Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 276: Sức mạnh thần kì





Vương Hà vội bật dậy như lò xo, cô mặc kệ bản thân mình lao tới che chắn cho Đinh Tuyết Nhu, tránh Phương Hạo Vân tiếp tục nhìn thấy cảnh hớ hênh của Nhu Nhu.

Sau đó, cô đứng thẳng người lên, tức tối chỉ thẳng vào mặt Phương Hạo Vân mắng chửi: "Đồ khốn kiếp, tên háo sắc, tôi đã sớm biết cậu không phải thứ tốt đẹp gì mà. Bây giờ quả nhiên lòi mặt chuột ra nhé, cậu muốn làm nhục Nhu Nhu, tôi nhất định không buông tha cho cậu đâu, tôi phải giết chết cậu…"

Nói xong, Vương Hà xắn tay áo lên định lao tới liều mạng với Phương Hạo Vân.

Đinh Tuyết Nhu lo sợ chị Hà bị thiệt, vội đưa tay ngăn Vương Hà lại, nói nhỏ: "Chị Hà, thôi bỏ đi, chúng ta không phải là đối thủ của hắn, hay là mình báo với Trương đội trưởng bảo đuổi hắn rời khỏi đây, chúng ta không hoan nghênh hắn nữa."

Vương Hà nghe vậy, nghĩ cũng thấy đúng, liền hai tay chống hông quát nạt: "Tên tiểu tử họ Phương kia, bắt đầu từ bây giờ cậu đã bị đuổi việc, cậu có thể cút khỏi đây rồi đấy… Người đâu mau vào đây…"

Tiếng hét của Vương Hà đã kinh động đến các nhân viên bảo an khác đang trực bên ngoài, họ tưởng đã xảy ra chuyện gì nên kéo hết vào phòng.

"Tôi lệnh cho mấy anh bắt cái tên háo sắc này áp giải ra ngoài, kể từ giây phút này hắn đã bị đuổi, hắn không được phép vào khách sạn nữa." Vương Hà hậm hực hạ mệnh lệnh với các nhân viên bảo an vừa vào phòng.

"Xin lỗi Vương tiểu thư, Phương Hạo Vân là người phụ trách cao nhất ở đây, cô không có quyền đuổi anh ta." Anh đội trưởng bảo an lễ phép cúi người chào Vương Hà một cái, sau đó thẳng thừng từ chối yêu cầu của cô.

Tiếp đến, hắn quay sang Phương Hạo Vân cung kính hỏi: "Thưa chỉ huy, xin cho chỉ thị…"

"Ở đây không còn việc gì rồi, mấy anh ra ngoài trước đi!" Phương Hạo Vân uy nghiêm ban lệnh xuống.

Vương Hà tức muốn hộc máu, cô tru tréo lên: "Cậu… cậu còn muốn làm gì nữa… Cậu mà dám đụng vào một cọng tóc của tôi và Nhu Nhu thì sẽ không xong đâu nhé… Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Trương đội trưởng để vạch rõ bộ mặt thật của cậu." Sau khi các nhân viên bảo an rời khỏi phòng, trong lòng Vương Hà quả thật lo lắng Phương Hạo Vân sẽ làm bậy.

"Tùy cô thôi… dù sao thì tôi cũng chả hứng thú với công việc này…" Phương Hạo Vân cười gằn một tiếng, ngồi bắt chéo chân lên ghế sofa, tỏ thái độ bất cần.

Vương Hà vội lấy máy ra bấm số gọi cho Trương Bưu, đem kể hết tội trạng của Phương Hạo Vân cho Trương Bưu nghe, hy vọng hắn có thể nhanh chóng đến đây đuổi Phương Hạo Vân đi, bằng không sự an toàn của cô và Đinh Tuyết Nhu sẽ bị đe dọa.

Đầu dây bên kia Trương Bưu nghe xong cảm thấy bực bội, hắn nghĩ chắc là Vương Hà cố tình bịa đặt vì cô không muốn Đinh Tuyết Nhu và Phương Hạo Vân tiếp xúc quá gần với nhau.

