Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 306: Trong những bạn cùng tuổi, của em lớn nhất





"Tiểu thư, tôi có thể mời cô khiêu vũ một bản được chứ? "

Đột nhiên, ngay khi Phương Tuyết Di đang trầm tư suy nghĩ, một người mập mạp mặc một thân lễ phục màu trắng, hướng về phía Tuyết Di làm ra động tác mời rất tao nhã, lịch sự.

"xin lỗi, tôi không có hứng thú----! "

Phương Tuyết Di ngẩng đầu nhìn thoáng qua người kia, âm thầm nhíu mày, chỉ là khi nàng cự tuyệt thái độ vẫn giữ thể diện cho người kia.

Mập mạp nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi nhưng hắn vẫn giả vờ tươi cười: "Vị tiểu thư này, Cô có biết tôi là ai không? Tôi là Bàn Ba thiếu gia, khiêu vũ cùng với tôi cô không bị mất thể diện đâu "

Bàn Ba thiếu gia? Chưa từng nghe qua. Phương Tuyết Di lại nhíu mày nói: "Xin lỗi, tôi thật sự không muốn khiêu vũ, anh tìm vị cô nương khác đi......" Nói xong, Phương Tuyết Di xoay người rời đi.

"Chờ một chút----! "

Mập mạp trong mắt hiện lên một tia sát ý, liền kéo tay Phương Tuyết Di lại. Phương Tuyết Di tức giận, vung lên tay trái tát vào mặt mập mạp, nổi giận nói: "Buông tay. "

Mập mạp đang muốn giáo huấn Tuyết Di thì không ngờ phía sau truyền đến một tiếng cười to: "Đánh đẹp lắm----! "

"Tiểu tử thúi, mày muốn chết à......Tao là Bàn Ba thiếu gia mà mày cũng dám cười nhạo sao? " Mập mạp cảm thấy hôm nay rất mất mặt, buông Phương Tuyết Di liền nhảy đến người trẻ tuổi cười nhạo hắn đánh tới.

Phương Tuyết Di thấy thế, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: "Hạo Vân, cẩn thận----! "

Đúng vậy, người vừa tách ra khỏi Kim Phi đang đứng cười nhạo mập mạp chính là Phương Hạo Vân, đừng thấy Hạo Vân đang đứng cười mà khinh thường. Đôi mắt Hạo Vân đã lóe ra tia sát ý. Dám khi dễ người nhà của Hạo Vân tức là không muốn sống nữa rồi.

"Ba----! "

Mập mạp xông đến Hạo Vân nhưng không ngờ Hạo Vân nhanh tay hơn, hắn chưa kịp đỡ lại thì đã trúng một đấm của Hạo Vân.

Mập mạp nhất thời choáng váng, một tay bưng mặt đang thũng sâu do bị Hạo Vân đấm trúng. Tay trái chỉ vào Phương Hạo Vân mắng to: "Dám đánh Bàn Ba thiếu gia, mày chết chắc rồi. Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Đúng là không biết lượng sức mình. Biết ai chống lưng cho tao không? Là Tần gia đó thằng chó. Tao là em họ của đại thiếu gia Tần gia "

"Tần Tử Hoa? "

Phương Hạo Vân nhàn nhạt hỏi, vẻ mặt đích khinh thường.

"Mày cũng biết nữa sao----! "

Mập mạp cười lạnh, gằn từng chữ: "Hôm nay mày chết chắc rồi. Dám cướp phụ nữ của tao à......"

