Hoàn Em Hạnh Phúc

Chương 18




Mua đồ xong Nhất Phàm lại chở Vũ Tịnh đến phòng cafe của Doanh Doanh, tên là FOREVER, đó là một từ mà Vũ Tịnh rất thích, vì trong từ điển tình yêu của cô không có từ này.

- Phòng cafe của Doanh Doanh khai trương lúc nào vậy, sao không báo cho tôi biết?

- Khai trương lúc chúng ta ở Mĩ, mau vào đi, Nick và Ingrid đang đợi mình đó.

- Michelle, you are different today. Fall in love right? – Doanh Doanh cứ kích động lên là lại nói tiếng Anh.

- Ingrid, người ta Michelle đã kết hôn rồi, còn cần fall in love sao? Làm ơn em nói tiếng Hoa đi.

- Em biết rồi Nick, người ta chỉ quá vui mừng thôi mà. – Tuy Nick nói chuyện lần nào cũng không nể tình cô nhưng anh nói câu nào Ingrid cũng chơi câu đó.

- Raymond, hôm nay cậu và Michelle đi đâu lãng mạn vậy, tôi ở khách sạn mệt muốn chết rồi đây.

- Hôm nay cám ơn anh, tôi tăng lương cho.

- Không cần đâu nói giỡn thôi, hai chúng ta mà, chúng ta là anh em tốt của nhau mà.

Vài lời chào hỏi qua lại xong thì họ bắt đầu dùng bữa tối. Đột nhiên trong đó vang lên tiếng hát.

- Ingrid, chỗ này còn có thể hát à?

- Phải đó, lúc đó Michelle đã thiết kế thêm một sân khấu nhỏ nên tôi đã mời một band nhạc 3 người về đây biểu diễn.

- Vậy tôi có thể tự mình lên hát không?

- Đương nhiên rồi.

Nhất Phàm nghe vậy liền dùng khăn lau miệng rồi chạy lên sân khấu. Nói mấy câu với ban nhạc xong Nhất Phàm bất ngờ cầm guitar ngồi vào vị trí của người cầm guitar trước đó.

- Good Evening everyone, tonight I just want to sing a song for my wife. In the past few days, she was unhappy due to the heavy workload and some personal affairs. I just hope after tonight, she could face the life with a new mind and with a more active attitude. I wish she could be happy all the life. The song for her is Raymond Lam’s If you are here.

Những người có mặt đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Vũ Tịnh, Vũ Tịnh nhìn Nhất Phàm trên sân khấu, trong lòng làm sao mà không hạnh phúc?

- Michelle, cô có biết không? Đã 3 năm rồi Raymond không hát bài này, lúc trước cậu ta chỉ hát khi có Tuệ Hân ở đây thôi. Hoặc dã cô thật sự đã làm Raymond thay đổi. – Nick vừa nói còn vừa giơ ngón cái lên.

Thì ra là bài hát của anh ấy và cô ấy, là hẹn ước của hai người, vậy còn mình là gì? Có lẽ Nhất Phàm chỉ muốn nghĩ đến Tuệ Hân khi nhìn mình thôi, anh ấy đối với Tuệ Hân có áy náy, có tự trách, vì thế khi nhìn thấy mình bị tổn thương anh ấy mới muốn bù đắp. Còn Nhất Phàm lúc này, mắt nhìn Vũ Tịnh, nhưng trong lòng toàn là những ký ức với Tuệ Hân lúc xưa, lúc trước mỗi khi anh lên khán đài hát, cô sẽ lắc lư và vỗ nhịp cùng anh, hoặc là làm mặt xấu chọc cho anh vui. Còn người dưới sân khấu hôm nay là Vũ Tịnh, cô ấy yên tĩnh như thế, cô ấy không phải Tuệ Hân, anh có trách nhiệm với cô, và anh không biết có thể có tình yêu với cô không.

***

Khúc nhạc kết thúc, sau bữa ăn Nhất Phàm và vũ Tịnh tạm biệt Nick và Ingrid.

