Hoàn Khố

Chương 9




Thái tử hạ giới, cho dù là tới để suy ngẫm, cũng không thể so với kẻ khác, ngay cả việc phải ở chỗ nào cũng đều tùy hắn chọn. Lan Uyên cũng không khách khí, thẳng đến cánh rừng ở phía sau núi liền lấy phiến tử chỉ một cái, một tịnh xá nho nhỏ được bao bọc bởi bức tường đỏ tươi như máu đột nhiên từ dưới đất mọc lên. Lão Thổ địa râu bạc rũ dài trên mặt đất còn quấn thêm được ba vòng đứng trước cửa viện tử cúi đầu khom lưng với hắn: “Nhị thái tử người xem xem có được hay không, có chỗ nào không hài lòng ta sẽ sửa lại.” Nửa điểm cũng không khiến hắn hao tâm tổn trí.

Nhàn nhã ngồi dựa vào cửa sổ trên tay nâng chiếc bình tử sa (1), ở giữa rừng rậm lá xanh, phía trước dãy núi đen thẳm, mái hiên hồ vương phủ lăng không dục phi (cao như muốn bay bổng lên) lộ ra một góc vàng rực. Nếu đứng ở trong viện dõi mắt nhìn về phía xa, hồng ảnh giữa biển cây xanh ngát đó có lẽ chính là chu các họa lâu (chu các là khuê phòng đỏ thắm, họa lâu là lầu gác như vẽ) mà Hồ vương cư trú, có lẽ lúc này Hồ vương cũng đang tựa vào lan can nhìn về hướng này. Li Thanh, người ta nhìn chính là ngươi, người ngươi nhìn là ai?

“Trên đời này thật không công bằng, người khác nếu phạm sai thì nửa cái mạng cũng không còn, tới lúc Lan Uyên thái tử phạm tôi liền đổi thành nghiền ngẫm lỗi lầm.”

“Cái này gọi là suy ngẫm gì chứ? Không phải là thay đổi luật pháp cho ngươi tự do tự tại sao? Nhìn căn phòng này rồi lại nhìn viện tử này, nếu kêu ta mỗi ngày ở chỗ này suy ngẫm ta cũng làm được.”

Cạnh cánh cửa nửa đen nửa vàng có hai người đang đứng, Hổ vương cùng Lang vương kẻ xướng người đáp đến “Thăm tù”. Lan Uyên từ bên cửa sổ chầm chậm quay đầu lại: “Thật đúng là hảo huynh đệ tương giao cùng ta hơn ngàn năm, ta vừa mới gặp nạn, các ngươi đã tới rồi. Ngày thường một bóng người cũng không thấy, tới lúc chê cười lại thấy các ngươi nhanh hơn người khác.”

“Chúng ta đây là đến cung chúc nhị thái tử tai qua nạn khỏi, chuyển nguy thành an.” Hổ vương ngông nghênh chắp tay ngồi xuống, lại giơ giơ vò rượu trong tay, “Đáng tiếc ngươi hiện giờ bị thương không được uống rượu, vò mỹ tửu lâu năm này hai chúng ta đành phải mang đến đại lao cho ngươi.”

“Ta đây xin đa tạ.” Cầm lấy ấm trà tự châm cho mình một ly, Lan Uyên nhìn lá trà trong chén lên lên xuống xuống, “Ta biết các ngươi muốn hỏi cái gì, là hỏi ta vì cái gì muốn nghịch thiên phải không? Việc này nói đến cũng không có gì ghê gớm, chỉ là hiện tại ta không muốn nhắc đến.”

Liếc mắt một cái nhìn vào trong nội thất, hoa đăng kia bày ra ở đầu giường, cách một tấm bình phong căn bản nhìn không thấy: “Người khác muốn nói cái gì thì cứ để họ nói, dù sao ta làm xằng làm bậy cũng không kém vị trí thứ nhất.”

Mặc Khiếu vừa vào nhà liền có chút đăm chiêu, lúc này liếc mắt một cái thấy cây trúc phiến Lan Uyên đặt trên bàn, không khỏi nói: “Ngươi đã nói như vậy, chúng ta cũng sẽ không hỏi, ngươi luôn có đạo lý của ngươi. Bất quá, từ khi nào thái tử của chúng ta cũng cần phải cần kiệm sống qua ngày như vậy? Hay đây là xuất ra từ vị danh gia nào? Tiểu nhân tri thức kém cỏi, thật sự nhìn không ra.”

“Ha hả......” Lan Uyên cầm lấy trúc phiến cười yếu ớt, “Chính là tiện tay dùng thôi. Trước kia không để ý, hiện tại trở mình mới phát hiện ra trân quý, đáng tiếc bây giờ đã vào thu, đã muộn.”

