Trong đêm trăng thanh gió mát, một bóng đen mơ hồ trèo từ trên cao xuống, ẩn mình sau lớp cửa sổ giấy in bóng cây.
Một ống trúc dài nhỏ im lặng không một tiếng động đâm thủng lớp giấy mỏng, một làn khói mỏng manh gần như trong suốt theo ống trúc bay vào, bỗng nhiên người trong phòng vung tay áo một cái, bóng đen ngoài cửa sổ kêu lên một tiếng, suýt nữa té xuống từ lầu bốn.
Từ bên trong lại thò ra một cánh tay, xách cổ áo người ngoài cửa sổ ném vào trong phòng.
Người kia bị ném trên sàn nhà, trong tay vẫn còn cầm cái ống trúc, ho sặc sụa.
Hắn vốn muốn lén lút thổi thuốc thúc tình cho người trong phòng, vậy mà bị y một chưởng quạt cho thuốc bay ngược trở lại vào phổi hắn.
Hắn há to mồm nôn khan, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị điểm huyệt, phảng phất cả người như bị rút hết gân cốt, ngã sụp xuống mặt đất.
Hắn gắng sức mở mắt ra, nhìn thấy một đôi giày thêu tinh xảo, một thân quần áo nữ nhi màu ánh trăng, một gương mặt xinh đẹp, cùng...!Một cái đầu trọc.
"Tiểu ni cô?" Hắn không thể động đậy, nhưng vẫn còn có thể nói chuyện, cho dù bản thân có ở trong hoàn cảnh chật vật đến đâu, vẫn như cũ không hề làm giảm đi ham muốn nhiệt tình muốn ngắm mỹ nhân của hắn, hắn ngả ngớn gọi.
Ni cô nói một câu "A di đà phật", đoạn ngồi xuống xoay đầu hắn sang một bên, rồi lại thò tay rút dây lưng của mình.
Hắn nuốt nước miếng cái ực, mắt thấy nửa bờ vai trần trụi xinh đẹp của mỹ nhân, rồi đến bờ ngực trắng trẻo phẳng lì.
"Tại sao là hòa thượng?!" Hắn kinh hãi mà bật thốt lên.
Hòa thượng đứng lên, cởi bỏ nữ trang đang mặt trên người, xỏ giây thêu, hỏi: "Nghe nói mấy ngày gần đây trong trấn xuất hiện hái hoa tặc chuyên đi giày xéo nữ tử thuần khiết, là thí chủ có phải không?".
Truyện Phương Tây
"Ta nói không phải thì ngươi tin không..." Hạ Cẩm vẫn còn chưa khôi phục từ việc mỹ nhân biến thanh hòa thượng, hữu khí vô lực nói.
"Vậy tại sao thí chủ nửa đêm lại ở ngoài cửa sổ?"
"Ta ngắm trăng."
"Ngắm trăng à." Hòa thượng đạp cái ống trúc lăn lông lốc dưới đất, cúi người nhặt lên, "Vậy xin hỏi thí chủ đây là vật gì?"
"Đây là...!Ạch...!" Hạ Cẩm lời nói còn chưa ra khỏi miệng, bỗng nhiên dừng lại, thân thể run rẩy giãy giụa hai ba cái.
Hòa thượng không nhanh không chậm nói: "Thí chủ không cần phải lo lắng, ta điểm huyệt bất quá chỉ là làm cho ngươi không thể động đậy, đợi đến hừng đông sẽ dẫn ngươi đi báo quan.
Chỉ cần thí chủ không phản kháng, cũng sẽ không ăn quả đắng gì"
"A..." Hòa thượng nghe thấy người dưới đất rên lên một tiếng, mới phát hiện hắn có gì đó không đúng.
Cả người hắn không ngừng run rẩy như bị lảnh, da dẻ lại hồng quá mức binh thường, gấp rút thở hổn hển, như là đang sốt cao Hòa thượng vươn tay sờ lên trán hắn, xác thực nóng đến phỏng tay, chân khí trong cơ thể cũng hỗn loạn, tán loạn khắp nơi như muốn tẩu hỏa nhập ma.
