Vân lão vương gia và Vân vương gia trước sau rời khỏi phòng, bước chân vội vàng đi ra ngoài.
Trong phòng, Vân Thiển Nguyệt tức giận
trừng mắt nhìn bóng dáng Vân lão vương gia đang đi khỏi, cơn giận nghẹn
trong lồng ngực, thế nhưng nàng cũng không thể đuổi theo đem cái lão đầu chính là gia gia của nàng hành hung một trận, chỉ có thể oán hận nửa
ngày, thu hồi ánh mắt, chuyển lửa giận đến trên người Dung Cảnh đang
băng bó cho nàng, châm chọc khiêu khích mà nói: “Nhìn không ra a, ngươi
thật đúng là có bản lĩnh, chuốc thuốc mê cho gia gia ta. Khiến hắn trở
nên mờ mắt, xem ngươi là người tốt a? Nhất định phải đẩy thân tôn nữ như ta vào hố lửa để ngươi độc hại?”
Dung Cảnh ngẩng đầu liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, cũng không có mở lời, tiếp tục động tác dang dở trên tay.
“Xú nha đầu, ngươi nói bậy lần nữa xem,
dù chỉ một câu thôi xem ta đánh gãy chân của ngươi như thế nào! Ta mắt
lão nhưng chưa từng mờ a. Ngươi an phận một chút cho ta, đừng đang ở
trong phúc không biết phúc. Cảnh thế tử có thể ở lại chữa trị cho vết
thương ở cánh tay ngươi chính là phúc khí của ngươi, người khác ngàn vạn hoàng kim đều cầu không được. Nếu lại để cho ta nghe được một câu ngươi nói hắn không tốt, ta liền đưa ngươi đi hoàng cung để cho Hoàng Thượng
sai khiến ma ma quản giáo hảo hảo dạy bảo ngươi.” Vân lão vương gia vừa
đi tới cửa ra vào Thiển Nguyệt các, nghe được lời Vân Thiển Nguyệt lập
tức giận dữ.
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy lập tức nhớ
tới cảnh Dung ma ma trong Tiểu Yến Tử, trong lòng phát lạnh. Một lần nữa nhìn ra phía ngoài, hừ một tiếng. Nghĩ đến lỗ tai ông già này sao lại
tốt đến mức dọa người a?
“Vân gia gia cũng có võ công đấy.” Dung Cảnh ấm giọng giải thích nghi hoặc cho Vân Thiển Nguyệt.
“Tao lão đầu tử!” Vân Thiển Nguyệt cúi đầu, thấp giọng nguyền rủa một tiếng.
Vân lão vương gia sống lưng thẳng tắp
đợi mãi lâu, lại không nghe thấy Vân Thiển Nguyệt nói chuyện, mới thoả
mãn mà đi ra ngoài, đi hai bước đột nhiên nhớ tới cái gì, lại nói vọng
vào trong, “Hàn tiểu tử, ngươi cũng đi ra, cùng ta và phụ vương ngươi
tiến cung xin chỉ tra rõ chuyện này. Dù sao có Cảnh thế tử rồi ngươi ở
đó cũng không giúp đỡ được gì, còn ở làm cái gì?”
Vân Mộ Hàn đứng tại chỗ không động đậy
không phản ứng, làm như không nghe thấy. Chỉ nhìn Dung Cảnh nhẹ nhàng
băng bó vết thương cho Vân Thiển Nguyệt.
“Sao không mau đi ra! Còn lề mề cái gì?
Nhanh lên một chút! Không phải là chờ đợi cái lão già khọm ta vào trong túm ngươi đi?” Vân Lão Vương gia lại thúc giục.
“Ca ca, ngươi mau đi đi! Đừng làm cho
cái lão đầu khiến người ghét này chờ đợi trong viện của ta, muội muội ta cũng không muốn gặp lại hắn.” Vân Thiển Nguyệt hít sâu một hơi, vì khắc chế chính mình không đi ra ngoài hành hung ông lão kia một trận, như
thế trên lưng sẽ gánh tội danh đại bất hiếu, cũng thúc giục Vân Mộ Hàn.
Vân Mộ Hàn ngẩng đầu nhìn về phía Vân
Thiển Nguyệt, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vốn bởi vì mất máu quá
nhiều mà vô cùng tái nhợt nhưng lúc này lại bị tức giận xông cho đỏ
bừng. Phối hợp với thân thể hết sức nhỏ bé nhu nhược của nàng, cùng với
một đôi mắt mở to, thoạt nhìn hết sức đoạt tâm phách người. Hắn dời ánh
mắt, sắc mặt lạnh lùng mà nhìn Dung Cảnh, thanh âm cứng ngắc, “Dù sao đi nữa cũng là nam nữ thụ thụ bất tương thân, Cảnh thế tử ở trong viện của xá muội sẽ có nhiều bất tiện, cũng sẽ chọc người phát ra lời ong
tiếng ve, hay là đến ở trong viện của ta đi!”
“Ta và nàng mặc dù không có thân phận
thầy trò, nhưng cũng thực sự là thầy trò đấy. Chỉ cần Vân thế tử không
có lời phàn nàn, ta đoán chừng trên dưới Thiên Thánh sẽ không có người
nhàn thoại a.” Tay Dung Cảnh hơi dừng lại một chút, khẽ ngẩng đầu nhìn
về phía Vân Mộ Hàn, giọng nói lành lạnh có vài phần thờ ơ, “Như thế nào? Chẳng lẽ Vân thế tử cho rằng ta sẽ yêu thích lệnh muội hay sao? Đức
hạnh này của nàng, dường như còn không lọt vào được mắt bản thế tử. Vân
thế tử quá lo lắng.”
Vân Thiển Nguyệt mạnh mẽ nghiêng đầu, nghiến răng nghiến lợi mà liếc Dung Cảnh, “Ai lọt vào mắt của ngươi?”
