Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 3 - Chương 73: Chín người đánh bài




Ban đêm, Vân Thiển Nguyệt cùng Ngọc Thanh Tình ngủ cùng nhau, nương con hai người vẫn tâm sự cho tới tận trời sáng, cho đến khi mệt mỏi mới ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai, Vân Thiển Nguyệt tỉnh lại, bên cạnh đã không thấy Ngọc Thanh Tình, nàng giương mắt nhìn lại, Dung Cảnh ngồi cạnh cửa sổ trên bàn đọc sách, phía ngoài sắc trời mờ tối, khí trời giống như là muốn mưa, nàng đưa tay xoa cái trán, lười biếng hỏi, “Giờ nào rồi?”

“Giờ Thân.” Dung Cảnh rời tầm mắt từ cuốn sách, nhìn qua giường lớn, giọng nói ôn hòa .

“Nương ta đâu? Làm sao lại yên tĩnh như vậy?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

“Sáng nay Thanh di và ca ca lên đường trở về Nam Lương rồi. Nói không muốn quấy rầy nàng nghỉ ngơi nên không đánh thức nàng..” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt cau mày, “Sáng nay đã đi rồi?”

“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới hôm qua nàng vẫn quấn lấy nương nàng nói chuyện, đến khi trời gần sáng mới không chịu nổi liền thiếp đi, nói cách khác nương nàng căn bản là không ngủ, cứ như vậy mà đi? Nàng có chút buồn buồn nói: “Làm sao đi vội vã như vậy? Đêm qua chúng ta đã nói sẽ ở lại nơi của Tuyết Sơn lão đầu hai ngày . Dù sao Tuyết Sơn lão đầu cũng không có ở đây, không ai quấy rầy, ở thêm hai ngày có sao đâu?”

“Sáng nay nhận được truyền tin của Nam Lương vương, lệnh thái tử tức tốc về kinh.” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt hừ khẽ một tiếng, nếu người đã đi, cũng không còn cách nào, nàng lười biếng nằm ở trên giường không đứng lên, nhìn ngoài cửa sổ nói: “Nhìn trời như muốn mưa, chúng ta lên đường hồi kinh luôn sao?”

“Không vội, nàng đã thích nơi này, vậy liền nghỉ ngơi thêm một ngày. Hơn nữa tối nay có mưa, trong kinh cũng không có chuyện, không cần vội vã chạy trở về.” Dung Cảnh lắc đầu.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt đáp một tiếng, ôm chăn ở trên giường lăn hai vòng, ngoại trừ việc nương nàng và ca ca rời đi khiến nàng có chút không thoải mái thì cảm giác ngủ được thật thoải mái, nàng thở dài nói: “Nơi này thật rất thanh tịnh, mấy lần trước ta tới cũng không nỡ rời đi.”

“Chờ sau này hàng năm nếu rảnh rỗi, ta sẽ đi theo nàng tới đây ở hai ngày, như thế nào?” Dung Cảnh cười nhìn nàng.

“Được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, mặc dù không biết sau này có thời gian hay không, hoặc là không biết lúc nào sẽ đi, nhưng có những lời này của hắn đã đủ để nàng cao hứng trở lại. Lại hỏi, “Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm hồi kinh rồi?”

“Ừ! Hôm nay hồi kinh trình báo.” Dung Cảnh gật đầu.

“Hiện tại lời đồn đã được truyền khắp nơi rồi? Ăn trộm gà không thành mà còn mất luôn nắm gạo, lúc này Lam gia coi như là thân bại danh liệt. Thập đại thế gia lánh đời trăm năm, Lam gia vừa mới nhập thế, thanh danh coi như là bị phá hủy. Ca ca xem như đã lấy lại được danh tiếng tốt cho thân phận thái tử Nam Lương. Chắc rằng dân chúng Nam Lương sẽ kính yêu hắn hơn.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Ừ! Hiện nay ở bên ngoài người người đều truyền tụng Duệ thái tử thật đáng mặt nam nhi. Hắn làm cho Nam Lương vương thật hãnh diện!” Dung Cảnh cười nói.

“Lam Y thì sao? Sẽ như thế nào?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày. Một trượng này Nam Lăng Duệ đánh thật là đẹp, đương nhiên là phải hãnh diện rồi..

“Lam Y rốt cuộc vẫn là Lam Y, thua nhưng không bại! Công bố với thiên hạ nguyên do gút mắt giữa nàng và Duệ thái tử, từ nay không ai nợ ai. Nói chung cũng thua không đến nỗi quá thảm.” Dung Cảnh cười cười.

“Thật ra thì Lam Y cũng không tệ, đáng tiếc!” Vân Thiển Nguyệt tiếc hận một ít , “Ta lúc đầu còn cho rằng cọc nhân duyên này có thể thành, nên cũng dung túng ca ca đùa giỡn Lam Y, không nghĩ tới thế sự nhiều thay đổi, kết quả lại là như vậy.”

“Có lẽ lúc ấy hắn thật sự có cảm thấy hứng thú với Lam Y, sau lại phát hiện không hợp, nên kịp thời thu tay lại.” Dung Cảnh nói.

“Tính tình của ca ca phóng túng thật không bị kiềm chế, mặt thì lúc nào cũng cười cười ha ha nhưng thật ra lại là một chủ tử lãnh tĩnh!” Vân Thiển Nguyệt cười nói.

Dung Cảnh bất trí khả phủ (từ chối cho ý kiến).

