(*) Không sợ đường xá xa xôi vạn dặm
Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia
Xe ngựa không còn ngăn cản, ra khỏi cửa Đông của Lan thành.
Ngoài cửa Đông thành, Ngôn Đường đang chờ ở đó, một mình một người, mặc dù thân là thị vệ, nhưng cử chỉ giống hệt như công tử thế gia, thấy xe ngựa ra khỏi thành, tiến lên nghênh đón, quỳ một chân xuống, “Thuộc hạ phụng lệnh Thái tử, đến đón hai vị công chúa và Nhị hoàng tử về Đông Hải.”
“Mấy ngày nay cực khổ ngươi.” Vân Thiển Nguyệt ló đầu ra, nhìn hắn ta ôn hòa cười một tiếng.
Ngôn Đường đứng lên, cung kính nói: “Có thể được Thái tử điện hạ sai tới nghênh đón công chúa, là phúc khí của thuộc hạ.”
“Tiểu Ngôn Đường, nhiều ngày không gặp, sao miệng của ngươi lại trở nên ngọt rồi?” La Ngọc chui đầu ra, cà lơ phất phơ nhìn Ngôn Đường, đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới một lượt, cười hì hì nói: “Thế nào? Qua Thiên Thánh mấy ngày, có chọn trúng mỹ nhân nào mang về Đông Hải không?”
Ngôn Đường lui về sau hai bước, “Xin công chúa đừng đùa!”
La Ngọc chế nhạo hắn ta, “Da mặt ngươi vẫn mỏng như vậy sao? Sao? Còn không chịu nói? Chọn trúng thì nói chọn trúng, ngươi là người đệ nhất bên cạnh Tử Thư ca ca, nhìn trúng người nào cũng có thể mang về.”
Ngôn Đường cung kính cúi đầu, kính nhi viễn chi, nghiêm túc nói với La Ngọc: “Thuộc hạ không nhìn trúng mỹ nhân nào cả, đa tạ công chúa quan tâm thuộc hạ, Hoàng thượng và Thái tử điện hạ đã truyền mấy phong thư thúc giục, chúng ta vẫn nhanh lên đường thôi ạ!”
“Thật lãng phí tướng mạo tốt của ngươi! Học Tử Tịch ca ca một chút, người ta ở Thiên Thánh không chỉ chơi đã nữ nhân, còn chạy đi chơi nam nhân nữa đó, nhìn chút tiền đồ này của ngươi xem.” La Ngọc khinh thường liếc Ngôn Đường.
Dường như Ngôn Đường run lên một cái, vội lui về sau môt bước, không đáp.
Ngọc Tử Tịch lập tức cảm thấy bị sỉ nhục, nổi giận: “Ngọc Tử La, huynh cho muội mặt mũi, muội không cần đúng không?”
La Ngọc thấy Ngọc Tử Tịch nổi giận, hì hì cười một tiếng, ôm lấy cánh tay huynh ấy, “Muội đang nói huynh có bản lãnh mà, huynh tức giận làm gì?”
“Cút sang một bên!” Ngọc Tử Tịch phất tay hất muội ấy qua một bên.
La Ngọc đụng phải người Vân Thiển Nguyệt, ‘Ôi’ một tiếng, vừa muốn nhìn chằm chằm Ngọc Tử Tịch kêu la, Vân Thiển Nguyệt liền tiện tay che miệng của nàng ấy, nói với Ngôn Đường: “Lên đường đi! Đoạn đường này nghe ngươi sắp xếp.”
“Dạ! Nhị công chúa.” Ngôn Đường cung kính lên tiếng, tung mình lên ngựa, đi trước dẫn đường.
Vân Thiển Nguyệt buông La Ngọc ra, cảnh cáo muội ấy: “Muội yên lặng một chút, nếu không tỷ điểm huyệt câm của muội.”
La Ngọc bất mãn nhìn nàng, nhưng ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt, đến cùng thì nàng luôn yếu thế, chép chép miệng, ngoan ngoãn ngồi yên, không nói thêm gì nữa.
