Hơi thở xơ xác tiêu điều của của ẩn vệ tràn ngập toàn bộ Quan cảnh viên, cả Quan cảnh viên giống như chết lặng.
Những thiên kim tiểu thư đã bị dọa cho
mặt trắng bệch, bình thường các nàng đấu đá ngươi chết ta sống với các
thứ tỷ, thứ muội, di nương trong nhà, nhưng đó chắc chắn chỉ là đấu đá
ầm ĩ nho nhỏ, sao đã gặp phải tình cảnh xơ xác tiêu điều này? Cả đám hâm mộ sùng bái thái tử đồng thời lại sợ hãi và run run. Đều không tự chủ
được mà lui về phía sau.
Hoàng hậu không nói một lời nào việc Dạ Khinh Nhiễm xuất hiện nhúng tay vào việc này, hiện giờ lại chỉ ngồi im quan sát.
“Ha ha, không nghĩ tới bảy năm không gặp, thái tử hoàng huynh càng ngàng càng quyết đoán rồi, những ẩn vệ này đều là tử sĩ số một! Đã lâu rồi ta không đánh một trận, tay đã ngứa rồi,
thực muốn thử xem thực lực ẩn vệ của thái tử hoàng huynh.” Một lát, Dạ
Khinh Nhiễm ngẩng đầu, khẽ cười nói.
Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh trầm xuống, giọng mang theo cảnh cáo nói: “Đây không phải là vui đùa, ngươi cần phải nghĩ kỹ. Không phải cái gì cũng có thể đùa được.”
“Ai, thực không có ý nghĩa, vốn nhìn thấy Nguyệt muội muội là tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc chịu khổ, ta cũng
muốn học tập anh hùng cứu mỹ nhân một phen, nàng đã hết hy vọng với thái tử hoàng huynh, cũng tốt đem hâm mộ chuyển lên người của ta, cũng cho
ta cảm nhận cảm giác được người yêu chết đi sống lại. Không nghĩ tới
thái tử hoàng huynh không để cho đệ đệ ta cơ hội này, quả thực là khiến
người thương tâm.” Dạ Khinh Nhiễm bộ dáng thì bất cần đời lại lộ ra sắc
mặt đau lòng hiếm thấy, u oán liếc nhìn Dạ Thiên Khuynh.
Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh bình thường trở
lại, cũng không để ý tới hắn. Đối với ẩn vệ vung tay lên, ẩn vệ giải Lý
Vân lui ra ngoài.
“Mộ Hàn, muội muội ruột thịt của mình đã
bị giải vào đại lao rồi, ngươi làm ca ca ngược lại thờ ơ, có thể ngồi
nghiêm chỉnh ở đó được à. Không biết còn tưởng rằng ta là ca ca ruột của muội ấy đó!” Dạ Khinh Nhiễm rời tầm mắt liếc nhìn về phía nam tử trẻ
tuổi ngồi ngay ngắn trầm tư nhìn chằm chằm vào bàn cờ kia,trên bàn ngọc còn y nguyên quân cờ rơi lả tả,cười nói.
Lý Vân sững sờ, theo ánh mắt của Dạ Khinh Nhiễm, nhìn tên nam tử kia. Người kia là ca ca ruột của nàng sao?
Thái tử nghe vậy cũng nhìn theo ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm liếc tên nam tử kia, thần sắc hơi động.
“Đúng vậy a, hai người chúng ta ở chỗ này liều chết bảo vệ Nguyệt muội muội không được, ngươi là ca ca ruột ngồi
đó thật là nghiêm chỉnh a.” Tứ hoàng tử cũng nhìn về phía tên nam tử trẻ tuổi kia.
Nam tử kia nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu,
nhìn thoáng qua bên này, chỉ là liếc một cái rồi thu hồi ánh mắt, giọng
nói nghe không ra cảm xúc gì, ” Ở đây có thánh thượng này, có hoàng hậu
nương nương cô cô này, trong nhà gia gia tuy ốm đau tại giường cũng vẫn
không hồ đồ, Nguyệt nhi chẳng qua chỉ phạm lỗi rất nhỏ thôi. Ở đâu cần
phải làm to chuyện lên như thế, thậm chí còn điều động đến cả ẩn vệ của
thái tử đến áp giải muội ấy? Thật sự là chuyện bé xé ra to rồi. Bản thế tử không phải không quản, mà là cảm thấy thật sự không cần thiết. Muội ấy chẳng qua chỉ là một người con gái yếu ớt nho nhỏ mà thôi. Những
ai ngồi ở đây đều giết người không ít hơn muội ý, nếu luận xử chẳng phải là đều mang tội sao?”
