- Chị Mỹ Kỳ, chị và Hạo Vân nói chuyện đi, em và bếp nấu nướng đây.
Tạ Mai Nhi thấy cảnh hai người âu yếm với nhau chịu không được, bèn tìm một lý do chuồn vào bếp.
- Hạo Vân, đêm nay em có thể ở lại không?
Kéo tay Phương Hạo Vân bước tới bên cạnh cửa sổ, Trương Mỹ Kỳ dựa tấm thân yêu kiều vào hắn, vòng đôi tay ôm chặt lấy eo người đàn ông cô yêu.
Phương Hạo Vân nghĩ ngợi một lát, buộc phải từ chối:
- Trong mấy ngày tết này, buổi tối em phải về nhà ở bên cạnh ba mẹ rồi...
- Ờ!
Sắc mặt Trương Mỹ Kỳ tuy hơi lộ vẻ thất vọng, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn thỏ thẻ:
- Đúng là em nên về nhà ở cùng chủ tịch Phương và Tổng giám đốc Trác Nhã.
Phương Hạo Vân nghe xong liền giật nảy mình, vội quay sang hỏi:
- Chị biết cả rồi? Sao chị biết vậy?
- Ờ, biết hết rồi, là Kỳ nói cho chị nghe.
Trương Mỹ Kỳ dựa đầu vào vai Phương Hạo Vân, dùng hai quả núi trước ngực không ngừng ma sát vào tấm lưng hắn, khuôn mặt ửng đỏ e thẹn.
- Chị Mỹ Kỳ, em xin lỗi, em không phải cố ý giấu chị điều gì, chỉ là...
- Hạo Vân, em không cần nói gì cả, chị biết tâm tư của em mà, chị không trách em. Em yên tâm đi, Kỳ đã dặn chị rồi, thân phận của em chị sẽ giữ bí mật, cho dù là Mai Nhi chị cũng không nói cho nó biết.
Nguồn: http://truyenfull.vnTất nhiên Trương Mỹ Kỳ đã quên mất đêm qua trong lúc say rượu đã nói với Tạ Mai Nhi rồi.
Có điều trong trạng thái say rượu, Trương Mỹ Kỳ không nhớ, nghĩ chắc Tạ Mai Nhi cũng không thể nhớ ra, cho dù có nhớ thì cô cũng nghĩ chị Mỹ Kỳ đang nói mớ trong cơn say.
- Chị Mỹ Kỳ, chị thật tốt!
Đàn ông thích nhất không phải là con gái thông mình, mà là con gái hiểu chuyện. Trương Mỹ Kỳ vừa thông minh vừa hiểu chuyện, về mặt này Phương Hạo Vân rất thích.
- Ha ha!
Nghe Phương Hạo Vân khen mình, trên mặt Trương Mỹ Kỳ lộ vẻ vui mừng như cô thiếu nữ si tình, trong lòng cô chợt nhớ tới lời dạy của Tạ Mai Nhi, đôi tay từ từ tuột xuống phần bụng dưới của Phương Hạo Vân, đụng ngay chỗ gồ gề cách lớp quần xoa mạnh vài cái, Phương Hạo Vân lập tức cảm thấy có luồng điện xẹt ngang óc, sảng khoái vô cùng.
Trương Mỹ Kỳ cảm nhận được cơn phấn khích của hắn, bàn tay liên tục gia tăng tốc độ, hai quả núi phía sau Phương Hạo Vân cũng không ngừng chà xát mạnh vào lưng hắn.
Dưới tác động kép của Trương Mỹ Kỳ, Phương Hạo Vân không khỏi rạo rực lên, một luồng hơi ấm dâng lên từ bụng dưới, khoan khoái tuyệt diệu.
- Chị Mỹ Kỳ...
Phương Hạo Vân cảm giác mình sắp chịu hết nổi rồi, tuy làm vậy hắn rất sung sướng nhưng rất dễ làm bẩn chiếc quần, chiếc quần này là món quà mừng năm mới Bạch Lăng Kỳ tặng cho hắn, hắn không dám chỉ mặt một ngày đã thay ra.