Cảm nhận được y lại gần, người kia vừa thở dốc vừa cầu xin: "Hòa thượng, ca ca, hảo ca ca...!Cho ta làm làm..."
"Thí chủ có ý gì?" Hòa thượng nhăn chặt mày, lui về phía sau chút.
Hạ Cẩm cố gắng rướn thân thể cọ lên người hòa thượng, suy nhược mà giải thích: "Ta trúng thuốc, nếu không giải kịp sẽ mất mạng..." Hắn không nghĩ tới bản thân vậy mà tự bê đá đập vào chân mình, loại xuân dược này với người thường cũng không có tác dụng mãnh liệt đến vậy, chỉ là hắn tu một loại công pháp đặc biệt, dính phải thuốc này sẽ thống khổ muốn chết.
Hòa thượng khó khăn nói: "Ta đương nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu, chỉ là ngươi nói muốn làm, là làm cái gì mới được?"
Nếu như không phải vì trước mắt chỉ có tên hòa thượng này, Hạ Cẩm cũng muốn đuổi hắn đi, vậy nhưng sức mạnh lại không bằng người ta, hắn không thể làm gì khác hơn là cắn răng nghiến lợi nói: "Trước tiên giải huyệt cho ta đã..." Ít nhất hắn vẫn có thể tự lực cánh sinh.
Hòa thượng thực sự cho là bản thân điểm huyệt xảy ra vấn đề, liền nhanh chóng giải huyệt cho hắn, đồng thời vẫn cảnh giác không cho hắn chạy trốn.
Nhưng bộ dáng người này vẫn không khá lên chút nào, sau khi có thể cử động hắn liền co người lại, thò tay vào trong quần làm cái gì đó.
Hắn thoạt nhìn còn bệnh nghiêm trọng hơn khi nãy, làn da đỏ vô cùng, thân thể cong lại, vừa run vừa co giật nhẹ, tiếng rên rỉ vang lên xen kẽ tiếng thở dốc, nghe ngọt ngào đến lạ thường.
Hòa thượng do dự hỏi: "Thí chủ, ngươi bị làm sao vậy?" Nghe giọng y, Hạ Cẩm lại run lên, trong tay nắm chặt tính khí trướng đến đau đớn, lại không hề có vẻ muốn bắn chút nào.
Bản thân hắn biết thuốc này lợi hại cỡ nào, dù hắn có tuốt gãy tay cũng chưa chắc bắn ra được, huống hồ nãy giờ hắn lo chăm sóc phía trước, phía sau cũng bắt đầu ẩm ướt rồi, đã cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Hắn chớp mắt vài cái, lập tức chảy ra hai giọt nước mắt, đáng thương hề hề nói: "Ta trúng độc của mình, thuốc giải..." Bản thân hắn lớn lên cũng rất khôi ngô tuấn tú, một đôi mắt hoa đào ửng hồng ngậm nước mắt, ngược lại thật sự trông đáng thương vô cùng.
Trong lúc nói chuyện, mấy lọ thuốc vì động tác của hắn mà rơi ra khỏi ngực áo, lăn về phía gầm bàn ở xa.
Hòa thượng đi lại giúp hắn nhặt lên, hỏi: "Là cái bình nào?"Hắn run giọng nói: "Cái bình màu xanh kia."
Hòa thượng ngồi xổm người xuống, mở chiếc lọ màu xanh ra, đang muốn cho hắn ăn uống thì Hạ Cẩm đột nhiên chộp lấy chiếc lọ, rót chất lỏng bên trong vào miệng hòa thượng.
Lúc hòa thượng phản ứng lại thì đã nuốt thuốc xuống rồi, thấy bản thân bị tính kế, y trở tay đánh nát chiếc bình, lập tức điểm huyệt Hạ Cẩm một lần nữa.
Hạ Cẩm vốn muốn đập nồi dìm thuyền dùng hết sức lực liều chết một lần, lúc này liền ngã mạnh xuống, vô lực nằm trên đất.
