Trong đại trạch ( giống villa) của Âu Dương thế gia tại thành Kiến Xương.
Hậu viện yên tĩnh, không có một người hầu nào. Ba người quyết sách tối cao của Âu Dương thế gia kể cả Âu Dương Bác đang ngồi dưới lương đình, thương lượng gì đó.
"Ngươi nói cái gì? Để cho Phỉ Phỉ đi là thị nữ của cái tiểu oa nhi kia ư? Có lầm lẫn không?! Hắn xem chúng ta Âu Dương thế gia là trái hồng mềm dễ bóp dễ ăn ư?!" Một trung niên đại hán mắt hổ trán rộng mặt đầy râu tức giận quát Âu Dương Bác: "Tam đệ ngươi càng sống lâu càng tệ a? Loại điều kiện này ngươi cũng có thể đáp ứng ư?"
Âu Dương Bác khẽ liếc trung niên đại hán kia, không nói gì, trong lòng cũng thầm mắng: 'Nếu không phải vì hai nhi tử bảo bối của ngươi gây họa, lão tử làm sao tới tổng đốc phủ để thụ vũ nhục của một tiểu hài tử!'
Đại hán có râu kia chính là nhị ca của Âu Dương Bác, Âu Dương Phách, cũng là phụ thân của huynh đệ Âu Dương Hoành và Âu Dương Minh, từ trước đến tính tình nóng nảy, dễ xúc đông, có ngoại hiệu trên giang 'Thiết tí bạo long'.
Đương đại gia chủ của Âu Dương thế gian, Âu Dương Thiên lúc này đang nhíu mày trầm tư. Đôi mắt nhìn rượu và thức ăn chưa đụng qua đặt ở trên bàn, như nghĩ tới việc gì, sau khi nghe được thanh âm của Âu Dương Phách liền ngẩng đầu lên, lại nhìn Âu Dương Bác, vừa đúng lúc Âu Dương Bác quay đầu nhìn lại. Hai huynh đệ từ trong ánh mắt của đối phương thấy được sự lo lắng và do dự.
"Lão tam, việc này, ngươi thấy thế nào?" Âu Dương Thiên trầm giọng hỏi.
Không đợi Âu Dương Bác mở miệng, Âu Dương Phách liền xen vào: "Còn có thể thế nào? Con bà nó, bọn họ đây là tuyên chiến với Âu Dương thế gia! Là không thể nhẫn nhục được nữa...."
"Đủ rồi, lão nhị, ngươi trước hết nghe lão tam nói!" Âu Dương Thiên không vui mà quát.
Uy thế của gia chủ chính là như vậy, Âu Dương Phách lập tức dịu xuống, mặc dù lòng có chút không cam chịu, nhưng cũng không dám mở miệng, nhấp môi, nhưng không nói tiếp.
Âu Dương Bác thở dài, và nói: "Lần này Hoành nhi và Minh nhi đắc tội chính là mấy quyền quý công tử ở Hổ Dương phủ. Đám hoàn khố đệ tử này đừng thấy bọn chúng bình thường chỉ thích phong lưu lêu lỏng, tựa hồ không có cố kỵ ai. Nhưng một khi bọn chúng đã nhắm người nào để chỉnh, cổ thế lực kia tương đối đáng sợ. Mà lần này khó giải quyết nhất chính là, phạm đúng vào một người, là hoàn khố đệ tử trong đám hoàn khố đệ tử đó."
"Không phải là tiểu oa nhi đó ư..." Âu Dương Phách lén nhìn đại ca, thấp giọng nói.
Âu Dương Bác cười lạnh: "Đúng vậy, là tiểu oa nhi đó, tiểu oa nhi của tổng đốc hai tỉnh, nhị công tử của Lý gia. Hắn là tuy một tiểu oa nhi nhưng là tên đầu xỏ của tất cả hoàn khố đệ tử cả Hổ Dương! Mà tiểu oa nhi như thế, Âu Dương thế gia chúng ta căn bản không chọc được!"
Âu Dương Phách lại muốn phản bác, liền bị Âu Dương Thiên trừng mắt, ngập ngừng hồi lau, cũng chỉ còn cách đem lời định nói nuốt vào bụng, khuôn mặt đỏ lên.
