Thượng Quan Minh Nguyệt trừng bóng lưng Vân Thiển Nguyệt đã đi thẳng
ra khỏi Đế Tẩm điện mà cũng không quay đầu lại, bóng lưng kiên quyết
thẳng tắp giống như đang cười nhạo hắn ta thất thủ. Hắn ta giận dữ, đá
một cước vào khung cửa.
Khung cửa phát ra một tiếng “Rắc”, lung lay hai cái, nứt ra một
đường thật dài, hắn ta vẫn còn thấy chưa giải hận, vì thế lại đá thêm
một cước, khung cửa vỡ nát, mảnh vụn rơi đầy đất, hắn ta lại dùng chân
giẫm lên hai mảnh gỗ vụn trên đất, gỗ vụn liền biến thành mảnh nhỏ, hắn
ta lại dùng sức nghiền nghiền. Vẫn chưa thấy giải hận, liền phất tay đã cắt đứt tấm rèm che, tấm màn đang nguyên vẹn bị hắn ta đánh bay khắp
nơi, những hạt châu như hóa thành lợi khí, ngay lập tức thủ vệ cung đình đang bao vây quanh Đế Tẩm điện liền gặp phải tai ương, mấy người bị
đánh trúng, phát ra tiếng kêu thảm, ngã xuống đất. Nhưng liền có cung
tiễn thủ dự bị lập tức lấp vào vị trí trống, vẫn bao vây kín đến nước
chảy cũng không lọt.
“Dung Cảnh, nhìn xem ngươi tìm nữ nhân tốt đến cỡ nào này!” Thượng
Quan Minh Nguyệt nhìn đám dự bị nhanh chóng lấp đầy chỗ trống, hơn một
vạn mũi tên đen nhánh nhắm thẳng vào hắn ta, chỉ cần hắn ta vừa có một
động tác rời đi nào, thì bọn họ sẽ bắn tên, hắn ta tức giận đến phất tay đánh một chưởng vào cột trụ hành lang đang chống đỡ Đế Tẩm điện.
“Trăm năm trước ao Ôn Tuyền trong Đế Tẩm điện đã chôn vùi những kẻ có đi mà không có về, nếu ngươi đụng trúng cơ quan mà mất mạng, thì đừng
trách ta không nhắc nhở ngươi.” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt vang lên ở ngoài điện, không thấy người, nhưng nghe thấy tiếng.
Tay Thượng Quan Minh Nguyệt liền khựng lại, một chưởng chạy không
đánh ra, nhưng chân khí của hắn ta tràn ra vẫn khiến cho cả tòa Đế Tẩm
điện lung lay.
Nghe tiếng bước chân Vân Thiển Nguyệt đi xa, Thượng Quan Minh Nguyệt
vừa tức vừa giận nhìn chằm chằm vào dãy cột trụ hành lang đang nâng đỡ
cả tòa đại điện một lát, giây lát sau đành bất đắc dĩ thả tay xuống,
xoay người lại nhìn đám thị vệ cung đình đang bao vây Đế Tẩm điện, người người đều kéo cung cài tên, cẩn thận trông chừng hắn ta, hậm hực trên
mặt hắn ta dần dần biến mất, nhàm chán bĩu môi, khôi phục lại bộ dáng
kiêu ngạo không ai bì nổi trước sau như một, “Không phải là ở lại thêm
mấy ngày sao? Cũng không phải chuyện lớn gì. Ở liền ở.” Nói xong, hắn ta xoay người đi vào trong điện.
Áo đỏ phấp phới, bóng lưng phong hoa.
Cửa điện bị hắn ta phá hỏng không thể che chắn tình hình ở trong
phòng, nhưng lại không có ai dám bước ra sửa chữa lại, gió đêm từ từ
thổi vào, khiến ánh nến trên mặt bàn chập chờn, màn che nhẹ lay động,
chỉ thấy sau khi hắn ta vào trong, liền đá giày ra khỏi chân, nằm vào
trong màn.
