Hoạn Hải Vô Nhai

Chương 14: Q.1 - Chương 14: Bị bắt (2)





Lúc tới nhà chú, khi chú nghe Triệu Trường Phong nói rằng mình gây họa lớn như vậy, khoa trương hét rầm lên. Mấy thế hệ rồi Triệu gia mới xuất hiện một sinh viên như Triệu Trường Phong, vốn có ý nghĩ làm rạng rõ tổ tông, thế nhưng hiện tại sinh viên duy nhất của Triệu gia lại sắp bị trường học khai trừ rồi? Làm sao có thể không khiến chú thương tâm đây?
Tuy rằng Triệu Trường Phong nhiều lần nói xen vào là đuổi học một năm, không phải đuổi học. Thế nhưng chú ấy vẫn luôn luôn cố chấp cho rằng, đều có hai chữ đuổi học, vậy thì đuổi học hay đuổi học một năm cũng đâu khác gì nhau, kết cục đều là Triệu Trường Phong không thể tiếp tục học đại học nữa.
Trong những tiếng lải nhải oán giận của chú mình, Triệu Trường Phong chạy trốn. Hắn không còn chỗ nào để đi, lắc lư ngoài đường một ngày đêm, đến lúc tới hơn mười giờ tối, mới quyết định len lén quay về phòng ngủ. Triệu Trường Phong đưa tiền cho Điền Lỗi, trên người không còn lại nhiều tiền, bởi vậy cho dù nhà nghỉ mười đồng rẻ nhất trên đường, Triệu Trường Phong cũng không đủ tiền thuê.
Triệu Trường Phong len lén từ cửa nhỏ đại học Hoa Bắc trà trộn vào vườn trường, dọc theo bóng đêm, đi về phía phòng ngủ.
Lúc gần đến phòng ngủ, Triệu Trường Phong đã thấy một thân ảnh quen thuộc lúc ẩn lúc hiện ở cửa phòng ngủ, chính là Điền Lỗi. Trong lòng Triệu Trường Phong nóng lên, biết Điền Lỗi đang chờ hắn. Dù sao cũng là quan hệ bạn bè, bạn thân, không giống người thường.
Triệu Trường Phong lắc mình tới trước mặt Điền Lỗi, thấp giọng kêu lên:
- Điền Lỗi!
Điền Lỗi đang nôn nóng bất an, nghe đưuọc âm thanh của Triệu Trường Phong, không khỏi vội vã ngẩng đầu, quả nhiên là Trường Phong.

- Trường Phong, chạy mau!
Điền Lỗi lo lắng hô.
Triệu Trường Phong sửng sốt, đang muốn hỏi vì sao, bống nhiên thấy từ trong phỏng ngủ chạy ra mấy bóng đen. Hắn không chút suy nghĩ muốn quay đầu bỏ chạy. Vừa mới chạy được vài bước, từ ven đường đã nhảy ra mấy bóng đen, thoáng chốc nhào tới đè Triệu Trường Phong xuống mặt đất, Triệu Trường Phong liều mạng giãy dụa, thế nhưng không chống được đối phương người đông thế mạnh. Chỉ thấy hai tên tàn bạo bẻ tay Triệu Trường Phong lại sau lưng, một bóng đen lấy ra còng tay, rắc một tiếng, còng trên cổ tay Triệu Trường Phong, nhất thời Triệu Trường Phong không thể động đậy.
- Tiểu tử thối, Liễu xử trưởng nói không sai, chỉ biết buối tối mày sẽ trở về!
Một bóng đen cười nhạt hai tiếng.
Bóng đen trong phòng ngủ cũng chạy qua đây, tổng cộng có bảy tám người, bọn họ trùng trùng điệp điệp đè lên Triệu Trường Phong, lôi hắn về phòng bảo vệ.
Dọc theo đường đi, các sinh viên đều ngạc nhiên nhìn một màn này. Có những sinh viên sớm linh thông tin tức, chỉ vào Triệu Trường Phong nói:
- Thấy chưa? Người kia chính là Triệu Trường Phong, học khoa tài chính, nghe nói ngày hôm qua hắn đánh thương sinh viên khoa thương mại, bảo vệ xử đã lùng bắn hắn khắp nơi cả ngày, thật không ngờ, nhanh như vậy đã bị sa lưới rồi.

