Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình, không ngờ lại là tin tức như thế? Lam Y bị Nam Lăng Duệ phi lễ, mang thai?
Lăng Liên thấy Vân Thiển Nguyệt có chút kinh ngạc, khẳng định gật đầu, “Tin tức này vừa mới được truyền tới, không tới ngày mai cả thiên hạ cũng sẽ biết! Chính xác là nói Duệ thái tử phi lễ với tiểu thư Lam Y của Lam gia, thập đại thế gia cùng nhau công khai lên án Nam Lương.”
“Cũng bao gồm cả Sở gia?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.
“Tin tức truyền về như vậy hẳn là có cả Sở gia!” Lăng Liên gật đầu. Nàng từ trong miệng của Hoa Lạc biết được gia chủ Sở gia là Cảnh thế tử.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, cúi đầu suy nghĩ, một lát sau bỗng nhiên nở nụ cười, “Chuyện này quả thật là mới mẻ rồi! Ta từ Vân Thành trở lại đến bây giờ đã đến một tháng chưa?”
Lăng Liên sửng sốt, lắc đầu, “Chưa đến! Cùng lắm chỉ khoảng hai mươi ngày mà thôi.”
“Chưa đủ một tháng mà có thể biết có thai hay không sao?” Vân Thiển Nguyệt quay đầu nhìn về phía Dung Phong đang đứng một bên, “Y thuật của ngươi tốt, hai mươi ngày là có thể chẩn đoán có mang thai hay không?”
Dung Phong suy nghĩ một chút, khách quan nói: “Từ mạch mà suy đoán cũng có thể là có.”
“Một người đánh ngựa ngày đêm không ngừng, mệt mỏi nhiều ngày chỉ có thể nằm dưỡng sức, còn có thể làm được chuyện khác sao?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
Dung Phong dĩ nhiên biết chuyện khác mà Vân Thiển Nguyệt hỏi ám chỉ việc gì, Dung Phong nhất thời không cách nào trả lời được.
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới lời Dung Cảnh hôm đó, lại nghĩ tới mình cũng mệt mỏi ngủ mất mấy ngày, so sánh với Nam Lăng Duệ đã được nuông chiều từ nhỏ, nàng ngủ ba ngày Nam Lăng Duệ ít nhất cũng phải ngủ sáu ngày mới có thể đủ! Mặc dù Nam Lăng Duệ rất có hứng thú với Lam Y, thì có thể làm được gì. Hơn nữa nàng cũng tin tưởng ca ca của nàng, mặc dù Nam Lăng Duệ trương dương không cố kỵ gì, tự cho là phong lưu, nhưng kì thực cho tới bây giờ chưa từng có hành vi vượt quá thân phận của hắn, từ trên người Tố Tố là có thể nhìn ra, Tố Tố nói hắn ở Yên Liễu Lâu cũng chỉ có nghe hát mà thôi, chưa từng có hành vi phi lễ với nàng ta. Mà những cô gái ở phủ thái tử ở Nam Lương cũng chỉ để trang trí mà thôi. Huống chi còn có quan hệ giữa nàng và Phong Tẫn, Phong Tẫn lại là vị hôn phu của Lam Y, Nam Lăng Duệ còn không háo sắc tới mức ép buộc Lam Y.
Như vậy từ việc Nam Lăng Duệ sẽ không ép buộc Lam Y, mà hôm nay Lam Y mang thai nói rõ cái gì?
Nói rõ việc Lam Y mang thai chỉ có thể là giả!
Thông qua một ít lần tiếp xúc, nàng có thể nhìn ra được Lam Y là một cô gái thanh cao, so sánh nàng ta với Thanh Uyển công chúa, Tần Ngọc Ngưng luôn giả vờ quy củ, Lam Y thật sự là thanh cao từ trong xương mà ra. Mà gia phong của thập đại thế gia nghiêm ngặt, đều là danh môn vọng tộc, mặc dù đã lánh đời hơn trăm năm nhưng cũng có rụt rè và bảo thủ của thế gia danh môn, cho dù Lam Y thật mang thai thì loại chuyện này sẽ bị công khai phê phán thành gièm pha trong gia tộc, theo lý mà nói thì che giấu còn không kịp, sao lại công bố cho toàn thiên hạ biết?
Nhưng hôm nay lại quyết định công bố thiên hạ, như vậy nói rõ cái gì?
Nói rõ Lam Y không tiếc phá hủy danh tiếng của mình, cũng muốn phá hủy Nam Lăng Duệ.
Vậy phải hận Nam Lăng Duệ tới mức nào mới có thể làm cho nàng ấy phải hy sinh như thế? Phải biết rằng ở thời đại này, một cô gái chưa chồng mà đã có quan hệ với một nam nhân, như vậy chính là hủy đi cả một đời mình. Lam Y hận Nam Lăng Duệ nhiều đến mức làm cho nàng ấy không tiếc hủy thanh danh cả đời sao? Cũng không đúng, Lam Y có thể ngồi lên vị trí gia chủ Lam gia, tuyệt đối không phải là nữ nhân không có đầu óc.
Nếu như vậy, thì nói rõ lên điều gì?
Có phải so với việc Lam Y hủy đi thanh danh cả đời mình thì việc hủy đi Nam Lăng Duệ hay là khiêu chiến Nam Lương có một giá trị lớn hơn không?
Như vậy là lý do nào đây?
Nếu Dạ Thiên Dật là ngoại tôn của Lam gia, cùng Lam gia hợp tác thì trong sự việc này hắn đóng vai trò gì?
“Lăng Liên, để cho Hoa Sênh đi thăm dò, điều tra rõ tất cả chuyện tình của Lam Y trong vòng hai mươi ngày từ sau khi rời khỏi Vân Thành từng chi tiết cho ta.” Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến chỗ này liền phân phó Lăng Liên.
“Dạ, tiểu thư!” Lăng Liên gật đầu.