“Người lọt vào mắt của ta kia…” Dung
Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, mỉm cười, cũng không nói thêm gì nữa, nhắc
nhở Vân Mộ Hàn: “Vân thế tử nên đi a, để Vân gia gia nóng ruột đợi là
chuyện nhỏ, nếu là làm chậm trễ việc truy tra hung thủ thế nhưng là việc lớn. Ngươi chắc không muốn để cho cái hung thủ ẩn nấp phía sau lưng kia còn nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật a? Nếu không vết thương mà muội muội của ngươi chịu chẳng phải là nhận không rồi sao?”
Sắc mặt Vân Mộ Hàn sa sầm mà đông lạnh
nhìn Dung Cảnh. Trong chốc lát, hắn quay người không nói một lời mà dời
bước ra khỏi gian phòng, rất nhanh đến cửa. Vân lão vương đang đứng chờ ở cửa dường như nói hắn câu gì, không nghe thấy tiếng hắn vang lên, ba
người đã đi khỏi Thiển Nguyệt Các.
Vân Thiển Nguyệt dõi theo bóng dáng Vân
Mộ Hàn rời đi, lúc này cũng hiểu được hôm nay cái ca ca này của nàng có
chút không đúng. Nàng thôi tức giận, thu hồi ánh mắt nói với Dung Cảnh:
“Ngươi phát hiện không? Ca ca ta rất không bình thường.”
“Ừ!” Dung Cảnh gật gật đầu, ấm giọng nói: “Ước chừng là những ngày qua bị Thanh Uyển công chúa tra tấn thảm rồi.”
“Rất có thể!” Vân Thiển Nguyệt lòng có chút bi ai, hôm nay Dung Cảnh lại sẽ tra tấn nàng a.
Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, làm
sạch vết thương rồi đắp thuốc lên cho Vân Thiển Nguyệt, tiếp theo hắn
nhu hòa cẩn thận băng bó kỹ, mới dừng tay. Ấm giọng nói với nàng: “Ngươi thật sự là nên ngoan ngoãn một chút, vết thương này không thể lại hành
động thiếu suy nghĩ a. Nếu không dù về sau cánh tay này của ngươi có
lành rồi, cũng sẽ mất tính linh động.”
Vân Thiển Nguyệt cúi đầu nhìn về phía
cánh tay mình, thầm than tay nghề băng bó của hắn coi như không tệ. Rầm
rì một tiếng, xem như cam chịu.
“Đúng vậy a tiểu thư, Cảnh thế tử nói
đúng, ngài không được lộn xộn. Cái cánh tay này nhất định phải cẩn thận
dưỡng cho khỏi.” Triệu ma ma đau lòng nhìn cánh tay Vân Thiển Nguyệt
được băng bó kỹ, lại vội vàng cung kính nói với Dung Cảnh nói: “Cảnh thế tử khổ cực cho ngài rồi! Ngài rửa tay! Nô tài đi làm thức ăn cho ngài
và tiểu thư nhà ta dùng bữa.”
“Ừ!” Dung Cảnh gật gật đầu, quay người đi đến chậu nước rửa tay.
Triệu ma ma bưng chậu máu loãng đi ra
ngoài. Lại nói với ba người Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ đứng ở cửa: “Còn đứng đây làm cái gì? Tranh thủ thời gian vào hầu hạ tiểu thư thay
quần áo, chải đầu rửa mặt.”
Lúc này ba người Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ mới bừng tỉnh, đều ngay ngắn đi vào bên trong. Các nàng không
lớn tuổi lại có nhiều kinh nghiệm như Triệu ma ma, hôm nay hiển nhiên bị vết thương trên cánh tay Vân Thiển Nguyệt dọa cho sợ hãi, lần lượt từng khuôn mặt nhỏ nhắn bị làm cho sợ hãi đến trắng bệch, mắt đỏ ngầu, đi
đến bên giường Vân Thiển Nguyệt, đều khàn khàn gọi một tiếng, “Tiểu
thư…”
“Được rồi, không phải ta không có việc sao? Xem bộ dạng ba người các ngươi như vậy giống như ta chết rồi vậy.” Vân Thiển Nguyệt chịu không được cái loại trận chiến này. Khoát tay với ba người, an ủi: “Thực không có việc gì, ngươi xem ta còn có thể…”
Nàng nói xong không tự chủ được mà di động cánh tay, muốn biểu hiện ra
cho ba người thấy bản thân vô sự.
“Tiểu thư, ngài đừng nhúc nhích, còn
không phải sẽ làm chúng ta đau lòng chết sao?” Thải Liên thất thanh
hoảng hồn đè cánh tay Vân Thiển Nguyệt lại.
“Đúng vậy a, tiểu thư, ngài nên nghe lời Cảnh thế tử, không thể động, ngộ nhỡ cái cánh tay này phế đi, tương lai phải làm sao bây giờ…” Thính Tuyết cùng Thính Vũ cũng bước lên phía
trước đè lại cánh tay Vân Thiển Nguyệt nghẹn ngào nói.
Vân Thiển Nguyệt nhìn ba người, ba cánh
tay cùng ấn vào một chỗ, ba ánh mắt đều lo lắng nhìn cánh tay nàng,
trong mắt thật sự hiện ra sợ hãi cùng sự quan tâm. Nháy mắt trong lòng nàng ấm như có nước mùa xuân chảy qua, hốc mắt có hơi nóng, cười nói:
“Đã biết, ba cái tiểu nha đầu lại như là ba cụ già. Có các ngươi suốt
ngày cằn nhằn lải nhải trông chừng ta, ta sao còn dám lộn xộn.”
Ba người nghe vậy “xì” một tiếng, nín khóc mỉm cười.
Lúc này Thải Liên mới buông lỏng tay,
oán trách nói: “Tiểu thư càng ngày càng tinh nghịch rồi, đâu trách
chúng ta càng ngày càng không biết lớn nhỏ trước mặt ngài?”