Ngọc Tử Tịch vẫn còn chưa tiêu giận, nhưng cũng lười so đo với muội ấy, chuyện bị Dung Cảnh ném vào Di Hồng Lâu là đại kỵ của hắn, đời này chưa từng hận thanh lang quán đến vậy, lúc này liền hận đến chết.
Xe ngựa im lặng đi khoảng hai mươi dặm, đi tới một khu rừng rậm rạp, liền thấy Xuân Thâm, Tử Đàn đã đợi ở đó, trong tay không có con quái vật lớn kia. Đợi cùng với họ còn có Hoa Sênh, Hoa Lạc, Thương Lan, Phượng Nhan, cùng với Phong Lộ đã sắc mặt tái nhợt hoàn toàn không có huyết sắc.
Thanh Tuyền lập tức dừng xe ngựa lại, mấy người đi đến hành lễ.
Vân Thiển Nguyệt vén màn lên nhìn mọi người một lượt, ánh mắt rơi xuống người Phong Lộ, sắc mặt âm trầm, ấm giọng hỏi: “Phong Lộ, ngươi thế nào?”
Phong Lộ miễn cưỡng xé ra nụ cười, cực kỳ suy yếu, “Hồi Tiểu chủ, ta vẫn tốt.”
“Tốt cái gì mà tốt! Bị Dạ Khinh Noãn lột một lớp da, may mà hai ngày trước Cảnh thế tử xuất binh tấn công Mã Pha Lĩnh, Dạ Khinh Noãn bận rộn ứng chiến, mới không để ý tới muội ấy nữa, nếu không chắc thật sự đã bị nàng ta hành hạ chết rồi.” Hoa Lạc tức giận mắng: “Không có đầu óc, biết nàng ta nghi ngờ, còn không biết trốn.”
“Huynh chỉ biết mắng muội.” Phong Lộ ủy khuất nhìn chằm chằm Hoa Lạc, nói chuyện cũng không còn lớn tiếng nữa.
“Được rồi, đệ đã mắng muội ấy bao nhiêu câu rồi, muội ấy bị như vậy cũng không phải tự mình muốn, đã chịu đủ khổ rồi. Đêh cũng đừng mắng nữa.” Hoa Sênh khiển trách Hoa Lạc một câu.
Vốn Hoa Lạc còn muốn mắng nữa, nghe vậy liền ngậm miệng.
“Bị thương ở đâu?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Toàn thân đều bị thương! Ẩn vệ Dạ thị quả nhiên dùng hết thủ đoạn. A tỳ địa ngục, cực hình nhân gian, cũng chỉ như thế.” Hoa Sênh nói.
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới đống hình cụ và từng núi xương trắng đã thấy ở Đức Thân Vương phủ, sắc mặt âm trầm, có thể tưởng tượng được Phong Lộ đã chịu bao nhiêu khổ, nói với nàng ấy: “Còn có thể sống luôn là tốt, thương tích thì từ từ dưỡng!”
Mọi người đều gật đầu.
Lúc đó Dạ Khinh Noãn là muốn một lưới bắt hết người của Hồng các trong quân doanh Thiên thánh, may mà bọn họ ổn định không hành động thiếu suy nghĩ, chỉ dựa vào Phượng Dương cùng với tâm tình kích động của các binh sĩ dưới tay hắn ta và giao hảo với Phong Lộ, Dạ Khinh Noãn sợ dao động lòng quân, không dám hạ tử thủ, nếu không, nàng ấy đã rơi vào tay ẩn vệ Dạ thị có lẽ thật sự không còn mạng rồi, dù có còn mạng, thì hôm nay cứu được cũng là người tàn phế, so với chút vết thương ngoài da, không động tới gân cốt như bây giờ, đã là vạn hạnh.
“Còn có thể đi đường xa không?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi Phong Lộ.
Phong Lộ gật đầu, “Có thể ạ.”
“Vậy thì tốt! Các ngươi theo ta đi Đông Hải.” Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua phía sau, chỉ thấy Lăng Liên và Y Tuyết đã xuống xe, đang đỏ vành mắt nhìn Phong Lộ, nàng nói với Hoa Sênh: “Các ngươi ngồi xe sau.”