Hắn nằm thẳng xuống đất, hòa thượng lúc này mới phát hiện hắn đã cởi quần, dương v*t cương cứng gần như chạm tới bụng dưới.
"Đây là thuốc gì?" Hòa thượng trầm giọng hỏi.
"Ha..." Hạ Cẩm cười một tiếng, "Đây là, thuốc không làm ngươi sẽ chết."
Hòa thượng tuy rằng không hiểu "Làm" có nghĩa gì, nhưng cũng rõ ràng đây chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, Hạ Cẩm lại đứt quãng bổ sung: "Nếu ngươi muốn thì cứ ra khỏi đây, chưa biết chừng lại chịu không nổi, ở trên đường đè cô nương nhà người ta ra...!chi bằng cứ làm ta..." Hòa thượng như dã thú bị nhốt trong chuồng không ngừng xoay tới xoay lui, bởi vì vừa nãy đã cởi bỏ nữ trang, bây giờ y để trần thân trên, chỉ mặc mỗi tiết khố, Hạ Cẩm toàn tâm toàn ý ngắm nhìn hạ bộ y, liếm liếm đôi môi khô căng.
Trong cơ thể tràn đầy dục hỏa như muốn thiêu rụi hắn, nhưng hắn hiện tại ngay cả dùng tay giải quyết cũng không làm được, chỉ có thể để mặc tính khí cương cứng bại lộ trong không khí lạnh lẽo.
Hắn tưởng tượng hòa thượng làm hắn, tầm mắt của hắn trần trụi quét qua gương mặt tuấn mỹ của hòa thượng, một thân bắp thịt săn chắc, còn có dương v*t cương cứng trong tiết khố.
Hòa thượng đột nhiên dừng lại ngay trước mặt hắn, "Ngươi hạ độc gì cho ta?" Y lại hỏi tiếp, "Hiện tại chân khí trong cơ thể ta hỗn loạn, nơi này,...!" hắn cắn răng, chỉ chỉ chỗ đi tiểu của mình, "Nơi này còn bị sưng lên."
"Sưng...!Phốc." Vừa mới nghe thấy cách mô tả này, dù bản thân đang ở trong hoàn cảnh hết sức gay go, Hạ Cẩm cũng nhịn không được cười nhạo, "Ây, tiểu hòa thượng, ngươi chưa từng dùng nơi ấy sao?"
"Đương nhiên đã dùng rồi, " hòa thượng không hiểu tại sao hắn lại hỏi như vậy, "Mỗi ngày đều đi tiểu."
"Đó chính là chưa từng dùng." Hạ Cẩm thở ra một hơi nóng rực, "Hòa thượng, để ta dạy cho ngươi một công pháp xịn...!Tên là song tu."
"Không cần." Hòa thượng thẳng thắn từ chối.
"Đây cách duy nhất có thể giải độc cho hai chúng ta..." Hạ Cẩm đã sắp không chống đỡ nổi nữa, năn nỉ nói, "Hảo ca ca, ngươi nếu không tin ta...!Ngươi cứ trói tay ta lại...!Giúp ta với, Phật tổ, Bồ Tát, Ngọc hoàng đại đế, Thái thượng lão quân..." Hắn lung ta lung tung mà gọi.
Hòa thượng tựa hồ vẫn chưa quyết định được, gạt hai tay hắn sang một bên.
Mồ hôi trên người hắn đã thấm ướt cả quần áo, dính cả lên sàn nhà, dục vọng không được phóng thích sôi trào trong huyết quản hắn, Hạ Cẩm cảm thấy thứ đang chảy ra không phải là mồ hôi mà là máu, hắn nóng đến đỏ cả da, làm cho mồ hôi vốn trong suốt lại ánh lên sắc hồng nhạt, hắn thở ra không phải không khí mà là khói nóng, làm bản thân mình ngộp đến nghẹt thở, phảng phất như mấy trăm năm đã trôi qua, cuối cùng hắn cũng cảm thấy được một đôi tay đang chạm vào người hắn, một mảnh vải cột hai tay hắn ra phía sau.