Lòng dạ lay động, pháp ấn trong các đốt ngón tay liền nổi lên một trận đau đớn, thắt lưng đau đến cong lên. Mặc Khiếu, Kình Uy hai người thấy hắn sắc mặt không tốt vội vàng đứng dậy đến đỡ, lại bị Lan uyên cự tuyệt: “Không có việc gì, lập tức sẽ tốt thôi. Về sau đã thành thói quen rồi.” Khuôn mặt đã trắng bệch, sau một lúc lâu mới dừng lại.

Sau đó cũng không dám nhắc đến chuyện phiến tử với hắn nữa, lạp lạp xả xả (cù cưa dê ngỗng) nói chuyện khác, hôn sự của Kình Uy, một ít tin đồn của các tộc, chỉ không đề cập tới một nhà xa xa kia.

Trong lúc nói chuyện, tầm mắt Lan Uyên luôn luôn hữu ý vô ý nhìn về phía bên kia song cửa, Mặc Khiếu làm như không phát hiện.

Lúc gần đi, nghe Lan Uyên phân phó Ngân Lượng: “Nếu có người tới, cứ nói người đến hôm nay đã đủ.”

Thiên đế có lệnh, trong trăm năm suy ngẫm Lan Uyên không được ra khỏi tịnh xá một bước, mỗi ngày cũng chỉ có ba người được đến thăm, nếu quá ba người, cho dù là Thiên hậu đích thân tới cũng không được vào.

Mặc Khiếu quay người nhìn Lan Uyên nói: “Không nói đến hắn bị thương trong người không thể xuất môn, cho dù hắn có thể ra, ngươi nơi này hắn cũng......”

Thấy khuôn mặt tươi cười của Lan Uyên mấy lời cuối cũng không thốt ra, “Ngươi nên hiểu.”

“Ta hiểu.” Lan Uyên gật đầu, “Chính là hắn tới hay không là chuyện của hắn, ta chờ hay không là do ta quyết định.”

“Hai người các ngươi......” Mặc Khiếu thở dài một hơi, “Nhiều chuyện đơn giản, tới chỗ các ngươi thế nào liền biến thành hồ đồ đến ngay cả ta cũng không rõ.”

“Hồ đồ chính là ta. Còn nghĩ có thể dễ dàng như vậy lấy chân tâm, nguyên lai ngay cả bảo hộ cho hắn cũng không tốt. Đến khi đã đánh mất, chỉ sợ ta có nguyện dùng chân tâm của ta đến đổi hắn cũng không quan tâm, nhân gia cũng không chịu.” Trúc phiến nắm chặt trong tay chậm rãi mở ra:

Bình sinh không tương tư, mới có thể tương tư, liền sợ tương tư

Thân giống như mây bay, tâm như tơ bay, hơi thở mong manh

Trong không trung một làn dư hương

Nhớ mong thiên kim lãng tử phương nào

Khi tương tư, chính là lúc nào

Khi đèn nửa tối, khi trăng nửa sáng

“Bình sinh không tương tư, mới có thể tương tư, liền sợ tương tư...... A...... Lúc trước ta như thế nào không hiểu được?”

Ngón tay bỗng nhiên dùng sức, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, lại một cơn đau đến thấu xương.

“Nghe nói hắn đã tỉnh, đưa tới thứ gì hắn cũng chưa trả lại, xem ra là nhận.” Cuối cùng, Mặc Khiếu nói.

“Hảo.” Tứ chi còn đau nhức, trên mặt lại cứng rắn bày ra một nụ cười nhợt nhạt, “Nhận lấy là tốt rồi.”

Một lúc thì nhìn kiều giác phi diêm (2) nơi xa xa kia, rồi lại cùng Mặc Khiếu hoặc Kình Uy tâm sự, Thiên hậu cùng Huyền Thương cũng tới, cũng như trước mỗi ngày chỉ cho hai người vào, còn thừa một cái ghế trống đặt trong phòng lặng lẽ chờ người ngồi lên. Pháp ấn trong cơ thể còn thường xuyên gây đau đớn, trải qua bao năm bao ngày, đau đớn lại trước sau không bớt, từng chút từng chút đau vào trong xương cốt, còn ngày càng trầm trọng hơn, mỗi khi đối diện với hoa đăng kia một thời gian dài hoặc lúc nhìn mặt quạt đến ngẩn người sẽ lại chui ra làm ầm ĩ, sợ đau sẽ nóng nảy làm hư đồ vật, liền nhanh đem hoa đăng cùng phiến tử để xa xa một bên, chờ bình ổn rồi lại tiếp tục nhìn.

