Hoạn Hải Vô Nhai

Chương 19: Q.1 - Chương 19: Gieo gió gặt bão





- Triệu Trường Phong, sao mày không nói? Lấy ra năng lực của mày khi đánh tao lúc trước!
Liễu Bân nghiêng đầu, con mắt nhìn Triệu Trường Phong đầy vẻ khiêu khích.
- Thế nào? Sợ rồi sao? Vậy mày cầu xin tao vài câu, nói không chừng tao vui vẻ, sẽ bảo cha tao thả mày ra!
- Phi!
Triệu Trường Phong phun ra một ngụm nước miếng, lạnh lùng cười lớn:
- Liễu Bân, mày cho rằng cha mày là một xử trưởng bảo vệ xử là có thể lấy thúng úp voi sao? Chỉ bằng vào một tờ giấy không rõ lai lịch đã xem xét nghĩ tới việc đưa tao vào nhà giam sao? Nằm mơ! Tao không tin, tất cả những người đứng xem ở đây đều bị cha mày mua chuộc!
Liễu Bân cười ngả ngớn, đưa mặt đến sát trước mặt Triệu Trường Phong:
- Triệu Trường Phong, rốt cuộc trong hai chúng ta, ai mới đang nằm mơ chứ? Ở đây, những kẻ đứng ngoài quan sát đều là người nhát gan không dám tới nới chuyện ở chỗ bảo vệ của trường, còn có thể đến nói giúp ột sinh viên nghèo như mày sao?
- Liễu Bân!
Liễu Bình An không hài lòng quát một tiếng.

- Nơi này là chỗ phát án của bảo vệ xử. Con đứng sang một bên đi, bớt nói xen vào.
Liễu Bân trừng mắt nhìn Liễu Bình An một cái, không cam lòng đi sang một bên.
Liễu Bình An nghiêm túc nhìn Triệu Trường Phong nói:
- Triệu Trường Phong, cậu cũng không nên ăn nói lung tung như vậy. Cậu nói ai mua chuộc nhân chứng nhân chứ? Cậu bị tình nghi cố ý gây thương tích cho người khác, đã bị phán ba năm tù giam.
- Cũng đừng vì phỉ báng danh dự của lãnh đạo mà khiến tội lại nặng thêm một bậc. Lúc này tôi niệm tình cậu là sinh viên tài chính nên không tính toán với cậu. Nếu lần sau cậu dám nói ra những lời phỉ báng tôi, tôi nhất định sẽ khiến cậu ngồi trong nhà giam thêm vài năm nữa!
- Liễu Bình An, uy phong rất lớn nhỉ!
Một giọng nói uy nghiêm từ phía sau vang lên.
- Anh cho rằng mình là quan toà hay là kiểm sát trưởng? Anh có quyền gì mà vội tới định tội người khác? Có bản lĩnh anh cũng cho tôi vào nhà giam thêm vài năm xem nào!
Tim Liễu Bình An chợt nhảy lên một cái. Hắn ta không cần quay đầu lại, đã biết là hiệu trưởng Chu Lịch Hoành đã đến đây.
Ở đại học Hoa Bắc, Liễu Bình An luôn luôn kề sát với cái tên của hiệu trưởng Chu Lịch Hoành. Chỉ cần nơi nào có Chu Lịch Hoành xuất hiện, tất nhiên sẽ có bóng dáng của Liễu Bình An. Mức độ chặt chẽ khiến ngay cả Trương Ngọc Quân, Chánh văn phòng của trường đại học Hoa Bắc cũng than thở không ngừng.
Trong các giáo sư của đại học Hoa Bắc đã truyền nhau một câu thô tục là, cho dù ở cách xa hai km có người đánh rắm một cái, Liễu Bình An đều có thể ngửi ra có phải là Chu hiệu trưởng phóng ra hay không.
Liễu Bình An nghe thấy giọng nói của Chu Lịch Hoành, lại không biết vù sai lúc này Chu Lịch Hoành lại đến chỗ bảo vệ càng không biết vì sao Chu Lịch Hoành lại tức giận với ông ta.
- Chu, chu hiệu trưởng,
Mặt Liễu Bình An cố tươi cười đứng lên đón.
- Ngài tự mình qua thị sát công tác sao?
Chu Lịch Hoành đẩy Liễu Bình An ra, bước nhanh tới trước mặt Triệu Trường Phong:
- Chắc cậu là sinh viên Triệu Trường Phong. Rất xin lỗi, Trường Phong, đã để cậu phải bị oan. Đều là do tôi chưa làm tốt công tác của mình. Tôi thay mặt trường học kiểm điểm với cậu!