Tất cả mọi thứ trước mắt hắn như hóa thành từng vệt lốm đốm, đôi tay kia đang vuốt ve hắn, từ gò má cho đến cổ, từ vòng eo đến cánh tay bị cột ra sau của hắn, hắn theo bản năng vòng chân kẹp chặt lấy eo hòa thượng, dương v*t cứng đến phát đau cọ lên làn da trắng mịn, hắn ngừng thở đạt đến cao trào.
Trước mắt là một mảnh trắng xóa, ý thức vẫn chưa trở lại, chỉ vô thức mà phát run, lại lắc eo cọ, cọ lên vật nóng hổi đặt giữa kẽ đùi hắn.
Hòa thượng nắm lấy tay Hạ Cẩm thật chặt, lại bắt đầu lay người hắn, gọi hắn tỉnh lại đi.
Hắn nỗ lực mở to mắt, hòa thượng trước mắt hắn hiện ra bóng chồng.
Khóe mắt ửng hồng còn vương nước mắt do cao trào mà chảy ra, gợi lên vẻ biếng nhác tràn đầy phong tình.
"Thí chủ, ngươi không sao chứ?"
Hạ Cẩm mới sung sướng xong, đã cảm thấy dễ chịu hơn chút, híp mắt cười rộ lên, "Ta thấy hiện tại ngươi mới càng gay go hơn." Hắn cố ý nhấc cái mông lên, để dương v*t hòa thượng càng đi sâu vào rãnh đùi mình.
Cách hai tầng vải vóc, hắn vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của vật kia, lần nữa nhóm lên ngọn lửa trong thân thể hắn.
Hòa thượng cũng chảy một tầng mồ hôi, hơi thở nóng bỏng phà vào mặt Hạ Cẩm, mà cho dù y có thể cử động, y cũng không biết phải làm gì để có thể "Giải độc", chỉ có thể mặc cho Hạ Cẩm giãy dụa chống đỡ thân thể, khóa ngồi trên đùi hắn.
"Hòa thượng, ta không lừa ngươi, ta sẽ làm cho ngươi thoải mái." Hai tai tay Hạ Cẩm bị trói ra sau lưng, vụng về cởi tiết khố hòa thượng, hòa thượng như bị điểm huyệt, cứng người không động đậy, mãi đến tận khi Hạ Cẩm lột xong miếng vải, chạm tay vào dương v*t hắn.
Kích thích giống như bị điện giật làm cho người y run lên, y cắn chặt răng cứng ngắc ngồi im, quyết tâm biến mình thành pho tượng đồng.
Hai tay bị trói sau lưng của Hạ Cẩm vừa vặn cầm lấy dương v*t căng phồng của hòa thượng, độ lớn trong tay làm hắn không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn, "Aiya, có cái đồ chơi này làm hòa thượng thật lãng phí." Y vẫn không có hành động gì, cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không thèm nghe hắn nói, Hạ Cẩm cũng không ngại, cười nói: "Ngày hôm nay cho ta dùng, cũng không tính là lãng phí."
Hắn nắm chặt cái đồ chơi kia, lay động eo lên xuống trập trùng, tay tuốt từ gốc dương v*t lên đến đỉnh mũ, còn rất có kỹ xảo mà nhẹ nhàng xoa tròn nhào nặn, lúc tuốt đến dưới cùng, còn thưởng thức hai trứng mấy lần.
Không chỉ có như vậy, mông của hắn cũng dính thật sát vào côn th*t, theo động tác của hắn, từ trên xuống dưới mài lên dương v*t.
Quần của hắn bị niêm dịch tự phân bố trong huyệt chảy ra làm ướt, còn bị chất lỏng chảy ra từ đỉnh dương v*t hòa thượng dính lên, ướt nhẹp mà dán sát vào mông hắn, mài lên miệng huyệt của hắn.
Cằm hắn dựa lên bả vai hòa thượng, ghé vào lỗ tai hắn nói: "Hảo ca ca, giúp ta cởi quần." Hòa thượng vẫn bất động như trước, giống thật sự cứng thành cái tượng đồng, chỉ có côn th*t bị Hạ Cẩm nắm trong tay là còn sinh cơ bừng bừng mà đứng thẳng, nhúc nhích, trở nên càng nóng càng to lớn hơn.