“Còn có ở trong khoảng thời gian đó Dạ Thiên Dật đang làm gì cũng phải tra ra.” Vân Thiển Nguyệt lại nói.
“Dạ!” Lăng Liên gật đầu lần nữa.
Vân Thiển Nguyệt mấp máy môi: “Truyền tin cho Nam Lăng Duệ, nói ta hỏi ca ấy rốt cuộc có làm hay không? Nói ca ấy mau trả lời ta.”
“Dạ!” Lăng Liên lại gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay, Lăng Liên lập tức đi xuống. Nàng xoay người lại nhìn về phía Dung Phong: “Chuyện này huynh thấy sao?”
“Cho tới nay thập đại thế gia đồng khí liên chi*, cùng tiến cùng lui. Nhưng đó là trăm năm trước, cho tới bây giờ trăm năm đã qua, thật ra thì nội bộ đã sớm sụp đổ, rất khó đạt thành nhất trí. Hôm nay lại đồng lòng nhất trí, công khai lên án Nam Lương, việc này quả thật làm cho người khác suy nghĩ sâu xa.” Giọng nói của Dung Phong hơi thấp, “Tại sao không hỏi ý kiến Cảnh thế tử? Dù sao hắn là Sở gia. . . . . .”
*Đồng khí liên chi: giống nhau, tương đồng
“Huynh biết rõ?” Vân Thiển Nguyệt kinh ngạc nhìn Dung Phong, Dung Cảnh là gia chủ Sở gia, chuyện này nàng cũng là từ Ma Thiên Nhai mới biết. Mà Dung Phong lại biết, nàng không thể không kinh ngạc.
“Mặc dù Văn Bá Hầu phủ đã rời khỏi Vinh vương phủ, nhưng tóm lại cũng là nhất mạch tương thừa* cùng Vinh vương phủ. Năm đó bí mật Vinh Vương Phi là gia chủ Sở gia cũng có ghi lại trong quyển tịch của Văn bá Hầu phủ.” Dung Phong giải thích.
*Nhất mạch tướng thừa: cùng có quan hện huyết thống, hổ trợ lẫn nhau
Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra, nhất mạch tương thừa, huyết mạch tương liên, đây là sự thật vô luận như thế nào cũng không sửa đổi được.
“Đi thôi! Đúng như lời nàng nói, thập đại thế gia đều nhập thế rồi, thiên hạ này thật sự muốn rối loạn mà!” Dường như Dung Phong khẽ thở dài một tiếng, đi thẳng về phía trước.
Vân Thiển Nguyệt đuổi theo Dung Phong, giọng thờ ơ nói: “Rối loạn cũng tốt! Sớm nên rối loạn!”
Dung Phong cười cười, thở dài nói: “Nguyệt nhi, mặc dù lê dân bách tính chịu khổ, nhưng ít ra họ cũng đang được thái bình, một khi thiên hạ đại loạn, bao nhiêu lê dân trôi giạt khắp nơi, máu nhuộm thành sông, chôn xương núi hoang?”
“Gỗ mục một ngày không bị phá hủy, sâu mọt sẽ ngày qua ngày tích lũy càng nhiều, đến lúc đó người trôi giạt khắp nơi, máu nhuộm thành sông, chôn xương núi hoang cũng sẽ nhiều hơn. Dung Phong, không bỏ cái cũ thì vĩnh viễn cái mới sẽ không bao giờ được sinh ra. Thiên hạ đã phân chia lâu rồi cũng nên hợp lại, hợp lâu tất nên phân ra. Lịch sử muôn đời luôn diễn biến như vậy, không có đổ máu làm sao có phồn hoa.” Vân Thiển Nguyệt thanh thanh nói: “Huống chi tình thế sẽ không như người mong muốn, bao nhiêu người ở sau lưng thúc đẩy nó tiến lên, không tiến cũng không được. Hôm nay cũng không phải là ta và huynh hai người có thể quyết định chuyện này.”
Dung Phong gật đầu, cũng ngầm đồng ý với nàng.
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, hai người trở lại Thiển Nguyệt Các. Dung Phong vào gian phòng cách vách, Vân Thiển Nguyệt trở về phòng của mình.
Sau nửa canh giờ, Lăng Liên trở lại, trong tay cầm một chồng giấy, là tài liệu ghi lại chuyện tình của Lam Y và Dạ Thiên Dật trong hai mươi ngày này. Có khoảng mấy chục tờ giấy.
Vân Thiển Nguyệt cầm qua các trang liên quan tới Lam Y nhìn trước, chỉ thấy viết lúc Lam Y ở Vân Thành gặp mai phục chặn đường nàng và Nam Lăng Duệ, sau lại bị Dung Cảnh điểm huyệt đạo đưa cho Nam Lăng Duệ, Nam Lăng Duệ ôm Lam Y trở về trạm dịch Vân Thành và ở lại trong phòng hai canh giờ. Sau Lam Y được Dạ Thiên Dật đón đi, sau khi hồi kinh Lam Y được giải khai huyệt đạo, sau đó liền rời khỏi kinh thành trở về Lam gia. Đến nay vẫn luôn ở trong nhà không đi ra ngoài. Kế tiếp chính là mấy tờ giấy viết về cuộc sống hằng ngày, hành tung cùng các việc vặt của Lam Y ở Lam gia.
Vân Thiển Nguyệt nhìn xong, lại xem tiếp tư liệu về Dạ Thiên Dật. Mấy ngày nay Dạ Thiên Dật bận rộn trị thủy, mười tám châu huyện ở phía Tây gặp tai hoạ không kém bao nhiêu so với mười tám châu huyện ở phía Đông mười tám, hắn và Dung Cảnh trị thủy cơ bản là giống nhau. Thấy được hiệu quả rõ rệt. Hôm nay căn bản đã ổn định dân tâm bị thiên tai, việc còn lại chính là sửa chữa cùng xây đê, giống như trước ngủ trễ dậy sớm, tận chức tận trách, giành được rất nhiều sùng bái cùng kính yêu từ dân chúng. Trừ mỗi ngày đều gửi một phong thư báo cáo tình hình trị thủy ra cũng không có liên lạc gì với người ngoài.