Thính Tuyết, Thính Vũ cũng buông lỏng
tay, cười ha hả nói: “Đúng đấy, bộ dạng tiểu thư tinh nghịch như vậy,
chúng ta dù không muốn trở thành cụ già cũng không được.”
Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn trời,
sau đó thu hồi ánh mắt lại cười hì hì, không đầu không đuôi mà ném ra
một câu, “Ta còn trẻ mà! Chứng minh ta tuổi trẻ, có sức sống.” Thân thể
này ít hơn mười tuổi so với kiếp trước, còn không phải là tuổi còn trẻ
sao?
“Ngọc Ngưng tiểu thư người ta còn nhỏ
hơn một tuổi so với tiểu thư ngài đây này! Người ta rất chững chạc.”
Thải Liên mỉm cười, tiếp tục quở trách.
“Ngọc Ngưng a…” ánh mắt Vân Thiển Nguyệt dời về hướng Dung Cảnh, thấy hắn đã rửa sạch tay, đang ngồi ở trước
bàn, chính mình tự rót tự phẩm trà, động tác ưu nhã, cử chỉ tùy ý thanh
thản, không có nửa điểm tự giác là khách nhân, thực xem nơi này như nhà
mình. Sắc mặt nàng lập tức tối sầm, khẽ nói: “Chỉ là một cụ già nhỏ mà
thôi, quy củ có cái gì tốt? Ngươi cảm thấy cái vị Ngọc Ngưng kia tốt,
ngày mai ta đưa ngươi đi phủ Thừa Tướng cho nàng, như thế nào?”
Thải Liên thu hồi vẻ mặt vui vẻ, vành
mắt đỏ ửng, gấp giọng nói: “Tiểu thư thật là xấu, ngày nào cũng uy hiếp
ta, nửa phần vui đùa đều không thể nói, sau này nô tỳ cũng không dám nói lung tung nữa rồi.”
Vân Thiển Nguyệt ho nhẹ một tiếng, thu
hồi ánh mắt đang dừng trên người Dung Cảnh. Dùng cái tay còn lành lặn
kia sờ sờ mũi, mất tự nhiên nói: “Ta chỉ nói thế mà thôi, ngươi tưởng
thực?” Dừng một chút, nàng trừng Thải Liên, “Không phải là ngươi nói
nhiều sao? Nhanh lên một chút chuẩn bị quần áo cho ta, một thân mùi máu, khó ngửi muốn chết.”
Thải Liên miệng cong lên, vội vàng đi chuẩn bị quần áo cho Vân Thiển Nguyệt thay.
“Ngươi đi ra ngoài một chút, ta muốn
thay quần áo.” Vân Thiển Nguyệt gặp Dung Cảnh nghe nàng nói thay quần áo mà vẫn không nhúc nhích, bắt đầu đuổi người. Đúng là tên không có ánh
mắt a!
“Cũng không phải ngươi chưa từng thay
quần áo ở trước mặt ta, chỉ mấy lạng thịt như vậy, ai thèm nhìn xem!”
Dung Cảnh ngồi không nhúc nhích, nhàn nhàn nhìn Vân Thiển Nguyệt, tiếp
tục thưởng thức trà.
Ba người Thải Liên, Thính Tuyết, Thính
Vũ đều ngược lại hít một ngụm khí lạnh, trước kia tiểu thư đã từng
thay quần áo trước mặt Cảnh thế tử?
Vân Thiển Nguyệt giận, cúi đầu, nhìn
thân thể nho nhỏ này, bộ ngực nho nhỏ của nàng. Việc này không biết là
bị hắn ghét bỏ lần thứ mấy rồi. Không để ý tới ba người đang rơi vào
hoảng sợ đến mặt mày choáng váng, nàng hung dữ nói: “Ngươi cũng không có mấy lạng thịt, không có chuyện gì lại mang cái này ra nói. Chó chê mèo
lắm lông. Đừng ở trong phòng ta nữa, đi nhanh lên. Trông thấy ngươi thật chướng mắt.”
“Đáng tiếc Vân gia gia lại bảo ta ở chỗ
này trông chừng ngươi thật kỹ a. Thật sự là không làm cho ngươi chướng
mắt cũng không được a!” Dung Cảnh đặt chén trà xuống, chậm rì rì nói:
“Ngươi thực nghĩ là ta sẵn lòng ở lại trong phòng này của ngươi? Chỗ này của ngươi bài trí kém xa so với phủ của ta. Nếu không là Vân gia gia
nhờ vả, ngươi lại bởi vì ta mà bị thương, ta nói cái gì cũng không ở lại chỗ này dù chỉ chốc lát.”
“Lời của gia gia ta ngươi lại nghe như vậy? Gia gia của ta bảo ngươi đi chết ngươi sẽ đi chết?” Vân Thiển Nguyệt cười nhạo hắn.
“Vân gia gia là trưởng bối, hắn nói ta tự nhiên nên tôn kính nghe theo. Về phần bảo ta đi chết như lời ngươi
nói, ta đoán chừng cũng chỉ có ngươi nói được. Vân gia gia sẽ không bao
giờ nói với ta như vậy.” Dung Cảnh dứt lời, thúc giục Vân Thiển Nguyệt:
“Còn không nhanh nhanh thay quần áo, chẳng lẽ ngươi không đói bụng?
Ngươi không đói bụng ta đã sắp đói bụng a.”
“Ngươi ngẫm lại ba cái tử thi bị mổ tung bụng kia, ngươi còn nuốt trôi cơm?” Vân Thiển Nguyệt cố ý làm hắn buồn
nôn, nghĩ đến tên này nôn thốc nôn tháo, toàn thân nàng thoải mái đến
nói không nên lời.
Gương mặt của Dung Cảnh thoáng chốc co rúm, ánh mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt có vài phần buồn bực, “Nuốt trôi!”
