Hoàn Em Hạnh Phúc

Chương 42




- Nick, Nhất Phàm đây, anh đang ở đâu? – Thật ra thì không cần nghe đáp án Nhất Phàm cũng biết Gia Đống đang ở nhà, vì đầu dây bên kia Gia Đống và Doanh Doanh đang mắng yêu nhau, có lẽ hai người đang ở trong bếp, Doanh Doanh cứ liên tục hỏi Gia Đống có ngon không. Nghe tiếng hai vợ chồng họ đấu khẩu, lại nhìn Vũ Tịnh đang trong lòng mình, Nhất Phàm thật sự sắp không cầm được mà muốn khóc ra.

- Nhất Phàm, tôi đã về tới nhà rồi, có chuyện gì sao?

- Vũ Tịnh xảy ra chút chuyện, hôm nay tôi và Vũ Tịnh muốn qua nhà anh một đêm.

- Chuyện gì? Hai người cứ qua đây, có cần tôi lái xe tới đón không?

- Tôi không thể nói rõ trong điện thoại được, anh chuẩn bị giúp tôi túi đá, băng y tế và rượu.

- Vậy hai người mau qua đây, tôi đợi.

Gọi điện xong, Nhất Phàm lại gọi cho bộ phận quản lý thang máy bảo họ tạm ngưng một bên thang cho mình dùng. Trước giờ Nhất Phàm chưa hề xử dụng chức quyền của mình để làm việc riêng, nhưng hôm nay anh đã không có thời gian và hơi sức mà suy nghĩ những vấn đề đạo đức này nữa.

Tuy Vũ Tịnh kiên quyết muốn tự đi nhưng Nhất Phàm không nhẫn tâm, anh ẵm cô vào thang máy, ẵm cô lên xe, thắt dây an toàn cho cô xong, xe của Nhất Phàm bắt đầu chạy trên đường. Vũ Tịnh nhắm mắt lại, có lẽ hôm nay tinh thần và thể lực của cô đều đã thật sự đến cực đỉnh. Nhất Phàm một tay giữ tay lái, một tay nắm lấy bàn tay run rẩy của Vũ Tịnh.

- Không sao đâu, có anh ở bên cạnh em, không ai ăn hiếp em được đâu, không sao đâu.

Trời đã dần tối, con đường hạnh phúc mà Nhất Phàm và Vũ Tịnh từng mơ ước hình như cũng đã bị che lấp bên trong.

Nhất Phàm vừa ẵm Vũ Tịnh vào phòng khách của nhà Doanh Doanh thì điện thoại anh reo lên, thì ra là mẹ của Nhất Phàm gọi tới hỏi tại sao hai người còn chưa về nhà ăn cơm, hôm nay Nhất Phàm cũng không thể không nói dối rằng khách sạn còn việc phải làm, việc rất gấp, lại vừa đúng lúc có Gia Đống ở bên cạnh nên Gia Đống cũng đã giúp anh hoàn thành cái cớ này, nghe điện thoại xong, Nhất Phàm thở phào một hơi.

- Sao Michelle lại ra thế này, sao mặt lại sưng như vậy? – Doanh Doanh để Vũ Tịnh ngồi dựa vào gối rồi lấy túi đá ấp lên mặt Vũ Tịnh, nhưng Nhất Phàm trông thấy Vũ Tịnh rất không khỏe.

– Nhất Phàm, thật ra là chuyện gì vậy, tay của Vũ Tịnh cũng chảy máu nữa. – Gia Đống bây giờ mới phát hiện Vũ Tịnh bị thương không nhẹ.

- Trong một lúc tôi cũng không thể nói rõ ràng, Doanh Doanh, cô và Nick ăn cơm trước đi, để tôi chăm sóc cho Vũ Tịnh được rồi, làm phiền cô nấu cho Vũ Tịnh ít cháo, tôi nghĩ hôm nay cô ấy không muốn ăn gì đâu.

