Ánh mặt trời màu vàng tỏa ra, khiến từ đường Đức thân vương
phủ được bao phủ trong một tầng ánh sáng rực rỡ, từ ngoài nhìn vào cảm giác long ẩn uy nghiêm tráng lệ, người chưa đi vào nào
biết được bên trong như địa ngục nhân gian, cách một cánh cửa
này, như cửa của địa ngục, một bước là âm phủ, một bước là
nhân gian.
Dạ Khinh Nhiễm nghe vậy nghiêng đầu nhìn Vân
Thiển Nguyệt, ánh mặt trời chiếu xuống một bên mặt của nàng,
trong nháy mắt dung nhan trở nên diễm lệ đến cực điểm, hắn
giật giật khóe miệng, vạn chữ muốn nói, cuối cùng im lặng.
Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu, chống lại ánh mắt của Dạ Khinh
Nhiễm, mỉm cười với hắn: “Lời nói của ta huynh đã nghe thấy
chưa?”
Dạ Khinh Nhiễm nhìn nàng cười, cảm thấy ôn hòa đến
tân đáy lòng, đã bao nhiêu lần bước ra khỏi từ đường Đức thân
vương phủ, nghênh đón hắn chính là bóng đen vô biên trong nội
tâm, lần thứ nhất thấy được ánh mặt trời cùng nụ cười ôn hòa đến từ nàng, hai hốc mắt hắn bỗng nhiên ẩm ướt, gật gật
đầu.
“Cứ như vậy a! Cũng không có gì là không tốt.” Vân Thiển Nguyệt thu hồi ánh mắt, đi thẳng về phía trước.
Dạ Khinh Nhiễm thoáng chốc nhếch khóe môi, trong đầu nhớ lại lời
nói của Vân Thiển Nguyệt, quay đầu lại nhìn nhà từ đường ở
sau lưng, phân phó đại quản gia Đức thân vương phủ: “Kể từ hôm
nay, niêm phong từ đường lại!”
Đại quản gia Đức thân vương phủ biến sắc, kinh ngạc nhìn Dạ Khinh Nhiễm: “Hoàng thượng?”
“Trẫm nói niêm phong lại!” Giọng nói của Dạ Khinh Nhiễm có chút trầm xuống.
Thân thể của Đại quản gia đang quỳ trên mặt đất run lên, nghĩ đến
từ đường trăm năm cứ như vậy mà bị niêm phong lại? Nhưng ký ức
mỗi lần tình hình Tiểu vương gia đi vào đi ra như vẫn còn mới
mẻ, giờ đây, trên người hắn không còn lệ khí cùng hắc ám nữa, mà là một tư thái thoải mái nhất. Hắn nghĩ đến Vương gia và
Vương phi đã mất, tương lai tiểu quận chúa cũng phải lập gia
đình, về sau Hoàng thượng cũng tiến vào tổ tự Hoàng thất,
thờ cũng chính là Thủy tổ Hoàng đế, từ đường này của Vương
phủ niêm phong lại cũng tốt. Dù sao hắn cũng là đại quản gia
của Đức thân vương phủ, trải qua nửa đời mưa gió, sau khi nghĩ
thông suốt lập tức gật đầu, cung kính nói: “Vâng, lão nô sẽ cho người niêm phong lại.”
Dạ Khinh Nhiễm gật đầu, hắn không dừng lại, đi theo Vân Thiển Nguyệt rời khỏi đây.
Hai người một trước một sau, trên đường trở lại tiền đường, trong
tiền đường, cho dù là khách mới đến đây để tưởng nhớ cũng tận lực nói chuyện nhỏ, nhưng vì nhân số quá đông, vẫn hết sức
náo nhiệt. Dường như hai người từ nơi tĩnh mịch đến nơi huyên
náo.
Một đường không nói chuyện, đi vào phía trước đình viện.
Văn võ bá quan thấy Dạ Khinh Nhiễm trở lại, nhất tề dừng miệng,
chỉnh tề đồng loạt quỳ trên mặt đất: “Ngô hoàng vạn tuế!”
Hoàng quyền chí cáo vô thượng, vô luận là bất cứ khi nào, vô luận ở đâu, đều có người cúi đầu quỳ lạy.
