Hoàn Em Hạnh Phúc

Chương 16




- Michelle từ nhỏ đã có một nỗi ám ảnh về tâm lý đối với hôn nhân và tình cảm vì quan hệ hôn nhân của ba mẹ mình. Khi cô ấy gặp được người đàn ông đầu tiên làm cô ấy cảm động và yêu cô ấy, thì cô sẽ yêu sâu đậm hơn những cô gái bình thường, và không màng gì cả, nhưng một khi bị phản bội, cô ấy cũng sẽ bị thương nặng hơn những cô gái bình thường khác, cô ấy sẽ hoàn toàn phủ định mình. Lúc trước khi ở Mĩ, Vũ Tịnh là bệnh nhân của tôi, trải qua một năm trị liệu thì trên cơ bản cô ấy đã không còn vấn đề gì nữa, sau đó tôi trở về HK định cư, nhưng chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau, hôm nay Vũ Tịnh đến tìm tôi, tôi thấy tay cô ấy lại bắt đầu run thì tôi biết ngay Vũ Tịnh lại một lần nữa phát bệnh.

- Mới đây chúng tôi có qua Mĩ, chắc chắn cô ấy đã gặp lại người quen hoặc đã xảy ra chuyện gì ở đó, nhưng lúc đó tôi không có ở bên cạnh cô ấy, sau đó nhiều lần tôi đã hỏi nhưng lần nào cô ấy cũng lái sang đề tài khác.

- Hai năm trước, cô ấy tận mắt chứng kiền bạn trai và người bạn thân nhất của mình nằm trên một chiếc giường, cô ấy tưởng bạn trai mình phản bội mình. Nhưng lần này qua Mĩ, cô ấy đã gặp lại người bạn thân đó và mới biết được toàn bộ sự việc là kế hoạch trả thù của người bạn đó. Thì ra người bạn thân nhất đó của cô ấy đã phản bội cô ấy, và bạn trai của cô ấy cũng không thể nào trở lại bên cạnh cô ấy nữa. Lần này đả kích mà cô ấy chịu đựng rất lớn, cô ấy cảm thấy cậu cũng đã chịu quá nhiều đau thương trong tình cảm nên không thể bắt cậu phải tiếp tục gánh thêm gì nữa, nên mới giấu tất cả trong lòng, cuối cùng chính bản thân cô ấy cũng không thể gánh nỗi nữa nên biến thành tinh thần khẩn trương, và dễ nổi nóng, và cuối cùng tay sẽ bắt đầu run.

- Vậy tôi có thể làm gì để giúp cô ấy?

- Dùng tình yêu của cậu, dùng sự chân thành của cậu giúp cô ấy. Để cô ấy tin rằng cho dù cả thế giới này phản bội mình thì cậu cũng sẽ không bao giờ làm vậy. Cậu ở trong thế giới của cô ấy.

***

Nhất Phàm cũng không còn nhớ rõ đã nói chuyện với Yoyo bao lâu nữa, chỉ biết khi anh rời khỏi phòng khám thì trời đã tối.

Trên đường trở về khách sạn, trong đầu anh cũng vẫn là Vũ Tịnh, anh không biết thì ra Vũ Tịnh chịu đựng nhiều như vậy mà còn suy nghĩ cho anh, không để anh cùng san sẽ với cô.

Khi trở về khách sạn, Vũ Tịnh đang trong phòng làm việc, tay của cô vẫn còn đang run, run đến nổi nắp hộp thuốc cũng không mở ra được, trông thấy thế tim của anh cũng run lên theo.

Đột nhiên hộp thuốc của cô văng xuống đất, anh liền xông vào trong giúp cô nhặt lên, và cô cũng nhanh chóng giật lại hộp thuốc sau đó giấu nó đi sợ anh phát hiện cô uống thuốc kháng phiền muộn, chỉ là cô không biết anh đã biết hết và anh hoàn toàn đồng ý san sẻ với cô.

- Vũ Tịnh, cô không sao chứ! – Anh ngồi xổm xuống, đôi tay giữ lấy vai cô muốn giữ vững cơ thể đang run lên của cô.

- Tôi không sao. – Vẫn còn giả vờ cười với anh nhưng bản thân cô không biết rằng nụ cười này đơ vô cùng, và hoàn toàn không tự nhiên.

- Tại sao không nói với tôi? Tại sao phải cất giấu tất cả ở trong lòng? Tại sao không để tôi cùng san sẻ?

- Anh đang nói gì vậy? Có chuyện gì là tôi không thể giải quyết nào. – Cô vẫn đang giả bộ, cô vẫn hy vọng anh đừng nhìn thấy cô cũng chỉ là một cô gái đáng thương.

