Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 87: Gặp chuyện bất bình chẳng tha




Xe ngựa tiếp tục chạy, Lý Cáp ôm Hương Hương trong lòng vầy vò đủ kiểu, khi thì nắm bóp hai trái đào, khi thì … nói chung là đủ các kiểu, muốn nghĩ sao thì nghĩ. Lý Cáp luyện tập với người đẹp đủ cả các tư thế biến hình, so với Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký thì nguy hiểm hơn vạn lần.

Đang vui vẻ thì xe ngựa bỗng nhiên dừng cái kịch. Lý Cáp thò đầu ra khỏi cửa sổ hỏi:

- Tại sao dừng lại?

Ngưu nhị nói:

- Phía trước có một đám người chặn đường. Đại ca và tam đệ đã đi giải quyết bọn chúng.

Lý Cáp nhìn phía trước, thấy Ngưu Tam và Ngưu Đại phóng tới phía năm tên hắc y nhân bịt mặt đang chặn đường. Đậu móa, dám cản đường ông à?! Lý Cáp xoa xoa Bách biến thần binh đang trong hình dạng giới chỉ trên ngón tay rồi vén màn xe nhảy xuống. Hắn gọi Ngưu Đại và Ngưu Tam trở về. Hương Hương đang ngồi trong xe cũng che mặt bước xuống.

Trên tay của năm tên hắc y nhân đều là cương đao, mặt che vải đen, trong mắt mắt lộ ra tia hung quang. Một tên trong đó lạnh giọng nói:

-Bắc Cực môn, đang làm việc! Ai không có phận sự thì đi vòng đường khác!

Ngưu Đại, Ngưu Tam định tiến lên, Lý Cáp đã giơ tay kêu bọn hắn dừng lại. Lý Cáp cười cười hỏi:

-Bắc Cực môn? Có các người rúc đầu trong cục băng nên não bị đông rồi hả? Dám chạy đến đây cản đường xe của bách tính.

Hắc y nhân lạnh giọng nói:

-Bớt nói nhảm đi! Ta chém cho một phát là lên bàn thờ ngay giờ.

Lý Cáp híp mắt đánh giá đám hắc y trước mặt. Phía sau bọn kia vang lên tiếng chém giết inh ỏi. Vô số âm thanh ồn ào quát mắng vang vọng khắp nơi, làm cho "tinh thần hiệp nghĩa" của Lý Cáp ngứa lên. Hắn quyết định hành động vì bách tính. Lý Cáp xoay người hướng Hương Hương và Tam Ngưu nói:

- Các ngươi không cần nhúng tay!

Hương Hương và Tam Ngưu đều hiểu ý. Mấy tên Hắc y nhân còn chưa kịp phản ứng thì trên tay Lý Cáp đã xuất hiện một trường đao màu đen kịt, nhằm thẳng một tên mà chém tới.

Tên hắc y nhân vội vàng giơ cương đao lên đỡ nhưng đã chậm mấy nhịp. Trường đao ngập vào vai trái, rồi kéo qua đến tận sườn phải. Bởi vì tốc dộ quá nhanh nên thanh đao đi ra khỏi cơ thể rồi máu mới phun ra xối xả. (Chém theo đường chéo nhé!)

Hắc y nhân lúc này vẫn còn không dám tin Lý Cáp sẽ ra tay. Hắn hét thảm một tiếng rồi thân thể chia làm hai khúc. Máu phun xối xả, nội tạng văng tung tóe ra đất. (Theo như phân tích thì tên kia không thể hét được vì đao đã cắt rách phổi:p)

Không đợi mấy tên khác hồi phục tinh thần, Lý cáp đã biến trường đao thành chùy. Hắn nhằm vào đầu một tên mà dáng xuống thẳng cánh. Thế đánh nhanh như chớp giật, đem tên thứ hai đập nát đầu, óc máu văng tung tóe, y chang trái cà chua bị đập nát bét.

Tên hắc y nhân thứ ba chưa kịp làm gì đã bị Bách biến thần binh trong hình dạng cự đao chém bay đầu.

Tên thứ tư và thứ năm còn chưa kịp trốn, Lý Cáp đã biến cự đao thành Huyết Tích Tử, thu về hai cái đầu lâu.

(Huyết Tích Tử - Đây được coi là loại vũ khí dã man nhất trong lịch sử Trung Quốc, được cấu tạo bởi các lưỡi răng cưa và dây xích, có thể lấy mạng bất cứ ai từ xa chỉ trong một tích tắc)

Một phút giết năm, trong lòng hắn hưng phấn bừng bừng. Lý Cáp phóng người về cái góc rẽ phía trước. Bách biến thần binh trong tay một lần nữa biến lại thành trường đao.

Hương Hương và Tam Ngưu cũng lập tức chạy theo.

Qua khúc ngoặt, tiếng kêu hét lập tức rõ ràng hơn. Trước mắt có mấy mấy chiếc xe ngựa chở đầy thùng xe. Nhân mã hai phe thì đang đánh nhau báo nháo. Trong đó đám Hắc y nhân đang có số lượng áp đảo nên chiếm thượng phong.

