Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 3 - Chương 90: Sớm đã quen biết




Lời vừa nói ra, kéo tâm tư mọi người trong bữa tiệc đang lắng nghe khúc đàn về, tất cả đều nhìn về phía Dạ Thiên Dật.

Dạ Thiên Dật thì ánh mắt tự nhiên nhìn Ngọc Tử Thư, tựa hồ nói như vậy là hắn vừa thuận miệng hỏi mà thôi.

Dung Cảnh híp mắt lại một chút, chỉ trong một cái chớp mắt, rồi điềm nhiên thưởng thức chén rượu trong tay, rượu ngon trong chén gợn sóng.

Ngọc Tử Thư hơi ngẩn ra, trong lòng kinh động một làn sóng lớn, trong đầu chợt nhớ tới lời đồn đãi về Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân Vương phủ cùng Thất hoàng tử của Thiên Thánh, nhìn kỹ tướng mạo Dạ Thiên Dật trước mặt một lần nữa, chợt hiểu ra vài phần. Hắn thở dài trong bụng, trên mặt vẫn bất động thanh sắc, cười nhạt với Dạ Thiên Dật, nghi ngờ hỏi, “Vì sao Thất hoàng tử lại nói như vậy?”

Dạ Thiên Dật nhìn chằm chằm nét mặt Ngọc Tử Thư, vô luận từ góc độ nào, đều không có nửa phần tương tự với hắn, hắn thu ánh mắt lại, không đáp.

Không khí tựa hồ ngưng trệ trong nháy mắt.

“Đúng vậy, Thiên Dật, vì sao ngươi lại nói như vậy? Cái gì gọi là tuyên ngôn Đảng Cộng sản?” Lão hoàng đế cũng nghi ngờ nhìn Dạ Thiên Dật.

“Ngọc thái tử thật sự không biết?” Dạ Thiên Dật không đáp lại lời nói của lão hoàng đế, tiếp tục nhìn chằm chằmNgọc Tử Thư.

Ngọc Tử Thư có chút mê muội mà lắc đầu, cười nói: “Thất hoàng tử khiến bổn cung hồ đồ rồi! Lời này mới nghe thấy lần đầu.”

Trong lòng đám người Dạ Thiên Khuynh, Dạ Thiên Dục, Đức thân vương, Hiếu thân vương, Vân Vương gia, Dạ Khinh Nhiễm, Lãnh Thiệu Trác, Vân Ly hiểu Dạ Thiên Dật tự nhiên sẽ không thuận miệng mà nói, nếu hắn hỏi như vậy, trong chuyện này tất nhiên có mục đích nào đó, nhưng bọn hắn đều không đoán ra sau lưng là có mục đích gì ra sao, cái gì gọi là tuyên ngôn Đảng Cộng sản?

“A, nghe đâu là tiếng địa phương của một nơi nào đó, rất là đặc biệt. Thiên Dật cho là Ngọc thái tử bác học cổ kim, hẳn là biết được, cho nên vừa nãy mới hỏi.” Dạ Thiên Dật bỗng nhiên cười một tiếng, không dây dưa nữa, tùy ý nói: “Nếu Ngọc thái tử không biết, thì không cần phải để ý đâu!”

“Thì ra là tiếng địa phương của một nơi.”Ngọc Tử Thư cũng cười cười, “Bổn cung biết là Thiên Thánh có rất nhiều chủng tộc, mỗi ngôn ngữ của từng chủng tộc lại không giống nhau. Đoán chừng Thất hoàng tử nói chính là loại ngôn ngữ làm người ta nghe không hiểu đi?”

“Đúng vậy!” Dạ Thiên Dật gật đầu, “Đích xác là ngôn ngữ nghe không hiểu.”

“Mặc dù bổn cung đọc nhiều sách, nhưng bàn về kiến thức có lẽ là không bì kịp Thất hoàng tử. Loại tiếng địa phương này ở Thiên Thánh có đến mười mấy loại, Đông Hải cũng có mười mấy loại, bổn cung không biết cũng là bình thường.” Ngọc Tử Thư ôn hòa nói.

Cảm xúc nào đó trong mắt Dạ Thiên Dật biến mất, “Thiên Dật cũng không biết được những ngôn ngữ kia, Ngọc thái tử nói rất đúng.”

Ngọc Tử Thư không nói thêm gì nữa, khi nói những lời này, từ đầu đến cuối không thấy khác thường chút nào trên sắc mặt hắn.

Chút nhạc đệm đầu tiên này lần nữa mở ra một một đoạn.

Mặc dù tất cả mọi người đều nghi ngờ trong lòng, nhưng không tìm được đầu mối, tất cả cũng không hề tìm tòi nghiên cứu nữa.

Dung Cảnh bất động thanh sắc lắc chén rượu, dường như không nghe thấy một phen nói chuyện này của hai người.

Lục công chúa dừng lại sau một khúc, bữa tiệc tĩnh lặng không tiếng động, cả ngự hoa viên tựa hồ cũng lộ ra yên tĩnh.

“Ngọc thái tử đã từng nghe qua thủ khúc này chưa?” Dạ Thiên Dật mở miệng hỏi dò lần nữa.

“Từ khúc này trước kia ta đã nghe qua một lần!” Ngọc Tử Thư cười một tiếng.

“A? Ngọc thái tử thế nhưng từng nghe qua?” Dạ Thiên Dật nhướng mày, “Không biết là người phương nào từng đàn? Từ khúc này, dõi mắt khắp thiên hạ, người biết không nhiều lắm.”

“Đúng là người biết không nhiều lắm, thời điểm ta nghe ước chừng là mấy năm trước đi!” Ngọc Tử Thư làm như đang nhớ lại, “Lục công chúa đàn vô cùng tốt, nhưng ta cho là không bì kịp người ta biết kia. Người nọ có thể đàn ra được ý cảnh bên trong thủ khúc này.”

