Hoàn Hảo (Perfect)

Chương 45




"Không thể tin nổi là em phải làm việc này nếu muốn có bình yên và riêng tư" Julie nức nở khi Ted trườn người vào xe tuần tra, họ đang bỏ chạy khỏi ngôi nhà giăng kín băng rôn "CHÀO MỪNG JULIE TRỞ VỀ" với màu sắc sặc sỡ "Làm sao em có thể quay lại lớp học vào sáng thứ hai? Hôm nay khi em về nhà em đã bị phóng viên bao vây. Khi em ở trong nhà thì chuông điện thoại không lúc nào ngưng. Flossie và Ada thì hăm hở thăm dò mọi động tĩnh và bàn tán đấy phấn khích bên cửa sổ" cô mệt mỏi nói thêm.

"Em đã trở về hơn 12h và chưa đưa ra bất kì tuyên bố nào" Ted vừa nói vừa quan sát đoàn xe nối đuôi đằng sau qua kính chiếu hậu.

Đã 12h trôi qua, Julie nghĩ. Mười hai giờ không có một giây phút rỗi rãi để nghỉ đến Zack, để nhớ lại kỉ niệm êm đềm, và khôi phục lại sức lực, cố đặt mình vào một điều gì đó có trật tự. Cô ngủ như chết và khi ra khỏi giường thì đặc vụ FBI đã chờ sẵn trong phòng khách, họ vẫn chưa hỏi xong cho đến tận hai giờ trước. Katherine đề nghị Julie đến chỗ cô ấy, và giờ họ đang trên đường đi, nhưng Julie có cảm giác khó chịu là Ted và Carl sẽ hỏi cô một số chuyện tại nhà Katherine, những câu mà họ đã không tiện hỏi khi còn ở nhà cha mẹ.

"Anh không thể cắt đuôi đám phóng viên được sao?" cô gắt gỏng "Chắc phải đến hàng trăm người và chắc chắn họ đã vi phạm một vài sắc lệnh của thị trấn chứ nhỉ".

"Thị trưởng Addelson đã nói họ đang đến trụ sở tòa án để xem em có nói gì từ lúc quay về không, và giờ họ đang yêu cầu em có tuyên bố chính thức. Họ có quyền làm việc đó dựa theo luật pháp và vẫn chưa vi phạm sắc lệnh nào cả trong trường hợp em chưa biết".

Julie vặn người trên ghế và thấy hàng đoàn xe đang chạy ngang với Ted.

"Giữ họ lại và ném vào mặt họ một xấp giấy phạt đi. Chúng ta đang chạy với vận tốc 90 dặm một giờ đấy, và họ cũng vậy. Ted à" đột nhiên cô thấy mệt rã rời "Em không biết phải giữ bình tĩnh như thế nào nếu mọi người cứ không cho em ở yên suy nghĩ".

"Em sẽ qua đêm ở nhà Katherine" anh nói, liếc mắt qua kính chiếu hậu "em sẽ có khối thời gian rảnh mà suy nghĩ sau khi Carl và anh được nghe những gì em cần nói".

"Mấy thứ trong đầu anh và Carl thực chất chỉ là một cuộc thẩm vấn khác" giọng Julie rung rung, nhận ra hai ông anh muốn câu trả lời khác những điều họ vừa được nghe tối qua "Em cảnh báo cho anh biết là em sẽ không làm theo đâu".

"Cô phải dỏng tai lên mà nghe đấy quý cô" Ted dùng một giọng sắc cạnh mà trước đây cô chưa từng nghe "Anh biết chuyện đó và Carl cũng biết. Có lẽ cả Ingram và Richardson nữa. Tụi anh quyết định sẽ có cuộc nói chuyện ỏ nhà Katherine là vì chỗ của cô ấy là nơi duy nhất trong thị trấn có cổng điện tử và hàng rào cao chót vót có thể giúp em tránh xa đám bạn yêu quý đang chạy phía sau".