“Vậy được rồi! Ta xem ngươi ăn được bao
nhiêu.” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười cười, nói vọng ra ngoài, “Triệu ma ma, mau đem đồ ăn lên!”
Triệu ma ma ở bên ngoài đáp lại, dường như đang bưng đồ ăn đi tới, đã có thể ngửi thấy được mùi thơm thoang thoảng của đồ ăn.
Thải Liên đã mang quần áo sạch sẽ mới
tinh tới bên người Vân Thiển Nguyệt, nàng liếc nhìn Dung Cảnh, do dự
muốn mở miệng. Không đợi nàng mở miệng, Vân Thiển Nguyệt đã dùng cái
cánh tay còn lành lặn kia nhanh nhẹn cởi áo khoác trên người ra ném trên mặt đất, vươn tay cầm quần áo sạch sẽ khoác trên người. Phân phó Thải
Liên, “Ném quần áo này đi!”
Thải Liên kinh hãi, muốn ngăn cản Vân
Thiển Nguyệt đã không kịp, nàng thấy Dung Cảnh ngay cả liếc mắt nhìn
sang bên này một chút cũng không hề, chỉ có thể nuốt lại lời muốn nói,
vội vàng giúp Vân Thiển Nguyệt mặc lên áo ngoài. Nghĩ đến tiểu thư cũng
quá không cố kỵ rồi, may là là bên trong còn có trung y, thế nhưng mà
loại chuyện thay quần áo trước mặt nam tử này vẫn là quá thất lễ, truyền ra ngoài sẽ không tốt cho thanh danh của tiểu thư. Nhưng nghĩ đến tiểu
thư căn bản không cố kỵ thanh danh, chỉ có thể thở dài trong lòng.
Triệu ma ma bưng đồ ăn tiến đến, thấy
Vân Thiển Nguyệt đang ngồi ở trên giường thay quần áo, cũng không có đi
đến sau tấm bình phong, mà Dung Cảnh thì ngồi trong phòng cũng chưa từng tránh đi, dường như không nhìn thấy gì. Nàng sửng sốt một chút, bưng đồ ăn tới đặt trên bàn.
Lúc này Thải Liên đã giúp Vân Thiển
Nguyệt mặc xong quần áo. Vân Thiển Nguyệt nghiêm giữ chặt cái tay không
thể động, xuống giường, đi đến trước bàn ngồi xuống. Bây giờ mới phát
hiện nàng bị thương chính là tay phải. Oán hận trừng mắt liếc nhìn Dung
Cảnh, chỉ có thể dùng tay trái cầm lấy chiếc đũa, may mắn nàng có thể
dùng đũa bằng cả hai tay. Đây là được luyện ra từ lúc luyện tập phương
pháp dùng cả hai tay trước kia. “Ăn a, không cần khách khí, hôm nay
ngươi ăn được bao nhiêu, ta cho ngươi bấy nhiêu.” Vân Thiển Nguyệt ra vẻ chủ nhân nhiệt tình chiêu đãi khách khứa.
“Ừ, ta sẽ không khách khí đấy.” Dung Cảnh cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, cũng cầm lấy chiếc đũa.
Vân Thiển Nguyệt xác thực là đói bụng,
bắt đầu càn quét, không bao lâu liền nhét vào bụng không ít đồ ăn. Nàng
ngẩng đầu quan sát Dung Cảnh, bắt gặp Dung Cảnh không hề có vẻ không
muốn ăn, nàng cười giễu cợt một tiếng, cố ý nói: “Ngươi thế mà thật nuốt trôi nha. Ngẫm lại những thứ trong thi thể bị mổ bụng kia, đấy chính là ruột, dạ dày, cộng thêm hỗn hợp tim gan phổi linh tinh gì đó nữa…”
Chiếc đũa trên tay Dung Cảnh dừng lại,
nâng mắt liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, tiếp tục ăn một ngụm đồ ăn, không
hề không khỏe, chậm rãi nói: “Nhìn ngươi ăn ngon miệng, có ngươi ngồi ở
trước mặt ta, lần nào ta cũng muốn ăn nhiều hơn, sẽ không ăn không ăn
được.”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến thì ra hắn xem nàng như món khai vị. Không khiến hắn buồn nôn, cũng hiểu được mất mặt, không nói thêm gì nữa.
Dung Cảnh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là vào lúc Vân Thiển Nguyệt không có chú ý, tốc độ chiếc đũa chậm lại.
Sau khi ăn cơm xong, Vân Thiển Nguyệt
lười biếng dựa vào ghế ngồi, Dung Cảnh đứng dậy tiến đến ngồi trên chiếc giường quý phi nhỏ duy nhất trong phòng. Hai người đều không nói thêm
gì nữa, nhắm mắt dưỡng thần.
Đám người Thải Liên, Triệu ma ma vốn còn muốn hỏi thăm chuyện tiểu thư cùng Cảnh thế tử bị ám sát hôm nay. Nhưng không nghĩ tới Cảnh thế tử ở lại, các nàng luôn luôn gò bó không dám
suồng sã trước mặt Dung Cảnh, cho nên cũng không hỏi nữa, đồng loạt lui
xuống.
Đi tới cửa, Thải Liên do dự một chút,
dừng bước quay đầu lại, liếc nhìn Dung Cảnh, nhẹ giọng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu thư, thu dọn gian phòng nào cho Cảnh thế tử ở lại?”
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, mở to mắt
nhìn về phía Dung Cảnh, thấy hắn nhắm mắt lại bất động không nói, nàng
khẽ nói: “Trong viện chúng ta có ổ chó chuồng heo gì gì đấy sao? Thu dọn cho hắn ở.”
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, mở to mắt
nhìn về phía Dung Cảnh, thấy hắn nhắm mắt lại bất động không nói, nàng
khẽ nói: “Trong viện chúng ta có ổ chó chuồng heo gì gì đấy sao? Thu dọn cho hắn ở.”
