Hoàn Khố Tà Hoàng

Chương 39: Điềm báo bị tập kích




- Bộ dáng tiểu thư nhà Mã Ấp quận thừa kia thật không mang ác ý.

Trong xe ngựa, Trương Nghĩa cũng đang nói về đám người Võ Uy Quận Vương phủ phía sau:

- Thuộc hạ thấy nàng ấy và nô bộc xuất thân hào môn thế gia, võ lực không tầm thường. Vị tiểu thư kia lễ nghi khí chất cao quý, không thể soi mói, tất là nữ nhi đại thế gia, những người này hẳn không sinh lòng ác độc với thế tử.

Hắn nghĩ Doanh Trùng lo đám người kia có ý bất lợi với bọn họ nên mới cự tuyệt không cho hai cỗ xe ngựa kia theo sau.

- Ta biết.

Doanh Trùng gật gật đầu, sau đó ngữ khí đầy trào phúng:

- Ác ý là không có nhưng có ý đồ riêng. Đã biết ta là thế tử An Quốc công phủ, biết thanh danh ta không tốt, còn không mau cút xa còn cố tình lăn vào, nàng ta không cần thanh danh sao? Quên đi, mặc kệ nàng ta.

Đương thời Mặc Binh Pháp nở rộ nhưng hoàng đế bảy nước cực lực đề xướng lễ giáo Nho gia, mong dùng một bộ đạo đức quân thần để người trong nước giữ yên bổn phận, duy trì ách thống thị. Hơn nữa nhờ thế gia đại tộc trợ giúp, hai chữ lễ giáo sớm đã đi vào lòng mỗi người từ mấy trăm năm trước, như Diệp Lăng Tuyết kia bị hắn nhìn thấy thân thể nên phải gả cho hắn vậy.

Thiếu nữ kia muốn đi cùng hắn, dù không lo bị cường đạo tập kích nhưng ngày sau cũng khó tránh khỏi bị người cười chê. Hành động như vậy không phải có mưu đồ thì lòng dạ khó lường.

Nhưng Doanh Trùng vừa nói xong đã nhíu mày lại, vén rèm lên nhìn về phía sau. Vừa trông về sau hắn đã thấy ba chiếc xe ngựa đi thật sát sau đoàn xe, Doanh Trùng không khỏi nhíu mày:

- Doanh Phúc, đi qua nói cho bọn họ mau lăn xa chút, đừng đi theo cản chân chúng ta.

Doanh Phúc chịu khổ đã quen, vừa nghe lệnh đã vội chạy đi nhưng không được bao lâu đã quay về bẩm báo:

- Vị tiểu thư kia nói các nàng cần đến chân Phục Ngưu sơn, thật sự là cùng một con đường chứ không phải cố ý đi theo thế tử.

Doanh Trùng đã tức giận đến hóa điên cuồng, ánh mắt lấp lánh lạnh lẽo:

- Vậy ngươi nói cho nàng ta biết ta không cho nàng ta đi đường này! Nếu nàng ta hỏi dựa vào cái gì mà cấm thì bảo vì lão tử là thế tử An Quốc công, đứng đầu kinh thành tứ thiếu.

Không lâu sau, Doanh Phúc đầu đầy mồ hôi chạy về bẩm báo:

- Vị tiểu thư kia nói thế tử chỉ biết bắt nạt nữ tử, như thế gọi gì là bản lãnh? Còn nói thế tử không muốn nàng đi con đường này cũng được, chỉ cần đập vỡ xe của nàng là được.

Doanh Trùng không khỏi đông cứng, gò má khẽ ửng, không ngờ hắn lại bị hạng nữ lưu khinh bỉ, lập tức liền cười độc, xắn tay áo nói:

- Bảo mọi người chuẩn bị động thủ.