Anh vừa nói vừa ôm cua quẹo, thắng kít ngay trước tư dinh nhà Cahill, chạy thẳng giữa hai hàng cây đến trước cánh cổng được điều khiển từ bên trong đã mở sẵn và vào ngay gara xe. Đằng sau họ, hàng loạt xe của cánh nhà báo bị vấp phải sự ngăn chặn của cánh cửa to lớn, nhưng Julie đang lo ngay ngáy vì thái độ của Ted nên chẳng có sức đâu mà vui mừng. Chiếc Blazer của Carl đậu ngay phía ngoài biệt thự nhà Cahill, nhưng ngay khi Julie bước ra khỏi xe, Ted đã nắm tay cô giữ lại.

"Anh nghĩ tốt hơn chúng ta nên nói chuyện ngay bây giờ, một cách riêng tư" anh kéo cô quay lại ghế ngồi "Với tư cách là luật sư của em, anh không bị buộc phải lặp lại những chuyện em đã kể cho anh. Carl không có quyền miễn trừ đó và Katherine cũng không".

"Luật sư? Anh vượt qua bài kiểm tra rồi hả?"

"Anh vẫn chưa nghe thông báo chính thức" anh đáp cộc lốc "Hãy cứ coi như là anh đậu và bây giờ chỉ còn thiếu tấm bằng đi".

Julie thấy một cơn ớn lạnh tràn qua sống lưng khi Ted tắt nốt động cơ xe.

"Em không cần luật sư".

"Anh nghĩ em sẽ cần".

"Tại sao?"

"Vì tối qua em đã không nói toàn bộ sự thật. Em là một kẻ dối trá dở tệ đấy Julie, không có tí kinh nghiệm gì. Đừng có trừng mắt với anh. Anh đang cố giúp em đấy".

Julie thọc hai tay vào túi áo khoác, mắt nhìn chằm chằm vào sợi vải trên đùi.

"Cùng nghe thử" anh ra lệnh "phần em đã không kể cho FBI nào".

Cô rất yêu quý anh đến mức bị khiếp sợ sự chê trách đang hằn rõ trên mặt anh lúc này, nhưng cô ngẩng lên và đối diện với anh.

"Anh có nghiêm túc hứa là sẽ không kể với ai những điều em sẽ kể cho anh nghe không?"

Sự cố chấp của cô khiến anh gục đầu về trước và chửi thề.

"Em bị nặng hơn anh nghĩ nữa đấy".

"Em không biết anh nghĩ gì. Ted, liệu em có được nghe lời hứa của anh không?"

"Tất nhiên là anh hứa rồi" anh điên cuồng nói "Anh có thể xuống địa ngục vì em, em biết mà. Carl cũng vậy".

Cố nén cơn xúc động sâu lắng đang vang lên trong lồng ngực, Julie tự nhắc mình đã thề không chảy thêm một giọt nước mắt nào nữa và thở hắt ra.

"Cảm ơn anh".

"Khỏi cần cảm ơn, kể cho anh biết mọi chuyện là được! Em đã nói dối những gì với FBI tối qua?"

"Em không bị bịt mắt. Em biết tìm căn nhà ở đâu".

Cô biết anh đang nỗ lực kìm nén mọi phản ứng .

"Còn gì nữa không?"

"Hết rồi".

"Còn gì không?"

"Đó là điều duy nhất em đã nói dối".

"Vậy còn những điều em cố tình bỏ qua thì sao?"

"Đó là việc của riêng em".

"Đừng có chơi chữ với luật sư! Em đã bỏ qua phần nào? Anh phải biết để còn biết đường bảo vệ cho em hay là nhờ một luật sư có thâm niên nếu nó vượt quá khả năng của anh".

"Anh đang muốn hỏi là em có ngủ với anh ta không chứ gì?" Julie đột ngột quát lên vì mệt mỏi và giận dữ "Vì đó là anh nên đừng có chơi cái trò đố mẹo của Richardson nữa dùm em. Chỉ cần hỏi thẳng em thôi!".

"Đừng khinh thường Richardson" Ted đáp trả "Anh ta là lý do duy nhất khiến Ingram chưa đọc ra trò lắt léo của em ngay tức thì. Anh ta biết em đang che dấu điều gì đó, nhưng Richardson thì bị em làm cho lóa mắt đến mức bị em quay vòng vòng bằng một ngón tay".

"Richardson rất thô lỗ".

"Và em rất lơ mơ về ảnh hưởng của em tới cánh đàn ông. Richardson bị nản lòng" Ted nhấn mạnh âm cuối "và mê mệt em. Một gã đáng thương".