- Tại sao gặp lại Donna ở Mĩ mà không nói cho tôi nghe? Tại sao đến gặp bác sĩ tâm lý cũng không nói tôi nghe? Cô có biết hôm nay cô đột nhiên mất tích như vậy tôi lo lắng biết chừng nào không?

- Sao anh lại biết? Anh theo dõi tôi? – Cô có chút giận, cô vẫn đang nổ lực bảo vệ mình.

- Hôm nay mẹ cùng ba đến bệnh viện kiểm tra và trông thấy cô trên đường về.

- Vậy à? Chắc chắn là mẹ anh không thích một người từng mắc bệnh tinh thần đâu nhỉ! Chắc mẹ anh cũng không thích người như tôi rồi! – Cô cười đắng chát.

- Không phải, tôi thương tiếc cô, thương cho cô phải chịu đựng nổi đau không đáng phải chịu trong độ tuổi đó, thương cô vì tôi mà không thể hưởng thụ cuộc sống và niềm vui mà cô hy vọng được hưởng thụ, thương cô bận tâm vì tôi, lo lắng cho tôi.

Lúc này anh nhìn cô với ánh mắt đầy tình cảm, ánh mắt lần này hoàn toàn khác với những lần trước, những lần nhìn trước đây có tội nghiệp, có đồng tình, nhưng lần này thì chỉ có duy nhất một cái, đó là trái tim chân thành.

- Xin lỗi, không phải tôi không muốn nói với anh, mà là tôi không biết phải nói thế nào với anh rằng tôi là một người thất bại như vậy, là một người bi thảm như vậy. – Nói một lúc cô dựa đầu vào vai anh khóc nấc lên.

- Vũ Tịnh, cô không thất bại, cũng không bi thảm, trên thế giới này, tôi chính là người thân của cô, là bến cảng của cô, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô khi cô đau lòng, khi cô bị tổn thương, đợi đến khi vết thương của cô hoàn toàn lành lặn, đợi đến khi cô tìm được người có thể không màng tất cả mà hy sinh vì cô, cô có thể rời khỏi tôi bất cứ lúc nào, rời khỏi Hoắc thị, rời khỏi HK, đi theo đuổi cuộc sống mà cô thích, đi làm lại Vũ Tịnh vui vẻ của cô, một Vũ Tịnh thuần túy. Tôi sẽ luôn ở đây trông chừng cô, chúc phúc cô.

Nghe những lời này, Vũ Tịnh không khóc nữa, và cũng không nói gì, cô chỉ ôm Nhất Phàm thật chặt, lúc này anh là thế giới của cô, là khung trời của cô.

Hai người cứ thế mà ôm nhau, cũng không biết là đã ôm nhau bao lâu, trong ngày hôm nay, vào lúc này, lần đầu tiên họ không cần phải đi tính toán thời gian, không cần phải tính toán quan hệ thật sự giữa họ, hôm nay họ không giống vợ chồng, trái lại giống một đôi bạn thân quen biết lâu năm, hai người đang dùng sự ăn ý đã tích luỹ được sau mấy tháng chung sống với nhau để mà hiểu đối phương. Đối với Vũ Tịnh mà nói, hôm nay có thể là ngày tệ hại nhất, nhìn thấy đôi tay run rẩy của mình, trong đầu cô ngập tràn những ký ức tối tăm nhất, những tưởng rằng thế giới tinh thần của mình sẽ lại một lần nữa sụp đỗ, nhưng những lời chân thành của Nhất Phàm, cái ôm ấm áp này đang chống đỡ lấy cái thế giới đầy lỗ hỏng trong tim cô, lúc này Vũ Tịnh đã không còn tinh thần đi phân tích những cử chỉ này của Nhất Phàm là xuất phát từ tình yêu hay tình bạn, là thật hay là giả, lúc này có lẽ cô thật sự cần một bến cảng để tránh gió, cần một bờ vai mạnh mẽ để nương tựa, hôm nay cô không cần phải ngụy trang mình bình tĩnh và kiên cường cỡ nào truớc mặt Nhất Phàm nữa, bao nhiêu năm phiêu bạt một mình nơi đất khách, thân tâm của cô sớm đã mệt mỏi, lúc này cô chỉ cần được tạm thời dừng lại trên răn bánh quay nhanh trong cuộc đời của mình, hiện giờ cô chỉ muốn có một nơi không có gió bão, không có tranh đua để nghỉ ngơi, để trị thương. Còn đối với Nhất Phàm mà nói, hôm nay anh mới thật sự hiểu được thế giới nội tâm của Vũ Tịnh, sự chững chạc, lão luyện mà anh nhìn thấy của cô trước đây hoặc dã chỉ là một cách che đậy nội tâm vốn đã bị thương đầy mình của cô, chỉ là sự giằng co cuối cùng của cô trong cái thế giới phức tạp thay đổi liên tục này. Hôm nay trong mắt Nhất Phàm, Vũ Tịnh chỉ là một cô gái, một cô gái bị tổn thương, một cô gái đã gánh chịu quá nhiều trong cuộc sống, một cô gái quá cần sự che chở. So với Tuệ Hân, thế giới mà cô đối mặt tàn khốc hơn, không có bạn bè, không có người thân, cô chỉ một thân một mình mà trấn thủ mảnh đất nhỏ của mình. Lúc này Nhất Phàm thương Vũ Tịnh vô cùng, nhìn Vũ Tịnh, anh không biết tình cảm mà mình dành cho cô có phải đã xảy ra phản ứng hoá học rồi hay không, nhưng có một việc đã được xác định trong lòng anh: những ngày tháng tiếp theo, anh phải mang đến cho cô niềm vui, phải cùng cô san sẻ mọi việc, phải giúp cô có thể làm lại bản thân mình.