Vân Thiển Nguyệt buông tờ giấy trong tay ta, nằm trên giường êm nhắm mắt lại, tinh tế nghĩ liên hệ trong đó. Nam Lăng Duệ ôm Lam Y một đường hôn hít trở lại trạm dịch, sau đó cùng với nàng ta ở trong phòng hai canh giờ, mặc dù hắn chưa làm qua cái gì, ai cũng sẽ không tin. Nàng đưa tay xoa trán, nghĩ tới hiện tại thập đại thế gia đã công khai lên án Nam Lương rồi, là nói rõ muốn Nam Lương tỏ thái độ. Như vậy thì phải là thái độ gì mới có thể làm cho Lam gia và thập đại thế gia hài lòng đây?
“Tiểu thư, mới vừa rồi ngài để cho nô tỳ truyền tin hỏi Duệ thái tử có phi lễ Lam gia chủ hay không, Hoa Sênh tỷ tỷ biết được nên nói bọn họ vẫn luôn âm thầm bảo vệ Duệ thái tử, bảo vệ cũng là một loại giám thị. Duệ thái tử cũng không chân chính làm gì Lam gia chủ. Sau đó bọn họ lại một đường hộ tống Duệ thái tử rời khỏi Vân Thành trở về Nam Lương, mà Lam gia chủ lại được Thất hoàng tử mang đi. Sau đó hai người cũng không có gặp mặt nhau. Lam gia chủ mang thai tất nhiên là giả.” Lăng Liên lại thấp giọng nói.
“Ừ, ta biết, ta hỏi câu kia chỉ là muốn hỏi một chút suy nghĩ của ca ấy mà thôi.” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười cười: “Hiện giờ chuyện thế này bị công bố thiên hạ, hôn ước của Phong gia và Lam gia đương nhiên là hủy. Ta muốn hỏi một tầng ý khác chính là ca ca thật muốn Lam Y hay không. Nếu nói muốn, cho dù không làm cái gì thì cũng xem như là làm! Thuận theo tự nhiên là được! Mặc dù thập đại thế gia có thanh thế lớn, nhưng Nam Lương cũng không phải là quả hồng mềm đợi người ta tới nắn bóp.”
Lăng Liên chợt hiểu ra, vội vàng nói: “Vậy hiện tại nô tỳ đi nói cho Hoa Sênh tỷ tỷ truyền tin cho Duệ thái tử.”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Lăng Liên lập tức chạy xuống.
Vân Thiển Nguyệt ngáp một cái, hôm nay trong đầu nàng nghĩ quá nhiều chuyện, hơi mệt chút, lập tức mệt mỏi, đứng lên đi tới trước giường, đá văng giày nằm xuống giường, chốc lát đã ngủ say.
Sau khi Dung Phong truyền tin cho Dung Cảnh liền đi báo cho Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng đã nằm ở trên giường ngủ thiếp đi, hắn cười lắc đầu. Đi tới phía trước cửa sổ đóng cửa sổ, xoay người lại thấy trên bàn đặt một xấp tư liệu về chuyện của Lam Y và Dạ Thiên Dật trong hai mươi ngày qua, cầm lên nhìn một lần, cúi đầu suy nghĩ chốc lát, rồi để tài liệu xuống, đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt ngủ được cực ngon, với việc Dung Phong ra vào phòng hoàn toàn vô tri vô giác, ngủ một giấc là cả một ngày.
Sáng ngày hôm sau, Vân Thiển Nguyệt tỉnh lại, tinh thần tốt hơn nhiều hai ngày trước, nàng đi giầy, đứng dậy xuống giường, mở cửa sổ, gió mát mẻ bên ngoài thổi vào trong phòng, nàng không khỏi hơi rùng mình một cái, chỉ thấy trong viện có đám sương mù nhàn nhạt, cây cối như được bao phủ bởi một tầng sương mỏng, lúc này nàng mới hoàn toàn cảm thấy thời tiết đã đi vào thu, trời thu thật mát mẻ.
Cửa phòng cách vách được mở ra, Dung Phong mặc triều phục từ bên trong đi ra, xem ra là chuẩn bị lên triều, Vân Thiển Nguyệt rời khỏi cửa sổ, đi tới mở cửa phòng, nhìn Dung Phong, cười cười với hắn: “Chào buổi sáng!”
Dung Phong bị khuôn mặt tươi cười vào buổi sáng của Vân Thiển Nguyệt khiến cho tinh thần rung động, nhưng rất nhanh đã tiếp lời nói, cười với nàng: “Chào buổi sáng! Hôm nay khí sắc không tệ.”
Vân Thiển Nguyệt chùi chùi mặt, gật đầu nói: “Ừ, có tinh thần hơn.”
“Nhưng mà vẫn phải tiếp tục uống thuốc.” Dung Phong đi tới, đưa một phong thư từ trong tay áo cho Vân Thiển Nguyệt, “Đêm khuya hôm qua Cảnh thế tử truyền thư đến, ta thấy nàng ngủ rất ngon nên không đánh thức nàng, vốn định sau khi hạ triều sẽ đưa cho nàng, bây giờ nàng đã tỉnh cũng vừa vặn.”
Vân Thiển Nguyệt đưa tay nhận lấy thư, ước lượng sức nặng, hài lòng nói: “Thật nặng!”
Dung Phong cười một tiếng, không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra ngoài viện.
