Người thân quen với Vân Thiển Nguyệt đều biết tầm quan trọng của Dung Cảnh trong lòng nàng thế nào. Hôm nay nàng thốt ra một câu người không
liên quan để ám chỉ Dung Cảnh, có thể thấy được để nàng nói ra lời như
thế đã phải hạ bao nhiêu quyết tâm và đau đớn.
Dạ Khinh Noãn không thể tin nhìn chăm chú vào cánh cửa đóng chặt của Đế tẩm, có nghĩ nàng
cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày nghe được Vân Thiển Nguyệt thốt ra
những lời này, như thể đất trời đảo lộn, bốn biển dậy sóng, làm cho
người ta không dám tin.
Còn nhớ ngày đó khi nàng vừa trở về kinh
thành Thiên Thánh, nữ tử kia vừa qua cơn bạo bệnh mới khỏi, thân thể gầy yếu đến nổi chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay, dù vậy nàng
ta vẫn khe khẽ cười, dung nhan ngập tràn trong làn nắng ấm buổi sớm mai
ngày tuyết đầu mùa như hàn mai đang hé nở. Mặc dù khi đó hai người đó
vẫn còn đang chiến tranh lạnh, không thèm nói chuyện với nhau nhưng thực chất bên trong vẫn rất quan tâm đến nhau. Vậy mà hôm nay giọng nói Dạ
Khinh Noãn nàng nghe được lại vô cùng lạnh nhạt, dù không nhìn thấy biểu hiện của Vân Thiển Nguyệt nhưng cũng có thể hình dung được nét mặt vô
cảm, tỉnh táo đến mức máu lạnh kia.
Nhất thời Dạ Khinh Noãn ngớ người đứng như trời trồng, giọng nói cũng biến đi đâu.
Trong phòng, Thượng Quan Minh Nguyệt vốn muốn sau khi đuổi Dạ Khinh Noãn ra
sẽ vùi đầu ngủ tiếp, nhưng nghe thấy những lời Vân Thiển Nguyệt nói, đôi mắt phượng sắc nhọn phủ đầy một tầng cảm xúc khó tả.
Còn Vân
Thiển Nguyệt lại cứ như đang nói “Thời tiết hôm nay thế nào? Ăn cơm
chưa?” vô cùng bình thường. Dứt lời, nàng không để ý đến Dạ Khinh Noãn
bên ngoài, đứng dậy đi đến trước lò hương cho thêm hương liệu vào.
Mùi thơm nhàn nhạt bay ra, không phải hương Tuyết Liên nàng thường thích dùng, mà là hương Ngọc Lan chỉ vài người mới có.
Trên người Thượng Quan Minh Nguyệt chính là loại hương Ngọc Lan này.
“Vân tỷ tỷ đã không có hứng thú nghe, thứ cho Khinh Noãn đã làm phiền. Muội
vừa trở về, ngày mai sẽ dâng lễ vật đến cho Vân tỷ tỷ xem.” Dạ Khinh
Noãn đứng cả nửa ngày mới lấy lại tinh thần, cúi người thi lễ ở trước
cửa tẩm điện rồi quay người rời đi.
Vân Thiển Nguyệt đứng bên cạnh bát hương, bóng lưng nhỏ nhắn yểu điệu tựa như tranh vẽ.
Thượng Quan Minh Nguyệt khẽ cong khóe miệng rồi chợt ngồi dậy, vô cùng đột
ngột hỏi Vân Thiển Nguyệt: “Nàng thích hình thức hôn lễ thế nào?”
Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn, ra vẻ tùy ý: “Từ xưa hôn lễ không phải đều do nam tử định đoạt sao? Sao lại hỏi thế?”
Thượng Quan Minh Nguyệt bỗng cười xòa: “Hai người cưới nhau, sao chỉ có một
người định đoạt. Nếu đã cưới thê tử, đương nhiên phải do thê tử quyết
định chứ.”
Thượng Quan Minh Nguyệt nheo mắt.
Ánh mắt Vân
Thiển Nguyệt hướng về bên ngoài cửa sổ, sắc trời trong xanh, vài đám mây trắng nhàn nhã trôi đi, nàng khẽ nói: “Gấm đỏ trải dài vạn dặm thiên hạ thì sao? Cuối cùng cũng chỉ là cho người khác xem. Ta thích không phải
là vạn người nhìn thấy, chỉ cần cúi đầu trước Minh Nguyệt, lạy trời ba
cái, trên đá Tam sinh khắc tên hai người cũng đã đủ rồi.”