“Thiên Dật cho là Lục muội muội đã diễn tả vô cùng tốt rồi, không biết người Ngọc thái tử quen biết là người phương nào? Lại còn có thể diễn đạt tốt hơn so với Lục muội muội?” Dạ Thiên Dật nhìn ánh mắt Ngọc Tử Thư.

Ánh mắt Ngọc Tử Thư trong suốt, như một vũng nước ấm áp, giống như người của hắn, ngọc chất tự nhiên. Hắn cười nói: “Người này Thất hoàng tử cùng các vị cũng đều biết, chính là Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân Vương Phủ.”

“Nguyệt nha đầu?” Lão hoàng đế tựa hồ hết sức kinh ngạc, âm lượng cũng tăng lên vài phần, “Ngọc thái tử quen biết Nguyệt nha đầu?”

“Tất nhiên là quen biết !” Ngọc Tử Thư nhẹ nhàng cười một tiếng, chống lại tầm mắt của mọi người, hắn thay đổi giọng nói: “Chỉ có điều lúc biết nàng, ta không biết nàng là Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân Vương Phủ, cũng là gần đây mới biết được.”

“Hả? Ngọc thái tử là như thế nào mà quen biết Nguyệt nha đầu ?” Lão hoàng đế không hiểu hỏi.

“Ước chừng là mấy năm trước đi! Nàng đuổi theo một con hồ ly, chạy tới ranh giới của Đông Hải, đúng lúc ta đi ra ngoài săn thú, suýt nữa bắn chết hồ ly mà nàng muốn, nàng giận, cùng ta xích mích, về sau liền biết. Trò chuyện với nhau thật vui. Lúc chia tay nàng tặng ta một khúc, chính là từ khúc này. Tên là Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ.” Ngọc Tử Thư lại cười nói. Tựa hồ đang nhớ lại tình hình năm đó.

Lão hoàng đế chợt hiểu ra, “Trẫm nghĩ ra rồi, đúng là có chuyện như vậy thật, nha đầu kia đuổi theo một con hồ ly, đuổi theo ba ngày ba đêm, chạy ra hơn một ngàn dặm, cuối cùng khiến con hồ ly kia mệt mỏi không nhúc nhích được nữa, nàng bắt được mang trở về. Sau đó không biết như thế nào lại đem thả ra.”

“Không sai! Ta cũng nhớ ra rồi, khi đó Nguyệt muội muội ôm tiểu hồ ly kia trở lại, ta tìm nàng muốn hồ ly đó, nàng chết sống không để cho ta.” Dạ Thiên Dục lập tức nói, “Ta còn nhớ được rõ ràng đấy! Đó là một con tuyết hồ, da lông rất xinh đẹp.”

“Nguyệt muội muội đuổi theo ba ngày ba đêm, mất sức lực lớn như vậy mới bắt được , làm sao lại dễ dàng cho ngươi chứ?” Dạ Thiên Khuynh tiếp lời, dường như cũng đang nhớ lại nói: “Năm đó ta cũng nhớ rõ ràng, nàng còn ôm tiểu hồ li kia đến cho ta nhìn. Ta khen một câu rất đẹp, nàng cao hứng cười hồi lâu.”

“Nhị ca, đó là giả dối thôi! Năm đó Nguyệt muội muội không thích huynh, cười với huynh cũng là giả dối!” Dạ Thiên Dục nhắc nhở Dạ Thiên Khuynh.

Vẻ mặt Dạ Thiên Khuynh đang mỉm cười liền cứng đờ, khóe miệng khẽ lộ ra chút khổ, nhưng rất nhanh đã tan biến trong vô hình, hắn hoàn toàn không để ý cười giỡn nói: “Là vậy phải không? Đáng tiếc khi đó ta không rõ, sau đó mới biết được nàng đối với ta là giả dối!”

Lão hoàng đế ha ha cười một tiếng, “Nguyệt nha đầu kia, thật là chuyện gì cũng làm ra được, trẫm cũng bị nàng gạt nhiều năm như thế. Sống chừng ấy năm cũng không phát hiện bản chất bị che dấu của tiểu nha đầu này.”

Đức thân vương cũng mỉm cười gật đầu, “Thiển Nguyệt tiểu thư không giống với nữ tử tầm thường!”

“Đúng vậy! Đuổi theo một con tuyết hồ khiến nó mệt mỏi hết chạy nổi, chuyện như vậy nếu là Thiển Nguyệt tiểu thư làm thì chẳng có gì ly kỳ!” Hiếu thân vương cũng cười phụ họa.

“Thiển Nguyệt đứa nhỏ này từ nhỏ nhận thức chuyện nào thì sẽ nhận thức đến cùng! Nhiều năm như thế ta cũng đã nhìn thấu, mới không quan tâm nàng, cũng không quản được nàng.” Vân Vương gia cũng tiếp lời nói.

Trong lúc nhất thời, đám người lão hoàng đế ngươi một lời ta một câu nói đến Vân Thiển Nguyệt, dường như quên lãng Lục công chúa vừa đánh đàn.

Lục công chúa cũng không nói chen vào, lặng yên ngồi ở trước cầm án, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Ngọc Tử Thư, thỉnh thoảng nhìn về phía Dung Cảnh, trong lòng không biết nghĩ cái gì.

“Nhược mỹ nhân, ta nhớ được ngươi có một con tuyết hồ? Có phải chính là tuyết hồ của tiểu nha đầu bắt được cuối cùng lại đưa cho ngươi không?” Dạ Khinh Nhiễm vẫn không nói chuyện bỗng nhiên nhìn Dung Cảnh nói.