Cả tòa Đế Tẩm điện khôi phục lại tĩnh lặng, không còn vang lên tiếng động nữa.
Vân Thiển Nguyệt ra khỏi Đế Tẩm điện, nhìn thấy Dạ Khinh Nhiễm đang
đứng trong nhà thủy tạ trong ngự hoa viên, đứng chắp tay sau lưng đưa
lưng về phía này, bước chân nàng dừng lại, nhìn hắn ta một lát, mới cất
bước đi đến chỗ hắn ta.
Lát sau, đi vào nhà thuỷ tạ, nàng bước lên bậc tam cấp đi vào.
Dạ Khinh Nhiễm không quay đầu lại, giọng nói trong gió đêm có chút
trầm thấp, “Tiểu nha đầu, muội làm như vậy, là đang giận dỗi với hắn ta, hay đã thật ân đoạn tình tuyệt, nói cho ta biết đi.”
Bước chân Vân Thiển Nguyệt khựng lại, thản nhiên nói: “Không biết.”
Dạ Khinh Nhiễm quay đầu lại, nhìn nàng, trong gió đêm, tay áo nàng
bay phất phới, tóc mai nhẹ bay, dải lụa chập chờn, dung nhan thanh lệ
thoát tục không còn bắt gặp sự mềm mại vũ mị nữa, mà là lạnh lùng trầm
ổn, khóe miệng hắn ta giật giật, không thấy nụ cười, “Muội ngược lại
thành thật.”
Vân Thiển Nguyệt bước lên bậc thềm ngọc cuối cùng, dừng bước, nhìn Dạ Khinh Nhiễm, hôm nay hắn ta không mặc cẩm bào Đế vương, phong thái trác tuyệt, nhẹ nhàng tiêu sái, giống hệt như lần hắn ta hồi kinh cứu nàng ở hồ Uyên Ương vào năm ngoái, nói cười không có chỗ nào kiêng kỵ, sắc mặt nàng ấm áp hơn một chút, bình tĩnh nói: “Tuyệt tình rất khó, giận dỗi
quá trẻ con. Không bằng cả đời không qua lại với nhau, cá quay về nước,
quên đi chuyện trên bờ.”
Dạ Khinh Nhiễm ngơ ngác một chút, chợt cười to, “Đích thật là cách làm của nàng.”
Vân Thiển Nguyệt cười khẽ một tiếng.
Dạ Khinh Nhiễm xoay người, ánh mắt nhìn lên bầu trời, bầu trời sao
trong đêm cực kỳ sáng, các ngôi sao vây quang vầng trăng sáng đang treo
cao nơi phía chân trời, hắn ta thu nụ cười, nói đúng trọng tâm: “Dung
Cảnh là ai? Nếu trên thế gian này có ngàn vạn con đường, thì con đường
mà hắn ta đi nhất định là có nàng, cũng nhất định là một con đường không quay đầu lại được. Hôm nay hắn ta tính kế nàng, nhưng tiểu nha đầu,
nàng có nghĩ từng tới chưa, biết đâu hắn ta không thể không làm?”
Vân Thiển Nguyệt cũng thu lại nụ cười, nhìn lên bầu trời, vầng trăng
sáng lấn át hết toàn bộ ánh sao phía chân trời, nàng nói một cách thản
nhiên: “Thế gian an đắc song toàn pháp, bất phụ Như Lai bất phụ khanh.
Mặc dù chàng ấy không thể không làm, nhưng ai lại hy vọng chàng ấy làm
việc có liên quan đến ta nhưng lại gạt ta ra ngoài?”
Dạ Khinh Nhiễm cong môi cười cười, từ chối cho ý kiến, “Thông minh cả đời hồ đồ nhất thời.”
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, mặc kệ là thông minh, hay hồ
đồ, thì nàng đã không còn là Vân Thiển Nguyệt của ngày xưa nữa, quanh đi quẩn lại một lần lại một lần, có nhiều thứ đã nhìn rõ ràng. Yêu nhau là một chuyện rất xa xỉ.