Ngân Lượng nói: “Thái tử người làm gì vậy? Nếu nhìn thấy khó chịu thì đừng nhìn nữa, nào có ngươi như vậy lại tự làm khổ mình chứ?”

“Không ngắm ta càng khó chịu.” Trên mặt Lan Uyên hiện lên sự nghiêm chỉnh khó có được.

Mặc Khiếu có khi mang đến tin tức của Li Thanh:

“Nghe nói đã tốt hơn rất nhiều, có thể ra khỏi phòng.”

“Nội thương đại khái còn phải điều dưỡng thêm một đoạn thời gian, nghe tên tiểu tư hầu hạ nói từ ngoài nhìn vào đã có vẻ không sao rồi.”

“Rượu ngươi đưa đi hắn hôm nay đã mở một vò, dùng cũng là bộ tửu khí mà ngươi tặng, mới uống một chén nhỏ đã bị khuyên dừng lại, sợ thân thể hắn chịu không nổi.” “......”

“Nên khuyên nhủ hắn, vốn rượu kia tính hàn, dùng cái chén kia lại càng hàn, hắn mới khỏe lên ít nhiều......” Lan Uyên ngồi trước cửa sổ, chỉ có lúc này cô đơn trong mắt mới lộ ra.

Nhìn về phía xa xa mơ hồ thấy hình bóng lầu các, ngươi làm gì vậy? Tâm tư lúc này của ngươi ta cũng không dám đoán.

——————————————

Hồ vương bạch y một mình đứng trong viện, dường như ngắm hoa, ánh mắt lại lờ mờ rời rạc, đứng một chút sẽ không biết đứng đến bao lâu.

“Nhị thái tử thật là đáng thương, hảo hảo đi nghịch thiên làm gì? Bị phạt đến chỗ này suy ngẫm thì không nói đi, quang tự (quang tự là chữ phát sáng, là cái chữ “tội” lúc trước íh) trên ngực cũng không biết đau bao nhiêu.”

“Cũng không phải? Nếu đổi lại là ta, chỉ nghe thôi đã cảm thấy sợ hãi, làm sao có thể chịu đựng được.”

“Còn bị dùng pháp ấn phong tỏa một nửa tu vi nữa. Thật tiếc cho một người tốt, ra tay lại hào phóng......”

“......”

Vương trong lúc tĩnh dưỡng không hỏi thế sự, mấy ngày trước nghe đám tiểu tư nói chuyện phiếm mới biết.

Ma xui quỷ khiến lại nhớ tới hơn mười bình rượu kia, mở nắp đậy lên còn có một mùi thơm xông vào mũi, Xuân phong tiếu. Là ban đêm mấy năm trước, có người ôm hắn cứ nhất nhất truy vấn: “Có thích hay không? Ân? Thích hay là không thích?” Lại là vào mấy năm trước, có người lam y kim phiến đứng lên ngồi xuống nhe răng cười: “Ngày hôm trước tại hạ rượu vào lời ra đã thất thố, hôm nay đặc biệt đến bồi tội. Mong rằng Hồ Vương đại nhân đại lượng, không chấp nhất với tại hạ.”

Bộ tửu khí chế từ hàn ngọc quả nhiên bất phàm, vị ngọt của rượu mang theo hàn khí từ yết hầu lạnh đến đáy lòng.

Lan Uyên, ngươi luôn như thế, ôn nhu cho ta hi vọng lại ôn nhu gấp bội cho ta thập phần thất vọng. Nhất thời ngu ngốc thì xem như trời tác nghiệt, cả đời ngu ngốc chính là Hồ vương Li Thanh y tự mình tác nghiệt.

Hoa nở hoa tàn, khi tuyết đông rét đẫm bay đầy trời, khi mặt trời gay gắt giữa hè, mỗi một ngày trong lòng đều khắc sâu một chữ, một trăm năm sau lại mở ra đếm, đan xen đến không thể phân rõ, mà trăm năm quả thật đau đớn cứ như vậy tĩnh tọa sẽ mất đi.

——————————————

Trong trăm năm này, Kình Uy thành thân, Thải Linh hiền thục thật hảo tay nghề, trong lúc tà phong tế vũ (giống như phong ba bão táp, ý chỉ việc vô cùng khó khăn) làm cho Hổ vương thuần phục ngoan ngoãn, đừng nói là lấy thiếp, ngay cả đến đây uống chén rượu cũng phải đợi Hổ hậu gật đầu mới dám tính.

