đất như Lưu Đại Khuê đều lồm cồm bò dậy hết. A Bảo ra tay biết phân nặng nhẹ, chỉ bắt chúng đau một chút, tạm thời mất đi khả năng đi lại, một thời gian sau sẽ tự khỏi.

Phương Hạo Vân ngấm ngầm nể phục, mấy thuộc hạ do Trần Thiên Huy bảo đi theo mình lần này đều rất khá, không những giỏi võ nghệ, đầu óc cũng thông minh lanh lợi.

Nếu như vậy hắn đỡ tốn sức hơn rất nhiều.

"Trương phó cảnh sát trưởng, anh qua đây một chút…"

Lưu Đại Khuê sau khi tỉnh táo đầu óc, liền vẫy tay bảo Trương Đức Toàn đến gần. Hai người tách đám đông chụm đầu vào một góc bàn bạc.

Trương Đức Toàn vội hỏi: "Bọn người này là ai vậy? Tôi thấy chúng không hề đơn giản đâu… mấy tên vệ sĩ bên cạnh thằng mặt trắng kia đều giỏi võ hết. Đại Khuê, việc này khó giải quyết lắm."

"Trương phó cảnh sát trưởng, anh thấy làm vậy có được không? Cứ gán tội cho Tạ Mai Nhi thiếu tiền không trả, các anh có quyền đưa cô ta về hỏi cung, lát nữa mấy anh lén đưa nó đến Lưu gia chẳng phải là được sao? Cái con dữ dằn này bị Nhị Khuê làm nhục rồi, xem nó còn làm dữ không?"

Lưu Đại Khuê hí hửng hiến kế.

Trương Đức Toàn nghĩ ngợi giây lát, nghiêm túc hỏi: "Đại Khuê, anh khẳng định chuyện thiếu nợ của Tạ gia là có thật chứ? Không phải do Lưu gia của anh bịa ra?"

Sau khi chứng kiến thủ đoạn của Phương Hạo Vân, Trương Đức Toàn không dám làm bừa, cảm thấy nên hỏi rõ ngọn ngành câu chuyện thế mới dễ làm việc, mấy tội danh bịa đặt hình như không có tác dụng với vị thiếu gia kia.

"Là thật mà, 7 vạn… Tạ Mai Nhi còn viết luôn giấy nợ, có kí tên điểm chỉ nè, tuyệt đối không phải bịa đặt…"

Lưu Đại Khuê nói nhỏ: "Lần này xin nhờ cả vào anh, xong việc chúng tôi nhất định hậu tạ."

"Người nhà cả mà. Trước khi đến đây Tào cảnh sát trưởng đã dặn tôi phối hợp với các anh rồi…"

Trương Đức Toàn cười hi hí khả ố, nói: "Đại Khuê, xem anh háo hức như thế, có phải cũng có ý đồ với nữ trạng nguyên Tạ Mai Nhi kia không? Hé hé…"

"Anh nói gì vậy? Đó là em dâu của tôi mà…"

Lưu Đại Khuê làm bộ chính trực, thật ra hắn đã bị Trương Đức Toàn nói trúng tim đen.

Hai người sau khi thống nhất ý kiến, Trương Đức Toàn lại quay vào nhà Tạ gia, hắn hống hách hỏi Tạ Mai Nhi: "Có phải cô thiếu tiền người ta không chịu trả không hả? Bây giờ chúng tôi sẽ đưa cô về điều tra."

"Anh nghe ai nói tôi thiếu tiền không trả chứ?"

Tạ Mai Nhi ấm ức chỉ tay vào mặt Trương Đức Toàn mắng chửi: "Lưu gia làm toàn chuyện xấu xa, tại sao các anh lại không bắt chúng về điều tra đi?"

"Cô tỏ thái độ gì vậy hả? Trước mặt cảnh sát cô dám bướng bỉnh à…" Trương Đức Toàn gằn giọng, hắn bắt đầu đem quyền lực ra dọa nạt.

"Tôi tỏ thái độ gì?"

Tạ Mai Nhi không hề khách sáo chất vấn: "Anh nghe ai nói tôi thiếu tiền không trả nào? Lưu gia nói thì anh tin, tôi nói Lưu gia tội ác tày đình, nên sớm đưa ra xử bắn, tại sao anh không nổ súng bắn chết họ đi? Anh đừng tưởng tôi không biết nhé, trấn trưởng cảnh sát trưởng đều là thân thích của Lưu gia, mấy người đều là cá mè một lũ, chuyên môn cấu kết với nhau hà hiếp dân lành… Tiếc là lần này mấy người đụng chạm với nhân vật lớn rồi, Trương Đức Toàn, con chó hạ đẳng nhà ngươi, sắp chết đến nơi rồi mà còn không biết…"

Có Phương Hạo Vân ở kế bên, Tạ Mai Nhi không sợ gì hết, trong lòng nghĩ câu gì thì nói câu ấy, mắng té tát tên Trương Đức Toàn một chập.