Vì suy nghĩ như thế nên Trương Bưu bỏ ngoài tai hết thảy những lời tố cáo của Vương Hà, hắn chán ngán nói: "Vương tiểu thư, xin lỗi cô, hiện giờ tôi đang bận đến nỗi đầu tắt mặt tối, không rảnh để đi xử lí vụ cố tình gây hấn của cô đâu nhé. Chỉ cần có Hạo Vân bên cạnh, sự an toàn của các cô mới được bảo đảm tuyệt đối…"

Nói xong, còn không đợi Vương Hà lên tiếng nói thêm, phía bên kia Trương Bưu đã gác máy.

Mấy ngày nay đúng là Trương Bưu bận ngập đầu, sau vụ huyết án nghiêm trọng tại quán bar Hỏa Long, dư luận xã hội đều tập trung cả vào vụ án này, mấy ngày tới tổ chuyên án điều tra độc lập trực thuộc bộ công an sẽ đến Hoa Hải bắt tay điều tra, Trương Bưu là đội trưởng cảnh sát hình sự nên hắn phải chuẩn bị hồ sơ vụ án để bàn giao cho các đồng nghiệp trên bộ.

Vì không thể phân thân cùng lúc lo hai nơi nên công việc bảo vệ an toàn cho Đinh Tuyết Nhu ở khách sạn Shangri La, Trương Bưu chỉ còn cách giao cho Phương Hạo Vân chỉ huy.

Sau vụ việc ở sân bay, Trương Bưu phát hiện năng lực của Phương Hạo Vân vượt xa cả hắn và Đại Phi nên hắn rất yên tâm khi giao phó trọng trách cho người anh em mới này.

"Vương tiểu thư, bây giờ cô còn muốn đuổi tôi đi nữa không?"

Phương Hạo Vân cười to đắc ý, khinh khỉnh nói: "Bây giờ hai cô ra ngoài được rồi đó, nhớ đóng cửa lại giúp tôi. Ngoài ra tôi xin nói cho hai cô biết, tôi làm việc xưa nay luôn có đầu có đuôi, công tác bảo an tôi sẽ làm nghiêm túc, sự an toàn của hai cô sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, chỉ là sau này ngoài công việc ra, hai cô không được phép tùy tiện vào phòng của tôi… Mời!"

"Nhu Nhu, chúng ta đi!"

Vương Hà tức giận sôi gan nhưng lại không có cách gì trừng trị tên háo sắc đê tiện kia nên chỉ biết câm nín nén cơn giận xuống, cô chỉ mong buổi biểu diễn mau mau kết thúc, đến lúc đó sẽ thoát khỏi tên khốn này.

"Đợi đã!" Khi hai cô gái sắp bước ra khỏi cửa, Phương Hạo Vân đột nhiên bật dậy khỏi ghế sofa đuổi theo: "Vương tiểu thư, cô ra ngoài trước, tôi có một câu nói muốn nói riêng với Đinh tiểu thư…"

"Cậu muốn làm gì?" Vương Hà cảnh giác trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân, vội ôm lấy tay Đinh Tuyết Nhu.

Đinh Tuyết Nhu luôn ngậm miệng không nói tiếng nào, lúc này cô mới mở miệng nói: "Chị Hà, buông em ra, chị ra ngoài cửa đợi em, em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu…"

Đợi sau khi Vương Hà rời khỏi, khóe miệng Phương Hạo Vân nở một nụ cười khả ố, ghé sát tai Đinh Tuyết Nhu nói: "Đinh tiểu thư, nếu cô tự nhận mình là ngọc nữ thuần khiết thì sau này đừng nên mặc quần chip nhỏ nữa, thật ra cô nên mặc loại tam giác bằng chất liệu nhung, như thế càng phù hợp với khí chất của cô hơn…"

"Vô liêm sỉ!" Đinh Tuyết Nhu còn tưởng Phương Hạo Vân muốn nói gì, kết quả lại bị hắn giở trò lưu manh ra một lần nữa.