Bởi vì một câu nói kia, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Dung Cảnh, bao gồm cả Dạ Thiên Dật.

Tay Dung Cảnh đang đung đưa chén rượu dừng lại, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, dung nhan như ngọc, nhẹ nhàng cười cười, “Không sai!”

Đám người Dạ Thiên Dục, Dạ Thiên Khuynh, Đức thân vương, Hiếu thân vương mở to hai mắt.

“Ồ? Đó là chuyện tình mấy năm trước kia mà?” Lão hoàng đế nhìn Dung Cảnh kinh ngạc hỏi.

“Sáu bảy năm trước đi!” Dung Cảnh suy nghĩ một chút, lập lờ nước đôi trả lời.

“Khi đó ngươi còn đang trong phủ dưỡng bệnh. Nguyệt nha đầu đi Vinh vương phủ?” Lão hoàng đế tìm gốc hỏi đáy.

“Bởi vì thân thể ta có hàn độc, thân thể mỗi ngày đều phát rét, nhất là khi mùa đông đến lại càng nghiêm trọng hơn, hàng đêm không ngủ được. Bị nàng biết, nàng nói sẽ bắt động vật để sưởi ấm cho ta, cho nên mấy ngày sau, liền đưa đến cho ta một con tuyết hồ. Sau này quả nhiên ấm áp hơn nhiều.” Dung Cảnh nở nụ cười ôn nhuận, giọng nói không cao không thấp.

“Quả nhiên vẫn là Nguyệt muội muội đối với ngươi tốt nhất! Ta còn tưởng rằng Nguyệt muội muội đối với Thất đệ tốt nhất cơ đấy!” Dạ Thiên Dục nhìn Dạ Thiên Dật một cái, trong giọng nói có mấy phần cố ý.

Dạ Thiên Dật giống như không nghe thấy, im lặng không lên tiếng.

Trong nháy mắt bầu không khí trở nên ngưng trệ.

Lão hoàng đế thâm trầm nhìn Dạ Thiên Dục, vòng vo cười nói với Dung Cảnh nói: “Vậy bây giờ con tuyết hồ kia đâu?”

“Sau này ta đắc tội nàng, bị nàng lấy lại, nghe nói là phóng sinh rồi.” Dung Cảnh tri vô bất ngôn ngôn vô bất tận nói.

Dạ Thiên dục”Hmm” cười một tiếng, “Quả nhiên là cách làm của Nguyệt muội muội, nàng mang thù nhất, ai cũng không thể đắc tội nàng.”

Dung Cảnh đưa tay xoa bóp cái trán, tựa hồ có chút bất đắc dĩ, lại có chút ít sủng nịnh, “Tính khí nàng xác thực không tốt!”

Dạ Khinh Nhiễm quát một tiếng, “Ta thấy tính tình tiểu nha đầu tốt lắm, ngươi tên Nhược mỹ nhân lúc ấy tất nhiên là làm ra chuyện gì khiến cho nàng giận dữ không thể tha thứ, nếu không nàng sẽ không thả tiểu hồ ly mà mình cực khổ bắt được, hối hận đã cho ngươi cái tên lòng dạ hiểm độc này.”

“Lúc ấy ta thu nhận và giúp đỡ một tỳ nữ. Bị nàng biết được, nàng nói ta có người sưởi ấm rồi, không cần tuyết hồ nữa, liền mang đi.” Dung Cảnh nhớ lại năm đó, tựa hồ lại càng bất đắc dĩ, “Ngay cả để cho ta giải thích cũng không cho, đã phát cáu với ta. Tỳ nữ kia chính là nghĩa nữ của Dược Lão. Ai. . . . . .”

“Hóa ra là do ghen tị !” Dạ Thiên Dục cười to, “Khi đó ta làm sao lại không phát hiện ra tiểu nha đầu thích ngươi chứ! Nàng giấu được thật đúng là sâu.” Dứt lời, hắn cười nói với Dạ Thiên Dật: “Cho dù Thất đệ cũng không phát hiện sao?”

Nét mặt Dạ Thiên Dật nặng nề, không nói chuyện.

Vẻ mặt lão hoàng đế cũng có chút thâm trầm, bỏ qua lời Dạ Thiên Dục, nói sang chuyện khác với Ngọc Tử Thư: “Thì ra Ngọc thái tử với Nguyệt nha đầu là quen biết như vậy, đây thật đúng là duyên phận.”

Ngọc Tử Thư vẫn lẳng lặng nghe mấy người nói chuyện, lúc này nghe vậy cười một tiếng ôn hòa, “Đúng vậy, đích xác là duyên phận. Khi đó nàng chưa nói nàng là Thiển Nguyệt tiểu thư, từ biệt nhiều năm, hai tháng trước ở huyện Hà Cốc, ta mới biết nàng chính là cái tiểu nha đầu năm đó, Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân Vương Phủ.”

“Nói như vậy Ngọc thái tử cùng Nguyệt nha đầu cũng chỉ là gặp mặt một lần?” Dường như sắc mặt lão hoàng đế buông lỏng chút ít.

Ngọc Tử Thư tất nhiên biết ý tứ lời này của lão hoàng đế, mỉm cười gật đầu, “Không sai, nhưng ta cùng với nàng nói chuyện hợp nhau, gặp mặt một lần cũng thân thiết với người thân quen. Lần này tới Thiên Thánh, một là vì xử lý việc hôn ước trăm năm trước giữa Vinh vương phủ cùng Đông Hải, hai chính là mượn lần này tham gia lễ cập kê của nàng, cũng thuận tiện xem dáng dấp của Thiên Thánh mênh mông đại quốc bị ngăn cách bởi biển Đông Hải.