Thượng Quan Minh Nguyệt khẽ giật mình kinh ngạc.
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa. Một lần thành hôn kia, hắn noi theo tấm gương của một người từ 2000 năm trước khuyếch trương khắp thiên hạ, thậm chí còn lớn hơn họ, nhưng đó là suy nghĩ của nàng lúc trước, lần
đó cứ như một giấc mộng không thực, hôm nay quả nhiên nàng đã chiêm
nghiệm được một phương châm. Quả nhiên đó chỉ là mộng, mà mộng thì sẽ có lúc tỉnh giấc.
Thượng Quan Minh Nguyệt bỗng nhiên đứng dậy xuống
giường, đi đến sau lưng Vân Thiển Nguyệt cúi đầu nhìn nàng: “Cúi đầu
trước minh nguyệt chỉ cần đợi lúc trăng tròn sẽ được, lạy trời ba cái
cũng đơn giản, nhưng đá Tam sinh thì biết tìm đâu ra?”
Vân Thiển
Nguyệt nghe vậy thoáng bật cười, quay đầu lại nhìn hắn, vẻ mặt lạnh nhạt đối với hắn lần đầu tiên giãn ra hiện lên nét vui vẻ: “Đùa thôi, huynh
là Đế sư, người khắp thiên hạ đều đang chú mục vào huynh, sao có thể
lặng lẽ bái đường được.”
Thượng Quan Minh Nguyệt chợt đưa tay che
đi mắt nàng, bàn tay như ngọc nhìn có vẻ không lớn nhưng lại vừa vặn phủ kín cả mặt nàng, ngữ khí của hắn có chút tệ: “Đừng cười với ta bằng nụ
cười đó.”
Hàng mi thật dài của Vân Thiển Nguyệt lay động trong
lòng bàn tay Thượng Quan Minh Nguyệt, đã từng có người làm rất nhiều
động tác này với nàng, hôm nay nàng lại cảm thấy như đã chết lặng, một
chút cũng không đau.
Thượng Quan Minh Nguyệt thả tay xuống, thần
sắc khôi phục như thường, khó xử nói: “Đá Tam sinh là loại đá gì? Nàng
đã nói ra loại đá này chắc hẳn biết tìm được ở đâu chứ?”
Vân Thiển Nguyệt thu lại nụ cười, dịu dàng đoan trang: “Theo truyền thuyết đá Tam sinh sinh ở núi Cửu Tiên.”
Thượng Quan Minh Nguyệt lập tức kinh ngạc: “Núi Cửu Tiên? Chẳng phải ở Đông Hải sao?”
Vân Thiển Nguyệt thoáng cười: “Ta cũng không biết núi Cửu Tiên này có phải ở Đông Hải hay không, tóm lại nơi đó tên là núi Cửu Tiên. Đá này tính
chất mềm dẻo, đường nét tinh mỹ, bề ngoài có màu nâu đỏ, bên trong màu
vàng sậm hoặc nâu đất. Tương truyền Nữ Oa vá trời đã tạo ra một khối đá
vĩ đại, đặt tại bên bờ sông phía tây Thiên Linh. Đá này xuất hiện từ
thời thiên địa sơ khai, tích lũy qua năm tháng, tiếp nhận tinh hoa của
Nhật Nguyệt, đả thông linh tính. Không biết qua bao nhiêu năm, chợt phía chân trời vang vọng động tĩnh thật lớn, một tảng đá xuyên thẳng vào mây xanh, chọc thẳng vào bầu trời như muốn xé toạc nó ra. Đầu bự chân ngắn, thẳng đứng không ngã, to ứng với trời, trông thật kì ảo. Sấm sét chia
tảng đá làm ba, như muốn nuốt chửng thiên, địa, nhân – tam giới. Nữ Oa
sợ nó sẽ trở thành tai họa, gấp gáp chế tạo linh phù phong bế nó lại.