Cuối cùng vẫn là Nhất Phàm phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, anh vẫn nhớ đến sức khoẻ của Vũ Tịnh, anh nhớ cô lại chưa ăn gì suốt ngày hôm nay.

- Bây giờ chúng ta xuống căn tin ăn gì trước, sau đó cô mới uống thuốc.

Đến bấy giờ thì Vũ Tịnh mới hồi thần lại và phát hiện áo vest của Nhất Phàm đã bị ướt một mảng lớn.

- Hôm nay có thể ra về sớm được không? Tôi muốn về nhà, muốn cùng anh về nhà. – Có lẽ hôm nay là lần đầu tiên Vũ Tịnh muốn được ra về sớm, lúc này cô không muốn nghĩ gì nữa hết, chỉ muốn ở trong thế giới của mình không đi ra nữa.

- Được, chúng ta cùng về nhà.

Nhất Phàm đỡ Vũ Tịnh đứng dậy, tay trái cầm túi xách của Vũ Tịnh, tay phải vẫn quàng qua vai cô. Có lẽ hôm nay là lần yếu đuối nhất của Vũ Tịnh trong những năm nay, đầu của cô không hề rời khỏi bờ vai của Nhất Phàm, lúc này cô hoàn toàn giao thác mình cho Nhất Phàm, anh đi đâu, cô theo đó, sự ỷ lại này là niềm hạnh phúc không thể thiếu của những cô gái cùng tuổi đang hẹn hò hoặc đã kết hôn, vậy mà đối với Vũ Tịnh, nó lại là niềm hạnh phúc sa xỉ.

Nhà, một từ vựng quen thuộc biết bao, là từ mà chúng ta vẫn luôn treo trên miệng mỗi ngày, nhưng đến khi phải nói ra hàm ý cụ thể của nó, thì lại có chút nói không rõ.

Khi còn nhỏ, nhà chính là ba mẹ nương tựa lẫn nhau, trong mắt của trẻ con, bờ vai rộng rãi của ba có thể chống đỡ thế giới của ba người, còn đôi tay khéo léo của mẹ thì như là có thể làm ảo thuật, có thể biến ra một bàn thức ăn, biến ra quần áo khiến những người bạn cùng lứa phải ngưỡng mộ. Khi lớn lên, chúng ta và nửa kia của mình sẽ dựng nên ngôi nhà của mình, trong ngôi nhà này có cuộc sống bình lặng, cũng có tranh cãi, nhưng cuối cùng cái để lại chính là sự ăn ý của chúng ta sau những năm tháng bên nhau, sự nôn nao của người vợ khi chờ đợi chồng về nhà với bàn thức ăn do mình làm khi đèn đường vừa được bật sáng, niềm vui của chồng khi mua được một món quà cho vợ với tiền lương tháng, niềm sung sướng khi nghênh đón đứa con đến với ngôi nhà của hai người, và sự an ủi khi con trưởng thành.

Trong lòng của Vũ Tịnh, có lẽ chưa hề có một khái niệm hoàn chỉnh về nhà, cái mà cô nhìn thấy trong ngôi nhà của lúc trước là sự phản bội, là kiểu bằng mặt mà không bằng lòng, còn ngôi nhà này thì sao? Một căn phòng hai người khách trọ, thế mà bây giờ, cô lại vẫn khao khát được về nhà, có lẽ như thế hai trái tim sẽ không xa nhau đến thế nữa chăng?