Bị Tạ Mai Nhi mắng chửi, Trương Đức Toàn vừa giận vừa lo, xem ra tên mặt trắng kia chắc thuộc hàng tai to mặt bự, nếu xử lí không tốt e rằng phen này Lưu gia gặp rắc rối to rồi.

Nghĩ đến đây, hắn quyết định xin chỉ thị của trấn trưởng và cảnh sát trưởng đại nhân, hỏi họ xem việc này nên giải quyết thế nào, có cấp trên xen vào, nhỡ có gì sai sót, sau này không đến nỗi bắt một mình hắn ra làm bia đỡ đạn.

Trương Đức Toàn lại bước ra ngoài bàn bạc với mấy nhân viên chính phủ do trấn trưởng phái xuống, vội vã quay số gọi cho Tào cảnh sát trưởng.

Đợi bên kia bắt máy, Trương Đức Toàn bèn kể hết đầu đuôi mọi việc và trình báo phán đoán của mình với cấp trên.

Tào cảnh sát trưởng nghe xong thất kinh hồn vía: "Cậu nói có người ghi hình lại à? Hơn nữa người này có thể có lai lịch lớn nữa ư? Như vậy đi, cậu đọc tên của hắn cho tôi, tôi nhanh chóng điều tra thử gốc gác của hắn…"

Trương Đức Toàn không dám chậm trễ, vội thông báo đại danh của Phương Hạo Vân với Tào cảnh sát trưởng.

"Lão Trương, như vậy đi, cậu tạm thời đừng manh động, cứ đối đãi khách sáo với họ dụ họ nói ra thân phận… Ngoài ra, cậu tính thử có cách gì đoạt lấy chiếc máy quay HD đó…"

Sau khi chỉ thị thuộc cấp xong, Tào cảnh sát trưởng liền gác máy, giờ hắn phải làm hai việc, một là phải điều tra rõ ràng lai lịch của Phương Hạo Vân, xem người ta có ai chống lưng không? Hai là nhanh chóng liên hệ với trấn trưởng Hà Nguyệt Sơn, cùng bàn đối sách giải quyết vụ này.

Sau khi nhận được chỉ thị, thái độ của Trương Đức Toàn trở nên khách sáo hơn trước nhiều, hắn nói chuyện cứ giả lả lịch thiệp với Phương Hạo Vân, hy vọng qua lời nói dò la được thân phận thật sự của người ta.

Phương Hạo Vân tất nhiên không ngốc đến nỗi khai hết cho bọn chúng nghe, chỉ nói mình là dân thành phố Hoa Hải.

Trương Đức Toàn nhăn nhó thểu não, biết rõ đối phương lai lịch không nhỏ nhưng muốn dò xét thì không hề dễ, hắn quyết định nghĩ cách cướp lấy chiếc máy quay HD trước đã.

Ai ngờ ánh mắt của Trương Đức Toàn vừa liếc sang chiếc máy quay HD trên tay Hồng Lượng, Phương Hạo Vân đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, mỉm cười khinh miệt nói: "Trương phó cảnh sát trưởng, anh muốn cướp chiếc mấy quay để xóa sạch tội chứng đúng không? Vậy thì anh cứ thử đi, xem anh có bản lĩnh đó không, tôi xin báo trước là người của tôi không phải ăn chay đâu nhé…"

Trương Đức Toàn càng hoảng hốt hơn, thằng tiểu tử này là thần thánh phương nào? Mình chẳng qua mới nhen nhóm ý nghĩ đó liền bị hắn đọc được.

Chính vào lúc này, máy điện thoại di động réo vang, Trương Đức Toàn lấy điện thoại ra xem, thấy số gọi đến là của Tào cảnh sát trưởng, hắn nhanh chóng bắt máy, đầu dây bên kia hình như giọng nói của Tào cảnh sát trưởng hơi nặng nhọc: "Lão Trương, vấn đề rắc rối rồi, tôi thông qua một người bạn làm ở cục thông tin thành phố điều tra được lai lịch của Phương Hạo Vân, tên mặt trắng này là người thừa kế tương lai của tập đoàn Thịnh Hâm, cũng là cậu chủ của Tạ Mai Nhi, khả năng của hắn chắc to đấy…"