Nhớ đến từ sau khi bà tạo ra loài người còn chưa có thần cai quản nhân
duyên chuyển thế, liền phong nó là đá Tam sinh, ban cho nó pháp lực tam
sinh, mệnh danh cho ba khúc là kiếp trước, kiếp này, kiếp sau. Cũng tại
trên thân đá đó thêm vào một số sợi nhân duyên, từ kiếp này kéo dài đến
tận kiếp sau. Vì muốn phong ấn ma tính của nó, sau khi suy tính, cuối
cùng bà đặt nó bên cạnh bờ sông Vong Xuyên ở trước Quỷ Môn quan, cai
quản nhân duyên luân hồi tam kiếp.”
Đương nhiên Thượng Quan Minh Nguyệt chưa từng nghe qua chuyện như vậy liền thắc mắc: “Nữ Oa là ai?”
Hiếm khi Vân Thiển Nguyệt nhẫn nại giải thích: “Nữ Oa theo truyền thuyết là
một vị thần Thượng Cổ. Từ khi thiên địa sơ khai, bà nặn bùn thành người, luyện đá vá trời, vì vậy mới có được loài người và trời đất hôm nay.”
Thượng Quan Minh Nguyệt chớp mắt mấy cái, gật gật đầu: “Nếu như nói nguồn gốc
của các vị thần chính là ở đỉnh Đông Hải, như vậy chính là núi Cửu Tiên
đó rồi.” Dứt lời, hắn nhíu mày suy tư một lát, ảo não tiếp: “Ở Vân Sơn
có một tảng đá, theo lời nàng mô tả hình thái đá Tam Sinh cũng không
khác lắm, tiếc thật, ta lại không biết đó là đá Tam Sinh nên không đem
tới đây, làm sao đây? Hay bây giờ ta đến Vân Sơn chuyển tới nha?”
Chẳng mấy khi Vân Thiển Nguyệt được chứng kiến bộ dạng sầu não của hắn, cười
nói: “Ta chỉ buột miệng nói đùa thôi, huynh không cần phí tâm đi chuyển
đá tới làm gì. Huống chi giữa huynh và ta còn chưa đến mức phải định
nhân duyên tam sinh tam thế. Nếu như đá Tam sinh hiệu nghiệm như thế, đã chẳng có nhiều nam nữ phải si tình trên thế gian này nữa rồi.”
Sắc mặt Thượng Quan Minh Nguyệt bỗng nhiên trầm xuống, nhìn Vân Thiển Nguyệt nhướng mày: “Nàng đổi ý không muốn gả?”
Vân Thiển Nguyệt liếc nhìn hắn, thấy thắt lưng của hắn lỏng lẻo liền giúp
hắn sửa lại, giọng dịu dàng nhàn nhạt: “Sao ta phải đổi ý? Gia gia tiếp
thánh chỉ thay ta, văn võ cả triều đều xin cưới, ta còn tự miệng thừa
nhận, đương nhiên là thật, đổi ý cái gì? Vân Thiển Nguyệt ta nhất ngôn
cửu đỉnh, chưa bao giờ là loại người nói rồi không giữ lời.”
Thượng Quan Minh Nguyệt bị dáng vẻ tùy ý nhưng ngữ điệu nặng tựa thiên quân của nàng làm cho sững sờ.
Vân Thiển Nguyệt không nhìn hắn, chỉnh lại thắt lưng cho hắn xong liền lạnh nhạt nhắc nhở: “Thượng Quan Minh Nguyệt, ngươi đùa nghịch quá sâu!”
Thân thể Thượng Quan Minh Nguyệt cứng đờ, đôi mắt phượng thon dài khẽ biến sắc.
“Cẩn thận ta làm cho ngươi không thể thoát ra khỏi màn kịch này.” Vân Thiển
Nguyệt vẫn không ngẩng đầu đế thêm, dứt lời liền rút tay về, quay người
đi ra ngoài Đế tẩm.
Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn nàng, tóc dài đen óng, trên làn tóc mai độc mộc một chiếc trâm hoa, khuynh quốc khuynh
thành nói không nên lời. Trong mắt hắn như có thứ gì đó bị giẫm nát, vỡ
tan tành. Thẳng đến khi bóng dáng Vân Thiển Nguyệt biến mất khỏi nội
điện hắn mới nhanh bước đuổi theo, đưa tay kéo nàng: “Nàng đi đâu đó?”