Mấy người bóng đen này đều là cán sự khoa trị an của bảo vệ xử, dựa theo phân phó của Liễu Bình An phục kích tại gần phòng ngủ số ba của Triệu Trường Phong, cuối cùng cũng hoàn thành yêu cầu của đội trưởng Liễu Bình An, thuận lợi bắt được Triệu Trường Phong đang lén lén trở lại trường học.
Mấy cán sự khoa trị an như lang như hổ kéo Triệu Trường Phong đến phòng trị an, sau đó khoa trưởng khoa trị an lập tức gọi điện thoại cho Liễu Bình An tranh công lĩnh thưởng.
- Liễu xử trưởng sao? Tôi là Tiểu Chu ở đội bảo vệ, chúng tôi bắt được Triệu Trường Phong rồi! Đúng! Dựa theo sắp xếp của ngài, chúng tôi mai phục xung quanh phòng ngủ số 3, quả nhiên khoảng chừng mười giờ, tiểu tử này đã xuất hiện, chúng tôi chặn trước đuổi sau, lập tức bắt được tiểu tử này! Quả nhiên Liễu xử trưởng tính toán như thần, thậm chí còn lợi hại hơn cả Gia Cát Khổng Minh thời tam quốc.
Triệu Trường Phong ở một bên nghe được cảm thấy buồn nôn. Con bà nó, bắt học sinh như thằng tội phạm, còn không biết xấu hổ nói tính toán như thần cái gì? Nếu ta thật sự là tội phạm, còn ngốc đến nỗi tự chui đầu vào lưới sao?
- Tốt tốt tốt, chúng ôisẽ dựa theo yêu cầu của ngài, trước tiên nhốt hắn ở khoa trị an, phái người đặc biệt trông giữ ngoài cửa. Sáng sớm ngày mai Liễu xử trưởng đi qua xử lý đi.

Buông điện thoại, Chu khoa trưởng khoa trị an phân phó nói:
- Buổi tối ngày hôm nay xử trưởng sẽ không qua đây. Chúng ta trước tiên nhốt Triệu Trường Phong ở khoa trị an đi. Trương cán sự, Vương cán sự, hai người các anh canh giữ ngoài cửa. Lưu cán sự, Lý cán sự, ba giờ sáng các anh qua đây nhận ca thay hai người, canh đến tám giờ sáng.
- Chu khoa trưởng, chúng tôi biết rồi!
Chu khoa trưởng sắp xếp xong xuôi, cũng không thèm nhìn Triệu Trường Phong, phất tay nói:
- Được rồi, ngày hôm nay mọi người đều lập công, để mai Liễu xử trưởng sẽ bày một bàn tiệc khao công ọi người. Trời cũng không còn sớm, tất cả mọi người trở về đi.
Những người khác lộn xộn lên tiếng muốn đi, Triệu Trường Phong lại hô một tiếng:
- Thả tôi ra! Các ngươi dựa vào cái gì dám bắt tôi? Lại còn dám giam giữ tôi ở chỗ này!
Chu khoa trưởng dừng lại, xoay người nhìn Triệu Trường Phong tủm tỉm cười nói:
- Dựa vào cái gì bắt mày? Chờ ngày mai Liễu xử trưởng chuyển mày cho đồn công an mày sẽ biết! Tiểu tử, tốt nhất đừng kêu to, để lại chút sức lực đi. Cẩn thận nghĩ lại lúc đến đồng công an sẽ khai báo thế nào.
Những người còn lại lập tức bộc phát ra một trận cười vang, nghênh ngang theo Chu khoa trưởng rời khỏi.

Phòng bảo vệ chỉ còn lại ba người, Triệu Trường Phong, Trương cán sự và Vương cán sự.
Hai người Trương cán sự và Vương cán sự tiến lên đặt Triệu Trường Phong trên ghế, bẻ tay về phía sau rồi cột chặt vào ghế, xem ra trước đây hai người cũng đã hợp tác nhiều lần rồi, động tác có vẻ vô cùng lão luyện thành thạo.
- Thả tôi ra! Thả tôi ra!
Triệu Trường Phong càng không ngừng giãy dụa.
- Mày thành thật một chút cho tao!
Trương cán sự nắm lấy dùi cui điện trên bàn, chỉ vào Triệu Trường Phong quát to:
- Nếu như hôm nay mày nghe lời, hai bên đều có thể yên lành ngồi trên ghế một đêm. Nếu như mày không thành thật, như vậy cho dù đêm nay chúng tao không ngủ được, cũng phải nghĩ biện pháp đấu một trận với mày.