Dạ Khinh Nhiễm quay đầu lại nhìn nàng một cái, thấy nàng tỉnh táo đến cực điểm, hắn ta thu hồi ánh mắt, cũng không nói thêm gì nữa.
Nhà thuỷ tạ tĩnh lặng, gió đêm phơ phất.
Một lát sau, Dạ Khinh Nhiễm quay người lại, thấy gió lạnh thổi rối
mái tóc dài của Vân Thiển Nguyệt, hắn ta tự tay vén lại cho nàng, lẳng
lặng nhìn mặt nàng một lát, rồi ấm giọng nói: “Kể từ hôm nay, nàng ở lại cung Vinh Hoa đi!”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Dường như Dạ Khinh Nhiễm chợt mỉm cười, vươn tay giữ chặt tay nàng, đi ra ngoài nhà thủy tạ.
Vân Thiển Nguyệt theo bước chân của hắn ta, đi về hướng cung Vinh Hoa.
Ngày hôm sau, Dạ Khinh Nhiễm nắm tay Vân Thiển Nguyệt tảo triều. Bá
quan văn võ nhìn hai người, kinh hãi không hiểu nổi. Đức Thân Vương,
Hiếu Thân Vương, một đám triều thần, kể cả Dung Phong, Lãnh Thiệu Trác,
Vân Ly, mỗi người đều đồng loạt hiện lên thần sắc không dám tin.
Dạ Khinh Nhiễm là ai? Đó là Đế vương của giang sơn Thiên Thánh.
Vân Thiển Nguyệt là ai? Là Cảnh thế tử phi Vinh Vương phủ trước đây,
là người đã hòa ly với Cảnh thế tử đang quay mũi giáo vào giang sơn Dạ
thị, là vị hôn thê được định sẵn hôn ước của Thượng Quan Đế sư.
Hai người như vậy nắm tay nhau vào triều, sao có thể không khiến cho
bá quan văn võ khiếp sợ chứ? Huống chi trước đó bọn họ cũng không nghe
được chút tiếng gió nhẹ nào cả, không rõ làm sao mà Vân Thiển Nguyệt túc trực bên linh cữu Thất công chúa gặp đại nạn ba ngày ngủ năm ngày bỗng
nhiên cùng Hoàng thượng dắt tay lên triều.
Trong tòa Kim điện này, Vân Thiển Nguyệt đã từng tức giận phá hủy
long ỷ, một kiếm suýt giết Dạ Khinh Nhiễm, hình ảnh máu nhuộm đỏ Kim
điện vẫn còn rõ mồn một ở ngay trước mắt, giống như mới hôm qua vậy, ai
cũng chưa từng nghĩ đến bọn họ lại có một ngày nắm tay nhau, hơn nữa tư
thái hai người đều bình thản, không ai có nửa phần miễn cưỡng.
Rốt cuộc đây là chuyện gì? Trong lòng tất cả mọi người đều treo một dấu chấm hỏi thật lớn, đè đến không thở nổi.
Đức Thân Vương, Hiếu Thân Vương còn chưa mở miệng, thì Lãnh Thiệu Trác đã hô to một tiếng trước tiên, “Hoàng thượng!”
Dạ Khinh Nhiễm dừng bước, quay đầu lại, nhìn Lãnh Thiệu Trác, tâm
tình giống như vô cùng tốt hỏi, “Lãnh tiểu vương gia, có chuyện gì?”
Lãnh Thiệu Trác vừa định hỏi rõ, nhưng nhìn gương mặt mỉm cười của Dạ Khinh Nhiễm, cùng với Vân Thiển Nguyệt cũng dừng bước nhìn hắn, trong
nháy mắt, câu hỏi liền kẹt lại trong cổ họng, không nói ra được.
“Sao vậy?” Dạ Khinh Nhiễm thấy Lãnh Thiệu Trác nhìn hắn, lại nhìn Vân Thiển Nguyệt, bộ dáng như nuốt phải trứng ngỗng, cười nhướng mày.