"Ba----! "

Phương Hạo Vân càng nhìn hắn càng ngứa mắt. Lại vung tay lên đánh thêm một cái vào miệng mập mạp, khinh thường nói: "Tần gia chống lưng cho hạng người như mày. Hôm nay tao thay Tần gia giáo huấn mày là phúc của Tần gia "

Nói xong Phương Hạo Vân không thèm để ý tới mập mạp, quay đầu nhìn bà chị, ân cần hỏi: "Chị, chị không sao chứ? "

Phương Tuyết Di thản nhiên cười. Vội vàng gật đầu: "Hạo vân. Chị không sao, cám ơn em......" Nếu không phải chị em, Phương Tuyết Di thậm chí tưởng tượng rằng đây là hoàng tử cứu công chúa trong chuyện cổ tích. Trong mắt Tuyết Di, Hạo Vân luôn luôn xuất hiện lúc Tuyết Di gặp nguy hiểm, hắn khiến Tuyết Di thấy ấm áp, an toàn.

Mập mạp thấy hai người tình chàng ý thiếp nhất thời nổi giận. Đứng dậy chỉ vào Phương Hạo Vân nói: "Tiểu tử thúi biến đi ngay đi, đừng chậm trễ tao tán gái, nếu không tao sẽ khiến mày chết ngay tức khắc......"

Đương nhiên, từ trong mắt người tham dự lễ hội hôm nay ai cũng hiện lên tia khinh thường. Đường đường là Bàn Ba thiếu gia mà lại không được giáo dục đến nơi đến chốn. Hơn nữa mập mạp cũng chỉ có cái miệng, đánh không lại Hạo Vân thì đứng lên chửi đổng tại nơi đây thì còn ra thể thống gì.

Phương hạo vân ánh mắt lạnh lẽo. Con ngươi hiện lên một tia sát khí. Ra tay như điện, một đấm trúng ngực mập mạp, khiến cơ thể nung núc thịt của mập mạp bay xa ra 3,4 mét kêu lên thảm thiết như là con heo bị cắt tiết.

Tiếng kêu thảm thiết của mập mạp khiến mọi người chú ý đến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tần Tử Kiếm, Tần Tử Hoa nghe tin em họ bị ức hiếp liền chạy đến. Nhưng không ngờ người ức hiếp Bàn Ba thiếu gia lại là Phương Hạo Vân. Nhất thời hai anh em cảm thấy khó xử.

Cùng Phương Hạo Vân so đấu một thời gian nhưng Tần gia cho đến nay vẫn chưa chính thức ra mặt.

Hơn nữa, thời gian gần đây Tần lão gia đã ra chỉ thị nghiêm cấm trêu chọc Phương Hạo Vân. Vì vậy trong tình huống như thế này, Tần Tử Hoa cho dù não bị úng nước cũng không dám ra mặt cho Bàn Ba thiếu gia.

Tần Tử Kiếm là con lai, từ nhỏ đã sống ở nước ngoài. Đối với bọn an hem trong nước Tần Tử Kiếm cũng không thèm để tâm.

Vì vậy hoàn cảnh của Bàn Ba thiếu gia bây giờ rất khó khăn. Trêu ai không trêu lại trêu vào chị của Phương Hạo Vân. Ngay cả là Tần Tử Hoa hay Tần Tử Kiếm còn phải nhượng bộ vài phần.

Phương Tuyết Di sợ rằng sẽ làm lớn chuyện liền kéo ống tay áo Hạo Vân thấp giọng nói: "Hạo Vân ở đây toàn là giới thượng lưu. Đừng làm lớn chuyện. "

Phương Hạo Vân lại không cho là đúng, hắn muốn làm lớn chuyện này liền nói: "Mập mạp chết tiệt, hôm nay tao tiễn mày một đoạn " Nói xong, Hạo Vân liền giơ chân đá một cước.

Tần Tử Hoa không thể nhịn được nữa. Hắn không thể nhìn em họ bị đánh chết liền vội vàng lắc mình đi ra, xông vào Hạo Vân xuất thủ.

Phương Hạo Vân ra tay tàn ác như vậy là muốn bức Tần Tử Hoar a mặt, chứ thật sự trước mặt bao nhiêu người ở đây Hạo Vân không thể giết người.

