Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 93: Kiếm hội




Lý Cáp cả người thoải mái trở về tiểu viện của mình, đẩy cửa bước vào, thấy trên giường trống trơn, Hương Hương đâu rồi?

Đang thắc mắc, thì bỗng nhiên phía sau có một đôi bàn tay trắng tinh vòng qua ôm eo của hắn, một mùi hương thanh tĩnh quen thuộc len vào mũi hắn. Lý Cáp nhẹ nhàng hít một hơi, vuốt ve bàn tay mềm mại trắng tinh kia, rồi nói:

- Nàng tỉnh rồi à! Làm ta sợ hết hồn đó, cứ tưởng là chạy đâu mất tiêu rồi!

- Chủ Nhân có thật lo lắng khi không thấy Hương Hương không?

Hương Hương áp mặt vào lưng Lý Cáp

Lý Cáp nói:

- Đương nhiên rồi! Nàng là bảo bối ta yêu nhất mà. Nhưng sao nàng lại hỏi vậy?

Hương Hương nói:

-Tối hôm qua Hương Hương tỉnh dậy, thì đã không thấy chủ nhân bên cạnh rồi, chờ rất lâu mà vẫn không thấy người trởi về, Hương Hương lo muốn chết. Ta liền đi kiếm chủ nhân khắp nơi trong Công Tôn gia trang, thì thấy chủ nhân đang trong gian phòng ở Kiếm Vũ Viên…Chủ nhân, Hương Hương rất lo lắng cho ngài đó!

Lý Cáp ngẩn người, rồi ôm chặt tiểu hồ ly đáng yêu vào trong lòng, nói:

-Nàng… Tối hôm qua đi tìm ta sao?

Hương Hương đặt tay trên lồng ngực hắn, buồn bã nói:

- Hương hoa trong hoa viên tuy rất đậm, nhưng mùi hương của chủ nhân Hương Hương nhớ rất kỹ, nếu không thì Hương Hương đã lật tung cái Cồng Tôn thế gia này luôn rồi. Hương Hương lo lắng cho chủ nhân, nên chờ cho tới tận sáng, mới theo chủ nhân trở về.

Ặc! Nói vậy là ta nặng mùi lắm à? Hay là do khứu giác của nữ nhân tốt hơn đây? Lý Cáp hỏi thầm trong đầu.

Lý Cáp vuốt khẽ mái tóc của tiểu hồ ly, hôn sâu lên cái tráng của nàng rồi nói:

- Không phải là do ta thấy nàng ngủ ngon quá nên không dám đánh thức sao?

Hương Hương ngẩn đầu nhìn chủ nhân, khóe mắt rưng rưng:

- Hương Hương chỉ ngủ được khi nằm ở trong lòng của chủ nhân thôi. Chủ nhân đi rồi sao Hương Hương có thể ngủ đây? Lần sau, chủ nhân trước khi đi, nhớ phải nói cho Hương Hương đó…

Lý Cáp nghe xong, không khỏi nhớ tới Thiên Thiên đang ở nhà, nhớ cô gái nhỏ đã theo hắn bảy năm, cũng chỉ khi được nằm trong ngực hắn mới có thể ngủ ngon. Không biết khi hắn đi, ở nhà nàng có mất ngủ không nhỉ?

- Ừ! Là do ta không tốt, lần sau nửa đêm đứng lên đi tiểu ta cũng nhờ Hương Hương giúp.

Lý Cáp trêu đùa.

Hương Hương nghe vậy liền nũng nịu:

- Chủ nhân, người cứ trêu thiếp.

- Ha ha, được rồi, di sửa soạn thôi. Hôm nay là sinh nhật của Vô Tình, công tử ta cũng phải trở thành tâm điểm mới được.

- Vô Tình cô nương không phải là đã bị chủ nhân…

- Đúng vậy! Cho nên hôm nay ta sẽ cho nàng ta biết thế nào là đệ nhất hoàn khố đệ tử!

Bên trong Vũ Kiếm Viên, Công Tôn Vô Tình đang đứng ngây ngốc trước một bãi lộn xộn trên giường.

Trên giường còn vương một vết máu loang lên vải tơ, mấy chỗ máu khô như đã nói rõ hết chuyện hồi tối qua.

Nhìn thấy dấu vết của một đời con gái, Công Tôn Vô Tình không khỏi có chút mất mát, trống rỗng. Ánh mắt ươn ướt nhưng lại không có nước mắt chảy ra. Nàng thở dài một hơi rồi đem tấm trải giường cất vào trong rương đựng kiếm phổ. Sau đó nàng cho người đến sửa chữa cái mái nhà bị thủng một lỗ lớn.

Trên đại điện của Bắc Cực môn tổng đường, một tên đeo mặt nạ kinh kịch, dáng người cao ráo đang ngồi trên ghế, qua cái lỗ mắt trên mặt nạ có thể thấy hắn đang nhắm mắt để dưỡng thần.

Một tên mặc áo gấm râu quai nón khom người trước mặt hắn thấp giọng bẩm:

- Bẩm môn chủ, Phong Sơn Uyên Ương kiếm đã thuộc về chúng ta.