Lý Cáp để cho Tam Ngưu ở lại chờ hắn còn chính mình cầm trường đao lao thẳng vào mấy tên Hắc y nhân mà chém giết.

Tốc độ của hắn cực nhanh, sức ra lại mãnh liệt. Những tên hắc y nhân căn bản không để ý tới hắn đang đánh lén bọn chúng nhưng cho dù là có để ý thì cũng bị hắn chặt thành hai khúc. Một người một đao lao vào giết chóc đám hắc y nhân như đi hái rau, bổ dưa. Chỉ trong chốc lát hơn ba mươi tên đã nhập hộ khẩu đất âm, làm cho cục diện thay đổi hẳn.

Xa xa truyền đến một tiếng huýt sáo, hơn mười tên Hắc y nhân còn lại chuẩn bị chạy trốn. Lý Cáp cũng lười đuổi theo liền hô to:

- Tam Ngưu!

Tam Ngưu lập tức tiến lên ngăn cản đám Hắc y nhân. Đấm phát nào là óc máu văng tới đó. Chỉ một phút ba mươi giây sau không còn thằng nào động đậy cả.

Lý Cáp vỗ tay một cái. Trường đao trong nháy mắt đã biến lại thành chiếc nhẫn. Lý Cáp đang chuẩn bị trở về xe ngựa, thì một giọng nữ vang lên:

- Vị tiểu anh hùng xin dừng bước.

Hương Hương lúc này đang lau hết vết máu trên mặt cho Lý Cáp. hắn quy đầu lại nhìn thì thấy một cô nương vóc người thon thả, diện mạo thanh tú đang đi tới. Nàng đối với hắn chắp tay hành lễ:

- Đa tạ tiểu anh hùng đã tương trợ. Không biết ta phải xưng hô thế nào?

Lý Cáp cũng đáp lễ cười nói:

-Tại hạ là Hỗ Dương Lý Cáp.

-Thì ra là Lý Cáp huynh đệ. Chúng tôi là người của Liên Châu-Vạn Lợi tiêu cục. Tôi là Dương Vi, huynh đệ trên giang hồ hay gọi là Dương Thất Nương.

Nàng cười nói đáp lại

Lý Cáp đánh giá Dương Vi một lượt. Nàng thoạt nhìn mới hai mốt, hai hai tuổi. Bộ dạng có thể coi là xinh đẹp. Nghe giọng nói thì có thể đánh giá tính tình hào sảng phóng khoáng, làm cho hắn nhớ tới tỷ tỷ Vân Lam của hắn. Lúc này, Lý Cáp nhìn thấy những người bị thương đang được cứu chữa và những vật phẩm được áp giải thì không nhịn được hỏi:

- Dương nữ hiệp các người muốn đi đâu vậy? Mấy tên áo đen hồi nãy tự nhận là người của Bắc Cực Môn có ân oán với các người à?

Dương Vi nói:

- Tôi chắc cũng hơn đệ vài tuổi, cứ gọi tôi là Dương tỷ, đừng gọi là nữ hiệp nghe xa lạ lắm.

Lý Cáp cũng khá thích tính cách của Dương Vi. Hắn nghe nàng nói vậy, liền cười nói một tiếng:

-Dương tỷ~~!

Dương Vi nhìn thấy trên mặt đất trải đầy thi thể của Hắc y nhân, nên khen:

-Lý huynh đệ, thân thủ rất tốt đó!

Rồi nàng nói tiếp:

- Bắc Cực môn này luôn mơ ước đến việc hộ tống món hàng lần này của chúng ta. Bất quá món hàng này là gì thì chúng ta không thể tiết lộ. Mong tiểu đệ bỏ qua cho.

Lý Cáp gật đầu nói:

-Không sao! không sao! Tại hạ với những việc này cũng không có hứng thú lắm.

Lúc này một đại hán có cái sẹo trên trán chạy lại gần hắn, bái phỏng:

-Tại hạ là Dương Thành, người của Liên Châu-Vạn lợi tiêu cục. Đa tạ công tử đã có ân cứu mạng!

-Dương đại ca khách khí rồi.

Lý Cáp mỉm cười đáp lễ, làm ra bộ dáng quân tử mười phần giả tạo.

Dương Vi nói:

-Lý huynh đệ, đây là nhị ca của nhà ta, ngoại hiệu là Dương Nhị Tiên. Còn đây là Hỗ Dương-Lý Cáp, Lý huynh đệ.

Dương Thành cùng Lý Cáp khách sáo qua khách sáo lại một phen, sau đó nói:

- Lý huynh đệ sau này muốn nhờ chúng ta điều gì cứ tới Vạn Lợi tiêu cục, dù là nước sôi lửa bỏng cũng không môt cái nhăn mày!

Lý Cáp cười nói:

-Dương đại ca khách sáo quá rồi! Đệ chỉ thấy chuyện bất bình nên ra tay tương trợ, đâu màng chuyện trả ơn. Chúng ta đã có duyên gặp mặt hôm nay, thôi thì kết giao bằng hữu đi!

