Hoạn Hải Vô Nhai

Chương 6: Q.1 - Chương 6: Vương đạo viên





Ánh mắt Triệu Trường Phong va chạm một chút cùng ánh mắt Lưu Quang Huy, vội vàng né tránh, hắn biết tiểu xiếc của mình rất có khả năng bị thư ký Lưu Quang Huy xem thấu. Thế nhưng bất kể như thế nào, hắn đều phải đánh bạc một lần. Đây là một lần sinh ý chỉ có lợi không có hại, đánh cuộc thắng, trước mặt hắn sẽ là một con đường ngời sáng, thua cuộc, hắn cũng không mất đi bất luận cái gì.
Đi ra khỏi đại viện chính phủ tỉnh, trong lòng Triệu Trường Phong có một tia khẩn trương cùng hưng phấn. Vì chuyện thi lại, chính là một cái cớ của Triệu Trường Phong. Một kỳ triểm tra trắc nghiệm của bộ môn tính cái gì? Kỳ thực Triệu Trường Phong không cần thì lại, mà là một cuộc điện thoại của Triệu tỉnh trưởng hoặc Lưu thư ký. Đối với một trường đại học bình thường mà nói, đột nhiên nhận được điện thoại của chính phủ tỉnh, nội dung chính là Triệu tỉnh trưởng gọi sang giúp một học sinh sắp xếp một cuộc thi lại, chuyện này sẽ có ý nghĩa như gì? Lãnh đạo trường học sẽ suy đoán mối quan hệ giữa Triệu tỉnh trưởng và vị học sinh đó như thế nào đây?
Triệu Trường Phong ngây ngốc nở nụ cười! Đây chính là hiệu quả mà hắn muốn! Điều kiện đầu tiên chính là, Lưu thư ký sẽ tuân thủ dựa theo yêu cầu của Triệu Cường đi gọi cuộc điện thoại này.
Cá chép vượt long môn! Sau này Triệu Trường Phong sẽ trở thành rồng, hay cá, phải xem Lưu thư ký có đi gọi cuộc điện thoại này hay không?

Năm giờ sau, Triệu Trường Phong chạy về trường học, rất không trùng hợp chính là, hắn vừa mới vào được cửa lớn đã gặp được phụ đạo viên Vương Hướng Đông.
- Trường Phong, chiều này có phải anh không tham gia thi trắc nghiệm nguyên lý chủ nghĩa Mắc- Lê Nin?
Vương Hướng Đâng trực tiếp mở miệng hỏi.

Trong lòng Triệu Trường Phong rất vui vẻ, nhất định Lưu thư ký đã gọi điện thoại tới trường học. Tin tức này truyền thực sự nhanh, xem xem, ngay cả loại nhân vật nhỏ như phụ đạo viên Vương Hướng Đông đều biêt chính mình không tham gia trắc nghiệm buổi chiều. Nói không chừng hiện tại còn có bao nhiêu lãnh đạo cao cấp của trường đại học kinh tế tài chính Hoa Bắc đang ngồi đánh giá bàn bạc về mối quan hệ giữa hắn với Triệu Cường phó tỉnh trưởng đây.
- Đúng vậy, Vương đạo viên, buổi chiều em có một chút việc nhỏ!
Triệu Trường Phong hời hợt khiêm tốn nói, cố ý làm vậy để bộc lộ ra quan hệ không bình thường giữa hắn với Triệu Cường phó tỉnh trưởng.
- Việc nhỏ? Việc nhỏ cho nên không xin nghĩ đã dám trốn học sao?
Vương Hướng Đông châm chọc nói:
- Nếu như việc lớn thì sao? Có phải Trường Phong đồng học sẽ trốn học một năm hay không?
Lúc này Triệu Trường Phong với phát giác ra giọng điệu của Vương Hướng Đông không thích hợp, nếu như thật sự đã nhận được điện thoại của Lưu Quang Huy, làm sao Vương Hướng Đông dám nói với hắn như thế. Chẳng lẽ Lưu Quang Huy thực sự xem thấu thủ đoạn nhỏ của hắn, cho nên căn bản lười không cần thiết gọi điện sang trường học giống như Triệu Cường nói.
- Vương đạo viên, em đã nhờ Đường Lỗi xin nghỉ giúp em, thầy không thu được giấy phép xin nghỉ của em sao?
Triệu Trường Phong lại đổi sang một loại giọng điệu vô tội.
- Tôi không nhìn thấy Đường Lỗi đưa giấy phin phép cho cậu, nhưng thực sự gặp đã nhìn thấy cô Mã rất tức giận rồi!
Vương Hướng Đông cười lạnh nói:
- Cô Mã còn nói, nàng đi dạy nhiều năm như vậy, còn chưa ai dám trốn học trong cuộc thi trắc nghiệm của cô ấy, thực ra cậu đã sáng tạo ra lần đầu tiên rồi đó, cho nên Cô Mã có ấn tượng rất sâu về ngươi. Cô ấy còn cáo trạng ngươi với chúng ta, cô ấy nói lần sau đích thân sẽ mở mang kiến thức gặp qua một đồng học có dũng khí phi phàm giống như cậu.