- Hạo Vân, em không thích làm vậy sao?
Trương Mỹ Kỳ nghe được ý kháng cự từ giọng điệu của Phương Hạo Vân, sắc mặt trở nên ảm đạm, thanh âm cũng mang vẻ oán trách.
- Cái này... cái này... Chị Mỹ Kỳ, để hôm khác nhé.
Nói thật lòng Phương Hạo Vân rất thích kiểu kích thích này, nhưng hôm nay thì không được.
- Ờ!
Nói gì thì nói, Trương Mỹ Kỳ vẫn cảm thấy mình đã thất bại, vẻ mặt lộ rõ nét không vui, tất nhiên cô chỉ biết tự trách mình, trách mình vô dụng, không có sức quyến rũ.
- Chị Mỹ Kỳ, Hạo Vân, hai người có bận tay không? Nếu không bận thì qua đây giúp em?
Trong bếp Tạ Mai Nhi bận bịu tối mắt tối mũi, bèn hét vọng ra, tất nhiên câu hỏi của cô rất không ý tứ, cái gì mà bận tay với chả không bận chân? Cô tưởng hai người đang làm gì với nhau chắc.
- Không bận!
Nhưng để tỏ rõ mình trong sạch. Trương Mỹ Kỳ và Phương Hạo Vân không ai bảo ai cùng lúc kêu lên một tiếng.
Lúc bước vào nhà bếp, sắc mặt Trương Mỹ Kỳ đỏ chót như nuốt phải ớt, hình như cô đã làm điều gì đó hổ thẹn với lòng, ngược lại Phương Hạo Vân tỏ ra ngây thơ vô số tội, trong thời gian gần đây, bệnh hay đỏ mặt của hắn đã thuyên giảm đi nhiều.
-Chị Mỹ Kỳ, chị làm món 'Tình chàng ý thiếp' đi, món này chị giỏi nhất mà...
Tạ Mai Nhi chỉ tay vào đĩa tim heo đã làm sạch, mỉm cười đầy ẩn ý.
'Tình chàng ý thiếp'? Chỉ nghe tên thôi là Trương Mỹ Kỳ đã vui lòng bắt tay vào làm rồi, cô vội đeo tạp dề vào bắt đầu trổ tài nấu nướng. Còn Phương Hạo Vân, hình như hắn chỉ giỏi cái khoảng thưởng thức món ăn thôi.
- Hay là em ra ngoài kia đợi, em đứng đây sẽ ảnh hưởng hai chị...
Phương Hạo Vân cứ cảm thấy mình đứng trong bếp hơi kỳ kỳ, hơn nữa ánh mắt của Tạ Mai Nhi cứ chốc chốc lại liếc nhìn vào thân dưới của hắn, có trời mới biết cô đang nghĩ gì.
- Hạo Vân, em ra ngoài coi ti vi đi, ở đây có chị và Mai Nhi là đủ rồi.
Trương Mỹ Kỳ mỉm cười ngọt ngào nói ra một câu hiền thục.
Vừa ra khỏi bếp, Phương Hạo Vân tò mò cúi đầu nhìn xuống, lập tức hiểu ra mọi chuyện. Úi trời, thì ra chỗ quần hắn có một vết lấm lem, chắc là vừa rồi bị chị Trương Mỹ Kỳ kích thích quá nên... Hèn chi Tạ Mai Nhi cứ nhìn thẳng vào chỗ ấy, hắn còn tưởng chị Mai hôm nay bỗng nổi hứng lên chứ?
- Chị Mỹ Kỳ, em bị chị hại chết rồi...
Phương Hạo Vân cười chua chát một mình.
Trong nhà bếp, Tạ Mai Nhi thấy Phương Hạo Vân đi khỏi, vội quay đầu sang hỏi nhỏ:
- Chị Mỹ Kỳ, vừa rồi hai người không có làm gì với nhau đấy chứ?
Trương Mỹ Kỳ đang có cảm giác tội lỗi, nghe Tạ Mai Nhi hỏi thế liền đỏ mặt, lấp liếm:
- Không làm gì hết, chị và Hạo Vân chỉ đứng bên của sổ ngắm phong cảnh thôi.