Hắn vừa dứt lời thì có một tên hắc y nhân đưa tới hai thanh kiếm màu bạc.

- Ừ!

Tên đường chủ nhàn nhạt trả lời. Con mắt mở ra thành một đường chỉ, cầm lấy một thanh, rút ra phân nửa, một luồng ngân quang chói mắt như muốn đem cả đại điện này chiếu sáng.

- Đúng là hảo kiếm!

Tên Môn chủ tán thưởng nói.

Tên râu quai nón nói:

- Kiếm này chính là bảo kiếm nhưng mà tại hạ không hiểu, U Hậu lão nhân gia thần công cái thế, trong U Minh Thiên cái gì cũng có thì sao lại nhìn trúng hai thanh kiếm này?

Môn chủ đem thanh kiếm tra vào vỏ, rồi nói:

- Nếu tâm tư của U Hậu mà ta hiểu được thì nàng không phải là U hậu nữa rồi. Đúng rồi, nghe nói lần này các người đi cướp của Vạn Lợi tiêu cục gặp phải phiền toái.

Tên râu quai nón cung kính nói:

- Dạ đúng! vốn lần đầu tiên có thể cướp được rồi nhưng không biết ở đâu ra một tên tiểu tử võ công cực kỳ cao cường, thủ đoạn cũng cực kỳ ngoan độc, Hắn đem toàn bộ người của chúng ta giết sạch.

-Sao? Là người ở đâu?

Tên môn chủ hình như có hứng thú.

Tên râu quai nón nói:

-Thuộc hạ nghe bộ hạ báo cáo thì người đó đang ở trong trang viên của Công Tôn thế gia. Nghe người ta gọi hắn là Hỗ Dương Nhị công tử, thuộc hạ đã cho người đến Hỗ Dương điều tra, rất nhanh sẽ biết được thân phận của hắn.

- Hỗ Dương Nhị công tử? Thú vị lắm! Có thể quản luôn chuyện của Bắc Cực môn chúng ta thì võ công hắn chắc tốt lắm nhỉ?

Môn chủ nói.

Tên râu quai nón nói: Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

- Theo thi thể cũng như là lời kể của thủ hạ mà thuộc hạ để lại giám sát thì võ công của hắn còn cao hơn cả thuộc hạ.

-Còn cả hơn cả ngươi?

Thanh âm của tên Môn chủ cao lên:

- Trên giang hồ lại có thêm một cao thủ trẻ tuổi nữa rồi! Thú vị! thú vị lắm!..

……

Tiền trang của Công Tôn thế gia lúc này kín người hết chỗ, giang hồ hảo hữu, ẩn sĩ ẩn dật đều tề tụ về đây, tất cả đều muốn được một lần thấy mặt của võ lâm đệ nhị mỹ nữ xinh đẹp một lần. Rất nhiều thiếu hiệp mang theo bảo kiếm gia truyền hoặc trăm cay nghìn đắng lặn lội khắp nơi để tìm một thanh bảo kiếm, với hy vọng có thể cùng mỹ nhân nên một đoạn lương duyên quý báu.

Mang tiếng là tiệc mừng sinh nhật của Công Tôn Vô Tình nhưng thực chất là đại hội thu kiếm, trong trang viên hơn trăm bụi hoa trúc nổi lên một ngọn đài cao, thiếu hiệp nào có bảo kiếm thì phải mang lên tước mặt Côn Tôn Vô Tình ở trên sân đấu, cho nàng xem qua. Nếu nàng cảm thấy đó là tuyệt thế hảo kiếm, sẽ ra giá mua lại. Đương nhiên đa số thiếu hiệp đều sẽ "khẳng khái" đem kiếm này tặng cho nàng, sau đó sẽ " phong độ" mời nàng vì mình mà múa một khúc Công Tôn kiếm vũ.

Trong đám người chờ đợi Công Tôn Vô Tình bắt mắt nhất chính là một tên công tử mặc áo lụa màu lam, đó chính là người thừa kế của Nạp Lan thế giá, Nạp Lan Bác. Bên cạnh hắn chính là môn khách và thuộc hạ của Nạp Lan thế gia, mỗi người trên giang hồ đều có tiếng tăm lừng lẫy. Ví dụ như "Thiết Tí Thần vương" Trương Tĩnh, "Bát phương phá tâm thủ" Hằng Khôn, "Thanh Phong kiếm" An Thiên Nhai Đẳng. Một đoàn người cao thủ tụ tập như vậy, ai cũng đoán được người phía trước chính là Nạp Lan công tử, người đã chuẩn bị cho Công Tôn tiểu thư bảy thanh bảo kiếm nhưng mà nhìn kĩ thì còn thiếu hai thanh.

Lúc này Nạp Lan Bác nét mặt âm trầm, trầm giọng nói với Thiết Phiến tiên sinh Phong Liễu Tam bên cạnh:

- Vạn lợi tiêu cục sao giờ này còn chưa mang hàng tới?