“Phong Tẫn đâu?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

“Vân Thiển Nguyệt, người nàng quan tâm cũng thật nhiều!” Dung Cảnh để quyển sách xuống, liếc xéo Vân Thiển Nguyệt: “Nàng ngủ một ngày, ta một ngày chưa từng ăn cơm, nàng có phải nên quan tâm đến khẩu vị của ta một chút hay không?”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy thân thể đang nằm liền ngồi dậy, gật đầu lia lịa với Dung Cảnh: “Vậy mau ăn cơm thôi”

“Ai nấu?” Dung Cảnh nhướng mày.

Vân Thiển Nguyệt vừa định nói chàng, nhưng thấy vẻ mặt Dung Cảnh, lập tức nuốt lời định nói trở về, “Hôm qua lúc mẫu thân làm món ăn ta ở bên cạnh nhìn, đều nhớ kỹ, chắc cũng có thể làm theo tám chín phần. Không biết Dung công tử có vui lòng nếm thử không?”

“Tốt! Ta rất vui lòng nếm thử.” Dung Cảnh khẽ mỉm cười, nụ cười thật ấm áp.

Vân Thiển Nguyệt lập tức xuống giường, mặc quần áo, lại vội vàng rửa mặt.

“Phong Tẫn bị thương!” Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt bận rộn, chậm rãi phun ra một câu.

Vân Thiển Nguyệt dừng động tác lại, nhìn Dung Cảnh.

“Nàng cho rằng Dạ Thiên Dật ở trong tối sẽ không âm thầm động thủ sao? Chỉ là một đầm rồng hang hổ trận thôi sao? Tối hôm đó lúc Nam Lăng Duệ đến mười dặm rừng đào, lúc Phong Tẫn nghênh đón ca ca đã gặp phải sát thủ. Thanh di lại đang cải trang thành Lạc Dao, nên không thể xuất ra võ công, không thể xuất thủ tương trợ. Sau khi giao đấu hắn liền bị thương.” Dung Cảnh giải thích: “Nhưng mà thương thế không có gì đặc biệt nghiêm trọng, tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng là có thể tốt. Nàng không cần lo lắng!”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Không trách được hôm đó không thấy Phong Tẫn, thì ra là Dạ Thiên Dật phái người động thủ trước.”

“Ừ, hắn nghĩ muốn trừ đi Nam Lăng Duệ, tất nhiên phải vạn vô nhất thất (tuyệt đối không thể có sai sót).” Dung Cảnh gật đầu, “Phong gia vốn có giao hảo với Lam gia, sẽ cùng với Lam gia trở thành cánh tay phải của Nam Lăng Duệ, không biết vì sao thiếu chủ Phong gia đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, Phong Tẫn trở lại tiếp nhận vị trí gia chủ Phong gia, liền thay đổi quan hệ giữa Phong gia và Lam gia. Cộng thêm chuyện hôn ước, Lam gia và Phong gia thoái hôn, quan hệ giữa hai nhà đã hoàn toàn sụp đổ, hôm nay Phong Tẫn tương trợ Nam Lăng Duệ, đương nhiên coi như là người Nam Lương. Thêm vào đó vì quan hệ của nàng, Sở gia cũng tương trợ Nam Lương. Hoa gia, Phượng gia vốn có giao hảo với Sở gia, cũng coi như là người Sở gia. Về phần Mạc gia, rất nhanh Mạc Ly sẽ là gia chủ Mạc gia.”

“Mạc Ly?” Vân Thiển Nguyệt nhíu mày.

“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm Dung Cảnh chốc lát, thu hồi tầm mắt, nói lầm bầm: “Không trách được chàng đã sớm theo dõi Mạc Ly của ta, hóa ra là đánh chủ ý lên Mạc gia.”

“Thật ra thì không chỉ là Mạc gia, ta còn muốn đánh chủ ý lên Hoa gia, Y gia, Lăng gia.” Dung Cảnh nhẹ nhàng cười cười: “Cũng không biết nàng có bỏ được ba người Hoa Sênh, Lăng Liên, Y Tuyết hay không?”

“Không bỏ được! Tự chàng nghĩ biện pháp đi!” Vân Thiển Nguyệt lập tức bác bỏ, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm hắn, “Chàng muốn đào góc tường người bên cạnh ta đi là có ý gì? Có phải không thấy ta cô đơn thì chàng không cao hứng?”

“Chẳng qua là ta cảm thấy các nàng có thân phận này, không lợi dụng thật đáng tiếc.” Dung Cảnh nói: “Lam gia và Thương gia là không có hy vọng rồi. Nhưng tam gia còn lại, cũng không thể rơi vào tay Dạ Thiên Dật.”

Vân Thiển Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, “Theo ta thấy ước chừng tỷ lệ thành công không lớn. Dạ Thiên Dật vàThương Đình liên thủ, cũng không phải là ngồi không. Không chừng tam gia này đã bí mật cùng bọn họ có hiệp nghị. Nếu không thì lúc ca ca chiêu cáo thiên hạ, thập đại thế gia liên kết nhập thế, về sau lại rút lui tam gia cũng không đi theo, tất nhiên là có chuyện bí ẩn bên trong. Ta không muốn Thất trưởng lão của Hồng các bị hủy do đến Tam gia này dùng đá thử vàng. Nếu có đi không về thì phải làm sao bây giờ? Ba người các nàng thì Hoa Sênh lợi hại một chút, Lăng Liên vàY Tuyết vẫn không đủ lão luyện. Các nàng không đấu lại Thương Đình cùng Lam Y”

“Cũng bởi vì nghĩ đến chỗ này nên ta mới không yêu cầu ba người bọn họ.” Dung Cảnh cười khẽ, “Sao nàng lại không muốn đào góc tường của ta? Ta nghĩ tặng Thanh Ảnh cho nàng, nàng cũng không muốn.”

Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, “Thanh Ảnh đã sớm trúng độc của chàng quá sâu, cho ta hắn cũng vẫn nghe lời chàng. Ta mới không cần.”

Dung Cảnh xoa bóp cái trán: “Vân Thiển Nguyệt, nàng có thành kiến rất sâu với ta.”

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, “Ta đâu chỉ có thành kiến với chàng? Ta biết rõ chàng từ trong ra ngoài đều là lòng dạ hiểm độc đen phổi!”

Dung Cảnh một tay bắt lấy Vân Thiển Nguyệt kéo vào trong ngực, cười hỏi, “Từ trong ra ngoài? Hả?”

“Ta thấy chàng một chút cũng không đói.” Vân Thiển Nguyệt căm phẫn mắng một tiếng, đỏ mặt.

“Sao ta có thể không đói? Rất đói.” Dung Cảnh bỗng nhiên hạ thấp giọng, gần như là lẩm bẩm, cúi đầu xuống, dán miệng dán lên trên môi Vân Thiển Nguyệt.

Trằn trọc cắn mút, triền miên kiều diễm. Y phục xốc xếch, một phen hương diễm nhu tình. Cho đến khi Vân Thiển Nguyệt thở hồng hộc, cả người vô lực, Dung Cảnh mới buông nàng ra, trong mắt chỉ có một đốm lửa nhỏ, giọng nói khàn khàn, “Vân Thiển Nguyệt. . . . . .”

“Ừ. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt bị hắn ôm vào trong ngực, yếu ớt đáp một tiếng.

Dung Cảnh bỗng nhiên rầu rĩ nói: “Nàng đối với Dung Phong thật tốt .”

“Hả?” Đầu óc Vân Thiển Nguyệt có chút theo không kịp, không biết tại sao giờ này khắc này hắn lại nghĩ tới Dung Phong.

“Nàng ngàn dặm đưa hắn tới nơi này, còn đi tới vách núi sau núi Thiên Tuyết vào rừng tìm bắt cho hắn hổ con.” Giọng điệu của Dung Cảnh ảm đạm, “Khi đó nàng mới năm tuổi, cách thời điểm ta ở Uyên ương trì hôn nàng không lâu sau đó. . . . . .”

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, chớp chớp mắt.

“Vân Thiển Nguyệt, ta lại ghen tị, làm sao bây giờ? Nàng vì tìm cho Dung Phong một con hổ con lại ở núi Tuyết trông chừng suốt một tháng. Có phải khi đó nàng đã thích Dung Phong rồi hay không?” Dung Cảnh nhìn ánh mắt Vân Thiển Nguyệt, giọng nói vừa trầm vừa uất ức, “Ta nhớ được ở đại thọ bốn mươi lăm của hoàng thượng Dung Phong cũng có tham gia thọ yến, khi đó hắn rất biết chừng mực. Có phải chính là lúc đó nàng đối với hắn. . . . . . hay không?”

Vân Thiển Nguyệt im lặng, “Dung Cảnh, dấm chua từ tám trăm năm trước rồi! Thế mà chàng vẫn còn ăn?”

“Không được! Lúc này không nhịn được muốn ăn.” Dung Cảnh nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt, một bộ dạng nàng không nói không được..

Vân Thiển Nguyệt bất đắc dĩ, lắc đầu, “Khi đó Văn bá Hầu phủ trải qua tai nạn lớn như vậy, hắn là do ta cứu, người ta nói cứu mạng người không tính là cứu người, muốn cứu thì phải cứu tâm người mới coi là cứu người. Ta tất nhiên phải đối tốt với hắn.”

“Vậy vì sao khi đó Văn bá Hầu phủ có rất nhiều hài tử, nàng lại chỉ cứu hắn?” Dung Cảnh nhướng mày.

Vân Thiển Nguyệt cúi đầu nhớ lại, một lát sau cười nói: “Ta chỉ biết mỗi hắn!”

Dung Cảnh nhíu mày nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay ôm lấy hông của hắn, dán thân thể mềm nhũn vào trong lồng ngực của hắn, chủ động hôn lên cánh môi của hắn, cười nói: “Dung Cảnh, ta thích Dung Phong, cho nên nguyện ý vì hắn làm một ít chuyện. Nhưng không phải là cùng một loại thích kia đối với chàng. Ta đối với chàng chính là yêu, nếu người ta yêu là hắn, chàng cho rằng ta sẽ buông tha hắn mà chọn chàng sao?”

Dung Cảnh đang nhíu lông mày thoáng giãn ra, đưa mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt thật sâu, dưới ánh mắt này trong lòng Vân Thiển Nguyệt rạo rực ánh lửa, cho là sẽ phát sinh một chút chuyện, hắn bỗng nhiên buông nàng ra, bình tĩnh nói: “Đi làm cơm!”

“Chàng xác định ta đi nấu cơm?” Vân Thiển Nguyệt có chút động tình nhìn hắn.