Lão hoàng đế gật đầu, cười nói: “Trăm năm trước bởi vì cứu Trinh Nhu hoàng hậu, Vinh Vương đích xác là đã đáp ứng công chúa quý quốc một cái hôn ước, đáng tiếc trăm năm tới nay, đều không thể thúc đẩy chuyện này, sinh thời trẫm hy vọng có thể chứng kiến việc hôn sự này, cũng coi như kết thành quả. Cảnh thế tử văn thao vũ lược, tài hoa hơn người, nghe nói công chúa quý quốc cũng là đọc sách vạn cuốn, mà võ nghệ tinh xảo, còn có tri thức hiểu lễ nghĩa, đoan trang hiền thục. Trẫm rất vừa lòng!”

Ánh mắt Dung Cảnh híp lại, cũng không nói chuyện.

Dạ Thiên Dục, Dạ Thiên Khuynh liếc mắt nhìn nhau, có chút lo lắng nhìn về phía Dung Cảnh.

Hôm nay Lãnh Thiệu Trác và Vân Ly đơn giản chỉ là một người tiếp khách, hai người tự nhiên không nói lời nào, nhưng đều lo lắng nhìn về phía Dung Cảnh.

Những người còn lại thì đều nhìn về phía Ngọc Tử Thư, chờ hắn tỏ thái độ. Mặc dù Thái tử Đông Hải quốc ở Đông Hải chỉ làm đến vị trí thái tử, nhưng kì thực vị trí thái tử này làm gần như hoàng thượng, thậm chí còn được dân chúng kính yêu sùng bái hơn hoàng đế Đông Hải. Tôn trọng mệnh lệnh của thái tử, xem như tôn trọng mệnh lệnh của Hoàng đế, nói một cách khác chính là hắn là người nắm thực quyền ở Đông Hải quốc.

“Trăm năm trước, Thái cô cô không được lòng Vinh Vương, về sau chỉ là khoe khoang khí phách trong chốc lát mới ký kết hôn ước. Sau khi trở về nước, Thái cô cô liền vứt ra sau gáy, gả cho con của Thừa tướng Đông Hải quốc lúc ấy, vợ chồng hòa thuận, ân ái trăm năm.” Ngọc Tử Thư nghe vậy chân thành cười nói: “Sau đó liên tục hai đời Đông Hải quốc, lại không có công chúa mới ra đời, đây ước chừng cũng là thiên ý. Cho đến đời trước, Bổn cung mới có một cô cô. Chẳng qua là cô cô cũng đã sớm tìm được ý trung nhân, tự mình tuyển phò mã. Đến giờ hôn ước này nói đến cũng đã chuyển đến thế hệ này rồi, phụ hoàng thế hệ này được ba công chúa. Nữ nhi trong phủ cô cô từ lúc mới ra đời đã được phụ hoàng phong làm công chúa. Coi như là bốn công chúa.”

“Trẫm nghe nói hơn hai tháng trước công chúa từ Đông Hải quốc đến Thiên Thánh thực hiện hôn ước chính là Lạc Dao công chúa?” Lão hoàng đế hỏi thăm.

“E rằng Hoàng thượng hiểu lầm! Là bổn cung đến trước Thiên Thánh muốn giải trừ hôn ước trăm năm trước, Lạc Dao nghĩ muốn biết một chút về phong cảnh quốc thổ Thiên Thánh, cho nên theo ta cùng nhau tới. Nhưng đi tới Hà Cốc, giữa lúc gặp phải mưa to gió lớn, núi đá sạt lỡ, chúng ta bị chặn ở huyện Hà Cốc, nửa bước khó đi, sau đó ta được tin thân thể Hoa vương thúc khó chịu, bệnh cũ tái phát, chúng ta lo lắng, chỉ có thể vội vã chạy về Đông Hải.” Ngọc Tử Thư không vội lên tiếng giải thích.

Lão hoàng đế khẽ nhíu mày, không hiểu nói: “Theo Ngọc thái tử nói như vậy, Đông Hải quốc có ý gì với cuộc hôn ước trăm năm trước? Chẳng lẽ không đúng là Lạc Dao công chúa tới thực hiện hôn ước cùng Vinh vương phủ?”

“Đương nhiên không phải vậy!” Ngọc Tử Thư lại cười nói: “Phụ hoàng cùng bổn cung chưa từng nhìn thấy Cảnh thế tử, làm sao có thể dễ dàng gả công chúa cho hắn? Huống chi việc hôn ước năm đó chỉ là Thái cô cô khoe khoang khí phách trong chốc lát mới lập ra, sau khi nàng trở về Đông Hải phụ hoàng mới biết chuyện tình. Sau đó lại bởi vì hai đời không có công chúa mới ra đời, nên chuyện này cứ gác để đó. Đời trước vốn là phái cô cô đến đây giải quyết, chẳng ngờ giữa đường xảy ra chút chuyện không may, nên lại bị ngăn trở lần nữa. Hôm nay thế hệ này được bốn công chúa, phụ hoàng mới có thể phái bổn cung đến đây xử lý chuyện này.”

“Vậy theo ý tứ Ngọc thái tử thì xử lý như thế nào?” Lão hoàng đế thử dò xét hỏi.

Ngọc Tử Thư nhìn Dung Cảnh một cái, nhẹ nhàng cười nhàng, “Điều này cũng phải xem ý tứ Cảnh thế tử!”

“A? Vì sao Ngọc thái tử nói như vậy? Chẳng lẽ Đông Hải quốc không muốn thực hiện hôn ước cùng Vinh vương phủ?” Lão hoàng đế nhìn Dung Cảnh.