Vân Thiển Nguyệt cũng không đi vào nhà, dựa người trên khung cửa, mở phong thư ra, bên trong hiện ra một chồng giấy thật dày, khóe miệng nàng nhếch lên nụ cười, đại khái xem qua toàn bộ trang giấy một lần, tổng cộng cũng là mười trang giấy, nhưng chỉ có một trang là thư, còn chín trang còn lại đều là bức họa của nàng. Hoặc ngồi, hoặc nằm, hoặc đứng, hoặc ngủ, hoặc giận, hoặc cười, . . . . . . Chín hình vẽ của nàng trên chín trang giấy đều biểu hiện một thần thái khác nhau, tất cả đều cực kỳ sinh động, hơn nữa họa pháp hợp cùng công pháp, đường cong ưu nhã tinh tế, bức họa cực đẹp.
Tuy Vân Thiển Nguyệt nhìn chính mình, nhưng cũng không khỏi có chút si ngốc.
Dung mạo của nàng đương nhiên không cần phải nói, nhưng được họa từ tay Dung Cảnh càng tăng thêm vẽ ôn nhu. Vô luận là lông mày, mắt, miệng, mũi, hay là thần thái. . . . . . Không một nơi nào không phải là tướng mạo của nàng, người trong tranh tựa hồ như muốn thoát ra khỏi tranh giấy, muốn ngang hàng tồn tại cùng nàng. Nếu không phải là khắc sâu vào trong lòng, không thể nào vẽ được như vậy.
Vân Thiển Nguyệt vốn tâm tình nhẹ nhàng khoan khoái, sau khi xem xong các bức họa thì lại càng thêm nhu tình. Mặc dù nàng sớm biết nàng đã khắc người này sâu tận trong lòng của nàng, nhưng giờ khắc này ấn ký đó lại càng sâu thêm một bậc.
Người nam nhân này. . . . . .
Người nam nhân này đáng yêu như thế, sao nàng có thể không yêu đây?
Dung Cảnh. . . . . . Dung Cảnh. . . . . .
Trong lòng Vân Thiển Nguyệt yên lặng nhớ kỹ tên Dung Cảnh, chỉ cảm thấy nhớ hắn vô cùng, nhu tình dường như muốn tràn ra ngoài.
“Tiểu nha đầu, mới sáng sớm đã khóc cái gì? Ai chọc ghẹo muội?” Giọng nói quen thuộc vang lên kèm tiếng bước chân nhanh đi tới.
Vân Thiển Nguyệt thức tỉnh, theo giọng nói ngẩng đầu lên, thì thấy Dạ Khinh Nhiễm vừa ngáp vừa từ bên ngoài đi tới, trong khi nói chuyện đã đi tới trước mặt nàng, duỗi tay lấy chồng thư trong tay nàng, cúi đầu nhìn, bĩu môi: “Ta nói muội vừa sáng sớm khóc cái gì đây! Thì ra là do tên nhược mỹ nhân dụ dỗ muội!”
Vân Thiển Nguyệt nhanh tay đoạt lại xấp giấy trong tay Dạ Khinh Nhiễm, trừng mắt liếc hắn: “Cái gì gọi là dụ dỗ? Đây gọi là yêu!”
Dạ Khinh Nhiễm quát một tiếng, thấy Vân Thiển Nguyệt cảm động đến đỏ vành mắt, hắn có chút ghen tỵ, “Nhược mỹ nhân có thể vẽ những bức tranh này ta cũng có thể, cũng không kém hơn hắn đâu. Tiểu nha đầu, chỉ có vài cái này mà đã cảm động muốn khóc? Mắt của muội cũng không tránh khỏi quá nông cạn đi.”
Vân Thiển Nguyệt không để ý tới hắn, cúi đầu nhìn về phía tờ thư duy nhất kia. Hiển nhiên thời điểm hắn viết phong thư này hắn còn chưa nhận được thư nàng gửi, trong thư nói về tình huống của huyện Hà Cốc sau khi nàng rời đi, cùng với việc ra lệnh nàng phải thật ngoan mà uống thuốc, cuối cùng là viết một bài thơ. Cực kỳ triền miên ưu nhã. Lạc khoản* là đêm khuya ngày hôm qua. Nàng nghĩ tới phong thư mình viết lúc trưa hôm qua hôm nay chắc là hắn đã nhận được. Khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười, gấp thư cẩn thận, bỏ vào trong ngực.
*Lạc khoản: trên bài thơ thường có tiêu đề + thời gian làm ra bài thơ đó.
“Tiểu nha đầu, mấy ngày trước đây lúc ta đưa muội ra khỏi thành muội có hứa sẽ đàn cho ta một khúc!” Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên lại nói.
Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, “Vừa mới sáng sớm đã muốn nghe đàn?”
“Nghe!” Dạ Khinh Nhiễm gật đầu.
“Được rồi!” Vân Thiển Nguyệt thấy Lăng Liên và Y Tuyết đã từ gian phòng của họ đi ra ngoài, nói với hai người: “Đi Tàng Bảo Các cầm thanh Thất Huyền Cầm của ta lại đây.”
Lăng Liên và Y Tuyết đáp một tiếng.
“Tiểu nha đầu, đàn của muội không để ở trong phòng của muội sao? Lại còn bỏ vào Tàng Bảo Các? Muội giấu bảo bối gì ở Tàng Bảo Các? Ta cũng muốn đi xem một chút!”Trong khi nói chuyện Dạ Khinh Nhiễm đã nhấc chân muốn đuổi theo Lăng Liên và Y Tuyết.
Vân Thiển Nguyệt ở phía sau kéo hắn, “Chỉ là mấy thứ loạn thất bát tao mà thôi, có cái gì mà nhìn chứ! Vừa mới sáng sớm huynh đã chạy tới tìm ta, không phải là chỉ vì tới nghe ta đánh đàn thôi chứ?”