- Hôm nay thật sự rất cám ơn anh, anh làm nhiều việc như vậy để tôi vui. – Ngồi trên xe, Vũ Tịnh còn không quên biểu đạt sự cảm kích của mình.

- Không có gì, Michelle, tôi còn muốn đưa cô đến một nơi. – Lúc này trên mặt Nhất Phàm có gì đó rất trầm trọng, Vũ Tịnh không hiểu được nét trầm trọng này.

***

Xe đến bên bãi biển, hai người dạo bước trên cát.

- Trước đây mỗi khi không vui tôi cũng sẽ đến đây, và Tuệ Hân sẽ ở bên cạnh tôi, không nói gì hết, chỉ im lặng mà nhìn tôi. Sau khi Tuệ Hân ra đi, tôi cũng sẽ đến đây. Tuệ Hân nói nhìn biển cả mênh mông thì sẽ quên đi những chuyện không vui, tuy tôi biết điều đó không thật nhưng tôi cũng vẫn làm như vậy, con người không phải là Thần, cái chúng ta có thể gánh chịu là có hạn, có những gánh nặng chúng ta không thể nào suốt đời gánh lấy nó.

- Tôi biết, chỉ là cứ gặp phải chuyện tình cảm, thì tôi lại sẽ không tự khống chế được mình, không làm chủ được mình.

- Tôi hiểu, khoảng thời gian khi Tuệ Hân ra đi, tôi cũng có hơi bất thường, không sợ cô cười chứ tôi còn từng nghĩ đến việc tự tử, sau này cũng có đi gặp bác sĩ tâm lý. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một câu nói của Nick đã đánh thức tôi, anh ta nói Tuệ Hân rời khỏi thế giới này sớm như vậy, chắc chắn là cô ấy còn rất nhiều cái muốn nhìn, muốn cảm nhận, còn tôi tuy sống trên thế giới này có một mình, nhưng tôi sống phần đời của hai người. Tôi phải dùng sinh mạng của mình để cảm nhận những gì mà Tuệ Hân chưa từng cảm nhận. Và cái tôi muốn nói với cô bây giờ là, trong cuộc sống có quá nhiều bi thương không thật sự đáng sợ, nhưng cô không thể mất đi trái tim theo đuổi niềm vui và hạnh phúc, chỉ cần trái tim đó không ngưng nhịp đập, thì cô sẽ cảm nhận được những gì lúc trước cô chưa thể cảm nhận, cuộc sống mới có một sự hoàn chỉnh khác, như vậy cô mới có thể tìm được người có thể không màng tất cả mà hy sinh vì cô.

- Người sẽ không màng tất cả vì tôi, tôi nghĩ tôi sẽ tìm được thôi. Vậy còn anh? Người không màng tất cả vì anh thì sao?

- Cô biết mà, cô ấy luôn ở đây. – Nhất Phàm vừa nói vừa chỉ vào tim mình.

Trông thấy cảnh này, cô hiểu rằng thế giới của họ là kiên cố đến thế, hạnh phúc của họ là một loại hạnh phúc như thế.

- Nhất Phàm, tuy đã nói một lần nhưng tôi vẫn muốn cám ơn anh lần nữa. Nhìn anh, tôi không thể không tin thế giới này có tình yêu.

- Wa, câu này của cô cảm xúc quá đó. Nhưng tôi cũng muốn cô biết rằng, tôi thấy được sự chấp nhất và kiên định ở cô.

Nói xong câu này, hai người không nói gì nữa, trên bãi cát chỉ là một dãy dài những dấu bàn chân, Nhất Phàm biết bắt đầu từ hôm nay Vũ Tịnh sẽ có thể bỏ gánh nặng tình cảm xuống và làm lại một Vũ Tịnh vui vẻ. Và Vũ Tịnh càng kiên định quyết tâm toàn tâm toàn ý giúp Nhất Phàm, bất kể quan hệ của họ sau này sẽ thế nào, cô không trách không oán.