“Dạ!” Hoa Sệnh gật đầu.
Lăng Liên, Y Tuyết vội vàng chạy tới đỡ Phong Lộ lên xe sau.
Hoa Lạc nhìn Vân Thiển Nguyệt hỏi, “Tiểu chủ, ngài cứ đi như vậy sao? Chúng ta cũng đi theo ngài, vậy chỗ Cảnh thế tử......”
“Chàng ấy không cần ta giúp, cũng không cần các ngươi giúp.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Hoa Lạc lập tức cười, “Ta đã muốn đi Đông Hải từ lâu rồi, nghe nói Đông Hải là cõi yên vui duy nhất trong cả thiên hạ, phong cảnh vô cùng đẹp.” Dứt lời, hắn ta nói với Phượng Nhan cùng Thương Lan, “Đi! Rốt cuộc chúng ta cũng thoát khỏi vùng đất lộn xộn này rồi.”
Phượng Nhan, Thương Lan nhấc chân đạp hắn ta, hắn ta lưu loát tránh thoát, liền nhấc chân lên xe ngựa phía sau.
Xe ngựa phía sau cũng rất lớn, hoàn toàn có thể chở hết bảy người họ.
“Tiểu thư, vậy còn chúng ta......” Tử Đàn nhìn Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Các ngươi tất nhiên cũng đi Đông Hải!” Ngọc Tử Tịch ló đầu ra, ánh mắt sáng ngời nhìn hai nàng ấy, giống như đã phát hiện được bảo tàng trên người hai nàng ấy vậy, nhiệt tình ngoắc hai nàng ấy, “Các ngươi lên xe này.”
La Ngọc cũng lập tức nhô đầu ra, hiếm khi nhất trí với Ngọc Tử Tịch, nhiệt tình ngoắc, “Nhanh đi lên!” Thấy hai người đứng bất động, nàng ấy lại nói: “Đông Hải rất vui, chẳng lẽ các ngươi không muốn đi?”
Hai người nhìn Vân Thiển Nguyệt, đợi nàng lên tiếng.
“Nhị tỷ tỷ, nếu tỷ đã đáp ứng Dạ Khinh Noãn rồi, thì người của tỷ đều phải mang đi hết. Hai người này cũng là người của tỷ mà, Hồng các và Vân các cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia đúng không? Cũng mang hai người họ theo đi! Đến Đông Hải, phủ công chúa của tỷ không đủ ở thì liền đến phủ của đệ.” Ngọc Tử Tịch nói.
“Vì sao tỷ tỷ phải ở phủ công chúa? Hoa Vương phủ rất lớn mà, một ngàn hay tám trăm người cũng có thể ở, đừng nói chỉ có mấy người này.” Ánh mắt La Ngọc không rời khỏi hai nàng kia.
Vân Thiển Nguyệt tất nhiên biết rõ ràng tâm tư hai người này, họ chỉ là bởi vì khẩu pháo đất mà Xuân Thâm với Tử Đàn lấy ra lúc trước, nên trong lòng tò mò, muốn lấy được đồ từ trong miệng hai người, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của họ mà thôi, vì thế mới nhiệt tình như vậy. Nhưng nàng lại không muốn loại pháo đất này truyền ra ngoài, đánh vỡ thế thăng bằng. Thứ này dùng trong quân sự sẽ có lực sát thương khổng lồ. Nếu không phải đoán trước được Dạ Khinh Noãn sẽ không để cho nàng thuận lợi đi qua Lan thành, thì nàng mới sẽ không dùng thứ này để khiến nàng ta kinh sợ. Không chút nghĩ ngợi nói với hai nàng ấy: “Các ngươi trở về núi Mê Vụ đi! Mặc dù núi Mê Vụ thuộc Thiên Thánh, nhưng cũng xem như đã cách ly ra khỏi Thiên Thánh. Chiến tranh không lan tới núi Mê Vụ, các ngươi cũng không cần tham chiến.”