Dạ Khinh Nhiễm dừng bước, bỏ đi ý niệm “khám phá” Tàng Bảo Các của Vân Thiển Nguyệt, gật đầu, “Tiểu nha đầu, muội có nghe nói chuyện Lam gia của thập đại thế gia liên hiệp với các thế gia còn lại của thập đại thế gia công khai lên án Nam Lương chưa?”
“Ừ, có nghe” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, xoay người vào phòng.
Dạ Khinh Nhiễm đi theo phía sau Vân Thiển Nguyệt cũng vào phòng, không xác định hỏi: “Nam Lăng Duệ thật sự làm chuyện kia với Lam Y?”
Vân Thiển Nguyệt dừng bước, quay đầu lại liếc xéo của hắn, “Huynh tin?”
“Nam Lăng Duệ người kia thật ra thì cùng ta, nhược mỹ nhân, còn muội nữa đều có điểm giống nhau. Chính là cái gì cũng dám làm. Chuyện này không phải là tin hay không tin? Mà là có làm hay không làm.” Dạ Khinh Nhiễm nói: “Ta nhận được tin tức nói là hắn coi trọng Lam Y, có ý đồ phi lễ với nàng ta, cho nên mới tạo thành hậu quả như hôm nay, ta cảm thấy tin tức này cũng không kỳ lạ lắm”
“Nếu ngay cả huynh cũng tin như vậy thì tất cả mọi người trong thiên hạ cũng sẽ tin là như vậy rồi” Vân Thiển Nguyệt thờ ơ ném ra một câu.
“Muội nói như vậy chẳng lẽ chuyện này không phải là thật?” Dạ Khinh Nhiễm sửng sốt.
“Huynh là đến chỗ ta chứng thật?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
Dạ Khinh Nhiễm là người thông minh, từ hai câu này của Vân Thiển Nguyệt liền hiểu rõ, lắc đầu, “Cũng không phải, ta cảm thấy chuyện này nói không chính xác, là thật nhưng cũng là giả. Nhưng ta là tới nói cho muội biết, Hoàng bá bá chuẩn bị nhúng tay vào chuyện này. Thập đại thế gia cùng nhau nhập thế cũng không phải là chuyện nhỏ.”
“A? Hắn muốn nhúng tay quản chuyện này như thế nào?” Vân Thiển Nguyệt hỏi. Lão hoàng đế vốn bởi vì nạn lụt mà ngồi không yên, hiện nay càng luống cuống?
“Nhúng tay như thế nào thì còn chưa biết, nhưng nhất định là sẽ nhúng tay vào. Hiện tại ông còn đang đợi Nam Lương đưa ra lời giải thích.” Dạ Khinh Nhiễm nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Tiểu nha đầu, nếu thập đại thế gia thật sự đối lập với Nam Lương. Hoàng bá bá cũng muốn mượn cơ hội này trừ đi Nam Lương. Có phải muội sẽ giúp Nam Lăng Duệ hay không?” Ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt, hỏi.
“Không nói chính xác được. Có lẽ giúp, mà có lẽ sẽ không giúp.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Dạ Khinh Nhiễm nhướn mày, hạ giọng nói: “Tiểu nha đầu, bằng vào quan hệ của muội và Nam Lăng Duệ, muội sẽ không giúp sao?”
Vân Thiển Nguyệt nghe được câu này của Dạ Khinh Nhiễm, nàng cảm thấy ý tứ trong lời này có ý nghĩa khác. Hắn đã biết Nam Lăng Duệ là ca ca của nàng sao? Hay là bởi vì Nam Lăng Duệ có giao hảo rất tốt với nàng? Nàng cười nhìn Dạ Khinh Nhiễm, giả bộ giống như không hiểu hỏi: “Chúng ta có quan hệ gì?”
“Quả nhiên gặp phải chuyện tình liên quan tới ích lợi thì tiểu nha đầu muội vẫn đề phòng ta.” Dạ Khinh Nhiễm nghe vậy sắc mặt tối sầm lại.
“Dạ Khinh Nhiễm, không phải là ta đề phòng huynh, mà là ích lợi là ích lợi, bằng hữu là bằng hữu.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm, trán tỏ ra thâm trầm, “Mặc dù hoàng thượng biết huynh không có trúng vong tình độc nên hắn biết quan hệ giữa ta và huynh vẫn tốt như trước, huynh diễn một vỡ kịch ngoài nóng trong lạnh hắn cũng biết, thế nhưng hắn cũng không thu hồi bốn mươi vạn binh mã trong tay huynh. Tại sao?”
Dạ Khinh Nhiễm trầm mặc.
“Đó là bởi vì hắn biết, một khi gặp phải chuyện liên quan tới ích lợi triều đình, thời điểm ta uy hiếp đến giang sơn Thiên Thánh, huynh vẫn sẽ nhớ được huynh họ Dạ, huynh là Tiểu vương gia của Đức Thân vương phủ, là cùng chung dòng máu với hoàng tộc, ta và huynh trong lúc đó bằng hữu thì vẫn là bằng hữu, nhưng cũng sẽ xuất thủ không nương tay.” Vân Thiển Nguyệt lại nói.
Dạ Khinh Nhiễm không phản bác.
“Nhìn xem! Không chỉ là hắn nhìn thấu huynh, mà là trong lòng chúng ta cũng đều rõ.” Vân Thiển Nguyệt thật sự không muốn nói chuyện như vậy, không muốn cùng Dạ Khinh Nhiễm nói tới chủ đề trầm trọng như thế. Nhưng hiện giờ ở giữa hai người lại chính là đề tài như vậy. Nó giống như một khối cao điểm, nhìn màu sắc thì rất tốt rất ngon nhưng kì thực đã thay đổi vị. (vị: từ vị ở đẩy thể hiện mùi vị của khối cao điểm, ý nói cũng là một món ăn như trước nhưng hiện tại mùi vị đã thay đổi)
Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên có chút phiền muộn khoát khoát tay, đặt mông ngồi ở trên giường êm, uất ức nói: “Ta muốn nghe một bài hát.”