***

Những ngày tiếp theo, Vũ Tịnh như thay đổi thành một người khác vậy, toàn tâm toàn ý làm việc. Cô đã trở lại sự năng động của ngày thường, tư duy của cô vẫn nhanh nhẹn, chỉ là trong sự sắc bén của cô có thêm một chút ôn hoà, hoặc có lẽ đây mới là Phương Vũ Tịnh thật sự. Nhìn Vũ Tịnh đang dần thay đổi, người vui mừng nhất không ai khác ngoài Nhất Phàm, anh vui vì Vũ Tịnh bây giờ không phải đang giằng co, mà là đang lột xác, cô đang nổ lực vì cuộc sống hoàn chỉnh của mình.

Sự thay đổi của Vũ Tịnh không chỉ thể hiện trong công việc mà còn trong sự quan tâm đối với gia đình. Cuối tuần này, cô chủ động cùng leo núi với ba của Nhất Phàm, massage cho bà Hoắc, còn cùng đi chợ với chị Dung, và bây giờ thì cô đang ở trong bếp nấu canh, làm thức ăn, chị Dung ở bên cạnh phụ trợ.

- Sao Phương tiểu thư của chúng ta hôm nay lại chủ động vào bếp thế này? – Nhất Phàm đi đến sau lưng cô, còn không quên chọc cô.

- Anh ra ngoài đợi ăn là được, nhà bếp không phải là nơi của đàn ông. – Vũ Tịnh cãi lại bắt anh ra ngoài.

- Tôi chỉ muốn xem coi có giúp được gì không thôi mà, í hình như canh sôi rồi kìa. – Nhất Phàm nói và giở nắp lên, và kết quả thì khỏi nói cũng biết rồi đó, tay bị phỏng, chị Dung đứng bên cạnh cười lén khi nhìn đôi thanh niên này.

- Thấy chưa, anh vào đây chỉ quấy rối thôi. Đi lên phòng tôi bôi thuốc cho.

Trở về phòng, Vũ Tịnh cẩn thận bôi thuốc cho Nhất Phàm, còn Nhất Phàm thì ngồi yên mà nhìn cô, lúc này trên người cô vẫn còn mặc tạp dề, tóc được cột lên bằng thun nhưng điểm khiến người khác không thể phớt lờ chính là sự chân thật của cô trong lúc này, cô là một người vợ, cô là nửa vùng trời của ngôi nhà này.

- Đó, hài lòng rồi đó, đã bảo anh đừng có giúp mà, cuối cùng rồi cũng bị anh quấy rối. – Vũ Tịnh vẫn còn đang oán trách.

- Michelle cô biết không, hôm nay cô thật sự rất khác. Bình thường tôi không thể nào tưởng tượng ra cô mặc tạp dề là thế nào.

- Cái này còn phải cám ơn anh. Hôm đó anh nói tôi nên đi tìm cuộc sống hoàn chỉnh của mình, bây giờ tôi đang nổ lực vì mục tiêu này, lúc trước khi nấu ăn cho Michael tôi cũng đã từng mặc qua tạp dề, nhưng hôm nay khi mặc nó lên, tôi lại có một cảm giác hạnh phúc. Tôi cảm thấy hôm nay tôi không chỉ yêu bản thân mình, mà còn đang yêu người nhà của mình, thì ra thành tâm thành ý làm một việc gì đó vì người nhà của mình lại là một việc hạnh phúc như vậy. – Nói nói một lúc mắt Vũ Tịnh lóng lánh nước.

Nhất Phàm ngồi bên cạnh hiểu được nước mắt của cô, nước mắt lần này không còn là bi thương, mà là vui mừng, là hạnh phúc đã từng mất đi trong cuộc sống của cô.