“Hai người Cảnh thế tử cùng Thiển Nguyệt tiểu thư ái mộ lẫn nhau, từ trước tới nay Đông Hải quốc duy trì đạo đức tốt. Tự nhiên sẽ không làm người xấu chia rẽ nhân duyên.” Ngọc Tử Thư cười nói.

“Thì ra là như thế! Vậy thì Ngọc thái tử cũng không cần phải lo lắng, từ nhỏ Nguyệt nha đầu của Vân Vương Phủ đã cùng Thất hoàng tử của trẫm quyết định hôn ước. Tín vật vẫn do Vân Vương Phi đã qua đời lưu lại .” Giọng nói của lão hoàng đế buông lỏng, cười một tiếng, “Hiện tại Cảnh thế tử và Nguyệt nha đầu một chưa cập quan, một chưa cập kê, cũng vẫn còn trẻ con, đối với chuyện tình nhi nữ mông lung không hiểu, khó tránh khỏi ngộ nhận sai lầm. Một ngày chưa định, thì vẫn không coi là thật.

Dung Cảnh rũ mắt xuống, tư thái trầm tĩnh.

Ngọc Tử Thư mỉm cười gật đầu, “Thì ra là như vậy! Thứ cho bổn cung kiến thức hạn hẹp, cho tới nay chưa từng nghe nói về hôn ước giữa Thất hoàng tử cùng Thiển Nguyệt tiểu thư. Như vậy mà nói thì chuyện này cần thương nghị thật kỹ lưỡng. Lần trước muội muội ta Lạc Dao nhìn thấy Cảnh thế tử vừa gặp đã thương, muốn thực hiện hôn ước, nhưng ta cho là Thiển Nguyệt tiểu thư cùng Cảnh thế tử đã sớm định nhân duyên, ái mộ lẫn nhau, cộng thêm chút duyên phận từng tranh đoạt tuyết hồ cùng Thiển Nguyệt tiểu thư, nên đã sớm cho Thiển Nguyệt tiểu thư một phong thư từ hôn.”

Sắc mặt lão hoàng đế hơi đổi, “Ngươi cho Nguyệt nha đầu một phong thư từ hôn?”

“Đúng, hoàng thượng không biết sao?” Ngọc Tử Thư khẽ kinh ngạc nhìn lão hoàng đế, thấy lão lắc đầu, hắn cười nói: “Ta còn tưởng rằng sau khi trở lại kinh thành Thiển Nguyệt tiểu thư sẽ khẩn cấp lấy phong thư từ hôn kia ra, thì ra là không.”

“Thư tư hôn gì?” Lão hoàng đế truy hỏi.

“Tự nhiên là thư từ hôn giữa Cảnh thế tử cùng công chúa Đông Hải quốc.” Ngọc Tử Thư cười đáp.

Lão hoàng đế nằm dựa vào là cái ghế nghiêng nghiêng một chút, liếc nhìn Dung Cảnh, thấy hắn im lặng không nói, hắn lại nhìn về phía Dạ Thiên Dật, Dạ Thiên Dật mặt không chút thay đổi, hắn cười khan một tiếng, “Ngọc thái tử không phải vừa mới nói Lạc Dao công chúa đối với Cảnh thế tử vừa gặp đã thương sao? Chẳng lẽ lúc Ngọc thái tử cho Nguyệt nha đầu thư từ hôn cũng không băn khoăn cảm thụ của lệnh muội sao?”

“Ta cùng Thiển Nguyệt tiểu thư quen biết trước, sau khi quen biết nhau khó mà từ chối thỉnh cầu của nàng được, nên đã đáp ứng. Đó là muội muội ta còn chưa từng biểu lộ tâm ý. Về sau bổn cung mới biết.” Ngọc Tử Thư cười lắc đầu, tiếng nói vừa chuyển, lại nói tiếp: “Lạc Dao thoạt nhìn mặt ngoài trầm tĩnh, nhưng kỳ thật tính tình cũng không phải như thế. Nàng phàm là người hoặc là món đồ mà mình muốn, để ý, đều sẽ cố chấp không dứt. Nhưng một khi đạt được, liền sẽ không thích nữa. Mặt khác ta cảm thấy nàng và Cảnh thế tử không thích hợp.”

“Hả?” Lão hoàng đế híp híp đôi mắt già nua.

“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Bổn cung đã cho Thiển Nguyệt tiểu thư thư từ hôn, thì không có khả năng thu hồi lại. Huống chi hiện tại dường như muội muội ta Lạc Dao để ý Duệ thái tử của Nam Lương. Cho nên, bổn cung cũng không tính là khiến nàng thương tâm. Tựa như hoàng thượng ngài nói, hiện tại nàng vẫn là trẻ con chưa đủ tuổi, đối với chuyện tình nhi nữ vẫn còn mông lung không hiểu, mọi thứ còn chưa có gì, cần lắng đọng lại mới biết được.”

Lão hoàng đế gật đầu, “Ngọc thái tử nói không sai! Mọi thứ còn chưa có đáp án.” Dứt lời, hắn khoát khoát tay, cười nói: “Nếu Ngọc thái tử muốn tham gia lễ cập kê của Nguyệt nha đầu, hiện tại còn hơn một tháng, thời gian vẫn còn sớm. Ngươi cũng muốn lưu lại kinh thành một thời gian ít nhiều, chuyện hôm nay này trước tạm thời không nói, chúng ta từ từ thương nghị, để có một kết quả viên mãn.”

“Cũng phải!” Ngọc Tử Thư đồng ý.

Dường như lúc này lão hoàng đế mới nhớ tới Lục công chúa, ngoắc ngoắc tay với Lục công chúa, “Lục nhi, lại đổi một từ khúc nữa!”

“Dạ, phụ hoàng!” Lục công chúa gật đầu, một bài phù hợp với yến tiệc tràn ra đầu ngón tay, là từ khúc nàng quen thuộc nhất.