“Tiểu thư…” Thải Liên sợ hãi, nhìn về
phía Dung Cảnh, nghĩ đến tiểu thư đối với ai cũng mang một bộ dáng rất
dễ nói chuyện. Đối với những người như Nhiễm Tiểu vương gia, như Duệ
thái tử, như Tứ hoàng tử đều nói chuyện rất dễ, chưa bao giờ có giọng
điệu vô lễ đáng ghét như vậy, làm sao lại đối với Cảnh thế tử thì không
dễ nói chuyện như vậy a! Cảnh thế tử tốt như vậy, tiểu thư còn vì ngài
ấy ngăn cản ám khí, theo lý thuyết thì mối quan hệ giữa họ hôm nay nên
tốt rồi mới phải, nàng như thế nào cũng nghĩ không thông việc này a.
Dung Cảnh mở to mắt liếc nhìn Vân Thiển
Nguyệt, thản nhiên nói: “Nếu như không có chỗ thích hợp, ta liền ở
trong phòng ngươi rồi. Ngươi xem rồi xử lý a!”
“Nằm mơ!” Vân Thiển Nguyệt cười giễu cợt một tiếng.
Dung Cảnh không hề để ý tới nàng nữa, tiếp tục nhắm mắt lại.
“Tiểu thư, gian phòng tốt nhất trong
viện chúng ta chính là sương phòng phía tây cách vách phòng của người.
Nô tỳ đi thu thập phòng cho Cảnh thế tử ở, người thấy có được không?”
Thải Liên cẩn thận từng li từng tí nói.
Vân Thiển Nguyệt không muốn nói tiếp vấn đề này nữa, làm như không nghe thấy gì.
Thải Liên đợi mãi mà không nhận được đáp án, dời ánh mắt về phía Dung Cảnh, lại nhìn Vân Thiển Nguyệt, sau đó
quay người đi xuống. Nghĩ đến cho dù Cảnh thế tử có ở hay không, tốt
nhất là thu dọn sương phòng phía tây ra trước là được.
Trong phòng không người nào tiếp tục nói chuyện, hai người đều nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này sắc trời còn sớm, ánh mặt trời
theo ô vuông cửa sổ bằng sa rọi vào, phân biệt chiếu vào trên thân ảnh
hai người, trong phòng chảy xuôi hơi thở yên tĩnh. Ấm mà tĩnh.
Trong bầu không khí ấm mà tĩnh này, Vân Thiển Nguyệt tựa vào ghế dần dần ngủ thiếp đi.
Sau một lúc Dung Cảnh mở to mắt nhìn về
phía Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng hơi ngửa đầu, nhắm mắt lại, cánh tay
cương cứng. Tư thế tuy bất nhã, nhưng tướng ngủ lại cực kỳ đẹp mắt. Da
thịt sáng bóng khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, như một khối mỹ ngọc
thượng đẳng, lông mi thật dài che lên cặp mắt trong veo như có thể xuyên thấu mọi sự. Lúc này ánh mặt trời như những sợi tơ vàng phủ lên trên
mặt nàng, yên tĩnh mà tốt đẹp. Mắt phượng chăm chú, hồi lâu không rời
mắt.
Ở cửa Thiển Nguyệt Các bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân vội vàng, lúc này Dung Cảnh mới dời tầm
mắt nhìn đến bên ngoài cửa sổ. Chỉ thấy Vân Mạnh dẫn theo vài tên thái y ở Thái y viện vội vàng chạy đến, trong đó có một vị nữ y. Lục công công chuyên hầu hạ bên cạnh hoàng thượng và Tôn ma ma hầu hạ bên cạnh hoàng
hậu vội vã theo sau thái y.
“Nói cho bọn họ, không còn việc gì cần
thái y rồi! Miệng vết thương của nàng đã được ta băng bó kỹ. Thiển
Nguyệt tiểu thư đã ngủ, bất cứ kẻ nào cũng không được quấy rầy.” Dung
Cảnh thu hồi ánh mắt, nói với Thải Liên đang muốn đẩy cửa vào bẩm báo.
“Vâng!” Thải Liên lên tiếng, vội vàng đi về phía Vân Mạnh cùng người hắn mang đến.
Không bao lâu sau, bên ngoài vang lên
tiếng hội thoại. Vân Mạnh mới nhớ tới Cảnh thế tử thông hiểu y thuật,
tuy rằng dẫn đến vô ích, nhưng biết rõ Vân Thiển Nguyệt không sao trong
lòng vẫn cực kỳ vui vẻ.
Lục công công và Tôn ma ma liếc mắt nhìn nhau, Lục công công mở miệng nói: “Hoàng Thượng để cho lão nô sang đây
xem tình trạng vết thương của Thiển Nguyệt tiểu thư, không ngờ là bây
giờ Thiển Nguyệt tiểu thư đã ngủ, nhưng mà lão nô cũng không biết Thiển
Nguyệt tiểu thư đến tột cùng bị thương nặng thế nào. Hay là lệnh cho một vị nữ y đi vào liếc mắt nhìn vết thương của Thiển Nguyệt tiểu thư, lão
nô cũng có thể trở về ăn nói với hoàng thượng.”
“Hoàng hậu nương nương mệnh nô tỳ tới
cũng là vì thế, hoàng hậu nương nương nghe nói tiểu thư gặp phải ám sát, bị kinh sợ rất lâu. Vốn muốn đích thân trở về xem Thiển Nguyệt tiểu
thư, nhưng Hoàng Thượng không đồng ý, nói hôm nay bên ngoài đang loạn,
sợ nương nương cũng xảy ra chuyện, cho nên nương nương chỉ có thể mệnh
lão nô tự chính mình đến. Bây giờ hoàng hậu nương nương ở trong cung sợ là đang gấp đến độ xoay quanh, nếu lão nô không thấy được Thiển Nguyệt
tiểu thư, làm sao trở về đáp lại hoàng hậu nương nương đây!” Tôn ma ma
cũng lập tức nói.
