Hoan Hỉ Phật

Chương 10: Chương 10






Thích Không cảm thấy Hạ Cẩm có gì đó sai sai.

Y vừa vào nhà đã trông thấy Hạ Cẩm toàn thân trần trụi nằm co ro trên giường, hậu huyệt bị nong ra, từ miệng huyệt lộ ra một đoạn dùi gỗ ngắn.

Y thở dài, muốn rút cây dùi từ trong người hắn ra, Hạ Cẩm vốn đang thuận theo mà thả lỏng thân thể, bỗng nhiên vào lúc y chuẩn bị rút ra thì lại run lên, bắt đầu rên rỉ gọi y: "Hòa thượng, không muốn...!Hòa thượng..."
Hắn như bị ác mộng quấn lấy, mặc cho bản thân không ngừng van xin, cơ thể run lên từng hồi nhưng đôi mắt vẫn không hề mở ra, chỉ có hàng mi khẽ khàng rung động, từ mí mắt nhắm nghiền chảy ra từng giọt nước mắt.

Hắn cố gắng siết chặt hậu huyệt như muốn giữ lấy cây dùi gõ mõ đang bị rút ra kia, hai tay khua loạn cả lên, túm lấy góc áo Thích Không.

Thích Không không khỏi lo sợ hắn lại tẩu hỏa nhập ma lần nữa, đè tay lên kinh mạch hắn, nhưng lại không phát hiện có gì không ổn, chỉ là làn da dưới tay y có hơi nóng, mặt của người nọ cũng đỏ bừng bừng.

Y hôn lên môi Hạ Cẩm nhằm trấn an hắn, lại chợt nếm được mùi vị cay nồng nơi đầu lưỡi, giống hệt như vị của thứ "thuốc giải" mà hắn đã cho y uống bên bờ suối ngày nào.

Hắn nhíu mày, nhưng còn chưa kịp mở miệng hỏi thì đầu lưỡi đã bị mút lấy một cách đột ngột, Hạ Cẩm vội vàng như muốn cắn đứt lưỡi y, hai cái răng nanh nhòn nhọn cắn lên đầu lưỡi có hơi ân ẩn đau, tên hái hoa tặc nọ như hoàn hồn, quấn cả tay lẫn chân lên người y, dán sát lên người ôm chặt lấy y.

"Hòa thượng..." Hắn ôm chặt y, "Ta bắt được ngươi rồi." Thích Không không hiểu lắm mà khẽ vỗ về lưng hắn, Hạ Cẩm lại bắt đầu hành sự, lôi kéo quần áo y, mò vào nắm chặt lấy dương v*t y.

Thích Không hít vào một hơi, đẩy hắn ra: "Ta không tắm mấy ngày liền rồi, ngươi khoan hãy..." Bị y đẩy ra, Hạ Cẩm lại càng trở nên điên rồ, tay siết lấy cái kia của y không buông, cúi đầu xuống, ngậm dương v*t của y vào miệng.


Mấy ngày qua Thích Không đúng là chưa tắm, nơi ấy càng trở nên nặng mùi, mùi mồ hôi trên người y như vĩnh viễn thấm đượm mùi đèn nhang, Hạ Cẩm nhắm hai mắt lại, nghi ngờ mà hừ hừ mấy tiếng, nhả thứ kia ra, như con mèo nếm thử đồ ăn mà thè lưỡi ra khẽ liếm, rồi lại tặc lưỡi một cái, mũi nhăn lại.

Thấy hắn phản ứng như thế, phía dưới Thích Không cứng phát sợ, trong lòng cũng thấy ngại ngùng vô cùng.

Y giữa cằm Hạ Cẩm hòng đẩy hắn ra, lại không ngờ hắn sợ y bỏ chạy mà há miệng ngậm lấy dương v*t y, hàm răng cắn khẽ lên côn th*t của y.

"Không muốn thứ này bị cắn đứt...!Thì đừng có chạy..." Hạ Cẩm hàm hồ nói.

Thích Không cứng ngắc tại chỗ, không dám động đậy chút nào, chỉ đành mặc Hạ Cẩm mài răng lên côn th*t y, sau đó đầu lưỡi mềm mại lại như an ủi mà lướt qua nơi vừa bị cắn kia.

Cảm giác khác hoàn toàn so với kỹ năng khẩu giao thành thạo điêu luyện thậm chí còn có ý xấu mà cố tình trêu đùa của Hạ Cẩm khi trước, lần khẩu giao này không hề có ý trêu chọc mà lại giống như một loại uy hiếp yếu ớt nhưng đủ khiến người ta cảm thấy kinh hồn bạt vía, đầu lưỡi mềm ướt liếm láp trên dương v*t, hàm răng cắn chặt mang đến cảm giác hơi ngột ngạt nguy hiểm.