“Ai cũng nói chốn hoàng cung này không thể trồng được mẫu đơn, không thể
được thiên hương quốc sắc, nhất là Vinh Hoa cung. Ta không tin, hôm nay
ta càng muốn trồng nó.” Vân Thiển Nguyệt bị hắn kéo lại vẫn không quay
đầu mà hướng về Lục Chi ở bên ngoài phân phó: “Ngươi dẫn người đi Vinh
vương phủ một chuyến, chuyển toàn bộ mẫu đơn ở Tử Trúc viện đến Vinh Hoa cung cho ta.”
Lục Chi sững người, nhìn về phía Thượng Quan Minh Nguyệt.
Thượng Quan Minh Nguyệt nhíu mày: “Nàng muốn trồng mẫu đơn, ta sai người đi
nơi khác tìm cho nàng là được. Sao phải chuyển mẫu đơn ở Tử Trúc viện
trong Vinh vương phủ? Đừng nói nàng còn tưởng nhớ ai đó?”
Vân
Thiển Nguyệt thản nhiên: “Dù sao Vinh vương phủ cũng phế đi, hoang viên
vô chủ, nếu đã là mẫu đơn vô chủ chúng ta thu lại thì có sao? Lại nói
mỗi một tất đất trong kinh thành Thiên Thánh đều là của thiên tử, xem
như của hoàng thượng. Nếu là hoàng thượng, huynh là Đế sư hoàng gia muốn lấy thì lấy, lại còn đem vào cung, cũng không phải lấy đi không được,
ai dám phản đối? Huống hồ mẫu đơn chỉ là hoa, nó lại không có tội, sao
phải liên lụy đến những đồ vật vô tri như vậy, một đóa hoa cũng không
đáng để nhắc nhớ đến ai. Phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ. Xuất thổ chi tân, mạc phi vương thần.* Khắp thiên hạ này đều là của hoàng gia, trồng mẫu đơn trong cung có gì hiếm lạ đâu!”
*Dưới gầm trời này đều là đất của vua, dân trong thiên hạ này đều là con dân của người.
Thượng Quan Minh Nguyệt nghe vậy liền phì cười, gật gật đầu, nâng cao khóe
môi: “Cũng đúng!” Dứt lời, hắn phất tay cho Lục Chi: “Đi lấy đi! Lấy hết toàn bộ mẫu đơn trong Tử Trúc viện của Vinh vương phủ đến đi. Trước hôn lễ ngày mai ta muốn thấy mẫu đơn nở khắp hoàng cung này.” Rồi lại tiếp: “Nhân đây cũng truyền lời cho hoàng thượng, hủy bỏ hết mọi thứ đã chuẩn bị cho hôn lễ trước đây, ta muốn thành hôn trong Vinh Hoa cung tràn
ngập mẫu đơn.”
“Dạ!” Lục Chi cung kính dẫn theo người rời khỏi đế tẩm.
Tin tức hôm qua Thượng Quan Minh Nguyệt bận áo gấm đỏ rực mang theo Vân
Thiển Nguyệt từ Linh Đài tự hồi cung cũng đã truyền khắp kinh thành
Thiên Thánh. Có văn nhân mặc khách chứng kiến cảnh hai người một ngựa
lúc này cũng không ngừng bàn tán: “Áo hồng nhuộm đỏ khắp chín tầng mây,
khắp thiên hạ này chắc chỉ có mình Đế sư mới tuyệt đại được như vậy, chỉ có thể diễn tả bằng một chữ đẹp!”
Một câu kia chỉ trong một đêm
đã lan truyền ra, dù cho vẫn còn biết bao người không tận mắt nhìn thấy
Thượng Quan Minh Nguyệt vận áo đỏ tuyệt sắc cũng có thể tưởng tượng được diễm lệ chói mắt bực nào.
Sự náo nhiệt trong dân chúng nơi kinh
thành vẫn không giảm, tiếp tục bàn luận chuyện hai người sánh đôi hôm
qua. Lúc này trong nội cung lại truyền ra tin Thiển Nguyệt tiểu thư muốn trồng mẫu đơn, Thượng Quan Đế sư xả thân vì hồng nhan, phái người đến
Tử Trúc viện ở Vinh vương phủ chuyển hết hoa vào cung.