Vân Thiển Nguyệt thấy Lăng Liên và Y Tuyết đã mang Thất Huyền cầm tới, nàng gật đầu, ngồi ở trước cầm án. Điều chỉnh thử âm phù, mặc dù cũng lâu rồi nàng không đàn nhưng cũng không cảm thấy ngượng tay, một thủ khúc đơn giản được phát ra từ đầu ngón tay nàng.
Đây là một thủ khúc làm cho lòng người trong vắt, tiêu tan phiền não.
Sắc mặt phiền muộn uất ức của Dạ Khinh Nhiễm dần dần rút đi, lại trở về bộ dáng lúc trước. Hắn không chớp mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, cảm giác bất đắc dĩ khi phải mang trong mình huyết mạch của hoàng thất được hắn chôn sâu tận đáy lòng.
Một khúc vừa xong, Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên nói: “Tiểu nha đầu, thời điểm muội năm tuổi vào cung vẫn nhìn ngắm tên nhược mỹ nhân đó. Khi đó có phải đã nghĩ muốn gả cho hắn hay không?”
Vân Thiển Nguyệt “Xì” một tiếng bật cười, lắc đầu, “Lúc ấy ta cảm thấy cái tiểu quỷ này lớn lên thật là đẹp mắt, không nhịn được nên nhìn nhiều hơn mấy lần mà thôi.”
“Nhưng khi đó Dung Cảnh cũng đã muốn cưới với muội!” Dạ Khinh Nhiễm nói.
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới nụ hôn kia, cười gật đầu, “Hình như là vậy”
Tâm thần của Dạ Khinh Nhiễm hoảng hốt một trận, dường như nhớ lại chuyện cũ, lẩm bẩm nói: “Thật ra thì khi đó ta cũng muốn. . . . . .”
“Nhiễm Tiểu vương gia, hoàng thượng mời ngài lập tức tiến cung” Lúc này phía ngoài truyền đến một tiếng kêu lo lắng, kèm theo đó là một trận bước chân vội vã.
Dạ Khinh Nhiễm mới nói được nửa lời thì bị chặn lại, hắn ngẩn ra, thần trí được kéo về, từ trên giường êm đứng lên, cũng không nói tiếp lời đang nói dở, đi ra ngoài, ra khỏi cửa phòng, ra khỏi Thiển Nguyệt các, hắn cũng không quay đầu lại nữa.
Tay Vân Thiển Nguyệt đặt ở trên dây cầm không tự chủ nắm chặt dây cầm, Thất Huyền cầm phát ra tiếng vang trong trẻo dễ nghe, cũng kéo thần trí của nàng về, thấy thân ảnh Dạ Khinh Nhiễm chỉ còn lại có một mảnh chéo áo.
“Tiểu thư, nô tỳ mang đồ ăn sáng và thuốc tới cho ngài?” Lăng Liên thấy Vân Thiển Nguyệt ngồi ở trước cầm án bất động hồi lâu, nhẹ giọng hỏi.
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt đáp một tiếng, sắc mặt nhìn không ra tâm tình gì.
Sau khi dùng xong đồ ăn sáng, Vân Thiển Nguyệt vẫn đi tới phòng khách chỗ Lãnh Thiệu Trác ở. Sắc mặt Lãnh Thiệu Trác không còn tái nhợt nữa, người cũng có thêm vài phần sinh lực. Nhưng Vân Thiển Nguyệt vẫn như hôm qua tới trò chuyện với hắn, nhưng hắn nhạy cảm thấy được tâm tình nàng không tốt. Cho nên hỏi nàng có còn muốn nghe tiết mục ngắn nữa không? Vân Thiển Nguyệt gật đầu, Lãnh Thiệu Trác lại kể tiếp.
Quả nhiên tâm tình của Vân Thiển Nguyệt đã khá hơn nhiều, nàng phát hiện ở trước mặt Lãnh Thiệu Trác, nàng có thể giảm đi rất nhiều phiền não.
Một buổi sáng dài dằng dặc cứ như vậy mà qua.
Buổi trưa Vân Thiển Nguyệt dựa theo yêu cầu của Dung Cảnh viết cho hắn một phong thư mười trang giấy, sau đó cũng không làm gì khác. Phong thư mười trang giấy kia vẫn có hơn phân nửa là truyện kể “tiết mục ngắn” của Lãnh Thiệu Trác.
Ban đêm, Dung Phong mang về một tin tức, nói hoàng thượng vẫn luôn tu dưỡng trong Thánh Dương Điện hôm nay phá lệ lâm triều. Trong buổi lâm triều công khai hướng phía văn võ bá quan trưng cầu ý kiến về chuyện thập đại thế gia cùng nhau nhập thế công khai lên án chuyện của Nam Lương Duệ thái tử. Quần thần đưa ra đủ loại ý kiến, nhưng phần lớn vẫn là hi vọng cầu được an nhàn, dù sao hiện nay Thiên Thánh bị nạn lụt nghiêm trọng, toàn bộ dân chúng và binh lực đêì thiếu thốn. Cho đến lúc hạ triều, hoàng thượng cũng không tỏ thái độ.
Vân Thiển Nguyệt cười cười, quan viên Thiên Thánh an nhàn cũng quá lâu rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Thiển Nguyệt nhận được thư của Nam Lăng Duệ do Hoa Sênh truyền về. Chỉ thấy phía trên viết: “Vốn chỉ có chút hứng thú với nữ nhân kia, bây giờ nha… không phải nàng ấy không cưới! Tiểu nha đầu, nước bẩn (ý nói oan ức) này ta nhận, muội phải giúp ta.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn giấy viết thư có chút buồn cười, nàng cũng đoán được Nam Lăng Duệ sẽ trả lời như vậy mà.