“Cái này…” Thải Liên nhìn hai người, hai người này theo thứ tự là người tâm phúc bên cạnh hoàng Thượng cùng
hoàng hậu. Nhưng vừa rồi Cảnh thế tử phân phó bất luận kẻ nào đều không
được đi vào phòng, trong lúc nhất thời nàng do dự thấp giọng nói:
“Nhưng mà tiểu thư của nhà ta thực ngủ rồi, tiểu thư bị kinh hãi, còn
khóc rất lâu, vừa mới yên lòng nằm ngủ, ngộ nhỡ đánh thức tiểu thư…”
“Hãy để cho nữ y lặng lẽ đi vào liếc mắt nhìn chẳng phải ổn thỏa rồi a, tạp gia cũng có thể đáp lại Hoàng
Thượng a!” Lục công công nói.
“Cái này…” Thải Liên cũng nghĩ không ra lý do như thế nào để ngăn trở. Ánh mắt nhìn trong phòng.
“Lục công công, Tôn ma ma, y thuật Cảnh
thế tử tự nhiên là không sai a. Là lão nô lúc ấy gấp đến độ hồ đồ rồi
mới chạy tới Thái y viện. Kinh động đến hoàng thượng cùng hoàng hậu
nương nương, đã có Cảnh thế tử trị liệu vết thương cho tiểu thư, hẳn là
không có gì đáng ngại. Xin hoàng thượng và hoàng hậu nương nương yên tâm là được.” Tuy Vân Mạnh có ngẫu nhiên hồ đồ chút ít, nhưng có thể ngồi an ổn ở vị trí đại quản gia Vân vương phủ nhiều năm, tự nhiên trong
lòng có vài phần suy tính, hắn bắt gặp Thải Liên vẻ mặt khác thường, đã
biết rõ tất nhiên có điều phải giấu diếm. Vì thế mở miệng nói.
Thế nhưng mà Lục công công và Tôn ma ma
lại là người bực nào a? Tự nhiên cũng nhìn thấy Thải Liên khác thường,
liếc mắt nhìn nhau, Tôn ma ma cười nói: “Y thuật của Cảnh thế tử nô tỳ
tự nhiên là yên tâm, nhưng là dù sao hoàng hậu nương nương cũng quá lo
lắng cho Thiển Nguyệt tiểu thư. Lão nô không nhìn thấy Thiển Nguyệt tiểu thư bình yên vô sự cũng không dễ quay về ăn nói a. Như vậy đi, cũng
không cần nữ y tiến vào, lão nô đi vào liếc mắt nhìn liền đi ra. Chắc
chắn không quấy rầy đến Thiển Nguyệt tiểu thư nghỉ ngơi. Như thế nào?”
Thải Liên cảm thấy Lục công công cùng
Tôn ma ma nói đều rất hợp lý, nhưng nàng nhớ tới nhiệm vụ Dung Cảnh giao cho, vẫn lắc đầu, “Tiểu thư ngủ rất nông, có chút động tĩnh sẽ tỉnh
lại, vẫn là…”
“Thải Liên, để cho Tôn ma ma tiến đến!”
Đang lúc Thải Liên vắt hết óc nghĩ lý do, trong phòng truyền đến giọng
nói mang theo vài phần uể oải buồn ngủ của Vân Thiển Nguyệt.
“Vâng, lão nô không quấy rầy tiểu thư,
nhìn một cái rồi đi, trở về bẩm báo hoàng hậu nương nương cũng có thể
yên tâm.” Tôn ma ma vừa nói, vừa đi vào trong phòng.
Thải liên nghĩ đến nàng thật vô dụng,
chỉ có ngăn cản hai người đều làm không được. Trong phòng còn có Cảnh
thế tử đó nha! Như vậy cô nam quả nữ ở chung một phòng, hơn nữa cửa
phòng đang đóng, chủ yếu là Cảnh thế tử đang ở trong khuê phòng tiểu
thư. Nữ tử chưa xuất giá hứa nhà chồng trước giờ là không được để nam tử bước vào khuê phòng. Hôm nay Cảnh thế tử vì băng bó miệng vết thương
tiểu thư xem như là ngoại lệ, nhưng băng bó hết miệng vết thương xong
cũng chưa đi mà còn ở lại trong khuê phòng, cũng có chút không thể nào
nói nổi rồi. Nếu bị truyền đi, không chỉ thanh danh tiểu thư, ngay cả
đồi với thanh danh của Cảnh thế tử cũng là có hại. Nàng vội vàng đi theo sau lưng Tôn ma ma, hi vọng Cảnh thế tử đã trốn vào sau tấm bình phong
thì tốt rồi.
Thải Liên đi mau hai bước, trước Tôn ma
ma một bước đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt là Dung Cảnh vẫn nửa dựa vào
tháp quý phi ngay cả vị trí cũng chưa hề dịch chuyển, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái đi, gục đầu xuống.
Tôn ma ma một chân bước vào cửa một chân còn ở ngoài cửa, cũng nhìn thấy Dung Cảnh, nàng giật mình, lập tức dừng bước lại. Nhưng dù sao cũng là lão nhân sinh hoạt trong cung, rất nhanh liền khôi phục vẻ mặt, cung kính đi vào. Thi lễ với Vân Thiển Nguyệt
vẫn duy trì tư thế nhắm mắt lại cùng Dung Cảnh đang nhàn nhạt quan sát
nàng, “Lão nô bái kiến Thiển Nguyệt tiểu thư!”
Đằng sau đã giảm bớt lời vấn lễ đối với Dung Cảnh! Dường như là trong phòng căn bản không có người này!