Phong Liễu Tam thấp giọng nói:

- Công tử không cần phải lo lắng! Võ công của Vạn Lợi thất hiệp trên giang hồ không tâm thường chút nào, rất có danh tiếng. Vạn Lợi tiêu cục cũng được xưng là Giang Nam đệ nhất tiêu cục. Chắc là trên đường có chút chuyện nên đến trễ thôi.

- Hừ! Cái thứ gì mà đòi là đệ nhất Giang Nam chứ! Nếu một hồi mà Công Tôn đại tiểu thư đến đây, bọn hắn vẫn chưa mang kiếm đến thì bổn công tử sẽ hủy luôn cái gọi là Vạn Lợi tiêu cục!

Nạp Lan Bác càng nghĩ càng nóng, nghĩ tới Dương Thất Nương là tiểu đệ lại lên, trong lòng bứt rứt khó chịu đến cực điểm.

Công Tôn Vô Viễn sáng sớm đã chuẩn bị cho việc lên đài kêu gọi mọi người, bận đến nỗi nổi hết gân xanh trán. Lại trải qua nửa canh giờ, Công Tôn Vô Tình xuất hiện với một chiếc váy dài màu trắng làm cho mọi người thiên hô vạn hoán.

Công Tôn đại tiểu thư lãnh diễm vừa xuất hiện, ánh mắt của Nạp Lan Bác đã sáng lên. Hắn ta nhìn chằm chằm vào dung nhan xinh đẹp cùng thân hình đẫy đà nóng bỏng của nàng. Trong lòng heo của hắn không khỏi cảm thán, nàng so với lần gặp trước đã xinh đẹp hơn rất nhiều, vẫn là vẻ lãnh mạc cao ngạo nhưng đã bớt đi vẻ non nớt của một cô gái lại càng thêm nhiều phần thành thục phong tình.

Cùng lúc đó, một đạo ánh mắt âm lãnh trên đài cao trong đám người Công Tôn gia tộc, bắn tới Nạp Lan công tử.

Chủ nhân của ánh mắt đó chính là Lý Cáp, không cần ai nói hắn cũng biết tên gia hỏa mặc áo lam kia chính là võ lâm đệ nhất công tử-Nạp Lan Bác.

Ôn con! So với lão tử còn hổ báo cáo chồn hơn! Lý Cáp nghĩ thầm trong lòng, rồi nói với Hương Hương đang ở trong lòng:

- Hương Hương, nàng có thấy cái thằng mặt trắng mặc cái áo màu lam không? Không thể phủ nhận tên Nạp Lan Bác này cũng có được cái vẻ cẩu tuấn đi câu dẫn con gái.

- So với vẻ đẹp trai vô bờ bến của chủ nhân thì tên kia chẳng là gì?

Hương Hương nhìn theo hướng Lý Cáp chỉ rồi nói

Lý Cáp nhịn không được cười lên, rồi hôn lên trán tiểu hồ ly đang ở trong lòng, dù biết trước Hương sẽ nói như thế nhưng được nghe chính miệng của môt hồ yêu xinh đẹp thì hắn vẫn rât vui. Hắc hắc! Nữ nhân xinh đẹp là do nam nhân khen tặng, thì sự uy phong tự tin của nam nhân tất nhiên là từ miệng nữ nhân rồi.

- Đệ Nhất công tử? Thồi thì ta cho người làm đệ nhất màu mè …

Lý Cáp híp mắt lầm bầm, tuy có rất nhiều người không có trực tiếp đắc tội với hắn, nhưng mà hắn thích thì cứ chỉnh thôi!

Trên đài Công Tôn Vô Tình bắt đầu nghiệm kiếm, mỗi thanh trong giang hồ đều là thượng hạng hảo kiếm, nhưng trong mắt của Công Tôn Vô Tình chỉ là phế phẩm thông thường, không có một thanh nào phù hợp để nàng có thể múa Công Tôn kiếm vũ.

Mà Lý Cáp cũng biết, cuối cùng cho dù là Nạp Lan công tử hay các thiếu hiệp khác, kiếm của bọn họ có tốt cỡ nào, thì nàng cũng không cần. Nàng đã đáp ứng hắn, sẽ không nhận kiếm của ai trừ hắn, mà hắn cũng nói sẽ tìm một thanh tuyệt thế hảo kiếm chân chính để tặng nàng.

Cho nên hôm nay, dù nàng có coi trọng bao kiếm nào đi nữa thì cũng sẽ không dám nhận.

Từng thanh kiếm trước mặt đi qua, từng gương mặt thất vọng. Nhưng trong lòng bọn hắn thì Công Tôn Vô Tình vẫn là nữ thần.

Tuy rằng không hề mỉm cười, cũng như không có chút biểu cảm nào nhưng đó là nét đẹp rất riêng của nàng.

Võ lâm đệ nhị mỹ nữ, quả nhiên danh bất hư truyền!

Nạp Lan Bác nhìn Công Tôn Vô Tình mà ảo tưởng, nếu mà mình đưa cho nàng bảy thanh tuyệt thế hảo kiếm không biết có thể thấy được nụ cười trên môi nàng không, nghĩ tới đây hắn cười rộ lên khoái chí.

(Ta mệt quá nên chương không ra đều được, mong huynh đệ thông cảm )