Hạ Cẩm cắn vành tai y, lại được voi đòi tiên mà gặm lên cằm, lên hai gò má của hắn, hắn có thể nghe thấy hơi thở đứt quãng của hòa thượng, hắn tiếp tục kêu, "Hảo ca ca, giúp ta một chút đi..." Âm cuối dính nị tựa như lớp mồ hôi ngọt ngào dính nhớp.
Tay Hạ Cẩm bất động, chỉ cầm lấy dương v*t, eo vẫn còn nâng lên, rãnh đùi cách vải vóc bao lấy dương v*t hòa thượng mà cọ.
Y phục của hắn làm từ tơ lụa thượng hạng, chỉ là vải vóc trơn mượt mềm mại đến vậy, mài lên quy đầu vẫn cảm thấy ngứa ngứa.
Hắn lại kêu lên từng tiếng: "Ca ca...!Hảo ca ca...!Ngươi thật lớn, ưm...!Muốn ngươi làm ta..." Tiếng rên rỉ mềm mại của hắn như một cái móc câu câu lên ngọn lửa trong lòng hòa thượng, y khẽ cắn răng, đánh một cái lên mông hắn, Hạ Cẩm cả kinh ngây người, vẻ mặt không thể tin được hòa thượng sẽ làm ra chuyện này, mặt hòa thượng cũng đỏ muốn chảy máu, không dám nhớ lại mới vừa rồi mình nhất thời kích động đã làm cái hành động gì.
"Ta giúp ngươi cởi." Hòa thượng mở miệng, âm thanh khàn khàn như mấy ngày không uống nước, "Ngươi, không cho phép ngươi kêu nữa."
Lại tựa như sợ Hạ Cẩm đổi ý, hòa thượng lập tức nắm lấy quần hắn kéo mạnh một cái, dùng sức đến độ có thể nghe thấy tiếng tơ lụa roẹt một cái bị xé rách, Hạ Cẩm có chút đau lòng liếc mắt nhìn cái quần của mình, hòa thượng lập tức nói: "Sẽ đền cho ngươi sau."
Hiện tại hạ thân của Hạ Cẩm đã có thể trần trụi mà dán sát vào dương v*t của hòa thượng, nhiệt độ nóng bỏng làm hắn nóng đến huyết dịch sôi trào, "Mau làm đi..." Hắn nhấc eo, để miệng huyệt ngay quy đầu côn th*t hòa thượng, "Hòa thượng, ngươi phải làm ta thật sướng."
Hai tay hắn đỡ lấy côn th*t, hạ eo ngồi xuống, hậu huyệt đã mềm ướt đến rối tinh rối mù thông thuận mà nuốt vào quy đầu, vật kia vừa vặn đâm đến tuyến tiền liệt của hắn, huyệt đạo chợt co rụt lại, cắn lấy côn th*t trong cơ thể.
Hắn ngồi xuống chút nữa, côn th*t một phát đâm thẳng đến nơi sâu thẳm trong thân thể, hậu huyệt hắn co rút từng trận, quả thực giống như một cái miệng nhỏ không ngừng mút lấy dương v*t hòa thượng.
Cuối cùng hắn cũng ngồi hết xuống, mông thịt đè lên hai cái trứng của hòa thượng, Hạ Cẩm nhũn cả eo,vừa thở dốc vừa hỏi: "Hòa thượng, có sướng hay không?"
Hòa thượng cau mày, mặt nhịn đến đỏ, nửa ngày sau mới nói: "...!Ngươi gạt ta."
"Cái gì lừa ngươi, còn chê ta kỹ thuật không tốt à?" Hạ Cẩm nhíu mày, đây là đang nghi ngờ kỹ thuật mà hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo.
Hòa thượng khàn giọng nói: "Không có...hết sưng...còn nghiêm trọng hơn..." y ngừng một chút, nói bổ sung, "Còn nóng nữa.
Không đúng."
