Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 250: Hạo Vân muốn gánh vác công ty





"Không sai, chính là 50 triệu…"

Lăng Vân Giai cười nói: "Tuyết Di, 50 triệu này là tiền riêng của anh vẫn đang gửi ở ngân hàng bên Thụy Sỹ. Lần này thấy em cần tiền gấp như vậy nên định rút ra, tạm thời giúp em qua cơn nguy cấp…"

"Tiền riêng của anh…"

Phương Tuyết Di liên tục khoát tay: "Chuyện này e là không được. Nếu là tiền riêng thì em làm sao có thể mặt dày tiếp nhận chứ…để em nghĩ cách khác xem sao"

"Tuyết Di…!"

Lăng Vân Giai bước tới mấy bước nữa rồi ngồi xuống trước mặt Phương Tuyết Di, đôi mắt chăm chú nhìn vào cô, nói: "Tuyết Di, em nói xem, chúng ta là bạn mà, phải không?"

"Ừm…!"

Phương Tuyết Di gật đầu.

"Tốt, em cũng thừa nhận chúng ta là bạn, vậy thì còn do dự cái gì nữa, của anh chính là của em mà."

Nói tới đây, vẻ mặt Lăng Vân Giai đầy áy náy: "Tuyết Di, chút tiền đó quả thật anh không muốn rút ra đâu, tuy nhiên thấy công ty của em đang thiếu hụt về tài chính nên anh mới làm vậy. Có lẽ 50 triệu này không thể giải quyết dứt điểm được khó khăn, nhưng em yêu tâm, anh sẽ sớm xúc tiến việc ký hợp đồng giữa hai nhà chúng ta."

"Cảm ơn…!" Đối với sự thành thật của Lăng Vân Giai, Phương Tuyết Di có chút cảm động.

"Tuyết Di, đừng khách sáo với anh như vậy. Anh đã liên lạc với ngân hàng bên Thụy Sỹ, ba ngày sau tiền sẽ tới tài khoản, đến lúc đó anh sẽ chuyển vào tài khoản của công ty em. Nếu như em thật lòng muốn cảm tạ anh thì hãy chấp nhận cùng đi ăn tối với anh vào ngày Lễ tình nhân, có được không?" Lăng Vân Giai nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.

"Lễ tình nhân?"

Phương Tuyết Di hơi sửng sốt, sau đó mới nhớ, mấy hôm nữa không phải là tới Lễ tình nhân (14/2) rồi sao?

Nói thật, cô đối với mấy chuyện này vốn không chú ý tới, dù sao cô cũng chưa từng có bạn trai hay là người yêu kia mà…

"Tuyết Di, hay là không tiện? Có người hẹn em rồi à?" Lăng Vân Giai thấy Phương Tuyết Di im lặng thật lâu nên vội vàng hỏi một câu.

Phương Tuyết Di đỏ mặt, lắc đầu nói: "Không có…!"

"Nếu không có ai hẹn thì hay là em đồng ý với anh đi…Tuyết Di, em đừng hiểu lầm, đi ăn cùng nhau trong Lễ tình nhân cũng không có nghĩa là em và anh chính thức trở thành người yêu của nhau. Chẳng qua thời gian vừa lúc là tới ngày đó…"

Lăng Vân Giai cười nói: "Tuyết Di, nếu như em thật không đi được thì cũng không sao. Đến lúc đó em cứ ở công ty chờ tiền của anh chuyển đến, anh sẽ điện thoại báo cho em …"

"Em đi…!"

Phương Tuyết Di hơi do dự, sau đó chấp thuận lời thỉnh cầu của Lăng Vân Giai.

Bình tâm mà nói thì trong lòng Phương Tuyết Di thật sự không muốn đi ăn cùng Lăng Vân Giai trong Lễ tình nhân. Nhưng mấy ngày nay Lăng Vân Giai đối với cô thật sự không tệ, chưa kể gã còn hết sức thúc đẩy hợp đồng đầu tư giữa hai nhà, hơn nữa lần này lại cầm tiền riêng tới, quả thật làm cho người ta cảm động mà.

Dưới tình huống như vậy, nếu cô còn kiên quyết từ chối thì đúng là hơi quá vô tình.

Tất nhiên, trong lòng Phương Tuyết Di hiểu rất rõ, mình đồng ý đi ăn cùng gã cũng không có quá nhiều thâm ý, chẳng qua là do lịch sự mà thôi.

Đối với lời giải thích của Lăng Vân Giai, Phương Tuyết Di cũng không hoàn toàn tán đồng. Ý nghĩa sự ân cần của Lăng Vân Giai, cô thừa hiểu. Nhưng cô lại không có một chút cảm giác với gã.