Tin tức này truyền ra, người trong kinh thành lại tiếp tục sục sôi.
Ai cũng biết Cảnh thế tử từng vì Thiển Nguyệt tiểu thư tìm kiếm mẫu đơn
trân quý khắp nơi trong thiên hạ mang về trồng trong Tử Trúc viện. Trong đó có một chậu mẫu đơn tịnh đế nở hoa vô cùng tuyệt diễm. Chuyện mới
mấy tháng mà Vinh vương phủ đã người không nhà trống, trở thành vườn
hoang. Hôm nay chuyển mẫu đơn vào cung, nhất thời có người tiếc nuối,
người lại tán đồng, chia thành nhiều phe.
Lục Chi dẫn người đến Vinh vương phủ, mở ra đại môn, một đường thẳng đến Tử Trúc viện.
Đến Tử Trúc viện rồi mới thấy cảnh sắc nơi đây vẫn như trước, duy chỉ thiếu đi mẫu đơn trong Tử Trúc viện, mặt đất tơi xốp, còn chút ẩm ướt, hiển
nhiên chỉ mới bị người đào đi không lâu.
Lục Chi đứng nhìn trong
sân chốc lát cũng không thấy có gì bất thường, ngay cả một dấu chân cũng không thấy. Trong nội viện khắp nơi đều đã xanh um màu cỏ, thậm chí
ngay cả dưới mái hiên đều đã giăng đầy tơ nhện, bậu cửa sổ bám đầy tro
bụi, như thể đã lâu không ai lui tới, nhưng cả một vườn hoa mẫu đơn đều
không cánh mà bay??? Nàng nén lại sự sửng sốt, dẫn người rời Vinh vương
phủ.
Lục Chi trở về cung, bẩm báo lại sự tình gặp phải ở Vinh vương phủ cho Thượng Quan Minh Nguyệt và Vân Thiển Nguyệt.
Thượng Quan Minh Nguyệt “Hử?” một tiếng, đôi chân mày thon dài khẽ nhíu.
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nói với Thượng Quan
Minh Nguyệt: “Vinh vương phủ đã không còn mẫu đơn, huynh đi nơi khác tìm cho ta đi!”
Thượng Quan Minh Nguyệt gật đầu, phân phó Lục Chi: “Ra ngoài tìm đi, trước trưa nay phải tìm được trăm gốc mẫu đơn.”
“Vâng!” Lục Chi cung kính lui ra.
Vân Thiển Nguyệt quay người trở về nội điện. Thượng Quan Minh Nguyệt hướng
về phía Vinh vương phủ nhìn lướt qua, rồi cũng quay người đi theo vào.
Tin tức mẫu đơn trong Vinh vương phủ không cánh mà bay lại truyền khắp kinh thành.
Đồng thời, Lục Chi mang theo người lục tung khắp kinh thành mấy lượt cũng không tìm ra nhà nào trồng lấy một cây mẫu đơn.
Dạ Khinh Nhiễm nhận được tin liền hạ chỉ, lệnh cho thống lĩnh Ngự lâm quân mang người tìm kiếm khắp năm trăm dặm. Xuất động trên vạn nhân mã Ngự
lâm quân tìm khắp bốn phương tám hướng Đông Tây Nam Bắc. Trước kia có
mấy nhà trồng mẫu đơn trong vườn vậy mà nay tìm đến lại không thấy một
cây. Rất nhiều chỗ đang trồng mẫu đơn đều biến thành mặt đất xáo trộn
tơi xốp, hiển nhiên cũng như ở Vinh vương phủ bị người đến trước đào đi.
Chẳng những không như lời Thượng Quan Minh Nguyệt trước buổi trưa phải tìm
được một trăm gốc mẫu đơn, mà đến chiều cả một cây cũng không thấy.
Tin tức truyền đến hoàng cung, Thượng Quan Minh Nguyệt nghe vào chỉ cười
cười, vẻ tà tứ cuồng vọng lại hiện ra, ghé sát vào Vân Thiển Nguyệt
nhướng mày hỏi: “Một cây mẫu đơn cũng không có, làm sao bây giờ?”
Vân Thiển Nguyệt bỗng không vui, nhàn nhạt tùy ý nói: “Người ta muốn trồng
mẫu đơn kệ người ta. Không có cây giống thì chúng ta trồng hạt giống.