Lý Vân nghe vậy thầm khen một tiếng, ha ha, hóa ra người thực sự lợi hại là người này.
Dạ Khinh Nhiễm sững sờ, tiếp theo thì phá lên cười ha ha, thanh âm lần nữa khôi phục mạnh mẽ, giống như là cực kỳ vui vẻ, “Nói rất có lý, thật sự là có lý. Mộ Hàn huynh, bản Tiểu Vương
trước đây thật đúng là xem thường huynh rồi, ha ha ha…”
Toàn bộ Quan Cảnh viên đều tràn đầy tiếng cười của hắn, vừa cười vừa hết sức vui vẻ nhìn Vân Mộ Hàn, “Đúng vậy, ở đây ai giết người cũng không ít hơn muội ý, chuyện này chẳng qua là một chuyện nhỏ mà thôi. Ẩn vệ của thái tử đúng là làm chuyện bé xé ra to.
Huống chi có ở đây có Hoàng bá bá, Hoàng hậu nương nương cô cô, Vân lão
Vương gia vẫn khoẻ mạnh, ai có thể thực bắt nạt Nguyệt muội muội đây? Ha ha…”
Thái tử nhìn xem Vân Mộ Hàn nghiêm túc và Dạ Khinh Nhiễm, sắc mặt càng ngày càng biến thành màu đen.
Dạ Khinh Nhiễm càng nói dường như càng
vui vẻ, bỏ qua sắc mặt đen kịt của thái tử, đối với Lý Vân khoát khoát
tay, “Nguyệt muội muội, muội cứ vào đại lao a! Cứ yên tâm ở đấy, Hình bộ đại lao thật là một nơi tốt, không phải người nào đều có thể vào. Thái
tử hoàng huynh cũng là vì muốn tốt cho muội, trước giam muội, ngăn chặn
miệng lưỡi thiên hạ, sau đó muội chơi một vòng rồi trở ra, muội vẫn là
muội. Chỉ cần còn Hoàng bá bá, còn Hoàng hậu nương nương, còn Vân vương
phủ, ai có thể thực giết được muội chứ?”
Dứt lời, ánh mắt hắn bỗng nhiên sáng
ngời, “Nếu muội cảm thấy một mình ở đại lao không thích thú gì, ta có
thể ở cùng muội, vừa vặn chúng ta làm bạn. Aizz, cứ như vậy, muội biết
chơi xúc xắc đánh ngựa xâu chứ? Biết chơi đấu xếp lũy Trường Thành chứ? Biết chơi…”
“Dạ Khinh Nhiễm!” Giọng nói thái tử âm trầm ngắt lời Dạ Khinh Nhiễm.
“Đi, chúng ta cùng nhau vào Hình bộ đại
lao đi. Càng nghĩ càng cảm thấy thú vị. Muội yên tâm, có ta ở đây,
tuyệt đối cho muội chơi đùa vui vẻ, sẽ không nhớ nhà một chút nào.” Dạ
Khinh Nhiễm không để ý tới Dạ Thiên Khuynh, xoay người, ba bước cũng làm hai bước đi đến bên người Lý Vân, vung tay tách đám ẩn vệ của thái tử,
kéo Lý Vân đi, vẫn không quên xua tay với thái tử: “Thái tử hoàng huynh
không cần phái người đưa, Hình bộ đại lao ta rất quen thuộc, tự nhiên
biết đi thế nào. Aizz bảy năm không có đi qua rồi, không biết đội
trưởng nhà lao thay đổi chưa? Còn nhận ra ta không? Có thể uống một
chén…”
Trong lòng Lý Vân cười thầm, người này quả thực là một Hỗn Thế tiểu Ma Vương,không sợ ai!
Đám ẩn vệ của thái tử hai mặt nhìn nhau đều nhìn về phía thái tử nghe chỉ thị.
Rột cuộc Dạ Thiên Khuynh ngồi không yên,
đứng phắt lên, giận giữ nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Dạ Khinh Nhiễm, đủ
rồi. Đừng tưởng rằng năm lần bảy lượt bản thái tử dung túng ngươi,
ngươi càng làm càn không để ta vào mắt. Hôm nay ngươi dám lại càn quấy
thử xem?”
