Hoàn Em Hạnh Phúc

Chương 17




Đợi khi Nhất Phàm cầm chén canh hạt sen vào phòng thì Vũ Tịnh đã gội đầu xong và tắm xong, cô mặc trên người bộ đồ ngủ màu hồng và đang lặng lẽ ngồi trên giường, cô co chân lại, tựa đầu vào gối, vẫn đang ngồi thẫn thờ. So với Vũ Tịnh lão luyện của thường ngày, Nhất Phàm thích Vũ Tịnh của bây giờ hơn, Vũ Tịnh hôm nay yên tĩnh, không quan tâm thế sự, Vũ Tịnh hôm nay rất đơn thuần, và dễ thương.

- Đang nghĩ gì vậy? – Nhất Phàm cầm chén canh đi đến bên Vũ Tịnh.

- Không có gì, không biết sao nữa, hôm nay cứ thích ngồi thần người ra.

- Đừng nghĩ gì nữa hết, uống hết chén canh này, đợi một lát uống thuốc rồi ngủ một giấc, sáng mai thức dậy sẽ không có gì nữa. – Nhất Phàm đưa chén canh cho Vũ Tịnh nhưng trong đầu lập tức hiện ra đôi tay run rẩy của cô.

– Chắc hôm nay cô mệt lắm rồi, để tôi đút cho. – Nhớ lại đôi tay của Vũ Tịnh thì tim anh lại đau lên.

- Không cần đâu, tay của tôi đã không run như trước nữa, hôm nay anh đã bận rộn vì tôi suốt cả ngày rồi, anh đi tắm đi.

Vũ Tịnh vừa nói vừa cầm lấy chén canh, nhưng tay của cô vẫn chưa thể cầm vững một cái gì cả, canh đổ hết ra sàn, lúc này điều mà Nhất Phàm lo lắng hơn hết chính là cô có bị phỏng không, còn Vũ Tịnh thì ngồi nhìn chằm chằm đôi tay của mình như một đứa trẻ làm sai gì đó, hoàn toàn là khờ cả người.

- Tại sao tay của tôi lại như vậy? Lúc trước tay của tôi không có run đến vậy. – Nét mặt của Vũ Tịnh lại kinh hoàng.

- Không sao đâu, Yoyo nói một thời gian sau tay của cô sẽ hồi phục thôi, cô đừng khẩn trương như vậy, thả lỏng thả lỏng. – Nhất Phàm vừa nói vừa cầm khăn lau tay Vũ Tịnh – Huống chi hôm nay cô vẫn chưa uống thuốc, uống thuốc xong thì sẽ giảm bớt thôi. – Vũ Tịnh bán tin bán nghi mà gật đầu.

Một lúc sau, Nhất Phàm lại cầm một chén canh vào cho Vũ Tịnh, sau đó đút từng muỗng cho cô.

- Hôm nay cảm thấy bản thân thật là vô dụng, cả việc ăn uống cũng không thể tự làm. – Trên mặt Vũ Tịnh bây giờ là cảm giác vô cùng thất bại mà Nhất Phàm chưa hề thấy ở cô.

- Con người không phải máy móc, không thể nào hiệu suất mỗi ngày cũng đều cao như vậy, hôm nay hãy coi như là tu sửa máy móc, nghỉ ngơi một ngày đi.

Nghe cách nói đùa của Nhất Phàm, Vũ Tịnh mới thả lỏng hơn được một tí.

Uống canh xong, Nhất Phàm chuẩn bị sấy khô tóc cho Vũ Tịnh nhưng Vũ Tịnh cứ nhất mực nói tự làm được và bắt Nhất Phàm đi tắm, thế nhưng khi Nhất Phàm tắm xong ra thì máy sấy vẫn ở yên đó chưa nhúc nhích tí nào.

- Để tôi giúp cho!