Cô thất vọng vô cùng về con người này…

Sau khi quay về căn phòng tổng thống của mình, Đinh Tuyết Nhu ấm ức bật khóc, Vương Hà đứng kế bên vội an ủi: "Nhu Nhu, đừng khóc… Tên tiểu tử họ Phương kia đúng là quá đáng thật, chị nhất định sẽ không tha cho hắn đâu, chị sẽ liên lạc với sở cảnh sát thành phố Hoa Hải, bảo họ trả lại sự công bằng cho chúng ta…"

Đinh Tuyết Nhu cảm thấy ấm ức không phải vì chuyện này, chỉ là trong lòng cô nghĩ hoài không hiểu Phương Hạo Vân rõ ràng đang là một người tốt, tại sao đột nhiên lại thay đổi lớn như thế?

Khi Phương Hạo Vân nói ra những từ ngữ dơ bẩn khó nghe, cô cảm thấy hắn rất xa lạ, một chút cảm giác thân quen cũng không có. Lúc này đây, trong lòng cô thậm chí còn căm ghét Phương Hạo Vân.

"Chi Hà, chị nói thử xem tại sao hắn lại trở nên như vậy?"

Đinh Tuyết Nhu ngưng không khóc nữa, ngẩng đầu lên nhìn trưng trưng vào Vương Hà, hỏi: "Chị Hà, chị coi có khi nào là Hạo Vân cố tình làm vậy? Hắn có ý muốn chúng ta ghét hắn, như thế chúng ta sẽ tránh xa hắn ra…"

"Nhu Nhu, thằng tiểu tử kia đã xấu xa như thế, tại sao em còn nghĩ tốt cho hắn chứ? Theo chị thấy, hắn chính là con sói đội lốt người, hôm nay may mà chị kịp thời có mặt, bằng không chắc hắn đã làm ra chuyện gì đồi bại với em rồi. Nhu Nhu, nghe lời chị đi, mấy ngày tới đừng mặc váy nữa, ít ra em phải đề phòng tên đê tiện kia chứ…" Vương Hà lo lắng nhắc nhở.

"Vâng!"

Nghĩ tới câu nói giễu cợt đê tiện cuối cùng của Phương Hạo Vân, Đinh Tuyết Nhu không nói gì thêm, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

"Nhu Nhu, em nói chị biết vừa rồi Phương Hạo Vân có làm gì em không? Em cứ yên tâm nói ra với chị Hà, chị sẽ làm chủ cho em…" Lúc Vương Hà đạp tung cửa vào phòng, chỉ nghe thấy vài câu nói dơ bẩn của Phương Hạo Vân, còn trước đó hai người trong phòng đã xảy ra chuyện gì thì cô không biết.

Đinh Tuyết Nhu cúi đầu suy nghĩ một lát, sắc mặt càng lúc càng ửng đỏ.

Hôm nay, đúng là cô chủ động trước… Cô đang nghĩ có khi nào vì mình khiêu khích nên Phương Hạo Vân mới hiểu lầm, từ đó mới có hành động không thể kiểm soát khúc sau.

Vương Hà thấy Đinh Tuyết Nhu đỏ mặt, lập tức hoảng lên hỏi dồn: "Nhu Nhu, rốt cuộc hắn đã làm gì em rồi? Em nói ra đi, chị sẽ đi tìm thị trưởng, tìm cục trưởng sở cảnh sát, chị không tin ở thành phố Hoa Hải này không ai có thể trị được hắn?"

Đinh Tuyết Nhu lắc đầu nguầy nguậy, nói: "Chị Hà, thôi bỏ đi… thật ra… thật ra Hạo Vân không có làm gì em hết… Dù sao hắn cũng là ân nhân cứu mạng của chúng ta, chuyện hôm nay coi như bỏ qua, chị đừng đi tìm thị trưởng, cục trưởng gì đó nữa. Từ nay về sau chúng ta không thèm tiếp xúc với hắn là được chứ gì?"

"Không được!" Vương Hà hậm hực quát lên: "Chị không nuốt trôi cơn giận này."