Âu Dương Thiên trầm ngâm nói: "Lý gia hôm nay đúng mặt trời vào ban ngày, vô luận là ở trong triều, hay ở trong quân đội đều có uy danh cực cao, hơn nữa có Duyên Đông vương ủng hộ. Điều này ngay cả quyền quý hoàng tộc cũng phải nhường bọn họ ba phần. Nếu muốn chống chọi với bọn họ, căn bản là lấy trứng chọi đán, không tự lượng sức. Nhị công tử của Lý gia kia ta có nghe kể qua, tuổi tuy còn nhỏ, nhưng rất nhiều thủ đoạn, chớp mắt đã trở thành tiểu phách vương ở Hổ Dương phủ. Lần này lão tam làm không sai, chúng ta xác thật không thể đắc tội với cái Lý nhị công tử này, càng không thể đắc tội với Lý gia."
Âu Dương Phách nghe vậy cả kinh, ngạc nhiên hỏi: "Đại ca, ngươi... ngươi sẽ không thật sự muốn đem Phỉ Phỉ đưa cho tiểu oa nhi kia làm thị nữ ư?!"
"Việc này cũng là việc không còn cách nào khác. Huống hồ, Lý nhị công tử kia chỉ chưa đầy mười tuổi, cũng không thể làm gì Phỉ Phỉ được." Âu Dương Thiên thần sắc lạnh nhạt nói. Thật ra trong lòng của ông có một ý nghĩ khác, dựa vào tư sắc của nữ nhi Âu Dương Phỉ Phỉ, đợi cho khi trở thành người của Lý nhị công tử, dự định sẽ mê hoặc hắn, đếu lúc đó Âu Dương Phỉ Phỉ nếu có thể quang mang chính đại gả vào Lý gia, mặc dù làm thiếp, cũng khiến cho Âu Dương thế gia thơm lây không ít.
Âu Dương Phác vẫn không tới nhiều như vậy, vừa nghe lời này của đại ca, liền nóng nảy nói: "Đại ca, ngươi không thể đem Phỉ Phỉ đưa đến Lý gia được! Mấy tên hoàn khố đệ tự hào môn quyền quý cũng không là tên tốt lành gì! Đặc biệt là cái nhị công tử chó má kia, tuổi còn nhỏ mà có thể chỉnh người như vậy, chờ hắn trường thành còn ghê tởm hơn nữa?! Phỉ Phỉ đi theo cái loại người này, là phải chịu khổ đó. Đại ca! Hoành nhi và Minh nhi hai tên tiểu tử gây họa, thì để cho bọn họ chính mình chịu trách nhiệm đei. Ngươi đừng quản bọn họ nữa! Càng không thể đem Phỉ Phỉ đổi lấy bọn họ được!"
Âu Dương Bác lúc này lạnh lùng nói: "Vấn đều là mặc dù hy sinh hai người bọn họ, cũng chưa chắc Lý nhị công tử kia sẽ bỏ qua cho Âu Dương thế gia. Bọn họ đã nói qua, không được Phỉ Phỉ thề sẽ không bỏ qua. Đừng thấy hắn chưa đầy mười tuổi, nhưng hắn có gia thế như vậy, dùng thủ đoạn, chúng ta đều chịu không nổi."
"Vậy... vậy cũng không thể..."
"Được rồi, lão nhị, ngươi đừng nói nữa. Việc này trước hết là quyết định như vậy. Ngày mai lão toa đem Phỉ Phỉ đến Lý phủ ở Hổ Dương, để đổi Hoành nhi và Minh nhi trở về." Âu Dương Thiên khoát tay áo, nói.
Âu Dương Bác gật đầu: "Bây giờ quả thật chỉ có thể làm như vậy. Nhưng mà... Phỉ Phỉ bên kia, đại ca ngươi nên hảo hảo khuyên một lần, đừng để sau khi đến Lý phủ liền đánh Lý nhị công tử bị thương... vậy... chúng ta có thể thật sự bị...."
Âu Dương Thiên nói: "Yên tâm, Phỉ Phỉ mặc dù có đôi lúc tùy hứng, nhưng nói tóm lại vẫn còn hiểu đạo lý. Nói rõ cho nó quan hệ lợi hại, nó sẽ nghe theo."
Sáng sơm ngày hôm sau, Âu Dương Bác mang Âu Dương Phỉ Phỉ đã khóc một đêm đi đến thành Hổ Dương.
Thành Hổ Dương, phủ tổng đốc.
"Cái gì? Tỷ tỷ ngươi muốn cùng lão thái bà kia đi Đông Hải ư?!" Lý Cáp kinh ngạc nhìn Vân Lâm một thân nam trang trang phục, mà hỏi.