Hạ Cẩm không nhịn được cười ra tiếng, theo hắn cười, hậu huyệt cũng co rút một cái.
Hòa thượng mím chặt môi nhìn hắn, hắn nhịn cười nói: "Đây là hoàn toàn bình thường...!Khụ, quá trình giải độc còn chưa xong, sẽ tốt lên ngay thôi..." Hắn nghỉ một hồi, hít thở đều đặn trở lại, lần nữa lay động eo, dùng hậu huyệt bao lấy vật kia phun ra nuốt vào.
côn th*t trong cơ thể hắn đã cứng như gậy sắt, lại làm người ngạc nhiên mà phồng to hơn nữa, hắn bỗng nhiên lo sợ vách thịt mỏng manh của mình sẽ bị nóng chảy.
Hắn ngồi trên côn th*t nhanh chóng chuyển động lên xuống, làm cho côn th*t không ngừng chạm vào điểm mẫn cảm của mình, mông hắn đánh lên đùi hòa thượng vang lên mấy tiếng bạch bạch bạch, mồ hôi lẫn d*m thủy đều bị đánh đến văng tung toé.
Đầu gối ướt mồ hôi của Hạ Cẩm trượt một cái, suýt nữa làm cả người hắn gã về sau, hòa thượng đỡ lấy eo hắn, ổn định lại thân thể hắn.
Khoái cảm chồng chất làm cho đầu óc Hạ Cẩm nhão thành hồ, hắn cúi đầu vội vàng dùng môi vuốt nhẹ gương mặt hòa thượng, cắn lên đôi môi hòa thượng, cùng y trao đổi nhiệt độ.
Hòa thượng không biết cái này có phải là một bước trong "Quá trình giải độc" hay không, chỉ có thể mặc cho đầu lưỡi của hắn phiên vân phúc vũ trong miệng mình, đầu lưỡi mềm mại kia tựa như cũng có độc, làm cho hơi nóng xộc thẳng vào đầu óc y, kéo y ra chiến trường.
Y không theo phương pháp nào mà mút vào đầu lưỡi Hạ Cẩm, cùng hắn đảo loạn, đỡ lấy Hạ Cẩm, tay bất tri bất giác dùng lực, theo động tác Hạ Cẩm mà ấn lên hai bên hông hắn, đem hắn nhấc lên, rồi lại tàn nhẫn ấn xuống đùi mình.
Bắp đùi Hạ Cẩm bắt đầu căng lên, khóe môi tràn ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, hắn ngã ngồi lên đùi hòa thượng, tinh dịch từng luồng từng luồng phun ra, rơi lên cơ bụng của hòa thượng.
Cả người hắn đều mềm nhũn ra, đắm chìm trong dư vị cao trào, mà côn th*t trong cơ thể hắn vẫn không ngừng ra ra vào vào, như muốn dập nát hắn —— hắn đã ngừng chuyển động từ lâu, là hòa thượng đang nắm chặt eo hắn, tự mình làm hắn.
Sức mạnh cùng tần suất của hòa thượng so với lúc hắn mới chủ động cũng không kém bao nhiêu, hắn bị đâm đến co quắp cả người, cơ thể sau khi cao trào càng trở nên mẫn cảm, khoái cảm từ tuyến tiền liệt bị đâm không ngừng tràn tới như sóng biển, đâm đến mức bụng dưới hắn lạnh lẽo, tính khí vừa mới bắn xong đã mềm xuống chảy tinh, vì khoái cảm mà lần nữa cương lên.
Hắn cắn chặt vai hòa thượng, bị làm đến mức trước mắt biến thành màu đen.
Hắn không hề biết mình ngất đi bao lâu, chỉ biết lúc lấy lại ý thức, hòa thượng vẫn còn giữ nguyên tư thế mà làm hắn, thật giống như động cơ đóng cọc vĩnh viễn, mà điều khiến hắn càng kinh sợ là hòa thượng vẫn chưa hề bắn ra!