Từ lần bại dưới tay Hạo Vân, Tần Tử Hoa chăm chỉ tập luyện. Chẳng biết Tần Tử Hoa đã luyện đến thế nào nhưng rõ ràng tốc độ ra đòn của Tần Tử Hoa đã nhanh hơn rất nhiều, xuất một đấm về phía Phương Hạo Vân. Nhưng bất ngờ là khi quyền gần chạm đến Hạo Vân thì Tần Tử Hoa liền xoay chuyển biến quyền thành trảo hướng Phương Hạo Vân đánh tới.

Tần Tử Kiếm đứng một bên xem náo nhiệt. Hắn hiểu rõ ràng là Tần Tử Hoa và hắn là hai cảnh giới khác biệt, nhưng nói đi thì cũng nói lại thực lực của Tần Tử Hoa là không thể khinh thường. Tần Tử Kiếm muốn nhìn xem rốt cục Tần Tử Hoa có thể chịu được bao lâu khi giao chiến với Phương Hạo Vân.

"Ca sát------"

Rất nhanh Phương Hạo Vân đã chụp lấy tay Tần Tử Hoa bẻ gãy, đầu khới xương va vào nhau thanh thúy vang lên.

Tần Tử Hoa cật lực chống đỡ, vội vàng lui về sau cắn răng nói: "Phương Hạo Vân, mày điên rồi. "

Từ tay một người xem náo nhiệt Phương Hạo Vân thuận tay chộp lấy một ly Whisky, hé miệng nhấp một ngụm, mỉm cười nói: "Dành chút sức lực mà đi bệnh viện liền đi, đừng có ở đây nói bóng gió......Nhớ kỹ, mày chỉ có 30 phút đến bệnh viện. Nếu chậm trễ thì tay mày bị phế cũng đừng trách tao không nhắc nhở mày "

Tần Tử Hoa nghe vậy sợ xanh mặt liền vội vàng kêu người mang Tần Tử Hoa và Bàn Ba thiếu gia chở đến bệnh viện. Lúc gần đi Tần Tử Hoa nhìn Tần Tử Kiếm đầy u oán. Hiển nhiên Tần Tử Hoa trách Tần Tử Kiếm không ra ứng cứu.

Tần Tử Kiếm nhún vai tỏ vẻ không quan tâm. Dường như người bị đánh là người dưng chứ không phải anh em của Tần Tử Kiếm.

"Mày rất thông minh, tao tưởng mày sẽ ra tay…..Nhưng mày lại dằn xuống được, mày rất nhẫn nại, tính nhẫn nại của mày khiến người ta phải sợ hãi......" Mắt thấy trong đám người có Tần Tử Kiếm trong đó, Phương Hạo Vân nhàn nhạt nói.

Tần tử kiếm âm thầm cười khổ, hắn cố ý lẩn trong đám đông vẫn không thoát khỏi sự chú ý của Phương Hạo Vân.

Ngay sau đó Tần Tử Kiếm liền trong đám đông tiến đến Phương Hạo Vân nở một nụ cười nhạt nói: "Phương thiếu gia thủ đoạn quả nhiên âm hiểm hơn người. Nghe nói không bằng gặp mặt. Anh so với tưởng tượng của tôi lợi hại hơn rất nhiều. " Nói xong Tần Tử Kiếm liền phóng ra một cỗ sát y nhằm áp đảo khí thế của Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân khinh thường cười lạnh một tiếng, liền đáp trả Tần Tử Kiếm bằng cỗ sát khí cao ngất trời. Dường như sát khí của Tần Tử Kiếm đã chạy đâu mất tăm.

Rất nhanh, Tần Tử Kiếm đã bị sát khí của Hạo Vân bức đến khó thở. Tần Tử Kiếm rõ ràng nhận xét của Roberts về Hạo Vân là vô cùng chính xác.

"Tôi thua rồi----! "

Tần Tử Kiếm là nhân tài trong vạn người. Võ công của Tần Tử Hoa cũng chưa bằng một phần của Tần Tử Kiếm.