“Nơi này là Bán Pha nhai, là gian phòng của Tuyết Sơn lão nhân” Dung Cảnh nói.

Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt hết co quắp lại rút ra, hiểu ý tứ của Dung Cảnh, tóm lại là ở nơi của người khác nên trong lòng có chướng ngại, nàng xoay người, chỉnh lại vạt áo, chốc lát, nghe được hô hấp của hắn bị đè nén, bỗng nhiên cười “Xì” một tiếng. Đè nén kiều diễm tình ý trong đầu, xoay người bước nhẹ nhàng đi ra phía ngoài phòng.

Dung Cảnh nghe Vân Thiển Nguyệt cười, nhìn nàng bước nhẹ nhàng rời đi, đưa tay che cái trán, cúi đầu lầu bầu một câu gì đó, giây lát sau, hắn khôi phục lại cầm cuốn sách lên đọc tiếp.

Vân Thiển Nguyệt ra khỏi gian phòng, Tiểu Hắc lập tức vui sướng chạy tới, đồng dạng với cái ôm của ngày hôm qua. Nàng cười sờ sờ đầu của nó, nó lại càng khoan khoái biểu đạt cao hứng của nó.

Một người một hổ chơi đùa trong chốc lát, đi tới phòng bếp nhỏ, chỉ thấy Hoa Sênh, Lăng Liên, Y Tuyết, Phong Lộ đang bận bịu ở phòng bếp nhỏ, phòng bếp loạn thành một đoàn, nhưng một chút mùi thơm của thức ăn cũng không có. Bốn người thấy nàng tới, đồng thời hành lễ: “Tiểu chủ!”

“Các ngươi đang nấu cơm?” Vân Thiển Nguyệt nhìn bốn người.

Bốn người đồng thời đỏ mặt, xấu hổ nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Thì ra là các ngươi so với ta còn “mười ngón tay chưa từng dính nước mùa xuân” hơn (ý nói: chưa từng làm việc nặng nhọc). Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn bốn người, “Mẫu thân có được tay nghề làm thức ăn ngon, tại sao Thất đại trưởng lão Hồng các lại không học được một phần, truyền lại cho các ngươi?”

Bốn người lắc đầu, hình như cũng không hiểu.

“Ta tới làm!” Vân Thiển Nguyệt vén tay áo lên.

Bốn người vội vàng tránh ra nhường chỗ cho nàng, nhưng ai cũng không đi, đứng ở một bên học. Trước kia cảm thấy không biết nấu cơm cũng không có cái gì không tốt, nhưng từ hôm qua, liền cảm thấy nữ nhân là nên biết nấu cơm. Các nàng âm thầm hạ quyết tâm, cũng phải học nấu cơm làm thức ăn.

“Đám người Hoa Lạc đâu?” Vân Thiển Nguyệt vừa làm, vừa hỏi.

“Buổi sáng thời điểm bọn họ luyện công phát hiện phía sau núi có một rừng hoa quả, nên đã đi hái rồi.” Hoa Sênh cười nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, ở Bán Pha nhai không giống với mười dặm rừng đào. Nơi này đích thật là bốn mùa cây trái, không giống mười dặm rừng đào là dùng trận pháp khống chế bốn mùa hoa nở không tàn. Hiện tại là mùa thu, đương nhiên là có trái chín để ăn.

Kế tiếp Vân Thiển Nguyệt trở thành sư phụ dạy mấy người bọn họ nấu ăn, tuy rằng nàng cũng chỉ là gà mờ trong việc nấu nướng, nhưng mấy người bọn họ vẫn học say sưa. Trong phòng bếp khí thế ngất trời.

Chẳng biết lúc nào Dung Cảnh đã xuất hiện ở cửa, nhìn mấy người bọn họ, chậm rãi nói: “Vân Thiển Nguyệt, nàng có biết nàng đang dạy hư học trò hay không?”

“Cảnh thế tử!” Bốn người nhất tề xoay người hành lễ với Dung Cảnh.

Dung Cảnh đứng ở cửa cười đáp một tiếng.

Mặt Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, nàng thừa nhận nàng nấu cơm cũng chỉ là gà mờ, lại còn đi dạy người khác, đúng là có chút dạy hư học trò, nàng trừng mắt với hắn: “Chàng như vậy là đang cười nhạo Sở phu nhân sao? Ta dạy hư học trò, vậy chàng tới dạy?”

“Thôi được rồi! Trên đời này không phải là tất cả nữ nhân đều phải học nấu cơm sao!” Dung Cảnh cười lắc đầu, hiển nhiên ba chữ Sở phu nhân để cho hắn cực kỳ thỏa mãn, ngay cả mặt mày cũng nhiễm nụ cười.

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, tiếp tục làm, không để ý tới hắn.

Dung Cảnh cũng không đi vào, nhìn nàng bận việc, ánh mắt tràn đầy ấp áp ôn nhu.

Bốn người Hoa Sênh liếc mắt nhìn nhau, đều cười tiếp tục nhìn động tác của Vân Thiển Nguyệt. Các nàng phát hiện Tiểu chủ thật rất thông minh, đêm qua chỉ có nhìn chủ tử làm một lần, mà có thể làm ra đại khái. Đổi lại các nàng thật là làm không được.

Sau nửa canh giờ, đoàn người từ phòng bếp đi ra ngoài. Ba người Hoa Lạc, Phượng Nhan, Thương Lan cũng về tới. Ba người có thể nói là thắng lợi trở về, có lê núi, táo, hồng các loại.., một bao lớn.