Bên ngoài bọn người Lục công công lẳng
lặng chờ, hiển nhiên toàn bộ sự chú ý đều dồn đến động tĩnh trong phòng. Tuy nhiên nhìn không thấy tình hình bên trong, thế nhưng lại có thể
nghe rõ tiếng động.
“Nói cho cô cô không cần phải lo lắng,
ta không sao. Chỉ có điều ngày mai đoán chừng là không đi thượng thư
phòng trong cung được rồi, cũng không đi đến chỗ nàng được. Ngày mai
ngươi mang bùa ước nguyện cô cô thêu cho mẫu thân tới cho ta a, chờ lúc
vết thương trên cánh tay ta khỏi rồi, lại tiến cung thăm cô cô.” Vân
Thiển Nguyệt mở to mắt nhìn Tôn ma ma, ánh mắt xẹt qua một tia tán
thưởng, không hổ là người bên cạnh hoàng hậu a.
“Vâng!” Từ lúc vào Tôn ma ma trước sau không hề ngẩng đầu, rất là cung kính lên tiếng.
“Mặt khác tốt nhất bảo cô cô thổi gió
bên gối hoàng thượng dượng, để cho hoàng thượng dượng giúp ta bắt hung
thủ sau lưng. Nếu khi vết thương của ta khỏi rồi mà còn chưa điều tra
ra, ta liền tự mình đi tóm. Đến lúc đó lật tung cái kinh thành này rồi
hoàng thượng dượng đừng trách ta.” Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua bên
ngoài, lười biếng nói. Lời này đương nhiên là nói cho Lục công công
nghe.
Lục công công khẽ run rẩy, nghĩ đến
Thiển Nguyệt tiểu thư thật sự là cái gì cũng dám nói a, xem ra không có
bị dọa cho hỏng đầu óc. Quả nhiên là quần áo lụa là không sợ trời không
sợ đất đệ nhất Thiên Thánh, cảnh tượng máu tanh lớn như thế cũng chưa
thể làm gì được nàng. Hắn ở bên ngoài lập tức khom người, “Vâng, lão nô… nhất định bẩm báo nguyên lời cho hoàng thượng…”
“Ừ, vậy là tốt rồi. Đừng quấy rầy ta ngủ.” Vân Thiển Nguyệt một lần nữa nhắm mắt lại, phất phất tay.
“Nô tỳ cáo lui!” Tôn ma ma cúi đầu làm
lễ cáo lui với Vân Thiển Nguyệt cùng Dung Cảnh, lui đi ra ngoài, lúc đi
còn không quên khép cửa phòng lại.
Thải Liên thở dài một hơi, cùng Vân Mạnh tiễn đám người Lục công công và Tôn ma ma đi ra ngoài!
Sau khi đoàn người rời đi, Vân Thiển Nguyệt tiếp tục dựa vào thành ghế đi gặp Chu công.
Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng nói ngủ lấy liền ngủ mất, thật là bản lĩnh a. Ấm giọng nói: “Đi lên giường ngủ!”
Vân Thiển Nguyệt vẫn không nhúc nhích, thật giống như ngủ, không thèm quan tâm hắn.
Dung Cảnh nhìn nàng mãi lâu, bất đắc dĩ
thở dài một tiếng, ngồi dậy, đi đến bên người Vân Thiển Nguyệt, khom
người ôm lấy nàng, đi đến bên giường.
“Ta muốn phơi nắng, ngươi nhiều chuyện làm cái gì?” Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại không mở ra, giọng nói nồng đậm buồn ngủ nói.
“Ngươi không khó chịu nhưng ta nhìn vào sẽ khó chịu.” Dung Cảnh cúi đầu nhìn nàng một cái, ấm giọng nói.
“Vậy ngươi đừng nhìn nữa.” Vân Thiển Nguyệt rầm rì một tiếng.
Dung Cảnh làm như không nghe thấy, đặt
nàng nằm lên giường xong, lại để thẳng cái cánh tay bị thương của nàng
ra, đắp chăn mỏng cho nàng, rồi bản thân cũng nằm xuống.
“Này, ngươi nằm ở đây làm cái gì? Xuống dưới!” Vân Thiển Nguyệt giống như đang ngủ bị tỉnh giấc, mở to mắt trừng Dung Cảnh.
“Ngươi ngủ rất không thành thật, ta sợ
ngươi đụng phải cánh tay.” Đè lại thân thể Vân Thiển Nguyệt đang muốn
đứng lên, nhìn bộ dạng nàng trừng mắt, giọng nói dịu dàng hòa hoãn,
“Ngươi đã quên ở biệt viện sau núi của Linh Đài Tự ngươi uống rượu say
mèm bị lạnh cóng đến tỉnh lại rồi hả? Nếu không phải ngươi đá văng chăn, ngủ không thành thật, làm sao sẽ bị lạnh cóng?”
“Ngươi còn có mặt mũi nói, lần kia còn
không phải bởi vì ngươi!” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới lần đó nửa đêm tỉnh
dậy nàng sờ nhiều lần đều không sờ thấy chăn mền liền giận không làm ra
được một cái.
“Ta chỉ là một phần nguyên nhân, nhưng
chủ yếu vẫn là ngươi ngủ quá không thành thật.” Dung Cảnh dùng một cái
tay khác không đè tay nàng lên che lại gương mặt nàng, che kín ánh mắt
nàng, “Ngủ đi! Ta không có hứng thú với ngươi. Cho nên ngươi không cần
phải lo lắng ta sẽ làm gì ngươi. Ta là muốn sớm dưỡng khỏi cánh tay cho
ngươi, ta cũng có thể sớm đi khỏi. Ta thật sự là không quen ở nơi này.”