Dạ Khinh Nhiễm liếc nhìn quần thần, đi đến trước quan tài của
Đức thân vương cùng Đức thân vương phi, nhấc vạt áo quỳ gối
xuống trước linh đường, dập đầu ba cái, rồi đứng lên, khoát tay với quần thần đang quỳ trên đất, uy nghiêm đế vương tự nhiên
hiện ra: “Các khanh bình thân, cung kính tiễn linh cữu Đức thân
vương cùng Vương phi!”
“Hoàng thượng vạn tuế! Đức thân vương thiên tuế! Vương phi thiên tuế!” Quần thần cũng dập đầu ba cái
rồi đứng lên.
Một ngày này, Dạ Khinh Nhiễm mang theo Vân
Thiển Nguyệt đưa tiễn Đức thân vương, quan tài của Đức thân vương ra khỏi Đức thân vương phủ. Văn võ bá quan đưa tiễn, đi về phía
núi Ngọc Long.
Trong quá trình tiễn đưa, Dạ Khinh Nhiễm
không nói một lời, Vân Thiển Nguyệt cũng không nói ra môt câu
nào. Quần thần đi sau lưng hai người, đều yên lặng suy đoán có
phải Vân Thiển Nguyệt tiểu thư và Hoàng thượng đã đạt thành
một hiệp định nào đó, nhưng cũng chỉ suy đoán trong lòng thôi,
cũng không có người dám hỏi lên tiếng.
Lăng mộ của Đức
thân vương cùng Đức thân vương phi đã được xây tốt, hai người hợp tán, nghi lễ thân vương, hết sức thuận lợi.
Bắt đầu từ
lúc mặt trời mọc, kết thúc là lúc mặt trời lặn, đội ngũ
theo đến Hoàng lăng trở lại Hoàng thành thì trời đã tối.
Vân Thiển Nguyệt trở lại Vinh Hoa cung, Dạ Khinh Nhiễm đi về điện Thánh Dương.
Ngày thứ hai, Dạ Khinh Nhiễm hạ chỉ, Đức thân vương phủ vốn có nô
bộc, người muốn vào cung thì cho vào cung đảm nhiệm chức
trách, người không muốn vào cung thì trục xuất ra khỏi phủ,
Đức thân vương phủ bị niêm phong bảo tồn, phong Tiểu quận chúa
thành phong hào Công chúa, vào ở Hoàng cung.
Thánh chỉ hạ
xuống thoáng một cái, nội tâm quần thần đều tinh tường, không
chỉ một mình niên đại của Đức thân vương phủ đã qua, mà niên đại thuộc về tứ đại vương phủ cũng đã qua. Tứ đại vương phủ, hiện tại Vinh
vương phủ bị niêm phong, Đức thân vương cũng bị niêm phong, chỉ
còn Vân vương phủ cùng Hiếu thân vương phủ.
Vân vương phủ
chỉ còn lại Vân Ly cùng con gái hắn Minh Châu quận chúa, tuy Vân Thiển Nguyệt được coi là nữ nhi Vân vương phủ, nhưng hôm nay lại vào ở Hoàng cung, Vân vương phủ cũng đơn giản là treo cái tên
mà thôi. Hiếu thân vương phủ coi như là phúc thọ nhất trong tứ
đại vương phủ đấy, không chỉ Hiếu thân vương vẫn khỏe mạnh, thân thể lão Hiếu thân vương cũng kiện khang, còn có Hiếu thân vương phi
cùng tiểu vương gia Lãnh Thiệu Trác, một nhà Hiếu thân vương,
hôm nay trở thành phủ có nhân khẩu thịnh vượng nhất. Hiếu thân
lão vương gia sớm đã ở trong phủ hưởng phúc, tuổi tác đã cao,
không còn hỏi chuyện triều chính nữa. Hiếu thân vương vì Đức
thân vương bống nhiên hoăng, khóc lớn lớn một hồi, giãy dụa đòi theo đưa linh cữu, đêm hôm đó cũng trình tấu xin từ quan với Dạ
Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm đồng ý cho Hiếu thân vương từ
quan, an hưởng tuổi già. Tứ phong Lãnh Thiệu Trác tước vị Hiếu thân vương, con kế nghiệp cha.