Bữa nay không có hoa mẫu đơn, ngày mai không có, chẳng lẽ ba năm sau vẫn không thấy được sao? Có một số việc một khi đã quyết sẽ thành chuyện cả đời. Thành hôn cũng không phải chuyện một ngày, mà là cả đời.”
Thượng Quan Minh Nguyệt bỗng nhiên vỗ tay, cười nói: “Tốt! Nghe lời nàng,
chúng ta trồng trăm hạt giống. Hoa người khác trồng lẽ nào lại hơn tự
tay chúng ta trồng?” Dứt lời, hắn phân phó Lục Chi: “Đi tìm hạt giống,
thứ này lúc nào cũng có, đừng nói với ta lại không tìm được.”
Lục Chi cung kính nhận mệnh, lui xuống.
Hai canh giờ sau, Lục Chi trở về, sắc mặt không tốt bẩm báo: “Đế sư thứ
tội, Thiển Nguyệt tiểu thư thứ tội, trong vòng năm trăm dặm kinh thành
không tìm thấy mẫu đơn, cũng tìm không được hạt giống.”
Thượng Quan Minh Nguyệt nheo mắt, bàn tay như ngọc dường như vô ý xoay xoay ban chỉ trong tay.
Vân Thiển Nguyệt bỗng bật cười, vô cảm nói: “Trong vòng năm trặm dặm không
có thì tiếp tục ra ngoài tìm, đại lục Thiên Thánh không có thì đến Đông
Hải. Thiên hạ ắt có hạt giống mẫu đơn, ta không tin nó có thể biến mất.”
Lục Chi nhìn về phía Thượng Quan Minh Nguyệt.
Thượng Quan Minh Nguyệt tựa hồ nổi giận, sắc mặt khó coi phất tay: “Còn không mau đi tìm!”
Lục Chi vội vàng vâng dạ quay người đi ra ngoài, nàng vừa ra đến cửa đã
đụng phải Dung Phong. Hắn ngăn nàng lại: “Không cần đi tìm, trong tay ta có hạt giống mẫu đơn.”
Thượng Quan Minh Nguyệt nhíu mày, mắt phượng dán sát vào Dung Phong: “Thì ra là Phong thế tử, tới thật đúng lúc.”
Dung Phong thoáng mỉm cười lướt qua Lục Chi, không đáp lời Thượng Quan Minh
Nguyệt mà trầm giọng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nguyệt nhi quên rồi sao? Nàng từng nói hoa mẫu đơn vô cùng yếu ớt, liền muốn thử xem núi Thiên
Tuyết có trồng được hay không, lúc đó đã gieo xuống một nắm hạt giống,
còn muốn ta ngày ngày phải chăm sóc. Ta nào dám lười biếng, liền nghe
lời nàng chăm bón mỗi ngày, về sau quả nhiên trồng được, nở hoa kết hạt
ta liền giữ lại.”
Dứt lời, hắn tự tay đưa một chiếc túi thơm cũ kỹ cho Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nhận lấy mở ra nhìn, khóe môi không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ nồng ấm, nhẹ nhàng nhận lấy, lại hết sức dịu dàng trách cứ hắn: “Khi đó phủ Văn Bá Hầu trong vòng một đêm bị diệt toàn gia, ta sợ huynh
không có sức sống nên cố ý trồng mấy cây mẫu đơn và để lại một chú hổ
con ở cùng huynh, không ngờ đều được huynh nuôi dưỡng rất tốt. Vậy mà ta lại quên mất. Hôm nay huynh mang hạt giống tới thật đúng lúc, miễn cho
ta phải đi tìm khắp nơi.”
Dung Phong cười cười, ngữ khí ôn hòa:
“Còn nhớ lời ta nói chứ? Năm ngoái lúc ta trở lại kinh đã nói, từ nay về sau nàng thích ai thì ta thích người đó. Nàng chán ghét ai ta cũng sẽ
chán ghét họ. Những lời này vẫn y vậy, đến chết vẫn không đổi.”
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt vốn lạnh nhạt vô cảm thoáng chốc nhiễm một tầng
hơi nước. Đương nhiên nàng nhớ chứ, sao quên được đây? Có chết nàng cũng không quên được thần sắc và ngữ khí của Dung Phong khi nói những lời
này.