Đập xe, nàng nghĩ Doanh Trùng hắn không dám sao? Nhưng là vừa xuống xe ngựa, Doanh Trùng tùy ý nhìn trước mặt, sắc mặt khẽ đổi rồi quyết đoán lui về, ngữ khí ôn hòa vài phần:

- Doanh Phúc ngươi đi nói với nàng ta, nàng ta muốn theo sau cũng được, nhưng hành tung phải nghe theo chúng ta bố trí.

Trương Nghĩa nghe vậy thì kinh ngạc vô cùng, hắn hiểu rõ thế tử nhà mình khốn nạn, vô lại như nào. Người khác nếu nghe được câu chỉ biết khi dễ nữ lưu thì hơn phân nửa là muốn lưu lại mặt mũi, nhưng Doanh Trùng từ lâu đã không để ý đến hai từ “thể diện” rồi.

Lúc trước hắn còn định lên tiếng khuyên nhưng còn chưa kịp nói thì Doanh Trùng đã đổi chủ ý. Lúc này hắn cũng phát hiện vẻ mặt Doanh Trùng không đúng, ngầm hiểu khẽ hỏi:

- Thế tử vừa rồi có phải thấy phía trước có điều không ổn.

- Phía trước có người, hẳn là thám báo mã tặc, đối phương chọn ở nơi này do thám thì quá nửa là muốn động thủ với chúng ta.

Ngữ khí Doanh Trùng vẫn rất bình tĩnh:

- Cũng không biết là định nhắm vào ai nữa nhưng giờ không đập xe của đồ đê tiện kia được nữa, nếu không không dễ ăn nói.

Nếu như không có mã tặc, hắn có đập vỡ xe ngựa thì cùng lắm thêm một tội danh lăng nhục thiếu nữ mà thôi. Nhưng nếu vì hắn mà thiếu nữ kia gặp chuyện không may thì kết thù với người rồi. Cô nàng kia bối cảnh bất phàm, hắn cũng không muốn tự dưng có thêm cường địch.

Doanh Trùng hiện tại cũng không có biện pháp gì, phía sau một mực bám đuôi thì hắn cũng không tránh được, còn không bằng chủ động chút ít, kéo người ta theo sau luôn!

Sắc mặt Trương Nghĩa cũng thêm mấy phần nghiêm túc, hắn không thấy những thám kỵ kia, hẳn là đối phương đã rút lui rồi. Nhưng Trương Nghĩa tuyệt không hoài nghi lời Doanh Trùng, Doanh Trùng sẽ không dễ dàng chịu thua thiếu nữ phía sau, mà trực giác thế tử hắn rất linh nghiệm, mấy năm nay hắn đã sớm lĩnh ngộ điều này.

Chỉ làm hắn khó hiểu là từ lúc này thị lực Doanh Trùng tốt như vậy? Phải biết đám Doanh Phúc, Doanh Đức đều là võ hầu thất giai, vả lại đều lịch lãm trong quân, nhưng bốn người này đều không phát hiện tình hình khác thường.

- Chỗ này trước không có thôn, sau không có điếm, đúng là chỗ lý tưởng để ra tay. Bọn hắn đã có ý động thủ thì nhất định sẽ là xung quanh đây bốn mươi dặm, vả lại thực lực cũng không kém, thế tử ngài định làm như nào?

Phía trước sau mươi dặm là huyện thành Dương Uyên, nơi đó có sáu trăm trú binh, trong hai mươi dặm chỉ cần một cái trùng thiên hỏa phù là có cứu viện đến cứu họ ngay, cho nên cơ hội duy nhất cho đối thủ là trong bốn mươi dặm!

- Đây vẫn là vùng lân cận kinh thành, bọn họ dám động thủ ở đây thì đương nhiên thực lực không kém. Nhưng nhân số không thể quá nhiều, tuyệt đối không quá hai trăm người, nếu không sẽ bị quan phủ phát hiện.

Nơi này cách Hàm Dương thành bảy trăm dặm, quan chức Ung Châu và trú quân các nơi nếu tùy ý cường đạo tập kích không ứng đối thì không cần tiếp tục làm quan nữa. Hắn có thể đoán được mấy vụ cướp lúc trước chỉ là để dẫn đi chú ý quan phủ, che dấu cho lần này mà thôi. Cái gì mà cường đạo chứ, rõ ràng là hướng về Doanh Trùng hắn!