Vân Thiển Nguyệt thấy những trái cây này, lại không nhịn được chạy đi làm một ít nước hoa quả.

Bảy người bọn họ cùng Dung Cảnh, cũng không có câu nệ giống trước kia. Giống như là một đại gia đình, chín người vô cùng náo nhiệt ăn một bữa cơm. Trong bữa tiệc, Hoa Lạc nói: “Sau khi bọn họ hái trái cây trở về thì nhận được tin tức, đội ngũ Thất hoàng tử và Nhiễm Tiểu vương gia hồi kinh gặp phải bọn cướp. Nhiễm Tiểu vương gia bị trọng thương. Thất hoàng tử cũng bị thương, nhưng so sánh với Nhiễm Tiểu vương gia thì nhẹ hơn.”

Vân Thiển Nguyệt nghe thế liền ngẩn ra, “Xác định là cướp? Không phải là sát thủ?”

“Chắc là sát thủ cải trang thành cướp.” Hoa Sênh nói.

“Đúng, trên đời này làm gì có cướp lợi hại như thế ? Có thể gây tổn thương cho Nhiễm Tiểu vương gia và Thất hoàng tử?” Hoa Lạc nói.

“Chàng thấy sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Cảnh, trong lòng mơ hồ có chút suy đoán.

Dung Cảnh cười cười, “Hắn đưa cho Duệ thái tử một phần đại lễ, mặc dù Duệ thái tử không có bị thương, nhưng Phong Tẫn lại bị thương. Duệ thái tử có thể không trả lại sao? Nhận mà không trả lễ thì thật không hay”

“Ta cảm thấy cũng đúng!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, ca ca cũng không phải là ngồi không, huống chi hôm nay có nương nàng ở bên cạnh, tương đương tìm được một chỗ dựa vững chắc như núi. Hắn không lợi dụng mới không phải là hắn. Dạ Khinh Nhiễm bị thương nặng hơn Dạ Thiên Dật, nàng cau mày nói: “Xem ra lão hoàng đế cột Dạ Khinh Nhiễm và Dạ Thiên Dật vào một chỗ rồi!”

“Đức thân vương phủ vốn đã ủng hộ hoàng thất, ai là hoàng thượng thì ủng hộ người đó. Dạ Thiên Dật là người thừa kế được lão hoàng đế chọn lựa. Bây giờ Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên Dục đã hạ đài, Dạ Khinh Nhiễm là trụ cột tương lai của Đức thân vương phủ. Hắn không cùng Dạ Thiên Dật cột vào một chỗ là điều không thể.” Dung Cảnh thản nhiên nói.

Vân Thiển Nguyệt trầm mặc.

“Huống chi, nàng cho rằng những năm qua Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm không có liên lạc với nhau sao?” Dung Cảnh lại nhướng mày.

Vân Thiển Nguyệt tiếp tục trầm mặc, đối với Dạ Khinh Nhiễm, có một số việc, nàng thật không nguyện ý suy nghĩ. Nhưng không thèm nghĩ cũng không phải chứng tỏ sâu trong đáy lòng nàng không rõ.

Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, không khí có chút ngưng trọng.

Hồi lâu, Vân Thiển Nguyệt mấp máy môi, nói với Hoa Lạc: “Ngươi truyền tin cho Tam công tử, để cho Tam công tử nhanh chóng đem tin tức Dạ Thiên Dật cùng Dạ Khinh Nhiễm bị thương truyền cho Dạ Thiên Khuynh cùng Dạ Thiên Dục. Ta cho bọn họ một đại lễ nữa, coi như là mua bán cùng có lợi.”

“Dạ!” Hoa Lạc lập tức gật đầu, để đôi đũa xuống, đi truyền tin tức.

“Nỡ động thủ?” Dường như Dung Cảnh có chút ngoài ý muốn, kinh ngạc thấy Vân Thiển Nguyệt nhanh như vậy đã động thủ rồi. Còn tưởng rằng mặc dù nàng đã có quyết định, nhưng vẫn sẽ đợi thêm một khoản thời gian ngắn nữa.

“Có cái gì không nỡ ?” Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lạnh lung, “Sớm muộn gì cũng phải làm, làm sớm hay muộn cũng phải làm. Người khác làm là lần đầu tiên, ta làm mười lăm, phong thủy luân chuyển. Chuyện này phải nhìn xem Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên dục có bản lĩnh muốn mạng của bọn hắn hay không rồi!”

“Sợ rằng không có bản lĩnh kia, nhưng đả kích một chút tóm lại cũng không tệ. Bọn họ cũng có thể trì hoãn một ít thời gian.” Dung Cảnh nói.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Không lâu sau, Hoa Lạc đi ra ngoài truyền tin tức trở lại, chín người tiếp tục dùng cơm, Vân Thiển Nguyệt đã hạ quyết tâm ra tay nên cũng thoải mái hơn, mấy người còn lại dần dần cũng ném chuyện này ra sau đầu, khôi phục lại náo nhiệt lúc đầu. Phong Lộ tiểu cô nương khen mặc dù món do tiểu chủ làm không ngon như chủ tử làm, nhưng mà ăn vẫn ngon. Liền quyết định nhất định phải học nấu ăn. Mấy người còn lại đều rối rít tỏ vẻ ăn ngon, rất là tâng bốc.