“Cái này gọi là hiện thế báo.” Lang vương cười trên nỗi đau của người khác, hết sức vui vẻ.

Có một ngày, trên không trung hiện lên dị sắc, một đạo kiếm khí mạnh mẽ sáng choang cùng một ngọn lửa đỏ rực đốt cháy tất cả mây trên trời, cuối cùng, xích long cùng ngân long đang ác chiến trên trời cùng nhau rơi xuống, tiếng vang làm chấn động khiến cả tòa hậu sơn run lên ba lần.

Phái Ngân Lượng đến thiên giới dò la tin tức, đúng là Xích Viêm hoàng tử của Đông Hải long cung cùng Úc Dương Thiên Quân. Căn nguyên là Xích Viêm thừa dịp Úc Dương Thiên Quân đến dự Bồ Đề Pháp Hội ở Tây Thiên, một mình dẫn theo một thiên nô của Thiên Sùng cung hạ phàm, lại lập kết giới che đi khí tức, hai người vừa đi đã là trăm năm. Cho đến lúc Úc Dương Thiên Quân trở về mới hay biết, tức giận mà giao thủ.

Ai có thể khiến Úc Dương Thiên Quân không dễ dàng xuất thủ không tiếc hiện nguyên hình chiến đấu? Lan Uyên chỉ biết một người.

Nếu đúng như vậy, người nọ chỉ sợ...... Không dám suy đoán thêm, chỉ cho Ngân Lượng tăng cường dò la, không được để sót một từ một chữ.

Không đến vài ngày đã có kết quả, Xích Viêm hoàng tử bị tước đi tiên cốt, trọn đời bị nhốt dưới Thiên Sùng sơn. Tất cả mọi người đều nói, nếu có ý thiên trụ thần tộc thì dù cho đó có là thiên đế cũng không thể tuân theo.

Lan Uyên cho Ngân Lượng đem Quỳnh Hoa Lộ mà Văn Thư đã tự tay tặng mang tới, một người quay mặt ra ngoài song cửa độc châm độc ẩm thật lâu.

Có lúc, Mặc Khiếu lại đến đây nói, có một nhà đại chủ tử phải dưỡng bệnh chữa thương không rảnh hỏi đến tục sự, tiểu chủ tử như con ngựa hoang thoát cương đi khắp nơi gây rắc rối không chút cố kỵ, nỗi oán than của mọi người không chỗ kêu oan.

Nhớ tới năm đó có người vừa mới bế quan một năm, khổ chủ ở trong phòng, vào những ngày tết đến, sợ là cả phủ đệ có muốn cười cũng không được.

Liền phe phẩy phiến tử cười nói: “Này có là gì, không phải chỉ là mấy con gà rừng mấy con thỏ hoang sao? Trước đây cho đến sau này, phàm là việc náo loạn của tiểu chủ tử cứ cho bọn họ đệ đơn đến tìm Lan Uyên ta là được.”

Lo nghĩ lại bồi thêm một câu: “Chính là việc này không được tiết lộ, nếu để ta biết là kẻ nào lắm mồm làm lộ ra, ta rút lưỡi hắn cho tên tiểu chủ tử kia nhắm rượu.”

Lời còn chưa dứt, Mặc Khiếu đã làm mặt khổ: “Ngươi như thế này không phải càng nuông chiều hắn sao?”

Lan Uyên chỉ cười: “Ta không dung túng hắn, chẳng lẽ lại dung túng ngươi sao?”

Thiên đế hạ chiếu cho hắn trở về, Lan Uyên một mực từ chối:

“Ta trước kia chỉ lo ăn chơi đàng ***, thanh tâm quả dục như bây giờ cũng rất tốt.” Tầm mắt vẫn dừng ở nơi xa xa trước núi kia.

Thiên hậu bất đắc dĩ, đành phải ngậm lệ trở về.

Thương thế của Hồ vương đã lành, trong trăm năm lần đầu tiên lộ diện lúc chúng vương nghị sự, vẫn như trước ngân phát bạch y một đôi xán kim đồng, như trước ít lời ít tiếng trên mặt nhìn không ra buồn vui.

Ngân Lượng đem miêu tả của mọi người một chữ cũng không sót thuật lại cho Lan Uyên nghe, Lan Uyên tựa vào song cửa nhìn mái nhà cong cong hiện lên đằng kia, chiết phiến trong tay mở ra rồi lại xếp vào.