“Dạ!” Xuân Thâm, Tử Đàn đồng thời thở phào nhẹ nhõm, các nàng cũng không muốn bị công chúa và hoàng tử Đông Hải này quấn quýt hỏi chuyện.
“Nhị tỷ!” Ngọc Tử Tịch bất mãn nhìn Vân Thiển Nguyệt.
La Ngọc trợn mắt, “Để các nàng ấy đi theo có sao đâu? Không phải là thêm hai người thôi sao?”
“Thu hồi chủ ý của hai người đi, thứ kia, tỷ không muốn truyền ra trên đời này, trăm hại mà không có một tác dụng gì.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Nhưng đó là đồ rất tốt mà, tỷ cứ để bị lãng quên như vậy, không phải là đáng tiếc sao?” Ngọc Tử Tịch không cam lòng, “Tỷ có thứ này, sao không đưa cho tỷ phu? Tỷ cho huynh ấy, dù có mười thành trì đặt ở trước mắt cũng đều có thể bị tỷ phu phá hủy trong tích tắc, cần gì phải phí sức nữa chứ? Đừng nói chiếm lấy Thiên Thánh, chính là Đông Hải cũng không cần lo. Vừa bớt lo lại tiết kiệm rất nhiều công sức.”
“Không có ty, Dung Cảnh cũng sẽ thắng. Chẳng lẽ đệ muốn người trong thiên hạ đều nói chàng ấy dựa vào tỷ mới đánh thắng thiên hạ?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Sao có thể chứ? Hiện tại người trong thiên hạ đều sùng bái huynh ấy, ai dám nói vậy!” Ngọc Tử Tịch không tin.
“Hiện tại không ai nói, những vẫn sẽ có một ngày có người nói. Trăm ngàn năm sau, trên sử sách cũng sẽ ghi lại.” Giọng nói Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt mà trầm tĩnh, có một loại trong lành cao quý, “Từ nhỏ Dung Cảnh đã được người trong thiên hạ sùng bái hâm mộ, được người khác vừa thấy liền bị kinh diễm. Tỷ hy vọng trăm ngàn năm sau, vô luận là mọi người nhắc tới chàng ấy, hay là sử sách ghi lại chàng ấy, cũng đều là kinh diễm sung bái như hôm nay. Cũng sẽ không vì ta, mà khiến cho chàng ấy thất sắc nửa phần.”
“Tỷ thật đúng là yêu thảm tỷ phu!” Ngọc Tử Tịch nghe vậy xúc động, bỏ đi ý niệm trong đầu.
Ánh sáng trên mặt La Ngọc cũng giảm xuống, thu hồi tầm mắt đang nhìn Xuân Thâm và Tử Đàn, rút vào trong xe, lầm bầm với Vân Thiển Nguyệt: “Quả nhiên nam nhân đều là họa thủy, vẫn ít trêu chọc tốt hơn. Một nữ nhân đang tốt lành, lại bị một nam nhân gây họa đến sâu như vậy.”
“Có loại suy nghĩ này, coi chừng đời này không ai thèm lấy muội.” Ngọc Tử Tịch nói với La Ngọc.
La Ngọc bĩu môi, phản bác: “Thiên hạ có mấy Dung Cảnh?”
“Cũng đúng.” Ngọc Tử Tịch không thể không thừa nhận những lời này rất đúng, thở dài nhìn Ngọc Tử La một cái, nghĩ, tiểu nha đầu này sợ rằng tương lai thật đúng là không dễ gả ra ngoài. Những người xung quanh mà muội ấy nhìn thấy, đầu tiên là Hoa Vương thúc, tiếp đến là Thái tử hoàng huynh, rồi đến Cảnh thế tử, đều là hiếm có trên đời. Ánh mắt dĩ nhiên đã bị dưỡng đến không phải như bình thường. Cho dù hai ngày trước đã thả Dung Phong đi, nhưng cũng chưa chắc đúng là nhìn trúng hắn ta. Lần đầu tiên không khỏi có chút ưu sầu của một ca ca về chuyện lập gia đình trong tương lai của muội ấy. Huống chi nam nhân bình thường, ai dám lấy muội ấy?