Trương Đức Toàn nghe xong, nhủ thầm may mà mình không sử dụng bạo lực trấn áp, nếu không thì rắc rối to. Thành phố Hoa Hải và thành phố Tây Hải tuy không có gì liên quan với nhau, nhưng tập đoàn Thịnh Hâm có một công ty trực thuộc ở Tây Hải, chính là doanh nghiệp nộp thuế nhiều nhất của thành phố. Tây Hải với Hoa Hải tuy chỉ khác biệt nhau có một chữ, nhưng quy mô giữa hai địa phương khoảng cách như trời với đất, Hoa Hải là thành phố lớn trực thuộc trung ương được xếp vào hàng siêu đô thị quốc tế, còn Tây Hải năm ngoái mới từ thành phố cấp huyện được đưa lên cấp tỉnh, hiện nay đang tập trung phát triển kinh tế, đối với các doanh nghiệp lớn như kiểu tập đoàn Thịnh Hâm, quan chức địa phương tuyệt đối không dám đắc tội.

Nếu chuyện này mà xé to ra, kinh động đến quan chức cấp cao của thành phố Tây Hải thì lúc đó muốn thu dọn bãi chiến trường khó khăn lắm thay.

Trương Đức Toàn hỏi nhỏ vào điện thoại: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"

"Như vậy đi, tôi và Hà trấn trưởng sẽ lập tức đến đó, anh cứ vuốt ve người ta trước đã. À, nhớ coi chừng đám người của Lưu gia, đừng để họ làm bừa đó nghe chưa…"

Tào cảnh sát trưởng nói xong liền gác máy.

Chuyện giữa Tạ gia và Lưu gia thật ra Tào cảnh sát trưởng biết rất rõ, cái món nợ 7 vạn tệ kia nếu như truy cứu trách nhiệm đến cùng, phần lỗi thuộc về phía Lưu gia. Lưu gia đã quen thói hoành hành bá đạo, bao nhiêu năm qua ức hiếp dân lành, làm hại con gái không hề ít, vốn dĩ những vụ này Tào cảnh sát trưởng ém nhẹm đi không khó, nhưng đó là với lũ dân quê mù chữ dễ dọa nạt kia, nhưng giờ đụng phải đại thiếu gia của một tập đoàn lớn, xem ra chỉ còn cách nhượng bộ một lần vậy.

Hắn và Hà trấn trưởng thống nhất ý kiến, việc này tốt nhất là giải quyết theo hướng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ bỏ qua. Lưu gia hãy bỏ ý định làm hại con gái Tạ gia đi, nhận lại tiền là xong chuyện, nhỡ mà kinh động đến cấp trên, nói không chừng những chuyện xấu trước kia của Lưu gia đổ bể hết còn liên lụy cả họ nữa thì nguy, cái tội bao che không hề nhỏ đâu.

"Việc này quá nghiêm trọng, chúng ta không giải quyết nổi đâu, nhớ canh chừng người của Lưu gia, đừng để họ làm bừa, trấn trưởng và cảnh sát trưởng sẽ mau tới đây thôi…" Trương Đức Toàn lập tức truyền lệnh xuống cho các cảnh sát viên dưới quyền.

"Tôi đã gọi điện rồi, họ bảo một tiếng nữa sẽ đến đúng giờ…" Hồng Lượng gọi điện đi báo cảnh sát xong liền ghé tai nói nhỏ với Phương Hạo Vân một tiếng.

"Ờ, tôi biết rồi."

Phương Hạo Vân mỉm cười quay sang Tạ Mai Nhi hỏi: "Chị Mai, chị thấy nếu em xây dựng nông trại nuôi heo kĩ thuật cao ở nơi đây có được không?"

"Em muốn nuôi heo?" Tạ Mai Nhi có hơi bực bội, bây giờ là lúc gay cấn thế mà hắn vẫn còn tâm trạng đùa giỡn ấy chứ.

"Chị Mai, em nói thật đấy, em muốn tạo dựng sự nghiệp của riêng mình, tự mình làm giàu…" Phương Hạo Vân vừa nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Tạ Mai Nhi là biết ngay cô đã hiểu lầm.

"Nuôi heo? Tự làm giàu?"

Hiện nay đúng là giá thịt heo tăng cao do lạm phát, nhưng muốn nuôi heo làm giàu hình như hơi khó, hơn nữa các nông trại nuôi heo truyền thống đã có chỗ đứng trên thị trường rồi. Tạ Mai Nhi cảm thấy Phương Hạo Vân chỉ làm chơi cho vui, mấy công tử nhà giàu hay có thú vui khác người lắm. Tập đoàn Thịnh Hâm của Phương gia lớn như thế đợi hắn thừa kế cơ mà, còn bày đặt nuôi heo làm gì không biết.

"Chị Mai, thịt heo là món ăn hằng ngày của mỗi gia đình, nếu chị tính nhẩm kĩ một chút thì sẽ biết, mỗi năm nước ta ăn hết bao nhiêu con heo… Tuy ngành chăn nuôi trong nước đã phát triển nhưng vẫn chưa đáp ứng hết nhu cầu của toàn dân nên thị trường dành cho nghề nuôi heo vẫn còn rất lớn đó."