Vân Thiển Nguyệt cười đắc ý với Dung Cảnh, Dung Cảnh nhíu mày với nàng, nàng đang đắc ý lập tức dừng lại, cùng hắn so sánh chẳng khác gì đem nàng so sánh với chuyên gia, trong nháy mắt cũng không còn vẻ đắc ý nữa, nàng có chút buồn bực. Có một số người trời sinh chính là đả kích người .

Sau khi ăn xong, sắc trời u ám, trong nháy mắt gió liền theo mưa mà tới, chín người về phòng tránh mưa. Không lâu lắm, mưa to ào ào kéo tới. Rớt vào hoa cỏ quý hiếm trong vườn phát ra tiếng vang tí tách.

Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đợi trong phòng, Dung Cảnh đọc sách, Vân Thiển Nguyệt không muốn xem, nhàm chán đứng ở trước cửa sổ nhìn mưa, nhìn chốc lát vẫn cảm thấy có chút nhàm chán, liền quay đầu nói với Dung Cảnh: “Làm việc gì đi?”

Ánh mắt Dung Cảnh chợt lóe, từ trên sách ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, “Làm việc gì?”

“Đánh bài, chàng có thể hay không?” Vân Thiển Nguyệt bị ánh mắt chợt lóe đó làm cho lẩn tránh.

Dung Cảnh cúi đầu, dùng tay che miệng lại ho nhẹ một tiếng, một lát sau mới nói: “Có lẽ biết!”

“Cái gì mà có lẽ biết?” Vân Thiển Nguyệt trợn trắng mắt, “Chàng chưa từng đánh bài sao?”

“Cái loại địa phương đó, đương nhiên là chưa bao giờ đi!” Dung Cảnh lắc đầu.

“Đồ khiết phích! Không biết đánh bài cũng có một phen diệu thú.” Vân Thiển Nguyệt khiển trách hắn một câu, rất có hứng thú hỏi, “Có muốn chơi hay không? Dù sao cũng không có chuyện gì làm, khó có được nơi thanh tịnh thanh nhàn như ở đây. Chúng ta gọi bảy người Hoa Sênh qua, cùng nhau chơi, như thế nào? Tuyết Sơn lão đầu cũng đánh bài tốt lắm, ở chỗ này của ông cũng có bài chữ sắc.”

“Nàng nói trước đi, chơi cái gì?” Dung Cảnh cười để quyển sách xuống.

“Chơi bài Cửu, bài Tử, đánh Địa Long, ném xúc xắc, bài bốn màu, nhiều lắm. Có muốn thử một chút hay không.” Vân Thiển Nguyệt thể hiện ra bộ dạng bà ngoại của sói.

Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt hăng hái, cũng bị lây nhiễm hai phần, cười gật đầu, “Được!”

Vân Thiển Nguyệt lập tức xoay người ra phía bên ngoài kêu to, “Hoa Sênh, Hoa Lạc, Thương Lan, Phượng Nhan, Y Tuyết, Lăng Liên, Phong Lộ, đều tới đây hết đi! Chúng ta chơi đánh bài!”

Dung Cảnh nghe được tiếng kêu của nàng đầy vui sướng và thanh thúy, cười khẽ.

Các gian phòng truyền đến tiếng của bảy người hoặc kỳ quái hoặc hưng phấn hoặc thú vị, không lâu lắm bảy người đều đi tới gian phòng của nàng.

Vân Thiển Nguyệt bắt đầu tìm kiếm, quả nhiên bị nàng tìm được bài chữ sắc và đồ đánh bài. Mọi người khí thế ngất trời mà chơi. Tiền đặt cược đương nhiên không giống với cổ đại là dùng vàng bạc bình thường để đặt, thật là không thú vị, hiện tại mọi người trong phòng đều là người mình, không có người ngoài, thua người nào, thắng người nào, cũng không có bao nhiêu hăng hái, cho nên nàng cứ dựa theo cách chơi ở hiện đại, người thua sẽ bị dán giấy trên mặt. Mà trên tờ giấy vẽ bức tranh con rùa đen nhỏ.

Nàng quy định như vậy, bảy người lập tức khẩn trương lên, nhất là bốn cô gái, đương nhiên không muốn bị dán con rùa đen nhỏ lên mặt.

“A, thú vị! Cứ như vậy!” Dung Cảnh cười khẽ, lần đầu tiên ánh mắt bị nhiễm lên nồng đậm hứng thú.

“Chớ khẩn trương, chớ khẩn trương, sòng bạc kiêng kỵ nhất khẩn trương. Ai thua ai thắng còn không biết được đâu! Thua người không thua trận.” Vân Thiển Nguyệt vừa xào cờ chữ sắc vừa cười nói. Nhìn động tác của nàng thuần thục, một đôi bàn tay trắng như ngọc, đang cầm hũ, trên mặt cười y như tiểu hồ li, để cho mấy người chẳng những không buông lỏng tinh thần mà lại càng khẩn trương. Nàng cười càng xảo trá hơn, nhìn Hoa Sênh cùng bốn cô gái, híp mắt lại, “Có câu nói sòng bạc không phụ tử, mặc dù các ngươi là người của ta, nhưng ta cũng sẽ không khách khí.”

“Tiểu chủ, ngài thật xấu, ta cũng không dám chơi!” Phong Lộ lập tức lên án.

“Người nào không chơi thì ra chơi cùng Tiểu Hắc, Tiểu Hắc đang tìm không được bạn chơi cùng!” Vân Thiển Nguyệt cười nói.