- Ờ!
Tạ Mai Nhi tuy không nói ra, nhưng trong lòng ngấm ngầm khâm phục đôi nam nữ này, to gan thật đấy, dám đứng ngay của sổ làm chuyện ấy, họ không sợ bị quay lén hả?
Phương Hạo Vân nhận được điện thoại của Trác Nhã, bảo hắn về nhà có chuyện gấp cần bàn bạc. Phương Hạo Vân chỉ còn cách xin lỗi chị Mỹ Kỳ và chị Mai đi về nhà, dù sao thì hắn vẫn phải nghe lời mẹ.
Đợi sau khi Phương Hạo Vân rời khỏi, Tạ Mai Nhi tò mò hỏi:
- Chị Mỹ Kỳ, vừa rồi chị và Hạo Vân có thật là đứng bên cửa sổ... ấy với nhau?
- Ghét quá, có làm gì đâu?
Trương Mỹ Kỳ đỏ mặt nói:
- Chị làm theo lời dạy của em đó, kết quả... kết quả là Hạo Vân đâu có thích?
- Chị nói cụ thể ra xem nào?
Tạ Mai Nhi háo hức hỏi dồn.
- Em muốn nghe thật sao? Chẳng lẽ em không hề cảm thấy xấu hổ chút nào hả?
Trương Mỹ Kỳ lườm cô bạn một cái nhưng cũng kể đại khái chuyện đã xảy ra cho Tạ Mai Nhi nghe.
Tạ Mai Nhi nghe kể xong bật cười khanh khách:
- Chỉ Mỹ Kỳ, chị bạo dạn quá, em phục chị sát đất luôn, chắc Hạo Vân cho rằng chị đang thèm muốn chết rồi.
Trương Mỹ Kỳ bị trêu chọc đến nỗi muốn kiếm cái lỗ dưới đất trốn vào đó cho xong.
- Chị Mỹ Kỳ, không sao đâu, để em chỉ dạy thêm cho chị vài bí quyết tình yêu, đều là kinh nghiệm của mấy chuyên gia trên mạng đấy nhé...
Tạ Mai Nhi cố bụm miệng nhịn cười, chuẩn bị tiếp tục chỉ dẫn.
- Thôi đi, chị không tin mấy bí quyết tào lao của bọn chuyên gia gì gì đó nữa, mấy lão gì kia có từng yêu đương đâu, biết khỉ gì mà chỉ bảo người khác...
Trương Mỹ Kỳ sém chút là chửi thề luôn, mấy tên chuyên gia khốn kiếp, chỉ giỏi hại người.
Trong biệt thự nhà họ Phương, Trần Thanh Thanh đang khoác một chiếc áo lông cáo đỏ từ đầu đến chân, thể hiện rõ vẻ quý phái của tiểu thư nhà giàu, áo khoác lông cáo được thiết kế tinh xảo không tạo cảm giác đẫy đà cho người mặc, ngược lại từng đường cong quyến rũ của Trần Thanh Thanh còn phô bày ra rõ nét hơn.
Thấy Phương Hạo Vân bước vào nhà, đôi mắt xinh đẹp của Trần Thanh Thanh thoáng lộ vẻ e thẹn:
- Hạo Vân, chúc mừng năm mới...
- Học tỷ, sao chị lại qua đây?
Phương Hạo Vân cảm thấy ngạc nhiên.
- Hạo Vân, tới đây ba nói cho biết lí do...
Phương Tử Lân vẫy tay bảo con trai đến gần. Đợi khi Phương Hạo Vân ngồi xuống, Phương Tử Lân mới nói nhỏ:
- Hạo Vân, Thanh Thanh đến nhà chúng ta là muốn dẫn con đi gặp một người.
- Ai thế?
Phương Hạo Vân càng cảm thấy ngạc nhiên hơn.
- Ông ngoại của chị.
Trần Thanh Thanh mỉm cười nói.
- Ông ngoại của chị à?
Phương Hạo Vân gãi đầu gãi tai không hiểu, sao kêu mình đi gặp ông ngoại của học tỷ làm gì thế nhỉ?