Dương Vi sảng khoái hô to một tiếng rồi vỗ mạnh vào vai Lý Cáp:

- Tốt! Lý Huynh đệ sảng khoái hơn người! Người anh em một lời đã định! Không nói nhiều lời nữa, sau này có chuyện gì của đệ cũng xem như chuyện của Vạn Lợi tiêu cục, nếu có thời gian hãy đến làm phiền Dương tỷ này nhé!

- Được! Lý huynh đệ chúng ta đi trước, sau này có dịp thì gặp lại! Cáo từ! Thất muội, đi thôi! Tam đệ, Ngũ đệ chỉ sợ là đã đến rồi.

Dương Thành ôm quyền hành lễ với Lý Cáp.

Dương Vi nghe vậy, cũng nói:

- Lý huynh đệ, hôm nay giã từ, lần sau tỷ sẽ mời đệ uống rượu.

Lý Cáp nhìn nàng cười nói:

- Đến lúc đó Dương tỷ cứ tơi Phủ đô đốc Hỗ Dương mà tìm đệ.

Dương Vi cười nói:

- Thì ra Lý huynh đệ là công thử quan gia a. Được! Đến lúc đó tỷ sẽ đến Hỗ Dương tìm đệ.

Nói xong, liền chạy đi theo đoàn người Dương Thành. Tiêu đội chậm rãi lên đường.

-Dương tỷ nhất định nhớ tìm đệ uống rượu đó!

Lý Cáp bỗng nhiên gọi với theo.

- Cứ yên tâm, Dương tỷ này không bao giờ sai hẹn!

Dương Vi đáp lời.

Hương Hương nhìn tiêu đôi đã đi xa, cười duyên nói:

- Chủ nhân, có phải người xem trọng Dương nữ hiệp?

Lý Cáp thu hồi ánh mắt, ôm chằm cái eo nhỏ của Hương Hương nói:

-Nàng xem ta háo sắc như vậy sao? Thấy người nào yêu người đó?

-Hương Hương cười nói:

- Đúng!

- Ngon! Dám nói với chủ nhân như vậy hả? Để xem ta trừng trị nàng như thế nào?

Lý Cáp cười ha hả rồi bế Hương Hương lên, vén khăn che mặt của nàng, miệng ngoạm lên cái mũi ngọc.

Xe ngựa của Lý Cáp tiếp tục hành trình, trên đường lúc này chỉ còn xác chết của Hắc y nhân.

Chỉ trong chốc lát, lại có một đám Hắc y nhân, xuất hiện trên đường, đem thi thể thu thập. Bất quá vì Lý Cáp xuống tay quá mạnh, cho nên tìm được một cái thi thể đầy đủ cũng không có, đa phần là đều nát bét. Trên mặt đất rải đầy máu và thịt vụn, làm cho người ta buồn nôn.

Một tên mặc cẩm bào có râu quai nón nhìn thấy trên đất đầy thi thể, vẻ mặt âm trầm, nói với tên áo đen bên cạnh:

- Vạn Lợi tiêu cục từ khi nào có được cao thủ lợi hại như vậy?

Hắc y nhân quỳ một chân xuống đất, trả lời:

- Người nọ không phải là người của Vạn Lơi tiêu cục. Hình như chỉ là một người qua đường.

Cẩm bào đại hán lạnh giọng nói:

- Qua đường thôi hả?

Hắc y nhân kia run sợ nói:

-Đúng vậy! Chỉ là qua đường…

- Chỉ là một người qua dường mà tiêu diệt hết dám sát thủ tinh nhuệ của ta? Không chừa một ai!

Cảm báo đại hán lắc lắc cái cổ, phát ra tiếng "Răng rắc; trầm giọng nói. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Hắc y nhân nói:

- Thuộc hạ ở xa cũng không thấy rõ nhưng mà nhìn cử chỉ của Dương Thất Nương thì không lầm đâu.

- Dương Thất Nương không biết hắn?

Cẩm bào đại hán nhíu mày

- Ngươi đó chỉ tình cờ đi qua con đường này sao?

Hắc y nhân vội nói:

- Nhìn cử chỉ của bọn chúng, thì xem ra mới quen thôi.

- Hừ bản tôn cho mi ba ngày phải tìm ra được lai lịch của tên đó, nếu không thì ….

-Vâng!

Hắc y nhân không dám do dự.

Cẩm bào đại hán hướng tên Hắc y nhân kế bên nói:

- Còn cái đồ vật kia, trong hai ngày phải có. Ta không biết bằng thủ đoạn nào, tốn bao nhiêu người nhưng nhất định phải mang về đây.

Tên hắc y nhân kia, bình tĩnh nói:

- Vâng!

Rất nhanh, Hắc y nhân và cẩm bào đại hán biến mất trên đường lớn. Còn đống máu thịt bầy nhầy đã bị cát đất che lấp, chỉ còn lại vài vết máu trên thân cây ven đường là minh chứng cho cuộc tàn sát kinh hoàng vừa xảy ra.

Màn đêm buông xuống, Vạn Lợi tiêu cục dừng chân trong một phòng trọ nhỏ trong tiểu trấn. Trùng hợp là năm người Lý Cáp cũng ở lại trong tiểu trấn nhưng lại ở chỗ khác.