Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 88: Buổi tối đổ máu




Buổi tối đó, Lý Cáp và Hương Hương hoạt động thể dục xong thì sai tiểu nhị chuẩn bị rượu và thức ăn. Lý Cáp muốn cùng Hồ yêu ngắm trăng uống rượu đàm đạo nhân sinh ở hậu viện.

Đi qua đại sảnh, có mấy người đang uống rượu nói chuyện phiếm, Lý Cáp nhất thời nghe được mấy chữ "Công Tôn Vô Tình" liền đứng ngay lại, vểnh tai nghe ngóng.

Một người nói:

- Lần này là sinh nhật lần thứ mười bảy của Công Tôn tiểu thư-Công Tôn Vô Tình của Công Tôn thế gia, trong võ lâm Công Tôn thế gia công khai dùng một số tiền khổng lồ cầu mua tuyệt thế bảo kiếm. Không biết bao nhiêu thiếu hiệp, thiếu công tử mang bảo kiếm của mình đến trước cửa Công Tôn Thế gia, nếu không phải mưu cầu vàng bạc thì cũng là cầu người đẹp.

Lập tức có người tiếp lời:

- Đúng thế! Công Tôn tiểu thư năm nay được bài danh trong Võ lâm thập mỹ. Nàng chiếm được vị trí đệ nhị cũng có thể đoán được nàng xinh đẹp đến nhường nào.

Người khác lại nói:

- Nhưng mà Côn Tôn Vô Tình tiểu thư quả thật cũng rất vô tình. Nghe nói từ bé đến giờ chưa ai thấy được nàng cười một tiếng. Quả là Băng sơn nữ nhân.

Tên còn lại cũng phải góp chuyện:

- Võ lâm đệ nhất công tử- Nạp Lan Công Tử cũng mang đến bảy thanh tuyệt thế bảo kiếm để cầu nụ cười gai nhân đó nha.

Một người lại tiếp tục câu chuyện:

- Nói đến bảy thanh tuyệt thế bảo kiếm kia không có thanh nào là không có lai lịch. Có thanh Minh thần kiếm mà Cửu Mệnh Thái Tuế-Lâm Vô Dụng đã dùng qua, có thanh Thái Cực Nhất Tâm kiếm của Nguyên Phong Quan-Nhất Tâm chân nhân, còn có Phong Sơn Uyên Ương kiếm của Phong Sơn thư hùng- vợ chồng Diệp Thị đã từng nổi danh…chậc chậc…chẳng có thanh nào là tầm thương nha.

Người đối diện lập tức chen vào:

- Đúng rồi! Thanh Cửu Minh thần kiếm nghe nói là chém sắt như chém bùn, giết người không thấy máu. Thần kiếm còn có thể thông qua chân khí làm cho toàn thân kiếm được bao phủ bởi một ngọn lửa thiêu rụi kẻ địch.

Một người khác lại không nhịn được tò mò hỏi:

- Bảo kiếm tuyệt thế như vậy sao lại có người đành lòng đem cho Nạp Lan công tử để rồi hắn ta lại mang đi lấy lòng Công Tôn tiểu thư?

Người vừa tung hê mấy thanh kiếm lập tức dè bỉu:

- Ngươi ngu nó vừa thôi! Nạp Lan công tử là ai? Chính là Võ lâm đệ nhất công tử, là người thừa kế Nạp Lan thế gia. Uy bức cung lợi dụ đều thi triển thì mấy thanh kiếm kia có gì mà không lấy vào tay được?

Người vừa nghi hoặc thở dài nói:

- Đời thật bất công! Có quyền có thế muốn gì cũng được.

- Dừng lại dùm cái! Ngươi mà có quyền có thế thì còn ngang ngược hơn bọn chúng tỷ lần!

Một trận cười vang.

Một người lại nói: Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

- Nghe nói bảy chuôi bảo kiếm đều được Nạp Lan công tử thỉnh các cao thủ hộ tống đi trước Công Tôn thế gia, đợi đến đúng ngày sinh nhật của Công Tôn tiểu thư thì lễ vật cũng vừa đến nơi.

Một người tiếp lời:

- Đúng vậy a. Thần binh lợi khí là thứ người người muốn đoạt cho nên những đoàn hộ tống bảo kiếm lần này đều là những tên tuổi vang dội. Nào là Thiết Tý Thần Vương- Trương Tĩnh, nào là Bát Phương Phá Tâm Thủ-Hằng Khôn…còn có cả Liên Châu-Vạn Lợi thất hiệp vv.vv. Có người nào không phải là đỉnh danh cao thủ trong giang hồ đây?

Mấy người tiếp tục chủ đề về dung mạo của Công Tôn Vô Tình, nói nàng xinh đẹp như thế nào, lạnh lùng ra sao, có thể nhìn nàng cười một lần thì có chết cũng cam lòng…

Lý Cáp nghe trộm mà cũng chịu không nổi liền chạy tới một tên lăn quay ra đất. Hương Hương theo sau lập tức mang một cái ghế lại cho hắn ngồi rồi cung kính đứng sau lưng.