Đức thân vương chết, Hiếu
thân vương từ quan, trong triều đã mất hai vị trọng thần, một
đám lão thần cảm thấy trên đỉnh đầu hai cây đại thụ vẫn luôn chèo
chống bầu trời không còn nữa, nguyên một đám vẻ mặt tối tăm, ý thức được tuổi tác của bọn hắn cũng phải rời đi rồi.
Ngày
thứ ba, một số lão thần tuổi tác tương tự với Đức thân vương
cùng Hiếu thân vương dồn dập trình thư từ quan.
Dạ Khinh
Nhiễm ngự bút phê duyệt, cho phép một đống lão thần từ quan,
đồng thời ban thưởng cho con nối dòng của bọn hắn cùng với
người mà Vân Thiển Nguyệt đề bạt trong lần thi Hương năm trước
tấn vị quan viên nhậm chức.
Trong lúc nhất thời, cả triều đình không còn gặp bóng dáng tuổi già sức yếu nữa, cá thế
hệ đi trước đã toàn bộ thối lui trên võ đài lịch sử, bổ
nhiệm người thừa kế tiếp nhận giang sơn này, bầu không khí
không khỏi rực rỡ hẳn lên.
Ba ngày sau, cả triều thần phục hồi hình dáng cũ, dân chúng trong kinh thành cũng từ thời gian tịch mịch để tang Đức thân vương trở lại, kinh thành náo nhiệt lên chút ít.
Ngày thứ tư, Dung Phong trên tảo triều dâng
sớ, thỉnh Dạ Khinh Nhiễm lập Vân Thiển Nguyệt làm hậu. Lần hành động này lập tức khiến cho triều đình oanh động.
Trong
đầu văn võ bá quan âm thầm suy đoán, Thiển Nguyệt tiểu thư vào
ở trong Vinh Hoa cung, cùng đưa linh cữu Đức thân vương và Đức thân vương phi, như vậy cũng đại biểu một ẩn ý, nhưng chỉ là âm
thầm suy đoán, cũng không dám thừa nhận, dù sao nữ tử kia là
Vân Thiển Nguyệt tiểu thư, chuyện nàng gây nên chưa hề đi theo
lối suy luận thông thường nào. Nhưng chẳng ai ngờ rằng Đức thân
vương cùng Đức thân vương phi vừa mới đại tang, liền có người
thượng tấu thỉnh Dạ Khinh Nhiễm lập Vân Thiển Nguyệt làm hậu,
mà người đưa ra thỉnh cầu này lại là Thế tử Văn Bá hầu Dung
Phong.
Văn bá hầu phủ thoát ly khỏi Vinh vương phủ lập một phủ đệ riêng, nhưng có nhiều người vẫn coi hắn là chi nhánh của Vinh vương phủ, chung quy cũng là họ Dung, mặt khác hắn có thể trở lại kinh thành sớm cũng là do thế tử Vinh vương phủ sắp
đặt toàn bộ, mới vào triều nhận chức, trong triều không ít
người nhớ rõ tinh tường chuyện này. Nhưng hắn không chỉ là họ
Dung, mà còn là sư đệ của An vương Dạ Thiên Dật đã qua đời, cho
nên đối với Dung thị cùng Dạ thị, trong triều Dung Phong danh
xứng với thực ở phái trung lập. Tất cả thế cục trong triều
cùng ý kiến, tuy thân phận Dung Phong cao quý, nắm giữ chức vụ
quan trọng, nhưng lời nói không nhiều, trong thời gian dài như
vậy, mọi người đều biết. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn cầm đầu thỉnh tấu, lần đầu tiên liền cho thấy thái độ.
Có thể nào không làm cho triều thần kinh dị?
Văn võ bá quan kinh sợ một lát, đều nhìn hướng bên trên.
Dạ Khinh Nhiễm ngồi trên trên Kim điện, ngồi bên cạnh hắn nghe nghị
triều chính là Vân Thiển Nguyệt, hai người ngồi trong một mảnh
màu vàng, làm cho người nhìn lên chỉ thấy kim quang đập vào
mắt, nhất thời không thấy rõ nét mặt cửa bọn họ.