Đáng tiếc, nàng đã bỏ qua quá nhiều tình cảm, lại chọn phải con đường chông gai gian nan nhất.
Thật may, hôm nay vẫn có người đứng nguyên tại chỗ, đối đãi với nàng giống y như trước.
Thượng Quan Minh Nguyệt liếc nhìn Dung Phong thật sâu, bỗng đánh một quyền vào bả vai hắn. Dung Phong bị đánh lùi về sau một bước. Thượng Quan Minh
Nguyệt cuồng vọng bật cười, vô cùng nhã nhặn: “Phong thế tử thật không
đơn giản, nam nhân có thể chiếm hữu một chỗ trong lòng Thiển Thiển quả
nhiên có chỗ hơn người. Bổn Đế sư đã xem thường ngươi rồi.”
Mặc dù Dung Phong đã trúng một quyền nhưng cũng không nhíu mày, mỉm cười thi lễ với Thượng Quan Minh Nguyệt: “Đế sư quá khen.”
“Đi thôi! Ngươi có công đưa ra hạt giống, cùng chúng ta đi trồng đi! Lúc
nào đó bổn Đế sư muốn cảm ơn ngươi thật hậu. Nếu không có ngươi, tâm
tình muốn cưới xin của bổn Đế sư cũng không có. Hôm nay thật vui mà!”
Thượng Quan Minh Nguyệt đưa tay kéo Vân Thiển Nguyệt, không khách khí
mời gọi Dung Phong.
Dung Phong cúi đầu, mỉm cười đuổi theo.
Ba người như bằng hữu, một đường trò chuyện đi đến Vinh Hoa cung.
Đi vào cửa, liền thấy Dạ Khinh Nhiễm đang đứng chờ, thấy ba người đi tới
hắn cười nói: “Trẫm cũng tham dự. Đế sư, Thiển Nguyệt tiểu thư, Phong
thế tử, không phản đối chứ!”
“Đương nhiên, hoàng cung này của hoàng thượng mà.” Thượng Quan Minh Nguyệt tỏ vẻ nhiều thêm hai người nữa cũng chả sao.
Dĩ nhiên Vân Thiển Nguyệt cũng không có ý kiến. Trước kia Dạ Khinh Nhiễm
đối với nàng tốt hay không tốt đã sớm là chuyện của trước kia rồi. Hôm
nay gặp lại, nàng cũng không còn sinh ra cảm giác vui buồn rõ ràng nữa,
chỉ còn lại sự tĩnh lặng như nước tầm thường.
Từ khi Thái hậu của Tiên hoàng gặp đại nạn, Vinh Hoa cung liền bị Dạ Khinh Nhiễm hạ chỉ phong tỏa.
Hôm nay cửa cung mở ra bên trong sạch sẽ vô cùng, trong nội cung không mảy
may có một cọng cỏ dại, chỉ có bùn đất trong nội viện vừa mới được cày
xới, ắt hẳn do hắn nghe thấy Vân Thiển Nguyệt muốn trồng mẫu đơn ở Vinh
Hoa cung nên sai người tới dọn dẹp cày xới.
Vân Thiển Nguyệt ngắm
nhìn Vinh Hoa cung, nhớ tới cô cô cả đời đều bị giam cầm, hôm nay nhìn
lại có vẻ cũng không còn đáng ghét như vậy nữa. Đơn giản chỉ là một tòa
cung điện mà thôi, nó có tội gì đâu? Hôm nay đây, nên có tội không phải
là cung điện mà có tội ở chỗ các nàng quá yêu nam nhân.
Dạ thị có
đáng hận, hôm nay nghĩ lại, cũng không đáng hận bằng nam nhân của Vinh
vương phủ. Nam nhân Vinh vương phủ cùng nhiều đời nữ nhân Vân vương phủ
được tự do yêu đương, đổi được sự tôn sùng của dân chúng trong thiên hạ. Lòng của họ bị gông xiềng bao phủ, không chỉ tự gò ép chính mình, mà
còn là nữ nhân hắn yêu thương.
Con dân vui mừng, nhưng mà nữ nhân thì có tội gì?
Nhiều đời nữ nhân Vân vương phủ có tội gì?