Trong lòng Triệu Trường Phong hung hăng thóa mạ bà già họ Mã, không phải bỏ hai tiết sao? Cần thiết phải tố cáo với mọi người sao? Triệu Trường Phong thực sự hoài nghi bà già này có phải là giáo viên đại học hay bác gái dạy trẻ.
Dựa theo tích cách dạy dỗ không quản công của Vương Hướng Đông, thực sự hắn rất muốn dạy dỗ Triệu Trường Phong đến nơi đến chốn, thế nhưng hắn còn muốn đi cho kịp buổi tiệc tối nay, thời gian rất gấp. Thế nhưng bảo lúc này bỏ qua đối với Vương Hướng Đông là chuyện trăm triệu lần không thể, vì đây là cực độ qua loa, cách làm vô trách nghiệm cực đoan, không chỉ là không phụ trách nhiệm đối với sinh viên Triệu Trường Phong, cũng chính là một loại sỉ nhục đối với thân phận phụ đạo viên như Vương Hướng Đông. Bất quá, lập tức Vương Hướng Đông đã tìm ra một biện pháp vẹn cả đôi đường, không chỉ không làm lỡ bữa tiệc, hơn nữa sau khi kết thúc bữa tiệc trưởng về trường học còn có thể tiếp tục dạy dỗ Triệu Trường Phong.
- Trường Phong, suy nghĩ cẩn thận lại hành vi ngày hôm nay, sau đó trở về viết một bản tự kiểm điểm, trên năm nghìn chữ.
Vương Hướng Đông cẩn thận tính toán thời gian bữa tiệc kết thúc:
- Ừm, chín rưỡi tối nay tôi đi phòng ngủ tìm cậu tâm sự, đến lúc đó cậu giao bản kiểm điểm cho tôi.
Con bà nó, tâm sự? Lão tử không phải nữ sinh, có chuyện gì cần phải tâm sự sao? Triệu Trường Phong tức giận bất bình nghĩ, bản kiểm điểm hơn năm nghìn chữ? Trời ạ? Đây rốt cuộc là đại học bồi dưỡng nhân tài nghiên cứu tinh thần, hay là cái nôi để bồi dưỡng cán bộ đội sản xuất đây?
- Vương đạo viên, mai nộp bản kiểm điểm cho thầy được không?
Triệu Trường Phong cười nói:
- Hôm nay là ngày cuối tuần, buổi tối em còn có chút việc!

Vương Hướng Đông nghiêm mặt, nghiêm túc nói:
- Không được! Không nên lấy cớ gì hết, tối nay phải giao bản kiểm điểm cho ta!
Nói xong hắn nhìn một chút đồng hồ đeo tay:
- Hiện tại tôi có việc, chín rưỡi tôi sẽ qua phòng ngủ tìm cậu!
Thấy Vương Hướng Đông đi xa, Triệu Trường Phong dưng lên ngón giữa đối với bóng lưng hắn, thế nhưng Triệu Trường Phong cũng chỉ có thể làm được việc đó mà thôi, Vương Hướng Đông nói hắn nộp bản kiểm điểm, hắn vẫn phải hoàn thành.
Năm nay Triệu Trường Phong đã học năm thứ ba, chỉ còn một năm nữa hắn có thể tốt nghiệp rồi. Hắn chỉ là một học sinh bình thường gia đình không có bất luận bối cảnh gì, lúc phân phối đều phải dựa vào trong khoa. Thế nhưng quyền phân phối hệ tài chính trên chín mươi phần trăm đều nắm trong tay chủ nhiện Trương Bảo Tài và tổng Lịch bí thư Trình Sinh của hệ, mười phần trăm còn lại do hai người phụ đạo viên Vương Hướng Đông và Tô Phi chia xẻ.