- Phía trước không có địa hình hiểm yếu để mai phục, không ngoài dự kiến thì quá nửa bọn họ sẽ tập kích chúng ta lúc nửa đêm. Hiện giờ chúng ta lui về phía sau chỉ ép bọn họ sớm động thủ cho nên kế sách ứng đối tốt nhất là tìm một nơi khó công dễ thủ hạ trại, cố thủ chờ viện binh! Chỉ cần chúng ta mở khói báo động, chịu đến ngày mai thì trú quân gần đây sẽ có phản ứng.

Vừa nói Doanh Trùng vừa lục tung xe ngựa, chốc lát sau đã lấy ra một tấm bản đồ, cẩn thận quan sát tìm tòi.

Trương Nghĩa vừa nhìn đã biết đây là tấm địa đồ vẽ nghìn dặm xung quanh thành Hàm Dương. Điều này cũng không khó hiểu, Doanh Thần Thông năm xưa lưu lại không ít địa đồ trong phủ, điều mà Trương Nghĩa kỳ quái là Doanh Trùng lần này mang theo cả địa đồ này.

Chỉ là giờ là lúc nguy cơ, cũng không tiện hỏi nhiều, chốc lát sau thấy Doanh Trùng chỉ về một điểm:

- Ở chỗ này, chúng ta cắm trại lại chỗ này, xem xem bọn chúng là ai!

Trương Nghĩa nhìn kỹ chỗ kia rồi khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt đầy chờ mong nhìn Doanh Trùng nhưng trong lòng lại thầm thở dài.

Thiên phú binh pháp của thế tử thật kinh người, tuyệt không kém hơn phụ thân thế tử Doanh Thần Thông. Chỉ tiếc võ mạch thế tử bị phế, chú định thành tựu trong quân không quá lớn. Tướng lĩnh đứng đầu một quân nếu không có võ lực mạnh mẽ thì dù binh pháp cái thế cũng vô dụng, đối phương chỉ cần phái thích khách võ lực mạnh mẽ chém chết là được. Vì thế nên từ xưa đến nay, phàm là tướng soái vạn người đều là cường giả thiên vị.

Thế tử mấy năm này cực lực kinh doanh bộ khúc tư quân, quá nửa là muốn tìm đường phát triển trong quân, không cam lòng đọa lạc nhưng đường này dễ đi sao? Mà lại rất có thể tài cán của thế tử dẫn đến họa sát thân nên thật ra trong lòng Trương Nghĩa không quá đồng ý với việc này, chỉ là không muốn thấy Doanh Trùng mất hết hi vọng, chán nản tự hủy hoại bản thân nên mới để thế tử tùy ý làm bừa.

Hôm nay thấy Doanh Trùng gặp nguy không loạn, ứng đối đâu vào đấy càng làm Trương Nghĩa tiếc hận. Nhưng là hắn lập tức nhớ đến Doanh Trùng từng nói trong vòng bốn tháng đột phá võ tông lục giai, chẳng lẽ đây là thật? Thế tử đột nhiên dùng số lớn tiền mua Hàn Vũ giáp, chẳng lẽ thế tử tìm được phương pháp khôi phục võ mạch rồi sao? Nếu không phải thời khắc an nguy đến gần thì hắn đã không nhịn được quyết hỏi cho rõ rồi.

Khẽ lắc đầu, Trương Nghĩa thu hồi tạp niệm:

- Thế tử đợi chút, thuộc hạ đi an bài.

Vừa nói xong thì Trương Nghĩa đã xuống xe ngựa, khi nhìn sắc trời biết sắp hết hoàng hôn, trong lòng hắn càng thêm áp lực. Bọn họ nếu muốn đến điểm Doanh Trùng chỉ định trước khi trời tối thì nhất định phải hành động nhanh chóng.