Một khúc nhạc đệm dừng lại lần nữa.

Mọi người lại tiếp tục ăn uống linh đình, chẳng qua là tâm tư càng lúc lại càng khác nhau, bầu không khí nếu không còn như trước. Duy nhất chỉ có sắc mặt hai người vẫn như thường, một người là Dung Cảnh, ôn nhuận tao nhã, nhẹ nhàng thanh thản; một người là Ngọc Tử Thư, mặt mũi mỉm cười từ đầu đến cuối, tư thái tùy ý.

Bữa tiệc tiến hành từ giờ Tỵ đến giờ Mùi, vừa rồi mới dừng lại một chút.

Sau bữa tiệc, lão hoàng đế đã chống đỡ không nổi nữa, vì vậy Văn Lai sai người khiêng trở lại điện Thánh dương nghỉ ngơi. Dạ Thiên Dật tựa hồ không bị rượu ảnh hưởng, hẹn đám người Dung Cảnh, Dạ Khinh Nhiễm đi Nghị sự điện nghị sự. Và để cho Lục công chúa đưa Ngọc Tử Thư đi Vinh vương phủ.

Ngọc Tử Thư lấy cớ đi Vân Vương Phủ thăm Vân Thiển Nguyệt để từ chối Lục công chúa. Lục công chúa thế nhưng lấy lý do mình nhiều ngày chưa đi Vân Vương Phủ, cũng muốn đến thăm tỷ tỷ một chút, vì vậy đi cùngNgọc Tử Thư. Ngọc Tử Thư nghe vậy không hề từ chối nữa, mỉm cười đáp ứng, hai người đi về phía ngoài cửa cung.

Dạ Khinh Nhiễm nhìn hai người rời đi, cười nói: “Ngọc thái tử thật là một nhân vật, mới gặp mặt một lần, đã câu mất hồn vía của Lục công chúa rồi. Không chừng đến thời điểm Ngọc thái tử trở về nước, Lục công chúa cũng sẽ theo đi.”

“Ta không thấy đúng!” Dạ Thiên Dục khẽ hừ một tiếng, cũng nhìn hai người, Ngọc Tử Thư cùng Lục công chúa vẫn duy trì khoảng cách ba thước, rõ ràng có cách làm khác Dung Cảnh nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, thậm chí ở trong bữa tiệc hắn cũng phát hiện, Ngọc thái tử này ngoại trừ thân cận với Dung Cảnh hơn một chút, còn lại đều ngồi cách xa với người khác. Thoạt nhìn hắn ấm áp, đối đãi mọi người hiền hòa, rất dễ thân cận, nhưng người càng như vậy, kì thực tâm tư càng thâm trầm, không dễ chung sống. Mặc dù Lục công chúa khác trước đây rất nhiều, thay đổi toàn bộ thói cũ, đã bỏ đi vẻ tự cao cùng với kiêu căng của một công chúa. Có điều chỉ là bên ngoài tô vàng nạm ngọc mà thôi. Chỉ thấy ngoại trừ thời điểm nàng bắt đầu khảy đàn khúc “Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ” kia, Ngọc Tử Thư kinh ngạc nhìn nàng một cái, sau đó cũng không nhìn thêm cái nào nữa, liền có thể hiểu rõ, ở trong lòng hắn Lục công chúa không chiếm được chút ảnh hưởng nào.

“Ta cũng thấy không đúng!” Dạ Thiên Khuynh gật đầu phụ họa.

“Thế sự khó liệu! Thế gian nào có nhiều chuyện làm được đúng như vậy?” Dường như lời vừa rồi của Dạ Khinh Nhiễm chẳng qua chỉ là thuận miệng mà nói, ôm lấy bả vai Dạ Thiên Dục, cà lơ phất phơ nói: “Hai ngày nữa là đám cưới của ngươi đi à nha? Lê Hoa Bạch hôm đó uống không say, bây giờ ngươi chuẩn bị rượu ngon gì?”

“Chuẩn bị rượu ngon cũng không có phần của ngươi!” Dạ Thiên Dục gỡ tay Dạ Khinh Nhiễm ra.

“Vẫn còn mang thù? Tiểu nha đầu cũng không ghi thù ta nữa, sao ngươi lại hẹp hòi như vậy?” Dạ Khinh Nhiễm vịn vai Dạ Thiên Dục không tránh ra, thấp giọng nói: “Hôm đó ngươi ôm Triệu Khả Hạm vừa đi tới tẩm điện của ngươi, ta đã thấy rồi, ta không ngăn cản ngươi, nếu mà ta ngăn cản ngươi, ngươi cho rằng ngươi hôm nay còn có thể lấy được vợ? Tiểu tử thối, không cảm ơn cũng thôi đi. Đừng coi hảo tâm của ta thành lòng lang dạ thú!”

Dạ Thiên Dục nghe vậy hừ một tiếng, nhưng khẩu khí rốt cuộc vẫn mềm nhũn ra, “Người xấu chia rẽ nhân duyên phải bị thiên lôi đánh xuống ! Coi như ngươi tích đức.”

Dạ Khinh Nhiễm liếc mắt, buông Dạ Thiên Dục ra, không để ý nói: “Thôi, nhân duyên của bản Tiểu Vương đoán chừng sớm đã bị nguyệt lão chặt đứt rồi. Tích đức hay không tích đức cũng không có gì đáng ngại.”

Dạ Thiên Dục xoay người lại nhìn về phía hắn, chỉ thấy dưới khuôn mặt Dạ Khinh Nhiễm có một vẻ khó hiểu cùng chản nản, hắn vốn là muốn mắng vài câu, nhưng cứ như thế mà đè nén lại. Tâm tư của hắn hắn vẫn rõ ràng. Đáng tiếc, bao nhiêu người đau lòng, không chỉ có mình hắn.