Dạ Khinh Nhiễm như vậy, khiến cho quần thần càng thấy kinh ngạc. Dạ
Khinh Nhiễm đăng cơ đến nay, mỗi ngày đều là uy nghi oai nghiêm, rõ ràng là Đế vương trẻ tuổi, nhưng lại thâm trầm như một ông lão đã chấp
chưởng đế nghiệp giang sơn cả đời, mỗi lần tảo triều, toàn bộ khí áp
trong Kim điện đều trầm thấp, rất khó được thấy nét mặt tươi cười của
hắn ta như ngày xưa, thế nhưng hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy khóe
miệng của hắn ta mỉm cười, sắc mặt ôn hòa nhẹ nhàng, một bộ long bào
sáng chói, ẩn ẩn có thể bắt gặp bóng dáng tiêu sái của ngày xưa. Có thể
nào không khiến cho người đã quen thuộc với hắn ta trong nửa năm qua cảm thấy kinh ngạc?
Lãnh Thiệu Trác há to miệng, lại càng không nói nên lời.
Vân Ly hiểu ra trước tiên, nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy thần sắc của
muội muội tràn đầy thoải mái, giữa hai đầu lông mày không còn mây đen
như lúc vừa mới trở lại kinh thành mấy ngày qua nữa, giống như cái kết
nào đó dưới đáy lòng muội ấy đã được cởi ra, sắc mặt ôn hòa, có thể thấy được trong lòng đã kiên định và có chủ trương, trong lòng của hắn không khỏi buông lỏng, kêu một tiếng hỏi thăm, “Muội muội!”
Vân Thiển Nguyệt cười cười với Vân Ly, nhìn gương mặt mới có mấy ngày mà đã trở nên gầy gò của hắn ta, ôn hòa gật đầu, “Ca ca, chuyện cũ đã
qua, đừng bi thương nữa. Cuộc đời của con người cũng như cây cỏ vào thu
vậy, gặp được rất nhiều người, có người có thể đi cùng ca cả đời, đó là
duyên phận đã tu luyện ngàn vạn năm, có người chỉ có thể đi cùng với ca
một đoạn đường, đó đã là khó có được rồi.”
Vân Ly gật gật đầu, cười nói với Vân Thiển Nguyệt tràn đầy yêu thương, “Ca ca đã hiểu.”
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa.
“Vân Vương có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi, tránh cho tiểu nha
đầu lo lắng ngươi, Thất công chúa để lại Minh Châu cho ngươi cũng là một chuyện may mắn.” Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Ly, quay sang cười hỏi Dung
Phong, “Mấy ngày qua quận chúa Minh Châu đã làm phiền Phong thế tử rồi. Không biết bây giờ đã về Vân Vương phủ chưa?”
Từ khi Dạ Khinh Nhiễm và Vân Thiển Nguyệt cùng dắt tay lên điện, Dung Phong cũng cả kinh, nhưng hắn liền rất nhanh trấn định lại, nghe thấy
Dạ Khinh Nhiễm nói như vậy, liền bất đắc dĩ cười khổ, “Còn chưa về Vân
Vương phủ, hiện giờ vẫn còn ở phủ Văn Bá Hầu, hôm qua khóc suốt một đêm, thần nhân lúc con bé ngủ rồi mới có thể vào triều.”
Vân Ly lập tức nhận lỗi với Dung Phong: “Đã làm phiền Phong thế tử rồi!”
Vân Thiển Nguyệt thấy sắc mặt Dung Phong mỏi mệt, cũng thật gầy,
chứng tỏ là đã mấy ngày không nghỉ ngơi tốt, nàng thấy buồn cười, để cho một đại nam nhân chăm sóc trẻ nhỏ, đúng là đã làm khó huynh ấy rồi,
liền nói với huynh ấy: “Sau khi hạ triều, huynh đưa con bé vào cung đi!