Lý Cáp tùy ý ngồi xuống, đem đầu dựa vào bộ ngực mềm mại của Hương Hương. Ánh mắt quét ngang đám người đang tám chuyện, trong đó có cả tên vừa bị đạp ngã mém xỉu.

- Sinh nhật Công Tôn Vô Tình là ngày nào?

Lý Cáp thản nhiên hỏi.

- Ngươi hỏi làm cái đéo gì? Chỗ nào cho trẻ con phát biểu thế hả?!!

Một tên vừa hỏi thì ánh mắt nhìn vào thân hình Hương Hương phía sau như hóa đá. Hắn nuốt nước bọt cái ực, tuy Hương Hương đã che mặt nhưng dáng người tuyệt hảo như vậy thì ai nhìn cũng phải xung huyết.

Lý Cáp lạnh mặt. Hắn đứng dậy đưa tay gì mặt tên vừa rồi xuống bàn, một tay kia cầm lấy cái đũa đâm xuyên huyệt thái dương, đóng đinh cái đầu của đại hán xuống mặt bàn. Tên kia giãy giãy mấy cái rồi thẳng cẳng. (Lý Cáp là thằng khốn, đi gây sự rồi giết người)

Hai người bên cạnh sợ hãi run rẩy, vừa muốn đứng dậy đã bị Hương Hương đè xuống bóp nát đầu.

Bên này Lý Cáp đang chộp lấy tên vừa bị đá ngã. Hắn đấm cho tên kia một phát làm mấy cái xương già gãy nát bét, Lý Cáp thành thục như ăn cơm vậy.

Những người xung quanh đã bị dọa cho vãi đái, mới vừa muốn la hét đã bị âm thanh lạnh như băng của Hương Hương chặn lại:

- Muốn sống thì câm!

Bọn kia cũng là người nhanh nhẹn, liền đem mấy tiếng hét nuốt ngược trở lại, vội vàng quỳ rạp xin tha mạng:

- Nữ hiệp tha mạng, nữ hiệp tha mạng, hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng..!

Lý Cáp mới giết qua mấy chục hắc y nhân thì tâm tính lại càng thêm tàn ngược. Động tác giết người ngày càng chuyên nghiệp, liếc mắt nhìn mấy kẻ vô tội vừa bị hắn đánh chết trong nội tâm không khỏi dâng lên một nỗi khoái cảm giết người. Hắn cố áp chế cơn cuồng sát, hít sâu một hơi rồi hỏi mấy kẻ còn lại:

- Mau nói! Công Tôn Vô Tình sinh nhật khi nào?

- Là mùng ba tháng chạp.

- Được! Vậy còn Nạp Lan công tử là cái thứ chó chết gì?

Mội người nói:

- Thưa anh hùng! Nạp Lan công tử không phải là cái thứ chó chết…

- Hử?

Lý Cáp hơi nhíu lông mày. Hương Hương ngay lập tức ra tay, một chưởng đánh nát đầu người kia, chỉ còn lại cái cổ và cụm lưỡi.

Hai người còn lại bị dọa cho sắp hỏng luôn rồi. Nước mắt nước mũi chảy tèm lem, giập đầu như tế sao, luôn mồm nói:

- Nạp Lan công tử là đồ chó chết! Nạp Lan công tử là đồ chó chết!..là đồ chó chết..hu..hu..tha mạng..

- Ừ! Vậy Nạp Lan công tử kia là thứ chó chết như thế nào?

Lý Cáp khép hờ mắt, chân đặt lên bàn, khều khều vào bộ ngực sữa của Hương Hương.

Hai người liếc nhau một cái rồi trả lời:

- Nạp Lan công tử chính là Võ lâm đệ nhất công tử chó chết.

Người sau nói:

- Hắn chính là người thừa kế Nạp Lan thế gia chó chết.

Người kia nói tiếp:

- Hắn là cái thứ chó chết võ công cực cao.

Người thứ hai liền tiếp lời:

- Thứ chó chết ấy thế lực rất lớn.

Lý Cáp mở mắt ra đứng thẳng người điệu bộ như muốn bỏ đi. Hai tên kia nhẹ nhàng thở phào một hơi, cho là đã tránh được một kiếp. Nhưng lúc này chúng đột nhiên cảm thấy hai mắt đau nhói rồi tầm nhìn chuyển thành màu đỏ… sau đó thì cái gì cũng không biết.

Lý Cáp liếc nhìn hai người vừa bị hắn đâm đũa vào tròng mắt rồi nói với Hương Hương:

- Nhanh thu thập! Đừng để lại dấu vết gì.

Hương Hương nũng nịu đồng ý, bàn tay chắp lại bắt quyết, quanh thân lập tức bùng lên một ngọn lửa màu đỏ. Bàn tay nàng biển đổi các chỉ thế liên tục, ngọn lửa lúc này như một bông hoa nở rộ, từ từ đem mấy người đang nằm trên đất bao phủ lấy.