Dạ Khinh Nhiễm dừng bước, ánh mắt lóe lên một tia ác liệt, nhưng mà chỉ là trong nháy mắt, hắn chậm rì rì mà quay đầu, nhìn vẻ mặt căm phẫn của Dạ Thiên Khuynh, cười hì hì nói: “đệ nào
dám không đem thái tử hoàng huynh vào mắt? Hôm nay đệ nhìn rõ huynh mặc
chính là triều phục thái tử này. Cái màu vàng sáng này quả thực dễ làm
người khác chú ý, trên dưới Thiên Thánh ngoại trừ Hoàng bá bá thì chỉ có huynh mới dám mặc. Cho đệ mượn mười cái lá gan cũng không dám không
nhận ra huynh nha.”
Dạ Thiên Khuynh nghe vậy vẻ phẫn nộ chưa
tiêu, còn nhìn chằm chằm Dạ Khinh Nhiễm. Chốc lát, hắn chậm rãi đi về
phía Dạ Khinh Nhiễm và Lý Vân, bước đi trầm ổn, tuy là bước chân đơn
giản, nhưng là hắn như thế đi tới, xuất ra một luồng sát khí nồng đậm.
Lý Vân dời ánh mắt ngắm phong cảnh, dù chỉ một cái thôi nàng cũng không muốn nhìn người nam nhân này nữa.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn Dạ Thiên Khuynh đi
tới, ánh mắt khẽ nhúc nhích, ống tay áo rộng thùng thình cầm lấy tay Lý
Vân hơi xiết lại, lập tức buông ra, một bộ không sao cả, bộ dạng mỉm
cười nhìn Dạ Thiên Khuynh.
Thái tử đi đến trước mặt Dạ Khinh Nhiễm
và Lý Vân, ánh mắt hơi trầm xuống nhìn Dạ Khinh Nhiễm một lát, thản
nhiên nói: “Ta thật hiếu kỳ, làm sao Nguyệt muội muội có thể đả động đến Thiên Thánh Hỗn Thế Ma Vương Nhiễm tiểu vương gia của chúng ta? Khiến
ngươi dốc sức bảo vệ nàng như thế?”
“Cái gì gọi là dốc sức bảo vệ nàng?” Dạ
Khinh Nhiễm mở mắt thật to, “Ta căn bản là chưa hề dốc sức ? Nếu mà là
dốc sức, muội ấy còn có thể ở đây? Nàng đã an ổn ngủ ở khuê các Vân
vương phủ rồi.”
“Vậy ngươi cứ thử dốc sức xem!” Dạ Thiên Khuynh nheo mắt lại.
Dạ Khinh Nhiễm cũng nheo mắt lại, dường
như cũng bị Dạ Thiên Khuynh bám chặt không tha, chọc tức giận, chậm rì
rì nói: “Đã có thịnh tình thái tử hoàng huynh như thế, bản Tiểu Vương có thử cũng không sao. Có điều là nếu như những ẩn vệ này đều bị tổn thất
thì thái tử hoàng huynh cũng đừng có đến khóc lóc trước mặt hoàng bá bá, nói ta bắt nạt huynh.”
Ánh mắt Dạ Thiên Khuynh ngưng tụ vẻ tàn khốc, mím môi nhìn Dạ Khinh Nhiễm, không nói một lời.
Ngón tay Dạ Khinh Nhiễm đột ngột nhúc
nhích, xem ra thật muốn ra tay. Lý Vân nãy giờ không lên tiếng bỗng
nhiên rút tay ra khỏi tay Dạ Khinh Nhiễm, lạnh nhạt nói: “Được rồi,
không phải là hình bộ đại lao sao? Ta đi là được.”
Nàng cũng không tin hình bộ đại lao cổ đại có thể giữ được nàng!
Dạ Khinh Nhiễm sững sờ, quay đầu nhìn về phía Lý Vân. Dạ Thiên Khuynh cũng nhìn về phía Lý Vân.
Lý Vân cũng không để ý tới hai người,
xoay người rời đi. Nàng không phải người ngu, trái lại thông minh tuyệt
đỉnh. Tuy mới đến, nhưng mà trải qua biến cố nãy giờ nàng hiểu được ít
nhiều thông tin. Nếu hôm nay vì cứu nàng mà lại khiến cho một đôi đường
huynh đường đệ (anh em họ) bất hòa, như vậy từ tội đốt một cái xuân lâu
nho nhỏ biến thành chuyện lớn rồi. Đến lúc đó muốn sống đi ra thật đúng
là một việc khó. Cho dù nàng có bản lĩnh chạy ra Hình bộ đại lao, cũng
sợ là trốn không thoát thế lực hoàng tộc đuổi giết đến chân trời góc
biển. Cái được không bù được cái mất.
