“Quá đáng?” Quân Khanh cuối cùng cũng buông đôi đũa trong tay xuống đặt bên cạnh cái chén, ánh mắt giống như không hề để ý từ trên người Thúy nhi xẹt qua
Thúy nhi bất giác cảm thấy hoảng hốt, ánh mắt hoang mang, mở miệng đang định giải thích gì đó, nhưng Quân Khanh đã đứng lên, cho đến lúc đi lướt qua nàng, chậm rãi đi xuống lầu.
Thúy nhi cắn môi, không còn cách nào khác lập tức đi theo.
“Mấy người quần áo xấu xí này! Mẹ kiếp! Đều quá nhàn(rảnh rỗi) đến muốn chết rồi sao?”
Quân Khanh vừa mới đi xuống lầu dưới, đã nghe được câu chào hỏi này, khóe môi kéo lên.
Thật là lần đầu tiên nàng mới thấy được, câu mở màn mắng người lại là “mấy người quần áo xấu xí này“... Bất quá, nói thật sự quan tâm như thế tuy rằng đối với Quân Khanh nàng không phải là rất cần. Nhưng không thể không nói, làm cho lòng nàng cảm thấy thật ấm áp đã bao lâu rồi không gặp!
Tư Đồ Không người bạn này, nàng nhận!
“Tên nào vậy? Vừa lên đến liền ...mẹ kiếp ngươi... mắng ai đó?” Người trong đại sảnh ồn ào, nhìn thấy trang phục của người này, có thể đoán được đây là vị công tử của một nhà nào đó.
Mà ngay cả người bên cạnh hắn, cũng cảm thấy không tốt, kéo tay áo của hắn. Hắn thật ra chỉ muốn xem náo nhiệt, cũng không có phản ứng.
“Đi thôi! Đi mau! Người này không dễ chọc! Đó là một trong bốn ác bá ở đế kinh Tư Đồ Tiểu Hầu gia đó! Nếu như chọc tới hắn, sẽ không có kết quả tốt đâu...“. Cái người ồn ào kia, lúc này mới nhìn lại, người trong sảnh chính đều vội vội vàng vàng bỏ đi hết một nửa.
Rốt cục, hắn nhận ra được có điều gì đó không đúng, không đợi hắn hành động, chỉ nghe thấy người kia quát lớn : “Người đến! Mẹ kiếp, ngươi cho rằng Lão Tử lớn lên thật sự bất tài sao? Mẹ kiếp, còn không mau ra đây! Đưa cái người này áp giải đến quan phủ cho lão tử! Mạo phạm đường đường Hầu gia, lão tử thật muốn nhìn một chút, mẹ kiếp, tên xấu xí kia còn lời nào để nói!”
Tướng sĩ phủ Tư Đồ Hầu, không hổ là được Tư Đồ lão Hầu gia đức cao vọng trọng dạy dỗ ra, động tác có thể nói là rất nhanh, người kia ngay cả tiếng kêu xin tha còn chưa kịp phát ra, người cũng đã bị đưa đến quan phủ.
Tư Đồ Không đã lên tiếng, nếu những người kia không chạy trốn nhanh,mà hắn còn phải cho lão cha hắn một ít mặt mũi, thì vừa rồi cũng không chỉ là giết gà dọa khỉ đơn giản như vậy! Hắn sẽ trực tiếp gọi người xông lên bao vây lại!
Chết tiệt! Quần áo xấu xí thế mà cũng dám làm cho Quân gia nhà hắn chịu oan ức!
Sớm muộn gì hắn cũng sẽ cho bọn họ biết tay!
“Người đến a! Đem đem tên ăn xin dơ bẩn này ném ra ngoài cho ta! Không cần đánh chết hắn! Đừng để hắn ở đây, rất chướng mắt!” Chưởng quỹ nhìn thấy Tư Đồ Tiểu Hầu gia, một chút lửa giận rốt cuộc cũng dằn xuống, ngay lập tức cũng không còn tâm tình gì mà đi tính toán tổn thất của Kim Tôn Trai trong ngày hôm nay. Chỉ vội vàng gọi người đem tên ăn mày này ném ra ngoài, để tránh mấy người khách quý này nhìn thấy lại khó chịu.