Đám người Dạ Thiên Dật không mở miệng, đi tới điện Nghị sự.

Ngọc Tử Thư ra khỏi cung cửa, trực tiếp đi thẳng về phía xe ngựa của Dung Cảnh, Huyền Ca ở trước xe vội vàng đẩy màn xe ra, cung kính mời lên xe. Sau khi hắn lên xe, màn che rơi xuống, che lại thân ảnh của hắn. Huyền Ca vung roi ngựa lên, xe ngựa rời khỏi cửa cung.

Ngọc Tử Thư dường như đã quên Lục công chúa đi theo phía sau.

Lục công chúa sừng sờ nhìn xe ngựa Dung Cảnh rời đi, há miệng, không phát ra âm thanh, sau một lúc lâu, mới thu hồi tầm mắt, cắn cánh môi, nắm chặt khăn tay, trong lòng giận dữ, nhưng không phát tác được.

“Công chúa. . . . . .” Thiếp thân tỳ nữ của Lục công chúa vẫn theo ở phía sau, lúc này thấy Ngọc thái tử lại cứ như vậy mặc kệ công chúa mà ngồi xe ngựa của Cảnh thế tử rời đi, dè dặt mở miệng, “Ngài vẫn đi Vân Vương Phủ chứ?”

“Đi, tại sao không đi!” Sắc mặt Lục công chúa trầm xuống, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng, nếu không nhìn sắc mặt nàng, khó mà phát hiện được tức giận trong nội tâm nàng, phân phó nói: “Chuẩn bị xe! Đi Vân Vương Phủ!”

“Dạ!” Kia tỳ nữ vội vàng hướng cửa cung thị vệ phân phó.

Không lâu lắm, một chiếc xe ngựa được chuẩn bị tốt, Lục công chúa lên xe, xe ngựa rời khỏi cửa cung, đi về phía Vân Vương Phủ. Lúc này, Ngọc Tử Thư ngồi trong xe ngựa của Dung Cảnh đã không còn bóng dáng.

Thiển Nguyệt các Vân Vương Phủ, Vân Thiển Nguyệt vốn là nằm ở trên giường định ngủ trưa, nghe Lăng Liên bẩm báo tin tức Ngọc thái tử tới, vội vàng nhảy xuống giường, giày cũng không kịp xỏ liền chạy ra phía ngoài.

Lăng Liên kéo nàng lại, vội vàng nói: “Tiểu thư, giày, mang giày!”

Vân Thiển Nguyệt”A” một tiếng, vội vàng loạn xạ nâng giày lên chạy ra phía ngoài.

Lăng Liên bất đắc dĩ đi theo phía sau Vân Thiển Nguyệt, trong nháy mắt chỉ thấy nàng thi triển khinh công chạy mất, nàng còn chưa kịp nói vừa mới nhận được tin tức Ngọc thái tử đang đi đến Vân Vương Phủ, xe ngựa vừa mới ra khỏi hoàng cung mà thôi. . . . . . Đáng tiếc, tiểu thư nhà nàng chưa cho nàng cơ hội.

Thân ảnh Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng rơi xuống, đứng ở cửa đại môn của Vân Vương Phủ, nhìn trái nhìn phải một cái, cửa đại môn trừ thị vệ canh giữ cửa ra, trống rỗng, đừng nói bóng dáng xe ngựa, ngay cả một bóng người cũng không có, nàng không khỏi nhíu mày, quay đầu lại nhìn về phía sau.

Thân ảnh Lăng Liên cũng nhẹ nhàng đáp xuống, nhỏ giọng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu thư, nô tỳ nói Ngọc thái tử là sắp tới Vân Vương Phủ, chưa nói nhanh như vậy đã đến ngay, hắn ngồi xe ngựa của Cảnh thế tử, mới ra khỏi cửa cung mà thôi.”

Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn Lăng Liên, ảo não nói: “Sao ngươi không nói sớm?”

“Ngài chưa cho ta có cơ hội nói đã chạy đi ra mà!” Lăng Liên vô tội nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay, “Thôi ! Không trách ngươi, là ta quá nôn nóng.” Dứt lời, nàng nói với một người thị vệ: “Đi dắt ngựa của ta .”

“Dạ!” Thị vệ kia lập tức lên tiếng, đi.

“Tiểu thư, ngài muốn đi nghênh đón Ngọc thái tử?” Lăng Liên hỏi thăm.

“Ừ, đi đón hắn.” Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhõm, mặt mày mỉm cười, như trăng lưỡi liềm, nói với tên thị vệ đi tới chuồng ngựa kia: “Dắt hai con!”

Thị vệ kia lại đáp một tiếng.

Lăng Liên nghĩ tới quan hệ giữa tiểu thư cùng Ngọc thái tử thật là không giống bình thường, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy tiểu thư để ý người nào như vậy, ngoại trừ Cảnh thế tử. Từ Hoàng cung đến Vân Vương Phủ không xa, nàng ngay cả chút thời gian như vậy cũng chờ không được.

Không lâu lắm, thị vệ kia dắt ngựa tới, đưa dây cương cho Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt điểm nhẹ mũi chân, nhẹ nhàng rơi xuống trên lưng ngựa, chìa tay ra lôi kéo cương ngựa, ngăn cản động tác muốn nhận lấy một con ngựa khác của Lăng Liên, nói với nàng: “Ngươi không cần đi, sau khi nghênh đón được hắn ta sẽ cùng hắn đi tìm địa phương đua ngựa. Ngươi ở trong phủ chờ đi!”