“Ngươi trái lại vẫn nhàn nhã, chỉ khổ cho Li Thanh, thương thế vừa mới tốt lên đã phải làm việc vất vả.” Mặc Khiếu hấp tấp đi vào đã nâng bình trà lên uống một ngụm to, “Đừng nói Mặc Khiếu ta không đủ nghĩa khí, ta mất ít nhiều võ mồm mới có thể từ miệng lão gia hỏa xích hồ kia moi thông tin giúp ngươi. Li Lạc, cái tên tiểu chủ tử ngươi dung túng, sắp đến thiên kiếp.”

Trúc phiến “Bá ——” một tiếng mở ra, người trước song cửa ngẩn người một lúc mới quay đầu lại: “Cảm tạ.”

Trong trăm năm, chỉ có lần này, nụ cười kéo dài tới đáy mắt.

——————————————

Một đêm cuối hè, ánh trăng sáng ngời, trên trời rất nhiều sao, có một đoàn mây đen chậm chạp di chuyển, dần dần, mây càng lúc càng nhiều, chưa đến một khắc mà biển sao trời đã phút chốc thay đổi sắc mặt, nguyệt hắc phong cao, phát ra âm thanh bi thảm khiến toàn thân phát run. Chân trời một tia chớp nhá lên, mặt đất bằng phẳng bị sét đánh, ngay cả bên này cũng có thể ngửi được một chút mùi khét nhàn nhạt.

Khi thiên lôi hạ xuống đạo thứ nhất ở phương xa kia, thân thể người an tọa trước song cửa liền cứng lại, tia chớp sáng trắng ánh lên gương mặt mất màu máu. Lập tức, người đó vội vàng xông ra ngoài, thời gian hơn trăm năm, hắn lần đầu tiên rời khỏi tịnh xá này, chưa bao giờ nghĩ tới lại chật vật vội vàng như thế.

Tại sao có thể như vậy? Mặc Khiếu rõ ràng nói với hắn đã đem đồ đưa tới bên người Li Lạc, vì cái gì hắn nửa điểm đau đớn bị thiên lôi đánh cũng không cảm nhận được?

Li Thanh, y cực kì phẫn nộ nói muốn cho đệ đệ hồ nháo của y chịu thiên lôi đánh một lần để cho mọi người một cái công đạo, như thế nào có thể cho phép Li Lạc lâm trận bỏ chạy? Chỉ có một cách, chỉ có một cách là, y...... Li Thanh trong lòng yếu đuối nhưng ngoài mặt lạnh lùng, nhất định sẽ bảo hộ cho Li Lạc. Điều này sao có thể? Vết thương của y mới tốt lên vài ngày?

Khí huyết dâng lên, pháp ấn lại bắt đầu đau nhức, cắn môi không dám hé răng, khó khăn hô hấp bước chậm lại, cắn vào môi.

Tiếng sấm, tia chớp, cuồng phong, bạo vũ, năm đó tình hình cũng như thế, sợ hãi đi thêm một bước, trong đầu biến hóa sinh ra cảnh tượng máu đỏ tươi lọt vào tầm mắt, tình cảnh giống như đúc lặp lại một lần nữa, giống như đại mộng trăm năm một lần.

Rốt cục nhìn thấy phía trước có một thân ảnh bạch sắc, bình an đứng trong rừng, đi tới trước nữa mới thấy quang cảnh lẫn lộn bùn đất.

Dừng lại im ắng đứng phía sau y, không dám quá thân cận, nếu bị y phát hiện không biết nên ứng đối như thế nào. Tâm phế từng trận co rút đau đớn, pháp ấn trên người, nếu lúc này y xoay người lại lạnh lùng hỏi hắn: “Nhị thái tử ngươi vì sao muốn chân tâm của ta?”, với cặp mắt vàng đầy miệt thị, thì Lan Uyên sẽ không thể nào đứng vững.

Cứ như vậy yên lặng nhìn bóng lưng thẳng tắp của y, mới phát hiện một trăm năm đã lâu như thế, khi đó vành tai và tóc mai chạm vào nhau lời tâm tình lả lướt đều mơ hồ còn lại trong trí nhớ, dáng vẻ thanh tuyệt xuất trần khi mới gặp, nhuệ khí bức người khi cầm kiếm, rồi đến vẻ không được tự nhiên trước họa quán khi nói với thư sinh một câu “Tùy ngươi”, lúc đoạt lấy trúc phiến thấy trong mắt y dấu diếm vẻ ngượng ngùng...... Rất nhiều rất nhiều, cũng không dám nhớ về chuyện cũ, bởi vì nhớ tới chỉ càng thêm hối hận.

Mưa dần dần nhỏ, giữa cảnh tượng hiện ra một bóng người, là một thư sinh, mặc một kiện nguyệt sắc sam tử dính đầy bùn đất, trong lòng ôm một con hồ toàn thân tuyết bạch. Chậm rãi nâng mặt, chỉ có thể nói là bình thường, nhìn không ra một chỗ kém cỏi nhưng cũng không thể nói là có chút gì tốt.