Khi tâm trạng tốt thì sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, mới đây thì tháng 11 đã đến, một năm thế là đã sắp trôi qua. Nhất Phàm, Vũ Tịnh và Gia Đống thì đang bận túi bụi, hoạt động lễ giáng sinh đã được sắp xếp tương đối ổn thoả, bất luận là về phương diện dàn xếp hoạt động hay trò chơi thì mọi người cũng đã bỏ rất nhiều công sức. Hiện giờ Nhất Phàm đã khá lên tay về mặt quản lý khách sạn, vì bây giờ anh có Vũ Tịnh bên cạnh, làm việc với Vũ Tịnh, anh không chỉ cảm nhận được sự chuyên nghiệp của cô, càng cảm nhận được sự kính nghiệp của cô. Bây giờ Nhất Phàm không xem việc quản lý khách sạn là một công việc, một sứ mệnh phải hoàn thành của gia tộc như ban đầu nữa, mà đã làm như một sự nghiệp thật sự. Anh đã dần dần hiểu được những lời nói của Vũ Tịnh trên máy bay ‘thích nụ cười của khách khi họ rời khỏi, thích cái cảm giác nhà’. Quả thật như vậy, cuộc sống tốc độ của thời đại ngày nay đã không còn đủ cho giới trẻ hưởng thụ sự ngọt ngào trong tình yêu, trong sự ấm ám của cuộc sống gia đình, điểm này được thể hiện rõ ràng trong một đô thị quốc tế như HK. Phụ nữ đa số theo đuổi kiến thức và công việc có lương cao, họ không còn muốn giao thác mình cho đàn ông từ sớm để rồi trở thành một bà nội trợ và mẹ của đứa trẻ, tại những tòa lầu cao ở Trung Hoàn, nhìn đâu cũng có thể thấy những OL lương cao hơn 30 tuổi, họ ăn mặc lịch sự, cử chỉ cũng rất có học thức, chỉ là không ai có thể cảm nhận được nỗi cô đơn ở sâu trong lòng họ vào mỗi đêm khuya. Còn đàn ông, áp lực đương nhiên cũng lớn hơn, những người chưa có vợ thì vắt hết chất xám suy nghĩ làm sao tìm được nhiều tiền hơn, làm sao để trở thành người giàu có để thu hút ánh nhìn của phụ nữ, và những người đã có gia đình thì ngày này qua ngày kia, năm này qua năm kia đều là cuộc sống ra sớm về muộn, sau lưng những nỗi cực nhọc này còn là vì những tờ tiền, tiền này là mỹ phẩm của vợ, là tiền sữa của con, cuộc sống là hiện thực như thế, suy nghĩ kỹ hơn, nhà dường như cũng không tươi đẹp như chúng ta tưởng tượng, có khi hình dung nhà thành phòng trọ hoặc là dịch trạm cũng không phải là quá đáng. Còn những người ra vào khách sạn cao cấp thì sao? Tuy cảm giác mà họ mang đến cho người ta là người có học, người cao cấp, nhưng thật chất mà cuộc sống mang đến cho mỗi người cũng như nhau thôi, họ cũng chỉ là mưu sinh. Trong mắt người ngoài, dường như mỗi ngày họ đều bay đi bay lại, ra vào nơi cao cấp, nhưng nỗi đắng chát và cực khổ trong cuộc chiến thương trường thì chỉ có một mình họ nếm trải. Bản thân Nhất Phàm sớm đã nếm trải qua mùi vị “phiêu bạt khắp nơi”, chỉ là lúc trước có sự trông nom của Tuệ Hân, giờ đây có sự san sẻ của Vũ Tịnh, cảm giác phiêu bạt đó không còn quá rõ ràng nữa, vì vậy nếu đã làm việc trong công tác phục vụ, thì anh có nghĩa vụ cung cấp nơi nghỉ ngơi tốt nhất cho những con người “phiêu bạt” đó, cho dù chỉ là sự ấm áp ngắn ngủi thì tin rằng cũng đã có thể làm ấm trái tim có hơi tệ dại của rất nhiều người.

