- Đánh bại Trình Giảo Kim? Vậy chẳng phải Nguyệt Nhi rất lợi hại sao?
Trong Luyện Thần hồ, Doanh Trùng gương mặt kinh dị, ngữ khí khuếch đại:
- Trình Giảo Kim kia cũng là thiên vị, ngươi có thể đánh bại được sao?
- Hắn còn không tính là gì, chỉ có ba chiêu đầu lợi hại thôi.
Nguyệt Nhi khẽ nhếch cằm, rất là đắc ý:
- Dưới hoàng thiên vị lợi hại nhất là Lý Nguyên Phách. Trước khi phụ vương thu được Huyền Trụ Thiên Châu, ta đã từng đấu với Lý Nguyên Phách, chịu được hai mươi chiêu của người này. Nếu như không phải trên người ta thiếu chút tài liệu lúc đó phụ vương chưa thể kiếm được thì ta cũng phải đấu được ba trăm chiêu không bại.
- Lý Nguyên Phách kia là ai?
Doanh Trùng dù nói chuyện nhưng tay vẫn điêu khắc không ngừng. Không chỉ động tác vô cùng thành thục, dáng dấp pho tượng khắc ra cũng rất sống động. Hắn đã luyện liên tục hai mươi mấy ngày khắc tượng, giờ bản lĩnh cũng có thể lấy ra khoe rồi!
- Hắn là thiên phú tốt nhất thiên hạ chỉ sau Hạng Vũ, Lữ Bố, Nhiễm Mẫn, Lý Tồn Hiếu. Hắn xuất thân Triệu quốc, là em của Lý Thế Dân, luyện võ mười bốn năm, dưới hoàng thiên vị không có đối thủ! Lúc ấy hắn còn chưa vào quyền thiên vị đấy.
Nói đến Lý Nguyên Phách, Nguyệt Nhi ngữ khí hơi chút khâm phục:
- Chỉ tiếc sinh ra quá muộn, nếu không đã chen được một chân vào hàng ngũ hoàng thiên vị rồi.
- Lợi hại như vậy sao?
Doanh Trùng cũng đã đoán được đại khái thực lực của Nguyệt Nhi, không đến hoàng thiên vị, nếu có thể đấu với cường giả mạnh nhất dưới hoàng thiên vị hai mươi chiêu thì ít nhất Nguyệt Nhi cũng phải là quyền thiên vị.
Hắn không khỏi âm thầm líu lưỡi, thầm nghĩ nha đầu này không khỏi quá ghê gớm đi. Đương thời võ giả mạnh nhất là Ngô Vương Phù Sai, nhưng vị kia bây giờ cũng chỉ là quyền thiên vị mà thôi! Như vậy nghĩa là chỉ cần Nguyệt Nhi hoàn chỉnh đi ra từ Luyện Thần hồ, nàng có thể đánh khắp thiên hạ sao?
Lần này trong giao dịch với Lý Tuyệt có một cỗ cơ quan nhân ngẫu, Doanh Trùng bây giờ càng thêm chờ mong vật kia. Nha đầu này nếu biết nhất định rất vui cho mà xem.
Mà hắn lập tức nhạy cảm nhận ra mấy chữ Đường Vương Lý Thế Dân, theo hắn biết trong Triệu Quốc không có vị quận vương nào họ Lý, chỉ có một Đường Quốc Công, gia chủ bây giờ hình như tên là Lí Uyên?
Đang muốn hỏi dò đến cùng Lý Thế Dân này là sao thì hắn thấy Nguyệt Nhi sắc mặt cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ hối hận.
Hắn hơi chút suy nghĩ đã biết những lời nàng vừa nói chỉ sợ là không ổn. Nghĩ thầm cũng đúng, Nguyệt Nhi nàng quay lại từ tương lai, bản thân bị thời gian nghịch lưu ảnh hưởng, giờ lại vô ý tiếc lộ thiên cơ: những việc này chỉ sợ không tốt đối với Nguyệt Nhi.