Chỉ thấy Li Lạc nhảy ra khỏi cái ôm của thư sinh trong chốc lát đã biến thành hình người đi tới, lại từ trong ngực lấy ra cái gì ném cho Li Thanh, dường như nói nói mấy câu, Li Thanh xoay thân, một đôi xán kim đồng đối diện với hắn.

Muốn bỏ chạy, nhưng chân như bị dính lại không thể đi được, chỉ có thể nhìn y từng bước từng bước đến gần, mái tóc dài ngân sắc dưới ánh sáng như rực rỡ lay động.

Giống cũng không giống ngày nào đó, ta cũng kinh ngạc như vậy, ngươi nhìn không chớp mắt đi lướt qua ta nói, “Viện cớ” hai chữ giống như băng rơi xuống ngọc bàn?

Túi gấm màu vàng đưa tới trước mặt, Li Thanh vẫn không lên tiếng muốn mở ra.

“Đừng......” Lan Uyên vội cản lại. Nhưng là chậm một bước, túi gấm bị mở ra, lộ ra một thứ giống như cái chuông vàng, hào quang lóng lánh, trên mặt chữ khắc đầy. Kim cương tráo, Phật tổ tặng cho thiên đế, thiên đế lại ban cho nhị thái tử Lan Uyên làm pháp khí bảo vệ.

Li Thanh kinh ngạc nhìn pháp khí trong tay, con ngươi vàng rực lóng lánh nhìn về phía Lan Uyên.

“Ta biết ngươi tức giận hắn bướng bỉnh, chính là thiên kiếp ngay cả ngươi cũng chịu không nổi huống chi là hắn? Ngươi ngoài miệng nói muốn công bằng cho sự tức giận của mọi người, trong lòng làm sao bỏ được. Nếu hắn có chuyện, ngươi không tránh được phải tự trách, chính là thân thể của ngươi cũng vừa vặn...... Làm việc vất vả cũng không tốt......” Cúi đầu biện giải, Lan Uyên không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Li Thanh, “Ta không có ý gì khác, thật sự! Ta đã nghĩ...... Đã nghĩ...... Chào ngươi một tiếng, đừng làm khó chính mình......”

Nửa ngày không nghe thấy y trả lời, không khỏi lớn gan liếc lên trên một cái, trên khuôn mặt nhung nhớ trăm năm thần sắc phức tạp, môi bị cắn đến chảy máu.

Thở dài một hơi, tay chạm lên môi y: “Đừng cắn, đau. Ta biết ta chọc giận ngươi chán ghét, ngươi không muốn nói chuyện với ta cũng không nguyện gặp ta. Ta thật sự không có ý gì khác, ngươi chỉ có một đệ đệ, hắn dù không tiền đồ nhưng cũng là người thân duy nhất của ngươi, hắn xảy ra chuyện, ngươi là người đầu tiên đau lòng, ta mới...... Ngươi cũng đừng trách Mặc Khiếu, là ta buộc hắn bỏ vào trong người Li Lạc. Nếu trước đó nói với ngươi, ngươi nhất định sẽ không chịu.”

“Ngươi......” Li Thanh mở miệng muốn nói, Lan Uyên vươn tay, trúc phiến cất trong tay áo liền rơi ra, dừng ở giữa hai người.

Lan Uyên vội xoay người nhặt lên, dùng tay áo cẩn thận lau đi bùn đất trên thân quạt.

“Ngươi còn giữ.” Trên mặt càng thêm rắc rối phức tạp, Li Thanh khó khăn mở miệng, trong đôi mắt óng ánh lại chợt nhớ về tình cảnh lúc đó.

“Vẫn còn giữ.” Bàn tay cầm quạt căng thẳng, Lan Uyên nhìn phiến tử trong tay tự giễu cười khẽ, “Kỳ thật, ban đầu tiện tay đặt trên bàn, lúc sau được bọn hạ nhân nhặt được. Lần đó...... Chính là...... Về sau, mới nhớ tới trở mình đi lấy, hoàn hảo vẫn còn. Nếu ngay cả thứ này cũng không còn...... Ta......”

Muốn nói nếu ngay cả thứ này cũng không còn, hắn thật sự không có mặt mũi nào nói hắn là chân tâm. Nói đến bên miệng lại bị Li Thanh cắt ngang: “Một trăm năm này, cám ơn ngươi.”