“Yêu, Quân gia, ngài làm sao lại xuống đây? Nếu như bữa này ăn không no, chút nữa chúng ta lại đi đến Túy Nga Hiên gọi vài món ăn được không? Ngài yên tâm! Nhất định sẽ có món chân ngỗng mà ngài thích ăn nhất!”
Tư Đồ Không vừa thốt ra lời này , chưởng quỹ nào đó, không những không vừa vặn lấy được, còn mạnh mẽ đã trúng một đòn ngay đầu như quả dưa vỡ.
“ấy da! Đau!” Bàn tay mập mạp của Tư Đồ Không liên tiếp che trán, đôi mắt to uất ức trừng Quân Khanh.
Quân Khanhkhông những không bị nhìn đến đỏ mặt thẹn thùng, mà ngược lại còn “Xì xì” một tiếng bật cười.
“Gia, ngài cười cái gì?” Hiện tại Tư Đồ Không bị Quân Khanh làm cho có chút mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra sao), ánh mắt nhìn Quân Khanh, tựa tựa như nhìn một kẻ ngốc.
“Không có gì, ngươi không phải nói còn muốn đãi khách sao? A, Gia đây thích nhất là chân ngỗng ngâm rượu (túy nga chưởng)... Ngươi còn ngây ngốc ở lại chỗ này làm gì?” Quân Khanh nói xong, xoay người rời đi, một đường này ý cười trên khóe môi chưa từng ngừng lại, nhưng trong lòng vẫn một mực ở nói nhỏ, “Tư Đồ Không tiểu tử kia, dáng vẻ đó thật là có điểm giống như tuyệt thế biệt nữu tiểu thụ. Nhưng chỉ có điểm quá béo...”
“Cái gì? ! Gia... Gia, tuy rằng ngươi rất xấu, thế nhưng ngươi cũng không thể yêu thích ta... Ta, người ta....”
Tư Đồ Không mặt đỏ tới mang tai đứng sau lưng Quân Khanh. Từ trước tới nay, lần đầu tiên trái tim nhỏ của hắn ầm ầm nhảy không ngừng như thế.
Nhưng mà, Quân Khanh đi ở phía trước một chút cũng không phát hiện ra, nàng thế mà không cẩn thận đem ý nghĩ trong lòng nói ra, còn bị người trong cuộc nghe rõ ràng tất cả.
Tuy rằng, Tư Đồ Không có chút không hiểu tuyệt thế tiểu thụ là cái gì, nhưng hắn vừa thấy dáng vẻ sùng bái đó của Quân gia, liền biết nàng nhất định rất yêu thích dáng dấp kia...
“Phù phù” “Phù phù” một đường này, trái tim nhỏ của Tư Đồ Không quả thực nhảy đến không ngừng, nghiễm nhiên đã quên mới vừa rồi lời nói giống như rất chính nghĩa, không cho thỏ ăn cỏ gần hang là người nào đã nói?
Màn đêm buông xuống, bầu trời đầy sao như những chấm nhỏ tô điểm cho cảnh đêm càng thêm huyền ảo.
Lúc này, Thúy nhi đi theo phía sau Quân Khanh nhưng có chút tiến thoái lưỡng nan(tiến hay lùi đều khó).
“Tiểu thư, chúng ta có thể không đi vào được không? Chỗ này...”
“Chỗ này làm sao? Đây là nơi vui vẻ tiêu dao(tự do tự tại) nha! là nơi đến của những người có tài bảo hoàng kim! Nếu như ngươi không muốn đi vào thì thôi, Gia cũng không làm khó ngươi!”
Quân Khanh “Bá” một thoáng, mở cây quạt ra, một bộ bạch y( quần áo màu trắng), cứ như thế bị nàng phát huy đến phong lưu tuấn dật (anh tuấn kiệt xuất).