Hoạt đồng của lễ giáng sinh tạm thời có thể gọi là xong, chỉ còn đợi tiến hành thôi. Hoạt động lễ Tết thì có hơi khó một chút, những người biểu diễn nghệ thuật nhân gian ở HK rất ít, rất nhiều những kỹ nghệ múa lân múa rồng lúc trước đã bị thất truyền, có những sư phụ thì tuổi tác đã quá lớn không thể biểu diễn nữa. Trải qua cuộc điều tra của Gia Đống, hiện nay HK còn có ba đội biểu diễn, trong đó đội tốt nhất là đội do Phương Tiến Tài dẫn đầu, nhưng người này rất cố chấp, chưa bao giờ chịu biểu diễn cho những hoạt động của thương nghiệp. Hôm qua Gia Đống lại đến chỗ Phương Tiến Tài muốn thuyết phục ông biểu diễn nhưng Nick vẫn đã bị từ chối.

- Phương Tiến Tài đó đúng thật là một lão ngoan cố, tôi cũng đã đến ba lần rồi, vậy mà ông ta cũng chẳng thèm nói với tôi lấy một câu, Lâm Gia Đống này thật tình chưa thấy qua người nào khó đối phó đến vậy. – Trong phòng làm việc của Nhất Phàm, Gia Đống đang nóng giận vì không chịu đựng nổi nữa.

- Nick, đừng nóng nảy như vậy, tôi nghĩ có khi nào ông ta có thành kiến gì với Hoắc thị nên thái độ với anh mới khó chịu như vậy không. – Nhất Phàm vẫn bảo trì thái độ bình tĩnh an ủi Gia Đống, nhưng thật ra thì anh cũng có hơi nóng lòng, dù sao thì thời gian đang ngày một tiến lại gần hơn, vậy mà tiết mục biểu diễn này còn chưa có tiến triển gì.

- Thành kiến gì chứ, điều kiện mà chúng ta đưa ra là khỏi chê rồi, thật không hiểu con lừa đầu hói đó nghĩ gì nữa.

- Sao vậy, tiết mục biểu diễn còn chưa giải quyết xong sao? – Vũ Tịnh đi vào, cô đem bản kế hoạch hoạt động lễ Tết cho Nhất Phàm xem, không ngờ lại trông thấy cảnh này.

- Hôm qua Nick lại đi gặp đội trưởng, nhưng ông ta vẫn không chịu nhận lời. Vũ Tịnh, bây giờ tôi cũng gấp lắm rồi, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.

- Nhất Phàm, hay là vậy đi, chúng ta liên lạc với hai đội kia trước, nếu thật sự không được thì chúng ta cũng nên đi xem coi ở đại lục có đơn vị thích hợp nào không, nói chung chúng ta phải đặt trước với một đơn vị, còn về phía bác Phương, tôi muốn tự mình đi thử, nếu như sau hai tuần mà vẫn không đạt được cùng thức, chúng ta sẽ hợp tác với đơn vị đã liên lạc sẵn, nếu bác Phương đồng ý, thì chúng ta sẽ bồi thường mức hủy hợp đồng với đơn vị còn lại.

Vũ Tịnh nói xong suy nghĩ của mình mới phát hiện hai người đàn ông trước mặt đang trợn to mắt nhìn mình, họ kinh ngạc không phải vì phương pháp cao minh của Vũ Tịnh mà chỉ là vì tư duy của cô vẫn nhanh nhạy và rõ ràng như vậy, còn mình thì cứ chui vào ngõ cụt.

- Michelle, cô vừa tới thì mọi vấn đề của chúng ta đều được giải quyết, cô và Phương Tiến Tài cùng một họ nói không chừng việc này sẽ có cơ hội.

- Tuy tôi và bác Phương cùng họ nhưng tôi không phải con lừa đầu hói gì đó đâu nha.

Câu nói này của Vũ Tịnh làm mọi người cùng bật cười, Nhất Phàm nhìn Vũ Tịnh không biết làm sao hình dung cho được niềm vui trong lòng của mình, cô đã thật sự thay đổi rồi, năng động, vui tính, vui vẻ, hy vọng cô mãi mãi vui vẻ như thế, không phải u buồn, không phải rơi lệ nữa.