Dung
phong chờ trong giây lát, không thấy Dạ Khinh Nhiễm lên tiếng,
lặp lại: “Nước không thể không có vua, quân không thể không có
hậu. Hoàng thượng đăng cơ đã được nửa năm, đã đến lúc lập hậu vị. Vân vương phủ Vân Thiển Nguyệt tiểu thư, tài mạo song toàn, dịu dàng đoan trang có thể quản lý hậu cung, có thể giám
quốc, là nhân tuyển Hoàng hậu có một không hai. Thỉnh Hoàng
thượng lập Hậu, là phúc của Thiên Thánh.”
Hắn dứt lời, đại điện một mảnh im lặng.
Quần thần không dám nói một lời nào, Dạ Khinh Nhiễm cũng Vân Thiển Nguyệt ngồi trên cũng không nói gì. Toàn bộ đại điện, giống
như không có người.
Một lúc lâu sau, Vân Ly bỗng ra khỏi
hàng, cung kính nói: “Thần đống ý với lời nói của Dung thế
tử, thỉnh Hoàng thượng lập muội muội ta làm hậu. Thứ nhất không nói tới những việc trước kia nàng làm vì dân chúng Thiên Thánh,
lại nói mấy ngày trước, nàng giám quốc, khiến ngàn dặm Tây Nam trong thời gian ngắn đã hồi phục sinh cơ, cứu mười vạn người
dân trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng. Chính là đại công, nên
làm quốc mẫu tôn sư. Mặt khác muội muội ta nay đã là thân tự do, cùng Hoàng thượng từ nhỏ lớn lên quen thuộc, hiện tại lại vào
ở Vinh Hoa cung, không minh không bạch, tóm lại có tổn hại đến
thanh danh, không bằng sớm có danh phận.”
Lãnh Thiệu Trác
liếc nhìn Dung Phong cùng Vân Ly, cũng chậm rãi ra khỏi hàng,
thỉnh tấu nói: “Thần cũng đồng ý với Dung thế tử cùng Vân
vương. Tuy vừa mới qua kỳ đại tang của Đức thân vương và Đức thân
vương phi, nhưng khi còn sống Vương gia luôn mong muốn Hoàng thượng sớm lập hậu, Hoàng thượng lại bởi vì chính sự bận rộn, vẫn
luôn từ chối, đến ngày Vương gia hoăng, không thể thực hiện xong
nguyện vọng, ngày Vương phi tự tử, cũng chưa từng nhắm mắt.
Thần nghĩ bọn họ ở trên trời có linh thiêng, nhất định nguyện
ý Hoàng thượng sớm lập hậu. Cho nên, Hoàng thượng đại hiếu
không phải vì giữ đạo hiếu với Vương gia Vương phi, mà là lập
Hoàng hậu, chính là đại hiếu đối với bọn họ rồi. Hồn phách
của Vương gia cùng Vương phi hiện tại còn chưa đi xa, nếu nghe
được Hoàng thượng đại hôn, sẽ mỉm cười nơi chin suối.”
Quần thần âm thầm hít một hơi.
Ba người vừa dứt lời, song song mà đứng, bọn họ hôm nay trong
triều được xem là một đời mới của hoằng cổ trọng thần rồi.
Hơn đại đa số mọi người vào triều không theo kịp bọn hắn, cũng không theo kịp thân phận cùng địa vị của bọn hắn. Quần thần
thấy ba người dẫn đầu, nhao nhao liếc mắt nhau, liên tục ra khỏi hàng phụ họa.
Trong lúc nhất thời, cả triều rộ lên âm thanh lập hậu.
Cả văn võ triều thần không ai phản đối, đồng loạt nhất trí.
Dường như tất cả mọi người hiện tại đều quên đi rằng Vân Thiển Nguyệt từng được gả cho Dung Cảnh, là Cảnh thế tử phi của
Vinh vương phủ. Mặc dù hòa ly, nhưng cũng là thân phận đã gả cho người khác, không thích hợp tái giá làm Hoàng hậu. Theo như tổ
chế Thiên Thánh, Hoàng đế ưa thích, dù là thiên đại tài hoa,
nhiều lắm cũng chỉ có thẻ phong làm Hoàng phi hoặc Quý phi,
nhưng Hoàng thượng lệnh cho nàng nghe báo cáo và quyết định sự việc, ngồi ngang hang, ban thưởng ở Vinh Hoa cung, ra ngoài còn
phó thác nàng toàn quyền giám quốc, hành động bậc này, ai
dám đứng ra phản đối lập nàng làm Hoàng hậu? Huống chi trong
nội tâm của tất cả mọi người đều cảm thấy toàn bộ nử tử ở
kinh thành, thâm chí toàn bộ nữ nhi trong thiên hạ, cũng không
có người nào thích hợp làm Hoàng hậu hơn nàng.