Mục đích của Tần Tử Kiếm đến đây là để thăm dò thực lực của Phương Hạo Vân, nay mục đích đã đạt, hắn liền nhận xét: "Anh quả thật là một đối thủ rất mạnh "

"Mày nói không sai, ít nhất mày cũng hiểu chuyện hơn anh mày rất nhiều......Nhưng mà tao cũng phải nhắc nhở mày, đừng có khiêu chiến với khả năng nhẫn nhịn của tao. Nếu không….Tần gia của mày sẽ chết rất khó xem" Phương hạo vân nhàn nhạt nói một câu.

Sau khi nghe được đoạn đối thoại của hai người, Tuyết Di âm thầm nhíu mày, cô cảm thấy hai người này nói chuyện không đầu không đuôi, khiến cho người nghe nhất thời khó hiểu. Cái gì là tôi thua rồi. Rồi cái gì anh là đối thủ mạnh......Thật là hỗn độn

Nhưng mà câu cuối cùng có thể hiểu được. Hạo Vân đang uy hiếp Tần gia. Hơn nữa lại là uy hiếp trước mặt thiếu gia Tần gia. Tuyết Di nhất thời cảm thấy lo lắng vì tính bốc đồng của Hạo Vân.

"Tốt!!! Mọi người, hết chuyện rồi giải tán đi nào----! " Ngẩng đầu lên Phương Hạo Vân phát hiện chung quanh đã bị nhiều người vây xung quanh liền quát một tiếng. Tiếng quát này có sử dụng nội gia chân khí nên khiến cho người bình thường nghe được nhất thời sợ hãi liền vội vàng tản ra.

Đối với chuyện ồn ào lần này, ban tổ chức lễ hội cũng không dám dây dưa vào. Bởi vì chuyện vừa xảy ra, Trần Thiên Huy liền lấy chức danh phó Ban tổ chức thường vụ ra trấn áp. Hơn nữa người tham dự ở đây đều là thành phần thượng lưu nếu như đắc tội với người nào trong hai người thì cũng khó sống ở Hoa Hải.

Nhưng mà sự kiện lần này lại khiến cho Phương đại thiếu gia của tập đoàn Thịnh Hâm nổi danh. Trước đây vì Hạo Vân có tính cách nhu nhược nên Phương Tử Lân không bao giờ dẫn theo các buổi dạ tiệc. Trong mắt thương giới Hoa Hải chỉ biết Phương lão gia có một cô con gái là nữ cường nhân Phương Tuyết Di nào ngờ hôm nay còn có thằng con trai Phương Hạo Vân võ công vô cùng lợi hại.

Hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt.

Đinh Tuyết Nhu và Vương Hà cũng thấy rõ quá trình nên đối với kết cục của Bàn Ba thiếu gia hai người đã biết từ trước. Sau khi được Hạo Vân cứu thoát trong gang tấc, hai người rõ ràng biết được thực lực của Hạo Vân.

Tương tự, Hàn Tuyết Nhi đối với việc này cũng không có gì quá ngạc nhiên, muốn nói người hiểu rõ được thân phận thật của Hạo Vân tại hiện trường, có ai hơn được Hàn Tuyết Nhi. Bởi vì trong lòng Hàn Tuyết Nhi vẫn còn nhớ như in ánh mắt của Hạo Vân. Nếu nói hôm nay Bàn Ba thiếu gia cùng Tần Tử Hoa chưa chết đã là may mắn lắm rồi.

Phương Tử Lân và Trác Nhã hơi ngạc nhiên, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cậu ấm Phương gia cường hãn đến như vậy. Bọn họ biết là Hạo Vân có võ công nhưng không nghĩ là lợi hại đến như vậy.