Vân Lâm sờ đầu của đệ đệ, vẻ mặt không nỡ: "Đúng vậy, Hoa bà bà nói muốn dẫn ra đi sư môn để bái kiến sư công, thuận tiện chúc thọ cho lão nhân gia người, cùng lúc thì xin người chỉ điểm võ công cho ta."
Cũng giống như Lý Cáp, Vân Lâm tại trong bát đại cung phụng của Lý phủ chọn người làm sư phu. Mà nàng lại chọn chính là lão thái bà xấu xí nhìn mà muốn ói, Hoa Liễu Vân, có ngoại hiệu là 'Hoa trung hoa, thiện dùng độc dược và ám khí.
Vốn Vân Lâm học độc dược và ám khí là muốn đùa với Lý Cáp. Kết quả Lý Cáp không chỉ có mình đồng da sắt, còn là bách độc bất xem, hắn đã nhiều lần ăn phải mê dược nhưng chẳng có hề hấn gì. Ngược lại vẫn không bằng trực tiếp nhất, 'cửu âm bạch cốt trảo' nhéo lỗ tai, vẫn hữu dụng.
Lý Cáp nhíu mày nói: "Cài gì sư công thái công chứ? Tỷ muốn học võ thì gọi hắn tới phụ dạy ngươi. Cùng đừng phải khổ cực đi xa như vậy để tìm hắn? Còn muốn đại tiểu thư Lý gia đi chúc thọ cho hắn ư? Bảng hiệu lớn như vậy ư?!" Trong phủ, người nhỏ tuổi và gần gũi với hắn nhất chính là nghĩ tỷ này. Từ nhỏ hai người cơ hồi mỗi ngày đều chơi đùa cùng nhau, sớm thành thói quan tồn tại có nhau rồi. Vì vậy nhất thời chia tay, hắn thật không nỡ.
Huống hồi, đối với cái tỷ tỷ này, hắn vẫn còn tồn trữ tâm tư kia, mỹ nhân bôi tử xinh đẹp như vậy, lại không có quan hệ ruột thịt, sau này không lấy làm lão bà, chẳng phải là phung phí của trời ư?!
Vân Lâm không có nghĩ nhiều như Lý Cáp vậy, vừa nghe hắn nói như thế, lập tức mặt dọa dẫm nổi giận nói: "Không có nói xấu đến sư công. Trong sách thánh hiền không có dạy ngươi phải tôn sư trọng đạo ư? Nhưng mà lần nay ta muốn cùng Hoa bà bà đi Đông Hải, chủ yếu chính là muốn kiến thức giang hồ một phen, thể nghiệm cái cảm giác dấn chân vào giang hồ." Nói xong lời này, vẻ mặt đã đổi thành chờ mong.
Vân Lâm từ nhỏ từng mơ muốn làm một nữ hiệp. Lý Cáp dĩ nhiên biết. Vốn hắn cũng muốn đi theo tỷ tỷ đi ra ngoài giang hồ để dạo chơi, nói không chừng có thể bắt được một ít đại mỹ nữ trong võ lâm thập mỹ. Nhưng mà lại nghĩ đến phải ở chung với cái khuôn mặt lốm đốm như cái mông gà của lão thái bà kia, hắn lập tức bỏ đi ý nghĩ trong đầu này.
"Ngươi như vậy đi ra ngoài, phụ thân có thể đáp ứng ư?" Lý Cáp hồ nghi nhìn chằm chằm toàn thân tỷ tỷ đánh giá: "Ngươi không phải là muốn lén trốn đi ư? Cái lão thái bà kia dám mang ngươi bỏ trốn? Không sợ phụ thân bắt được bà ta rồi đem chôn sống ư?"
Vân Lâm vỗ nhẹ đầu của Lý Cáp, trách: "Đã nói với ngươi là cần phải tôn sư rồi, ngươi tại sao vẫn gọi Hoa bà bà như vậy? Cái gì, không là sư phụ của ngươi ư? Nói bậy, sư phụ của ta chính là sư phụ của ngươi? Ngươi không nhận ư? Ân, cái này vẫn không nói tiếp. Lần này ta cùng Hoa bà bà đi Đông Hải, là được phụ thân đồng ý."
Lý Cáp há to miệng: "A?! Không phải vậy chứ, phụ thân lại thiên vị như vậy ư? Tư nhiên lại cho ngươi đi ra ngoài chơi! Ta ngay cả việc muốn một thị nữ cũng không co! Oa oa oa! Quá thiên vị rồi..."