“Thật nhiều tật xấu a! Ta càng không có
hứng thú với ngươi.” Vân Thiển Nguyệt không đuổi người nữa. Nàng khi ngủ chính xác là phẩm chất không tốt, thường xuyên nửa đêm đạp chăn mền,
trước kia cũng thế. Hôm nay cái thói quen này còn dẫn tới cổ đại. Vì để
cái cánh tay này sớm khỏi, nàng cũng sớm đi thoát khỏi ma trảo của đại
ma vương này, nàng phải nhận mệnh thôi.
Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt trở nên an phận, cũng không nói thêm gì nữa, khóe miệng xuất hiện ý cười, cũng nhắm mắt lại.
Vốn thân thể này của Vân Thiển Nguyệt
bởi vì trị bệnh khó chữa cho Dung Cảnh nên bị phế bỏ một thân công lực
suy yếu không chịu nổi. Về sau tại thư phòng của Dung Cảnh đóng nửa
tháng ngày đêm đọc sách. Cho tới lúc trên đại hội võ trạng nguyên âm
thầm phân cao thấp chọc sóng gió với lão hoàng đế. Hôm nay còn chưa nghỉ ngơi lại gặp phải trăm tên tử sĩ ám sát, lại chảy máu quá nhiều, sớm đã không chịu đựng nổi, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ. Trên ghế dù sao
cũng không thoải mái như trền giường, lúc này nàng ngủ rất sâu.
Dung Cảnh một lúc sau mở to mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, trên gương mặt ngủ say không có nhiều biểu cảm phong phú, mà chỉ còn lại điềm tĩnh say sưa. Đôi mắt trong vắt của hắn dần dần dần ấm như nước mùa xuân tháng ba. Nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, bất đắc dĩ
thở dài, thò tay xoa xoa cái trán, cười khổ một cái, lần nữa nhắm mắt
lại.
Chỉ một lát, Dung Cảnh cũng truyền ra tiếng hít thở đều đều.
Hai người đang ngủ sâu, Vân Mạnh đã đi
mà bây giờ quay lại, bước chân vội vàng đi tới Thiển Nguyệt các. Đi theo phía sau hắn còn có Dạ Thiên Khuynh. Gương mặt già của Vân Mạnh do dự
không thoải mái, hiển nhiên là không muốn đưa Dạ Thiên Khuynh đến đây.
Nhưng là không làm gì được Dạ Thiên Khuynh với thân phận thái tử. Hôm
nay lão vương gia, vương gia cùng thế tử đều tiến cung, trong phủ ngoại
trừ Vân Thiển Nguyệt chỉ có hắn là chủ sự, hắn không ngăn được Dạ Thiên
Khuynh, chỉ có thể dẫn hắn đến đây.
Dạ Thiên Khuynh mím môi, sắc mặt có hơi
trắng bệch, một góc áo bào dính vết máu, vội vàng đi theo sau lưng Vân
Mạnh, hiển nhiên là từ hiện trường Vân Thiển Nguyệt cùng Dung Cảnh bị ám sát tới. (vậy là a Nhiễm đã thực hiện đc âm mưu, ha ha)
Vân Thiển Nguyệt tuy ngủ say, nhưng vẫn
cực kỳ mẫn cảm với tiếng bước chân của Dạ Thiên Khuynh, nàng chán ghét
nhíu nhíu mày. Dung Cảnh thò tay vỗ vỗ nàng, “Không cần để ý tới, tiếp
tục ngủ.”
Lông mày Vân Thiển Nguyệt quả thật tản ra, tiếp tục ngủ.
“Mạc Ly, ngăn hắn lại! Nói Thiển Nguyệt
tiểu thư phân phó không gặp bất luận kẻ nào, nếu xông vào, ngươi liền
động kiếm. Làm bị thương hắn có ta chống đỡ.” Dung Cảnh đối ngoại nhẹ
giọng phân phó một câu.
“Vâng!” Mạc Ly lên tiếng, người nhẹ
nhàng rơi vào trong sân, trường kiếm “Xoẹt” một tiếng để ngang trước mặt Dạ Thiên Khuynh. Lạnh lùng nói với Dạ Thiên Khuynh: “Thái tử điện hạ
xin dừng bước, tiểu thư nhà ta phân phó, bất cứ kẻ nào cũng không gặp!”
“Tại sao lại là ngươi?” Dạ Thiên Khuynh bị ép dừng bước, mặt lạnh nhìn Mạc Ly.
“Kính xin thái tử điện hạ rời đi!” Mạc Ly mặt không biểu tình nhìn Dạ Thiên Khuynh.
Trong lòng Dạ Thiên Khuynh rất là nổi
giận với hành động Mạc Ly hai lần vô lễ, sắc mặt hắn âm trầm mà nhìn
kiếm ngăn cản ở trước mặt hắn, “Ta đến thăm tiểu thư nhà ngươi, ngươi
nhiều lần bất kính với ta. Ngươi có mấy cái đầu mà dám ngăn trở bản thái tử? Cút ngay!”
“Ta là thiếp thân thị vệ của tiểu thư
nhà ta, trước mặt của ta không có thái tử gì, chỉ nghe tiểu thư phân
phó!” Mạc Ly lạnh lùng nói. Không hề để uy hiếp của Dạ Thiên Khynh vào
mắt.
“Làm càn! Trước mặt ngươi không có thái
tử gì? Hôm nay ta liền muốn cho ngươi biết rõ ràng trước mặt ngươi chính là ai!” Dạ Thiên Khuynh giận tím mặt, vung một chưởng ra với Mạc Ly.
Mạc Ly nghiêng người tránh thoát, trường kiếm ra chiêu, chỉ một động tác đơn giản, một đạo hàn quang lóe lên,
một nửa ống tay áo của Dạ Thiên Khuynh bị kiếm chém rơi xuống mặt đất.
Hắn đứng tại chỗ bất động, nhìn Dạ Thiên Khuynh lui hai bước, lạnh lùng
cảnh cáo nói: “Ta phụng mệnh làm việc! Nếu thái tử điện hạ còn muốn động thủ, đừng trách ta không khách khí!”