Cũng đúng lúc pho tượng thứ sáu trong ngày hoàn thành, Doanh Trùng nở nụ cười đặt bức tượng xuống, thuận thế xoa nắn khuôn mặt Nguyệt Nhi:
- Sau này Nguyệt Nhi nhớ cẩn thận lời nói, nhớ đừng nói bừa.
Lúc này Nguyệt Nhi đã hiểu ra, thầm oán vì Doanh Trùng hắn gài bẫy mà mình mới vậy nên tức giận phồng mồm trợn má rồi lại chôn mặt trước gối.
Ngày hôm đó sau khi Doanh Trùng chui ra từ Luyện Thần hồ thì mười canh giờ đã trôi qua, vì để đền bù hai ngày trước, hắn đặc biệt luyện gấp đôi thương pháp và cơ quan thuật.
Nhưng lúc đi ra, trên mặt Doanh Trùng tràn đầy ý mừng, vì trong gương nói hắn đã hiểu được chân ý Đoạt Hồn Tuyệt Mệnh Thăng Tiên thương. Như vậy hắn chỉ cần hoàn thành chín ngàn lần Huyễn Lôi thương là có thể thu được phần thường võ hồn thạch nhân nguyên giai.
Có trận chiến Song Đầu sơn, chiến tích tru diệt Cao Trùng, Doanh Trùng càng thêm có động lực, bất kể là luyện thương, cơ quan thuật hay tu hành đều vô cùng chú tâm.
Vẻn vẹn bốn ngày sau, Doanh Trùng đã hoàn thành mấy ngàn lần Huyễn Lôi thương, thu được võ hồn thạch.
Tảng đá kia không lớn, chỉ bằng nửa nắm tay, màu sắc đỏ tươi, bên trong còn lượn lờ hình khói. Cẩn thận nhìn xem thì thấy trong như có bóng người đang múa thương, thương pháp mạnh mẽ ngay thẳng, khí thế mãnh liệt nhiếp hồn đoạt phách.
Đây là võ hồn thạch? Doanh Trùng nhìn kỹ trong mắt dần hiện vẻ kinh dị, không cần hỏi Nguyệt Nhi hắn đã biết dùng thứ này như nào.
Chỉ cần đem ý niệm tiếp xúc là có thể lĩnh ngộ thương ý và thương pháp tiền nhân để lại trên võ hồn thạch này. Mà nếu muốn mượn lực vật này chém giết thì cũng rất đơn giản, chỉ cần nhỏ máu tươi vào là được. Một viên võ hồn thạch có thể duy trì một canh giờ, trong một canh giờ này chiến lực sánh ngang võ giả thiên vị.
Trong trận chiến Song Đầu sơn, nếu hắn có vật này thì sao phải sợ Cao Trùng chứ?
Nắm lấy tảng đá này, Doanh Trùng tâm tư khẽ trầm xuống thể ngộ một lượt, hồn nhiên không chú ý thời gian mãi cho đến khi thần ý không thể tiếp tục mới tỉnh lại. Khi Doanh Trùng mở mắt ra thì tán thán không thôi:
- Vật này thật kỳ diệu, tốt hơn chân ý phù nhiều. An Vương kia chế tạo Bá Vương thương cũng là lấy vật này tham chiếu sao, ta thấy hai thứ này có nhiều hiệu quả giống nhau.
“Võ hồn” trong võ hồn thạch này sở trường môn võ học Cự Môn thương. Dù cho đường thương không giống Huyễn Lôi thương nhưng Doanh Trùng cũng có thể từ đó lĩnh ngộ nhiều tinh ý thương pháp.
Đặc biệt là Cự Môn thương này có vài phần giống với thương pháp gia truyền của hắn.
- Đúng là phụ vương có tham khảo võ hồn thạch nhưng phương pháp của phụ vương cao minh hơn nhiều. Võ hồn thạch cần võ giả thiên vị mới chế tạo được nên đương nhiên hơn chân ý phù. Nhưng vật này không chịu được hao tổn, dù dùng hồn phách võ giả làm tài liệu cũng chỉ tồn tại được một hai năm thôi, khác với chân ý phù, không chỉ chế tạo dễ dàng mà cũng không cần mệnh hồn võ tu.