Quần thần ra khỏi hàng, Dạ Khinh Nhiễm ngồi ghế trên cùng Vân Thiển Nguyệt vẫn không tỏ thái độ gì.
Dung Phong đi đầu quỳ rạp xuống đất, âm thanh trịnh trọng, so với
ngày xưa thêm vài phần nghiêm nghị, tựa như thề hôm nay nhất định phải khuyên giải, trầm giọng nói: “Thỉnh Hoàng thượng lập
hậu! Việc này không nên chậm trễ!”
“Thỉnh Hoàng thượng
lập hậu! Việc này không nên chậm trễ!” Vân Ly cùng Lãnh Thiệu
Trác cũng nhất tề quỳ trên mặt đất.
“Thỉnh Hoàng thượng
lập hậu! Việc này không nên chậm trễ!” Cả triều thần văn võ
cũng quỳ rạp xuống đất, đủ loại quan lại hưởng ứng, lộ ra
kết cục đã định.
Dạ Khinh Nhiễm xem văn võ bá quan đang
quỳ bên dưới, trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mở miệng nói: “Lập
hậu là chuyện đại sự!”
“Nữ tử trong thiên hạ, không ai có thể vượt qua nữ nhân Vân Thiển Nguyệt của Vân vương phủ, không
phải là khoe khoang, văn có thể an bang, võ có thể trị quốc.
Mấy ngày Vân Thiển Nguyệt trở lại kinh thành, mọi việc nàng làm,
bọn thần rõ như ban ngày, thần dám chắc chắn, ngoại trừ nàng
ra, trong thiên hạ không có một nữ tử nào thích hợp làm Hậu.”
Dung Phong lớn tiếng nói.
Ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm rơi vào
trên người Dung Phong, mới ngắn ngủn có mấy ngày, Dung Phong đã
gầy đi. Hắn hiểu được suy nghĩ trong lòng Dung Phong, bình tĩnh
nói: “Đức thân vương cùng Đức thân vương phi có ân sinh dưỡng đối với trẫm, vừa mới đại tang, trẫm đã lập hậu, ngày giữ đạo
hiếu quá ngắn. Lại thêm một thời gian nữa rồi nói.”
Dung
Phong lập tức ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn Dạ Khinh Nhiễm, nói:
“Hoàng thượng, như thế nào là hiếu? Hiếu chính là vui ở chỗ
vui của cho mẹ, lo nỗi lo của cha mẹ, vì ý nguyện của cha mẹ.”
Lúc còn sống Đức thân vương cùng Đức thân vương phi không phải luôn
tâm nguyện Hoàng thượng lâp hậu. Hôm nay văn võ bá quan thỉnh cầu, hồn phách của Đức thân vương cùng Đức thân vương phi còn chưa đi xa, đây đúng là thời cơ.”
Dạ Khinh Nhiễm mấp máy môi, giống như còn đang do dự, cũng như đang chờ đợi điều gì.
“Thỉnh Hoàng thượng nhanh chóng lập Hậu!” Văn võ bá quan không rõ, rõ ràng Dạ Khinh Nhiễm ưa thích Vân Thiển Nguyệt, vì sao hôm nay
quần thần thỉnh cầu, cả triều không có âm thanh phản đối. Đức
thân vương ra đi trước, ấy mà cũng vì Vân Thiển Nguyệt có thể
cứu Hoàng thượng về mà thay đổi thái độ, trước khi té xỉu
rồi hoăng còn nói, sau khi hai người bọn họ từ Mê Vụ lâm về,
có thể thương nghị lập hậu rồi. Đức thân vương phi trước khi tự
sát cũng thỉnh cầu Vân Thiển Nguyệt gả cho Dạ Khinh Nhiễm. Theo lý thuyết đúng ra hôm nay trăm miệng một lời thỉnh cầu hắn
lập hậu, hắn nên lập tức đáp ứng mới phải.