Đây chỉ là hắn giúp Li Lạc thu dọn cục diện hỗn loạn, Lan Uyên chỉ có thể cười khổ: “Không có gì. Ngươi không oán ta đem hắn dung túng đến lớn mật ta đã yên tâm.”

Lại một lần nữa, chính là không nói gì, ngay cả tầm mắt tương giao cũng vội vàng tránh đi, đều rơi vào suy nghĩ của bản thân không mở miệng.

Sắc trời đã sáng, ánh mặt trời xua tan sương mù quấn quanh trong rừng, có trưởng lão hồ tộc ở ngoài rừng gọi Li Thanh trở về.

“Từ từ...” Dùng tay kéo tay y lại, đầu ngón tay mới chạm đến ống tay áo của y đã bị Li Thanh né tránh, Lan Uyên ngượng ngùng thu tay lại, trong lòng như bị đâm một cái, “Ngươi...... Ta biết ngươi là người một chuyện báo đáp một chuyện. Lúc trước, ngươi cũng đáp ứng khi chịu thiên kiếp sẽ tìm ta, nhưng sau lại...... Lần này coi như là ta làm một việc để trả món nợ còn thiếu của ngươi. Về phần chuyện của Li Lạc mấy năm nay, cứ cho là bằng hữu ra tay giúp đỡ, ngươi nếu thật muốn báo đáp, đáp ứng với ta hảo hảo chiếu cố bản thân, được không?”

Xung quanh yên tĩnh, có thể nghe được tiếng hít thở nhợt nhạt Lan Uyên đè nén.

“Ân.” Li Thanh gật đầu.

“Từ từ......” Thấy y phải đi lại nóng vội gọi lại, cũng phải qua một lúc lâu mới dè dặt hỏi, “Ngươi...... Thương thế của ngươi, thế nào?”

“Tốt lắm.”

“Hảo, tốt là được rồi.” Trong vô thức đưa tay chậm rãi mở phiến tử, hạ mắt nhìn.

“Còn có việc gì không?” Li Thanh đưa lưng về phía Lan Uyên hỏi.

Môi khép mở vài lần, cuối cùng buông một câu: “Không, không có.”

Nhìn theo y rời đi không quay đầu lại, khóe miệng khó khăn muốn cong lên, cùng bản thân nói tốt, liếc mắt một cái cũng tốt, lại khó nén mất mát tràn đầy trong lòng.

——————————————

“Người này thật đúng là thiên soa vạn biệt (sai lệch quá nhiều), nhìn xem người ta mệnh thật tốt mà, gặp rắc rối thì có người ở phía sau đi theo thu dọn, bị thiên lôi đánh thì có người đột nhiên chạy tới bảo hộ. Người có mệnh đại cát đại lợi như vậy dù có tìm trong tam giới cũng không có người thứ hai. Sách, thật đúng là hắn so với người khác sung sướng đến chết, ta làm sao lại mệnh khổ như vậy?” Lang vương chạy tới ngồi trước bàn cảm thán, một đôi mắt ghen tị đến xám ngắt.

“Ngươi có cái gì hảo mệnh khổ chứ? Nếu là vì làm một vương lang tộc nho nhỏ ủy khuất ngươi, ta đi nói với trưởng lão nhà ngươi, giúp ngươi tìm một nơi ít người sinh sống tùy ngươi chăn dê cũng tốt, bắt thỏ cũng được, thật thật làm một con sói đơn độc độc lai độc vãng, như vậy có làm thỏa mãn ước nguyện của ngươi?” Lan Uyên phe phẩy phiến tử nhàn nhàn giễu cợt hắn.

“Không phải vừa mới nói sao? Ta hâm mộ cũng không được sao? Ngay cả nhị thái tử cũng muốn đem Kim cương tráo cho hắn, chuyện này nếu truyền ra ngoài, cái tên Thử vương nguyện dâng núi vàng núi bạc cho ngài còn không tức chết?” Mặc Khiếu bĩu môi, có chút bất y bất nhiêu (bất y là không bỏ qua, bất nhiêu là không tha thứ).

“Kia còn không phải cho hắn xuống núi báo ân đi làm trâu làm ngựa cho nhà người ta sao?” Lan Uyên cười nói.

Lại đưa tới một trận khinh thường của Mặc Khiếu: “Nói cho hay là báo ân. Theo ta thấy hắn đến làm tiểu tổ tông thì có, Li Thanh nhà bọn họ cũng quản không được hắn, một phàm nhân thì có thể làm gì? Không quá ba ngày, không bị hắn gặm đến ngay cả xương cốt cũng không còn thừa mới là lạ. Ta xem đây là Li Thanh không có cách nào trị hắn, mới đem hắn đuổi xuống núi, nhắm mắt làm ngơ, gây họa cho người khác còn hơn gây họạ cho nhà mình. Cho dù hắn có đem trời xé ra một lỗ lớn, Li Thanh quản không được thì cũng có người nghiêm mặt đi van xin hộ rồi, không phải sao?”