Quả nhiên đến buổi trưa, Lăng Liên nhận được tin tức bên ngoài truyền về, nói thái tử Nam Lương phát chiếu thư chiêu cáo thiên hạ, nói: “Hắn vừa thấy đã yêu Lam y gia chủ Lam gia của thập đại thế gia, không thể tự kiềm chế được nên mới làm nên chuyện tình như vậy, vốn là định đi Lam gia cầu hôn, lại không nghĩ thiên hạ đều biết chuyện này. Quả thật, người không phải thánh hiền, ai có thể không phạm sai lầm? Vì biểu hiện thành ý, hắn ở chỗ này lập ngôn, giải tán ba nghìn mỹ nhân trong phủ thái tử Nam Lương, đến Lam gia chịu đòn nhận lỗi, kiếp này không phải Lam Y thề không cưới!”
Vân Thiển Nguyệt nghe thấy nội dung trong chiếu thư chiêu cáo thiên hạ xong liền cười to, hay cho Nam Lăng Duệ! Thật là ca ca tốt của nàng!
Lăng Liên cũng che miệng cười, “Một chiêu này của Duệ thái tử thật là quá tuyệt rồi! Tình thâm ý trọng, cộng thêm việc thành khẩn nhận lỗi, chịu đòn nhận tội. Thoáng cái liền có thể ngăn chặn thập đại thế gia công khai lên án. Lúc này Lam gia chủ không lấy Duệ thái tử làm chồng cũng không được rồi.”
“Lá gan của Lam Y khá lớn! Mặc dù nàng là người của Dạ Thiên Dật, nhưng nếu làm đại tẩu của ta ta cũng không ngại.” Vân Thiển Nguyệt cười nói.
“Nhưng mà Lam gia chủ cũng không phải là một nữ nhân đơn giản, chỉ sợ con đường cưới vợ này của Duệ thái tử sẽ không thuận lợi.” Y Tuyết cười nói.
“Một đoạn nhân duyên thành thì có nghĩa là thuận lợi hay sao? Đó là cần phải được mài dũa, có đôi khi Nam Lăng Duệ rất hồ ly, Lam Y gặp phải hắn. . . . . . đúng là khắc tinh của nàng mà.” Vân Thiển Nguyệt cười nói. Nghĩ tới không biết lúc này Lam gia không biết sẽ còn đưa ra chiêu bài gì. Mà thái độ của các thập đại thế gia còn lại thì như thế nào. Nghĩ đến chỗ này, nàng nói với Lăng Liên: “Truyền thư cho Phong Tẫn, hỏi một chút suy nghĩ của hắn.”
“Dạ!” Lăng Liên lên tiếng đi xuống.
Hôm nay tâm tình của Vân Thiển Nguyệt rất tốt, cho nên liền chạy đi tới khách phòng chỗ ở của Lãnh Thiệu Trác, lúc này trái lại kể rất nhiều chuyện cho Lãnh Thiệu Trác. Dĩ nhiên không phải là cùng một loại “tiết mục ngắn” mà Lãnh Thiệu Trác đã kể ngày hôm qua, mà là truyện cổ tích. Lãnh Thiệu Trác nghe rất chăm chú.
Buổi tối Dung Phong trở về phủ, nói lão hoàng đế cũng không tỏ thái độ.
Đêm khuya, nhận được truyền thư của Phong Tẫn, phía trên viết, “Ta không có hứng thú với Lam Y, ngươi nghĩ như thế nào liền như thế ấy. Lần này, thập đại thế gia sở dĩ đáp ứng Lam gia đồng khí liên chi, cùng công khai lên án Nam Lương, chỉ là muốn mượn cơ hội lần này để nhập thế mà thôi. Chắc chắn bọn họ đang có âm mưu khác.”
Mặc dù Vân Thiển Nguyệt biết Phong Tẫn không công nhận chuyện hôn ước của hắn và Lam Y, nhưng khi nhận được thư xác nhận từ Phong Tẫn nàng vẫn là thở phào nhẹ nhõm. Nếu Phong Tẫn cũng thích Lam Y, ca ca của nàng chiếm nữ nhân của Phong Tẫn, việc này không khỏi làm cho nàng khó xử. Bây giờ Phong Tẫn nói không thích, vậy thì thật là tốt. Cho nên nàng lập tức hồi âm cho Phong Tẫn, “Lam gia không biểu lộ thái độ, chính là còn chưa nghĩ ra đối sách. Chắc là bọn họ không nghĩ tới Nam Lăng Duệ thuận nước đẩy thuyền chấp nhận oan ức này, cho nên Phong gia với tư cách là người có hôn ước với Lam Y, công bố với thiên hạ, hủy bỏ hôn sự với Lam gia, thành toàn một khối tình si của Duệ thái tử.”
Sau khi đưa thư cho Lăng Liên truyền đi, Vân Thiển Nguyệt nằm trên giường êm nghĩ tới sau này phải tìm một cô nương tốt cho Phong Tẫn mới được.
Sáng ngày hôm sau lại có thư bố cáo thiên hạ, thiên hạ lần nữa truyền ra tin tức, Sở gia đứng đầu thập đại thế gia thông báo thiên hạ, nói: “Duệ thái tử tình thâm như biển, đường đường là thái tử một nước lại cam nguyện chịu đòn nhận tội, người Sở gia đã bị cảm động. Tuyên bố rút lui khỏi việc công khai lên án, thành toàn nhân duyên giữa Duệ thái tử và Lam gia gia chủ.”
Vân Thiển Nguyệt nghe loại tin tức như thế khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười, mặc dù nàng cùng Dung Cảnh chưa từng trao đổi thư từ về chuyện của Nam Lăng Duệ với đối phương, nhưng cách nghĩ lại hoàn toàn nhất trí, việc này không khỏi làm cho trong lòng nàng một mảnh ấm áp. Sở gia tỏ thái độ trước, sau đó Phong gia lên tiếng đồng ý hủy hôn thành toàn cho Duệ thái tử cùng Lam Y, còn các thế gia còn lại là theo Phong gia hay là tiếp tục cùng Lam gia cùng nhau công khai lên án Nam Lương? Bọn họ nhất định phải suy nghĩ cho tốt.