Phương Hạo Vân luôn cảm thấy trước cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu, nghề nuôi heo có tương lai sáng sủa hơn đầu tư vào cổ phiếu địa ốc, mấy thứ đó phải gánh chịu rủi ro quá cao.

"Hạo Vân, chị nghĩ em nên đầu tư vào thị trường tài chính, đó là mặt mạnh của tập đoàn Thịnh Hâm…" Tạ Mai Nhi đưa ra đề nghị.

"Tài chính hả? Không được đâu, chị phải nhớ ngay cả thần cổ phiếu năm ngoái cũng đầu tư thất bại mất một khoản tiền to, em tự thấy mình không có khiếu về mặt này nên mới quyết định nuôi heo."

Phương Hạo Vân mỉm cười háo hức nói: "Đợi sau khi giải quyết xong vụ này, chị dẫn em đi một vòng quanh thôn nha, em muốn khảo sát thử sinh thái nơi đây, nếu như thích hợp thì sẽ xây trại nuôi heo."

"Phương thiếu gia, trấn trưởng và cảnh sát trưởng đến rồi…"

Đang hào hứng kể kế hoạch nuôi heo cho Tạ Mai Nhi nghe, ai ngờ bị Hồng Lượng lên tiếng thông báo cắt ngang, làm Phương Hạo Vân mất cả hứng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Phương Hạo Vân chỉ còn cách quay lại vấn đề chính đã, hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy có vài chiếc xe hơi chạy tới, trong đó còn có một chiếc xe cảnh sát.

Lưu gia thấy Hà trấn trưởng, Tào cảnh sát trưởng đều đã có mặt, lập tức vui mừng hí hửng, phen này xem thằng mặt trắng nhà ngươi chết khó coi thế nào mới được.

Hà Phụng Liên vội chen từ đám đông ra lao tới trước mặt cha mình khóc lóc ĩ ôi: "Ba ơi, ba phải làm chủ cho con, Đại Khuê sém chút bị người ta đánh chết rồi."

"Đừng nói bậy, Đại Khuê chẳng phải đang đứng sờ sờ ngay đây à?"

Hà Nguyệt Sơn gắt cô con gái xấu xí một tiếng, sau đó tươi cười giả lả bước tới trước mặt Phương Hạo Vân, khúm núm hỏi: "Vị này chính là đại thiếu gia của tập đoàn Thịnh Hâm đúng không ạ? Chào anh, tôi chính là Hà Nguyệt Sơn trấn trưởng của thị trấn Hà Hoa, sớm biết anh đến đây làm công tác khảo sát thì tôi đã đích thân tiếp đón rồi, thật là thất lễ quá…"

Tào cảnh sát trưởng cũng bước tới phụ họa: "Phải đó, Phương đại thiếu gia lần sau nhớ báo trước cho chúng tôi một tiếng, để chúng tôi thu xếp công việc đi theo tiếp đón cho đúng phép tắc chủ nhà chứ ạ."

Vừa nói Tào cảnh sát trưởng vừa nháy mắt ra hiệu với người của Lưu gia, làm bộ giận dữ quát lên: "Mọi người cầm gậy gộc tụ tập hết ở đây làm gì thế hả? Còn không mau giải tán đi…"

Người của Lưu gia nghệch mặt ra không hiểu, sao hôm nay Tào cảnh sát trưởng lại giúp đỡ người ngoài thế nhỉ? Ngày thường ông ta có như vậy đâu…

Lưu Nhị Khuê thông minh hơn một chút, hắn thấy trấn trưởng và cảnh sát trưởng đều tỏ thái độ lễ phép với Phương Hạo Vân, biết ngay mình đã chạm vào ổ kiến lửa, trong lòng nhủ thầm, việc này chỉ còn cách buông xuôi thôi.

Phương Hạo Vân thấy hai vị quan chức địa phương khúm núm với mình, lại nghe họ nhắc tới tập đoàn Thịnh Hâm, cười thầm trong bụng, hai tên này cũng không đến nỗi ngu ngốc, không biết chúng điều tra ở đâu được lai lịch của mình, hèn chi tên Trương Đức Toàn vừa nãy án binh bất động.

"Hai vị lãnh đạo đến đúng lúc quá, Lưu gia tụ tập đám đông gây rối, còn định cưỡng ép con gái nhà lành giữa ban ngày nữa nè, các ông phải ra mặt làm chủ cho dân mới được."

Phương Hạo Vân ném quả bóng trách nhiệm cho hai tên quan chức hủ bại này coi chúng xử lí thế nào.