“Ngươi đây là kể lể với ta phải không?” Lan Uyên thu phiến tử hỏi, nhãn châu xoay xoay, rồi lại cười, “Nếu Lang vương đến đây, ta cũng đang có chuyện muốn hỏi. Nghe nói gần đây có lão nhân thấy một hắc y nhân thường chạy xuống dưới chân núi, không trộm gà không trộm chó, nửa đêm xuống núi đến sáng tinh mơ mới trở về phòng. Bị người khác nhìn thấy cũng không thẹn, đỉnh đỉnh đạc đạc bước vào lang vương phủ. Có việc này không?”

“Ngay cả ngươi cũng biết.” Mặc Khiếu gãi đầu ngượng ngùng, liếc mắt nhìn Ngân Lượng ngoài cửa, “Từ chuyện tiên quan thiên quân trên thiên giới, cho đến chuyện lông gà vỏ tỏi nhà ai dưới nhân gian, còn có chuyện gì mà Ngân Lượng nhà ngươi không thể nghe ngóng? Khó trách ngươi cả ngày không ra khỏi phòng, mà bất cứ chuyện gì cũng không lọt khỏi tai ngươi.”

“Phải không?” Giương mày khiêu khích, Lan Uyên sai Ngân Lượng lấy ra một chiếc hộp vuông nho nhỏ để trước mặt Mặc Khiếu, “Năm đó ta đã nói, Lang vương nếu có thể mời Hồ vương đến dự tiệc, ngươi muốn cái gì, chỉ cần ta có thể cho, ta sẽ hai tay dâng lên. Tình hình hiện nay, chỉ sợ ngươi không đến hỏi xin ta, ta cũng biết ngươi muốn cái gì. Thứ này ngươi hãy thu đi, rượu mừng ta sẽ không uống, thứ này hãy xem như chút hạ lễ của ta.”

Mặc Khiếu đem hộp mở ra, bên trong là một viên tiểu châu tử đỏ au, viên thuốc tầm thường có vẻ lớn nhỏ, hỏa hồng hỏa hồng, trông như một ngọn lửa, bên trong lại trong suốt, bên ngoài ẩn ẩn một tầng hồng quang. Đặt lên tay nhìn, chiếu sáng đến tay cũng phiếm hồng: “Hỏa lưu ly?”

Lan Uyên mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”

“Ha ha.” Mặc Khiếu lại đem hộp đẩy về cho Lan Uyên, “Mới vừa nói ta mệnh khổ, hiện tại xem ra, vận khí hôm nay của ta chỉ sợ chỗ xung yếu phá cửu trùng. Ngươi xem, đây là cái gì?”

Nói xong cũng từ trong ngực lấy ra một chiếc hòm, mở ra xem, rõ ràng cũng là một viên Hỏa lưu ly.

“Đây là?” Lan Uyên chấn động, không khỏi cầm lấy hạt châu để trước mắt nhìn kỹ, “Ngươi đây là làm sao mà có?”

“Do người khác tặng.” Mặc Khiếu nâng chung rượu muốn uống, thấy Lan Uyên thần sắc ngưng trọng, đành phải thả xuống rồi cẩn thận giải thích, “Chính là trên đường tới đây, gặp phải một người, hắn hỏi ta núi Côn Lôn đi như thế nào, ta đã nói. Hắn đưa ta, ban đầu ta cũng không dám nhận, nhưng hắn nhất quyết nhét vào trong tay ta. Ta đây đành nhận thôi......”

“Hắn chính là tóc đen mặc thanh y? Cười rộ lên còn có bộ dáng vô cùng ôn hòa?” Lan Uyên truy hỏi.

Mặc Khiếu nheo mắt suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu phủ nhận: “Quả thật là một người dễ chịu, cũng mặc thanh y thường (thường là loại áo thời xưa, dài dài như váy), nhưng là tóc hoa râm. Không ngẩng đầu lên còn tưởng là một người lớn tuổi.”

“......” Tựa lưng vào ghế thật mạnh, trong con ngươi mặc lam tràn đầy bi ai, “Đó là Văn Thư. Núi Côn Lôn...... Hắn là muốn đến Luân hồi thai? Tiểu thúc của ta a...... Ai...... Đều là được cưng chiều, ta cũng vậy, mà hắn cũng vậy.”