Thích Không cảm thấy da đầu tê rần, ngón tay y mơn trớn bên má Hạ Cẩm, răng nanh nhòn nhọn khẽ cọ vào phần dưới quy đầu, côn th*t y lập tức giật lên một cái, càng cương cứng hơn trong miệng hắn.

Y nhìn thoáng qua cây gậy mới rút ra được phân nửa trong mông Hạ Cẩm, mặt mày loáng cái đỏ bừng, thừa dịp Hạ Cẩm đang tập trung vào thứ trong miệng, y vươn tay túm lấy dùi gõ mõ, lần nữa chậm rãi rút ra ngoài.

Theo động tác rút gậy của y, cái mông của Hạ Cẩm cũng nhếch lên theo hòng muốn giữ lại nó, không kịp đề phòng đầu gậy lệch góc một cái, vừa vặn chọt trúng ngay điểm sướng.

Hắn kinh ngạc rên lên một tiếng, eo cũng mềm nhũn xuống, cả người như bị đánh gãy hết xương cốt mà nằm xụi lơ trên giường, đằng trước cũng trào ra tinh dịch.


Hắn như mất hồn mà nghiêng đầu gục vào giữa đùi Thích Không thở dốc, khuôn mặt trắng nõn kề sát bên dương v*t đỏ tím cương cứng càng mang lại một vẻ gợi tình khó tả.

Thấy hắn không cắn dương v*t mình nữa, Thích Không bèn nhân cơ hội đứng lên đi tắm, nhưng vừa định tránh người ra xuống giường thì Hạ Cẩm lại ôm lấy đùi y, nhắm chặt hai mắt cọ mặt lên dương v*t y, lông mi lướt qua côn th*t làm Thích Không có hơi ngứa ngáy, cái mũi cao thẳng và đôi môi mềm mại vừa vặn nằm ngay phần gốc.

Như mèo con mà cọ xát thứ kia của y một hồi, Hạ Cẩm nắm tay Thích Không bò lên người y, khóa ngồi trên đùi y, miệng huyệt hơi mở ra mài tới mài lui trên túi trứng.

Đôi môi hắn gần như dán sát vào môi Thích Không, thở gấp mà hỏi: "Ngươi đã ở đâu?"
Thích Không nuốt nước miếng một cái: "Ta đi mua lê hoa bạch cho ngươi."
"Lê hoa bạch?" Hạ Cẩm giật nhẹ khóe miệng, "Ta không tin...!Ngươi lâu như thế.." Dưới hàng mi dường như lại bắt đầu chảy nước, Thích Không không hiểu vì sao trông hắn lại có vẻ khổ sở như vậy.

"Ta không ngờ nó sẽ đắt như thế...!Ta không thể dùng tiền sư trụ trì cho để mua rượu, nên mới đến bến tàu làm công ít ngày." Y nhanh chóng giải thích, lấy ra bầu rượu đưa cho hắn, "Ngươi xem, ta mang về cho ngươi đây."
Hạ Cẩm chẳng thèm nhìn lấy một cái, hai mắt vẫn nhắm nghiền, dùng đôi môi tìm đến cái miệng lạnh ngắt của bầu rượu.

Hắn hé môi ngậm lấy miệng bầu, môi lưỡi đỏ thắm kề bên bầu rượu ánh bạc, Thích Không bỗng ngẩn ngơ, rồi lập tức bừng tỉnh mà dốc bầu rượu, để dòng rượu chảy xuôi vào trong miệng hắn.

Hạ Cẩm sặc một cái, liên tục ho khan, rượu nồng thấm ướt đôi môi hắn, Thích Không hốt hoảng vội ném bầu rượu đi để vuốt ngực cho hắn, Hạ Cẩm lại đón lấy nó, Hạ Cẩm không biết nhớ ra cái gì rồi rót một ngụm rượu đầy vào miệng, nhưng lại không nuốt xuống mà áp đến bên miệng Thích Không, cố gắng đút chất lỏng cay nồng này vào miệng y.


Thích Không lập tức ngậm chặt miệng.

Hắn đã phá sắc giới, không nên phá thêm tửu giới nữa, kể từ khi nếm được vị cay nồng tràn vào trong miệng kia, y mới nhận ra bản thân đã bị Hạ Cẩm lừa gạt uống thứ "thuốc giải" nọ từ lâu.