Trần Thiên Huy cười cười: "Lão Phương, tôi thật hâm mộ ông nha. Ông có thằng con trai thật lợi hại......" Trần Thiên Huy là người chứng kiến Phương Hạo Vân ngày càng mạnh mẽ. Nên ông hiểu rõ việc hôm nay chỉ là nhỏ. Cái Trần Thiên Huy muốn thấy chính là ngày Hạo Vân quật khởi. Hạo Vân phải trở thànhh một vương giả, một người cai trị vạn người......

"Ha ha----! "

Phương Tử Lân hơi kinh ngạc nhưng vẫn cười to nói: "Do mẹ dạy cả. Tôi làm sao có thể huấn luyện Hạo Vân được như vậy"

Trác Nhã nghe vậy, đỏ mặt thấp giọng nói: "Tử lân, ông nói gì vậy "

Sau khi xác định bà chị không có chuyện gì nữa. Phương Hạo Vân một mình ra ban công nhìn trời đếm sao chẳng biết trong lòng đang nghĩ chuyện gì.

Hàn Tuyết Nhi tìm mọi cách mới có thể tiến lên phía trước. Đảo mắt, liên tục tìm kiếm thân ảnh Phương Hạo Vân. Rốt cục, sau tấm kính cửa sổ Hàn Tuyết Nhi đã tìm thấy Phương Hạo Vân.

"Anh Hạo Vân, anh đứng đây làm gì vậy? Có phải anh đang nghĩ đến chị Kỳ? Sao hôm nay anh không mời chị Kỳ theo? " Hàn Tuyết Nhi tiến đến chỗ Hạo Vân, tay nắm chặt lan can, nhẹ giọng hỏi.

Một lúc sau Phương Hạo Vân mới nghiêng đầu cười nói: "Gì vậy nhóc, nếu anh nói anh đang nhớ em thì em sẽ tin lời anh nói sao? "

Hàn Tuyết nhi sắc mặt có chút đỏ lên, không cam lòng yếu thế hỏi: "Anh nhớ em? Vì sao lại nhớ em? Không phải là em đang đứng trước mặt anh sao?"

Phương Hạo Vân ánh mắt di dời xuống bộ ngực sữa của Hàn Tuyết Nhi tươi cười nói:"Mặc dù chưa phát dục hoàn toàn, nhưng mà cũng đủ xài "

"Ai nói em chưa phát dục hoàn toàn......" Hàn Tuyết Nhi nghe vậy tức giận trừng mắt Phương Hạo Vân, cố ý ưỡn ngực về phía Phương Hạo Vân.

Dường như Hàn Tuyết Nhi vẫn chưa ý thức được hành động dại dột của mình đối với Phương Hạo Vân rất là khiêu gợi, hấp dẫn. Hàn Tuyết Nhi mặc dù chưa trưởng thành, nhưng vóc dáng cũa Tuyết Nhi vẫn đầy đặn hơn bạn bè cùng tuổi. Nếu nói đây là thiếu nữ 16 tuổi thì có lẽ sẽ bị mọi người cười vào mặt.

Phương Hạo Vân nhìn cô gái bé nhỏ thuần khiết trước mắt, trong lòng bỗng tràn ngập một cỗ mị lực hấp dẫn.

Phương Hạo Vân nửa đùa nửa thật nói: "Nếu em cứ tiếp tục như vậy thì có chuyện gì xảy ra anh sẽ nói là em câu dẫn anh đấy"

Hàn Tuyết Nhi nghe vậy hai tay che ngực liền nói: "Anh Hạo Vân em là em của anh đó nha......"

Phương Hạo Vân cười hắc hắc nói: "Yên tâm đi, anh đối với con nít không có hứng thú "

"Nói bậy......Anh nói ai là con nít. Trong những bạn cùng tuổi, của em lớn nhất......" Hàn Tuyết Nhi cảm thấy bị vũ nhục, tức khí liền ưỡn ngực lên cãi cọ. Dường như Tuyết Nhi đã quên việc vừa xảy ra khi nãy.