Nhất Phàm vừa nói vừa cầm lược và máy sấy sấy khô tóc cho Vũ Tịnh, động tác khá chuyên nghiệp, còn Vũ Tịnh thì suy nghĩ vẫn còn đang ở đâu đâu. Sau khi sấy khô tóc, uống thuốc xong, Nhất Phàm định đỡ Vũ Tịnh nằm xuống nhưng Vũ Tịnh cố sức dùng đôi tay run lẩy bẩy của mình nắm lấy cánh tay của Nhất Phàm.

- Đêm nay, chỉ đêm nay thôi. – Vũ Tịnh dường như muốn nói gì nhưng lại nói không ra lời.

- Vũ Tịnh, cô muốn nói gì? Đừng gấp gáp. – Thấy Vũ Tịnh muốn nói nhưng lại ngưng, Nhất Phàm có chút không biết phải làm sao.

- Đêm nay, anh có thể nắm tay của tôi ngủ không?

Lời nói của Vũ Tịnh quả thật khiến Nhất Phàm rất kinh ngạc, nhưng nhìn đôi tay đang run của cô, anh hiểu, đêm nay một mình cô không thể nào ngủ được. Nhìn ánh mắt có chút khẩn cầu của Vũ Tịnh, Nhất Phàm biết anh không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của cô, cô chỉ là một cô gái, cô cần có người bên cạnh.

- Được, tôi đồng ý. – Nghe câu trả lời của Nhất Phàm Vũ Tịnh dường như mới bình tĩnh lại được một chút.

Đêm nay là đêm đầu tiên hai người nằm chung một giường từ sau khi kết hôn. Khi Tuệ Hân còn ở đây, bờ vai của Nhất Phàm thường trở thành cái gối của Tuệ Hân, nhưng Nhất Phàm không tính toán với cô, vì tuy tay rất tê, nhưng sự ngọt ngào khi nhìn Tuệ Hân dựa trong người mình là không thể nào diễn tả được. Và đêm nay, anh nắm tay của một cô gái khác vào giấc ngủ, Nhất Phàm biết anh chỉ đang an ủi trái tim bị tổn thương của Vũ Tịnh, anh không có lòng tin mình có thể cho một cô gái khác hạnh phúc hay không, còn Vũ Tịnh thì cũng không quá mãnh liệt để đi trải nghiệm tình yêu này.

***

Đêm nay đã lặng lẽ mà trôi qua như thế, sáng hôm sau, khi ánh mặt trời rọi vào trong phòng thì Nhất Phàm và Vũ Tịnh vẫn còn trong giấc mơ. Bình thường họ dậy rất sớm, trời chỉ tờ mờ sáng thì họ đã ra khỏi nhà, bình thường Vũ Tịnh không cần chuông báo thức cũng có thể tự thức dậy, nhưng hôm nay cô không như vậy, có lẽ thật sự hơi mệt rồi chăng. Nhất Phàm thức dậy trước, nhìn Vũ Tịnh nằm bên cạnh mình, không biết tại sao trong lòng anh lại tự nhiên dâng lên một sự ngọt ngào. Lúc này cô thật yên tĩnh, anh chỉnh lại những sợi tóc phủ trên trán cô, và sau đó cứ thế mà nhìn cô, nghĩ coi cô đang mơ một giấc mơ như thế nào.

Một lúc sau thì Vũ Tịnh cũng thức dậy, trông thấy anh nhìn mình chăm chú như vậy gương mặt cô đột nhiên ửng hồng. Nhưng khi cô nhìn thấy ánh mặt trời rọi vào tới góc phòng thì cô lập tức ngồi dậy.

- Sao không gọi tôi dậy? Hôm nay chắc chắn trễ mất thôi, mấy giờ rồi? – Trong đầu của cô hình như vẫn chỉ có công việc.

- Tôi cố ý đó, học sinh cũng có thể cúp học, tại sao chúng ta không thể?

- Hiện giờ khách sạn có bao nhiêu việc phải xử lý mà anh còn có tâm trạng cúp cua à? – Giọng nói của cô có chút trách cứ.