- Được rồi, túi đá và hộp y tế tôi để trên ghế. Vậy tụi tôi ra ngoài trước nha.

Gia Đống và Doanh Doanh rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại Nhất Phàm và Vũ Tịnh. Tuy Doanh Doanh rất nhiệt tình, nhưng kỹ thuật chăm sóc người khác của cô so ra vẫn không bằng Nhất Phàm. Nhất Phàm cẩn thận đặt túi đá trong một cái khăn lông, sau đó dùng khăn lạnh ấp lên má Vũ Tịnh, tuy động tác rất nhẹ nhàng, nhưng nỗi đau trên mặt của cô vẫn không che giấu được.

- Anh biết sẽ hơi đau, em chịu đựng một chút, ngoan nha.

Nghe anh nói vậy, Vũ Tịnh ngồi yên lặng, ở trước mặt Nhất Phàm, niềm vui nỗi buồn của Vũ Tịnh đều không thể nào che giấu được. Nhất Phàm với Vũ Tịnh mà nói, là chồng, là anh trai, là ba, Nhất Phàm bù đắp toàn bộ tình yêu thương mà Vũ Tịnh thiếu thốn trong cuộc sống, vì thế cái mà Michael không thể cho Vũ Tịnh mà chỉ có Nhất Phàm cho được trong bức email mà Vũ Tịnh gửi cho Michael, chắc có lẽ là tình yêu thương này, là cảm giác gia đình này.

Thấy mặt của Vũ Tịnh dường như đã đỡ sưng hơn, Nhất Phàm lại bắt đầu rửa vết thương trên tay cho Vũ Tịnh, rượu đổ lên vết thương, Vũ Tịnh cảm thấy rất đau, nhưng cô cố mà tỏ ra không sao, cô biết Nhất Phàm đau hơn cô, nỗi đau của anh ở trong tim. Băng bó vết thương xong,

Nhất Phàm mới phát hiện hình như Vũ Tịnh đã dựa trên gối mà ngủ, Nhất Phàm nhẹ nhàng đỡ vai cô lên đặt gối nằm ngang xuống sau đó từ từ đặt Vũ Tịnh xuống, đắp chăn cho Vũ Tịnh xong Nhất Phàm mới đi ra. Khi ra đến phòng khách thì Gia Đống và Doanh Doanh đã ăn cơm xong và đang dùng trái cây.

- Nhất Phàm, chắc cậu cũng đói rồi, tôi bảo Doanh Doanh làm cho cậu. À phải, cháo của Vũ Tịnh Doanh Doanh cũng nấu xong rồi, cậu có cần mang vào không.

- Không cần đâu, hình như Vũ Tịnh ngủ rồi. Hiện giờ tôi cũng chưa muốn ăn lắm, đợi khi nào muốn ăn tôi sẽ ăn.

- À phải, Nhất Phàm, Michelle sao lại bị như vậy? – Doanh Doanh rất tò mò với việc Vũ Tịnh bị thương. Và thế là Nhất Phàm kể lại cho họ nghe những gì mà anh biết.

- Vũ Tịnh từ chối cậu là vì cô ấy gặp lại Michael? – Gia Đống tò mò hỏi, và Nhất Phàm thì gật đầu chẳng biết làm sao.

- Ông xã em nói mà, chắc chắn không phải là đạo cụ của chúng ta có vấn đề. – Thì ra cái tiết mục pháo bông lãng mạn đó là tác phẩm của Doanh Doanh.

- Nhất Phàm này, vậy cậu tính sao, đưa Vũ Tịnh trở về với Michael?

- Ừm, tôi quyết định hoàn lại hạnh phúc cho Vũ Tịnh. Vì thế tôi đã phát biểu một tuyên ngôn chia tay như thế trong buổi phỏng vấn. – Nói đến đây, Nhất Phàm lại bật cười mặn đắng.