Lý Cáp cảm thấy rất thú vị khi nhìn thân thể mấy đại hán kia nhanh chóng bị ngọn lửa cắn nuốt, nấu chảy ra như nước. Tất cả nhanh chóng biến thành tro bụi rồi chính tro bụi lại bị nung thành khói đen, bốc hơi vô tung vô ảnh. Mà cái bàn và ghế tên kia đang ngồi cũng bị đốt thành không khí, một chút dấu vết cũng không còn, điều duy nhất sơ hở chính là vết cháy đen trên mặt đất.

Lý Cáp gật đầu rồi cùng Hương Hương đi về phía hậu viện. Lúc đi ngang qua tên chưởng quầy đang gục đầu trên bàn thì hắn quay qua hỏi Hương Hương:

- Hắn ngủ thật rồi hả?

Hương Hương liếc chủ quán một cái rồi nói với Lý Cáp:

- Hắn ngủ thật rồi, chủ nhân không cần lo lắng nữa.

Một lúc sau, chưởng quầy dụi dụi con mắt nặng trĩu buồn ngủ muốn nhìn xem mấy tên kia uống rượu xong chưa thì sai tiểu nhị đi thu dọn. Nhưng mà hắn phát hiện ra mấy đại hán kia đã biến mất từ lúc nào rồi. Thậm chí cả cái bàn, cái ghế mấy người kia vừa ngồi cũng không thấy đâu, xem ra hắn bị hồ đồ mất rồi, vội dụi mắt lần nữa nhìn lại. Ai nha! Thật sự là hồ đồ mất rồi, nhanh nhanh về phòng ngủ ngay lập tức!

Trong hậu viện của khách điếm.

Hoa tiền nguyệt hạ.

Hương Hương được Lý Cáp ôm trong lòng, hai người vừa uống rượu lại vừa mớm rượu cho nhau. Hai bàn tay không thật thà của Lý Cáp không ngừng sờ soạng khắp nơi làm cho Hương Hương đỏ mặt, liên tục thở gấp.

- Chủ nhân muốn đi xem Công Tôn thế gia sao?

Hương Hương đột nhiên hỏi.

Lý Cáp vui đầu vào bờ vai thơm rồi bao biện:

- Ừ! Dương ỷ hộ tống bảo kiếm đến Công Tôn thế gia thì ta cũng cần phải đi xem một chút.

Hương Hương thỏ thẻ hỏi:

- Chủ nhân, người lần này đi chính là vì Công Tôn tiểu thư kia a?

Lý Cáp mỉm cười rồi cọ mũi với nàng một cái:

- Ngươi đúng là con giun đũa trong bụng ta.

Hương Hương nhẹ nhàng cười, nụ cười đẹp như làn gió xuân, nhẹ nhàng nói:

- Hương Hương chỉ muốn làm tiểu hồ ly của chủ nhân thôi.

- Ha ha…Được rồi! Được rồi! Ngươi chính là tiểu hồ ly của ta.

- Chủ nhân!

- Hử?

- Công Tôn tiểu thư kia rất xinh đẹp sao?

Ánh mắt Hương Hương lấp lánh như ngàn vạn tinh tú trên bầu trời đêm.

Lý Cáp ngẩn người ra một lúc rồi nói:

- Ta cũng chưa từng gặp qua nàng nhưng mà đã là đệ nhị mỹ nữ thì chắc chắn là không tầm thường rồi.

Hương Hương áp cái miệng nhỏ nhắn kề sát tai Lý Cáp nũng nịu nói:

- Chủ nhân, người nói xem Hương Hương đẹp hay là Công Tôn tiểu thư kia đẹp hơn.

Lý Cáp nghe vậy thâm tâm nhộn nhạo không thôi, thầm nghĩ chính hắn cũng chưa nhìn thấy Công Tôn Vô Tình bao giờ làm sao mà biết để đi so sánh với ai. Nhưng mà hắn cũng thừa khôn để không nói ra miệng. Hơn nữa trên đời này hắn còn có một Hồ yêu siêu cấp xinh đẹp chỉ sợ đã là đệ nhất mỹ nữ trên thế gian này hắn còn cầu chi nữa. Lý Cáp mở miệng nịnh nọt:

- Đương nhiên là bảo bối Hương Hương của ta là đẹp nhất! Đẹp tới mức tim ta nhũn ra rồi đây này…

Nói xong hôn luôn lên hai má mềm mại của Hương Hương.

Hương Hương cười khanh khách, vòng tay qua cổ Lý Cáp rồi hôn trả hắn nhiệt tình.

Lý Cáp bỗng nhiên giật mình vỗ trán một cái:

- Ay da!

- Chủ nhân sao vậy?

Hương Hương hỏi.

- Ui! Ta quên hỏi mấy tên kia Công Tôn thế gia ở chỗ nào rồi…