- Nhưng bây giờ cô như vậy, tôi làm sao có tâm trạng đi làm, làm gì có tâm trạng xử lý công việc? – Nghe anh nói vậy, cô có chút đuối lí, không tiếp lời được nữa.

- Hôm nay tôi đã sắp xếp cho cô rất nhiều hoạt động, công việc có Nick lo, hôm nay là thời gian của chúng ta, thay đồ đi, nè tôi nói trước nha, hôm nay không được mặt đồ vest đen nữa nha.

Lời nói của anh làm cô sững người, nhưng rồi cô cũng làm theo ý của anh.

Cuối cùng Vũ Tịnh chọn một áo thun trắng, váy trắng, giày mát trắng. Nói thật thì mở tủ quần áo của Vũ Tịnh ra, ngoại trừ đồ vest thì thật ra cũng chẳng còn những kiểu quần áo khác nữa.

Còn Nhất Phàm thì T-shirt màu vàng, bên ngoài khoác thêm áo sơ mi caro vàng, quần màu xám và giày thể thao màu đen, nhìn Nhất Phàm, Vũ Tịnh thật khó có thể liên hệ anh với người thừa kế của khách sạn Hoắc thị, Nhất Phàm trước mắt cô bây giờ là một đàn ông năng động.

***

- Chúng ta đi đâu? – Vừa lên xe là Vũ Tịnh đã muốn biết ngay đáp án.

- Lát nữa sẽ biết. – Nhất Phàm cố ý không nói.

Khi xe ngừng ở khu giải trí, Vũ Tịnh há họng. Còn Nhất Phàm thì chẳng thèm nghĩ ngợi đến sự kinh ngạc của Vũ Tịnh mà nắm tay cô kéo vào trong.

Thật ra thì đã rất nhiều năm rồi Vũ Tịnh không đến khu giải trí, lần cuối cùng hình như là cùng đến với mẹ, còn Nhất Phàm thì lúc trước hẹn hò với Tuệ Hân có tới đây chơi, thế giới lúc đó hình như đơn giản hơn nhiều, không phải nghĩ quá nhiều về trách nhiệm, về tương lai, chỉ cần nắm bắt hiện tại, nắm bắt tình cảm của mình là đủ. Và lúc này Nhất Phàm cùng Vũ Tịnh cũng đang bắt đầu cuộc du lịch thế giới đơn giản của họ. Khi chơi thuyền bay, cô đã hét lên vì sợ, sau đó núp vào người Nhất Phàm, còn Nhất Phàm thì cười haha nói cô nhát gan. Lúc chơi đu ngựa, Nhất Phàm đứng ở bên ngoài nhìn Vũ Tịnh thoắt ẩn thoắt hiện, và Vũ Tịnh thì chỉ mỉm cười. Vào khu giải trí ngoại trừ chơi trò chơi ra thì còn có ăn. Và khi nam nữ hẹn hò với nhau, phái nữ luôn lợi hơn vì lúc nào cũng là phái nam trả tiền. Hôm nay Nhất Phàm phải hao tốn đây. Hai người ăn kem chocolate, ăn bắp rang. Nhìn gương mặt mèo của Vũ Tịnh, Nhất Phàm lấy khăn giấy lau vết chocolate dính ở khoé miệng cho cô.

- Không ngờ nữ cường nhân của chúng ta lúc chơi cũng y như con nít vậy. Xem ra hôm nay tôi chọn đúng chỗ rồi.

Nhất Phàm vừa nói vừa lau vết chocolate, cử chỉ của anh rất chu đáo, rất tỉ mỉ, thấy Nhất Phàm làm vậy Vũ Tịnh vẫn giật lại khăn giấy.

- Hôm nay anh vừa làm tài xế vừa làm thẻ tín dụng, tôi không thể để anh làm người làm nữa. – Nhất Phàm hiểu được cái dễ thương trong câu nói của Vũ Tịnh, anh biết tâm trạng của cô đang hồi phục, trong lòng anh cũng rạng ngời.