Phong Lộ nhìn về phía con hổ đang đứng ở một bên, hai mắt con hổ lập tức sáng lên nhìn nàng, nàng lắc đầu liên tục, “Ta chơi!”

“Các ngươi thì sao? Có muốn chơi cùng Tiểu Hắc không?” Vân Thiển Nguyệt lại chuyển hướng sang Hoa Sênh, Lăng Liên, Y Tuyết.

Ba người lập tức lắc đầu. Hôm qua lúc các nàng đi tới thấy Tiểu Hắc và Tiểu chủ vô cùng tốt, ở trong ngực của Tiểu chủ đặc biệt dịu ngoan, hơn nữa mặc dù thân hình cao lớn, nhưng bộ dáng thật sự rất đáng yêu, sau khi ăn cơm xong liền không nhịn được muốn chơi đùa với nó, nhưng ai biết Tiểu Hắc gặp phải các nàng thì không giống như lúc ở trước mặt Tiểu chủ, đối với Tiểu chủ là ngoan ngoãn, đối với các nàng là bổ nhào. Các nàng bị dọa sợ phải né tránh, Tiểu Hắc không thuận theo không buông tha liền đuổi theo, các nàng liền xuất ra võ công, ai biết Tiểu Hắc lại có thể cản được chưởng phong, thân hình cao lớn động tác lại bén nhạy mau lẹ, hiển nhiên là có một thời gian lâu dài trải qua huấn luyện cùng cao thủ. Lúc này bốn người các nàng mới giật mình Tuyết Sơn lão nhân có võ công tuyệt cao, một con hổ cũng không thể xem thường. Các nàng không làm gì được con hổ, cuối cùng vẫn là Tiểu chủ ra mặt. Các nàng bị chọc thành chật vật không chịu nổi, thành công làm cho đám người Hoa Lạc, Nam Lăng Duệ vui vẻ một trận.

Ba người Hoa Lạc, Thương Lan, Phượng Nhan chẳng những không giúp đỡ, còn xem kịch vui, đây tuyệt đối là lần đầu tiên. Nhất là Hoa Lạc thấy người nào bị Tiểu Hắc đắc thủ, không phải là làm cho đầu tóc rối loạn, thì chính là bị rách tay áo, hoặc là té ngã, liền cười ha ha, còn miễn phí bình luận cho một chữ “Đần” nữa, nhất là Phong Lộ được nhiều chữ “đần” nhất. Làm cho tiểu nha đầu giận đến mức khóc oa oa thật to.

So với Hoa Lạc, Nam Lăng Duệ còn ghê tởm hơn, lại cười đến vô cùng phong lưu, còn nói “Kể từ hôm nay danh tiếng phong lưu của ta phải nhường lại cho Tiểu Hắc rồi, con hổ này thấy mỹ nhân liền bổ nhào tới. Quả nhiên là người đồng đạo.”

Dung Cảnh nghe vậy nhắc nhở hắn, “Nó là thú!”

Duệ thái tử xem cuộc vui đến cao hứng, lời nói ra nên chưa kịp suy nghĩ, “Vậy thì thú đồng đạo.”

Một câu nói kia làm cho Vân Thiển Nguyệt thật vui vẻ, Vân Thiển Nguyệt cười ha ha.

Lúc này Nam Lăng Duệ mới kịp phản ứng, quay đầu lại hung hăng nhìn chằm chằm Dung Cảnh, bỗng nhiên giương môi cười cười: “Ta là thú, tiểu muội và ta là cùng một nương sinh ra vậy thì cũng là thú rồi, như vậy Cảnh thế tử muốn kết hôn với tiểu muội ta thì tính là cái gì? Xin Tiểu Cảnh nói cho bản thái tử được biết?”

Vân Thiển Nguyệt im bặt, vẻ mặt hắc tuyến nhìn Nam Lăng Duệ.

Mặt Dung Cảnh không đổi sắc, giọng nói hòa khí cười nói: “Tiểu Duệ ca ca nói rất đúng, vậy chúng ta cũng là thú!”

Da gà lại lần nữa bò dậy trên người Nam Lăng Duệ, vừa hung hăng chà chà hai bên mình, mới mặt đen quay đầu không nhìn Dung Cảnh. Hiển nhiên lại bị tiếng gọi “tiểu Duệ ca ca” làm cho lạnh run.

Vân Thiển Nguyệt cảm thấy Dung Cảnh thật sự bắt được nhược điểm của ca ca nàng rồi, chỉ dùng có bốn chữ “Tiểu Duệ ca ca” mà hắn đã bỏ vũ khí đầu hàng.

Có thể nghĩ, trải qua ngày hôm qua, bốn người các nàng có bao nhiêu kinh sợ, cũng không dám chơi đùa cùng Tiểu Hắc nữa.

Vân Thiển Nguyệt ra lệnh không chơi đánh bài thì theo Tiểu Hắc chơi, cũng chính là không để cho các nàng có đường sống. So với chơi cùng Tiểu Hắc, các nàng muốn bị dán tờ giấy có bức tranh con rùa đen nhỏ hơn. Cho nên thế cục nghiêng về một phía, trừ Vân Thiển Nguyệt, tám người còn lại bao gồm Dung Cảnh, ai cũng không có ý kiến.