- Cái này... cái này...
Phương Hạo Vân vuốt mũi khó xử, dè dặt hỏi:
- Em có thể hỏi một chút được không? Tại sao em phải...
- Cái thằng này không biết tốt xấu gì cả, con có biết ông ngoại của Thanh Thanh là ai không hả?
Phương Hạo Vân vội ngắt lời con trai, trừng mắt nhìn hắn, vỗ mạnh vào vai Phương Hạo Vân, nói:
- Ông ngoại của Thanh Thanh là Lã Thiên Hành, là cựu thị trưởng của thành phố Hoa Hải chúng ta đó... Tuy bây giờ ông không còn giữ chức thị trưởng nữa nhưng vẫn còn có ảnh hưởng lớn trong bộ máy chính quyền, nghe ba nói vậy con hiểu rồi chứ?
Phương Hạo Vân lờ mờ hiểu ra ý của ông bố Phương Tử Lân, lúc trước giữ chức thị trưởng thành phố Hoa Hải, bây giờ vẫn còn hoạt động chính trị, đủ biết ông ngoại của Trần Thanh Thanh thuộc loại tai to mặt bự cỡ nào rồi.
Thành phố Hoa Hải thuộc thành phố lớn nhất nhì cả nước, theo cấp bậc chức vụ thì chứ thị trưởng ở Hoa Hải đã tương đương cấp thứ trưởng trung ương rồi đó.
- Hạo Vân, là ba mẹ chị sắp xếp đó, nếu em không đồng ý thì thôi vậy...
Trần Thanh Thanh nhận ra Phương Hạo Vân không mấy hứng thú với chuyện này, trong lòng thoáng chút không vui, thật ra với quyết định này của ba mẹ, Trần Thanh Thanh cũng từng kiên quyết phản đối, dẫn một người đàn ông đi gặp mặt ông ngoại, điều đó có ý nghĩa gì chẳng lẽ cô không đoán ra sao?
Nhưng sau này khi nghe Trần Thiên Huy nói Hạo Vân muốn tạo dựng sự nghiệp, sau lưng không ai chống đỡ giúp là không được, đã là bạn tốt của nhau, nếu Trần Thanh Thanh mà không giúp hắn thì thật là không phải đạo rồi.
Nghe xong lời thuyết phục của ba, Trần Thanh Thanh thế mới đồng ý dẫn Phương Hạo Vân đi gặp mặt ông ngoại.
- Đồng ý, nó đồng ý mà.
Phương Tử Lân vội trả lời thay cho con trai:
- Nó rất vui khi có cơ hội này đó, Thanh Thanh, hai đứa sửa soạn đi liền luôn nhé. À, nói giúp chú vài lời hỏi thăm đến ông ngoại cháu luôn.
Cái thằng ranh này tốt số thế mà không biết trân trọng, khi xưa Lã Thiên Hành còn giữ chức thị trưởng, Phương Tử Lân còn trong giai đoạn gầy dựng sự nghiệp, ông biết rõ vị quan to chức cao quyền trọng này, chỉ là chưa có dịp làm quen, sau này người ta rời khỏi thành phố Hoa Hải đi nhậm chức nơi khác, Phương Tử Lân càng không có cơ hội gặp mặt, ai ngờ hôm nay con trai ông lại có niềm vinh dự đó, đúng là ông trời phù hộ cho nhà họ Phương đây mà.
- Dạ, để con đi!
Phương Hạo Vân thấy vẻ phấn chấn của ba hắn liền biết không thể từ chối được rồi, trước hết ải của ông là khó khăn vượt qua, tiếp đến ý tốt của Trần Thiên Huy cũng không nên từ chối.
- Có cần mang theo quà cáp gì không?
Phương Hạo Vân cảm thấy mình đến tay không hình như không hay cho lắm.
- Chị chuẩn bị hết rồi, ông ngoại chị và ba chị đều giống nhau, thích cực phẩm đại hồng bào...
Trần Thanh Thanh dặn dò kỹ:
- Hạo Vân, đợi lát nữa đến nhà chị, nếu... nếu ông ngoại chị có nói bậy bạ gì thì em đừng để trong lòng nha, người già cũng giống như con nít, hay nói lung tung lắm...