Dứt lời, không đợi Lăng Liên mở miệng, hai chân thúc vào bụng ngựa, tuấn mã phía dưới rời khỏi cửa Vân vương phủ, một con tuấn mã khác bị nàng quấn dây cương dắt theo, hai con ngựa phi về phía hoàng cung.

Hai con ngựa xuyên qua đường phố, một đường chạy như bay, trên đường người đi đường rối rít né tránh, hoảng sợ né tránh. Sau khi người đi đường né tránh, kinh hồn chưa bình tĩnh lại nhìn người giục ngựa nhanh như bay, sau khi thấy rõ người cưỡi ngựa là Vân Thiển Nguyệt, đều suy đoán đã bao lâu rồi Thiển Nguyệt tiểu thư không có ra phố? Lại càng bao lâu không có kiêu căng lớn lối không cố kỵ mà phi ngựa nhanh như vậy rồi?

Vừa nghĩ như thế, lại còn có chút hoài niệm chút chuyện oanh động trước kia nàng quấy kinh thành đến nghiêng trời lệch đất! Hiện tại nàng yên lặng tránh ở Vân Vương Phủ, làm cho người ta cảm giác thật không quen.

Xuyên qua hai con đường, Vân Thiển Nguyệt thấy xe ngựa của Dung Cảnh chậm rãi đi, cỗ xe kia toàn thân màu chế tạo bằng gỗ trầm hương. Nàng kéo khóe miệng, đón gió cười một tiếng, liền tiến lên đón.

Huyền Ca thấy Vân Thiển Nguyệt lại có thể ra nghênh tiếp, mà trên mặt nàng là nụ cười mà cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua, hắn không khỏi cảm thấy chướng mắt cùng bất bình thay thế tử nhà mình, Thiển Nguyệt tiểu thư không khỏi quá quan tâm đến Ngọc thái tử này rồi. Mặc dù trong lòng lưỡng lự, nhưng hắn vẫn ghìm chặt ngựa cương, chậm rãi dừng xe ngựa lại, đợi chờ Vân Thiển Nguyệt đến gần.

Vân Thiển Nguyệt đi tới trước xe ngựa, ghìm chặt ngựa cương, khẽ nghiêng người, đưa tay đẩy màn xe ra.

Đập vào mắt là Ngọc Tử Thư đang ngồi ở trong xe nhắm mắt dưỡng thần. Dường như cảm ứng được Vân Thiển Nguyệt , trước lúc nàng đẩy màn xe ra liền mở mắt nhìn về phía nàng, giây lát, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, ấm áp cười cười với nàng, “Tới đón ta?”

Vân Thiển Nguyệt khẽ hừ một tiếng, “Ngày hôm qua huynh tới cũng không tới tìm ta trước, hôm nay huynh Tôn Đại Phật này thật vất vả nhớ tới ta mới tới cửa bái phỏng, ta làm sao có thể không đến đón? Vạn nhất huynh nhìn đến trước cửa nhà ta, thấy nhà ta tồi tàn quá, quay đầu trở về làm sao bây giờ?”

Ngọc Tử Thư nở nụ cười chân thành nhìn nàng, “Ai dám nói Vân Vương Phủ tồi tàn? Nếu Vân Vương Phủ tồi tàn, phòng ốc lầu các thiên hạ này sợ đều là nhà tranh hết. Thiển Nguyệt tiểu thư, mị lực của muội rất lớn, ta hận không thể đến kinh thành liền vội vã chạy tới, không biết làm sao trước cửa nhà muội có một pho tượng Ngọc Kỳ Lân cản đường, nếu ta không trấn an trước, sợ rằng vừa nhìn thấy người, liền bị đánh trở về nước rồi!”

Lời này cực kỳ có ý tứ, nói đến trình độ cực kỳ khó hiểu.

Vân Thiển Nguyệt “xì” một tiếng cười, Dung Cảnh là pho tượng Ngọc Kỳ Lân trước nhà nàng sao? Ừ, thật đúng là có chuyện như vậy! Nàng cười mỉm nhìn Ngọc Tử Thư, “Huynh uống bao nhiêu rượu rồi? Không có say đi?”

“Uống không ít, nhưng gặp được muội liền không say!” Ngọc Tử Thư cười lắc đầu.

“Từ Đông Hải đến Thiên Thánh, đoạn đường này bôn ba mệt nhọc, nhưng hôm qua huynh ở Vinh vương phủ nghỉ ngơi nửa ngày lại một đêm, ngủ đủ chưa? Không mệt đi?” Vân Thiển Nguyệt vừa cười hỏi.

Ngọc Tử Thư nhìn lướt qua một con ngựa không người nào cười phía sau Vân Thiển Nguyệt, hiểu rõ lắc đầu, “Nghỉ đã đủ, không mệt!”

Vân Thiển Nguyệt thấy hắn lắc đầu, lập tức vươn tay ra với hắn, hào sảng nói: “Đã như vậy, đi, đua ngựa đi!”

Ngọc Tử Thư đưa tay đặt ở trong tayVân Thiển Nguyệt, mỉm cười gật đầu, “Được!”

Vân Thiển Nguyệt cầm tay Ngọc Tử Thư, cổ tay nhẹ nhàng kéo, đưa thân thể trong khoảnh khắc kéo ra khỏi buồng xe, nhẹ nhàng ngồi ở trên một con ngựa khác, giây lát, nàng buông tay của hắn ra, hai chân thúc vào bụng ngựa, không nói một lời, con ngựa dưới thân chạy nhanh như bay về phía cửa thành.

Ngọc Tử Thư đánh ngựa đi theo phía sau nàng.

Thân ảnh hai người hai ngựa trong chớp mắt liền biến mất, Huyền Ca phục hồi tinh thần muốn gọi người, đã sớm không thấy bóng dáng hai người kia rồi.