Phương Tuyết Di không phải là đồng tính, cô cũng cần có một người đàn ông. Nhưng người đàn ông đó phải là người làm cho cô động tâm, làm cho tim cô rung động. Mà người như vậy cho đến tận bây giờ cô vẫn chưa có gặp qua.

"Tuyết Di, cảm ơn cô đã đồng ý, tôi thật sự vô cùng vinh hạnh, khi đó tôi sẽ tới nhà đón cô."

Bộ dáng Lăng Vân Giai đầy vui vẻ, suýt chút nữa gã đã nhảy cẫng lên rồi.

……

Phương Hạo Vân ở cư xá Lam Tâm Hoa Viên, sau khi tâm sự hết mọi chuyện với Bạch Lăng Kỳ và cùng Trương Mỹ Kỳ triền miên một đêm, sáng sớm ngày kế tiếp hắn liền đến công ty.

Đầu tiên hắn đến phòng làm việc của ba mình nhưng thấy không có người. Sau đó hắn liền đến phòng tổng giám đốc của Trác Nhã.

Hai mẹ con đã một tuần không gặp, Phương Hạo Vân phát hiện Trác Nhã hơi tiều tụy, trên mặt đầy nỗi ưu sầu, tựa như là có tâm sự vậy. Ngay cả khi Phương Hạo Vân bước vào mà bà cũng không phát hiện, bàn tay vẫn như cũ cầm chuột máy tính tìm kiếm gì đó trên truyenfull.vn.

"Mẹ có tâm sự gì sao?" Phương Hạo Vân bước tới, nhẹ giọng nói.

Trác Nhã lúc này mới nhận ra con trai đã tới, vội dừng công việc lại, áy náy cười cười: "Xin lỗi con, mấy ngày nay mẹ bận quá…"

"Con thấy hình như mẹ đang có ưu phiền gì phải không?"

Chỉ sau vài ngày mà có vẻ như Trác Nhã đã gầy đi rất nhiều, ngay cả nét phong tình đang chín muồi cũng biến mất, thay vào đó là nỗi sầu lo trong mắt.

Trác Nhã thở dài thật sâu, miễn cưỡng cười nói: "Hạo Vân, vừa lúc con đến, để mẹ nói con nghe…ba con đã đi công tác rồi, chị của con thì suốt ngày bận rộn ngập đầu, mấy hôm nay ngay cả người để nói chuyện mẹ cũng không có."

"Mẹ, có gì mẹ cứ nói nha, nếu cần con hỗ trợ thì cũng đừng ngại, chớ quên con là con của mẹ mà…giữa chúng ta đâu có bí mật gì đâu, phải không?"

Sau khi ngồi xuống, Phương Hạo Vân chân thành nói: "Con nghe nói công ty có vấn đề về tài chính, nghiêm trọng lắm hả mẹ?"

Trác Nhã do dự giây lát, sau đó quyết định không giấu Phương Hạo Vân: "Rất nghiêm trọng là khác. Chính phủ vẫn đang khất kinh phí xây dựng, trong khi chúng ta vì đảm bảo cả tiến độ lẫn chất lượng nên vẫn phải khởi công. Chẳng biết họ sẽ kéo dài chuyện này đến bao giờ nhưng trước mắt chúng ta đã hết kinh phí. Toàn bộ vốn lưu động trong công ty còn chưa đầy 1 triệu, ngay cả tiền lương cho công nhân cũng đang là vấn đề…"

Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, không nghĩ tình hình của công ty lại nghiêm trọng như vậy.

"Bên chú Trần thế nào rồi mẹ? Liệu có thể vay ngân hàng để giải quyết chuyện này không?" Phương Hạo Vân mặc dù không am hiểu lắm về việc làm ăn buôn bán nhưng ít ra cũng có chút nhận thức.

"Phía Trần thị cũng đang tích cực tìm biện pháp, về phần vay ngân hàng thì chúng ta cũng đã vay nhưng chưa có cách nào triển khai công việc. Hôm qua ba con đã lên đường đến Bắc Kinh tìm bạn bè để vay mượn, nếu như thuận lợi thì trước mắt có thể giải quyết được vấn đề tiền lương cho công nhân…"

Đến đây, Trác Nhã cũng thấy bớt căng thẳng, cười nói: "Hạo Vân, con cũng đừng quá sốt ruột, những chuyện này ba mẹ biết cách giải quyết mà."

"Mẹ…con xin lỗi, công ty xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng bây giờ con mới biết. Mẹ yên tâm, vấn đề tài chính công ty con cũng có biện pháp."