Có phải có vấn đề gì rồi hay không, hắn cố gắng suy nghĩ, thuốc hắn cho hòa thượng uống thuốc tuy rằng mạnh, nhưng cũng không thật sự "Không làm sẽ mất mạng" giống như hắn nói, bất quá cũng chỉ là dược tính mãnh liệt chút, cũng không thể khiến người ta kiên trì lâu như vậy mà không bắn.
Tâm tư rối như tơ vò của hắn bị khoái cảm đánh cho tan nát, đầu gối hắn đè lên ván giường đến đau đớn, eo cũng bị lực tay hòa thượng ấn ra dấu đỏ.
Hắn kêu lên: "Hòa thượng, a....!Ca ca, hảo ca ca...!A...!Ta đổi cái tư thế..."
Hòa thượng lại đâm hắn thêm mấy cái, mới dừng lại thở hổn hển nhìn hắn.
Hạ Cẩm gần như cũng bị ngọn lửa trong mắt hòa thượng đốt cháy, bụng dưới căng thẳng, nói: "Ca ca, đổi tư thế rồi tiếp tục làm..." Hắn bò xuống khỏi người hòa thượng, chân vẫn còn phát run, lúc côn th*t hoàn toàn rút ra từ trong thân thể hắn, niêm dịch kéo thành sợi tơ mỏng dính ở giữa hai chân hắn.
Hắn ngã người nằm dài trên giường, dùng chăn lót xuống dưới hông của mình, chân trần đạp lên côn th*t vẫn còn cứng đến dữ tợn của hòa thượng, hòa thượng lật tay nắm lấy chân của hắn, hắn cũng không hoảng loạn, mở lớn hai chân, để hạ thân trần trụi của mình lộ rõ trong tầm mắt hòa thượng.
"Cái này cũng làm giống vậy, " hắn liếm liếm đôi môi, "Hảo ca ca, tiếp tục làm ta."
Hòa thượng vô sự tự thông mà bò lên giường, cầm lấy hai chân hắn, lộ ra cái lỗ nhỏ bị đâm đến không khép lại được của hắn, cái hang nhỏ kia là bị y đâm thành như vậy, như là huyệt đạo của riêng y.
dương v*t y để ngay tại miệng huyệt, ưỡn eo một cái đâm thẳng vào, Hạ Cẩm bị đâm đến cong cả eo, lại yếu ớt mà ngã xuống chăn.
Cái tư thế này càng thích hợp để hòa thượng làm hơn nữa, hắn trực tiếp nắm eo Hạ Cẩm cố định hắn trên giường, dương v*t ở trong cơ thể hắn rút ra cắm vào, mỗi lần đều rút ra cả cây rồi đâm vào cả cây, dùng sức nghiền ép điểm mẫn cảm của Hạ Cẩm.
Hai chân Hạ Cẩm vòng quanh eo hòa thượng, chìm sâu trong khoái cảm mãnh liệt, vừa rên rỉ vừa gọi loạn: "Hòa thượng...!A...!Ngươi thật lớn, hảo ca ca...!Làm chết ta rồi...!Làm ta...!Hảo hòa thượng, hảo ca ca..."
Âm thanh rên rỉ của hắn vang lên trong hừng đông, hòa thượng cắn răng nói: "Đừng kêu!" Hạ Cẩm không biết là thật sự không nghe thấy hay là cố ý không nghe, vẫn như trước bừa bãi kêu rên làm người ta đỏ mặt.
Hòa thượng vươn tay bịt cái miệng của hắn lại, hắn a a mấy tiếng, dường như không thở được, hai mắt đỏ lên nhìn hắn, nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống, Hòa thượng lỏng tay ra một chút, chừa ra một khoảng cho hắn thở dốc, trong tay bỗng truyền đến cảm giác vừa nóng vừa mềm.
Hạ Cẩm lè lưỡi, liếm lòng bàn tay y, hòa thượng cắm đầu ngón tay vào miệng hắn, đầu lưỡi đỏ sẫm lộ ra giữa kẽ ngón tay y.
Trên tay hòa thượng đều là nước bọt của Hạ Cẩm, dính nhớp trơn trợt, cái tay kia bỗng nhiên rút lui, Hạ Cẩm liền há mồm thở hổn hển hai cái, lại bị ngăn chặn triệt để.