“Còn không đuổi theo, giải Vân Thiển
Nguyệt đi Hình bộ đại lao!” Dạ Thiên Khuynh nắm chặt tay trong tay áo
vẫn không buông, dường như chỉ cần Dạ Khinh Nhiễm ra tay hắn liền ra
tay.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn Lý Vân rời đi, không
giận ngược lại cười, khóe miệng hơi cong lên, tiểu nha đầu này còn thú
vị hơn bảy năm trước.
Ẩn vệ của thái tử lĩnh mệnh, lập tức tiến lên áp sát Lý Vân.
Hoàng hậu thu hồi ánh mắt, dường như thở
dài một tiếng trong lòng, mặt mày ngưng tụ một loại thần sắc đau thương
và lo lắng không nói nên lời. Dung nhan vốn dịu dàng trang nghiêm của
hoàng hậu như vì chuyển biến của nàng mà phai nhạt đi vài phần.
Những nữ tử bị dọa đến trắng mặt rồi lại
trở nên hưng phấn. Vân Thiển Nguyệt, lúc này ngay cả Nhiễm tiểu vương
gia cũng không bảo vệ được ngươi, xem ai còn có thể bảo vệ được ngươi. Tiến vào Hình bộ đại lao, đừng mơ tưởng sống mà đi ra.
Tứ hoàng tử nhìn Dạ Thiên Khuynh, như là nghĩ điều gì, mặt liền biến sắc lần nữa.
Quan Cảnh viên lần nữa rơi vào im lặng, chỉ nghe được tiếng Lý Vân bị áp giải rời đi, bước đi không loạn chút nào.
Đúng lúc này, một lão thái giám từ đằng
xa vội vội vàng vàng chạy tới, ước chừng năm mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng
vô cùng tốt, mặc trang phục đại tổng quản thái giám cung đình, tay cầm
một thanh phất trần. Vừa chạy vừa thở hổn hển, tuy nhìn thì chậm, nhưng
rất nhanh đã chạy tới nơi, vừa vặn ngăn cản ẩn vệ của thái tử áp giải Lý Vân rời đi.
Dạ Thiên Khuynh nhìn lão thái giám nhíu mày.
Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên vui lên, “Lục công công, đã lâu không gặp, ngài có nhớ ta không?”
“Ai ôi!!!, Nhiễm Tiểu vương gia, tất
nhiên là lão nô nhớ ngài, ngài đi bảy năm qua, lão nô đêm cũng nhớ, ngày cũng nhớ, ngóng trông Tiểu vương gia sớm trở về!” Lão thái giám nhìn Dạ Khinh Nhiễm, nói xong, mặt mày đều cười tươi như hoa, hành lễ với hoàng hậu, Dạ Thiên Khuynh, Dạ Khinh Nhiễm, Tứ hoàng tử: “Lão nô bái kiến
Hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ, Nhiễm Tiểu vương gia, Tứ hoàng
tử…”
“Lục công công không hầu hạ bên người
Hoàng Thượng, chuyện gì mà phải phiền ngài phải tự mình đến vậy?” Dạ
Thiên Khuynh ôn hòa hỏi.
“Hồi thái tử điện hạ, chuyện này cần lão
nô tự mình đến, người khác tới lão nô sợ làm hư việc Cảnh thế tử giao.
lão nô chịu tội không nổi rồi.” Lục công công liếc nhìn Lý Vân một cái, hết nhìn Dạ Thiên Khuynh lại chuyển sang nhìn Lý Vân đang bị áp giải,
như là không thấy được khí thế xơ xác tiêu điều của ẩn vệ thái tử, cười
ha hả nói với nàng: “Cảnh thế tử phân phó lão nô đến thông báo Thiển
Nguyệt tiểu thư một tiếng, nói biết hôm nay Thiển Nguyệt tiểu thư cũng
tới hội thi thơ, ngài đang đánh cờ cùng Hoàng Thượng, sắp xong một ván
cờ rồi, muốn Thiển Nguyệt tiểu thư chờ ngài tại cửa cung một lát, lát
nữa ngài và Thiển Nguyệt tiểu thư cùng đi Vân vương phủ vấn an Vân lão
Vương gia.”