“Hôm qua Đế sư đưa nàng đến Linh Đài tự câu cá?” Dạ Khinh Nhiễm thấy Vân
Thiển Nguyệt nhìn đất đai Vinh Hoa cung bị cày xới hồi lâu không nói câu nào, bình tĩnh đến nỗi nhìn không ra cảm xúc. Hắn quay sang hỏi Thượng
Quan Minh Nguyệt đang dò xét khắp nơi, phá vỡ yên tĩnh.
“Nàng nói
ta nướng cá ngon hơn hoàng thượng nhiều.” Thượng Quan Minh Nguyệt một bộ hoàn toàn lên mặt nói, như thể được Vân Thiển Nguyệt khen ngợi như thế, hắn đã làm một chuyện lớn rất giỏi.
Dạ Khinh Nhiễm hơi ngạc
nhiên, vẻ mặt uy nghi chợt lộ ra chút biến sắc nhưng bên ngoài vẫn cố tự kiềm chế thứ gì đó vỡ vụn. Hắn nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, tiêu sái
bày tỏ ý cười: “Tiểu nha đầu, muội còn nhớ hương vị cá nướng ta nướng
cho năm nào sao?”
Vân Thiển Nguyệt thu hồi suy nghĩ, thoáng mỉm cười với hắn: “Đương nhiên nhớ.”
Đôi mắt Dạ Khinh Nhiễm khẽ co giật, thấp giọng nói: “Ta còn tưởng muội đã quên lâu rồi.”
“Ta chẳng có gì giỏi cả, chỉ là chuyện nên nhớ thì sẽ nhớ, chuyện không nên quên thì sẽ không quên thôi. Đương nhiên, chuyện nên quên cũng sẽ không ghi nhớ làm gì.” Vân Thiển Nguyệt thoáng đưa mắt nhìn trời, có hai chú
chim cùng nhau lướt qua, nàng thu hồi tầm mắt, nói với hắn: “Giờ ta đã
không còn là Vân Thiển Nguyệt trước kia, huynh cũng không phải Dạ Khinh
Nhiễm lúc trước. Ta đã sắp gả cho Thượng Quan Minh Nguyệt rồi, huynh là
Hoàng đế, chàng là Đế sư, sau này cũng coi như người một nhà. Nên nhất tiếu mẫn ân cừu* đi!”
*Nhất tiếu mẫn ân cừu: cười một tiếng hóa giải hận thù.
Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm chợt như có thứ gì còn lại bị cuốn đi, nơi sâu nhất
dưới đáy mắt để lại một ấn tượng thật sâu, nhất thời không biết là không muốn nói nữa hay không biết nói gì mà chỉ nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt thấy Dạ Khinh Nhiễm nhíu mày, hồi lâu chỉ nhìn nàng không
đáp thì cầm túi thơm chứa hạt giống đổ ra, chia làm bốn phần, một phần
cho Thượng Quan Minh Nguyệt, một phần cho Dung Phong, một lại nhét vào
tay Dạ Khinh Nhiễm, để lại cho mình một phần, rồi sau đó dẫn đầu đi đến
chỗ đất được vun xới gieo hạt.
Dung Phong liếc nhìn Dạ Khinh Nhiễm, rồi cũng đi theo Vân Thiển Nguyệt tới gieo hạt cùng nàng.
Bỗng Thượng Quan Minh Nguyệt cầm lấy một hạt, bún về phía mi tâm của Dạ
Khinh Nhiễm. Dường như Dạ Khinh Nhiễm không hề phát giác được, vẫn cứ
nhìn Vân Thiển Nguyệt không hề né tránh. Lập tức hạt giống kia sắp đánh
trúng hắn, bỗng bị Vân Thiển Nguyệt ra tay tiếp được.
Thượng Quan
Minh Nguyệt một kích thất thủ, trừng mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, không
hiểu vì sao lại nổi cáu: “Ai cũng đều có thể nhất tiếu mẫn ân cừu sao?
Chẳng trách nàng lúc nào cũng…”
Hắn còn chưa dứt lời, bên ngoài đã có một nô tài xông vào: “Hoàng thượng, Thượng Quan Đế sư, đại sự không
hay rồi ạ. Cấp báo tám trăm dặm, Vân lão vương gia…”