Xuân Thâm, tử Đàn bái biệt Vân Thiển Nguyệt, trở về núi Mê Vụ.
Thanh Tuyền vung roi ngựa lên, xe ngựa đi tiếp.
Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại giả bộ ngủ, nàng chưa nói là, ban đầu nàng thành lập Phong các và Vân các, Phong các ở bên ngoài đối phó hoàng thất, chuyên về Bắc Cương, mà Vân các thì khởi nguồn ở núi Mê Vụ, nhưng thế lực lại phát triển đến Đông Hải, đây cũng là nguyên nhân mà nhiều năm qua lão Hoàng đế Thiên Thánh vẫn không tìm được nửa điểm tung tích của Vân các, cũng là nguyên nhân giấu được Dung Cảnh và Dạ Khinh Nhiễm.
Từ sau khi ra đời, nếu đã biết trên đại lục này có một quốc gia như Đông Hải, thì sao nàng lại không vươn tay vào chứ? Chỉ có điều vì che giấu Vân các, nên nàng thật sự chưa từng đến Đông Hải. Vận mệnh đúng là kỳ diệu, nàng tính toán tất cả, lại không ngờ đã yêu Dung Cảnh, cũng không ngờ Tiểu Thất đang sống ở Đông Hải, đúng là đã bỏ lỡ nhiều năm với huynh ấy.
Hôm nay, hoàn toàn lui ra ngoài, cũng không còn gì không tốt.
Thiên hạ đến cùng là thiên hạ của nam nhân, nàng cũng không muốn hùng bá thiên hạ, cũng không muốn xưng Nữ vương như Võ Tắc Thiên. Nàng chỉ muốn rửa sạch lớp ngụy trang, xắn tay làm cơm, giúp chồng dạy con. Làm nhiều như vậy, chỉ đơn giản là vì muốn có được một nhân sinh không bị người khác định đoạt và một cuộc sống an nhàn mà thôi. Đến hôm nay, còn gì quan trọng hơn giải trừ sinh sinh không rời giữ được mạng đây?
Xe ngựa đi thẳng về hướng đông.
Đi được khoảng năm mươi dặm, liền bắt gặp mười vạn binh mã mà Đông Hải Ngọc Tử Thư để lại đang nghiêm trang chờ ở đó, nhìn tư thế hiển nhiên chỉ cần Lan thành phóng tín hiệu, thì họ sẽ đồng loạt tấn công Lan thành. Lúc này thấy Ngôn Đường mang người trở về, một vị phó tướng liền dẫn đầu quỳ một chân xuống, hô lớn, “Cung nghênh Nhị công chúa, Tam công chúa, Nhị hoàng tử trở về Đông Hải!”
Âm thanh rung trời, còn chưa đi Đông Hải, đã liền làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Vân Thiển Nguyệt vén màn che lên, gật đầu với mười vạn người, không nói chuyện.
Ngôn Đường vung tay lên, mười vạn binh lính đứng lên, hộ tống xe ngựa đi đến huyện Kinh Châu.
Vào đêm, đi tới huyện Kinh Châu, mười vạn binh mã vòng qua huyện thành liền dựng lều tạm đóng quân. La Ngọc ồn ào muốn ở cùng lều với Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt không lay chuyển được muội ấy, đành phải đồng ý.
Đêm này, có La Ngọc ở bên người nói chuyện không ngừng, Vân Thiển Nguyệt muốn nhớ ai cũng không có khí lực.
Hôm sau, mười vạn binh mã lên đường, hành quân gấp, đến đêm liền tới thành Lạc Thủy. Lại một đêm không có chuyện gì xảy ra, hành trình ngày kế vẫn như vậy, đến đêm liền tới huyện Hà Cốc ở núi Mai Lĩnh.