Liễu Bình An lập tức cảm thấy choáng váng. Trong lòng khiếp sợ không gì sánh được! Trong lúc nhất thời không hiểu hiện tại đang xảy ra chuyện gì!
Chu Lịch Hoành là ai chứ? Hiệu trưởng trường đại học Hoa Bắc, cán bộ cấp chính sảnh, cùng cấp bậc với thị trưởng Trung Châu thị. một vị cán bộ cao cấp như thế, đáng kinh trọng như thế, lại tự kiểm điểm trước một sinh viên. Điều này khiến Liễu Bình An quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình.
Bình thường, Chu Lịch Hoành đều là mắt cao hơn đỉnh đầu. Tất ít khi nhún nhường trước người khác. Sao hôm nay hiệu trưởng lại đột nhiên bỏ xuống dang vẻ của một đại nhân cao quý như vậy? Thái độ kia, nói khó nghe một chút nói quả thực là khúm núm. Dường như Triệu Trường Phong không phải là một sinh viên, mà giống như một lãnh đạo trung ương vậy.
Tất nhiên Triệu Trường Phong lý do của chuyện này. Trong lòng hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cám ơn trời đất. Mặc kệ là sớm hay muộn, Lưu Quang Huy đã gọi điện thoại cho Chu Lịch Hoành.
- Chu hiệu trưởng, ông không cảm thấy ông tự kiểm điểm với một phần tử phạm tội thực sự rất buồn cười sao?
Triệu Trường Phong được thế, giọng điệu liền trở nên cương quyết. Hắn nhất định phải trả thù. Nhất định phải lợi dụng tốt cơ hội này để sửa cho hai tên khốn kiếp một lớn một nhỏ Liễu Bình An và Liễu Bân này.
- Ai nha, Trường Phong, cậu thật sự biết nói đùa!
Chu Lịch Hoành cười đầy vẻ hiền lành, không hề tức giận trước giọng điệu châm chọc của Triệu Trường Phong.
- Đây hoàn toàn là hiểu lầm!
Ông ta tiến tỏ ra đau lòng vuốt hai tay Triệu Trường Phong bị trói vào lưng ghế dựa, sau đó xoay mặt tức giận quát Liễu Bình An:
- Liễu Bình An, ai cho các anh quyền tra khảo sinh viên? Còn không mau cởi trói!"
- Dạ! Dạ! Chu hiệu trưởng, tất cả đều là lỗi của tôi.
Liễu Bình An luôn miệng nhận sai, lấy chìa khóa ra muốn mở còng tay cho Triệu Trường Phong.

- Đừng đụng vào tôi!
Triệu Trường Phong quát một tiếng, ngồi ở trên ghế nhảy lên trước một bước, né tránh Liễu Bình An:
- Ông muốn còng tôi thì còng, muốn thả tôi ra thì thả sao? Không dễ dàng như vậy được!
Tức giận trong lòng Liễu Bình An bốc lên, nhưng hết lần này tới lần khác lại không dám phát tiết ra, đành phải cười xấu hổ cười, nhìn Chu Lịch Hoành nhờ giúp đỡ:
- Chu hiệu trưởng, ngài xem...
Chu Lịch Hoành hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Bình An một cái, nhẹ nhàng nói với Triệu Trường Phong:
- Trường Phong đồng học, trước hết chúng ta hãy cởi vòng tay ra đã có được không? Cậu có yêu cầu gì, sau khi cởi bỏ còng tay xong có thể nói ra. Nhìn xem, còng tay này đã hằn cả lên cổ tay!
Triệu Trường Phong bị còng suốt một đêm, cánh tay đã sớm đã tê rần. Chỗ cổ tay bị hằn đến phát đau. Vừa rồi hắn mang theo ghế nhảy lên trước một bước càng khiến còng tay lại hằn sâu vào trong thịt. Cảm giác đau nhức này thật sự không dễ chịu. Nhưng cho dù như vậy, Triệu Trường Phong vẫn không có ý định để Liễu Bình An mở còng tay ra.