Trong lòng của Nhất Phàm, nhà là ngọt ngào, trong ngôi nhà đó, Tuệ Hân vẫn luôn đợi anh trở về, ban đêm khi làm việc khuya, cô sẽ nấu chè cho anh, sẽ khoác áo cho anh, tuy không giúp được gì nhưng cô vẫn ngồi bên cạnh anh, nhìn anh, và đi vào giấc ngủ, rồi anh sẽ ẵm cô trở về giường, đắp chăn cho cô, nhìn gương mặt say ngủ của cô, anh sẽ cười rất hạnh phúc. Từ sau khi cô ra đi, anh đã tuyệt duyên với từ ngọt ngào, công việc, công việc, vẫn là công việc, anh không dám cho mình ngừng lại, anh không dám để mình có một giây phút nào trống ra để nếm mùi cô đơn, mùi vị của một trái tim đã tan nát. Khi Vũ Tịnh bước vào vị trí của Tuệ Hân, thế giới của anh dường như bắt đầu có chút không như trước, tuy hai người đã khắc ý giữ khoảng cách nên có giữa cả hai, nhưng sâu thẳm bên trong có một sức mạnh nào đó liên hệ hai người lại, kéo họ ngày càng gần lại nhau.

Cuối cùng cũng đã về đến nhà, Nhất Phàm không màng đến ánh mắt kỳ lạ của người nhà mà trực tiếp đưa Vũ Tịnh về phòng.

- Cô tắm trước đi, tôi bảo chị Dung nấu canh hạt sen. Tôi biết có lẽ hôm nay cô sẽ không muốn ăn gì cả, nhưng tôi không muốn trông thấy cô lại ngất xỉu vì bao tử co giật nữa. – Nhất Phàm vừa nói vừa vỗ vai Vụ Tịnh.

Vũ Tịnh gật đầu, trên mặt đã không còn sự bàng hoàng và khẩn trương của trước đó, nụ cười nhạt trên môi làm cho Nhất Phàm có chút an ủi.

Nhất Phàm vừa ra khỏi phòng liền bị người nhà ép vào phòng sách của Hoắc Cảnh Thiên, vì người trong Hoắc gia rất tò mò đối với bệnh tâm thần của Vũ Tịnh.

- Con à, mau nói coi vợ con bị gì, sao tự nhiên lại đi khám bác sĩ tâm lý chứ? – Người phát ngôn đầu tiên là bà Hoắc.

- Mẹ, mẹ đừng nói chị dâu khó nghe như vậy chứ, chẳng lẽ không thể đi gặp bạn sao? – Ninh Ninh còn đang cực lực bảo vệ Vũ Tịnh.

- Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, Yoyo là bạn của Vũ Tịnh ở bên Mĩ, Vũ Tịnh chỉ đi thăm cô ấy thôi.

Nhất Phàm chỉ có thể tìm lý do để qua mặt mẹ mình, anh thật sự không dám tưởng tuợng mẹ anh sẽ có phản ứng như thế nào khi biết Vũ Tịnh từng bị bệnh tâm thần. Hoắc Cảnh Thiên thì dường như không tin lắm.

- Nhưng ba thấy hôm nay Vũ Tịnh bất ổn lắm, mắt cô ta sưng như vậy, chắc chắn là mới khóc xong. – Bà Hoắc nghe chồng nói xong cũng gật đầu lia lịa.

- Ba, hôm nay công việc của Vũ Tịnh không thuận lợi lắm, cô ấy tự trách mình nên mới khóc, con gái có mạnh mẽ cách mấy thì cũng là con gái.

- Phải đó, áp lực công việc của chị dâu lớn như vậy, khóc là cách để giải tỏa tinh thần thôi mà. – Không biết hôm nay Nhất Ninh thế nào ấy mà cùng đứng vào một trận thế với Nhất Phàm.

Cuối cùng cũng đã qua mắt được ba mẹ, vừa bước ra khỏi phòng thì Nhất Phàm lại bị Nhất Ninh bắt lại.

- Anh hai, anh nói thật với em đi có phải chị dâu thật sự có vấn đề về tâm lý không? – Thật sự thì Ninh Ninh rất tò mò về thế giới tâm lý của Vũ Tịnh.

- Sau này anh sẽ nói với em, hôm nay chị dâu của em không khỏe, anh phải về chăm sóc cô ấy.

Nghe anh hai nói vậy Ninh Ninh cũng không hỏi nữa, vì cô phát hiện trong mắt của anh có một sự trìu mến đã lâu không thấy, sự dịu dàng chỉ có ở Tụê Hân, nếu như chị dâu có thể khiến cho anh hai vui vẻ, Ninh Ninh sẽ không can thiệp, cô sẽ chỉ chúc phúc.