Ngay cả tiểu mỹ nhân đứng đón khách trước cửa Vạn Hoa Lầu nhìn thấy nàng, đều không ngừng liếc mắt đưa tình với nàng. Chỉ còn chưa thật sựbày ra tất cả phong tình uốn éo thân hình như rắn nước, không thể chờ đợi được nữa mà nhào tới.
Chỉ có quái nhân Tư Đồ Không kia, lúc này đang không ngừng oán thầm, mẹ kiếp lão thiên! tại sao muốn ban cho ta một đôi mắt màu đen? Ta cũng không muốn dùng nó để tìm kiếm ánh sáng...*
*đây là mượn lời bài thơ “Thế hệ”(hình như là rất nổi tiếng) của tác giả Gu Cheng - “Đêm đã cho tôi một con mắt đen / Tôi sử dụng nó để tìm ra ánh sáng” từ góc : “黑夜给了我黑色的眼睛/我却用它寻找光明”(cái này là tìm được trên Google, còn nghĩa thì dài dòng lắm ai muốn thì tự tìm hiểu nha, mình cũng mơ mơ lắm nên không dám nói nhiều)
Bởi vì, thế giới này, đều xấu đến nỗi sắp làm mù mắt hắn rồi...
“Nhưng mà tiểu thư, đã trễ như vậy rồi chúng ta sợ là không trở về kịp, nếu như...”
“Bá” một tiếng, Quân Khanh vừa thu lại cây quạt, ánh mắt sâu xa lướt qua Thúy nhi một chút, “Nếu không có người mật báo, thì có gì mà sợ? Tiểu gia ta đây là khách quen của Vạn Hoa Lầu này !”
Dứt lời, Quân Khanh không đợi Thúy nhi đưa ra quyết định, đã bước vào cửa chính Vạn Hoa Lầu.
Tú bà vừa nhìn thấy quý khách, liền nhanh chóng chạy ra trước cửa nghênh đón.
Quân Khanh nở nụ cười quyến rũ rất phong lưu, bàn tay nhỏ xinh đẹp giơ ra hướng về trước ngực Tú bà mà lau lau chùi chùi.(lau cái tay bị dính dầu lúc nãy khi ăn với Tư Đồ không - bó tay với chị này luôn)
Tú bà lập tức mắc cỡ mặt đỏ tim đập, làm như ngay thẳng oán trách nàng không đứng đắn.
“Gia đây thế nhưng còn có càng không đứng đắn hơn nữa, ma ma muốn sao? Hửm?”Giọng điệu mê người hơi lên cao, đôi mắt hoa đào câu nhân, phong ba dậy sống đến ngây ngẩn thiếu chút nữa thì đem hồn Tú bà câu mất.
“Được được được! Người đến, hầu hạ mấy vị đại gia thật tốt, phòng chữ thiên thứ nhất!”
Tú bà rất hào hứng gọi to, không chỉ có vài tiểu cô nương bên cạnh, mà ngay cả con mắt của Tú bà vẫn còn đảo quanh trên người Quân Khanh không rời .
“Ma Ma” lúc này, một tên đầy tớ chạy đến nói nhỏ bên tai tú bà, không biết nói gì, chỉ thấy vẻ mặt Tú bà biến đổi liên tục, lúc này mới cười nói: “Vị Gia này, thật ngại, Vạn hoa lầu chúng ta ngày hôm nay có quý kháchđến, ngài xem...”
“Thiết! Lý ma ma! Bản tiểu Hầu gia cùng Quân gia đây đều không lọt vào mắt ngươi đúng không? Hắn là quý khách!Mẹ kiếp, lẽ nào chúng ta thì không phải?” Giờ khắc này Tư Đồ Không đã hết sức bất mãn,ánh mắt dính trên người Quân Khanh , cho dù hắn chỉ là tiểu đệ của nàng, nhưng cũng làm cho hắn cảm nhận được nguy hiểm đến từ những người nữ nhân này .
--- ---------~~~~--- ------ ---
Chương sau mỹ nhân xuất hiện lại nha!