Một mình Sở gia tỏ rõ thái độ so với thập đại thế gia liên hiệp công khai lên án Nam Lương cùng với chiếu thư của Nam Lăng Duệ còn có hiệu quả hơn nhiều, trong thập đại thế gia thì Sở gia là thần bí nhất, lại là thế gia đứng đầu trong thập đại thế gia, trong lúc nhất thời tin tức kia oanh động cả thiên hạ. Kèm theo tin tức đó còn có một tin tức khác được truyền ra đó là gia chủ thần bí của Sở gia xuất hiện, đó là một nam nhân che mặt. Mọi người nhao nhao phỏng đoán.
Trong lúc này thiên hạ nhất thời trở nên huyên náo nhiệt liệt.
Tới buổi trưa, thiên hạ lại truyền ra tin tức công bố của Phong gia, nói: “Thiếu chủ của Phong gia tiếp nhận tộc ấn gia chủ Phong gia, trở thành gia chủ Phong gia. Phong gia thật sự cảm động trước giao tình thâm sâu cùng Lam gia, lại càng cảm động cho mối lưỡng tình tương duyệt giữa Nam Lương Duệ thái tử và Lam gia chủ, nguyện ý thành toàn cho một mối nhân duyên tốt. Hủy hôn ước với Lam gia. Dân chúng thiên hạ làm chứng.”
Phong gia vừa truyền ra tin tức, thiên hạ lại xôn xao lần nữa.
Ngay sau Phong gia, Hoa gia, Phượng gia, Thương gia tam đại thế gia kiếm thuật giống như Sở gia trước đó, cùng rút lui khỏi việc công khai lên án Nam Lương. Cho nên chưa đầy thời gian một ngày trong thập đại thế gia đã có năm đại thế gia rút lui.
Thiên hạ phong vân biến ảo, sớm tối chỉ trong một lúc.
Vân Thiển Nguyệt đứng ở phía trước cửa sổ, nghe Lăng Liên bẩm báo từng tin tức bên ngoài. Ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bóng đêm mông lung tựa như một dải lụa mỏng, cũng giống như thời cuộc này của thiên hạ, cũng bao phủ một tầng lụa mỏng, lúc nào cũng có thể bị một trận gió thổi qua kéo ra khỏi tầng lụa đó, hoặc cũng có thể từng bước từng bước dấn sâu vào trong sương mù dày đặc.
Trong đầu nàng bỗng nhiên nhớ lại lúc ở Kỳ thành, Thương gia thiếu chủ Thương Đình sử dụng Chướng Nhãn pháp* cùng với sách lược trông gà hoá cuốc với nàng. Nghe nói hắn và Lam Y có quan hệ rất sâu, nhưng hôm nay lại cùng Hoa gia, Phượng gia, Phong gia, Sở gia cùng nhau thối lui khỏi việc công khai lên án Nam Lương, mà không phải là đứng ở cùng chung chiến tuyến với Lam Y, không thể không khiến người khác cảm thấy hàm ý sâu xa.
*Chướng Nhãn pháp: thuật che mắt
Cho nên Vân Thiển Nguyệt gọi Lăng Liên tới, phân phó nàng: “Tra xem sau khi Thương Đình trở về từ Kỳ thành đã làm cái gì?”
“Dạ!” Lăng Liên lập tức lui xuống.
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới nàng chỉ mới nhìn được một mặt của nam tử kia, chính là tư thái ôn nhã thanh quý, nhưng hiển nhiên là thâm tàng bất lộ.
Một ngày tiếp theo, thiên hạ cũng không tiếp tục truyền ra tin tức gì khác, Lam gia cũng chưa lên tiếng trả lời chiếu thư của Nam Lăng Duệ, tứ đại thế gia còn lại cũng phụ họa theo Sở gia và tứ đại thế gia thối lui khỏi việc công khai lên án. Một ngày này, thiên hạ vô cùng thái bình.
Vân Thiển Nguyệt vẫn đi tới nơi của Lãnh Thiệu Trác, tiếp tục kể truyện cổ tích cho hắn nghe, nàng cảm thấy hẳn là nên có tới có lui, cũng không nên khi dễ Lãnh Thiệu Trác chân thật, không nên để hắn miệng đắng lưỡi khô, móc hết tất cả trong bụng ra mà kể chuyện cho nàng, nên nàng kể chuyện cho hắn nghe. Cho nên, coi như nàng tương đối có nhân tính.
Liên tiếp ba ngày, thiên hạ vẫn không có tin tức truyền ra nữa. Tin tức về Nam Lương và ngũ đại thế gia mà đứng đầu là Sở gia khiến dân chúng thiên hạ vẫn sôi trào không hạ nhiệt. Nhưng chuyện thiên hạ đàm luận dần dần chuyển từ chuyện tình của Nam Lăng Duệ và Lam Y sang chuyện thay đổi gia chủ của ngũ đại thế gia hoặc tân thiếu chủ của Phong gia nghe nói cũng là mỹ nam tử tuyệt đỉnh thế gian, tao nhã tài hoa.
Thời thời khắc khắc Vân Thiển Nguyệt đều chú ý tới lời đồn đãi bên ngoài, nghe được lời đồn đãi đã bắt đầu thay đổi đề tài, cảm thấy người xưa thường nói sắc đẹp mê hoăc người, đúng là thật không sai. Không biết nếu như Lam gia còn không tỏ thái độ …, mọi người đàm luận mỹ nam tử có thể quên nguyên do lúc đầu của chuyện này hay không?
Ngày thứ năm, rốt cục Lam gia cũng công bố tin tức, đáp lại chiếu thư của Nam Lương.