Trần Thanh Thanh cố ý báo trước với Phương Hạo Vân, tâm tư của ba mẹ cô biết rất rõ, hơn nữa cô còn biết hình như ba mẹ đã nói với ông ngoại về chuyện của Hạo Vân rồi. Nếu ông ngoại đồng ý, nói không chừng còn sắp đặt luôn hôn sự của hai người ngay lập tức, nếu vậy chẳng phải Hạo Vân sẽ coi thường cô sao? Hơn nữa Trần Thanh Thanh còn chưa có ý định lấy chồng.
- Vâng, em biết rồi, em sẽ không chấp nhặt đâu.
Phương Hạo Vân khẽ gật đầu.
Nghe đối thoại của Phương Hạo Vân và Trần Thanh Thanh, Phương Tử Lân hậm hực trong lòng, bọn trẻ bây giờ nói chuyện không giữ ý tứ gì cả, Lã thị trưởng là người đức cao vọng trọng, sao bị hai đứa so sánh với con nít rồi? Không biết Lã Thiên Hành nghe được sẽ có cảm nghĩ gì nhỉ?
- Hạo Vân, sau khi gặp được Lã thị trưởng phải biết lễ phép, không được ăn nói lung tung đấy nghe chưa.
Phương Tử Lân không mấy yên tâm về con trai, cẩn thận căn dặn thêm một câu.
Phương Tuyết Di thì dường như nhận ra điều gì, cô cũng là phụ nữ, nãy giờ quan sát nét mặt của Trần Thanh Thanh, cô cứ có một cảm giác rất lạ dâng lên trong lòng.
Tất nhiên, nếu quen biết được với nhà họ Lã quyền quý là một chuyện tốt đối với Phương gia.
Lúc này Lã Thiên Hành đang ở trong nhà của Trần Thiên Huy, ông tới Hoa Hải không phải thăm thân nhân mà là có công vụ, vốn dĩ ông chỉ tính ghé qua đây thăm gia đình con gái một chút rồi đáp chuyên cơ đi Thượng Hải làm công vụ, ai ngờ con gái và con rể cứ phải giữ ông ở lại một ngày để gặp mặt cháu rể tương lai.
Gặp mặt cháu rể thì đó là việc trọng đại đó nha. Lã Thiên Hành đem vấn đề sắp xếp lịch trình của ông giao cho mấy nhân viên cấp dưới đi theo, tóm lại phải bắt họ nhính ra thời gian nửa ngày cho ông.
- Nguyệt Hồng, cái thằng bé tên Phương Hạo Vân đó có thật là tài năng xuất chúng như hai con nói không? Ba biết con tuyệt đối không dễ dàng khen người khác đâu.
Thừa lúc Phương Hạo Vân và Trần Thanh Thanh chưa quay về, Lã Thiên Hành nói chuyện trước với con gái con rể.
- Ba yên tâm đi, thằng bé này quả thật là một thanh niên kiệt xuất đó, con bảo đảm ba gặp rồi sẽ thích ngay...
Lã Nguyệt Hồng mỉm cười nói:
- Điều quan trọng nhất là con bé Thanh Thanh thích nó.
- Đúng vậy, cái này rất quan trọng, xã hội bây giờ khác xưa rồi, hiện nay coi trọng tự do hôn nhân, chúng ta làm trưởng bối chỉ có thể góp ý kiến chứ không được ép buộc bọn trẻ nữa.
Trần Thiên Huy góp lời.
Lã Thiên Hành thở phào nhẹ nhõm, liên quan tới hôn sự của cháu ngoại, ông cũng đã đau đầu rất lâu, lúc trước ông có giới thiệu không ít thanh niên tuấn tú tài giỏi cho nó nhưng con bé Thanh Thanh này không vừa lòng một ai cả.
Dừng lại giây lát, Lã Thiên Hành quay đầu sang con rể, nói nhỏ:
- Thiên Huy, việc ở công ty thế nào rồi? Bây giờ mấy thứ bàn môn tả đạo không còn hợp thời nữa đâu nhé.