Phương Hạo Vân lập tức nghĩ tới Vương Thế Phi. Vương gia là phú hào nhất nhì ở Hoa Hải này, nếu có thể mượn chút tiền từ bọn họ thì có thể hóa giải tình huống khẩn cấp này rồi, bản thân của hắn cũng có chút tiền dành dụm ở ngân hàng bên Thụy Sỹ.

Làm sát thủ ở Thiên Đạo không giống với những nơi khác. Sát thủ mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ thì đều được trích phần trăm hoa hồng từ tiền thuê. Trong 3 năm, Phương Hạo Vân hoàn thành tổng cộng 100 nhiệm vụ, hơn nữa mỗi nhiệm vụ đều có thù lao kếch xù. Chiếu theo quy định thì hắn chắc chắn cũng đã có một khoản tiền không nhỏ.

Có điều, Phương Hạo Vân cũng không rõ lắm mình có bao nhiêu tiền, bởi vì từ trước đến nay hắn chưa bao giờ chú ý tới chuyện này. Lúc còn ở tổ chức, tài khoản của hắn là do Nguyệt Như quản lý hộ. Sau khi hắn rời khỏi tổ chức, Nguyệt Như cũng chuyển giao tài khoản đó cho giáo quan năm xưa của hắn là dì Bạch.

Phương Hạo Vân quyết định liên lạc với dì Bạch để xem tài khoản trong ngân hàng Thụy Sỹ của mình có bao nhiêu tiền, liệu thể giúp giải quyết phần nào khó khăn cho công ty hay không.

Nghe con trai nói vậy, Trác Nhã mừng rỡ cười: "Hạo Vân, con có thể nghĩ như vậy quả thật làm mẹ rất vui. Nhưng chuyện này con cũng không giúp được gì, cứ để mẹ và cha con giải quyết."

Phương Hạo Vân nghe vậy vừa định nói thêm gì thì bỗng chuông điện thoại trên bàn reo lên.

Sau khi bắt điện thoại và nói mấy câu, sắc mặt Trác Nhã liền giãn ra mấy phần: "Thật vậy à, thế thì tốt quá, chút nữa tôi qua ngay."

Trác Nhã cúp máy, sau đó tiếc nuối nói với Phương Hạo Vân: "Mẹ đã tìm được nguồn vay từ một người bạn, cô ấy hẹn mẹ qua bàn bạc. Chắc hôm nay không trò chuyện với con được nữa rồi, khi khác có thời gian mẹ con mình nói tiếp nha…hẹn con lần sau vậy."

"Vâng, mẹ có việc gì bận thì cứ làm trước, để con qua chỗ của chị xem thế no."

Sau khi từ biệt Trác Nhã, Phương Hạo Vân liền tới phòng làm việc của Phương Tuyết Di.

Trên đường đi thì hắn gặp Lăng Vân Giai đang bước ra từ trong phòng. Dường như Lăng Vân Giai rất vui vẻ, bộ dáng gã đầy đắc ý, từ xa đã chạy tới chào hỏi Phương Hạo Vân: "Hạo Vân, cậu đến rồi. Có phải tìm chị gái cậu không? Cô ấy đang ở trong phòng, tôi vừa mới từ trong ấy đi ra mà."

Phương Hạo Vân khẽ cau mày, mấy ngày qua mình không có ở đây, chẳng lẽ tình cảm của Lăng Vân Giai và chị đã tiến triển rồi sao? Không lẽ chị cũng bị u mê rồi? Lăng Vân Giai nhìn bên ngoài rất phong độ, nhưng thật ra Phương Hạo Vân lại có cảm giác người này không đáng tin cậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Nghĩ đến đây, hắn quyết định hỏi chị gái mình thật rõ.

"Hạo Vân, tôi đi trước, hôm nào tôi mời cậu uống trà." Lăng Vân Giai cũng không đợi Phương Hạo Vân trả lời đã vội quay đi.

Sau khi tới phòng làm việc của chị gái, Phương Hạo Vân liền thấy bó hoa tulip trên bàn, còn chị thì vẫn đang dán mắt vào máy vi tính, hình như đang giải quyết văn kiện gì đó.

"Hạo Vân, em tới rồi, ngồi xuống trước nha, chị có chút việc gấp cần xử lý, tí nữa sẽ nói chuyện với em…" Phương Tuyết Di ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phương Hạo Vân, sau đó lại vùi đầu vào công việc.

Ước chừng qua nửa giờ, Phương Tuyết Di mới giải quyết xong công vụ, cô ngước nhìn Phương Hạo Vân, áy náy cười: "Thật không tốt, gần đây công việc bề bộn quá, làm mất thời gian của cậu em rồi, đừng giận chị nha."