Muội trông con bé cho.”
Dung Phong nghe vậy liền thở ra một hơi thật giống như hận không thể
ném củ khoai lang phỏng tay này đi ngay lập tức, vội vàng gật đầu,
“Được!”
Dạ Khinh Nhiễm nhìn thần sắc Dung Phong, cười lớn ra tiếng. Dung
Phong, Vân Ly, Vân Thiển Nguyệt cũng cười theo. Tiếng cười của họ hòa
chung với nhau, hoặc nhẹ nhàng, hoặc trầm thấp, vui sướng vô cùng.
Ngoại trừ ba người họ, đám quần thần còn lại thì lại càng kinh ngạc sợ hãi.
Cuối cùng, Đức Thân Vương không nhịn được nữa, giọng nói phát run,
“Hoàng thượng, ngài và Thiển Nguyệt tiểu thư là sao? Sao hai người lại
cùng… Cùng vào điện?”
Lãnh Thiệu Trác cũng muốn hỏi chuyện này, quần thần cũng muốn biết chuyện này, ngay lập tức đều vểnh tai.
Nụ cười của Dạ Khinh Nhiễm vẫn chưa tắt, tùy ý “Ah” một tiếng, cười
nói: “Thượng Quan Minh Nguyệt là người do Dung Cảnh phái tới, nhằm để mê hoặc trẫm, quần thần và con dân, kỳ thực là muốn ý đồ trong ứng ngoại
hợp làm phản, tiểu nha đầu tương kế tựu kế, diễn trò với hắn ta, rồi
vạch trần mưu kế của hắn ta, phá vỡ tính toán của hắn ta, nhốt hắn ta
vào Đế Tẩm điện, từ hôm nay, Thiên Thánh không còn Thượng Quan Đế sư gì
nữa.”
Đức Thân Vương ngẩn ngơ, không ngờ Thượng Quan Minh Nguyệt lại là
người do Dung Cảnh phái tới, trợ giúp thu phục Tây Nam, cũng quá giống
như thật. Ông thầm thổn thức một tiếng, nhìn sang Vân Thiển Nguyệt, ánh
mắt biến ảo một chút, thăm dò, “Vậy hôn ước của Thiển Nguyệt tiểu thư và Thượng Quan Minh Nguyệt…”
“Tất nhiên là hủy bỏ!” Dạ Khinh Nhiễm nhẹ nhàng vung tay áo một cách
đương nhiên, ra lệnh, “Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, chiêu cáo thiên hạ: Thượng Quan Minh Nguyệt tính kế, cảnh tỉnh vạn dân. Huỷ bỏ thân
phận Đế sư, giải trừ hôn ước của Thiển Nguyệt tiểu thư Vân Vương phủ.”
“Vâng!” Có nội thị lập tức lui xuống truyền chỉ.
“Thiển Nguyệt tiểu thư có công, từ hôm nay, cho phép triều nghị, chấp chính cùng với trẫm. Ban cho ở lại cung Vinh Hoa.” Dạ Khinh Nhiễm lại
hạ chỉ.
Quần thần lại càng cả kinh, đồng loạt nhìn chằm chằm Dạ Khinh Nhiễm
và Vân Thiển Nguyệt đang đứng bên cạnh hắn ta, Dạ Khinh Nhiễm hạ chỉ,
Vân Thiển Nguyệt không biểu lộ chút phản đối và không muốn nào. Không
chỉ mỗi người Thiên Thánh biết, mà người người trong bốn biển trên khắp
thiên hạ đều biết, cung Vinh Hoa là nơi ở của lịch đại Hoàng hậu Dạ thị, ngày hôm nay Dạ Khinh Nhiễm cũng không tỏ rõ muốn cưới Vân Thiển Nguyệt làm Hậu, nhưng lại ban cho nàng ấy ở lại cung Vinh Hoa, điều này không
khỏi làm cho người người rối rít phỏng đoán dụng ý.