- Nhất Phàm, nhưng anh và Michelle sống với nhau lâu như vậy rồi, chẳng lẽ anh không có chút cảm giác nào với bạn ấy sao? – câu hỏi này của Doanh Doanh mới đi vào vấn đề chính.

- Cảm giác, không phải tôi không có cảm giác với Vũ Tịnh, mà là không có duyên phận thôi. Ban đầu tôi đã tổn thương trái tim của cô ấy, tiếp đó Vũ Tịnh bị bắt cóc, sau đó không thể nói chuyện, khi tôi quyết định bỏ hết tất cả muốn cho Vũ Tịnh trở thành người vợ thật sự của tôi thì Michael lại xuất hiện.

Vốn dĩ còn tưởng tín vật duy nhất của Michael và Vũ Tịnh mất đi, duyên phận của họ cũng kết thúc. Nhưng, hôm nay, cho tới hôm nay tôi mới biết, Vũ Tịnh sớm đã tìm lại tín vật đó, cô ấy không hề nói cho tôi biết, và tôi bấy lâu nay vẫn luôn bị lừa. Có lẽ Vũ Tịnh và Michael mới là người hữu duyên, nếu như Vũ Tịnh có thể bỏ Michael xuống, cô ấy sẽ không giữ lại cái đó. Vì thế, tôi nghĩ tôi không có tư cách gì ngăn cản Vũ Tịnh.

- Nếu như cậu đã quyết định rồi, thì nên bỏ những gì nên bỏ xuống xuống. – Nick vỗ vỗ vai Nhất Phàm, anh lại chỉ có thể gật đầu không biết làm gì khác.

- Anh và Doan Doanh nghỉ ngơi đi, hôm nay thật là làm phiền hai người.

- Cậu nói vậy là sao chứ, tôi và cậu, Doanh Doanh và Vũ Tịnh đều là bạn tốt của nhau, cho dù cậu muốn ở đây 1 tháng, 1 năm cũng không thành vấn đề.

- Cám ơn. – những lời Gia Đống nói đã là điều an ủi duy nhất trong lòng Nhất Phàm.

Tiếp đó, Nhất Phàm lại vào bếp làm nóng lại cháo, tự mình ăn một chén trước rồi múc một chén cho Vũ Tịnh. Trở về phòng, trông thấy Vũ Tịnh ngủ rất ngon, Nhất Phàm để cháo trên đầu bàn cạnh giường, vốn định dựa vào ghế ngủ một đêm, nhưng trên ghế lại đang có hộp y tế và khăn lông, Nhất Phàm lại sợ di chuyển những thứ này sẽ làm Vũ Tịnh tỉnh giấc,

muốn qua giường nằm cạnh Vũ Tịnh nhưng lại sợ Vũ Tịnh sẽ không được ngủ thoải mái. Thế là, anh ngồi ở bên giường, dựa vào cạnh giường định ngủ đỡ một đêm. Bên cạnh Nhất Phàm là Vũ Tịnh, nhìn Vũ Tịnh với cự ly gần như vậy, tim Nhất Phàm vừa ngọt ngào lại vừa đau nhói. Đã từng có lúc anh tưởng rằng trong đời anh sẽ không còn người phụ nữ nào khác nữa, cũng giống y như khi Vũ Tịnh đến với anh trong trái tim tan nát vậy, cô cũng tưởng rằng từ nay cô sẽ không yêu người nào khác nữa, vì thế cô không để tâm mình có phải là vợ thật sự của Nhất Phàm hay không.

Chỉ là, họ sống chung với nhau, vợ chồng không giống như tình nhân, cho dù là giả đi chăng nữa, quá khứ và hiện tại của đối phương họ đều sẽ thấy rất rõ, không cách nào che giấu được. Có lẽ là sự chung tình của Nhất Phàm đã khiến cho Vũ Tịnh tin rằng thế gian này có chân ái, có lẽ là sự không thể buông bỏ của Vũ Tịnh, bàn tay run rẩy của Vũ Tịnh, vết thương sâu sắc trong tim của Vũ Tịnh khiến cho Nhất Phàm không thể không quan tâm không đoái hoài đến cô.