Năm ngoái, lúc Vân Thiển Nguyệt tới huyện Hà Cốc ở núi Mai Lĩnh, chính là lúc xảy ra lũ lụt, Dung Cảnh trị thủy, nàng đuổi theo, nhưng bởi vì cô cô của nàng bị bệnh, nên nàng vội vàng chạy về, chưa được thấy huyện Hà Cốc sau khi được Dung Cảnh thống trị. Hôm nay lại tới đây, nhìn huyện Hà Cốc ở núi Mai Lĩnh non xanh nước biếc, phòng ốc ngay ngắn, sáng sủa sạch sẽ, cuộc sống dân chúng an ổn, liền nghĩ lúc trước Dung Cảnh nhiễm bệnh thương hàn còn ngày đêm mỏi mệt không ngừng trị thủy vẫn luôn đáng giá. Có dân chúng an ổn, mới có gia quốc, mới có thiên hạ.
Dân chúng huyện Hà Cốc ở núi Mai Lĩnh nghe được tin tức Vân Thiển Nguyệt đi ngang qua huyện Hà Cốc để tới Đông Hải, đều tụ tập ở ngoài binh doanh muốn gặp nàng.
Vân Thiển Nguyệt ra khỏi binh doanh, chính là nhìn thấy từng khuôn mặt tươi cười vui mừng, nữ có nam có, trẻ có già có, trong tay bọn họ cầm trứng gà và rau dại hái được hay con mồi săn được trên núi, nói là nghe nói nàng muốn đi Đông Hải, nhờ nàng mang những món đồ này đến cho Ngọc thái tử Đông Hải.
Vân Thiển Nguyệt cười kêu mọi người nhận lấy. Ngọc Tử Thư là Thái tử, không thiếu những thứ này, nhưng khó được chính là phần tâm ý này.
Dân chúng đưa đồ xong đều tụ tập lại chung một chỗ không đi, ngươi một lời ta một câu bàn luận về Ngọc thái tử Đông Hải năm ngoái đã trợ giúp họ tránh thoát lũ lụt cùng với không Cảnh thế tử chối từ lao khổ đến đây trị thủy, còn nói đến bọn họ nghe nói về chuyện Vân Thiển Nguyệt xây dựng lại Tây Nam, cứu ngàn vạn dân chúng Tây Nam, ánh mắt người người nhìn nàng đầy tôn kính, không thấy nửa điểm khinh bỉ khi từng có người đàm luận nàng là hồng nhan họa thủy.
Trời tối đen, dân chúng mới lưu luyến giải tán, lúc gần đi rất nhiều người đều hỏi nàng lúc nào sẽ đi Đông Hải về, đến lúc đó cũng mang lễ vật về cho Cảnh thế tử. Nàng cười đáp, “Sẽ không quá lâu!”
Dân chúng mới vui mừng rời đi.
Chỉ có chính nàng biết, nàng không dám hy vọng xa vời khẳng định mình thật sự có thể trở về, chỉ biết mình phải nỗ lực hết sức để sống sót trở về.
Ngày hôm sau, ra khỏi huyện Hà Cốc ở núi Mai Lĩnh rồi tiếp tục lên đường. Đi khoảng một trăm dặm, liền tới cửa biển Đông Hải. Mười vạn binh mã liền dừng bước, Ngôn Đường dẫn năm trăm thân vệ của phủ Thái tử hộ tống Vân Thiển Nguyệt, La Ngọc, Ngọc Tử Tịch và mọi người lên thuyền lớn đã chuẩn bị trước.
Thuyền lớn nhổ neo, theo đường biển, chạy thẳng đến Đông Hải.
Vừa mới lên thuyền, La Ngọc liền nằm bẹp trên giường trong khoang thuyền bằng sắt như bị rút gân lột da vậy, cả người cũng không còn tinh thần, cuối cùng không còn ồn ào với Vân Thiển Nguyệt nữa.
Đám người Hoa Sênh, Hoa Lạc hiển nhiên cũng chưa từng đi thuyền, lên thuyền còn nghiêm trọng hơn cả La Ngọc, nôn đến trời đất quay cuồng.