Bao nhiêu rượu y đi làm khổ cực mấy ngày liền mới mua về được đều chảy ra hết từ khóe miệng Hạ Cẩm, Hạ Cẩm không được đút được y lại càng tủi thân, đầu lưỡi du tẩu trên bờ môi đóng chặt của y, khẽ khóc nức nở nói: "Hòa thượng, ngươi hôn ta đi...!Ta muốn ngươi hôn ta."
Hòa thượng, ta muốn ngươi hôn ta, ta muốn ngươi uống rượu, ta muốn ngươi phá giới.

Ta muốn ngươi mãi mãi không thể quay về bên Phật được nữa.

Ta muốn ngươi vĩnh viễn ở lại nơi phàm trần thế tục này.

Hắn cố chấp mà uống thêm một hớp rượu ép đến bên miệng Thích Không, dịch rượu hơi lạnh từ khóe miệng Thích Không chảy dọc xuống cằm, xương quai xanh, xuống ngực bụng rồi thậm chí chảy xuống cả dương v*t đang đứng thẳng, Thích Không cả người đầy rượu, nhưng vẫn không uống vào một ngụm rượu nào.

Bầu rượu đã sắp thấy đáy, hàng mi Hạ Cẩm khẽ run, cuối cùng cũng lặng lẽ chảy nước mắt.

Trong lòng Thích Không chợt thấy căng thẳng.

Y đã từng nhìn thấy Hạ Cẩm rơi lệ, lúc y đâm vào trong cặp mắt xinh đẹp kia sẽ vì khoái cảm mà phiếm nước, nước mắt mất khống chế mà chảy ra.

Nhưng y lại chưa thấy Hạ Cẩm thật sự khóc bao giờ.

Y không biết tại sao, nhưng y nghĩ dòng lệ này của Hạ Cẩm có lẽ là đang khóc một cách chân chính.


Y ôm chầm lấy Hạ Cẩm, hé miệng hôn lên môi hắn.

Nước bọt hòa lẫn với rượu trào vào cổ họng y, chảy vào trong thân thể y.

Như một cây đuốc châm vào mồi lửa từ cổ họng dẫn thẳng xuống dưới, cả người y nóng phừng phừng, không tỉnh táo lắm mà cố gắng ôm lấy cơ thể trong lồng ngực nhằm có được chút mát mẻ.

Y nhấc mông Hạ Cẩm lên mà chen vào, huyệt đạo nóng như lửa siết chặt khiến y cảm thấy càng nóng hơn nữa, đầu óc loạn cào cào như đang phát sốt, chỉ có thể hành động theo bản năng, ôm chặt lấy hắn, xâm chiếm hắn.

Hạ Cẩm cưỡi ngồi trên người Thích Không, động tác đâm chọc của hòa thượng động làm cho nảy lên nảy xuống, côn th*t thô to không ngừng cằm vào rút ra, không ngừng cọ lên nơi nhạy cảm nhất trong cơ thể hắn, khoái cảm cực đại đột ngột vọt tới, khiến linh hồn hắn như muốn bay khỏi thân thể, hắn cảm thấy bản thân như đay bay lượn giữa chín tầng mây, cả người cứ lâng lâng lơ lửng trên cao, rồi lại bị một đôi tay mạnh mẽ ấn xuống côn th*t cực nóng.

Hắn đã không biết mình đang nghĩ gì, cũng không biết mình đang kêu cái gì, thậm chí còn không biết mình có bắn ra hay không, hắn chỉ cảm thấy mình sắp bị làm đến chết rồi, hồn phách thoát ra khỏi xác thịt mà bay đến miền cực lạc, mà thứ thực thể duy nhất hắn có thể lấy làm điểm tựa chính là côn th*t kia, cái thứ đó như đóng đinh vào người hắn, khiến cho hắn đón chịu từng làn sóng mãnh liệt mà liên tục ập đến.

Tròng mắt hắn đã sắp trợn trắng, thân thể run rẩy liên hồi như lên cơn co giật, tinh dịch phun ra liên tục làm bụng dưới hắn quặn đau, hắn đã sắp không thở nổi, hắn thấy mình như sắp chết đến nơi, cả người hắn ngã oặt ra sau, một đôi tay mạnh mẽ đón lấy hắn, ôm hắn vào trong lòng.

Hắn chìm sâu vào tầng mây ấm áp mà chân thực.

======Hết chương 10======
#Riz: Tính chuẩn bị thêm mấy chương làm quà Giáng sinh cho mọi người mà thấy cái tình hình này là không kịp rồi.

.