Cứ như thế, công việc của họ, cuộc sống của họ đã tạo ra cho họ ký ức chỉ thuộc về hai người, bồi dưỡng sự ăn ý với nhau, và đến cuối cùng họ phát hiện ra thì ra họ đã sớm là một. Hoặc dã họ không có những cái ôm, những nụ hôn lãng mạn mãnh liệt của những đôi tình nhân, nhưng bản thân họ không thể phủ nhận đối phương đã trở thành ký ức không thể nào quên trong cuộc đời của họ. Chỉ là có rất nhiều chuyện cũng cần có timing, ngay khi họ không muốn rời xa nhau thì hình như họ lại phải đối mặt với sự chia ly.

Nghĩ đến đây, Nhất Phàm cúi đầu xuống, anh mới phát hiện tay của Vũ Tịnh lại vung ra ngoài chăn. Thiệt là lớn như vậy rồi mà còn không biết tự chăm sóc cho mình, còn đá chăn nữa. Nhất Phàm ngồi thẳng dậy muốn để tay Vũ Tịnh trở vào trong chăn, khi cầm tay trái của Vũ Tịnh lên, chiếc nhẫn lấp lánh đó dưới ánh đèn lại càng le lói hơn, phát ra một màu sắc rất đẹp.

Nhìn chiếc nhẫn, Nhất Phàm lại nhớ đến bữa cầu hôn lãng mạn đó, lời từ chối của Vũ Tịnh, nhẫn là lời hứa đối với hạnh phúc, nhưng chiếc nhẫn này lại là trói buộc mà anh dành cho em, vì thế nên em mới không chấp nhận chiếc nhẫn đó, phải không?

Anh từng nói, anh hy vọng khi chiếc nhẫn này kết thúc sứ mệnh của nó, em có thể tìm được hạnh phúc của mình, có lẽ bây giờ chiếc nhẫn này đã có thể kết thúc sứ mệnh của nó rồi chăng, không phải em đã tìm được hạnh phúc của mình rồi sao? Nhất Phàm đắp chăn cho Vũ Tịnh đàng hoàng, lại trở về chỗ ngồi bên giường của mình, anh nhắm mặt lại, nhưng anh không ngủ được, là vì đau lòng?

Đại khái là tối qua Vũ Tịnh đã ngủ rất nhiều, vì thế hôm nay khi trời chỉ mới tờ mờ sáng thì Vũ Tịnh đã thức dậy, và đại khái là do nghỉ ngơi tốt nên tay của Vũ Tịnh tạm thời không run nữa, sờ lên mặt mình, hình như cũng không có sưng nữa. Bên kia giường không có người, Nhất Phàm đâu? Lúc này Vũ Tịnh mới phát hiện Nhất Phàm ở bên kia của mình, anh đã ngồi trong tư thế như vậy ngủ suốt đêm. Đèn trên đầu giường còn bật,

Vũ Tịnh khẽ khàng ngồi dậy và dựa vào cạnh giường giống Nhất Phàm. Ngay cả áo khoác anh cũng chưa cởi ra, trên người lại không đắp gì cả và có lẽ vì thế mà anh rất tự nhiên mà thu người lại, Vũ Tịnh kéo cái chăn trên người mình qua đắp cho Nhất Phàm, anh vẫn không tỉnh, vì đêm qua anh rất mệt, lại ngủ trễ.

Nhìn một Nhất Phàm tiều tụy như vậy, lại nghĩ đến nét mặt phấn khởi tươi vui vô cùng khi anh vừa lấy được quyền tổ chức ở Mĩ trở về HK, lúc đó chắc chắn là anh đã nghĩ rằng cuộc sống của anh sẽ không còn khó khăn gì nữa, từ nay họ sẽ có cuộc sống hạnh phúc, nhưng từ lúc mình từ chối anh ấy, có phải tim của anh ấy đã lại tan vỡ một lần nữa rồi không?

Đối với Tuệ Hân, đó là sự hối tiếc mà Nhất Phàm không thể nào bù đắp, âm dương cách biệt, anh không thể nào làm gì cho Tuệ Hân nữa, nhưng mà mình, mình sống trơ trơ ở trước mặt Nhất Phàm, nhưng Nhất Phàm nhìn mình lại cũng không thể làm được gì?

Vốn nghĩ rằng từ chối Nhất Phàm, thì nỗi đau mà Nhất Phàm phải chịu đựng vì mình khi Michael xuất hiện sẽ ít đi, nhưng mỗi lần mình bị thương, mỗi lần bị Donna hiếp đáp, cũng đều là Nhất Phàm giúp mình thu dọn tàn cuộc. Phương Vũ Tịnh, thật ra cô đang làm gì đây? Tưởng mình rất vĩ đại, nhưng tại sao đến cuối cùng lại vẫn tổn thương một người yêu mình như thế?

Lúc trước là Michael, bây giờ là Nhất Phàm. Donna nói đúng, lúc truớc mình không tin tưởng Michael, bây giờ mình không thể phạm cùng một lỗi sai nữa, mình không thể để một mình Nhất Phàm gánh vác tất cả, mình phải cùng Nhất Phàm gánh vác, cùng đối mặt với Nhất Phàm,

có lẽ những gì tiếp theo Donna làm sẽ khiến cho Nhất Phàm hiểu lầm, sẽ làm Nhất Phàm đau lòng, nhưng mình không thể trốn tránh nữa, mình phải dũng cảm vì Nhất Phàm, phải kiên cường vì Nhất Phàm. Nghĩ đến đây, dường như tim của Vũ Tịnh cũng bình tĩnh hơn. Gương mặt lúc ngủ của Nhất Phàm rất dễ thương,

Vũ Tịnh thật sự muốn ngắm nghía thật kỹ, nhìn anh ngủ ngon như vậy, Vũ Tịnh lại bất giác nhớ đến cái gọi là tuyên ngôn tình yêu, Nhất Phàm, không phải anh nợ em hạnh phúc, không phải anh phải hoàn em hạnh phúc, em không biết em có phải là người duy nhất ngoài Tuệ Hân ra có thể mang đến cho anh hạnh phúc hay không, nhưng em tin rằng, anh là người duy nhất có thể cho em hạnh phúc, em sẽ không lay động nữa, anh đã từng muốn nắm lấy em, em đã thả anh ra, nhưng nếu bây giờ em muốn nắm lấy anh, chắc là không muộn đâu, phải không?

Vũ Tịnh hơi di chuyển người mình, cô càng ngày càng gần Nhất Phàm, môi cô áp lên môi anh, đây là lần đầu tiên Vũ Tịnh chủ động hôn một người khác phái, hôn chồng của mình. Có lẽ là Nhất Phàm cảm ứng được, anh bừng tỉnh dậy, thấy Vũ Tịnh ngồi gần như vậy nhìn mình, anh lại cảm thấy có hơi ngượng.

- Em tỉnh rồi à? – Nhất Phàm ngồi thẳng dậy.

Vũ Tịnh cười gật đầu, Vũ Tịnh lắc lắc bàn tay băng bó của mình trước mặt Nhất Phàm, sau đó lại sờ lên mặt mình tỏ ý nói đã không sao rồi, thấy Vũ Tịnh cười, Nhất Phàm cũng gọi là yên lòng.

- Sau này nếu còn xảy ra chuyện bất ngờ như thế nữa, nhất định phải lập tức báo cho anh biết, không được tự mình ngồi đó nín chịu, biết không? – Nhất Phàm căn dặn.

Vũ Tịnh gật đầu rất mạnh, sau này em sẽ không như vậy nữa, anh nói đúng, hai người ở bên nhau, chuyện tốt chuyện xấu đều phải cùng chia sẻ.

- Đói không, đêm qua em lại không ăn gì hết. Doanh Doanh có nấu cháo cho em, anh đi làm nóng lại cho em ăn.

Nhất Phàm nói xong liền cầm chén cháo ra phòng bếp, nhìn bóng dáng Nhất Phàm rời khỏi, tim Vũ Tịnh đã bị hạnh phúc chiếm giữ hết rồi, một người đàn ông tốt như vậy, sao mình lại không biết trân trọng chứ?

Nhất Phàm làm nóng cháo, nhưng đầu óc thì để ở đâu đâu, đêm qua khi đưa Vũ Tịnh đến đây, nét mặt Vũ Tịnh rất bi thương, rất ủ rũ, và tim Nhất Phàm cũng chưa bao giờ đau khổ đến thế. Hôm nay trông thấy nụ cười của Vũ Tịnh, thấy Vũ Tịnh khỏe hơn, mình nên vui mới phải, nhưng tại sao hình như nỗi đắng cay trong lòng mình vẫn không giảm đi tí nào, là không nỡ sao?

Đợi khi Nhất Phàm bưng cháo trở vào phòng, Vũ Tịnh vẫn còn ngồi trên giường, nhưng là ngồi đó mà cười khờ, ngay cả khi Nhất Phàm đã đi tới bên mình cô cũng không biết.

- Mới sáng sớm mà cười gì đó! Ăn cháo đi. – câu nói của Nhất Phàm mới kéo Vũ Tịnh trở lại hiện thực.

Vì tay của Vũ Tịnh đang băng bó, rất bất tiện, vì thế Nhất Phàm vẫn như ngày trước ngồi bên giường thổi cháo nguội bớt rồi đút cho Vũ Tịnh ăn, nhưng hôm nay xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, Nhất Phàm vừa đưa muỗng đầu tiên lên chuẩn bị đút cho Vũ Tịnh thì trong phòng đột nhiên phát ra âm thanh kỳ lạ, Nhất Phàm rất ngượng, còn Vũ Tịnh thì úp mặt lại cười không ngớt.

- Bà xã, em đừng cười nữa, chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi mà! Tối qua chăm sóc cho em anh cũng chỉ ăn có một chén cháo thôi, thôi được rồi mau ăn đi, nếu không không chừng lát nữa bụng em cũng?

Nghe câu này Vũ Tịnh mới ngẩng đầu lên lại, nhưng Vũ Tịnh không mở miệng ra mà dùng bàn tay băng bó của mình nắm lấy bàn tay cầm muỗng của Nhất Phàm, đưa muỗng cháo đó vào miệng Nhất Phàm, đút xong một muỗng, lại tiếp tục muỗng thứ hai. Nhất Phàm đút Vũ Tịnh ăn cháo thì cũng nhiều rồi, nhưng Vũ Tịnh đút Nhất Phàm thì đúng là lần đầu tiên, nhìn Vũ Tịnh làm vậy, tim của Nhất Phàm vẫn rất đau.

Tại sao em còn phải quan tâm cho anh như vậy trước khi đi chứ, như vậy anh sẽ càng khó quên em hơn. Nhất Phàm ăn hết mấy muỗng mới sực nhớ ra Vũ Tịnh chưa ăn muỗng nào hết, anh lấy tay Vũ Tịnh ra múc một muỗng cháo chuẩn bị đút cho cô, nhưng khi Vũ Tịnh mở miệng ra, Nhất Phàm lại bỏ muỗng vào chén lại.

- Muỗng này anh mới dùng qua, anh đi lấy cái khác cho em.