"Cảm ơn nhiều" Julie nói giọng vô ơn.

"Chúng ta có nên tiếp tục hồi ức tuổi thiếu niên hay là em nói luôn những chuyện em còn giấu FBI vậy?"

"Anh có nghĩ là em có quyền được chút ít riêng tư và tôn trọng không vậy".

"Nếu em muốn được tôn trọng thì không nên dính dáng tới tên tội phạm bỏ trốn đó".

Julie cảm thấy giống như vừa bị đấm một cú vào bụng. Không nói một lời, cô bước khỏi xe và đóng sập cửa lại. Cô nhấn chuông cửa khi Ted kéo tay cô lại.

"Em đang làm cái quái gì vậy?"

"Em đã kể cho anh biết điều duy nhất có thể khiến em gặp rắc rối với pháp luật" Julie nhấn chuông "Bây giờ em sẽ kể cho Carl và anh nghe cùng một lúc chuyện hai anh đang nóng lòng muốn biết. Sau đó sẽ không còn gì cần nói nữa".

Carl trả lời tiếng chuông và Julie sượt ngang qua anh đi thẳng vào phòng nghỉ. Quên mất Katherine đang xuống được nửa cầu thang, Julie trừng mắt nhìn hai anh và cay độc nói.

"Ted nói là hai anh đã biết em nói dối về mọi chuyện. Anh ấy nói nếu em muốn có sự tôn trọng và riêng tư thì không nên 'dính dáng' với mấy tay tội phạm bỏ trốn, và em chắc chắn là anh nói đúng! Vậy toàn bộ sự thật là thế này: Em đã khai với FBI rằng Zack không hề xâm phạm em, và anh ấy không làm vậy. Anh ấy đã liều mình cứu em và ngay cả với hai anh, sẽ khinh bỉ anh ấy cho dù em có nói gì đi nữa, cũng có thể biến chuyện đó thành 'xâm phạm'. Anh ấy không làm tổn thương em. Anh ấy không cưỡng bức em. Em đã ngủ với anh ấy. Em đã ngủ với anh ấy và sẽ còn tiếp tục đến hết đời nếu anh ấy muốn em làm! Đã hài lòng chưa? Đã đủ chưa vậy? Em mong là đủ, vì em chỉ còn bấy nhiêu đó để kể thôi. Em không biết Zack đang ở đâu. Em không biết Zack sẽ đi đâu! Em cầu Chúa là em biết -".

Carl ôm cô vào lòng và quắc mắt với Ted .

"Em mắc chứng gì vậy, sao lại làm Julie buồn như thế?"

Ted bị sốc đến mức nhìn qua người vợ cũ tìm sự ủng hộ, nhưng Katherine chỉ lắc đầu và nói.

"Ted rất giòi làm những người phụ nữ anh ta yêu quý phải khóc. Anh ấy không cố tình làm thế, nhưng cũng không thể tha thứ nếu chúng ta vi phạm nguyên tắc của anh. Đó là lý do Ted làm cảnh sát và bây giờ là luật sư. Anh ấy thích luật lệ. Anh ấy yêu luật lệ! Julie" cô chìa tay ra "vào phòng sách với mình. Cậu kiệt sức đến nơi rồi kìa cho dù hai anh của cậu có vẻ không nhận ra".

Phía sau lưng họ, Ted trừng mắt nhìn Carl và nói.

"Em không định làm Julie buồn, em chỉ bảo nó đừng có che dấu điều gì với em".

"Em có thể dùng cách nào đó mềm mỏng hơn thay vì ra những câu hỏi đe dọa và khiến Julie cảm thấy như một con đàn bà lẳng lơ" Carl độp lại khi sải bước vào phòng sách cùng Ted.

Julie đổ sập xuống ghế, há hốc mồm vì kinh ngạc đầy cảm giác tội lỗi vì mối hận gia đình phút chốc bùng nổ mà mở màn là Katherine.