Ngọc Tử Tịch thì khá hơn La Ngọc và đám người Hoa Sênh một chút, nhưng cũng có hạn, mặc dù không đến nổi ngất, nôn và nằm bẹp, nhưng cũng không có tinh thần. Cả thuyền, trừ người chèo thuyền, Ngôn Đường và đám ẩn vệ mang theo, thì trong số những người còn lại chỉ có mỗi Vân Thiển Nguyệt là như không có chuyện gì cả.
Ngôn Đường hơi kinh ngạc nhìn Vân Thiển Nguyệt, kỳ quái khi thấy ngài ấy đi thuyền lần đầu tiên vậy mà không bị say sóng, chính hắn cũng từng bị say sóng rồi mới từ từ quen được, hôm nay có thể không ngất, đó là năm xưa liều mạng hôn mê từng tháng từng tháng mới được.
La Ngọc chóng mặt đến không còn khí lực nói chuyện, Ngọc Tử Tịch bất mãn nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt lên án nàng, “Nhị tỷ tỷ, tỷ vậy mà không say sóng, thiên lý ở đâu?”
“Tỷ và ca ca của đệ giống nhau, từ nhỏ không say sóng.” Vân Thiển Nguyệt nhìn đệ ấy nói.
“Hai người quả thật chính là quái vật.” Ngọc Tử Tịch lầm bầm một câu, không có tinh thần quay về khoang thuyền ngủ.
Vân Thiển Nguyệt không định đi ngủ cũng không buồn ngủ, hiếm khi La Ngọc không ầm ĩ nàng, nàng ra khỏi khoang thuyền, đứng trên bong thuyền, im lặng nhìn về phương tây. Ánh mắt như xuyên thấu qua ngàn dặm thấy được Mã Pha Lĩnh, một người mặc gấm Trầm Hương màu đen tuyền mười lượng vàng một tấc đứng ở ngoài quân doanh, nhìn về phía này.
Trái tim bỗng đau đến không có cách nào hô hấp.
Vân Thiển Nguyệt vươn tay che ngực, rõ ràng cảm thấy nhịp tim đập, từng nhịp từng nhịp, mạnh như vậy. Khó có thể tưởng tượng nếu nó đột nhiên không đập nữa sẽ như thế nào? Có phải nàng cũng sẽ không còn nhớ đến chàng nữa không?
Nàng đứng trên bong thuyền suốt một canh giờ, vẫn còn không có ý định quay vào khoang thuyền, Ngôn Đường không nhịn được đi tới, nhẹ giọng nói với nàng: “Nhị công chúa, mặc dù lúc này đang xuân hạ giao mùa, nhưng là gió biển rất mạnh, ngài vẫn nên về khoang thuyền đi. Lỡ như nhiễm phong hàn, sẽ không tốt cho thân thể ngài.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, xoay người đi vào khoang thuyền.
Ngôn Đường nhìn nàng đi vào khoang thuyền, rồi nhìn thoáng quan hướng tây, âm thầm thở dài một hơi.
Thuyền lớn đi suốt nửa tháng, biển rộng gió êm sóng lặng, hết thảy an ổn, không có chuyện gì phát sinh. Nửa tháng sau, đã có thể thấy được đất liền ở xa xa. Chứng say sóng của đám người Hoa Sênh cũng khỏi, đều ra khỏi khoang thuyền thưởng thức phong cảnh.
Thương thế của Phong Lộ đã lành hơn phân nửa, không cần người đỡ nữa, chỉ là sắc mặt hơi tái, vốn đã bị thương đầy người, lại thêm say sóng, khiến cho gương mặt vốn mũm mĩm của tiểu cô nương gầy đi một vòng.
Ngọc Tử Tịch cũng chuồn ra khỏi khoang thuyền, chỉ có mỗi La Ngọc là còn làm ổ trong khoang thuyền.
Lại thêm hai ngày, thuyền lớn đã tới gần bờ, có thể thấy rõ ràng có vô số người đang đứng trên bờ. Trong đó có hai người hết sức nổi bật. Một người cẩm bào ngọc đái, ngọc chất che hoa. Một người có dung mạo tuấn mỹ, tư thái khinh cuồng. Sau lưng họ, là quân đội hoàng gia Đông Hải.