Hòa thượng dùng môi ngăn cái miệng của hắn lại, đầu lưỡi ra ra vào vào trong miệng hắn cùng tần suất với thân dưới.
Hạ Cẩm cảm thấy mình thật sự sắp nghẹt thở, nướt bọt cùng âm thanh rên rỉ từ tràn ra từ khóe miệng không đóng lại được, hòa thượng như là đem hắn lắp đầy, cái miệng trên mặt của hắn bị ngăn chặn, cái miệng phía dưới của hắn cũng bị lấp đầy.
Trong đầu của hắn vang lên ong ong, tính khí đã bắn ra hai lần trướng đến lợi hại, bụng dưới vừa căng vừa đau, mà cái côn th*t chôn trong cơ thể hắn dường như mãi mãi không dừng lại, vẫn liên tục làm hắn, đâm cho nhục đạo của hắn không thể khép lại được, gậy sắt nóng bỏng in sâu trong cơ thể hắn dấu ấn mà hắn không thể nào lãng quên.
Khi Hạ Cẩm tỉnh lại mặt trời đã về Tây, toàn thân hắn vừa chua xót vừa đau, bụng đói lả, cổ họng cũng vô cùng đau đớn.
Hòa thượng nằm bên cạnh hắn dường như vẫn chưa thức giấc, vẫn còn vững vàng mà hô hấp, hắn nhẹ chân nhẹ tay bò ra từ trong chăn, muốn chuồn êm, một cái chân đã đứng xuống dưới đất, suýt chút nữa vì chân run mà ngã nhào.
Một cái tay bỗng nhiên bắt được mắt cá chân còn lại của hắn, hắn cứng đờ người, cười khan quay đầu lại: "Hảo ca ca, ta đã cho ngươi sung sướng cả một đêm rồi, ngươi thả ta đi được không..."
Hòa thượng sắc mặt nghiêm túc nhìn hắn, Hạ Cẩm thầm nghĩ chẳng lẽ còn muốn chộp hắn mang đi báo quan.
Dù sao cũng chạy không thoát, hắn đơn giản cọ đến bên người hòa thượng giả bộ đáng thương: "Tiểu hòa thượng, ta thiếu chút nữa là bị ngươi làm chết rồi, toàn thân đều đau, bỏ qua cho ta đi mà, ta bảo đảm sau này sẽ không làm chuyện xấu nữa." Hòa thượng vẫn nhìn hắn, ánh mắt kia làm cho Hạ Cẩm run rẩy một phen, sao cứ có cảm giác không đúng lắm.
"Độc." Hòa thượng chỉ mới vừa phun ra một chữ, Hạ Cẩm đã nhanh chóng trách móc: "Thuốc kia qua một đêm sẽ mất tác dụng, cũng không có ảnh hưởng đến cái gì cái khác, lần này là ta nói thật ta không lừa ngươi đâu..." Hắn còn chưa nói hết câu, đã thấy hòa thượng cau mày xốc chăn lên, hắn nhìn chằm chằm cái thứ đang dựng đứng của hòa thượng, nuốt một ngụm nước bọt.
"Độc còn chưa có giải được."
"Không phải, hòa thượng ngươi nghe ta giải thích, cái này thật sự không liên quan đến thuốc của ta...!A!...!Chờ đã...!Ta bị ngươi làm cho sưng lên cả rồi, có thể nhẹ nhàng một chút hay không..."
Hái hoa tặc lại bị bắt lên giường, mặc người hái đóa hoa giữa đùi của hắn.
===Hết chương 1===
#Riz: Vốn chỉ tính edit một đoạn H ngắn giải sầu nhân tiện đào hố mới, ai mà ngờ bộ này chương đầu hơn 4500 chữ, ngồi suốt 3 tiếng rưỡi đồng hồ tới 4 giờ sáng để làm cho xong đó chứ bỏ ngang thì mất hứng:(( mấy người phải thương tui đi huhuhu cái cột sống đáng thương của tui....