“Để cho trẫm suy nghĩ đã!” Dạ Khinh Nhiễm âm trầm yên lặng một chút, mới nhổ ra một câu.
“Thần thấy Hoàng thượng không cần suy nghĩ nữa! Tây nam đã khôi phục
gieo trồng mùa xuân, cứu vớt lấy mấy chục vạn con dân, danh vọng Thiển Nguyệt tiểu thư đến nay chưa từng có, Tây Nam truyền đến
tin tức, người dân Thiên Thánh mỗi người đều kính yêu nàng.
Hoàng thượng lập nàng làm Hậu, người dân Thiên Thánh quốc tất
nhiên vui mừng.”
Dung Phong bày ra tư thái Dạ Khinh Nhiễm chưa
đáp ứng hắn không đứng dậy, trầm giọng nói: “Hoàng thượng không đáp ứng, hôm nay bọn thần sẽ quỳ ở đây không dậy.”
Quần thần không có người tiếp tục lên tiếng, xem thái độ, coi Dung Phong như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Dạ Khinh Nhiễm nhíu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung phong đang quỳ ở hàng đầu tiên, trong
trí nhớ của nàng, Dung Phong khó có được như ngày hôm nay, đối
với sự tình gì cũng bày ra tư thái kiên nghị bướng bỉnh thế tất phải đạt thành. Trong nội tâm nàng tinh tường minh bạch, Dung
Phong là muốn nàng còn sống, dù cho là gả cho Dạ Khinh Nhiễm,
cũng là vì muốn nàng còn sống.
Dung Phong cảm nhận được
ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt, ngẩng đầu lên nhìn nàng, một đôi mắt lóe lên ánh sáng thống khổ cũng kiên trì, còn có tràn
đầy khẩn cầu.
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười cười, giọng điệu hòa hoãn mở miệng nói: “Không phải là lập hậu sao? Làm
sao lại huy động nhân lực như vậy? Các ngươi làm như vậy sẽ làm cho hoàng thượng phảng phất cảm thấy giống như trên chiến
trường bắt hắn đi chịu chết vậy!” dứt lời nàng nửa thật nửa
giỡn nói: “Các ngươi ngẩng mặt lên nhìn xem, sắc mặt Hoàng
thượng như sắp có mưa rồi!”
Quần thần ngẩng ngơ, giọng nói
như gió xuân mềm mại, nháy mắt quét sạch toàn bộ sự tĩnh mịch trong toàn đại điện. Họ khong tự chủ được ngẩng đầu lên, nhìn về phía chủ vị.
Dạ Khinh Nhiễm nghe vậy dở khóc dở cười.
Quần thần nhìn thoáng qua, thần sắc người ngồi trên thượng vị có
chút bất đắc dĩ, mỉm cười nhẹ nhàng, hoàn toàn khác biệt với
phía dưới bọn họ quỳ xuống thỉnh cầu chuẩn bị trịnh trọng lấy cái chết để can gián. Không khỏi giật mình sững sờ, không rõ ý
nghĩa.
Thiển Nguyệt tiểu thư nói thế, rốt cuộc là đáp ứng hay không đáp ứng.
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng hô to: “Báo! Tám trăm dặm khẩn cấp!”
Một tiếng này thật lớn, lập tức phá vỡ hào khí, quần thần nghe
tám trăm dặm khẩn cấp, cũng biết là quân tình báo khẩn cấp,
nhất tề quay đầu lại, nhìn về phía cửa đại điện. Tất cả mọi
người đồng loạt nghĩ đến một cái tên, Cảnh thế tử.
Dạ Khinh Nhiễm thần sắc nghiêm chỉnh, nhàn nhạt phân phó: “Tuyên!”
Thái giám truyền chỉ ra ngoài, một chữ “Tuyên” được truyền đến ngoài điện.
Không lâu sau, một binh sĩ bước nhanh như chạy lên điện, quỳ gối trên
đại điện, cấp bách nói: “Hoàng thượng, tám trăm dặm cấp báo,
năm mươi vạn đại quân của Cảnh thế tử tấn công thành Thanh Sơn vào
giờ tý đêm qua, hôm nay thành Thanh Sơn thất thủ, Tổng binh thành
Thanh Sơn bỏ mình, Trần lão tướng quân mang theo quân rút ra khỏi thành Thanh Sơn. Hao tổn hai vạn binh mã bị Cảnh thế tử thu
phụ.”