"Cả hai người đều quá rảnh hơi đi tọc mạch vào đời tư của Julie đó" Katherine lên giọng khi bước đến quầy rượu và đổ chúng ra bốn ly nhỏ. "Thật là đạo đức giả làm sao! Julie có lẽ phải nghĩ hai anh là thánh trong khi tôi biết rõ hơn thế nhiều" cô cầm ly của Julie và cô lên, để hai ly còn lại trên kệ "Ted, anh lột đồ em ngay trong căn phòng này trước khi chúng ta có buổi hẹn chính thức đầu tiên, và em chỉ mới 19 tuổi!".

Julie nhanh chóng đón lấy ly rượu Katherine đưa trong lúc cô hất đầu về phía chiếc ghế trường kỷ màu vang đỏ và nhắc anh nhớ trong cơn phẫn nộ .

"Anh cởi đồ và làm tình với em ngay trên cái ghế sô pha kia. Mà nếu em nhớ đúng thì anh đã rất vui và ngạc nhiên khi biết em vẫn còn trong trắng. Một giờ sau anh làm tình với em lần nữa trong hồ bơi rồi sau đó ở -".

"Anh nhớ mà!" Ted quát lên, hiên ngang đi đến quầy bar và lấy hai ly rượu. Anh ném một cái vào tay Carl và nói "Trừ khi là em đoán sai, nếu không anh cũng cần nó trong 10 giây nữa" .

Ngay lúc đó Katherine xác nhận lời tiên đoán và quay qua người anh trai xui xẻo của anh.

"Còn anh nữa đó Carl, anh còn cách chức thánh rất xa. Trước khi đám cưới anh đã ngủ với -".

"Đừng có lôi vợ anh vô chuyện này" anh nghiêm trọng cảnh cáo.

"Em đâu có định nói về Sara" Katherine lạnh lùng chế nhạo "Em đang nghĩ tới Ellen Richter và Lisa Bartlesman lúc anh học năm cuối trung học, sau đó là Kaye Sommerfeld lúc anh 19 và -".

Tràng cười rũ rượi của Julie làm cả ba quay lại nhìn cô.

"Làm ơn, ngừng lại đi" cô nói, giọng đan xen giữa buồn cười và kiệt sức "chỉ cần ngừng lại thôi. Chúng ta đã phá hủy quá nhiều ảo tưởng về nhau chỉ trong một buổi tối rồi đó".

Ted quay sang Katherine, đưa ly rượu lên làm cử chỉ móc họng.

"Vẫn như mọi khi đó Katherine, em luôn xoay xở để chỉ trích và làm xấu mặt mọi người xung quanh cùng lúc tự thoát ra khỏi mọi lời chỉ trích".

Sự phản kháng gần như bốc hơi khỏi Katherine .

"Thật ra em mới đúng là người phải xấu hổ nhiều nhất".

"Vì em đã hạ mình để ngủ với anh với không, anh đoán là vậy?" giọng Ted lạnh lẽo dửng dưng.

"Không phải" cô lặng lẽ nói.

"Vậy thì tại sao?" anh tò mò.

"Anh biết câu trả lời mà".

"Chắc chắn không phải vì cuộc hôn nhân tan vỡ của chúng ta rồi" anh châm chích.

"Không, vì em đã khiến hôn nhân của chúng ta đổ vỡ kìa".

Quai hàm anh cứng lại khi anh giận dữ phun ra.

"Vậy cái quái gì mà em cứ ở mãi Keaton này thế" anh quát.

Katherine quay lại khay rượu và mở nắp chai thứ hai.

"Spencer nói rằng trong tiềm thức em luôn mong mỏi được trở về Keaton trước khi em lấy anh ta, để em có dịp đương đầu với những khó khăn đã xảy ra trong cuộc hôn nhân của chúng ta. Anh ấy nói đây là cách duy nhất giúp em có lại sự tự tin".

"Spencer" Ted phát âm cái tên với vẻ khinh bỉ "nghe như một tên khốn".

Với vẻ mặt kinh ngạc của Ted, cô vợ cũ đáo để toét miệng cười và đưa ly rượu ra làm điệu bộ chúc mừng .

"Thú vị lắm hả?" anh dò hỏi.

"Spencer" Katherine do dự giải thích "luôn gợi cho em nhớ đến anh".

Julie đặt ly rượu chưa được nhấp môi qua một bên và đứng lên .

"Hai người sẽ phải tiếp tục tranh cãi mà không có trọng tài rồi.Em sẽ đi ngủ. Em phải ngủ một lát".