"Được rồi, đừng giả bộ nữa. Trong thời gian ta không có ở đây, ngươi cần phải an phận một chút, đừng có nghịch ngợm phá phách nữa. Còn có nhớ kỹ phải tự chiếu cố tốt, đừng có nhảy nhót lung tung mà không để ý chính mình. Mặc dù ngươi mình đồng da sắt, nhưng té nhiều quá chung quy sẽ không tốt. Còn có, ráng ăn nhiều vào, bớt ăn thịt lại, nếu không trở mập giống như Âu mập mạp, tỷ tỷ sẽ không để ý tới ngươi nữa." Vân Lâm tỉ mỉ chỉnh lại y phục cho Lý Cáp, rồi dặn đi dặn lại.
Lý Cáp trong lòng cảm động, ngoài miệng thì nói: "Ta chết cũng nhắm mắt rồi."
"A?"
"Cuối cùng chứng kiến được bộ mặt ôn nhu của tỷ tỷ ngươi!"
"đáng ghét..."
"Ai.... nha...." Lỗ tai lại bị tập kích. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
"Được rồi, tỷ tỷ đi, phải nhớ mỗi ngày nghĩ đến ta mười lần, cũng đừng chờ sau khi ta trở lại thì quên mất ta." Khóe mắt Vân Lâm có chút đỏ.
"Được rồi, cũng không phải sinh ly tử biệt, nhì ngươi như vậy... Ai, đừng động thủ, ta cũng có lời muốn nói." Lý Cáp đột nhiên nghiêm chỉnh, nhìn thẳng vào Vân Lâm, và nói: "Lúc ở bên ngoài, chứng kiến loại thiếu niên hiệp khách gì gì đó, nhất định phải khống chế tâm, ngàn vạn lần đừng sinh ra bệnh hoa si.... Ai nha! Đã nói rồi, đừng động thủ... Oa! Tỷ, ta biết sai rồi..."
Hai người sau khi tới cửa, Lý Cáp mắt choáng váng. Cái này hắn biết tại sao phụ thân lại đồng ý để tỷ tỷ theo Hoa bà bà đi Đông Hải rồi!
Đại đội nhân mã đang chờ ngoài cửa. Trừ lão thái bài xấu xí Hoa Liễu Vân dẫn đân ra, còn có bốn người trong bát đại cung phụng của Lý phủ, mười mấy gia đinh thân thủ không tể, còn có hơn ba mươi binh lính giả trang nữa, hộ tống một chiến xe ngựa hòa hao. Khí thế này, nào giống như bước vào giang hồ, rõ ràng là đại tiểu thư đi ra ngoài chơi mà thôi...
Chứng kiến vẻ mặt của Lý Cáp, Vân Lâm bất đắc dĩ mỉm cười, nói: "Không như vậy, phụ thân sẽ không cho ta đi."
Lý Cáp vội vàng gật đầu không ngừng: "Hiểu rồi hiểu rồi."
Sau khi cùng Lý Tư Hồng và Chân Thị cáo biệt, Vân Lâm liền lên xe ngựa, một đột người hạo hạo đãng đãng nhanh chóng rời phủ tổng đốc.
Lý Cáp mang theo ngao khuyển Đại Phi cũng lên xe ngựa của Vân Lâm, cho đến khi xe ngựa đến ngoài cửa thành thì muốn xuống.
Nhìn bóng xe ngựa càng ngày càng xa, khuôn mặt tươi cười qua khung cửa sổ xe kia càng ngày càng mơ hồ, trong lòng Lý Cáp đột nhiên cảm thấy có chút buồn phiền.
Nhìn ánh chiều tà xa xa chân trời, Lý Cáp thở dài.
Nguyên lai, chính mình đúng là cô đơn như vậy.
Vốn tưởng rằng mình đã hoàn toàn quên đi cái thế giới kia, hoàn toàn dung nhập với thân phận này, khắc ý không muốn nhớ lại tất cả những việc ở thế giới kia, chỉ coi như đó là một đoạn kinh nghiệm chưa từng có của chính mình.
Không muốn cho chính mình lưu luyến, cảm thán, đau thương, chỉ hy vọng vào phụ thân và thân nhân ở thế giới này, hưởng thụ cuộc sống vui sướng tốt đẹp mới mẻ.
Nhưng khi lúc một mình, ở nơi thật sâu trong tâm linh lại luôn cảm thấy sự tịch mịch khó mà giải tỏa.
Ngồi trên một chỗ ở sườn dốc ngoài thành Hổ Dương, Lý Cáp mang ngao khuyển Đại Phi, nhìn mặt trời từ từ xuống núi, lần đều tiên không tực giác hát một ca khúc của thế giới kia: