Khi đến khách sạn, quả nhiên rất nhiều ánh mắt kỳ lạ nhìn Vũ Tịnh, Nhất Phàm thì vẫn nắm chặt tay cô.
Vào phòng làm việc, Nhất Phàm mở máy vi tính của Vũ Tịnh lên. Trên màn hình vi tính có thêm một biểu tượng, là MSN.
- Anh mới biết thì ra em là nhân viên 5 tốt, vi tính không bao giờ có phần mềm chat, nhưng bây giờ có MSN thì em nói chuyện với anh sẽ tiện hơn một chút. Khi có cuộc họp, em chỉ việc nói suy nghĩ của mình trên máy là được. Khi em không thể nói chuyện, anh chính là miệng của em. – Nhất Phàm vừa nói vừa làm cho cô coi, còn Vũ Tịnh thì lén lút nhìn anh, anh vẫn chu đáo như vậy.
- Còn nữa, tên đăng nhập là tên tiếng anh của em Michelle, password, em phải nhìn kỹ nha.
Nhất Phàm chậm rãi gõ trên bàn phím những chữ cái R – L – O – V – E – M, Vũ Tịnh thấy rất rõ ràng, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà ‘bụp chát’ cười, bắt đầu từ lúc nào mà anh cũng biết dùng chiêu này thế, còn Nhất Phàm thì bây giờ mới có biểu hiện nhẹ nhõm hẳn ra, đã rất rất lâu rồi không trông thấy cô cười tự nhiên như vậy.
- Michelle, cuối cùng thì cô cũng về rồi, tôi và Nhất Phàm sắp mệt xỉu rồi đó. – Gia Đống chẳng biết đã xuất hiện từ lúc nào.
Vũ Tịnh gật đầu và cười.
- Anh về phòng nha, có gì nhắn tin cho anh hen. – Nhất Phàm và Gia Đống cùng ra ngoài, sự ngọt ngào trên mặt Vũ Tịnh không giảm đi chút xíu nào.
- Tôi thấy hôm nay Vũ Tịnh rất vui, cậu đã xài ma thuật gì với người ta thế? Để tôi cũng bắt chước để dỗ vợ của tôi.
- Cái gì mà người ta, ma thuật chứ. Vũ Tịnh là vợ của tôi, chúng tôi tâm linh tương thông.
- Khẩu khí hôm nay cũng khác luôn rồi, hy vọng hai người có kết cục tốt đẹp.
- Cám ơn. – Nhất Phàm vừa nói cám ơn còn vừa nhớ lại cái cười lúc nãy của Vũ Tịnh, tim anh ngọt biết bao nhiêu.
***
Tuy mất khả năng nói chuyện nhưng hiệu suất làm việc của Vũ Tịnh cũng vẫn rất cao, trung gian Vũ Tịnh cần phải qua phòng Nhất Phàm thảo luận về phương án thiết kế của presentation cuối cùng, vừa đi đến cửa phòng thì đã nghe hai thư ký nói chuyện với nhau.
- Sandra, bà Hoắc có thật sự là không nói chuyện được không?
- Nhỏ tiếng một chút đi, là thật đó, hiện giờ cô ấy chỉ có thể giao lưu với ông Hoắc bằng tin nhắn thôi.
- Còn trẻ như vậy, thật là tội nghiệp quá, một người tài giỏi như vậy sao lại trở thành thế này chứ?
- Tôi lại không cảm thấy cô ấy tội nghiệp, hiện giờ ông Hoắc rất ân cần với cô ấy.
- Ân cần chu đáo thì có ích gì, một người đàn ông làm sao có thể suốt đời ở bên cạnh một người câm chứ, ân cần chu đáo cũng chỉ là tạm thời thôi. Họ lại chưa có con, nếu như bà Hoắc có con thì kết cục có thể sẽ còn tốt một chút, bây giờ như vậy thật là làm người ta lo quá đi.
- Thôi được rồi cô đừng có nhiều chuyện nữa, về làm việc đi!
Thư ký đã kết thúc cuộc đối thoại, Vũ Tịnh lại có chút sợ gặp Nhất Phàm, một người đàn ông sao có thể suốt đời ở bên cạnh một người câm? Chắc chúng ta không có suốt đời đâu nhỉ, chỉ một năm rưỡi thôi.
Khi họp với Nhất Phàm, Vũ Tịnh lại có hơi không tập trung, anh biết chắc chắn là cô đã nghe thấy người khác nói gì. Bữa trưa, Nhất Phàm không dắt Vũ Tịnh đến căn tin VIP ở lầu hai nữa mà đưa cô đến căn tin của nhân viên.
Hai người chưa bao giờ dùng cơm ở đây, trông thấy nhiều người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, Vũ Tịnh lại bất giác siết chặt tay của Nhất Phàm. Anh tìm một chỗ bên cửa sổ cho cô ngồi xuống rồi đi lấy hai phần ăn trưa tới. Khi Nhất Phàm không ở đây hình như toàn bộ ánh mắt đều nhìn mình, Vũ Tịnh chỉ biết nhìn ra ngoài cửa sổ suốt.
- Cơm trưa tới đây.
Thấy Nhất Phàm trở về, Vũ Tịnh mới hơi bình tĩnh lại. Món ngọt trong mâm của Vũ Tịnh là cháo bát bửu, còn của Nhất Phàm lại là bánh đậu đỏ. Trông thấy bánh đậu đỏ, Vũ Tịnh liền đưa tay ra muốn lấy nó nhưng bị Nhất Phàm giành trước một bước, bánh trong tay anh.
- Mở miệng ra, anh đút cho.
Nhất Phàm nói xong còn mở miệng ra ra ý bảo Vũ Tịnh cũng làm vậy. Xung quanh vô số cặp mắt đều đang nhìn họ, da mặt Vũ Tịnh mỏng lắm, thấy Nhất Phàm làm vậy trước mặt mọi người cô chẳng thà không ăn bánh đậu đỏ mà ăn cơm chiên trong khay của mình. Nhưng Nhất Phàm không chịu, anh đưa luôn bánh tới miệng Vũ Tịnh:
– Bà xã, nể mặt chút đi.
Thấy xung quanh có nhiều người như vậy, cô đành mở miệng ra ăn, mọi người lập tức vỗ tay, cảnh này chính là bằng chứng chứng kiến cho tình cảm của Nhất Phàm và Vũ Tịnh, những suy đoán nghi ngờ trước đó của mọi người lập tức biến mất, một đổng sự trưởng yêu vợ mình như vậy chắc chắn cũng sẽ dùng tâm trạng như thế mà lo cho khách sạn, cho nhân viên. Căn tin lại trở về như bình thường. Vũ Tịnh viết gì đó trên điện thoại sau đó đưa cho Nhất Phàm
- Lúc nãy thật sự rất cảm động, cám ơn anh!
Đọc được lời nói trong lòng của Vũ Tịnh, Nhất Phàm cũng cười theo. Cách nhau một cái bàn, Nhất Phàm nắm lấy tay Vũ Tịnh:
– Anh muốn nói cho em biết, bất luận em như thế nào, bất luận người khác nhìn em thế nào, em mãi mãi là vợ của anh, hy vọng em có thể tin anh, anh cần em.
Vũ Tịnh chớp chớp mắt, Nhất Phàm biết cô đã hiểu ý của anh.
Thật sự hy vọng chúng ta có thể mãi mãi hiểu được tâm ý của đối phương, như vậy thì cho dù có bao nhiêu thử thách, bao nhiêu khó khăn ngăn cản trước mặt chúng ta, chúng ta vẫn sẽ nắm lấy tay của đối đối phương, mãi mãi cũng không buông ra.
Hình như lịch sử lãng mạn bánh đậu đỏ trong căn tin đã làm cho Nhất Phàm và Vũ Tịnh tìm lại được sự ăn ý trước khi xảy ra tai nạn, nhưng trong lòng Vũ Tịnh biết rõ mình đã không còn là Phương Vũ Tịnh có thể nói chuyện của lúc xưa nữa. Là một người vợ, khi chồng có phiền não cần được chia sẻ mà mình chỉ có thể lắng nghe, không thể an ủi, không thể san sẻ.
Tuy tất cả những gì Nhất Phàm làm đích thật có thể khiến cho một người phụ nữ suốt đời ở bên cạnh anh, nhưng bất ngờ không phải ngày nào cũng có, cuộc sống vốn là bình lặng, hôm nay nay Nhất Phàm có thể nói không để tâm, nhưng ngày mai, ngày mốt, năm sau, năm sau nữa thì sao? Vũ Tịnh có hơi không dám nghĩ tiếp. Nếu như Vũ Tịnh là loại vợ hiền dâu thảo, xem việc chăm sóc gia đình là sự nghiệp của mình thì có lẽ cô còn có thể tự làm mình tê dại để hưởng thụ niềm hạnh phúc bây giờ, nhưng nổi ám ảnh mà hôn nhân của ba mẹ để lại đã làm cho Vũ Tịnh sớm sống độc lập,
quá sớm xã hội hóa, tính cách dựa vào bản thân mình ở một khía cạnh nào đó đã bóc lột đặc quyền vốn có của một người con gái của cô. Còn Nhất Phàm thì sao, tuy áp lực của bài trần thuật bên Mĩ rất lớn, nhưng hiện giờ đối với anh mà nói, anh càng quý trọng từng giây từng phút ở bên Vũ Tịnh hơn, trước đây họ đã lãng phí quá nhiều thời gian, cho nên bây giờ anh phải bù đắp bù đắp. Sau khi xuất hiện, sức khỏe của Vũ Tịnh đã không còn như trước nữa nên Nhất Phàm sẽ không sắp xếp quá nhiều công việc cho cô, mỗi đêm trước mười giờ sẽ đưa Vũ Tịnh về nhà, giao cô cho mẹ và em mình xong, anh sẽ lại trở về tăng ca với Gia Đống. Nhưng bất luận anh về trễ cỡ nào đi nữa, trên bàn trong phòng ngủ luôn luôn có một chén chè do Vũ Tịnh nấu,
bên cạnh có một tờ giấy do Vũ Tịnh viết, có thể là lời động viên, có thể là lời thăm hỏi, và chút xíu tâm tư này của Vũ Tịnh đã trở thành hộp sưu tầm của riêng Nhất Phàm, anh đã cố tình đi mua một cái hộp để giữ lại những tờ giấy nhỏ này và để trong tủ của phòng làm việc, khi mệt mỏi, khi nhớ tới Vũ Tịnh, anh có thể lấy nó ra xem. Vũ Tịnh cũng có hỏi anh tại sao những tờ giấy mà cô viết luôn biến mất vào ngày hôm sau, nhưng anh chỉ cười khì khì không đáp.
Cả hai vẫn còn là một người nằm giường một người nằm sopha, không phải là Nhất Phàm không yêu Vũ Tịnh, có lẽ còn nhớ Tuệ Hân, Tuệ Hân với anh mà nói sớm đã mọc rễ ở trong tim, trong tim anh mãi mãi có một vị trí của Tuệ Hân, nhưng mà Nhất Phàm cũng đã dần dần hiểu hàm ý của câu “trân trọng người trước mắt” mà người già hay nói,
Tuệ Hân đã trở thành một sự hối tiếc trong lòng anh thì anh không thể nào để Vũ Tịnh một lần nữa trở thành sự hối tiếc thứ hai, chỉ là vì anh cũng hiểu Vũ Tịnh là một người hơi chậm, cả hai đều cần có thời gian để tìm hiểu đối phương, hiện giờ Vũ Tịnh không thể nói chuyện nên sẽ càng có nhiều băn khoăn hơn lúc trước, Nhất Phàm phải dùng thời gian và thành ý của mình để làm Vũ Tịnh rung động, đến lúc đó có thể có một lời cầu hôn chính thức, một hời hứa chân chính, đó mới là sự tôn trọng đối với Vũ Tịnh, và cũng là với tình cảm này.
Những ngày chuẩn bị cho buổi trần thuật tuy rất bận, nhưng Nhất Phàm cũng rất biết “tận dụng hết mình”, hai người hoặc là cùng đến Hà Ký ăn cháo, hoặc là đi chợ về nhà làm cơm, cùng ra ngoại thành ngắm cảnh. Tuy không thể nói chuyện, nhưng có người mình thích, người quan tâm mình ở bên cạnh, Vũ Tịnh cũng không cách nào kháng cự niềm hạnh phúc này.
Trước kia khi có thể nói, cô và Nhất Phàm giống chiến hữu hơn, tuy lâu lâu sẽ có chút xíu tình cảm nhưng cảm giác “người nhà” chưa bao giờ rõ ràng như bây giờ; Nhất Phàm bây giờ sẽ quan tâm xem cô đang nghĩ gì, vì có người yêu thương chiều chuộng, nên đích thật là bây giờ Vũ Tịnh vui hơn bao giờ hết, tuy cũng rất muốn có thể nói lại được nhưng nếu như phải lấy hạnh phúc để tráo đổi, một Vũ Tịnh tỉnh táo cũng nguyện lựa chọn hạnh phúc.
Trưa hôm nay, hai người lại tranh thủ giờ ăn trưa ra ngoài mua quà cho đứa bé hạng nhất và sau đó đem đến nhà bé đó. Tuy thời gian tặng quà trễ hơn lời hứa của Vũ Tịnh rất nhiều nhưng đứa trẻ đó vẫn rất vui mừng, trông thấy đứa bé thỏa mãn như vậy trong lòng Vũ Tịnh cũng dâng lên sự ngọt ngào, có phải là gần đây mình đã có quà nhiều hạnh phúc rồi không, tràn ra hết rồi?
Sau khi tặng quà xong, hai người lại tay trong tay đi qua bãi đậu xe bên kia đường để lấy xe. Khi sắp qua đường thì Vũ Tịnh mới phát hiện thì ra shop kẹo bên lề đường là shop chuyên bán kẹo của AMONLD ROCA, AMONLD ROCA là một loại chocolate đậu phộng rất ngon, mặc dù Michael rất keo kiệt khi tặng chocolate cho Vũ Tịnh trong ngày sinh nhật của cô, nhưng bình thường anh cũng tặng không ít. Thật ra là vì anh lo lắng Vũ Tịnh cứ bận học thì lại uống cafe, con gái uống cafe nhiều sẽ dễ đau đầu,
vả lại da cũng không tốt, vì thế mà anh lựa chọn tặng chocolate. Vũ Tịnh cứ hay cười anh nói là nếu như mình vì ăn chocolate mà biến thành bé mập không gả đi được thì sẽ không tha cho Minh Kiệt đâu,
còn anh thì sẽ vỗ vỗ vai Vũ Tịnh như với các anh em, còn trêu cô không đợi được nữa muốn làm vợ anh. Tuy những tranh chấp ngọt ngào này luôn luôn kết thúc trong tiếng cãi nhau và tiếng cười, nhưng những ngày rời khỏi Michael, những ngày đau thương một mình, trong túi của Vũ Tịnh không bao giờ thiếu một túi AMONLD ROCA,
chocolate tuy ngọt đến hơi ngán, nhưng vị ngọt đó vẫn không cách nào hòa tan vị đắng trong lòng cô. Shop này thiết kế rất đẹp, kệ bằng kiếng, bên ngoài lại là một tấm kiếng lớn, phía sau tấm kiếng là toàn bộ những chiếc hộp AMONLD ROCA từ năm 1912 đến nay, và trong đó cũng có cái hộp quen thuộc với mình. Vũ Tịnh không đi vào trong mà chỉ đứng nhìn bên ngoài tấm kiếng, lẳng lặng nhìn cái hộp quen thuộc với mình.
- Sao vậy, lớn rồi mà còn muốn ăn chocolate à? Không phải con gái đều sợ mập sao? – Nhất Phàm đi tới bên Vũ Tịnh, bất giác lại cười cô nhưng Vũ Tịnh vẫn chỉ nhìn cái hộp cười khờ.
– Thôi được rồi, để ông xã này tính tiền vậy. – Nhất Phàm nói xong chuẩn bị vào trong mua hộp chocolate mà Vũ Tịnh đã từng thích nhưng lại bị Vũ Tịnh kéo lại và lắc đầu, sau đó lại rất tự nhiên mà khoác lấy tay anh.
– Không lấy thật à? HK chỉ có chỗ này có thôi đó. – Vũ Tịnh vẫn lắc đầu. Từ khi trở về HK, cô đã không đụng đến AMONLD ROCA nữa, có lẽ chỉ có như vậy mới gọi là triệt để quên đi một người chăng. Hiện giờ mình đã có Nhất Phàm, có gia đình mới, cuộc sống mới, có lẽ mình đã không cần nữa.
– Nếu như em thật sự không lấy thì thật là tiết kiệm tiền cho anh đó!! Em phải suy nghĩ kỹ đó nha. – Nhất Phàm vẫn còn nhắc nhở lần cuối. Còn Vũ Tịnh thì rút tay mình lại lấy điện thọai ra viết: “Anh thật là còn lôi thôi hơn người già.” Đọc câu này xong, cả hai cùng nhìn nhau cười sau đó lại là Nhất Phàm nắm tay Vũ Tịnh rồi cùng cô qua đường.
Chính ngay lúc cả hai vừa quay lưng qua đường thì một cặp tình nhân khác cũng từ shop chuyên bán AMONLD ROCA bước ra, tuy cũng là tay trong tay, nhưng hai người đều mang tâm sự riêng. Nhưng ở vào giây phút vừa bước ra cửa, trong mắt người đàn ông đó hiện ra một ánh sáng đã mất đi từ rất lâu,
Vũ Tịnh, nửa gương mặt đó, bóng lưng đó tại sao lại giống người mà mình mong nhớ như vậy? Anh muốn đuổi theo nhưng một chiếc taxi đã ngừng ngay trước mặt anh, cô gái bên cạnh hối thúc anh lên xe, những năm này,
anh đã quen với cuộc sống cô nói gì thì anh làm đó, khi cô gái trong tim của anh biến mất trong cuộc đời anh thì anh đã không còn quan tâm người đứng bên cạnh mình là ai nữa. Từ nhỏ anh đã là con một trong nhà, có tiền, lại đẹp trai, nhưng anh không quá nhiệt tình với cuộc sống, vì tất cả của anh đều đã được định sẵn trên một quỹ đạo: quen bạn bè nào, học trường nào, kết hôn với người nào, làm việc gì.
Chỉ là sau khi quen biết Phương Vũ Tịnh, tất cả đều thay đổi, tài hoa của cô, sự kiêu ngạo cô độc của cô đã bất giác chinh phục anh, cuộc sống của anh hình như lần đầu tiên có được trọng tâm, có được mục tiêu, nhưng Vũ Tịnh lại không phải là người tốt nhất trong mắt của người nhà Michael, người tốt nhất của họ là Donna.
Donna và Michael cùng lớn lên nhưng Michael không cho rằng Donna là nửa kia lý tưởng của mình, Donna từ nhỏ cũng là chưởng thượng minh châu trong nhà, cô sẽ dùng hết tất cả các cách để đạt được cái mà cô muốn, cô sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, còn đối với anh, anh cần một người hiểu mình, nhưng Donna không phải.
Chỉ có điều những ngày tháng Vũ Tịnh biến mất, Donna là người luôn ở bên cạnh mình, vả lại trong hai năm ở Pháp, Donna đã thật sự trở thành người của Michael, trong nhà hối thúc hai người kết hôn nhưng Michael chỉ nhận lời ngoài miệng vì thật ra anh vẫn còn muốn tìm Vũ Tịnh, anh hy vọng có thể nói với cô đó là hiểu lầm, chỉ là bấy lâu nay ông trời đã không cho anh cơ hội đó.
- Sao em mua nhiều AMONLD ROCA vậy? – Nhìn túi xách trên tay Donna, Michael bất giác bồn chồn.
- Thì anh thích ăn mà, hơn nữa anh sắp phải đến công ty rồi, sau này chúng ta cũng không có thời gian dạo phố mua đồ ăn nữa.
Donna nói xong lại nắm lấy tay Michael, chỉ có điều trên mặt Michael vẫn như lúc trước, không hề có nụ cười, vẫn là gương mặt lạnh băng. Nhiều năm nay, Donna cũng đã quen, cô biết Michael không có cảm giác với mình nhưng cô cũng không hiểu tại sao mình lại cứ phải hao phí tuổi thanh xuân ở một người đàn ông không yêu mình như vậy, có lẽ là vì lúc nhỏ khi mình vấp ngã, Michael đã cười nói sao mình lại bất cẩn như vậy, còn nói chỉ có anh chăm sóc cho mình. Chỉ là một câu nói đùa mà mình lại xem đó là tuyên ngôn của tình yêu, vả lại còn đã tin nhiều năm như vậy. Phụ nữ nhiều lúc cũng ngu ngốc như thế, nhảy vào cái bẫy do mình làm ra nhưng lại không thể trở ra.
Taxi ngừng lại trước một biệt thự ở ngoại ô, đây là biệt thự của nhà Michael trước khi họ di cư qua Mĩ, mỗi lần người nhà về HK cũng không bao giờ ở khách sạn mà sẽ chỉ ở đây.
Nghiệp vụ của tập đoàn Quan thị rất rộng lớn, nhà hàng là một bộ phận trong đó, những năm gần đây, công ty đã chuyển trọng tâm từ nhà hàng sang ngành vật lưu, lần này Michael về HK cũng là ý của ba mình, ba hy vọng anh có thể làm quen với nghiệp vụ vật lưu, mà trợ thủ lúc xưa của ba lại ở phân công ty tại HK nên Michael phải về HK, thời gian sau ba mẹ cũng sẽ đến HK tham gia niên hội của Hiệp hội nhà hàng tiêu chuẩn quốc tế của HK, chắc là đến lúc đó ba mẹ sẽ lại nhắc đến việc kết hôn của hai người. Lúc này Michael ngồi trên sopha xem văn kiện, còn Donna thì đặt ly nước chanh tươi ở trước mặt anh, sau đó bẻ đôi AMONLD ROCA đặt một nửa vào tay Michael.
Lúc trước Michael bẻ đôi chocolate là vì anh và Vũ Tịnh mỗi người một nửa, bây giờ Vũ Tịnh không còn ở bên cạnh, thói quen của anh hình như cũng không thay đổi. Hai người cứ ngồi như thế, Michael xem văn kiện còn Donna thì ngồi bên cạnh xem tạp chí, họ rất ít khi trò chuyện với nhau, người ngoài nhìn vào sẽ cảm giác đôi tình nhân này rất là gượng gạo, nhưng bản thân họ thật sự cảm thấy không có vấn đề gì, nếu đã có thể khiến người nhà vui vẻ thì tại sao lại không làm?