Vân Thiển Nguyệt coi như có lương tâm, trước lúc chơi nói quy tắc cho mấy người bọn họ, lại chơi trước hai cây cho bọn họ xem. Điều này làm cho trong lòng bốn vị cô nương có chút cảm kích. Không lâu sau, chín người khí thế ngất trời cùng chơi.

Người thứ nhất bị dán giấy là Phong Lộ, tiểu nha đầu Phong Lộ bày ra vẻ mặt đau khổ nhìn cái tờ giấy dán tại trên mặt nàng.

Hoa Lạc không chút khách khí cười nhạo còn phun ra một chữ “Đần” thật to, lại còn tặng thêm một câu, “Quả nhiên giống như con rùa đen nhỏ!”

“Huynh chờ đó!” Phong Lộ hung hăn nhìn Hoa Lạc.

Hoa Lạc nhướng mày với nàng, xem thường.

Vân Thiển Nguyệt nghiêng nghiêng liếc Hoa Lạc một cái, cái nhìn kia rất có thâm ý, Hoa Lạc vô cùng nhạy cảm quay đầu, hơi sợ nói: “Tiểu chủ, ngài cũng không được chơi ăn gian nha.”

“Yên tâm, ta sẽ không!” Vân Thiển Nguyệt cười híp mắt với hắn, nói.

Hoa Lạc bị Vân Thiển Nguyệt cười đến kinh hãi, liền cảm thấy không may, vội vàng nói: “Tiểu chủ, ngài cũng không thể ỷ việc ngài biết chơi rồi hại ta.”

“Yên tâm, sẽ không! Từ trước đến giờ ta luôn quang minh lỗi lạc.” Vân Thiển Nguyệt vẫn cười híp mắt lắc đầu.

“Sao ta lại cảm thấy không đáng tin đây.” Hoa Lạc nhìn kỹ mặt Vân Thiển Nguyệt nói thầm.

Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt vô tội nhìn hắn.

Tiếp tục đánh bài.

Mấy người đều có tâm tư khác nhau, có khẩn trương cao độ , có chờ xem cuộc vui, có hào hứng chơi, có mạn bất kinh tâm, tiếng vang bùm bùm của chữ sắc là động tĩnh duy nhất trong phòng.

Ván thứ hai kết thúc, Hoa Lạc đau khổ nhìn Vân Thiển Nguyệt. Hắn làm sao cũng nghĩ không thông hắn đã nhìn chằm chằm Tiểu chủ, hai mắt cũng không dám chớp chút nào, sao còn bị nàng đắc thủ. Hắn dám khẳng định, nhất định là Tiểu chủ động tay động chân.

“Ha ha, Hoa Lạc ca ca, huynh gặp báo ứng rồi! Mau dán tờ giấy! Tiểu chủ, mau đưa tờ giấy cho ta, ta dán cho huynh ấy!” Người cao hứng nhất đương nhiên là Phong Lộ, cười kêu to cầm tờ giấy.

Vân Thiển Nguyệt đưa tờ giấy cho Phong Lộ, nhún vai với Hoa Lạc rất là vô tội nói: “Hoa Lạc, phong thủy luân chuyển, không phải là chuyển tới Tây gia chính là chuyển tới Đông gia. Nén bi thương đi!”

Dung Cảnh cười khẽ.

Đám người Thương Lan, Phượng Nhan, Hoa Sênh không hẹn mà cùng cười. Trong lòng đều hiểu, nhất định là Tiểu chủ làm trò quỷ, nhưng bọn hắn ai cũng không nhìn ra Hoa Lạc bị trúng chiêu như thế nào. Trong lúc nhất thời lại càng đề cao cảnh giác.

Phong Lộ thành công dán tờ giấy lên mặt Hoa Lạc, dựa theo nguyên y lời trước kia của hắn mà nói lại, “Hoa Lạc ca ca, huynh thực ngốc, muội xem đi xem lại cũng cảm thấy con rùa nhỏ thật giống như huynh, như thế nào? Tiểu chủ đưa cho muội chính là tờ giấy đích thân muội vẽ đấy. Ha ha, càng xem càng giống huynh.”

Hoa Lạc cười khổ, ai oán nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái.

Vân Thiển Nguyệt vỗ vỗ bả hắn, cười đến giống y như tiểu hồ li, khẳng định gật đầu, “Là có chút giống.”

Hoa Lạc quay đầu đi không nhìn Vân Thiển Nguyệt, giây lát sau, hắn bỗng nhiên lại quay đầu nghiêng trở lại, nhìn về phía Dung Cảnh, “Cảnh thế tử, ta cảm thấy Tiểu chủ nói đúng, phong thủy là nên thay phiên luân chuyển. Ngài nói đúng không?”

Ánh mắt Dung Cảnh lóe lên, cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, gật đầu nói, “Ừ, đúng là nên thay phiên luân chuyển!”

Vân Thiển Nguyệt cảm giác đáy lòng mát lạnh, nhưng nàng tự xưng là đánh bài nhiều năm, mới không tin Dung Cảnh cái người mới học nghề này có thể tính toán nàng. Nhưng Hoa Lạc này thật là một nhân tài! Biết mình chơi không lại nàng, nhanh như vậy đã tìm đến núi dựa dẫm. Nàng khẽ hừ một tiếng, cười tiếp tục bắt đầu ván kế tiếp. Thầm suy nghĩ nếu trên mặt Dung Cảnh bị dán tờ giấy, ừ. . . . . . cũng không tệ.