“Tảo triều!” Dạ Khinh Nhiễm không nói thêm nữa, nắm tay Vân Thiển Nguyệt đi lên kim y.
Quần thần liền đè những thắc mắc còn muốn hỏi xuống đáy lòng, đồng
loạt đứng nghiêm trang lại, vội vàng quỳ xuống bái lạy, “Ngô hoàng vạn
tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”
Dạ Khinh Nhiễm ngồi xuống, Vân Thiển Nguyệt ngồi ở bên cạnh hắn ta, hắn ta nhẹ nhàng phất tay, “Các khanh bình thân!”
Quần thần đứng dậy, đội ngũ ngay ngắn, có bản khải tấu, bắt đầu một buổi tảo triều.
Tấu chương được dâng lên trong buổi tảo triều, phần lớn đều là về
trận chiến ở Phượng Hoàng quan và thành Thanh Sơn, về Dung Cảnh. Mấy
ngày nay, Dung Cảnh cũng không xuất binh đánh thành Thanh Sơn, mà lại
cho 50 vạn đại quân án binh bất động ở Phượng Hoàng quan. Sau khi Trần
lão tướng quân và Phượng Dương mang theo binh mã đến thành Thanh Sơn,
ngày ngày đóng chặt cửa thành cảnh giới, tăng cường phòng bị, ngày đêm
không dám buông lỏng.
Mà trong Phượng Hoàng quan lại không truyền ra tin tức hoa đào chi
quý gì, giống như chuyện hoa đào chi quý mấy ngày trước chỉ đơn giản là
một giấc mộng xuân mà người trong thiên hạ giúp Dung Cảnh mơ tới mà
thôi, đến bây giờ, liền biến mất không dấu vết.
Chuyện hai người bên gối được đề cử đến bên người Dung Cảnh khiến
tranh cãi xôn xao cũng không truyền ra sự kiện kiều diễm phấn hồng gì.
Người trong thiên hạ lại giống như không còn nhớ đến công chúa Thúy Vi, cũng không nhớ đến gia chủ Lam gia nữa. Trận ngôn luận phấn hồng của
hai cô gái đó, đầu tiên đã bị chôn vùi dưới tin tức đại hôn của Thượng
Quan Minh Nguyệt và Vân Thiển Nguyệt, sau lại bao phủ ở dưới tin tức Vân Vương phi Vân Vương phủ – Thất công chúa Thiên Thánh sinh non tử vong
vào mấy ngày trước.
Trong nháy mắt, trọng điểm trong tầm mắt của cả thiên hạ đều tập trung vào kinh thành Thiên Thánh, nơi đang có Vân Thiển Nguyệt.
Các dân chúng càng chú ý hơn không phải là công chúa Thúy Vi, Lam gia chủ cùng với những cô gái hoa đào chi quý đang chen chúc xâm nhập vào
Phượng Hoàng quan kia, mà là Vân Thiển Nguyệt – con gái con vợ cả của
Vân Vương phủ – chưa từng phai nhạt trong tầm mắt của mọi người, chú ý
nhất cử nhất động của nàng ấy.
Một lúc lâu sau, tảo triều liền tan triều một cách yên bình.
Sau khi tan triều, Dạ Khinh Nhiễm nắm tay Vân Thiển Nguyệt ra khỏi
Kim điện. Sau khi hai người đi khỏi, quần thần chen chúc vây quanh Vân
Ly và Dung Phong. Bởi vì khác với mọi quần thần đều kinh hãi, thì hai
người quá bình tĩnh, bình tĩnh đến giống như biết rõ nội tình gì đó. Bọn họ không tin sự thật lại đơn giản như thế, Thượng Quan Minh Nguyệt là
nhân vật thế nào, nhiều ngày qua bọn họ cũng biết được một chút. Sao hắn ta lại có thể là người khác cản trở đơn giản như vậy được? Trong này
nhất định còn có chuyện bí mật gì đó.