Nguyệt Nhi phờ phạc nói, như không muốn phản ứng lại Doanh Trùng vậy. Có điều nàng như chợt nghĩ đến chuyện gì, khẽ nhắc:
- A, đúng rồi, võ hồn thạch này còn có tác dụng trợ giúp người công pháp tương tự đột phá thiên vị! Nhưng nhất định độ trùng hợp võ đạo phải đến tám phần mười, còn cần một chút dược vật đặc thù nữa, để ta nhớ lại rồi ghi cho ngươi.
Doanh Trùng có chút không biết nói sao nhìn Nguyệt Nhi, chuyện quan trọng nhất này lại nói cuối cùng. Nhưng nghe ngữ khí của nàng thì rõ ràng vẫn còn giận hắn, chuyện đã qua bốn ngày rồi mà vẫn còn nhớ, đúng là thù dai mà!
Thầm buồn cười, Doanh Trùng khẽ động tậm, lui ra khỏi ấm. Hắn tạm thời chưa có ý định hỏi Nguyệt Nhi phương thước, chỉ vì hiện tại hắn chưa cần dùng công dụng đột phá thiên vị của võ hồn thạch.
Giờ trong những thuộc hạ của hắn, Trương Nghĩa còn cách tiểu thiên vị khá xa, mà rõ ràng công pháp trong võ hồn thạch kia cũng không hợp Trương Nghĩa. Còn có hai vị võ tôn cấp chín đang luyện bộ khúc cho hắn dưới chân Phục Ngưu sơn đều đã đến tuổi, cả đời không có hi vọng đột phá thiên vị, võ hồn thạch này tuy tốt nhưng hiện tại không dùng ngay được.
Chỉ là lần này ra ngoài chưa đến nửa canh giờ, Doanh Trùng lại cười híp mắt tiến vào ấm. Nguyệt Nhi thấy vậy không khỏi kinh ngạc, mỗi lần Doanh Trùng luyện xong đều ngày hôm sau mới vào lại, tình hình như này vô cùng hiếm thấy.
Nhưng nàng lập tức thấy trong tay Doanh Trùng nhấc theo một vật, hình dáng hẹp dài có chút giống với quan tài.
- Tới xem lễ vật cho ngươi này, xem có thích không?
Khi Doanh Trùng mở hộp ra để lộ một thiếu nữ dung mạo chừng mười bốn nằm bên trong.
- Cơ quan nhân ngẫu?
Nguyệt Nhi ánh mắt sáng ngời, có chút không dám tin nhìn Doanh Trùng. Đây không chỉ là một bộ thượng cổ cơ quan nhân ngẫu mà cấp bậc không thấp, chí ít cũng là nhân nguyên giai, tương đương với võ giả tiểu thiên vị.
Nàng biết cơ quan nhân ngẫu này giá cả như nào, hai mươi năm sau từng có một bộ nhân ngẫu bán ra, giá ước chừng ba mươi vạn hoàng kim. Phải biết hiện tại là lúc Doanh Trùng nghèo nhất, cần tiền nhất, cho nên nàng quả không dám tin Doanh Trùng chịu vì nàng tiêu một lượng lớn tiền như vậy.
- Người khác đưa tới, không cần tiền.
Doanh Trùng khẽ nở nụ cười đắc ý, đây là châu mục Ung Châu đưa tới cho hắn làm “ngậm mồm phí”. Động tác vị này vô cùng nhanh nhẹ, không tới năm ngày đã đưa bộ khôi lỗi này đến rồi.
Nhưng ba mươi bộ Hám Sơn giáp thì cần thêm chút thời gian, Đại Tần vì đề phòng phản loạn nên quản chế mặc giáp rất nghiêm. Bất cứ giao dịch nào lớn hơn mười cỗ mặc giáp ngũ tinh đều phải trình báo lên binh bộ, khi được phê chuẩn mới được hoàn thành. Dù là châu mục đại nhân năng lực thông thiên thì cũng cần mười ngày nửa tháng mới thu được công văn đồng ý.