Đợi khi Vũ Tịnh lau sạch khóe miệng quăng khăn giấy vào thùng rác, cô kinh ngạc và vui mừng khi phát hiện tay cô không còn run như hôm qua nữa.

- Nhất Phàm, tay của tôi, tay của tôi không run như hôm qua nữa rồi. – Vũ Tịnh vui đến nổi muốn khóc ra, Nhất Phàm bên cạnh cô làm sao mà cũng không như vậy?

- Vậy cô Phương Vũ Tịnh này, việc này dạy cho ta biết không thể quá sức làm việc, mà phải biết nghỉ ngơi đúng lúc.

- Được rồi, bây giờ chúng ta có thể về khách sạn rồi chứ! Cúp nửa ngày đủ rồi chưa.

- Nửa ngày làm sao mà đủ? Chúng ta còn rất nhiều việc chưa làm mà! – Nhất Phàm nói xong rồi lại quàng vai Vũ Tịnh đi ra khu giải trí, và Vũ Tịnh lúc này nhìn anh ngẩn ngơ, hôm nay anh ấy sao thế nhỉ?

***

Buổi trưa, Nhất Phàm lại đưa Vũ Tịnh đến chỗ làm tóc, Nhất Phàm cứ luôn nói muốn tâm trạng tốt thì phải thay đổi tạo hình trong những lúc thích hợp, vì thế Vũ Tịnh phải thay đổi lại từ đầu. Trước tiên tóc Vũ Tịnh được duỗi thẳng, sau đó tỉa lại, trông Vũ Tịnh trẻ hơn đến mấy tuổi. Tiếp đó, Nhất Phàm lại dắt Vũ Tịnh đến shop duy nhất chuyên bán trang phục của FENDI.

- Anh dắt tôi tới đây làm gì, đâu phải là tôi không có áo mặc.

- Tiểu thư, những cái trong tủ của cô làm gì gọi là quần áo, toàn là đồ tây, mặc không thấy chán sao?

– Cô ơi, phiền cô lựa vài bộ thích hợp cho vợ tôi! – Những nhân viên trong shop nhìn Nhất Phàm vừa đẹp trai, vừa giàu có, lại vừa chu đáo ai cũng ngưỡng mộ chết đi được, thế nhưng hình như Vũ Tịnh lại không có cảm giác gì.

- Cô Hoắc, cô xem bộ này thế nào, độ tuổi như cô mặc loại váy ngắn này, thêm đôi boot vào thì perfect.

Thấy Vũ Tịnh lộ sắc mặt khó coi, Nhất Phàm khẽ đi tới sau lưng cô

– Sao vậy? Không thích à?

Vũ Tịnh cũng ghé vào tai Nhất Phàm nói nhỏ:

– Cái váy đó ngắn quá.

Nhất Phàm nghe thấy vậy liền bật cười:

– Thì ra cô sến vậy à! – Mặt Vũ Tịnh lập tức đỏ bừng lên.

- Phiền cô mang những chiếc đầm dài mới nhất của quý này cho vợ tôi xem.

Nói câu này, Nhất Phàm lại bất giác nhớ đến Tuệ Hân, Tuệ Hân cũng thích mặc đầm dài, và mỗi lần như vậy Nhất Phàm cũng sẽ dùng tiếng nói địa phương tại quê của Tuệ Hân nói cô thật là sến, và Tuệ Hân cũng sẽ đỏ mặt như Vũ Tịnh lúc nãy vậy, thần sắc của hai người cũng có chút giống nhau, chẳng lẽ Vũ Tịnh thật sự là người đến thay thế vị trí của Tuệ Hân? Nghĩ tới đây Nhất Phàm không dám suy nghĩ tiếp nữa, anh đã quen với thế giới của Tuệ Hân.