Phương Hạo Vân cười khẽ: "Bà chị của em đương nhiên là công việc bề bộn rồi, cả chuyện công lẫn chuyện tư đều phải xử lý thì làm sao mà không bận được chứ…"

Vừa nói, Phương Hạo Vân vừa cố tình liếc nhìn bó hoa tươi trên bàn.

Phương Tuyết Di là người thông minh nên đã hiểu được ẩn ý trong lời nói của em trai mình. Cô hơi đỏ mặt, tức giận nói: "Tiểu tử thúi, em nói nhăng nói cuội gì đấy? Chị nào có chuỵện riêng…"

"Lúc bước vào đây thì em gặp Lăng Vân Giai, thấy anh ta có vẻ vui lắm...chị à, không phải là chị đổi ý rồi chứ? Sớm biết như vậy thì lúc trước em đã không làm kẻ xấu rồi, bây giờ chẳng biết Lăng Vân Giai nghĩ em là người thế nào?" Phương Hạo Vân oán trách.

"Tiểu tử thúi, em còn nói nhảm à?"

Nghe Hạo Vân nói vậy, Phương Tuyết Di liền thấy bực bội. Không biết sao cô lại rất hy vọng Phương Hạo Vân sẽ không hiểu lầm mình. Sau khi điều chỉnh một chút tâm tình, cô vội vàng giải thích: "Hạo Vân, em nhất định đã hiểu lầm chị. Chị lui tới cùng Lăng Vân Giai hoàn toàn là vì công việc. Lăng gia có ý muốn cùng chúng ta hợp tác. Hiện tại anh ta đang tích cực xúc tiến việc ký hợp đồng giữa hai bên. Hôm nay anh ta còn hứa 3 ngày sau sẽ cho công ty chúng ta mượn 50 triệu nữa kìa..."

"Chắc chắn phải có điều kiện gì đó, chị đã đồng ý với hắn chuyện gì vậy?" Phương Hạo Vân dò hỏi.

"Chị…đồng ý đi ăn tối với anh ta, chỉ đơn giản vậy thôi mà…"

Phương Tuyết Di sợ em trai lại hiểu lầm nên vội nói: "Chị đồng ý chuyện này hoàn toàn là để trả nghĩa chứ tuyệt đối không có ý khác. Hạo Vân, có lẽ em chưa biết, hiện tại công ty đang đứng trước nguy cơ thiếu vốn đầu tư… 50 triệu mặc dù chưa phải là con số lớn nhưng có thể hóa giải khó khăn trước mắt… Trên thực tế, ước nguyện ban đầu của chị không thay đổi, chị cùng anh ta tuyệt đối không có gì hết…"

Nghe chị gái nói vậy, Phương Hạo Vân liền thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Dù gì đi nữa thì chị cũng chưa quá mê muội. Có điều sự si mê của Lăng Vân Giai với Phương Tuyết Di, Phương Hạo Vân biết rất rõ. Hắn thậm chí hoài nghi số tiền 50 triệu kia rốt cục là thật hay giả đây?

"Chị, chuyện của công ty mẹ đã nói với em rồi. Mọi người không cần phải lo lắng quá mức, em cũng đã nghĩ ra biện pháp giải quyết. Nếu như mọi việc thuận lợi thì…chậm nhất là ngày mai em sẽ mang về một số vốn cho công ty." Phương Hạo Vân chân thành nói.

Phương Tuyết Di sửng sốt trong giây lát, khẻ kinh ngạc nói: "Em…em mang vốn về từ đâu? Không phải em đang nói đùa đó chứ?"

"Em có biện pháp của em, chị cứ yên tâm. Ngày mai em sẽ cho chị biết…Bây giờ em phải đi xoay tiền đây…" Vừa nói Phương Hạo Vân vừa đứng dậy cáo từ.

"Đợi chút đã…!"

Phương Tuyết Di vẫn không coi trọng lời nói của Phương Hạo Vân, cô không tin hắn có thể xoay được vốn: "Lát nữa hẵng đi, giờ thì xoa bóp giúp chị chút…"

Kể từ lần trước được xoa bóp thì Phương Tuyết Di luôn muốn hắn làm vậy lần nữa. Bởi lẽ tay nghề Phương Hạo Vân quá hay, hiệu quả cũng rất tốt. Sau mỗi lần xoa bóp, cả cơ thể đều cảm thấy vô cùng thoải mái, đầu óc cũng trở nên linh hoạt hơn.

Phương Hạo Vân dừng bước, xoay đầu lại, nói: "Được rồi, dù sao em cũng còn thời gian, để sớm mai đi xoay vốn cũng được…"