Nhất là Dạ Khinh Nhiễm yêu mến Vân Thiển Nguyệt nhiều cỡ nào, trong
lòng đám người họ đều rõ ràng, hắn ta ban cho Vân Thiển Nguyệt dọn vào ở cung Vinh Hoa, phải chăng như họ phỏng đoán, sớm muộn cũng sẽ có ngày, Vân Thiển Nguyệt trở thành Hoàng hậu của Dạ Khinh Nhiễm.
Quần thần ngươi một lời ta một câu, vây Dung Phong và Vân Ly chật như nêm cối.
Vân Ly bất đắc dĩ nhìn quần thần, lắc đầu liên tục nói, “Không biết,
vô luận thế nào, chỉ cần muội muội của ta bình yên vô sự là tốt rồi.”
Hắn mặc kệ trước kia muội ấy đã gả cho Dung Cảnh, về sau hòa ly lại đính hôn với Thượng Quan Minh Nguyệt, hay hôm nay vào ở cung Vinh Hoa, một
ngày nào đó sẽ trở thành Hoàng hậu của Dạ Khinh Nhiễm, chỉ cần muội ấy
thích, muội ấy chọn, thì hắn liền không chất vấn.
Dung Phong cũng như Vân Ly, thậm chí càng bình tĩnh, càng biết nói
hơn Vân Ly, hắn ta nói: “Giang sơn Thiên Thánh không thể không có Hoàng
thượng, nhưng có thể không có một vị đại thần nào đó, Hoàng hậu, cô gái nào cũng đều có thể làm, nhưng ai cũng kém Vân Thiển Nguyệt. Cho nên,
quyết định của Hoàng thượng chính là quyết định của Hoàng thượng, đây là việc riêng của Hoàng thượng mà thôi, dù có liên quan đến cả thiên hạ,
nhưng lại không ảnh hưởng đến triều chính. Các vị đại nhân vẫn nên làm
tốt việc nằm trong bổn phận của chính mình thì hơn!”
Lời nói của hai người chắn văn võ cả triều á khẩu không đáp lại được. Sau khi hai người nói xong, thấy quần thần không còn truy hỏi nữa, liền cùng rời đi. Lãnh Thiệu Trác cũng hiểu ra, vội vàng đuổi theo hai người đi mất.
Sau khi bóng dáng ba người biến mất khỏi Kim điện, quần thần hai mặt nhìn nhau.
Đức Thân Vương và Hiếu Thân Vương cùng nhìn nhau, đều thấy được mái
tóc bạc trắng của mỗi người, tuy họ đã cảm thán già rồi, nhưng vẫn luôn
không chấp nhận mình đã già, hôm nay cuối cùng đã chấp nhận rồi, vì vậy cũng không nói lời nào, cùng nhau bước ra khỏi Kim điện. Giang sơn này, từ lâu đã không còn như lúc bọn họ có thể định đoạt nữa, dù bọn họ có ở đây hay không, thì cũng không thay đổi được gì. Không có gì càng làm
cho bọn họ cảm thấy vô lực rõ ràng hơn cái nhận thức này.
Hạ triều, Dạ Khinh Nhiễm và Vân Thiển Nguyệt cùng đi cung Vinh Hoa ăn sáng, sau đó cùng nhau đi tới ngự thư phòng.
Sau khi vào ngự thư phòng, hai người ngồi đối diện nhau trên cùng một bàn, ở giữa là chồng tấu chương cao ngất, hai người hết sức ăn ý chia
nhau mỗi người một nửa, bắt đầu phê. Vân Thiển Nguyệt cũng không tận lực bắt chước chữ viết ngự bút của Dạ Khinh Nhiễm, mà là dùng nét chữ của
chính nàng, nét chữ màu đỏ phê trên tấu chương, khí phách trác tuyệt,
không thua kém gì chữ viết của nam tử.
Tấu chương xếp thành núi cao ngất, thân ảnh nàng chôn trong núi tấy chương, tuy nhỏ bé và yếu ớt, nhưng lại thẳng tắp kiên nghị.