Lời nói vừa ra, cả văn võ triều thần đều sợ hãi.
Cảnh thế tử mang 50 vạn binh mã, giờ tý hôm qua công thành, thành
Thanh Sơn vốn có 30 vạn binh mã, cộng thêm lúc Trần lão tướng
quân cùng Phượng Dương thu phục Tây Nam, giết Lý Kỳ, mở rộng
binh lực, mang đến hai mươi vạn binh mã, có 50 vạn binh mã vậy
mà không chống được Cảnh thế tử ban đêm công thành.
Trận này là thất bại cỡ nào chứ?
Trong lúc nhất thời, văn võ bá quan không tiếp tực bàn luận chuyện
lập hậu, mọi ánh mắt tập trung lên người binh sĩ biên quan đang
báo cáo quân tình.
“Dẫn binh là người phương nào?” Ngược lại Dạ Khinh Nhiễm vẫn trấn định, trầm giọng hỏi.
“Nghe nói là Cảnh thế tử.” Binh sĩ kia lập tức nói.
Dạ Khinh Nhiễm gật gật đầu “Ngoại trừ hao tổn Tổng binh thành
Thanh Sơn cùng hai vạn binh mã, những người còn lại như thế
nào?”
“Nghe nói Trần lão tướng quân bị trọng thương, Thương đại nhân, Phượng phó tướng bọn họ lui lại kịp thời, đều không bị sao.” Binh lính kia đáp.
Dạ Khinh Nhiễm khoát tay: “Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi!”
Binh lính kia lui xuống.
Ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm liếc nhìn quần thần, thanh âm bình thản:
“Tuy Phượng Hoàng quan cùng thành Thanh Sơn đóng tất cả là 50
vạn đại quân, nhưng bản thân Cảnh thế tử tự công thành, Tổng
binh thành Thanh Sơn cùng Trần lão tướng quân, Thương đại nhân
không ai là đối thủ cũng không có gì lạ.”
Quần thần nhất
tề gật đầu, tài hoa của Cảnh thế tử vốn không ai bằng, hắn tự
mình ra tay, không lên tiếng thì thôi, vừa ra tay tất khiến người
kinh sợ. Vừa ra tay lần đầu tiên đã thành công phá thành. Mọi người đều nghĩ, trong kinh thành người nào mới là đối thủ của Cảnh thế tử? Trước kia có một Thượng Quan đế sư, đáng tiếc là
người của Cảnh thế tử, hôm nay đem tất cả mọi người trong kinh
thành này ra tính toán một lần, ngoại trừ Hoàng thượng cùng
Vân Thiển Nguyệt tiểu thư, sợ là không có người nào chống cự
nổi, thế nhưng bọn họ có thể rời kinh thành được sao?
“Các ái khanh có đề nghị gì?” Dạ Khinh Nhiễm tựa hồ chưa phát
giác ra đại quân tiến đến núi sông của hắn có gì nghiêm trọng, có chút không đếm xỉa đến hỏi.
Dung Phong mấp máy môi,
trầm giọng nói “Thần nguyện ý tiến về thành Thanh Sơn chống
lại đại quân của Cảnh thế tử. Văn bá hầu phủ cùng Vinh vương
phủ tuy là huyết mạch tương thừa, nhưng đã sớm lập môn hộ
khác. Thần sở học có lẽ không bằng Cảnh thế tử, nhưng cũng
không dễ dàng để đại quân của hắn nhập quan, quét ngang Thiên
Thánh.”
Dạ Khinh Nhiễm “A” một tiếng.
“Nhưng thần có
điều thỉnh cầu! Thần xuất binh nghênh chiến, thỉnh Hoàng thượng đáp ứng, nhanh chóng lập hậu.”Dung Phong vừa nói, vừa nhìn Dạ
Khinh Nhiễm cùng Vân Thiển Nguyệt, giọng nói kiên nghị hữu lực,
không đạt mục đích không bỏ qua.
Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên cười nói: “Phong thế tử đối với chuyện trẫm lập hậu, so với trẫm…”
“Báo!” Hắn còn chưa dứt lời, bên ngoài lại truyền đến tiếng hô to, so với tiếng hô lúc nãy thì càng thêm cấp bách.