"Chị Hà, chị nghe em bỏ qua đi, hôm nay đúng là hắn hơi quá đáng, nhưng chị cũng đừng quên hắn từng 3 lần cứu tính mạng của em, nếu như chị kiên quyết đi tìm thị trưởng, cục trưởng ra mặt, nhỡ họ xử lí Hạo Vân rồi, vậy ai sẽ thay thế hắn bảo vệ chúng ta, còn chuyện này đồn ra ngoài cũng không hay, người ta sẽ nói chúng ta lấy oán trả ơn."

Đinh Tuyết Nhu buồn bã thở dài một tiếng: "Chị yên tâm đi, hôm nay em đã nhìn rõ bộ mặt thật của hắn rồi, sau này em sẽ không có bất cứ cuộc tiếp xúc nào với hắn nữa, chị đồng ý với em đi có được không?"

Vương Hà thương xót nhìn vào Đinh Tuyết Nhu, cuối cùng đã chịu gật đầu: "Thôi được rồi, nể mặt em nên lần này chị tha cho tên tiểu tử họ Phương kia, nếu lần sau mà hắn còn vô lễ như thế thì em không được cản chị nữa đó."

"Vâng!" Đinh Tuyết Nhu ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Thành công rồi! Sau khi gây ra vụ sàm sỡ hồi sáng, đúng là Vương Hà và Đinh Tuyết Nhu không tới làm phiền Phương Hạo Vân nữa, ngay cả lúc ăn cơm trưa họ cũng không thèm ăn chung với hắn.

Vì việc này Phương Hạo Vân vui như mở cờ trong bụng, trong thâm tâm hắn không hề muốn day dưa với Đinh Tuyết Nhu nữa, bây giờ đạt được mục đích, tất nhiên hắn vui mừng rồi.

Tất nhiên, công tác bảo an trong khách sạn, Phương Hạo Vân vẫn tận tâm tận lực lo cho tốt. Sau khi ăn trưa, hắn đã đích thân đi tuần tra mấy lần, kiểm tra điều chỉnh một số thiết bị báo động có sai sót, đồng thời hắn còn thông qua bộ đàm ban lệnh chỉ thị đến tất cả nhân viên an ninh đang trực, nhấn mạnh một số vấn đề quan trọng cần chú ý trong công việc bảo vệ.

Khi giải quyết xong mọi việc trời đã sẩm tối, lại đến giờ ăn cơm tối rồi.

Tất nhiên, cũng giống như bữa trưa, Đinh Tuyết Nhu và Vương Hà bảo nhân viên phục vụ dọn bữa ăn vào phòng ăn riêng, họ làm vậy để tránh gặp mặt Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân dễ gì được yên tĩnh như thế, hắn cũng dặn dò nhân viên phục vụ đưa cơm canh vào phòng hắn, tự thưởng thức một mình.

Sau bữa cơm tối, Phương Hạo Vân nằm dài ra giường định nghỉ ngơi sớm, vào lúc nửa đêm hắn còn phải đi tuần tra, loay hoay hết cả ngày trời, vẫn chưa có ai mang áo ngủ cho hắn thay.

Trong đầu hắn cứ luôn xuất hiện hình ảnh khóc lóc thảm thương của Đinh Tuyết Nhu. Nói thật lòng, những lời sỉ nhục của hắn sáng nay đúng là rất quá đáng, gây tổn thương nhân phẩm người khác nghiêm trọng.

Có điều phải xác định Đinh Tuyết Nhu là ngọc nữ thuần khiết mới trách hắn được, bằng không thì nói thế cũng không thể coi là xúc phạm đúng không nào?

Càng suy nghĩ càng bức bối, trong lòng Phương Hạo Vân bất chợt bực bội lên.

Phương Hạo Vân cảm nhận được Thiên phạt đang rạo rực trong cơ thể, tiếp đến, tác dụng phụ của nó đã rất lâu không xuất hiện bắt đầu xao động.

Phương Hạo Vân ý thức được tâm trí của mình đã xảy ra vấn đề, vội ngồi dậy tọa thiền, tập trung tinh thần xua tan tà niệm khỏi đầu óc, bắt đầu vận chân khí chảy khắp toàn thân…

Chân khí trong cơ thể Phương Hạo Vân vận hành khắp các đại huyệt, tâm trí hắn đã từ từ bình lặng trở lại, hắn mở mắt ra, Thiên phạt lập tức xuất hiện nơi tay phải, thanh đao phát ra một luồng hơi lạnh kinh người, nhiệt độ khắp căn phòng đều giảm xuống rõ rệt.