Tây Nam trải qua một trận chiến, lương tướng binh sĩ của Thiên Thánh
bị tổn thất vô số, chiến hỏa Tây Nam kéo dài, hủy hoại vô số ruộng đồng, việc cấp bách đầu tiên tất nhiên là an ổn dân chúng, khôi phục sinh cơ, hiện giờ đang trong ngày xuân, gieo trồng vào mùa xuân mới có thể thu hoạch vào mùa thu, nên tất nhiên phải hành động nhanh chóng, khôi phục
gieo trồng mùa xuân ngay trong thời kỳ có lợi nhất, dân lấy lương thực
làm trời, không thể trì hoãn đại kế dân sinh.
Cho nên, Thiên Thánh chia làm hai chính vụ quan trọng, một là ứng phó trận chiến với Dung Cảnh ở Phượng Hoàng quan, hai là chỉnh đốn Tây Nam, mau chóng an dân khôi phục gieo trồng vào mùa xuân.
Vân Thiển Nguyệt tất nhiên tiếp nhận nhiệm vụ khôi phục sinh cơ cho
vùng lãnh thổ Tây Nam ngàn dặm, gặp phải tấu chương về trận chiến Phượng Hoàng quan đều ném cho Dạ Khinh Nhiễm, chuyên tâm phê duyệt công việc
nghiên cứu an bài Tây Nam.
Dạ Khinh Nhiễm ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn nàng ấy một cái, thấy nàng
ấy khi thì bình tĩnh phê duyệt, khi thì cúi đầu trầm tư, khi thì mím môi suy nghĩ sách lược, khi thì hỏi hắn châu huyện nào có quan viên thống
trị thích hợp, sắc mặt hắn liền càng trở nên nhu hòa, trước kia cũng
không dám nghĩ sẽ có một ngày ngồi đối diện nàng ấy cùng nhau phê duyệt
tấu chương như thế này, có lẽ đã từng nghĩ tới, đó là lúc biết nàng ấy
là đích nữ Vân Vương phủ, gánh vác tổ huấn phải vào cung làm Hậu, còn
hắn, với tư cách là người thừa kế hoàng quyền của Dạ thị. Thế nhưng về
sau đã xảy ra quá nhiều chuyện, bọn họ dùng đao kiếm hướng lẫn nhau, lời nói lạnh lùng đối đáp lẫn nhau, đao phong sắc bén. Lúc nàng đại hôn
xuất giá, mũ phượng khăn quàng, vạn dặm hồng trang thành Cảnh thế tử phi Vinh Vương phủ, hắn đứng trên vị trí cao nhất, một người hô, vạn người
ứng, văn võ cả triều hô hào “Ngô hoàng vạn tuế”, liền diệt trừ tia niệm
tưởng cuối cùng kia của hắn, hắn liền không bao giờ nghĩ nữa. Sau khi
lên ngôi, ngày qua ngày ngồi trong ngự thư phòng nhàm chán, đối mặt với
tấu chương như núi, lại không cảm thấy hào hùng khi rốt cuộc đã thừa kế
chiếc ghế chấp chưởng giang sơn này, mà chỉ cảm thấy buồn chán cơ đơn
dài dằng dặc. Dưới sự buồn tẻ vô vị đó, hắn thầm muốn phá hủy những tấu
chương này. Nhưng không ngờ tới, có một ngày, đống tấu chương chất thành núi buồn tẻ nhàm chán này lại không khiến hắn cảm thấy phiền chán, mà
là vô cùng an bình, có tư có vị, thậm chí tâm tình sung sướng.
Nguyên nhân không phải do chính nó, mà tất nhiên là bên cạnh hắn đã
có người đó làm bạn. Tuy lòng của nàng ấy xa đến không thể chạm đến,
nhưng cuối cùng người của nàng đã ở gần ngay trước mắt.
Hôm qua thương tâm, hôm nay mật đường, vui vẻ chịu đựng.