Năm xưa khi Phương Hạo Vân tiếp nhận thanh đao tuyệt thế này từ tay dì Bạch đã từng nghe dì nói, đây là một thanh đao thần kì, ngoại trừ chức năng tiêu diệt tội ác, nó còn có một số công năng đặc biệt, chỉ là số công năng này đến giờ vẫn chưa ai phát hiện ra, Phương Hạo Vân thân là chủ nhân mới của Thiên phạt, hắn có trách nhiệm và nghĩa vụ đi tìm hiểu các công năng khác của Thiên phạt.

Hôm nay thanh đao trở nên băng giá lan tỏa khí lạnh, đây là lần đầu tiên Phương Hạo Vân phát hiện ra Thiên phạt có công năng này. Hắn cảm thấy rất có thể đây là công năng chưa được biết đến của thanh đao.

Thời gian trôi đi, hơi lạnh phát ra từ Thiên phạt càng lúc càng mạnh, hơn nữa Phương Hạo Vân còn cảm nhận được hình như Thiên phạt rất muốn bay ra khỏi tay hắn.

Phương Hạo Vân nắm chặt lấy thanh đao, cố hết sức giữ chặt nó, nhưng hơi lạnh của Thiên phạt vẫn không ngừng tỏa ra mạnh mẽ, nếu cứ tiếp tục như thế này, không cần bao lâu nữa những người bên ngoài phòng sẽ phát hiện ra có gì bất thường trong phòng mất.

Đôi mắt khép hờ, Phương Hạo Vân hít một hơi sâu, hắn quyết định thu Thiên phạt lại vào trong cơ thể, nhưng lần này hắn lại thất bại, Thiên phạt không chui vào cơ thể hắn.

Phương Hạo Vân tuy hoảng nhưng không rối loạn, đôi tay hắn vẫn giữ chặt Thiên phạt, dùng toàn bộ sức lực đè nó lại không cho thanh đao bay đi, chính vào lúc này, đột nhiên hắn cảm nhận được có một luồng khí âm hàn truyền từ thanh đao vào cơ thể hắn. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Phương Hạo Vân không biết luồng khí này có ích hay có hại cho mình nữa, hắn thử vận khí chống lại nhưng vô ích… Luồng khí âm hàn kia vẫn không ngừng tuôn trào dào dạt như suối nước vào cơ thể hắn…

Sau khi luồng khí đó chảy vào kinh mạch khắp cơ thể, các huyệt đạo vốn đang ngủ yên của Phương Hạo Vân đột nhiên hoạt động mạnh mẽ, mặc sức hấp thu nguồn sức mạnh vừa tuôn vào cơ thể.

Phương Hạo Vân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không còn cố sức chống cự lại nữa, thay vào đó hắn tập trung dẫn dắt luồng sức mạnh kia đi vào từng ngóc ngách trong cơ thể.

Hồi lâu sau, Phương Hạo Vân mới có cảm giác luồng khí âm hàn kia đã biến mất, hắn từ từ mở mắt ra, hơi lạnh trên thanh đao đã không còn, Thiên phạt trở lại như hình dáng trước đây, lưỡi đao sắc bén, thân đao sáng bóng.

Hắn thử thu Thiên phạt vào cơ thể, lần này hắn đã thành công.

Phương Hạo Vân khấp khởi vui mừng, tuy hắn vẫn chưa rõ điều gì đã xảy ra, nhưng có một điều chắc chắn, chân khí nội lực của hắn kết hợp thêm với luồng khí âm hàn kia đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Tập trung tinh thần điều tiết hơi thở, Phương Hạo Vân một lần nữa đi vào trạng thái tịnh tâm tu luyện, chân khí trong người không ngừng luân chuyển toàn cơ thể…

Một tiếng đồng hồ sau, xung quanh cơ thể Phương Hạo Vân bỗng xuất hiện một ánh hào quang màu trắng lợt, bao trùm lấy toàn thân hắn…